Chương 23: Có Chút Xao Động
Sau khi Hiểu Tâm rời đi, Mộ Hàn lấy điện thoại ra gọi điện cho Vương Triều. Khi Vương Triều nhấc máy, giọng cậu trầm lắng và căng thẳng: “Hôm qua bọn mày đã làm gì Hiểu Tâm vậy?”
Vương Triều nghe giọng của Mộ Hàn, cảm nhận được sự căng thẳng: “À…thì…là…”
Mộ Hàn không kiên nhẫn được nữa: “Nói”
“À hôm qua tụi em gọi cho anh nhưng anh bảo bận nên tụi em rủ nhau đi ăn thịt nướng, vào quán thì thấy Hiểu Tâm làm phục vụ ở đó. Nên là tụi em có…” Vương Triều nói
“Sao nữa” Mộ Hàn lại lớn giọng
Vương Triều lúc này cũng chẳng dám ấp úng che dấu nữa: “Tụi em chỉ muốn gây khó dễ cô ta một chút thôi, nhưng anh Khải lỡ làm vỉ nướng đang nóng va vào tay cô ta. Chuyện là vậy đó anh Hàn ạ”
Khi cảm thấy lòng căm phẫn đang dâng lên trong lòng, Mộ Hàn nắm chặt điện thoại vài giây trước khi nói tiếp: “Tụi mày thật là…” thế nhưng cậu lại không nói hết câu.
Mộ Hàn cúp máy, trong lòng đầy mâu thuẫn. Một phần cậu tức giận vì hành động của Vương Triều và Khương Khải, vì họ đã làm tổn thương Hiểu Tâm. Mặt khác, cậu lại cảm thấy áy náy vì chính mình đã vô tình khiến Hiểu Tâm gặp bị thương như vậy.
Sau khi cúp máy, Mộ Hàn ngồi suy tư một lúc, nhận ra rằng bây giờ cậu cần phải làm gì đó. Cậu không thể chỉ đứng nhìn và lo lắng, cậu cảm thấy mình cần phải hành động.
Mộ Hàn nghĩ về việc gọi điện thoại cho Hiểu Tâm, nhưng cậu không muốn làm phiền cô thêm nữa. Thay vào đó, cậu quyết định gửi tin nhắn cho cô: “Về đến nhà chưa?”
Bên này Hiểu Tâm vừa bước ra khỏi phòng tắm. Nghe thấy điện thoại reo lên Ting Ting, cô đi lại mở điện thoại ra kiểm tra
Thấy người gửi tin đến là Mộ Hàn, nhưng cô không ngay lập tức trả lời. Cô vẫn cảm thấy có chút lạ thường bởi đây là lần đầu tiên Mộ Hàn chủ động gửi tin nhắn cho cô. Cô mỉm cười rồi vội hồi đáp: “Ai đánh vào đầu cậu à, mà nay lại nhắn tin cho tôi thế này?
Mộ Hàn đọc tin nhắn của Hiểu Tâm với một chút bối rối. Cậu nhấn phím để trả lời: “Thì tôi chỉ hỏi thế thôi”
“ Về nhà rồi, đang định làm bài tập đây." Hiểu Tâm soạn thêm một tin nhắn nữa để trả lời câu hỏi của cậu
Cậu nhắn tiếp: “Vậy à? Vết thương của cô đã đỡ hơn chưa?”
Hiểu Tâm nhìn tin nhắn của Mộ Hàn, trong lòng ấm áp. Cô cảm thấy Mộ Hàn thực sự quan tâm đến mình.
“Cảm ơn! Vết thương không sao rồi, đã được băng bó cẩn thận. Không cần phiền cậu đâu.” - Hiểu Tâm trả lời.
“Nhưng mà, tôi vẫn muốn gặp cô. Có thể gặp nhau được không?” - Mộ Hàn ngập ngừng hỏi.
Hiểu Tâm nhìn tin nhắn của Mộ Hàn, hơi bất ngờ. Cô không biết Mộ Hàn muốn gặp mình để làm gì.
“Gặp nhau à? Để làm gì vậy? Chẳng phải mới vừa gặp nhau đấy sao?” - Hiểu Tâm tò mò hỏi.
“Tôi… có một số chuyện tôi muốn nói với cô. Chuyện về hôm qua…” - Mộ Hàn cố gắng giải thích.
Hiểu Tâm nhìn tin nhắn của Mộ Hàn, trong lòng càng thêm nghi ngờ và tò mò. Chuyện gì về hôm qua mà Mộ Hàn muốn gặp để nói chuyện? Hay là cậu ta đã biết chuyện cái tay mình bị thương là do Vương Triều và Khương Khải gây ra? Hay là chuyện về Tiểu Mỹ? Nhưng suy nghĩ thứ hai đã nhanh chóng bị cô vứt bỏ. Có gì để nói đâu chứ, Tiểu Mỹ là bạn gái của Mộ Hàn thì có gì để nói chứ!
Cô trả lời: “Không cần đâu, giờ tôi phải đi ngủ rồi, cậu cũng đi ngủ sớm đi, mai còn phải đi học nữa, ngủ ngon” Nhắn xong, cô cũng bỏ điện thoại xuống, leo lên giường đi ngủ.
Mộ Hàn cảm thấy hơi thất vọng khi Hiểu Tâm từ chối gặp mặc dù cậu đã rất muốn giải thích và xin lỗi về những gì đã xảy ra. Tuy nhiên, cậu cũng hiểu và tôn trọng quyết định của cô.
Sau khi đọc tin nhắn, Mộ Hàn cảm thấy buồn ngủ sau một ngày căng thẳng. Cậu quyết định tắt điện thoại và nghỉ ngơi để chuẩn bị cho ngày học tiếp theo.
Trong khi Mộ Hàn đã ngủ sâu, Hiểu Tâm lại không thể ngủ được. Những suy nghĩ vẫn quấn quýt trong tâm trí của cô khi cô nằm xuống giường. Cô cảm thấy có chút xao động và lo lắng về những gì đã xảy ra và những tin nhắn cuối cùng với Mộ Hàn. Trong tâm trạng mơ mộng, cô suy nghĩ về những cảm xúc mà cậu chia sẻ và những gì cậu muốn nói với cô về sự kiện hôm qua.
Tuy nhiên, dù có bối rối và tò mò, Hiểu Tâm quyết định rằng giờ là không thời điểm thích hợp để tiếp tục cuộc trò chuyện này. Cô cảm thấy mệt mỏi và cần phải có một giấc ngủ đủ giấc để sẵn sàng cho một ngày mới vào sáng hôm sau.
Vương Triều nghe giọng của Mộ Hàn, cảm nhận được sự căng thẳng: “À…thì…là…”
Mộ Hàn không kiên nhẫn được nữa: “Nói”
“À hôm qua tụi em gọi cho anh nhưng anh bảo bận nên tụi em rủ nhau đi ăn thịt nướng, vào quán thì thấy Hiểu Tâm làm phục vụ ở đó. Nên là tụi em có…” Vương Triều nói
“Sao nữa” Mộ Hàn lại lớn giọng
Vương Triều lúc này cũng chẳng dám ấp úng che dấu nữa: “Tụi em chỉ muốn gây khó dễ cô ta một chút thôi, nhưng anh Khải lỡ làm vỉ nướng đang nóng va vào tay cô ta. Chuyện là vậy đó anh Hàn ạ”
Khi cảm thấy lòng căm phẫn đang dâng lên trong lòng, Mộ Hàn nắm chặt điện thoại vài giây trước khi nói tiếp: “Tụi mày thật là…” thế nhưng cậu lại không nói hết câu.
Mộ Hàn cúp máy, trong lòng đầy mâu thuẫn. Một phần cậu tức giận vì hành động của Vương Triều và Khương Khải, vì họ đã làm tổn thương Hiểu Tâm. Mặt khác, cậu lại cảm thấy áy náy vì chính mình đã vô tình khiến Hiểu Tâm gặp bị thương như vậy.
Sau khi cúp máy, Mộ Hàn ngồi suy tư một lúc, nhận ra rằng bây giờ cậu cần phải làm gì đó. Cậu không thể chỉ đứng nhìn và lo lắng, cậu cảm thấy mình cần phải hành động.
Mộ Hàn nghĩ về việc gọi điện thoại cho Hiểu Tâm, nhưng cậu không muốn làm phiền cô thêm nữa. Thay vào đó, cậu quyết định gửi tin nhắn cho cô: “Về đến nhà chưa?”
Bên này Hiểu Tâm vừa bước ra khỏi phòng tắm. Nghe thấy điện thoại reo lên Ting Ting, cô đi lại mở điện thoại ra kiểm tra
Thấy người gửi tin đến là Mộ Hàn, nhưng cô không ngay lập tức trả lời. Cô vẫn cảm thấy có chút lạ thường bởi đây là lần đầu tiên Mộ Hàn chủ động gửi tin nhắn cho cô. Cô mỉm cười rồi vội hồi đáp: “Ai đánh vào đầu cậu à, mà nay lại nhắn tin cho tôi thế này?
Mộ Hàn đọc tin nhắn của Hiểu Tâm với một chút bối rối. Cậu nhấn phím để trả lời: “Thì tôi chỉ hỏi thế thôi”
“ Về nhà rồi, đang định làm bài tập đây." Hiểu Tâm soạn thêm một tin nhắn nữa để trả lời câu hỏi của cậu
Cậu nhắn tiếp: “Vậy à? Vết thương của cô đã đỡ hơn chưa?”
Hiểu Tâm nhìn tin nhắn của Mộ Hàn, trong lòng ấm áp. Cô cảm thấy Mộ Hàn thực sự quan tâm đến mình.
“Cảm ơn! Vết thương không sao rồi, đã được băng bó cẩn thận. Không cần phiền cậu đâu.” - Hiểu Tâm trả lời.
“Nhưng mà, tôi vẫn muốn gặp cô. Có thể gặp nhau được không?” - Mộ Hàn ngập ngừng hỏi.
Hiểu Tâm nhìn tin nhắn của Mộ Hàn, hơi bất ngờ. Cô không biết Mộ Hàn muốn gặp mình để làm gì.
“Gặp nhau à? Để làm gì vậy? Chẳng phải mới vừa gặp nhau đấy sao?” - Hiểu Tâm tò mò hỏi.
“Tôi… có một số chuyện tôi muốn nói với cô. Chuyện về hôm qua…” - Mộ Hàn cố gắng giải thích.
Hiểu Tâm nhìn tin nhắn của Mộ Hàn, trong lòng càng thêm nghi ngờ và tò mò. Chuyện gì về hôm qua mà Mộ Hàn muốn gặp để nói chuyện? Hay là cậu ta đã biết chuyện cái tay mình bị thương là do Vương Triều và Khương Khải gây ra? Hay là chuyện về Tiểu Mỹ? Nhưng suy nghĩ thứ hai đã nhanh chóng bị cô vứt bỏ. Có gì để nói đâu chứ, Tiểu Mỹ là bạn gái của Mộ Hàn thì có gì để nói chứ!
Cô trả lời: “Không cần đâu, giờ tôi phải đi ngủ rồi, cậu cũng đi ngủ sớm đi, mai còn phải đi học nữa, ngủ ngon” Nhắn xong, cô cũng bỏ điện thoại xuống, leo lên giường đi ngủ.
Mộ Hàn cảm thấy hơi thất vọng khi Hiểu Tâm từ chối gặp mặc dù cậu đã rất muốn giải thích và xin lỗi về những gì đã xảy ra. Tuy nhiên, cậu cũng hiểu và tôn trọng quyết định của cô.
Sau khi đọc tin nhắn, Mộ Hàn cảm thấy buồn ngủ sau một ngày căng thẳng. Cậu quyết định tắt điện thoại và nghỉ ngơi để chuẩn bị cho ngày học tiếp theo.
Trong khi Mộ Hàn đã ngủ sâu, Hiểu Tâm lại không thể ngủ được. Những suy nghĩ vẫn quấn quýt trong tâm trí của cô khi cô nằm xuống giường. Cô cảm thấy có chút xao động và lo lắng về những gì đã xảy ra và những tin nhắn cuối cùng với Mộ Hàn. Trong tâm trạng mơ mộng, cô suy nghĩ về những cảm xúc mà cậu chia sẻ và những gì cậu muốn nói với cô về sự kiện hôm qua.
Tuy nhiên, dù có bối rối và tò mò, Hiểu Tâm quyết định rằng giờ là không thời điểm thích hợp để tiếp tục cuộc trò chuyện này. Cô cảm thấy mệt mỏi và cần phải có một giấc ngủ đủ giấc để sẵn sàng cho một ngày mới vào sáng hôm sau.