Chương 29: Men Say Và Nỗi Đau
Trên đường về nhà, Hiểu Tâm đi ngang qua một quán nhậu, không biết cô nghĩ gì nhưng rồi cô quyết định đi vào.
Hiểu Tâm bước vào quán, tiếng ồn ào, náo nhiệt bao trùm lấy cô. Cô tìm một chỗ ngồi khuất, gọi một chai bia cùng với vài xiên thịt nướng và bắt đầu uống.
Vị đắng của bia len lỏi vào cổ họng, nhưng không thể nào xoa dịu được nỗi đau đớn trong lòng cô.
Hiểu Tâm nhìn những người xung quanh, họ đang vui vẻ trò chuyện, cười đùa, hoàn toàn khác với tâm trạng u uất của cô. Cô cảm thấy lạc lõng và cô đơn.
Cô cảm thấy vô cùng có lỗi với Mộ Hàn, cô cứ uống, uống liên tục, Hiểu Tâm chìm trong men say, những suy nghĩ hỗn loạn cứ hiện lên trong tâm trí. Hình ảnh Mộ Hàn với ánh mắt lạnh lùng, đầy căm phẫn ám ảnh cô. Cô ân hận vì những lời nói thiếu suy nghĩ của mình đã khiến anh tổn thương.
Nước mắt lăn dài trên má, Hiểu Tâm cảm thấy ân hận và tuyệt vọng. Cô muốn níu kéo tình cảm của Mộ Hàn, nhưng không biết phải làm gì.
Số chai bia trên bàn ngày càng tăng lên, từ hai chai, ba chai, rồi đến năm chai. Mỗi chai bia như một lời sám hối muộn màng của Hiểu Tâm.
Hiểu Tâm không nhận ra rằng cô đang mất kiểm soát với việc uống rượu. Cứ mỗi lần cô nhấc chai bia lên để uống, cô lại cảm thấy cơn đau trong lòng nhẹ nhàng hơn một chút. Nhưng đó chỉ là cảm giác tạm thời, khi cơn say nồng nàn bắt đầu chiếm lấy tâm trí của cô.
Những suy nghĩ hỗn loạn về Mộ Hàn không ngừng quấn quýt trong đầu Hiểu Tâm, khiến cô không thể tập trung vào bất kỳ điều gì khác. Ánh mắt mờ mịt, cô nhấc ly bia lên và uống tiếp, không còn để ý đến mức độ say của mình.
Những người xung quanh cô trong quán nhậu bắt đầu nhận ra tình trạng của Hiểu Tâm. Một số người bắt đầu nhìn cô với ánh mắt lo lắng, nhưng cũng có người chỉ đơn giản là bỏ qua.
Nhưng có một người không thể bỏ qua, đó là ông chủ của quán. Ông là một người lớn tuổi, kinh nghiệm và tinh thần nhân văn. Ông đã thấy qua nhiều khách hàng đến quán nhậu để trút bỏ những gánh nặng tâm trí của mình.
Nhìn thấy Hiểu Tâm ngồi đó, ông chủ quán nhậu không thể không quan tâm. Ông tiến đến bên cạnh cô, nhìn cô với ánh mắt đầy thông cảm và quan tâm.
“Cô gái, cháu không sao chứ? Cháu có cần giúp đỡ gì không?”
Hiểu Tâm như bừng tỉnh khỏi cơn say, ngẩng đầu nhìn ông chủ quán nhậu với đôi mắt mơ hồ. Cô không thể nhớ nổi mình đã ở đây bao lâu và đã uống bao nhiêu ly bia.
“Cháu…cháu không sao”, Hiểu Tâm lúng túng đáp lại, cố gắng gượng gạo đứng dậy.
Hiểu Tâm lảo đảo đứng dậy, suýt ngã. Ông chủ nhanh tay đỡ lấy cô.
“Cháu nên về nhà đi,” ông nói với giọng lo lắng. “Đừng uống thêm nữa.”
Hiểu Tâm gật đầu, cố gắng lấy lại thăng bằng. Cô cảm thấy đầu óc quay cuồng, dạ dày cồn cào.
“Cảm ơn chú,” cô nói với giọng nói run rẩy. “Cháu xin lỗi.”
Ông chủ quán nhậu mỉm cười. “Cháu không cần phải xin lỗi. Chú hiểu mà.”
Ông đưa cho Hiểu Tâm một ly nước lọc.
“Uống đi,” ông nói. “Nước sẽ giúp cháu tỉnh táo hơn.”
Hiểu Tâm cầm lấy ly nước và uống một ngụm lớn. Nước mát lạnh len lỏi vào cổ họng, giúp cô tỉnh táo hơn một chút.
“Cháu có thể gọi cho ai đó đến đón cháu về nhà không?” ông chủ quán nhậu hỏi.
Hiểu Tâm lắc đầu. “Cháu không có ai cả,” cô nói.
“Vậy thì cháu có thể ở lại đây cho đến khi cháu cảm thấy khỏe hơn,” ông chủ quán nhậu nói. “Cháu có thể ngủ ở ghế sofa phía sau.”
Hiểu Tâm do dự một chút. Cô không muốn làm phiền ông chủ quán nhậu.
“Cháu không muốn làm phiền chú,” cô nói.
“Không sao cả,” ông chủ quán nhậu nói. “Chú không phiền gì đâu.”
Hiểu Tâm cảm thấy xúc động trước sự quan tâm của ông chủ quán nhậu. Cô gật đầu và cám ơn ông.
Hiểu Tâm đi đến ghế sofa phía sau và nằm xuống. Cô nhắm mắt lại, cố gắng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng cô không thể ngủ được. Những suy nghĩ về Mộ Hàn lại ùa về trong đầu cô. Cô cảm thấy ân hận và tuyệt vọng.
Lúc này cô lấy điện thoại trong túi ra, bấm gọi cho Mộ Hàn, bên kia vừa nhấc máy, cô liền vừa khóc nấc vừa nói bằng cái giọng không được tỉnh táo: “Mộ Hàn, tôi xin lỗi, tôi…tôi thật sự xin lỗi cậu… tôi… không nên nói… không nên nói những lời đó với cậu. Tôi…tôi…” Chưa nói hết câu thì cô ngủ quên ngay trên ghế sofa.
Giọng nói nức nở, run rẩy của Hiểu Tâm khiến Mộ Hàn bối rối “Hiểu Tâm? Cô sao vậy? Cô say đấy à!” Mộ Hàn hỏi với giọng lo lắng.
Nhưng Hiểu Tâm không trả lời. Cô đã chìm vào giấc ngủ say vì quá say và kiệt sức.
Thấy cô không nói gì nữa, cậu càng lo lắng, cậu cố tắt máy rồi gọi lại cho cô rất nhiều lần nhưng không được. Thế là cậu quyết định đến nhà để xem cô sao.
Bây giờ đã là 12 giờ khuya, quán nhậu cũng đến lúc đóng cửa. Ông chủ thấy cô vẫn đang nằm ngủ trên sofa thì nhẹ nhàng đi lại khẽ lay cô.
“Cô gái, quán sắp đóng cửa rồi!” ông chủ nố với giọng ân cần.
Hiểu Tâm lơ mơ tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn choáng váng vì men bia. Cô nhìn xung quanh và nhận ra quán đã vắng tanh, chỉ còn lại mình cô và ông chủ.
“Dạ, cháu xin lỗi,” cô lắp bắp nói. “Cháu…cháu không biết mình đã ngủ thiếp đi.”
“Không sao cả,” ông chủ nói. “Cháu say quá mà.”
Ông chủ giúp Hiểu Tâm đứng dậy. Lúc này, trời đã khuya, đường phố vắng tanh. Ông chủ cũng không thể để cho một cô gái còn đang say tự đi về một mình như thế.
Ông lo lắng: “Cháu có thể gọi ai đến đón cháu được không? Bạn bè gì cũng được” ông chủ hỏi.
Hiểu Tâm lắc đầu. “Cháu không sao đâu ạ, cháu có thể tự về ạ” cô nói.
“Cháu gọi cho bạn đến đón đi, tôi cũng không yên tâm để cháu như thế này mà đi về được” ông chủ nghiêm nghị nói. " Nhỡ cháu xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm đây, là tôi đấy"
Nhận thấy được sự phản đối gay gắt của ông chủ, hết cách cô đành lấy điện thoại ra. Hiểu Tâm nhìn điện thoại, cảm thấy bối rối. Cô không muốn làm phiền Hồ Điệp vào lúc này.
Thấy cô chần chừ mãi, không bấm gọi, ông chủ liền giật lấy điện thoại, rồi bấm gọi.
“Bạn cháu đang say không về nổi, cháu đến đón bạn cháu được không?” Ông chủ nói
Hồ Điệp ở bên kia nghe thấy thì hốt hoảng: “Dạ, chú gửi cho cháu địa chỉ, cháu qua liền ạ”
30 phút sau, Hồ Điệp đã đến nơi, vừa vào quán cô đã thấy Hiểu Tâm đang nằm ngủ trên ghế sofa.
Hồ Điệp vội vàng chạy đến bên Hiểu Tâm, lay nhẹ người cô. “Hiểu Tâm, Hiểu Tâm! Cậu ổn chứ!”
Hiểu Tâm lơ mơ mở mắt, nhìn thấy Hồ Điệp đang lo lắng nhìn mình.
“Hồ Điệp?” cô hỏi với giọng nói khàn khàn.
“Sao cậu lại say thế này?” Hồ Điệp hỏi.
Hiểu Tâm không trả lời. Cô chỉ cúi đầu xuống, im lặng.
Hồ Điệp biết rằng Hiểu Tâm đang rất buồn. Cô không muốn ép buộc Hiểu Tâm nói chuyện, nên chỉ nhẹ nhàng lay vai cô và nói: “Thôi nào tớ đưa cậu về nhà”
Hiểu Tâm gật đầu và đứng dậy. Hồ Điệp dìu cô ra khỏi quán nhậu.
Trên đường về nhà, thì điện thoại của Hiểu Tâm lại vang lên, Hồ Điệp thấy tên được lưu trên đó là “Mộ Hàn” nên nghĩ chắc là người quen của Hiểu Tâm nên cô nghe máy.
Bên kia liền rối riết hỏi: “Cô đang ở đâu vậy? Cô vẫn ổn chứ? Sao tôi đến nhà tìm thì không thấy cô đâu cả vậy?”
Hồ Điệp liền trả lời: " À xin lỗi cậu, tôi là bạn của Hiểu Tâm, cô ấy say nên là giờ tôi đang trên đường đưa cô ấy về nhà, tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy nên là cậu cứ yên tâm."
Nghe thấy lời trấn an của Hồ Điệp, Mộ Hàn cũng bình tĩnh lại, sao đó cảm ơn và nhờ cô chăm sóc tốt cho Hiểu Tâm rồi tắt máy.
Hồ Điệp gác máy và nhìn Hiểu Tâm, người đang chìm vào giấc ngủ say trên vãi mình. Cô mỉm cười nhẹ nhàng, thầm cảm thấy may mắn vì mình có thể giúp đỡ bạn mình.
Hồ Điệp đưa Hiểu Tâm về nhà một cách cẩn thận. Khi đến nơi, cô nhẹ nhàng đánh thức Hiểu Tâm.
“Hiểu Tâm, đến nhà cậu rồi” Hồ Điệp nói.
Hiểu Tâm lơ mơ mở mắt, nhìn xung quanh và nhận ra mình đã ở nhà.
“Cảm ơn cậu đã đưa tớ về,” cô nói với giọng nói khàn khàn.
“Cậu không cần phải khách sáo,” Hồ Điệp nói. “Mình là bạn của nhau mà.”
Hồ Điệp dìu Hiểu Tâm vào nhà và giúp cô thay đồ ngủ. Sau đó, cô đắp chăn cho Hiểu Tâm và nói: “Ngủ ngon nhé!”
Hiểu Tâm gật đầu và chìm vào giấc ngủ.
Hiểu Tâm bước vào quán, tiếng ồn ào, náo nhiệt bao trùm lấy cô. Cô tìm một chỗ ngồi khuất, gọi một chai bia cùng với vài xiên thịt nướng và bắt đầu uống.
Vị đắng của bia len lỏi vào cổ họng, nhưng không thể nào xoa dịu được nỗi đau đớn trong lòng cô.
Hiểu Tâm nhìn những người xung quanh, họ đang vui vẻ trò chuyện, cười đùa, hoàn toàn khác với tâm trạng u uất của cô. Cô cảm thấy lạc lõng và cô đơn.
Cô cảm thấy vô cùng có lỗi với Mộ Hàn, cô cứ uống, uống liên tục, Hiểu Tâm chìm trong men say, những suy nghĩ hỗn loạn cứ hiện lên trong tâm trí. Hình ảnh Mộ Hàn với ánh mắt lạnh lùng, đầy căm phẫn ám ảnh cô. Cô ân hận vì những lời nói thiếu suy nghĩ của mình đã khiến anh tổn thương.
Nước mắt lăn dài trên má, Hiểu Tâm cảm thấy ân hận và tuyệt vọng. Cô muốn níu kéo tình cảm của Mộ Hàn, nhưng không biết phải làm gì.
Số chai bia trên bàn ngày càng tăng lên, từ hai chai, ba chai, rồi đến năm chai. Mỗi chai bia như một lời sám hối muộn màng của Hiểu Tâm.
Hiểu Tâm không nhận ra rằng cô đang mất kiểm soát với việc uống rượu. Cứ mỗi lần cô nhấc chai bia lên để uống, cô lại cảm thấy cơn đau trong lòng nhẹ nhàng hơn một chút. Nhưng đó chỉ là cảm giác tạm thời, khi cơn say nồng nàn bắt đầu chiếm lấy tâm trí của cô.
Những suy nghĩ hỗn loạn về Mộ Hàn không ngừng quấn quýt trong đầu Hiểu Tâm, khiến cô không thể tập trung vào bất kỳ điều gì khác. Ánh mắt mờ mịt, cô nhấc ly bia lên và uống tiếp, không còn để ý đến mức độ say của mình.
Những người xung quanh cô trong quán nhậu bắt đầu nhận ra tình trạng của Hiểu Tâm. Một số người bắt đầu nhìn cô với ánh mắt lo lắng, nhưng cũng có người chỉ đơn giản là bỏ qua.
Nhưng có một người không thể bỏ qua, đó là ông chủ của quán. Ông là một người lớn tuổi, kinh nghiệm và tinh thần nhân văn. Ông đã thấy qua nhiều khách hàng đến quán nhậu để trút bỏ những gánh nặng tâm trí của mình.
Nhìn thấy Hiểu Tâm ngồi đó, ông chủ quán nhậu không thể không quan tâm. Ông tiến đến bên cạnh cô, nhìn cô với ánh mắt đầy thông cảm và quan tâm.
“Cô gái, cháu không sao chứ? Cháu có cần giúp đỡ gì không?”
Hiểu Tâm như bừng tỉnh khỏi cơn say, ngẩng đầu nhìn ông chủ quán nhậu với đôi mắt mơ hồ. Cô không thể nhớ nổi mình đã ở đây bao lâu và đã uống bao nhiêu ly bia.
“Cháu…cháu không sao”, Hiểu Tâm lúng túng đáp lại, cố gắng gượng gạo đứng dậy.
Hiểu Tâm lảo đảo đứng dậy, suýt ngã. Ông chủ nhanh tay đỡ lấy cô.
“Cháu nên về nhà đi,” ông nói với giọng lo lắng. “Đừng uống thêm nữa.”
Hiểu Tâm gật đầu, cố gắng lấy lại thăng bằng. Cô cảm thấy đầu óc quay cuồng, dạ dày cồn cào.
“Cảm ơn chú,” cô nói với giọng nói run rẩy. “Cháu xin lỗi.”
Ông chủ quán nhậu mỉm cười. “Cháu không cần phải xin lỗi. Chú hiểu mà.”
Ông đưa cho Hiểu Tâm một ly nước lọc.
“Uống đi,” ông nói. “Nước sẽ giúp cháu tỉnh táo hơn.”
Hiểu Tâm cầm lấy ly nước và uống một ngụm lớn. Nước mát lạnh len lỏi vào cổ họng, giúp cô tỉnh táo hơn một chút.
“Cháu có thể gọi cho ai đó đến đón cháu về nhà không?” ông chủ quán nhậu hỏi.
Hiểu Tâm lắc đầu. “Cháu không có ai cả,” cô nói.
“Vậy thì cháu có thể ở lại đây cho đến khi cháu cảm thấy khỏe hơn,” ông chủ quán nhậu nói. “Cháu có thể ngủ ở ghế sofa phía sau.”
Hiểu Tâm do dự một chút. Cô không muốn làm phiền ông chủ quán nhậu.
“Cháu không muốn làm phiền chú,” cô nói.
“Không sao cả,” ông chủ quán nhậu nói. “Chú không phiền gì đâu.”
Hiểu Tâm cảm thấy xúc động trước sự quan tâm của ông chủ quán nhậu. Cô gật đầu và cám ơn ông.
Hiểu Tâm đi đến ghế sofa phía sau và nằm xuống. Cô nhắm mắt lại, cố gắng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng cô không thể ngủ được. Những suy nghĩ về Mộ Hàn lại ùa về trong đầu cô. Cô cảm thấy ân hận và tuyệt vọng.
Lúc này cô lấy điện thoại trong túi ra, bấm gọi cho Mộ Hàn, bên kia vừa nhấc máy, cô liền vừa khóc nấc vừa nói bằng cái giọng không được tỉnh táo: “Mộ Hàn, tôi xin lỗi, tôi…tôi thật sự xin lỗi cậu… tôi… không nên nói… không nên nói những lời đó với cậu. Tôi…tôi…” Chưa nói hết câu thì cô ngủ quên ngay trên ghế sofa.
Giọng nói nức nở, run rẩy của Hiểu Tâm khiến Mộ Hàn bối rối “Hiểu Tâm? Cô sao vậy? Cô say đấy à!” Mộ Hàn hỏi với giọng lo lắng.
Nhưng Hiểu Tâm không trả lời. Cô đã chìm vào giấc ngủ say vì quá say và kiệt sức.
Thấy cô không nói gì nữa, cậu càng lo lắng, cậu cố tắt máy rồi gọi lại cho cô rất nhiều lần nhưng không được. Thế là cậu quyết định đến nhà để xem cô sao.
Bây giờ đã là 12 giờ khuya, quán nhậu cũng đến lúc đóng cửa. Ông chủ thấy cô vẫn đang nằm ngủ trên sofa thì nhẹ nhàng đi lại khẽ lay cô.
“Cô gái, quán sắp đóng cửa rồi!” ông chủ nố với giọng ân cần.
Hiểu Tâm lơ mơ tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn choáng váng vì men bia. Cô nhìn xung quanh và nhận ra quán đã vắng tanh, chỉ còn lại mình cô và ông chủ.
“Dạ, cháu xin lỗi,” cô lắp bắp nói. “Cháu…cháu không biết mình đã ngủ thiếp đi.”
“Không sao cả,” ông chủ nói. “Cháu say quá mà.”
Ông chủ giúp Hiểu Tâm đứng dậy. Lúc này, trời đã khuya, đường phố vắng tanh. Ông chủ cũng không thể để cho một cô gái còn đang say tự đi về một mình như thế.
Ông lo lắng: “Cháu có thể gọi ai đến đón cháu được không? Bạn bè gì cũng được” ông chủ hỏi.
Hiểu Tâm lắc đầu. “Cháu không sao đâu ạ, cháu có thể tự về ạ” cô nói.
“Cháu gọi cho bạn đến đón đi, tôi cũng không yên tâm để cháu như thế này mà đi về được” ông chủ nghiêm nghị nói. " Nhỡ cháu xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm đây, là tôi đấy"
Nhận thấy được sự phản đối gay gắt của ông chủ, hết cách cô đành lấy điện thoại ra. Hiểu Tâm nhìn điện thoại, cảm thấy bối rối. Cô không muốn làm phiền Hồ Điệp vào lúc này.
Thấy cô chần chừ mãi, không bấm gọi, ông chủ liền giật lấy điện thoại, rồi bấm gọi.
“Bạn cháu đang say không về nổi, cháu đến đón bạn cháu được không?” Ông chủ nói
Hồ Điệp ở bên kia nghe thấy thì hốt hoảng: “Dạ, chú gửi cho cháu địa chỉ, cháu qua liền ạ”
30 phút sau, Hồ Điệp đã đến nơi, vừa vào quán cô đã thấy Hiểu Tâm đang nằm ngủ trên ghế sofa.
Hồ Điệp vội vàng chạy đến bên Hiểu Tâm, lay nhẹ người cô. “Hiểu Tâm, Hiểu Tâm! Cậu ổn chứ!”
Hiểu Tâm lơ mơ mở mắt, nhìn thấy Hồ Điệp đang lo lắng nhìn mình.
“Hồ Điệp?” cô hỏi với giọng nói khàn khàn.
“Sao cậu lại say thế này?” Hồ Điệp hỏi.
Hiểu Tâm không trả lời. Cô chỉ cúi đầu xuống, im lặng.
Hồ Điệp biết rằng Hiểu Tâm đang rất buồn. Cô không muốn ép buộc Hiểu Tâm nói chuyện, nên chỉ nhẹ nhàng lay vai cô và nói: “Thôi nào tớ đưa cậu về nhà”
Hiểu Tâm gật đầu và đứng dậy. Hồ Điệp dìu cô ra khỏi quán nhậu.
Trên đường về nhà, thì điện thoại của Hiểu Tâm lại vang lên, Hồ Điệp thấy tên được lưu trên đó là “Mộ Hàn” nên nghĩ chắc là người quen của Hiểu Tâm nên cô nghe máy.
Bên kia liền rối riết hỏi: “Cô đang ở đâu vậy? Cô vẫn ổn chứ? Sao tôi đến nhà tìm thì không thấy cô đâu cả vậy?”
Hồ Điệp liền trả lời: " À xin lỗi cậu, tôi là bạn của Hiểu Tâm, cô ấy say nên là giờ tôi đang trên đường đưa cô ấy về nhà, tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy nên là cậu cứ yên tâm."
Nghe thấy lời trấn an của Hồ Điệp, Mộ Hàn cũng bình tĩnh lại, sao đó cảm ơn và nhờ cô chăm sóc tốt cho Hiểu Tâm rồi tắt máy.
Hồ Điệp gác máy và nhìn Hiểu Tâm, người đang chìm vào giấc ngủ say trên vãi mình. Cô mỉm cười nhẹ nhàng, thầm cảm thấy may mắn vì mình có thể giúp đỡ bạn mình.
Hồ Điệp đưa Hiểu Tâm về nhà một cách cẩn thận. Khi đến nơi, cô nhẹ nhàng đánh thức Hiểu Tâm.
“Hiểu Tâm, đến nhà cậu rồi” Hồ Điệp nói.
Hiểu Tâm lơ mơ mở mắt, nhìn xung quanh và nhận ra mình đã ở nhà.
“Cảm ơn cậu đã đưa tớ về,” cô nói với giọng nói khàn khàn.
“Cậu không cần phải khách sáo,” Hồ Điệp nói. “Mình là bạn của nhau mà.”
Hồ Điệp dìu Hiểu Tâm vào nhà và giúp cô thay đồ ngủ. Sau đó, cô đắp chăn cho Hiểu Tâm và nói: “Ngủ ngon nhé!”
Hiểu Tâm gật đầu và chìm vào giấc ngủ.