Chương 92: Ngoại truyện 2
Nửa tháng sau, Thịnh Vân Miểu nhận được quà tốt nghiệp Ôn Trì Cẩn mang từ nước ngoài về cho cô.
Là một cái máy ảnh.
Cô thích chụp ảnh.
Nhưng cô không đề cập đến chuyện này với Ôn Trì Cẩn, cô không xác định được Ôn Trì Cẩn biết, nên mới tặng cô chiếc máy ảnh cao cấp như vậy. Hay là vô tình mua nó, trùng hợp tặng đúng.
Thịnh Vân Miểu không hỏi, càng không nói bóng gió.
Bất luận đáp án là gì, với cô của hiện tại mà nói, đều không quan trọng tới vậy.
Sau khi Ôn Trì Cẩn về nước, số lần Thịnh Vân Miểu gặp anh không nhiều.
Cả kỳ nghỉ hè, cô cũng chỉ gặp được anh ba lần.
Sau đó, trường cô khai giảng.
Bà Đàm và chú Ôn đưa cô tới trường, sau một ngày huấn luyện quân sự, cô nhận được tin nhắn Ôn Trì Cẩn gửi tới, hỏi cuối tuần cô có nghỉ không.
Thịnh Vân Miểu nhìn chằm chằm tin nhắn kia một lúc lâu, thả nhẹ hơi thở trả lời lại: “Có, nhưng tối thứ sáu còn có hoạt động, thứ bảy em mới về nhà.”
Ôn Trì Cẩn: “Hoạt động kết thúc lúc mấy giờ?”
Thịnh Vân Miểu: “Hình như 9 giờ.”
Ôn Trì Cẩn: “Kết thúc thì gọi điện cho anh, anh gọi tài xế đến đón em.”
Thịnh Vân Miểu: “Ừ.”
Sau khi nhắn tin này xong, Ôn Trì Cẩn không nhắn lại gì cho cô nữa.
Ma xui quỷ khiến, Thịnh Vân Miểu bấm mở lịch xem ngày.
Thứ ba.
Hôm nay là thứ ba.
Rất đột ngột, cô muốn nhanh đến thứ sáu. Tốt nhất là cô vừa nhắm mắt mở mắt một cái, đồng hồ đã chuyển tới 9 giờ tối thứ sáu.
Tối thứ sáu, Thịnh Vân Miểu tham gia hoạt động lớp trong lúc huấn luyện quân sự xong, bèn đeo ba lô chạy tới cổng trưởng.
Ngay cả tiếng bạn cùng phòng nói chuyện với cô, cô cũng không nghe thấy.
Cổng trường sáng ngời, hai bên đèn đường rực rỡ mà bắt mắt.
Cô liếc mắt một cái, đã thấy chiếc xe hơi màu đen đỗ bên ven đường.
Đôi mắt Thịnh Vân Miểu phát sáng, hơi bình ổn hơi thở, rồi mới chậm rãi đi tới gần.
Khi cô tới gần, Ôn Trì Cẩn đã đẩy cửa xe bước xuống.
Nhìn anh xuất hiện, Thịnh Vân Miểu có sự kinh ngạc vui mừng trong thoáng chốc.
Ôn Trì Cẩn thấy cô ngẩn người đứng tại chỗ, anh nghiêng đầu: “Còn không lên xe?”
Bước chân Thịnh Vân Miểu chùng lại, xong vội vàng đi nhanh về phía trước.
Lên xe, cô mới hỏi người bên cạnh: “Anh đã chờ lâu chưa?”
Ôn Trì Cẩn nhìn cô một cái, cúi đầu nhìn đồng hồ: “Cũng không lâu.”
Thịnh Vân Miểu đang định thở phào nhẹ nhõm, đã nghe thấy Ôn Trì Cẩn chậm chạp nói thêm bên tai cô: “Chưa tới một tiếng.”
“…”
Nhìn vẻ xấu hổ của Thịnh Vân Miểu, đôi mắt Ôn Trì Cẩn hiện lên một ý cười.
Anh cong môi, trầm giọng nói: “Chọc em thôi.”
Anh hỏi tài xế: “Vừa tới được mười phút.”
Tài xế cười phụ họa, nói phải.
Giọng Ôn Trì Cẩn trầm thấp, theo bóng đêm chui vào tai cô, cực kỳ quyến rũ.
Thịnh Vẫn Miểu có hơi mất tự nhiên mà xoa lỗ tai, chậm chạp gật đầu.
Trong xe yên tĩnh, tài xế tập trung lái xe.
Lúc đầu Thịnh Vân Miểu ngồi nghiêm chỉnh, thỉnh thoảng cô ngó người đang xem tài liệu bên cạnh một cái, nhịn không được tò mò —— ngồi xe xem tài liệu không chóng mặt sao?
Cô là người bị say xe khá nặng, tuyệt đối sẽ không chọn lúc ngồi xe để xem điện thoại hay tài liệu.
Chắc hẳn là cô nhìn Ôn Trì Cẩn quá nhiều, Ôn Trì Cẩn nghiêng đầu nhìn cô: “Muốn nói gì sao?”
Thái độ của anh tương đối nhạt, nhưng không khiến Thịnh Vân Miểu cảm thấy anh không thích mình.
Thịnh Vân Miểu im rồi lại im, “Anh rất bận sao?”
Ôn Trì Cẩn chững lại, sau một lúc lâu nhìn cô đã thu mắt lại, bỗng nói: “Huấn luyện quân sự mệt không?”
Thịnh Vân Miểu sửng sốt một chút, trả lời đúng sự thật: “Không mệt, nhưng hơi nóng.”
Ôn Trì Cẩn vẫn còn cong môi dưới: “Đó là lúc tìm lãnh đạo trường em tâm sự.”
Thịnh Vân Miểu: “A?”
Ôn Trì Cẩn nhìn cô, như chọc ghẹo cô vậy: “Kỳ huấn luyện quân sự chuyển đến mùa thu, mới không đến nỗi đóa hoa trường đại học mới vào trường đã bị phơi héo.”
“…”
Thịnh Vân Miểu ngây người một khoảng ngắn, hiểu ra ý trong lời nói của Ôn Trì Cẩn.
Cô ngây như phỗng một lúc lâu, mặt bất giác nóng lên: “Em đâu có bị phơi héo?”
Nếu không phải cô và Ôn Trì Cẩn chưa thân đến mức đó, cô còn muốn móc chiếc gương nhỏ trong ba lô ra soi thử, có phải mình thật sự giống như lời anh nói hay không, phơi héo, hoặc phơi đen.
Thấy dáng vẻ có chút hoạt bát của cô, Ôn Trì Cẩn cười rất nhẹ.
Nhìn nụ cười dịu dàng hiện lên trên mặt anh, lông mi Thịnh Vân Miểu run rẩy, trái tim đột nhiên đập thật mạnh.
Cảm giác rất kỳ diệu.
Lúc Thịnh Vân Miểu và Ôn Trì Cẩn thật sự thân thiết với nhau, bại lộ tính cách thật sự trước mặt anh, là vào một mùa đông.
Cô trọ ở trường, ít khi về nhà.
Cô cứ cảm thấy nhà họ Ôn không phải nhà của mình, ở đó có một loại cảm giác xa lạ.
Dần dà, số lần cô về đã trở nên ít hơn.
Trong tình huống bình thường, chỉ khi bà Đàm gọi điện thoại thúc giục cô, cô mới về nhà.
Ở trường, Thịnh Vân Miểu có thể nói là có tính cách rất được chào đón.
Cô không phải mẫu con gái kiểu đẹp lồ ng lộn, nhưng khí chất toàn cơ thể cực kỳ khiến người ta cảm thấy thoải mái. Khuôn mặt tròn nhỏ chỉ bằng bàn tay, đôi mắt hạnh tầm thường, làn da trắng lạnh, khiến người nhìn một cái đã thích.
Đương nhiên, đây là nhận thức tự luyến đầu tiên của Thịnh Vân Miểu với bản thân.
Cô là người khá tốt bụng, cũng thích kết bạn với mọi người. Chuyên ngành của cô ở đại học là đạo diễn, việc học cũng coi như thú vị, thỉnh thoảng còn viết kịch diễn tập với các bạn cùng lớp.
Ký túc xá Thịnh Vân Miểu ở là phòng bốn người.
Lúc đầu, quan hệ giữa cô và ba người kia đều không tệ. Nhưng dần dần, hình như họ có chút tránh né Thịnh Vân Miểu.
Cô vào ký túc xá, vốn ba người đang nói chuyện phiếm với nhau lại bỗng tản ra.
Thỉnh thoảng, bọn họ sẽ dùng ánh mắt kỳ quặc nhìn cô.
Chuyện đó phải giằng co một khoảng thời gian, cuối cùng Thịnh Vân Miểu mới có một cơ hội ngẫu nhiên nghe thấy nhóm bạn cùng phòng bàn tán.
Ngày đó là thứ bảy.
Cô vốn đã đồng ý với bà Đàm là sẽ về nhà, nhưng đêm trước thức khuya xem phim điện ảnh, cơ thể có hơi không thoải mái. Vì không để cho bà Đàm lo lắng, Thịnh Vân Miểu đã gửi tin nhắn cho bà, rồi tiếp tục ngủ trong ký túc xá.
Chắc bạn cùng phòng cũng nghĩ cô đã về nhà, lúc ra ngoài ăn trưa trở về đã nói chuyện phiếm trong ký túc xá.
Lúc đầu, Thịnh Vân Miểu vẫn chưa bị tiếng của họ đánh thức, cho đến khi giọng nói nói chuyện của họ to hơn, trong lúc ngủ mê cô mơ màng nghe được mấy câu, rồi sau đó mới mở mắt ra.
Họ đang nói về cô.
Nói chuyện cô mặc quần áo, nói chuyện chiếc máy ảnh Ôn Trì Cẩn tặng cho cô, nói chuyện thỉnh thoảng cô sẽ đeo túi hàng hiệu một hai lần. Cuối cùng, còn tới cả chuyện thấy cô lên siêu xe ngoài cổng trường.
Lần đầu Thịnh Vân Miểu vào đại học, cũng là lần đầu cô rời khỏi Nam thành, vào thành phố còn rộng lớn hơn Nam thành là Bắc thành này.
Lúc đầu, cô cảm thấy tất cả mọi thứ ở nơi này đều không phù hợp với mình.
Đến giờ, cô đã dần dần thích ứng, bởi vì cô có bạn học, bạn bè, cùng người nhà.
Chẳng qua cô không ngờ rằng, những người cô coi là bạn học bạn bè, hình như không coi cô là bạn.
Ít nhất, thứ cô nghe thấy rất không giống.
Lúc vừa nghe, thực ra cô không nghĩ sâu xa.
Cho đến khi bọn họ dùng những từ ngữ khá khó nghe, giọng điệu hơi xem thường để đề cập đến cô, đề cập tới Ôn Trì Cẩn tới đón cô, cô mới muộn màng hiểu ra, ý tứ lời trong lời ngoài của bọn họ, cuối cùng cũng hiểu ra nguyên nhân vì sao trong khoảng thời gian gần đây họ lại nhìn thấy cô về ký túc xá là tản ra, thỉnh thoảng cô nói gì đó, họ cũng chỉ cười xấu hổ, không muốn trả lời lắm.
Thịnh Vân Miểu không phải người sẵn sàng bấm bụng chịu đựng, cũng không phải người có thể ngậm đắng nuốt cay gì. Thực ra tính cách cô rất kiêu căng.
Lúc bố cô mới qua đời, có người đã từng nói với mẹ, nói Miểu Miểu nhà bà sau này không còn ai thương, nên sẽ không còn tùy hứng như vậy nữa nhỉ?
Thịnh Vân Miểu nhớ lại câu trả lời lúc đó của bà Đàm.
Bà nói, Miểu Miểu chỉ không còn bố, chứ không phải cha mẹ chết hết. Lúc bố nó còn nó có thể tùy hứng, nếu bố không còn nữa, ở chỗ tôi nó cũng có thể tùy hứng. Cũng vì những lời này của bà Đàm, cùng với sự giáo dục từ nhỏ của bà với cô, đã khiến cô dù bên ngoài thì khiêm tốn, nhưng vẫn mang theo chút tính tình đại tiểu thư.
Vào lần thứ ba nghe thấy đám bạn cùng phòng đề cập người tới đón cô là một ông chú bụng phệ, chắc hẳn là người bao nuôi cô, Thịnh Vân Miểu đã kéo màn giường ra.
Trong tầm mắt kinh ngạc của bạn cùng phòng, cô khẽ cười, từ trên cao nhìn xuống bọn họ: “Sửa lại cho đúng một chút.”
Cô dịu giọng: “Người bụng phệ các cậu nhìn thấy, là tài xế nhà tôi.”
Khóe môi cô hơi cong, nói từng câu từng chữ: “Tôi chưa bao giờ biết, thì ra các cậu lại hứng thú với tài xế nhà tôi đến như vậy đấy.”
Đám bạn cùng phòng trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn cô, muốn nói gì đó.
Thịnh Vân Miểu không cho bọn họ cơ hội.
Cô chậm chạp xuống giường, sau khi đạp đất cô lại nói: “Nếu đã cảm thấy hứng thú đến vậy, lần sau chú ấy tới trường đón tôi, tôi sẽ giới thiệu để các cậu làm quen chú ấy.”
Nói xong, Thịnh Vân Miểu vào phòng tắm.
Trở ra khi, ba người bạn cùng phòng xấu hổ nhìn cô, muốn giải thích.
“Miểu Miểu, bọn tớ không phải ——”
Thịnh Vân Miểu đang định trả lời, một người bạn cùng phòng khác nói: “Giải thích gì với nó? Chúng ta cũng có nói sai đâu.”
Người bạn cùng phòng kia nhìn cô một cái, châm chọc móc mỉa nói: “Cậu là người Nam thành, ở Bắc thành làm gì có tài xế?” Cô ta nhìn Thịnh Vân Miểu từ trên xuống dưới: “Còn có mấy cái túi đó của cậu nữa, cậu nói mẹ cậu trước kia làm nhân viên văn phòng, nhân viên văn phòng bình thường mua nổi cái túi mắc như vậy?”
“…”
Thịnh Vân Miểu nghe cô ta nói xong, cười cười: “Cậu nói đúng.”
Cô nhướng mày, lấy chiếc túi bà Đàm tặng cho cô vào sinh nhật trong ngăn tủ ra.
“Nhân viên văn phòng bình thường có hơi khó khăn.” Cô nghiêng đầu, cười trong trẻo bổ sung: “Nhưng hình như tôi chưa từng nói, mẹ tôi là nhân viên văn phòng bình thường nhỉ?”
Dứt lời, cô cũng lười giải thích với họ, cầm túi đi ra khỏi ký túc xá.
Thật ra Thịnh Vân Miểu có giận đó.
Nhưng cô không biết cãi nhau với người khác, ít nhất ngay vào lúc đó, rất nhiều lời cô không biết nên nói thế nào.
Sau khi ra khỏi ký túc xá, gió lạnh bên ngoài thổi đến, vô cùng lạnh.
Thịnh Vân Miểu không khống chế nổi mà hắt xì một cái.
Cô nhìn bầu trời xám xịt, bỗng cảm thấy thành phố này không có chỗ mà mình có thể đến. Nơi này, không có nhà của cô.
Đã nói với bà Đàm là không về, nếu cô đột ngột trở về nhà họ Ôn, chắc chắn bà sẽ hỏi nhiều nghĩ nhiều.
Thịnh Vân Miểu không nghĩ muốn bà lo lắng.
Cô suy nghĩ, ấn mở điện thoại rồi lướt, quyết định đi dạo trung tâm thương mại.
Đương nhiên mục đích chủ yếu là để ấm cơ thể.
Mùa đông Bắc thành, quá lạnh.
-
Thịnh Vân Miểu dạo chơi trung tâm thương mại một lúc lâu.
Cô ăn đồ ăn, uống trà sữa, nhưng vẫn cảm thấy lạnh.
Vì cuối tuần, lượng người trong trung tâm thương mại rất nhiều.
Thịnh Vân Miểu mờ mịt nhìn xung quanh một vòng, quyết định đi xem phim.
Không xem phim, rất khó chịu đựng thời gian trôi.
Khi cô xem phim xong đi, đã đến chạng vạng.
Ngoài trời đã tối.
Ở thành phố này Thịnh Vân Miểu không có bạn bè nào thân hơn đám bạn cùng phòng, tuy cô có hai bạn học cũng học ở Bắc thành, nhưng không liên lạc nhiều.
Lúc này, cô đến chỗ người ta cũng không hay.
Xoắn xuýt một lúc, nhìn số dư trong thẻ ngân hàng của mình xong, Thịnh Vân Miểu quyết định tối nay ở ngoài trước, mai lại về trường.
Thứ hai cô đi hỏi giáo viên, xem xem có thể đổi ký túc xá khác không.
Nếu không được, cô cũng sẽ không sợ bọn họ, cô sẽ cứ ở chung một phòng ký túc xá với họ.
Điều Thịnh Vân Miểu không ngờ tới chính là, trên đường cô đến khách sạn, lại nhận được cuộc gọi từ Ôn Trì Cẩn.
Ngoài trời gió lạnh rét run.
Khi ra ngoài cô không mặc đủ dày, tai và ngón tay cũng lạnh đến nỗi sắp không còn cảm giác.
Chuông điện thoại vang lên, Thịnh Vân Miểu nhíu mày, chậm nửa nhịp mới móc điện thoại ra.
Khi nhìn thấy thông báo gọi điện của Ôn Trì Cẩn, cô ngẩn ra một chút rồi nhận cuộc gọi.
“A lô?” Tiếng nói chuyện rất cẩn thận.
Bên kia dừng lại vài giây, tiếng nói trầm thấp lạnh lùng truyền tới tai cô: “Miểu Miểu.”
Lỗ tai Thịnh Vân Miểu khẽ động.
Mỗi lần Ôn Trì Cẩn gọi cô, cô luôn cảm thấy tên mình vô cùng dễ nghe.
Môi Thịnh Vân Miểu mấp máy, đáp: “Ừ.”
Ôn Trì Cẩn: “Sao hôm nay em không về nhà?”
Hôm qua anh về nhà một chuyến, nghe Ôn Hoành Viễn nói tới, cuối tuần Thịnh Vân Miểu sẽ về nhà.
Thịnh Vân Miểu kêu “a”, cô chưa từng nói dối nên hơi lắp bắp đáp: “Em đã hẹn bạn học cùng đi dạo phố, tuần sau mới về.”
Nói xong, tự cô còn chột dạ không thôi.
Cô không biết nói dối, càng không muốn nói dối trước mặt Ôn Trì Cẩn.
“Thế à.” Ôn Trì Cẩn nhàn nhạt nói hai chữ.
Thịnh Vân Miểu liền chột dạ, mím môi, cực kỳ cẩn thận hỏi: “Sao vậy? Hôm nay anh về nhà à?”
Ôn Trì Cẩn hơi chững lại, nghiêng đầu nhìn về phía người đang che tay nghe điện thoại cách đó không xa, ánh mắt sâu thẳm.
Anh nhạt giọng nói: “Không.”
Bỗng, Thịnh Vân Miểu thở phào nhẹ nhõm.
Cô đang định hỏi anh sao lại đột ngột gọi điện thoại cho mình, câu nói tiếp theo của Ôn Trì Cẩn đã rõ ràng chui vào tai cô: “Bây giờ em đang ở cùng bạn học sao?”
Thịnh Vân Miểu chớp mắt, ấp úng nói: “… Đúng… Đúng vậy.”
Dứt lời, cô nghe tiếng Ôn Trì Cẩn cười khẽ.
Trong giây phút đó, Thịnh Vân Miểu cảm thấy mình như bị người ta túm bím tóc.
Quả nhiên, giây tiếp theo, cô nghe thấy Ôn Trì Cẩn nói: “Xem ra anh già rồi.”
Thịnh Vân Miểu sửng sốt, “Cái gì?”
Ôn Trì Cẩn im lặng, bình thản nói: “Hoa mắt nhận nhầm người.”
Nghe thấy lời này, Thịnh Vân Miểu sinh ra dự cảm không tốt lắm.
Cô đơ người đứng tại chỗ trong phút chốc, nhỏ giọng hỏi: “Em nghe không hiểu.”
Ôn Trì Cẩn hắng giọng: “Anh nhìn thấy một người có vẻ ngoài giống em gái anh trên đường đấy.” .
Khi anh nói câu này, giọng điệu rất nhạt, cũng không mang theo ý chỉ trích.
Nhưng khi hai chữ “em gái” này thốt ra, Thịnh Vân Miểu đã ngây người.
Lỗ tai cô, không ngừng vọng lại hai chữ em gái.
Ôn Trì Cẩn nói, cô là em gái anh.
Tuy cô và bà Đàm đã dọn tới nhà họ Ôn, nhưng trên thực tế, cô và Ôn Trì Cẩn đều chưa từng gọi đối phương là em gái hay anh trai. Hai người đều là người trưởng thành, tự dưng thêm một người anh trai em gái thì cũng không thích ứng lắm.
Cho tới hôm nay, Thịnh Vân Miểu thậm chí còn chưa từng gọi thẳng tên Ôn Trì Cẩn.
Mỗi lần cô mở miệng ra, lại như bị kẹp lại.
Đây là lần đầu, cô nghe Ôn Trì Cẩn nói, cô là em gái anh.
Trong nháy mắt đó, Thịnh Vân Miểu không biết nên hình dung tâm trạng của mình thế nào.
Cô vui, nhưng lại hơn cái vui đó rất nhiều, lại có chút tiếc nuối. Còn tiếc nuối điều gì, ngay lúc đó cô cũng không hiểu sâu hơn.
Loa hai người đều yên lặng lại.
Thịnh Vân Miểu chớp mắt, qua quýt sửa sang lại cảm xúc của mình, chỉnh lại lời Ôn Trì Cẩn vừa nói.
Cô nhìn xung quanh theo bản năng, muốn biết có phải anh đang ở gần đây hay không.
Nhưng cô đảo qua một vòng, cũng không thấy người đâu.
Ngay lúc cô định từ bỏ, bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc.
“Bên trái.”
Thịnh Vân Miểu theo bản năng quay sang trái.
Cô liếc nhìn một cái, đã nhìn thấy một người đi ra khỏi đám đông đi về phía mình.
Ôn Trì Cẩn rất cao, anh mặc đồ tây đi giày da, thân hình cao lớn thẳng thớm, vẻ ngoài nhìn rất trưởng thành, nhưng lại có chút lạnh lùng.
Anh quá cao lớn quá mạnh mẽ.
Thịnh Vân Miểu ngơ ngác nhìn anh, tầm mắt đặt trên mặt anh vài giây, xuống chút nữa, dừng trên ngón tay thon dài đang cầm điện thoại của anh.
Anh còn chưa ngắt cuộc gọi của hai người.
Bỗng chốc, có một mùi gỗ trầm đánh úp vào mũi.
Ôn Trì Cẩn đứng trước mặt cô.
Nhìn cô, Ôn Trì Cẩn không nhanh không chậm bỏ điện thoại xuống, ngắt cuộc gọi.
Lông mi Thịnh Vân Miểu run lên, muốn hỏi sao anh lại đến đây. Câu nói vừa tới miệng, lại cảm thấy không thỏa đáng lắm.
Cô mím môi, ngửa đầu nhìn anh, đang định mở miệng, ngón tay của Ôn Trì Cẩn bỗng phất qua lỗ tai cô.
Thịnh Vân Miểu lập tức cứng tại chỗ.
Rất nhanh, ngón tay ấm áp của Ôn Trì Cẩn đã rời khỏi, anh nhíu mày, giọng nói lạnh nhạt: “Đứng đây bao lâu rồi?”
Thịnh Vân Miểu ngốc nghếch trả lời: “Năm phút?”
Ôn Trì Cẩn nhìn quần áo trên người cô, nhíu mày: “Lên xe đã.”
Thịnh Vân Miểu nhìn sắc mặt lạnh xuống của anh, hơi sợ hãi.
Cô gật đầu, cẩn thận đáp: “Dạ.”
Nghe thấy giọng cô run run, Ôn Trì Cẩn ngừng lại, nhỏ giọng nói: “Không phải muốn đánh em.”
Anh giải thích: “Bên ngoài lạnh.”
Thịnh Vân Miểu giật mình, gật đầu nói: “Em biết mà.”
Ôn Trì Cẩn sẽ không đánh cô.
Tuy hai người không tiếp xúc nhiều với nhau, cũng không hiểu đối phương lắm, nhưng Thịnh Vân Miểu biết rõ, Ôn Trì Cẩn là người rất tốt.
Lên xe.
Ôn Trì Cẩn bảo tài xế mở điều hòa lớn một chút.
Luồng khí ấm áp thổi đến, lúc này Thịnh Vân Miểu mới cảm thấy ngón tay và gương mặt đông cứng của mình một lần nữa có lại độ ấm.
Bên trong xem im ắng, có một bầu không khí vi diệu quẩn quanh.
Rất nhiều lần Thịnh Vân Miểu muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lại không biết nói gì, nói gì mới thích hợp cứ đảo qua đảo lại, đành thu câu nói trở về.
Bỗng dưng, cô nghe thấy Ôn Trì Cẩn hỏi: “Em ăn tối chưa?”
“… Em ăn rồi.”
“Ăn cái gì?”
Thịnh Vân Miểu nghiêng đầu, nương ánh đèn đường ngoài cửa sổ nhìn về phía anh, “Ăn McDonald.”
Nhưng đó không phải bữa tối.
Là bữa cô ăn từ sau khi ra khỏi ký túc xá.
Ôn Trì Cẩn chững lại, hình như không hiểu thứ đồ ăn như McDonald lắm.
Anh gật đầu, hỏi cô: “Có cần về trường gấp không?”
Thịnh Vân Miểu lắc đầu.
Ôn Trì Cẩn xem cô, “Vậy ăn một chút gì đó với anh nhé?”
“…”
Thịnh Vân Miểu ngẩn ra, theo bản năng nhìn giờ.
“Tám giờ.” Cô kinh ngạc, “Anh còn chưa ăn cơm sao?”
Ôn Trì Cẩn gật đầu, “Anh có cuộc họp.”
Nếu không phải bên này bị trễ thời gian họp, anh cũng sẽ không trùng hợp gặp được Thịnh Vân Miểu đang lang thang bên đường cái.
Nghe vậy, Thịnh Vân Miểu không hỏi nhiều.
Cô gật đầu đồng ý.
Ôn Trì Cẩn cũng không hỏi cô muốn ăn gì, nói với tài xế: “Đến nhà hàng lần trước đi.”
Thịnh Vân Miểu theo Ôn Trì Cẩn đi vào mới biết, nhà hàng lần trước anh đến, là một nhà hàng có phong vị đặc sắc của Nam thành.
Một cửa tiệm tại gia.
Nhìn những cái tên đồ ăn và màu rau quen thuộc, mắt Thịnh Vân Miểu sáng rực.
Rất đột ngột, cô hơi đói bụng.
Sau khi ngồi xuống, Ôn Trì Cẩn để cô gọi món.
Thịnh Vân Miểu bỗng nhớ ra mà hỏi: “Không phải anh không ăn cay sao?”
Ôn Trì Cẩn nuốt nước bọt, ngước mắt nhìn cô: “Ai nói với em là anh không ăn cay?”
Thịnh Vân Miểu không dám lên tiếng.
Đây là do cô quan sát được.
Cô và Ôn Trì Cẩn đã ăn với nhau vài bữa cơm trong nhà, cô từng chú ý tới chuyện anh không ăn cay.
Thấy cô không nói lời nào, Ôn Trì Cẩn cũng không nói nhiều.
“Không phải không ăn.” Anh nói: “Ăn được.”
Chỉ là không thích mà thôi.
Thịnh Vân Miểu “À” một tiếng, cầm bút nhìn anh: “Em chọn ạ?”
Ôn Trì Cẩn gật đầu, thuận thế đẩy ly nước ấm bên cạnh về hướng cô.
Giờ này đã qua giờ cao điểm ăn cơm.
Rất nhanh, đồ ăn Thịnh Vân Miểu gọi đã được đưa lên.
Nghe mùi thức ăn quen thuộc, bụng cô bắt đầu kêu, cô thèm ăn rồi.
“Ăn đi.” Ôn Trì Cẩn liếc nhìn cô một cái.
Thịnh Vân Miểu gật đầu, cũng không chú ý tới ánh mắt anh nhìn mình hơi kỳ lạ.
Thịnh Vân Miểu thích ăn cay.
Người Nam thành nói chung đều ăn cay.
Lúc vừa tới Bắc thành, cô còn không thích ứng với đồ ăn chỗ này. Cô cảm thấy chỗ này rất đẹp nhưng lại rất đìu hiu.
Sau khi ăn được hai miếng, tâm trạng của Thịnh Vân Miểu tốt hơn rất nhiều.
Mùi vị của quán ăn tại gia này, có cảm giác như cô ăn ở Nam thành, vị cũng khá ổn.
Thịnh Vân Miểu ăn rồi lại ăn, không cẩn thận ăn hơi nhiều.
Chờ khi cô phản ứng lại, mình đã ăn xong một chén cơm. Cô nhìn Ôn Trì Cẩn theo bản năng, anh đang thong thả ăn cơm, đồ ăn và cơm trước mặt anh chỉ giảm đi một chút.
“…”
Xấu hổ.
Nhận ra ánh nhìn của Thịnh Vân Miểu, Ôn Trì Cẩn nâng mí mắt nhìn cô: “No rồi sao?”
“… Em…” Thịnh Vân Miểu xoa mũi, ngại ngùng nói: “Hình như em ăn hơi nhiều.”
Nghe thấy câu này, đôi mắt Ôn Trì Cẩn hiện lên nét cười.
Anh thu mắt, nói: “Em còn đang trong giai đoạn phát triển chiều cao.”
Thịnh Vân Miểu ngẩn ngơ: “Thành niên rồi còn cao lên được sao?”
Ôn Trì Cẩn gắp cho cô miếng xương sườn muối tiêu cô thích ăn, chậm rãi nói: “Được.”
Thịnh Vân Miểu bán tín bán nghi, yên lặng gặm miếng xương sườn.
Ôn Trì Cẩn nói nhỏ, “Ăn thêm chút, không ăn là lãng phí.”
Thịnh Vân Miểu nhìn một bàn đồ ăn này, nghĩ cũng phải.
Cô cũng không thể để Ôn Trì Cẩn bỏ bọc đem về.
Ôn Trì Cẩn nhìn qua không giống người sẽ chịu hâm thức ăn lại.
Ăn thêm một lúc, Thịnh Vân Miểu không chỉ no, mà là no căng.
Cô buông đũa.
Ôn Trì Cẩn nhìn cô: “Ăn no rồi?”
Thịnh Vân Miểu gật đầu.
Ôn Trì Cẩn cong môi, nghiêng đầu nhìn về phía cô: “Đưa em về trường nhé?”
“…”
Thịnh Vân Miểu ngước mắt theo bản năng, đối diện với tròng mắt thâm thúy của anh.
Ánh đèn trong phòng bao theo gam màu ấm, khiến người ta vừa vào đã cảm thấy ấm áp. Ít nhất, Thịnh Vân Miểu có cảm giác như thế.
Lúc này khoảng cách giữa hai người cũng hơi gần.
Thịnh Vân Miểu có thể nhìn thấy rõ ràng sự thay đổi trên nét mặt của Ôn Trì Cẩn, cũng có thể nhìn thấy mình trong đôi mắt anh.
Vô hình trung, cô đã bại lộ rất nhiều điều trước mặt Ôn Trì Cẩn.
Yên tĩnh một lúc lâu.
Thịnh Vân Miểu lắc đầu: “Không muốn về trường.”
Ôn Trì Cẩn hơi giật mình, có chút bất ngờ vì cô lại trả lời mình thành thật như vậy.
Anh nhìn chằm chằm cô, giọng nói hơi trầm xuống: “Muốn đi đâu?”
Thịnh Vân Miểu: “Không biết.”
Cô cảm thấy nơi Bắc thành này, không có chỗ cho cô dung thân.
Nghe vậy, Ôn Trì Cẩn nhìn cô: “Đi thôi.”
Thịnh Vân Miểu: “Đi đâu?”
Ôn Trì Cẩn: “Không biết.”
“?”
Thịnh Vân Miểu không tin nổi mà nhìn anh, hơi không tin được mình đang nghe thấy cái gì.
Ôn Trì Cẩn nói với cô là không biết?
Lời nói như vậy, sao không hề giống lời mà Ôn Trì Cẩn sẽ nói.
Tuy vậy, Thịnh Vân Miểu vẫn thành thật đi theo Ôn Trì Cẩn rời khỏi quán ăn tại gia.
Lên xe, cô nghe thấy Ôn Trì Cẩn báo địa chỉ cho tài xế.
Thịnh Vân Miểu không nghe rõ lắm.
Cô muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi.
Hai người im lặng ngồi ghế sau, ai cũng không nói chuyện với ai.
Ngay vào lúc Thịnh Vân Miểu muốn nói chuyện, Ôn Trì Cẩn lại nhận điện thoại.
Khi anh cúp điện thoại, xe đã đỗ vào bãi đỗ xe của tiểu khu.
Ôn Trì Cẩn nghiêng đầu nhìn về phía cô, “Em sợ sao?”
“… Không sợ.” tuy Thịnh Vân Miểu không hiểu vì sao anh lại hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời đúng sự thật.
Thật ra từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Ôn Trì Cẩn cô đã biết, người này nhìn qua thì hờ hững lạnh lùng, nhưng anh sẽ không làm tổn thương cô.
Nghe thấy vậy, Ôn Trì Cẩn cong môi, “Xuống xe nào.”
Thịnh Vân Miểu xuống xe theo anh, vào thang máy.
Sau khi đi vào, cô mới hỏi: “Đây là chỗ anh thường sống sao?”
Ôn Trì Cẩn nhướng mày: “Còn rất thông minh.”
Thịnh Vân Miểu không nói gì, vốn dĩ cô đã không ngốc rồi có được không.
Nơi này gần tập đoàn Ôn thị như vậy, cô dùng ngón chân đoán cũng biết, đây là nơi Ôn Trì Cẩn ở mỗi ngày.
Nhìn biểu cảm không phục nhỏ của cô, Ôn Trì Cẩn khẽ cười: “Không tệ.”
Thịnh Vân Miểu khó hiểu, “Cái gì?”
Ôn Trì Cẩn giơ tay, bấm tay bắn vào trán cô, “Có sức sống rồi.”
“…”
Thịnh Vân Miểu giật mình, cho đến khi đi theo anh vào nhà, cô mới hỏi: “Có phải anh biết gì hay không?”
Ôn Trì Cẩn lục tủ giày ở cửa, không tìm thấy dép lê cho nữ.
Anh nhíu mày, cầm một đôi dép lê của nam rồi nhìn cô: “Đi cái này đỡ đã, anh sẽ bảo người đưa đồ mới qua.”
Thịnh Vân Miểu: “Cảm ơn.”
Nhìn cô thay giày xong, Ôn Trì Cẩn mới hỏi: “Anh biết cái gì?”
Thịnh Vân Miểu đối diện với khuôn mặt anh, có chút mất tự nhiên mà xoa lỗ tai: “Không có gì.”
Thấy cô không muốn nói, Ôn Trì Cẩn cũng không hỏi nhiều.
Anh đưa điện thoại cho Thịnh Vân Miểu, lạnh nhạt nói: “Đây là trợ lý của anh, cần gì cứ nói với cô ấy là được.” Dứt lời, anh bổ sung: “Trợ lý nữ.”
Thịnh Vân Miểu nhận lấy điện thoại anh đưa qua.
“Em ——”
Cô vừa mở miệng, Ôn Trì Cẩn đã biết cô muốn nói gì.
Ôn Trì Cẩn: “Chỗ này có phòng cho khách, đêm nay em sẽ ngủ ở đây.” Anh nhìn cô: “Có ngại không?”
Lông mi Thịnh Vân Miểu run run, “Không ngại.”
Sao cô ngại được.
Ôn Trì Cẩn giải thích, “Tài xế đã chở anh một ngày, nhà cũ còn hơi xa, mai em muốn về anh sẽ bảo chú ấy chở em về.”
Thịnh Vân Miểu hít sâu, nhẹ giọng nói được.
Nối điện thoại với trợ lý, Thịnh Vân Miểu nói mấy thứ cô cần cho trợ lý của Ôn Trì Cẩn.
Không nhiều lắm.
Cô chỉ ở đây một đêm.
Sau khi ngắt cuộc gọi, cô trả điện thoại cho Ôn Trì Cẩn.
Ôn Trì Cẩn liếc nhìn cô một cái: “Lát nữa trợ lý đến em cứ nói chuyện với cô ấy.” Anh chỉ: “Anh đến thư phòng có việc.”
“… Dạ.”
Nửa tiếng sau, trợ lý nữ của Ôn Trì Cẩn tới.
Là một chị gái có vẻ ngoài rất xinh.
Đây là lần đầu Thịnh Vân Miểu biết được, Ôn Trì Cẩn còn có một nữ trợ lý.
Chị trợ lý nhìn cô, tươi cười xán lạn: “Em là em gái của tổng giám đốc Ôn sao?”
Thịnh Vân Miểu chần chờ gật đầu.
Trợ lý cười cười: “Em xinh quá.” Cô ấy khen ngợi: “Đây là đồ em yêu cầu, chị đã mua đến rồi.”
Dứt lời, cô ấy hỏi: “Tổng giám đốc Ôn nói đây là lần đầu em đến đây, chị chỉ em cách tắm rửa trong phòng tắm nhé.”
Thịnh Vân Miểu gật đầu, đi theo cô ấy đến phòng tắm.
Nhìn bộ dạng đã quen của trợ lý, Thịnh Vân Miểu theo bản năng hỏi: “Bình thường chị đều làm những chuyện như vậy sao?”
Nữ trợ lý sửng sốt, rồi mới hiểu ra cô đang hỏi gì.
Cô ấy bật cười, lắc đầu: “Đương nhiên không phải.”
Cô ấy nhìn Thịnh Vân Miểu: “Em là việc tổng giám đốc Ôn giao cho.”
Ma xui quỷ khiến, cô ấy nhìn cô gái nhỏ trước mặt mà bổ sung thêm một câu: “Sau khi tổng giám đốc Ôn về nước, chắc em là người đầu tiên tới đây.”
Đối diện với cặp mắt của nữ trợ lý, đột nhiên Thịnh Vân Miểu sinh ra cảm giác chột dạ.
Sao cô cảm thấy cứ như mình đang truy hỏi chuyện cũ của bạn trai vậy.
Nhận ra điểm này, cô mở miệng: “Em không có ý đó.”
Nữ trợ lý hiểu rõ: “Chị biết.”
Cô ấy nhìn Thịnh Vân Miểu, “Em còn có gì không hiểu, có thể hỏi chị.”
Thịnh Vân Miểu lắc lắc đầu, “Hết rồi ạ.”
Nữ trợ lý cười, “Vậy chị về trước.” Cô ấy nhìn Thịnh Vân Miểu, “Nghỉ ngơi sớm nhé.”
“Cảm ơn.”
Người đi rồi, Thịnh Vân Miểu nhìn chằm chằm cửa thư phòng đóng chặt một lúc lâu, vẫn không dám quấy rầy Ôn Trì Cẩn.
Cô vào phòng cho khách.
……
Trong thư phòng, Ôn Trì Cẩn nhận được điện thoại của nữ trợ lý.
“Tổng giám đốc Ôn, việc anh giao tôi đã nói với cô Thịnh rồi.” Cô nhạt giọng nói: “Còn có việc gì cần tôi làm không ạ?”
Ôn Trì Cẩn im lặng không nói, giơ tay xoa trán: “Con gái các cô, sẽ vì chuyện gì mà không muốn về nhà cũng không muốn về trường?”
Nữ trợ lý nghẹn họng, suy nghĩ: “Nếu là thời tôi học đại học, vậy chỉ có lúc mâu thuẫn với bạn cùng phòng mới có thể như vậy.”
Cô nói: “Cảm xúc của con gái đều khá nhạy cảm, cãi nhau với bạn học không muốn gặp là chuyện rất bình thường.”
Ôn Trì Cẩn hắng giọng: “Đã biết, vất vả rồi.”
Nữ trợ lý được sủng mà sợ: “Dạ, anh và cô Thịnh nghỉ sớm nhé.”
Ôn Trì Cẩn cúp điện thoại.
Anh nhìn chằm chằm tài liệu đã mở trên bàn một lúc lâu, nghiêng tai nghe tiếng động bên ngoài.
Bên ngoài im ắng, không có bất cứ âm thanh gì.
Ôn Trì Cẩn suy nghĩ, vốn định gọi điện hỏi người khác một chút xem tình hình thế nào, nhưng lại thấy chuyện con gái, anh nhúng tay vào cũng không thỏa đáng.
Quan trọng hơn là, với quan hệ của anh và Thịnh Vân Miểu, Thịnh Vân Miểu chưa chắc sẽ thích anh điều tra, thậm chí nhúng tay xử lý.
-
Sau khi Thịnh Vân Miểu tắm rửa xong, cô liền lên giường ngủ.
Cô hơi buồn ngủ.
Nhưng trong đầu không ngừng nhớ lại mấy câu mà đám bạn cùng phòng nói, cô chưa bao giờ biết được, thì ra bọn họ lại nhìn mình như thế.
Thịnh Vân Miểu càng nghĩ càng giận.
Lăn qua lăn lại một lúc lâu, cô cũng chưa thể ngủ được.
Cuối cùng, cô dứt khoát bò dậy.
Khi mở cửa phòng, trong phòng khách không có một ai.
Thịnh Vân Miểu theo bản năng nhìn cánh cửa phòng đóng chặt bên kia, cô không biết Ôn Trì Cẩn đã ngủ, hay vẫn đang ở phòng sách.
Ôm sự không xác định này, Thịnh Vân Miểu từ từ đi đến cửa phòng sách.
Mới vừa tới gần, cửa phòng sách đã bị người ta mở ra.
Cô kinh ngạc, ngây như phỗng mà nhìn Ôn Trì Cẩn.
Ôn Trì Cẩn rũ mắt, “Ngủ không được?”
Thịnh Vân Miểu chần chờ gật đầu, “Anh vẫn đang làm việc sao?”
Ôn Trì Cẩn: “Mới làm xong.”
Anh nhìn Thịnh Vân Miểu, “Vì sao không ngủ được?”
“… Đang suy nghĩ ạ.” Có thể là vì đêm khuya, cũng có thể vì lúc này Ôn Trì Cẩn quá dịu dàng, Thịnh Vân Miểu bất giác nói ra lời trong lòng.
“Chuyện gì?” Ôn Trì Cẩn phối hợp cúi đầu, ánh mắt nhu hòa nhìn cô, “Có tiện kể với anh không?”
Thịnh Vân Miểu nhìn anh, hơi rối rắm.
Thật ra cô không phải người có thể giấu chuyện trong lòng, huống hồ việc này, cô cảm thấy nếu mình không nói ra, cô sẽ phải bứt rứt một thời gian dài.
“Em nói ra, anh có cười em không?” Thịnh Vân Miểu không có kinh nghiệm ở chung lâu với Ôn Trì Cẩn, không xác định lắm mà hỏi.
Ôn Trì Cẩn: “Sẽ không.”
“À.”
Thịnh Vân Miểu mím môi dưới, nhỏ giọng nói: “Hình như em không được người ta quý mến lắm.”
Ôn Trì Cẩn ngẩn ra, “Ai nói?”
“Tự em thấy.” Thịnh Vân Miểu thở ra một hơi, “Hình như em khiến cho người ta ghét lắm.”
Ôn Trì Cẩn giật mình, thu mắt nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, không tiếp lời.
Thịnh Vân Miểu cũng không cần anh trả lời, cô nhấp môi, lầm bầm nói: “Hôm nay em cãi nhau với bạn cùng phòng, bọn họ nói xấu sau lưng em.”
Rất nhiều câu, cô không thể thuật lại cho Ôn Trì Cẩn, cô chỉ có thể phát ti3t như vậy.
Ôn Trì Cẩn nghe cô lầm bầm một lúc, hiểu được đại khái chuyện gì đã xảy ra.
Anh im lặng không nói gì một lúc lâu, lại bỗng mở miệng: “Có một câu em nói sai rồi.”
Thịnh Vân Miểu đang chìm đắm trong cảm xúc đau thương của mình, nghe vậy thì không phục mà nhìn anh: “Câu nào?”
Ôn Trì Cẩn nhìn hốc mắt đỏ ửng của cô, xúc động muốn lau nước mắt giúp cô.
Nhưng anh kiềm chế.
Anh nhìn Thịnh Vân Miểu, “Câu em khiến người ta ghét.”
Thịnh Vân Miểu chững lại.
Ôn Trì Cẩn nói: “Anh không ghét em.”
Mấy chữ rất đơn giản đó, lại bỗng làm Thịnh Vân Miểu tìm về một chút tự tin.
Cô không tin nổi mà nhìn Ôn Trì Cẩn, không tin nổi mình đã nghe thấy cái gì.
Ôn Trì Cẩn nhìn cô: “Không tin?”
“Không phải.” Sau một lúc lâu Thịnh Vân Miểu mới tìm lại được giọng nói của mình: “Anh cũng không hiểu hết con người em, sao lại nói ——”
Câu kế tiếp còn chưa ra khỏi miệng, đã bị Ôn Trì Cẩn cắt ngang.
“Là không đủ.” Ôn Trì Cẩn nói, “Nhưng anh biết.”
Mặc dù không quá hiểu Thịnh Vân Miểu, nhưng Ôn Trì Cẩn cũng tin, anh không ghét cô.
Nghe vậy, lông mi Thịnh Vân Miểu run nhẹ.
Cô kinh ngạc nhìn Ôn Trì Cẩn, bỗng nhiên không thể tìm thấy chức năng ngôn ngữ của mình.
Trong chốc lát.
Thịnh Vân Miểu nhỏ nhẹ gọi: “Ôn Trì Cẩn.”
Lần đầu tiên cô gọi tên anh.
Ôn Trì Cẩn nâng mắt: “Muốn nói gì?”
Thịnh Vân Miểu im lặng một lúc, nói: “Thực ra em không thích bản thân mình của hiện tại lắm.”
Ôn Trì Cẩn ngẩn ra, đang định mở miệng, Thịnh Vân Miểu liền nói: “Trước kia rõ ràng em không như vậy. Nhưng hiện giờ em không khống chế được sự đa sầu đa cảm của mình.”
“Vậy trước kia em như thế nào?” Ôn Trì Cẩn hỏi: “Có tiện nói với anh không?”
Đêm nay, Thịnh Vân Miểu như mở máy hát, nói rất nhiều chuyện quá khứ của mình cho Ôn Trì Cẩn nghe.
Có thể do câu nói không ghét cô của Ôn Trì Cẩn đã chọc trúng cô, cũng có thể là nguyên nhân khác.
Bất tri bất giác, cô cảm thấy mình và Ôn Trì Cẩn đã thân thiết hơn nhiều.
Ngày hôm sau.
Ôn Trì Cẩn bất ngờ đến trường cô, còn đứng dưới ký túc xá của cô.
Lúc ấy Thịnh Vân Miểu đang ăn trong ký túc xá, bạn học của ký túc xá bên cạnh đến gõ cửa, vui mừng nói với cô: “Miểu Miểu, anh trai cậu dưới lầu, nói gọi điện cho cậu cậu không nghe. Bảo bọn tớ đến nói cho cậu một tiếng.”
Ba người bạn cùng phòng ký túc xá ngây người.
Thịnh Vân Miểu có hơi bất ngờ: “Anh trai tớ?”
“Đúng vậy.” Bạn học phòng bên nói: “Anh trai cậu đẹp trai quá đi!”
Cô ấy nhịn không được phóng đại, “Quá đẹp trai.”
Hôm đó, các bạn học có quen biết Thịnh Vân Miểu đều biết, cô có một người anh trai rất đẹp trai.
Không chỉ đẹp trai, cô còn rất có tiền.
Ban đầu Ôn Trì Cẩn xuất hiện ở trường cô nói là anh trai cô, thì vẫn có không ít người còn nghi ngờ.
Bởi vì anh bạn trai cũng coi như là anh, ai biết bọn họ có nói dối hay không.
Nhưng cho dù có là bạn trai, cũng đáng để khiến mọi người hâm mộ ghen ghét.
Thịnh Vân Miểu vẫn luôn không quên, sau hôm cô về nhà ăn cơm với Ôn Trì Cẩn rồi về lại ký túc xá, đám bạn cùng phòng đều có biểu cảm muốn nói lại thôi mà nhìn cô.
Một lần sau đó nữa, là ngày kỷ niệm thành lập trường.
Ôn Trì Cẩn được mời làm khách tham dự, đi cùng hiệu trường học viện, thuận tiện đề cập đến sự tồn tại của cô. Trước mặt bạn học và giáo viên của cô, anh nói cho mọi người biết, cô là em gái của Ôn Trì Cẩn anh, cô có người che chở.
-
Nhiều năm sau đó, quan hệ giữa Thịnh Vân Miểu và Ôn Trì Cẩn rất tốt.
Có chuyện gì cô cũng sẽ nói với Ôn Trì Cẩn, mà Ôn Trì Cẩn, cũng đã quen nghe cô giận dữ chửi mắng. Thậm chí còn quen thu dọn cục diện rối rắm cho cô.
Ngôi sao Thịnh Vân Miểu theo đuổi, anh giúp mua vé, thậm chí mua vé máy bay ra nước ngoài đưa cô đi.
Có thứ gì Thịnh Vân Miểu thích, anh cũng sẽ nghĩ mọi cách đưa cho cô.
Dần dần, có chút tình cảm được ủ ấm, trở nên khác thường. Thịnh Vân Miểu đã quen làm nũng với Ôn Trì Cẩn, bất giác, tính cách kiêu căng cô che giấu đều hoàn toàn bại lộ.
Thỉnh thoảng, cô cũng sẽ kiểm điểm mình một chút, mình làm vậy có phải không phù hợp không.
Nhưng nhìn thấy Ôn Trì Cẩn, cô lại có chút không kiềm chế nổi.
Hôm nay, Thịnh Vân Miểu bị bà Đàm gọi về nhà họ Ôn ăn cơm.
Cô về đến nhà, theo bản năng hỏi: “Mẹ, không phải mẹ nói anh con sẽ về ăn cơm sao?”
Bà Đàm nhìn cô một cái: “Anh con không về là con không về à?”
Thịnh Vân Miểu cứng đờ.
Cô cảm thấy lời này của bà, hình như mang ý thử.
“Không phải.” Cô phủ nhận theo bản năng: “Con đâu có nói như vậy đâu.”
Ánh mắt cô mơ hồ, nhìn sang nơi khác: “Con chỉ tiện miệng hỏi thôi, bởi vì mẹ nói hôm nay anh con cũng về ăn cơm, có phải anh ấy có việc gì làm trì hoãn không?”
“Không có.” Bà Đàm nói: “Anh con cùng chú Ôn của con đến nhà họ Lâm rồi.”
Thịnh Vân Miểu sửng sốt, “Nhà họ Lâm?”
Bà Đàm gật đầu: “Chị Lâm Kỳ của con đã về, anh con đến nhà người ta ăn cơm.”
Lâm Kỳ, là người lúc trước Thịnh Vân Miểu có quen biết.
Chị ta là con gái lớn nhà họ Lâm, lớn hơn Thịnh Vân Miểu mấy tuổi, nhỏ hơn Ôn Trì Cẩn vài tuổi.
Cô từng nghe người khác nhắc tới, nhà họ Ôn cố ý liên hôn với nhà họ Lâm.
Khi biết việc này, Thịnh Vân Miểu đã sinh ra xúc động muốn đi hỏi Ôn Trì Cẩn.
Nhưng cô kìm lại.
Với thân phận em gái này của cô mà đi hỏi thì không phù hợp chút nào.
Nhưng khi nghe được, Thịnh Vân Miểu vẫn bất giác hỏi nhiều: “Anh ấy…”
Đàm nữ sĩ: “Anh ấy là ai?”
Thịnh Vân Miểu sửa miệng: “Sao hôm nay anh trai con và chú Ôn lại đến nhà chị Lâm Kỳ ăn cơm ạ? Muốn nói chuyện hợp tác sao?”
Bà Đàm buồn cười nhìn cô, dịu giọng nói: “Hợp tác cái gì, là hợp tác chuyện tư.”
Bà nhàn nhạt nói: “Anh con năm nay cũng đã ba mươi ba tuổi, nên lập gia đình rồi.”
“…”
Tuy đã sớm đoán được, nhưng khi nghe vậy, Thịnh Vân Miểu vẫn thất thần.
Vẻ mặt cô hơi chùng xuống, mím môi nói: “À.”
Bà Đàm nhìn cô: “Con không thích chị Lâm Kỳ sao?”
“… Không có ạ.” Thịnh Vân Miểu dọn sạch cảm xúc của mình xong, ngước khuôn mặt tươi cười lên: “Anh con thích, con sẽ thích.”
Bà Đàm ngừng lại, gật gật đầu.
Hai mẹ con nói đến đây, đầu bếp đã gọi hai người đi ăn cơm.
Trên bàn cơm, Thịnh Vân Miểu bồn chồn không tập trung.
Cô chưa ăn được mấy miếng, đã buông đũa xuống.
Bà Đàm thấy cô như vậy, hơi nhíu mày.
Thịnh Vân Miểu không chú ý tới, lấy cớ nói mình mệt, lên lầu đi ngủ.
Thấy cô xoay người đi xa, bà Đàm thở dài.
Bà nhìn về phía ánh mặt trời nóng bỏng ngoài cửa sổ, hơi bất đắc dĩ.
……
Khi Ôn Trì Cẩn và Ôn Hoành Viễn ăn cơm ở nhà họ Lâm về đến, phòng khách chỉ còn một mình bà Đàm.
Ôn Trì Cẩn nhìn: “Miểu Miểu đâu ạ?”
Bà Đàm và Ôn Hoành Viễn hai mắt nhìn nhau, bà chỉ chỉ: “Mệt rồi, lên lầu ngủ.”
Ôn Trì Cẩn đáp: “Con đi xem con bé.”
Người đã đi, bà Đàm nhíu mày: “Sao anh không cản nó?”
Ôn Hoành Viễn ngồi xuống bên cạnh bà, giơ tay xoa huyệt thái dương: “Đã lớn như vậy rồi, sao anh cản được.”
Bà Đàm không nói gì, hỏi nhỏ: “Bữa cơm này của hai người như thế nào?”
Ôn Hoành Viễn nhìn bà một cái: “Khá ổn.”
Ánh mắt bà Đàm sáng lên: “Trì Cẩn không có ý kiến?”
“Nó không có ý kiến.” Giọng điệu của Ôn Hoành Viễn bình bình: “Chỉ nói với anh, anh thích Lâm Kỳ như vậy rồi thì cưới Lâm Kỳ đi.”
Bà Đàm bị lời kể của ông làm cho sặc.
Mãi lâu sau bà vẫn không nói gì, hơi bất ngờ: “Không giống lời Trì Cẩn sẽ nói.”
Ôn Hoành Viễn cũng cảm thấy vậy.
Thế nhưng Ôn Trì Cẩn vẫn cho ông một câu ác như thế đấy.
Anh đã có dự định cho tương lai của mình, không cần Ôn Hoành Viễn nhúng tay.
Quan hệ cha con của họ không tệ, Ôn Hoành Viễn cũng chẳng phải kẻ gia trưởng mang tư tưởng phong kiến. Nhà họ Ôn của họ, cũng không cần một bước liên hôn để duy trì sự nghiệp.
Sở dĩ ông muốn Ôn Trì Cẩn liên hôn, là vì nguyên nhân khác.
Hai người đối mặt không nói gì một lúc lâu.
Bà Đàm hỏi: “Vậy bây giờ… Xử lý thế nào?”
Ôn Hoành Viễn suy nghĩ, hỏi bà: “Nếu, hai đứa nó kiên trì, em có đồng ý không?”
Bà Đàm chững lại, nhìn ông: “Anh thì sao?”
Ôn Hoành Viễn không trả lời trực tiếp, chỉ nói: “Anh rất thích Miểu Miểu.”
Bà Đàm kinh ngạc trong giây lát, gật đầu: “Em cũng rất thích Trì Cẩn.”
Chẳng qua thân phận của họ hiện tại, là chuyện rất khó xử.
-
Hai người trên lầu cũng không biết hai người dưới lầu đang nói gì.
Ôn Trì Cẩn gõ cửa phòng Thịnh Vân Miểu, sau khi được sự cho phép của cô mới đi vào.
Nhìn thấy anh, Thịnh Vân Miểu bĩu môi, nhìn qua tâm trạng không tốt lắm: “Sao anh lại về sớm như vậy?”
Ôn Trì Cẩn nhìn cô, giơ tay sờ trán cô: “Không khỏe?”
“… Không có.”
Thịnh Vân Miểu đẩy tay anh ra, có chút không vui: “Em mệt thôi.”
Ôn Trì Cẩn nhướng mày, cụp mắt nhìn cô: “Không giống lắm.”
Thịnh Vân Miểu mím chặt môi nhìn anh.
Hai người giằng co trong giây lát.
Thịnh Vân Miểu là người đầu tiên không nhịn được: “Em nghe mẹ em nói, anh và chú Ôn đến nhà họ Lâm ăn cơm.”
Ôn Trì Cẩn gật đầu.
Thịnh Vân Miểu nhìn bộ dạng trung thực như vậy của anh, suýt chút nữa không hít nổi một hơi lên.
Cô nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Chị Lâm Kỳ rất xứng với anh.”
“…”
Ôn Trì Cẩn tạm dừng, cuối cùng cũng biết cô đang gây lộn gì với mình.
“Đúng là có thể.” Anh nhìn Thịnh Vân Miểu trả lời.
Thịnh Vân Miểu bị câu trả lời của anh làm cho nghẹn lời, suýt chút nữa muốn mắng người.
“Anh…” Cô trợn tròn mắt: “Em biết ngay mà.”
“Biết ngay cái gì?” Ôn Trì Cẩn nhéo khuôn mặt giận dữ của cô: “Lời anh còn chưa nói hết.”
Thịnh Vân Miểu: “Vậy anh muốn nói gì?”
Ôn Trì Cẩn nhìn cô, “Xứng không xứng đều do người khác nói.”
Anh xem cô, “Anh còn cảm thấy Lâm Kỳ rất xứng với bố anh.”
Thịnh Vân Miểu: “???”
Cô trợn tròn mắt nhìn Ôn Trì Cẩn: “Anh anh anh…”
Ôn Trì Cẩn mang vẻ mặt “Anh nói sai gì sao” để nhìn cô: “Anh cái gì?”
“Chú Ôn có biết anh nói chú ấy như vậy không?” Thịnh Vân Miểu khiếp sợ: “Lời này của anh cũng đại nghịch bất đạo quá rồi.”
Ôn Trì Cẩn nắm lấy ngón tay đang chỉ vào mình, nhét lại vô chăn.
“Có chút chút thôi.” Giọng điệu anh nhàn nhạt: “Em đừng nói cho ông ấy biết là được.”
Thịnh Vân Miểu nghẹn lại.
Dù cô có lá gan này, cũng không thốt ra nổi câu này.
Còn nữa, hiện giờ Ôn Hoành Viễn còn đang có mối quan hệ với mẹ cô mà.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu.
Ôn Trì Cẩn nhìn cô: “Sau này lời bọn họ nói em đừng để trong lòng.”
Thịnh Vân Miểu: “Anh nói cái gì?”
Ôn Trì Cẩn: “Xem mắt.”
Anh cụp mắt nhìn cô, đôi mắt mang theo cảm xúc phức tạp.
“Tình yêu hôn nhân của anh, anh có thể tự làm chủ.”
Thịnh Vân Miểu nghe ra ý ngoài lời nói của anh.
Cô ngẩn ngơ nhìn anh, lẩm bẩm: “Tóm lại là anh muốn kết hôn.”
Nghe thấy vậy, Ôn Trì Cẩn cười một cái: “Không có cách nào khác, không kết hôn cũng được, chỉ cần bạn gái tương lai của anh không ngại là được.”
Môi Thịnh Vân Miểu khẽ nhúc nhích, theo bản năng nói: “Anh tìm ở đâu ra bạn gái không ngại không kết hôn với anh chứ.”
Dứt lời, tầm mắt của Ôn Trì Cẩn lại đặt trên người cô.
Đôi mắt Thịnh Vân Miểu hơi lóe, muốn tránh ánh mắt anh, rồi lại không nỡ.
Yên tĩnh một lúc lâu.
Ôn Trì Cẩn thân mật xoa đầu cô: “Ngủ đi, anh về công ty.”
Thịnh Vân Miểu ngước mắt: “Em cũng ——”
“Ở với mẹ em một lát đi.” Ôn Trì Cẩn nhìn cô: “Tối đến anh sẽ tới đón em nhé?”
Thịnh Vân Miểu lập tức đồng ý.
Rời khỏi phòng Thịnh Vân Miểu, Ôn Trì Cẩn trở về công ty.
Sau một đoạn thời gian rất dài, Thịnh Vân Miểu và Ôn Trì Cẩn vẫn chung đụng với nhau giống như trước kia. Nhưng mơ hồ, cô cảm thấy có chỗ nào đó hơi thay đổi.
Ôn Trì Cẩn không còn bị sắp xếp đi xem mắt nữa.
Thậm chí anh càng lúc càng bận.
Sau khi Thịnh Vân Miểu tốt nghiệp thạc sĩ, quay hai bộ phim thuộc về mình.
Đều là kịch bản ngắn.
Cô đăng lên mạng, được nhiều người đặt làm video theo yêu cầu.
Trùng hợp một hôm, cô và Ôn Trì Cẩn về nhà ăn cơm.
Bà Đàm hỏi cô có tìm đối tượng chưa, ở tuổi này của cô có thể yêu đương rồi.
Thịnh Vân Miểu lắc đầu.
Bà Đàm lại hỏi cô, có phải có người mình thích rồi hay không.
Cô ngẩn ra một lúc lâu, muốn nói không có, nhưng lại không nói thói quen nói dối bà Đàm.
Hai mẹ con im lặng.
Bà Đàm bỗng nhìn cô nói: “Lúc trước mẹ luôn quên nói cho con một chuyện.”
“Chuyện gì ạ?”
Bà Đàm cười cười: “Mẹ và chú Ôn của con, chuẩn bị xa nhau.”
Thịnh Vân Miểu sửng sốt: “Sao lại đột ngột như vậy ạ?”
Bà Đàm: “Không đột ngột.”
Bà nói: “Vốn dĩ bọn mẹ cũng chưa đăng ký kết hôn.”
Thịnh Vân Miểu có chút không thể tin được, “Cái gì?”
Bà Đàm: “Lúc trước nói sẽ đi, nhưng lại trì hoãn. Sau đó mẹ và chú Ôn của con đều cảm thấy, hai người ở chung như vậy cũng tốt, mẹ cũng không cần bị người ta nói là thèm muốn gia sản của chú Ôn con, cho nên hai bọn mẹ chưa từng đi đăng ký kết hôn.”
Cái này là sự thật.
Sự thật này, không phải bởi vì Thịnh Vân Miểu cùng Ôn Trì Cẩn thích nhau, nên hai người họ mới quyết định như vậy.
Cũng là trùng hợp.
Lúc bà Đàm và Ôn Hoành Viễn muốn đi đăng ký kết hôn, lại gặp chuyện phát sinh.
Sau đó, bà Đàm nghe không ít lời đồn linh tinh rối loạn, nên hẹn với Ôn Hoành Viễn, hai người chỉ kết nhóm sống chung, tới cái tuổi này của hai người họ, có hay không có một tờ hôn thú cũng không quan trọng.
Sau khi rời khỏi nhà họ Ôn, Thịnh Vân Miểu đờ đẫn cả người.
Cô có khiếp sợ, có bất ngờ.
Nhưng đan xen trong những cảm xúc đó, còn có sự hân hoan ích kỉ.
Mẹ cô và chú Ôn sắp xa nhau, có phải có nghĩa là cô và Ôn Trì Cẩn được cho phép ở bên nhau rồi không.
Rất nhanh, Thịnh Vân Miểu đã bắt đầu khinh bỉ sự ích kỷ của mình.
Cô cuộn tròn trên một góc sô pha, vừa khinh bỉ mình lại vừa vui vẻ. Cô nhịn không được mà muốn tâm sự với người nào đó.
Nghĩ tới nghĩ lui, Thịnh Vân Miểu gửi tin nhắn cho Tống Linh Linh, chuyện thế này, cô chỉ dám nói với Tống Linh Linh.
-
Ôn Trì Cẩn đang đi công tác, cũng không biết chuyện bên chỗ Thịnh Vân Miểu.
Một tuần sau, anh đi công tác trở về, ở văn phòng gặp được một người đã lâu chưa gặp.
Ôn Hoành Viễn.
“Bố.” Ôn Trì Cẩn nhìn ông: “Sao bố tới rồi ạ?”
Ôn Hoành Viễn hắng giọng: “Đi ngang qua nên đến xem thử.”
Ông nhìn xung quanh một vòng, hỏi: “Cũng sắp tan làm rồi nhỉ?”
Ôn Trì Cẩn đáp dạ.
Ôn Hoành Viễn: “Tối nay hai cha con ta ra ngoài ăn cơm một bữa.”
Ôn Trì Cẩn nhìn ông, đoán được ông có chuyện muốn nói với mình.
Hai bố con đến tiệm ăn tại gia trước kia định tới.
Ôn Hoành Viễn còn gọi rượu.
Hai bố con uống hai ly xong, Ôn Hoành Viễn nhìn về phía anh: “Trì Cẩn.”
Ôn Trì Cẩn: “Bố nói đi ạ.”
Ôn Hoành Viễn rất hiếm khi ra vẻ trước mặt Ôn Trì Cẩn, cũng rất ít khi dạy dỗ anh.
Đứa con trai này của ông từ nhỏ đã chín chắn nghe lời, căn bản không làm ra chuyện khiến ông phải nhọc lòng. Chỉ duy nhất một chuyện, hẳn là chuyện tình cảm không thể khống chế nổi này.
Nhưng việc này, ai cũng không trách được.
“Con có từng nghĩ tới chuyện sẽ ra nước ngoài sống với Miểu Miểu không?”
Ôn Trì Cẩn sửng sốt, “Có ý gì?”
Ôn Hoành Viễn: “Đã từng nghĩ tới chưa?”
“Không có.” Ôn Trì Cẩn trả lời, “Miểu Miểu không thích nước ngoài.”
Ôn Hoành Viễn đã hiểu.
“Vậy con không sợ ——” Ông nhìn anh: “Không sợ người khác bàn ra tán vào à?”
Ôn Trì Cẩn không phải kẻ ngốc, đương nhiên nghe ra ý trong lời nói của Ôn Hoành Viễn.
Anh cười rất nhẹ: “Vì sao con phải để ý?”
Anh nói: “Con và Miểu Miểu không có quan hệ máu mủ, bố và dì Đàm cũng không đăng ký kết hôn. Dù hai người đăng ký kết hôn, con và Miểu Miểu vẫn chẳng phải anh em ruột, không phải sao?”
Tất nhiên Ôn Hoành Viễn biết Ôn Trì Cẩn nói sự thật.
Ông nhấp ngụm rượu, cũng không bất ngờ khi anh biết ông và mẹ Thịnh Vân Miểu không đăng ký kết hôn.
Ông im lặng một lúc: “Biết rồi.”
Ôn Trì Cẩn kinh ngạc.
Ôn Hoành Viễn: “Chuyện của con và Miểu Miểu, bố và dì Đàm con không quản được, cũng sẽ không quản.”
Ông nhìn về phía Ôn Trì Cẩn: “Từ nhỏ đến lớn con đều rất nghe lời, biết cái gì nên làm cái gì không, nếu con và Miểu Miểu không sợ lời đồn đãi linh tinh, bố và dì Đàm của con cũng sẽ không phản đối.”
Ôn Trì Cẩn: “Bố nói qua với dì Đàm chưa ạ?”
Ôn Hoành Viễn gật đầu, “Chúng ta sẽ xa nhau một thời gian.”
Ôn Trì Cẩn đang định mở miệng, nhưng sau khi chú ý tới mấy chữ một thời gian này, anh đã hiểu.
Hai người họ, là đang suy xét cho tương lai của anh và Thịnh Vân Miểu.
“Bố.” Đột nhiên, Ôn Trì Cẩn cảm thấy cổ họng hơi khô.
Ôn Hoành Viễn liếc anh, “Đừng làm ra vẻ.”
Ông nói: “Bố và dì Đàm lớn tuổi rồi, sau khi xa nhau quyết định sẽ lập nhóm đi chơi nước ngoài. Bà ấy nói muốn tìm một bạn đồng hành cùng đi du lịch, bố đi cùng bà ấy cũng khá tốt.”
Ôn Trì Cẩn hãy còn cười cười: “Con sẽ sắp xếp.”
“Không cần con.” Ôn Hoành Viễn hừ nhẹ: “Bố còn chưa già đến nỗi không thể vạch kế hoạch đi du lịch, bố tự làm.”
Ông ghét bỏ mà nhìn anh: “Con cũng đâu có biết dì Đàm con thích gì.”
Ôn Trì Cẩn bị ghét bỏ, lại không tức giận.
Anh giơ ly rượu, uống hết.
“Bố.” Anh nhìn về phía Ôn Hoành Viễn, “Cảm ơn.”
Cơm nước xong, Ôn Trì Cẩn làm tài xế đưa Ôn Hoành Viễn trở về.
Đích thân anh lái xe.
Ôn Hoành Viễn cũng không từ chối.
Sau khi tốt nghiệp, Thịnh Vân Miểu đã dọn ra khỏi nhà họ Ôn.
Cô thuê một căn nhà một phòng một sảnh bên ngoài, Ôn Trì Cẩn đã tới vài lần, nơi này rất ấm áp, rất thoải mái.
Khi đến dưới lầu, Ôn Trì Cẩn vốn định gọi điện thoại cho Thịnh Vân Miểu.
Nhưng suy nghĩ một chút lại thôi.
Anh muốn cho cô một bất ngờ.
Đúng lúc, cửa tiểu khu có không ít quán bán mấy thứ lặt vặt.
Trong đó còn có một em gái nhỏ bán hoa.
Ôn Trì Cẩn đến gần, mua một đóa hoa.
Anh cầm theo hoa, nương bóng đêm đi trên con đường mình đã đi qua vô số lần, đi đến cửa căn phòng quen thuộc.
Lúc chuông cửa vang lên, Thịnh Vân Miểu đang cắt hai tấm ảnh mà cô đã chụp hai hôm trước.
Cô đi đến trước cửa, nhìn từ mắt mèo ra bên ngoài, sau khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Ôn Trì Cẩn, Thịnh Vân Miểu nhanh chóng mở cửa.
“Anh ——” Mấy chữ “sao lại tới đây” còn chưa ra khỏi miệng, Thịnh Vân Miểu bỗng nhiên bị một luồng sức mạnh lôi vào lòng.
Cơ thể cô cứng đơ, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Một cơn gió thổi tới.
Thịnh Vân Miểu nghe thấy mùi rượu nồng đậm.
“Ôn… Ôn Trì Cẩn.” Cô đẩy người trước mặt, “Anh uống say sao?”
Ôn Trì Cẩn: “Không có.”
Anh quang minh chính đại ôm Thịnh Vân Miểu một lúc, tiếng nói hơi trầm xuống: “Không có say.”
Thịnh Vân Miểu ngước mắt, đối diện với đôi mắt của anh.
“Vậy anh…”
“Miểu Miểu.” Cô còn chưa nói hết, đã bị Ôn Trì Cẩn cắt ngang.
Thịnh Vân Miểu đằng hắng.
Ôn Trì Cẩn cúi đầu, cọ nhẹ chóp mũi cô, giọng nói khàn khàn: “Em có muốn yêu đương với anh không?”
Lông mi Thịnh Vân Miểu run lên, tim đập cũng đập không ngừng theo.
“Anh đang nói gì?” Cô nhắc nhở Ôn Trì Cẩn, “Hai chúng ta…”
“Không phải anh em.” Ánh mắt Ôn Trì Cẩn sáng quắc nhìn cô, “Có muốn không?”
Đối diện với đôi mắt chân thành của anh, Thịnh Vân Miểu không nói nổi câu từ chối.
“Muốn.”
Chuyện này, cô suy nghĩ rất nhiều năm.
Cô không xác định được mình thích Ôn Trì Cẩn từ khi nào, cũng không biết thế tục cho phép hay không, nhưng cô biết, trừ Ôn Trì Cẩn, cô không muốn yêu đương với bất cứ kẻ nào khác.
Thịnh Vân Miểu cùng Ôn Trì Cẩn yêu nhau.
Khiến mọi người bất ngờ, rồi lại cũng bất ngờ đến như vậy.
Bà Đàm và Ôn Hoành Viễn tách ra.
Mà Ôn Trì Cẩn và Thịnh Vân Miểu yêu nhau, lúc mọi người biết tất nhiên cũng bàn tán một thời gian.
Chẳng qua mọi người cũng không khó tiếp nhận chuyện hai người này yêu nhau.
Nhiều năm vậy rồi, trong tim trong mắt Ôn Trì Cẩn đều là “cô em gái” Thịnh Vân Miểu này.
Còn Thịnh Vân Miểu đã coi anh như bạn trai mà sai bảo rất nhiều năm.
Yêu đương với Ôn Trì Cẩn, còn vui hơn cả tưởng tượng của Thịnh Vân Miểu.
Thỉnh thoảng, Tống Linh Linh còn ghét bỏ hai người họ.
Ngọt ngấy, không hề giống tác phong của Ôn Trì Cẩn chút nào.
Thế nhưng trăm câu nghìn từ cũng không thắng nổi một câu bằng lòng của Ôn Trì Cẩn.
Chỉ cần đối phương là Thịnh Vân Miểu, Ôn Trì Cẩn sẽ luôn làm tất cả mọi chuyện chung với cô.
Bao gồm cả việc “show” ân ái.
Anh đều “tuân theo mệnh lệnh”, vui vẻ chịu đựng.
Bởi vì người kia là Thịnh Vân Miểu, là cô gái anh đã thích rất rất nhiều năm.
Là một cái máy ảnh.
Cô thích chụp ảnh.
Nhưng cô không đề cập đến chuyện này với Ôn Trì Cẩn, cô không xác định được Ôn Trì Cẩn biết, nên mới tặng cô chiếc máy ảnh cao cấp như vậy. Hay là vô tình mua nó, trùng hợp tặng đúng.
Thịnh Vân Miểu không hỏi, càng không nói bóng gió.
Bất luận đáp án là gì, với cô của hiện tại mà nói, đều không quan trọng tới vậy.
Sau khi Ôn Trì Cẩn về nước, số lần Thịnh Vân Miểu gặp anh không nhiều.
Cả kỳ nghỉ hè, cô cũng chỉ gặp được anh ba lần.
Sau đó, trường cô khai giảng.
Bà Đàm và chú Ôn đưa cô tới trường, sau một ngày huấn luyện quân sự, cô nhận được tin nhắn Ôn Trì Cẩn gửi tới, hỏi cuối tuần cô có nghỉ không.
Thịnh Vân Miểu nhìn chằm chằm tin nhắn kia một lúc lâu, thả nhẹ hơi thở trả lời lại: “Có, nhưng tối thứ sáu còn có hoạt động, thứ bảy em mới về nhà.”
Ôn Trì Cẩn: “Hoạt động kết thúc lúc mấy giờ?”
Thịnh Vân Miểu: “Hình như 9 giờ.”
Ôn Trì Cẩn: “Kết thúc thì gọi điện cho anh, anh gọi tài xế đến đón em.”
Thịnh Vân Miểu: “Ừ.”
Sau khi nhắn tin này xong, Ôn Trì Cẩn không nhắn lại gì cho cô nữa.
Ma xui quỷ khiến, Thịnh Vân Miểu bấm mở lịch xem ngày.
Thứ ba.
Hôm nay là thứ ba.
Rất đột ngột, cô muốn nhanh đến thứ sáu. Tốt nhất là cô vừa nhắm mắt mở mắt một cái, đồng hồ đã chuyển tới 9 giờ tối thứ sáu.
Tối thứ sáu, Thịnh Vân Miểu tham gia hoạt động lớp trong lúc huấn luyện quân sự xong, bèn đeo ba lô chạy tới cổng trưởng.
Ngay cả tiếng bạn cùng phòng nói chuyện với cô, cô cũng không nghe thấy.
Cổng trường sáng ngời, hai bên đèn đường rực rỡ mà bắt mắt.
Cô liếc mắt một cái, đã thấy chiếc xe hơi màu đen đỗ bên ven đường.
Đôi mắt Thịnh Vân Miểu phát sáng, hơi bình ổn hơi thở, rồi mới chậm rãi đi tới gần.
Khi cô tới gần, Ôn Trì Cẩn đã đẩy cửa xe bước xuống.
Nhìn anh xuất hiện, Thịnh Vân Miểu có sự kinh ngạc vui mừng trong thoáng chốc.
Ôn Trì Cẩn thấy cô ngẩn người đứng tại chỗ, anh nghiêng đầu: “Còn không lên xe?”
Bước chân Thịnh Vân Miểu chùng lại, xong vội vàng đi nhanh về phía trước.
Lên xe, cô mới hỏi người bên cạnh: “Anh đã chờ lâu chưa?”
Ôn Trì Cẩn nhìn cô một cái, cúi đầu nhìn đồng hồ: “Cũng không lâu.”
Thịnh Vân Miểu đang định thở phào nhẹ nhõm, đã nghe thấy Ôn Trì Cẩn chậm chạp nói thêm bên tai cô: “Chưa tới một tiếng.”
“…”
Nhìn vẻ xấu hổ của Thịnh Vân Miểu, đôi mắt Ôn Trì Cẩn hiện lên một ý cười.
Anh cong môi, trầm giọng nói: “Chọc em thôi.”
Anh hỏi tài xế: “Vừa tới được mười phút.”
Tài xế cười phụ họa, nói phải.
Giọng Ôn Trì Cẩn trầm thấp, theo bóng đêm chui vào tai cô, cực kỳ quyến rũ.
Thịnh Vẫn Miểu có hơi mất tự nhiên mà xoa lỗ tai, chậm chạp gật đầu.
Trong xe yên tĩnh, tài xế tập trung lái xe.
Lúc đầu Thịnh Vân Miểu ngồi nghiêm chỉnh, thỉnh thoảng cô ngó người đang xem tài liệu bên cạnh một cái, nhịn không được tò mò —— ngồi xe xem tài liệu không chóng mặt sao?
Cô là người bị say xe khá nặng, tuyệt đối sẽ không chọn lúc ngồi xe để xem điện thoại hay tài liệu.
Chắc hẳn là cô nhìn Ôn Trì Cẩn quá nhiều, Ôn Trì Cẩn nghiêng đầu nhìn cô: “Muốn nói gì sao?”
Thái độ của anh tương đối nhạt, nhưng không khiến Thịnh Vân Miểu cảm thấy anh không thích mình.
Thịnh Vân Miểu im rồi lại im, “Anh rất bận sao?”
Ôn Trì Cẩn chững lại, sau một lúc lâu nhìn cô đã thu mắt lại, bỗng nói: “Huấn luyện quân sự mệt không?”
Thịnh Vân Miểu sửng sốt một chút, trả lời đúng sự thật: “Không mệt, nhưng hơi nóng.”
Ôn Trì Cẩn vẫn còn cong môi dưới: “Đó là lúc tìm lãnh đạo trường em tâm sự.”
Thịnh Vân Miểu: “A?”
Ôn Trì Cẩn nhìn cô, như chọc ghẹo cô vậy: “Kỳ huấn luyện quân sự chuyển đến mùa thu, mới không đến nỗi đóa hoa trường đại học mới vào trường đã bị phơi héo.”
“…”
Thịnh Vân Miểu ngây người một khoảng ngắn, hiểu ra ý trong lời nói của Ôn Trì Cẩn.
Cô ngây như phỗng một lúc lâu, mặt bất giác nóng lên: “Em đâu có bị phơi héo?”
Nếu không phải cô và Ôn Trì Cẩn chưa thân đến mức đó, cô còn muốn móc chiếc gương nhỏ trong ba lô ra soi thử, có phải mình thật sự giống như lời anh nói hay không, phơi héo, hoặc phơi đen.
Thấy dáng vẻ có chút hoạt bát của cô, Ôn Trì Cẩn cười rất nhẹ.
Nhìn nụ cười dịu dàng hiện lên trên mặt anh, lông mi Thịnh Vân Miểu run rẩy, trái tim đột nhiên đập thật mạnh.
Cảm giác rất kỳ diệu.
Lúc Thịnh Vân Miểu và Ôn Trì Cẩn thật sự thân thiết với nhau, bại lộ tính cách thật sự trước mặt anh, là vào một mùa đông.
Cô trọ ở trường, ít khi về nhà.
Cô cứ cảm thấy nhà họ Ôn không phải nhà của mình, ở đó có một loại cảm giác xa lạ.
Dần dà, số lần cô về đã trở nên ít hơn.
Trong tình huống bình thường, chỉ khi bà Đàm gọi điện thoại thúc giục cô, cô mới về nhà.
Ở trường, Thịnh Vân Miểu có thể nói là có tính cách rất được chào đón.
Cô không phải mẫu con gái kiểu đẹp lồ ng lộn, nhưng khí chất toàn cơ thể cực kỳ khiến người ta cảm thấy thoải mái. Khuôn mặt tròn nhỏ chỉ bằng bàn tay, đôi mắt hạnh tầm thường, làn da trắng lạnh, khiến người nhìn một cái đã thích.
Đương nhiên, đây là nhận thức tự luyến đầu tiên của Thịnh Vân Miểu với bản thân.
Cô là người khá tốt bụng, cũng thích kết bạn với mọi người. Chuyên ngành của cô ở đại học là đạo diễn, việc học cũng coi như thú vị, thỉnh thoảng còn viết kịch diễn tập với các bạn cùng lớp.
Ký túc xá Thịnh Vân Miểu ở là phòng bốn người.
Lúc đầu, quan hệ giữa cô và ba người kia đều không tệ. Nhưng dần dần, hình như họ có chút tránh né Thịnh Vân Miểu.
Cô vào ký túc xá, vốn ba người đang nói chuyện phiếm với nhau lại bỗng tản ra.
Thỉnh thoảng, bọn họ sẽ dùng ánh mắt kỳ quặc nhìn cô.
Chuyện đó phải giằng co một khoảng thời gian, cuối cùng Thịnh Vân Miểu mới có một cơ hội ngẫu nhiên nghe thấy nhóm bạn cùng phòng bàn tán.
Ngày đó là thứ bảy.
Cô vốn đã đồng ý với bà Đàm là sẽ về nhà, nhưng đêm trước thức khuya xem phim điện ảnh, cơ thể có hơi không thoải mái. Vì không để cho bà Đàm lo lắng, Thịnh Vân Miểu đã gửi tin nhắn cho bà, rồi tiếp tục ngủ trong ký túc xá.
Chắc bạn cùng phòng cũng nghĩ cô đã về nhà, lúc ra ngoài ăn trưa trở về đã nói chuyện phiếm trong ký túc xá.
Lúc đầu, Thịnh Vân Miểu vẫn chưa bị tiếng của họ đánh thức, cho đến khi giọng nói nói chuyện của họ to hơn, trong lúc ngủ mê cô mơ màng nghe được mấy câu, rồi sau đó mới mở mắt ra.
Họ đang nói về cô.
Nói chuyện cô mặc quần áo, nói chuyện chiếc máy ảnh Ôn Trì Cẩn tặng cho cô, nói chuyện thỉnh thoảng cô sẽ đeo túi hàng hiệu một hai lần. Cuối cùng, còn tới cả chuyện thấy cô lên siêu xe ngoài cổng trường.
Lần đầu Thịnh Vân Miểu vào đại học, cũng là lần đầu cô rời khỏi Nam thành, vào thành phố còn rộng lớn hơn Nam thành là Bắc thành này.
Lúc đầu, cô cảm thấy tất cả mọi thứ ở nơi này đều không phù hợp với mình.
Đến giờ, cô đã dần dần thích ứng, bởi vì cô có bạn học, bạn bè, cùng người nhà.
Chẳng qua cô không ngờ rằng, những người cô coi là bạn học bạn bè, hình như không coi cô là bạn.
Ít nhất, thứ cô nghe thấy rất không giống.
Lúc vừa nghe, thực ra cô không nghĩ sâu xa.
Cho đến khi bọn họ dùng những từ ngữ khá khó nghe, giọng điệu hơi xem thường để đề cập đến cô, đề cập tới Ôn Trì Cẩn tới đón cô, cô mới muộn màng hiểu ra, ý tứ lời trong lời ngoài của bọn họ, cuối cùng cũng hiểu ra nguyên nhân vì sao trong khoảng thời gian gần đây họ lại nhìn thấy cô về ký túc xá là tản ra, thỉnh thoảng cô nói gì đó, họ cũng chỉ cười xấu hổ, không muốn trả lời lắm.
Thịnh Vân Miểu không phải người sẵn sàng bấm bụng chịu đựng, cũng không phải người có thể ngậm đắng nuốt cay gì. Thực ra tính cách cô rất kiêu căng.
Lúc bố cô mới qua đời, có người đã từng nói với mẹ, nói Miểu Miểu nhà bà sau này không còn ai thương, nên sẽ không còn tùy hứng như vậy nữa nhỉ?
Thịnh Vân Miểu nhớ lại câu trả lời lúc đó của bà Đàm.
Bà nói, Miểu Miểu chỉ không còn bố, chứ không phải cha mẹ chết hết. Lúc bố nó còn nó có thể tùy hứng, nếu bố không còn nữa, ở chỗ tôi nó cũng có thể tùy hứng. Cũng vì những lời này của bà Đàm, cùng với sự giáo dục từ nhỏ của bà với cô, đã khiến cô dù bên ngoài thì khiêm tốn, nhưng vẫn mang theo chút tính tình đại tiểu thư.
Vào lần thứ ba nghe thấy đám bạn cùng phòng đề cập người tới đón cô là một ông chú bụng phệ, chắc hẳn là người bao nuôi cô, Thịnh Vân Miểu đã kéo màn giường ra.
Trong tầm mắt kinh ngạc của bạn cùng phòng, cô khẽ cười, từ trên cao nhìn xuống bọn họ: “Sửa lại cho đúng một chút.”
Cô dịu giọng: “Người bụng phệ các cậu nhìn thấy, là tài xế nhà tôi.”
Khóe môi cô hơi cong, nói từng câu từng chữ: “Tôi chưa bao giờ biết, thì ra các cậu lại hứng thú với tài xế nhà tôi đến như vậy đấy.”
Đám bạn cùng phòng trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn cô, muốn nói gì đó.
Thịnh Vân Miểu không cho bọn họ cơ hội.
Cô chậm chạp xuống giường, sau khi đạp đất cô lại nói: “Nếu đã cảm thấy hứng thú đến vậy, lần sau chú ấy tới trường đón tôi, tôi sẽ giới thiệu để các cậu làm quen chú ấy.”
Nói xong, Thịnh Vân Miểu vào phòng tắm.
Trở ra khi, ba người bạn cùng phòng xấu hổ nhìn cô, muốn giải thích.
“Miểu Miểu, bọn tớ không phải ——”
Thịnh Vân Miểu đang định trả lời, một người bạn cùng phòng khác nói: “Giải thích gì với nó? Chúng ta cũng có nói sai đâu.”
Người bạn cùng phòng kia nhìn cô một cái, châm chọc móc mỉa nói: “Cậu là người Nam thành, ở Bắc thành làm gì có tài xế?” Cô ta nhìn Thịnh Vân Miểu từ trên xuống dưới: “Còn có mấy cái túi đó của cậu nữa, cậu nói mẹ cậu trước kia làm nhân viên văn phòng, nhân viên văn phòng bình thường mua nổi cái túi mắc như vậy?”
“…”
Thịnh Vân Miểu nghe cô ta nói xong, cười cười: “Cậu nói đúng.”
Cô nhướng mày, lấy chiếc túi bà Đàm tặng cho cô vào sinh nhật trong ngăn tủ ra.
“Nhân viên văn phòng bình thường có hơi khó khăn.” Cô nghiêng đầu, cười trong trẻo bổ sung: “Nhưng hình như tôi chưa từng nói, mẹ tôi là nhân viên văn phòng bình thường nhỉ?”
Dứt lời, cô cũng lười giải thích với họ, cầm túi đi ra khỏi ký túc xá.
Thật ra Thịnh Vân Miểu có giận đó.
Nhưng cô không biết cãi nhau với người khác, ít nhất ngay vào lúc đó, rất nhiều lời cô không biết nên nói thế nào.
Sau khi ra khỏi ký túc xá, gió lạnh bên ngoài thổi đến, vô cùng lạnh.
Thịnh Vân Miểu không khống chế nổi mà hắt xì một cái.
Cô nhìn bầu trời xám xịt, bỗng cảm thấy thành phố này không có chỗ mà mình có thể đến. Nơi này, không có nhà của cô.
Đã nói với bà Đàm là không về, nếu cô đột ngột trở về nhà họ Ôn, chắc chắn bà sẽ hỏi nhiều nghĩ nhiều.
Thịnh Vân Miểu không nghĩ muốn bà lo lắng.
Cô suy nghĩ, ấn mở điện thoại rồi lướt, quyết định đi dạo trung tâm thương mại.
Đương nhiên mục đích chủ yếu là để ấm cơ thể.
Mùa đông Bắc thành, quá lạnh.
-
Thịnh Vân Miểu dạo chơi trung tâm thương mại một lúc lâu.
Cô ăn đồ ăn, uống trà sữa, nhưng vẫn cảm thấy lạnh.
Vì cuối tuần, lượng người trong trung tâm thương mại rất nhiều.
Thịnh Vân Miểu mờ mịt nhìn xung quanh một vòng, quyết định đi xem phim.
Không xem phim, rất khó chịu đựng thời gian trôi.
Khi cô xem phim xong đi, đã đến chạng vạng.
Ngoài trời đã tối.
Ở thành phố này Thịnh Vân Miểu không có bạn bè nào thân hơn đám bạn cùng phòng, tuy cô có hai bạn học cũng học ở Bắc thành, nhưng không liên lạc nhiều.
Lúc này, cô đến chỗ người ta cũng không hay.
Xoắn xuýt một lúc, nhìn số dư trong thẻ ngân hàng của mình xong, Thịnh Vân Miểu quyết định tối nay ở ngoài trước, mai lại về trường.
Thứ hai cô đi hỏi giáo viên, xem xem có thể đổi ký túc xá khác không.
Nếu không được, cô cũng sẽ không sợ bọn họ, cô sẽ cứ ở chung một phòng ký túc xá với họ.
Điều Thịnh Vân Miểu không ngờ tới chính là, trên đường cô đến khách sạn, lại nhận được cuộc gọi từ Ôn Trì Cẩn.
Ngoài trời gió lạnh rét run.
Khi ra ngoài cô không mặc đủ dày, tai và ngón tay cũng lạnh đến nỗi sắp không còn cảm giác.
Chuông điện thoại vang lên, Thịnh Vân Miểu nhíu mày, chậm nửa nhịp mới móc điện thoại ra.
Khi nhìn thấy thông báo gọi điện của Ôn Trì Cẩn, cô ngẩn ra một chút rồi nhận cuộc gọi.
“A lô?” Tiếng nói chuyện rất cẩn thận.
Bên kia dừng lại vài giây, tiếng nói trầm thấp lạnh lùng truyền tới tai cô: “Miểu Miểu.”
Lỗ tai Thịnh Vân Miểu khẽ động.
Mỗi lần Ôn Trì Cẩn gọi cô, cô luôn cảm thấy tên mình vô cùng dễ nghe.
Môi Thịnh Vân Miểu mấp máy, đáp: “Ừ.”
Ôn Trì Cẩn: “Sao hôm nay em không về nhà?”
Hôm qua anh về nhà một chuyến, nghe Ôn Hoành Viễn nói tới, cuối tuần Thịnh Vân Miểu sẽ về nhà.
Thịnh Vân Miểu kêu “a”, cô chưa từng nói dối nên hơi lắp bắp đáp: “Em đã hẹn bạn học cùng đi dạo phố, tuần sau mới về.”
Nói xong, tự cô còn chột dạ không thôi.
Cô không biết nói dối, càng không muốn nói dối trước mặt Ôn Trì Cẩn.
“Thế à.” Ôn Trì Cẩn nhàn nhạt nói hai chữ.
Thịnh Vân Miểu liền chột dạ, mím môi, cực kỳ cẩn thận hỏi: “Sao vậy? Hôm nay anh về nhà à?”
Ôn Trì Cẩn hơi chững lại, nghiêng đầu nhìn về phía người đang che tay nghe điện thoại cách đó không xa, ánh mắt sâu thẳm.
Anh nhạt giọng nói: “Không.”
Bỗng, Thịnh Vân Miểu thở phào nhẹ nhõm.
Cô đang định hỏi anh sao lại đột ngột gọi điện thoại cho mình, câu nói tiếp theo của Ôn Trì Cẩn đã rõ ràng chui vào tai cô: “Bây giờ em đang ở cùng bạn học sao?”
Thịnh Vân Miểu chớp mắt, ấp úng nói: “… Đúng… Đúng vậy.”
Dứt lời, cô nghe tiếng Ôn Trì Cẩn cười khẽ.
Trong giây phút đó, Thịnh Vân Miểu cảm thấy mình như bị người ta túm bím tóc.
Quả nhiên, giây tiếp theo, cô nghe thấy Ôn Trì Cẩn nói: “Xem ra anh già rồi.”
Thịnh Vân Miểu sửng sốt, “Cái gì?”
Ôn Trì Cẩn im lặng, bình thản nói: “Hoa mắt nhận nhầm người.”
Nghe thấy lời này, Thịnh Vân Miểu sinh ra dự cảm không tốt lắm.
Cô đơ người đứng tại chỗ trong phút chốc, nhỏ giọng hỏi: “Em nghe không hiểu.”
Ôn Trì Cẩn hắng giọng: “Anh nhìn thấy một người có vẻ ngoài giống em gái anh trên đường đấy.” .
Khi anh nói câu này, giọng điệu rất nhạt, cũng không mang theo ý chỉ trích.
Nhưng khi hai chữ “em gái” này thốt ra, Thịnh Vân Miểu đã ngây người.
Lỗ tai cô, không ngừng vọng lại hai chữ em gái.
Ôn Trì Cẩn nói, cô là em gái anh.
Tuy cô và bà Đàm đã dọn tới nhà họ Ôn, nhưng trên thực tế, cô và Ôn Trì Cẩn đều chưa từng gọi đối phương là em gái hay anh trai. Hai người đều là người trưởng thành, tự dưng thêm một người anh trai em gái thì cũng không thích ứng lắm.
Cho tới hôm nay, Thịnh Vân Miểu thậm chí còn chưa từng gọi thẳng tên Ôn Trì Cẩn.
Mỗi lần cô mở miệng ra, lại như bị kẹp lại.
Đây là lần đầu, cô nghe Ôn Trì Cẩn nói, cô là em gái anh.
Trong nháy mắt đó, Thịnh Vân Miểu không biết nên hình dung tâm trạng của mình thế nào.
Cô vui, nhưng lại hơn cái vui đó rất nhiều, lại có chút tiếc nuối. Còn tiếc nuối điều gì, ngay lúc đó cô cũng không hiểu sâu hơn.
Loa hai người đều yên lặng lại.
Thịnh Vân Miểu chớp mắt, qua quýt sửa sang lại cảm xúc của mình, chỉnh lại lời Ôn Trì Cẩn vừa nói.
Cô nhìn xung quanh theo bản năng, muốn biết có phải anh đang ở gần đây hay không.
Nhưng cô đảo qua một vòng, cũng không thấy người đâu.
Ngay lúc cô định từ bỏ, bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc.
“Bên trái.”
Thịnh Vân Miểu theo bản năng quay sang trái.
Cô liếc nhìn một cái, đã nhìn thấy một người đi ra khỏi đám đông đi về phía mình.
Ôn Trì Cẩn rất cao, anh mặc đồ tây đi giày da, thân hình cao lớn thẳng thớm, vẻ ngoài nhìn rất trưởng thành, nhưng lại có chút lạnh lùng.
Anh quá cao lớn quá mạnh mẽ.
Thịnh Vân Miểu ngơ ngác nhìn anh, tầm mắt đặt trên mặt anh vài giây, xuống chút nữa, dừng trên ngón tay thon dài đang cầm điện thoại của anh.
Anh còn chưa ngắt cuộc gọi của hai người.
Bỗng chốc, có một mùi gỗ trầm đánh úp vào mũi.
Ôn Trì Cẩn đứng trước mặt cô.
Nhìn cô, Ôn Trì Cẩn không nhanh không chậm bỏ điện thoại xuống, ngắt cuộc gọi.
Lông mi Thịnh Vân Miểu run lên, muốn hỏi sao anh lại đến đây. Câu nói vừa tới miệng, lại cảm thấy không thỏa đáng lắm.
Cô mím môi, ngửa đầu nhìn anh, đang định mở miệng, ngón tay của Ôn Trì Cẩn bỗng phất qua lỗ tai cô.
Thịnh Vân Miểu lập tức cứng tại chỗ.
Rất nhanh, ngón tay ấm áp của Ôn Trì Cẩn đã rời khỏi, anh nhíu mày, giọng nói lạnh nhạt: “Đứng đây bao lâu rồi?”
Thịnh Vân Miểu ngốc nghếch trả lời: “Năm phút?”
Ôn Trì Cẩn nhìn quần áo trên người cô, nhíu mày: “Lên xe đã.”
Thịnh Vân Miểu nhìn sắc mặt lạnh xuống của anh, hơi sợ hãi.
Cô gật đầu, cẩn thận đáp: “Dạ.”
Nghe thấy giọng cô run run, Ôn Trì Cẩn ngừng lại, nhỏ giọng nói: “Không phải muốn đánh em.”
Anh giải thích: “Bên ngoài lạnh.”
Thịnh Vân Miểu giật mình, gật đầu nói: “Em biết mà.”
Ôn Trì Cẩn sẽ không đánh cô.
Tuy hai người không tiếp xúc nhiều với nhau, cũng không hiểu đối phương lắm, nhưng Thịnh Vân Miểu biết rõ, Ôn Trì Cẩn là người rất tốt.
Lên xe.
Ôn Trì Cẩn bảo tài xế mở điều hòa lớn một chút.
Luồng khí ấm áp thổi đến, lúc này Thịnh Vân Miểu mới cảm thấy ngón tay và gương mặt đông cứng của mình một lần nữa có lại độ ấm.
Bên trong xem im ắng, có một bầu không khí vi diệu quẩn quanh.
Rất nhiều lần Thịnh Vân Miểu muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lại không biết nói gì, nói gì mới thích hợp cứ đảo qua đảo lại, đành thu câu nói trở về.
Bỗng dưng, cô nghe thấy Ôn Trì Cẩn hỏi: “Em ăn tối chưa?”
“… Em ăn rồi.”
“Ăn cái gì?”
Thịnh Vân Miểu nghiêng đầu, nương ánh đèn đường ngoài cửa sổ nhìn về phía anh, “Ăn McDonald.”
Nhưng đó không phải bữa tối.
Là bữa cô ăn từ sau khi ra khỏi ký túc xá.
Ôn Trì Cẩn chững lại, hình như không hiểu thứ đồ ăn như McDonald lắm.
Anh gật đầu, hỏi cô: “Có cần về trường gấp không?”
Thịnh Vân Miểu lắc đầu.
Ôn Trì Cẩn xem cô, “Vậy ăn một chút gì đó với anh nhé?”
“…”
Thịnh Vân Miểu ngẩn ra, theo bản năng nhìn giờ.
“Tám giờ.” Cô kinh ngạc, “Anh còn chưa ăn cơm sao?”
Ôn Trì Cẩn gật đầu, “Anh có cuộc họp.”
Nếu không phải bên này bị trễ thời gian họp, anh cũng sẽ không trùng hợp gặp được Thịnh Vân Miểu đang lang thang bên đường cái.
Nghe vậy, Thịnh Vân Miểu không hỏi nhiều.
Cô gật đầu đồng ý.
Ôn Trì Cẩn cũng không hỏi cô muốn ăn gì, nói với tài xế: “Đến nhà hàng lần trước đi.”
Thịnh Vân Miểu theo Ôn Trì Cẩn đi vào mới biết, nhà hàng lần trước anh đến, là một nhà hàng có phong vị đặc sắc của Nam thành.
Một cửa tiệm tại gia.
Nhìn những cái tên đồ ăn và màu rau quen thuộc, mắt Thịnh Vân Miểu sáng rực.
Rất đột ngột, cô hơi đói bụng.
Sau khi ngồi xuống, Ôn Trì Cẩn để cô gọi món.
Thịnh Vân Miểu bỗng nhớ ra mà hỏi: “Không phải anh không ăn cay sao?”
Ôn Trì Cẩn nuốt nước bọt, ngước mắt nhìn cô: “Ai nói với em là anh không ăn cay?”
Thịnh Vân Miểu không dám lên tiếng.
Đây là do cô quan sát được.
Cô và Ôn Trì Cẩn đã ăn với nhau vài bữa cơm trong nhà, cô từng chú ý tới chuyện anh không ăn cay.
Thấy cô không nói lời nào, Ôn Trì Cẩn cũng không nói nhiều.
“Không phải không ăn.” Anh nói: “Ăn được.”
Chỉ là không thích mà thôi.
Thịnh Vân Miểu “À” một tiếng, cầm bút nhìn anh: “Em chọn ạ?”
Ôn Trì Cẩn gật đầu, thuận thế đẩy ly nước ấm bên cạnh về hướng cô.
Giờ này đã qua giờ cao điểm ăn cơm.
Rất nhanh, đồ ăn Thịnh Vân Miểu gọi đã được đưa lên.
Nghe mùi thức ăn quen thuộc, bụng cô bắt đầu kêu, cô thèm ăn rồi.
“Ăn đi.” Ôn Trì Cẩn liếc nhìn cô một cái.
Thịnh Vân Miểu gật đầu, cũng không chú ý tới ánh mắt anh nhìn mình hơi kỳ lạ.
Thịnh Vân Miểu thích ăn cay.
Người Nam thành nói chung đều ăn cay.
Lúc vừa tới Bắc thành, cô còn không thích ứng với đồ ăn chỗ này. Cô cảm thấy chỗ này rất đẹp nhưng lại rất đìu hiu.
Sau khi ăn được hai miếng, tâm trạng của Thịnh Vân Miểu tốt hơn rất nhiều.
Mùi vị của quán ăn tại gia này, có cảm giác như cô ăn ở Nam thành, vị cũng khá ổn.
Thịnh Vân Miểu ăn rồi lại ăn, không cẩn thận ăn hơi nhiều.
Chờ khi cô phản ứng lại, mình đã ăn xong một chén cơm. Cô nhìn Ôn Trì Cẩn theo bản năng, anh đang thong thả ăn cơm, đồ ăn và cơm trước mặt anh chỉ giảm đi một chút.
“…”
Xấu hổ.
Nhận ra ánh nhìn của Thịnh Vân Miểu, Ôn Trì Cẩn nâng mí mắt nhìn cô: “No rồi sao?”
“… Em…” Thịnh Vân Miểu xoa mũi, ngại ngùng nói: “Hình như em ăn hơi nhiều.”
Nghe thấy câu này, đôi mắt Ôn Trì Cẩn hiện lên nét cười.
Anh thu mắt, nói: “Em còn đang trong giai đoạn phát triển chiều cao.”
Thịnh Vân Miểu ngẩn ngơ: “Thành niên rồi còn cao lên được sao?”
Ôn Trì Cẩn gắp cho cô miếng xương sườn muối tiêu cô thích ăn, chậm rãi nói: “Được.”
Thịnh Vân Miểu bán tín bán nghi, yên lặng gặm miếng xương sườn.
Ôn Trì Cẩn nói nhỏ, “Ăn thêm chút, không ăn là lãng phí.”
Thịnh Vân Miểu nhìn một bàn đồ ăn này, nghĩ cũng phải.
Cô cũng không thể để Ôn Trì Cẩn bỏ bọc đem về.
Ôn Trì Cẩn nhìn qua không giống người sẽ chịu hâm thức ăn lại.
Ăn thêm một lúc, Thịnh Vân Miểu không chỉ no, mà là no căng.
Cô buông đũa.
Ôn Trì Cẩn nhìn cô: “Ăn no rồi?”
Thịnh Vân Miểu gật đầu.
Ôn Trì Cẩn cong môi, nghiêng đầu nhìn về phía cô: “Đưa em về trường nhé?”
“…”
Thịnh Vân Miểu ngước mắt theo bản năng, đối diện với tròng mắt thâm thúy của anh.
Ánh đèn trong phòng bao theo gam màu ấm, khiến người ta vừa vào đã cảm thấy ấm áp. Ít nhất, Thịnh Vân Miểu có cảm giác như thế.
Lúc này khoảng cách giữa hai người cũng hơi gần.
Thịnh Vân Miểu có thể nhìn thấy rõ ràng sự thay đổi trên nét mặt của Ôn Trì Cẩn, cũng có thể nhìn thấy mình trong đôi mắt anh.
Vô hình trung, cô đã bại lộ rất nhiều điều trước mặt Ôn Trì Cẩn.
Yên tĩnh một lúc lâu.
Thịnh Vân Miểu lắc đầu: “Không muốn về trường.”
Ôn Trì Cẩn hơi giật mình, có chút bất ngờ vì cô lại trả lời mình thành thật như vậy.
Anh nhìn chằm chằm cô, giọng nói hơi trầm xuống: “Muốn đi đâu?”
Thịnh Vân Miểu: “Không biết.”
Cô cảm thấy nơi Bắc thành này, không có chỗ cho cô dung thân.
Nghe vậy, Ôn Trì Cẩn nhìn cô: “Đi thôi.”
Thịnh Vân Miểu: “Đi đâu?”
Ôn Trì Cẩn: “Không biết.”
“?”
Thịnh Vân Miểu không tin nổi mà nhìn anh, hơi không tin được mình đang nghe thấy cái gì.
Ôn Trì Cẩn nói với cô là không biết?
Lời nói như vậy, sao không hề giống lời mà Ôn Trì Cẩn sẽ nói.
Tuy vậy, Thịnh Vân Miểu vẫn thành thật đi theo Ôn Trì Cẩn rời khỏi quán ăn tại gia.
Lên xe, cô nghe thấy Ôn Trì Cẩn báo địa chỉ cho tài xế.
Thịnh Vân Miểu không nghe rõ lắm.
Cô muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi.
Hai người im lặng ngồi ghế sau, ai cũng không nói chuyện với ai.
Ngay vào lúc Thịnh Vân Miểu muốn nói chuyện, Ôn Trì Cẩn lại nhận điện thoại.
Khi anh cúp điện thoại, xe đã đỗ vào bãi đỗ xe của tiểu khu.
Ôn Trì Cẩn nghiêng đầu nhìn về phía cô, “Em sợ sao?”
“… Không sợ.” tuy Thịnh Vân Miểu không hiểu vì sao anh lại hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời đúng sự thật.
Thật ra từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Ôn Trì Cẩn cô đã biết, người này nhìn qua thì hờ hững lạnh lùng, nhưng anh sẽ không làm tổn thương cô.
Nghe thấy vậy, Ôn Trì Cẩn cong môi, “Xuống xe nào.”
Thịnh Vân Miểu xuống xe theo anh, vào thang máy.
Sau khi đi vào, cô mới hỏi: “Đây là chỗ anh thường sống sao?”
Ôn Trì Cẩn nhướng mày: “Còn rất thông minh.”
Thịnh Vân Miểu không nói gì, vốn dĩ cô đã không ngốc rồi có được không.
Nơi này gần tập đoàn Ôn thị như vậy, cô dùng ngón chân đoán cũng biết, đây là nơi Ôn Trì Cẩn ở mỗi ngày.
Nhìn biểu cảm không phục nhỏ của cô, Ôn Trì Cẩn khẽ cười: “Không tệ.”
Thịnh Vân Miểu khó hiểu, “Cái gì?”
Ôn Trì Cẩn giơ tay, bấm tay bắn vào trán cô, “Có sức sống rồi.”
“…”
Thịnh Vân Miểu giật mình, cho đến khi đi theo anh vào nhà, cô mới hỏi: “Có phải anh biết gì hay không?”
Ôn Trì Cẩn lục tủ giày ở cửa, không tìm thấy dép lê cho nữ.
Anh nhíu mày, cầm một đôi dép lê của nam rồi nhìn cô: “Đi cái này đỡ đã, anh sẽ bảo người đưa đồ mới qua.”
Thịnh Vân Miểu: “Cảm ơn.”
Nhìn cô thay giày xong, Ôn Trì Cẩn mới hỏi: “Anh biết cái gì?”
Thịnh Vân Miểu đối diện với khuôn mặt anh, có chút mất tự nhiên mà xoa lỗ tai: “Không có gì.”
Thấy cô không muốn nói, Ôn Trì Cẩn cũng không hỏi nhiều.
Anh đưa điện thoại cho Thịnh Vân Miểu, lạnh nhạt nói: “Đây là trợ lý của anh, cần gì cứ nói với cô ấy là được.” Dứt lời, anh bổ sung: “Trợ lý nữ.”
Thịnh Vân Miểu nhận lấy điện thoại anh đưa qua.
“Em ——”
Cô vừa mở miệng, Ôn Trì Cẩn đã biết cô muốn nói gì.
Ôn Trì Cẩn: “Chỗ này có phòng cho khách, đêm nay em sẽ ngủ ở đây.” Anh nhìn cô: “Có ngại không?”
Lông mi Thịnh Vân Miểu run run, “Không ngại.”
Sao cô ngại được.
Ôn Trì Cẩn giải thích, “Tài xế đã chở anh một ngày, nhà cũ còn hơi xa, mai em muốn về anh sẽ bảo chú ấy chở em về.”
Thịnh Vân Miểu hít sâu, nhẹ giọng nói được.
Nối điện thoại với trợ lý, Thịnh Vân Miểu nói mấy thứ cô cần cho trợ lý của Ôn Trì Cẩn.
Không nhiều lắm.
Cô chỉ ở đây một đêm.
Sau khi ngắt cuộc gọi, cô trả điện thoại cho Ôn Trì Cẩn.
Ôn Trì Cẩn liếc nhìn cô một cái: “Lát nữa trợ lý đến em cứ nói chuyện với cô ấy.” Anh chỉ: “Anh đến thư phòng có việc.”
“… Dạ.”
Nửa tiếng sau, trợ lý nữ của Ôn Trì Cẩn tới.
Là một chị gái có vẻ ngoài rất xinh.
Đây là lần đầu Thịnh Vân Miểu biết được, Ôn Trì Cẩn còn có một nữ trợ lý.
Chị trợ lý nhìn cô, tươi cười xán lạn: “Em là em gái của tổng giám đốc Ôn sao?”
Thịnh Vân Miểu chần chờ gật đầu.
Trợ lý cười cười: “Em xinh quá.” Cô ấy khen ngợi: “Đây là đồ em yêu cầu, chị đã mua đến rồi.”
Dứt lời, cô ấy hỏi: “Tổng giám đốc Ôn nói đây là lần đầu em đến đây, chị chỉ em cách tắm rửa trong phòng tắm nhé.”
Thịnh Vân Miểu gật đầu, đi theo cô ấy đến phòng tắm.
Nhìn bộ dạng đã quen của trợ lý, Thịnh Vân Miểu theo bản năng hỏi: “Bình thường chị đều làm những chuyện như vậy sao?”
Nữ trợ lý sửng sốt, rồi mới hiểu ra cô đang hỏi gì.
Cô ấy bật cười, lắc đầu: “Đương nhiên không phải.”
Cô ấy nhìn Thịnh Vân Miểu: “Em là việc tổng giám đốc Ôn giao cho.”
Ma xui quỷ khiến, cô ấy nhìn cô gái nhỏ trước mặt mà bổ sung thêm một câu: “Sau khi tổng giám đốc Ôn về nước, chắc em là người đầu tiên tới đây.”
Đối diện với cặp mắt của nữ trợ lý, đột nhiên Thịnh Vân Miểu sinh ra cảm giác chột dạ.
Sao cô cảm thấy cứ như mình đang truy hỏi chuyện cũ của bạn trai vậy.
Nhận ra điểm này, cô mở miệng: “Em không có ý đó.”
Nữ trợ lý hiểu rõ: “Chị biết.”
Cô ấy nhìn Thịnh Vân Miểu, “Em còn có gì không hiểu, có thể hỏi chị.”
Thịnh Vân Miểu lắc lắc đầu, “Hết rồi ạ.”
Nữ trợ lý cười, “Vậy chị về trước.” Cô ấy nhìn Thịnh Vân Miểu, “Nghỉ ngơi sớm nhé.”
“Cảm ơn.”
Người đi rồi, Thịnh Vân Miểu nhìn chằm chằm cửa thư phòng đóng chặt một lúc lâu, vẫn không dám quấy rầy Ôn Trì Cẩn.
Cô vào phòng cho khách.
……
Trong thư phòng, Ôn Trì Cẩn nhận được điện thoại của nữ trợ lý.
“Tổng giám đốc Ôn, việc anh giao tôi đã nói với cô Thịnh rồi.” Cô nhạt giọng nói: “Còn có việc gì cần tôi làm không ạ?”
Ôn Trì Cẩn im lặng không nói, giơ tay xoa trán: “Con gái các cô, sẽ vì chuyện gì mà không muốn về nhà cũng không muốn về trường?”
Nữ trợ lý nghẹn họng, suy nghĩ: “Nếu là thời tôi học đại học, vậy chỉ có lúc mâu thuẫn với bạn cùng phòng mới có thể như vậy.”
Cô nói: “Cảm xúc của con gái đều khá nhạy cảm, cãi nhau với bạn học không muốn gặp là chuyện rất bình thường.”
Ôn Trì Cẩn hắng giọng: “Đã biết, vất vả rồi.”
Nữ trợ lý được sủng mà sợ: “Dạ, anh và cô Thịnh nghỉ sớm nhé.”
Ôn Trì Cẩn cúp điện thoại.
Anh nhìn chằm chằm tài liệu đã mở trên bàn một lúc lâu, nghiêng tai nghe tiếng động bên ngoài.
Bên ngoài im ắng, không có bất cứ âm thanh gì.
Ôn Trì Cẩn suy nghĩ, vốn định gọi điện hỏi người khác một chút xem tình hình thế nào, nhưng lại thấy chuyện con gái, anh nhúng tay vào cũng không thỏa đáng.
Quan trọng hơn là, với quan hệ của anh và Thịnh Vân Miểu, Thịnh Vân Miểu chưa chắc sẽ thích anh điều tra, thậm chí nhúng tay xử lý.
-
Sau khi Thịnh Vân Miểu tắm rửa xong, cô liền lên giường ngủ.
Cô hơi buồn ngủ.
Nhưng trong đầu không ngừng nhớ lại mấy câu mà đám bạn cùng phòng nói, cô chưa bao giờ biết được, thì ra bọn họ lại nhìn mình như thế.
Thịnh Vân Miểu càng nghĩ càng giận.
Lăn qua lăn lại một lúc lâu, cô cũng chưa thể ngủ được.
Cuối cùng, cô dứt khoát bò dậy.
Khi mở cửa phòng, trong phòng khách không có một ai.
Thịnh Vân Miểu theo bản năng nhìn cánh cửa phòng đóng chặt bên kia, cô không biết Ôn Trì Cẩn đã ngủ, hay vẫn đang ở phòng sách.
Ôm sự không xác định này, Thịnh Vân Miểu từ từ đi đến cửa phòng sách.
Mới vừa tới gần, cửa phòng sách đã bị người ta mở ra.
Cô kinh ngạc, ngây như phỗng mà nhìn Ôn Trì Cẩn.
Ôn Trì Cẩn rũ mắt, “Ngủ không được?”
Thịnh Vân Miểu chần chờ gật đầu, “Anh vẫn đang làm việc sao?”
Ôn Trì Cẩn: “Mới làm xong.”
Anh nhìn Thịnh Vân Miểu, “Vì sao không ngủ được?”
“… Đang suy nghĩ ạ.” Có thể là vì đêm khuya, cũng có thể vì lúc này Ôn Trì Cẩn quá dịu dàng, Thịnh Vân Miểu bất giác nói ra lời trong lòng.
“Chuyện gì?” Ôn Trì Cẩn phối hợp cúi đầu, ánh mắt nhu hòa nhìn cô, “Có tiện kể với anh không?”
Thịnh Vân Miểu nhìn anh, hơi rối rắm.
Thật ra cô không phải người có thể giấu chuyện trong lòng, huống hồ việc này, cô cảm thấy nếu mình không nói ra, cô sẽ phải bứt rứt một thời gian dài.
“Em nói ra, anh có cười em không?” Thịnh Vân Miểu không có kinh nghiệm ở chung lâu với Ôn Trì Cẩn, không xác định lắm mà hỏi.
Ôn Trì Cẩn: “Sẽ không.”
“À.”
Thịnh Vân Miểu mím môi dưới, nhỏ giọng nói: “Hình như em không được người ta quý mến lắm.”
Ôn Trì Cẩn ngẩn ra, “Ai nói?”
“Tự em thấy.” Thịnh Vân Miểu thở ra một hơi, “Hình như em khiến cho người ta ghét lắm.”
Ôn Trì Cẩn giật mình, thu mắt nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, không tiếp lời.
Thịnh Vân Miểu cũng không cần anh trả lời, cô nhấp môi, lầm bầm nói: “Hôm nay em cãi nhau với bạn cùng phòng, bọn họ nói xấu sau lưng em.”
Rất nhiều câu, cô không thể thuật lại cho Ôn Trì Cẩn, cô chỉ có thể phát ti3t như vậy.
Ôn Trì Cẩn nghe cô lầm bầm một lúc, hiểu được đại khái chuyện gì đã xảy ra.
Anh im lặng không nói gì một lúc lâu, lại bỗng mở miệng: “Có một câu em nói sai rồi.”
Thịnh Vân Miểu đang chìm đắm trong cảm xúc đau thương của mình, nghe vậy thì không phục mà nhìn anh: “Câu nào?”
Ôn Trì Cẩn nhìn hốc mắt đỏ ửng của cô, xúc động muốn lau nước mắt giúp cô.
Nhưng anh kiềm chế.
Anh nhìn Thịnh Vân Miểu, “Câu em khiến người ta ghét.”
Thịnh Vân Miểu chững lại.
Ôn Trì Cẩn nói: “Anh không ghét em.”
Mấy chữ rất đơn giản đó, lại bỗng làm Thịnh Vân Miểu tìm về một chút tự tin.
Cô không tin nổi mà nhìn Ôn Trì Cẩn, không tin nổi mình đã nghe thấy cái gì.
Ôn Trì Cẩn nhìn cô: “Không tin?”
“Không phải.” Sau một lúc lâu Thịnh Vân Miểu mới tìm lại được giọng nói của mình: “Anh cũng không hiểu hết con người em, sao lại nói ——”
Câu kế tiếp còn chưa ra khỏi miệng, đã bị Ôn Trì Cẩn cắt ngang.
“Là không đủ.” Ôn Trì Cẩn nói, “Nhưng anh biết.”
Mặc dù không quá hiểu Thịnh Vân Miểu, nhưng Ôn Trì Cẩn cũng tin, anh không ghét cô.
Nghe vậy, lông mi Thịnh Vân Miểu run nhẹ.
Cô kinh ngạc nhìn Ôn Trì Cẩn, bỗng nhiên không thể tìm thấy chức năng ngôn ngữ của mình.
Trong chốc lát.
Thịnh Vân Miểu nhỏ nhẹ gọi: “Ôn Trì Cẩn.”
Lần đầu tiên cô gọi tên anh.
Ôn Trì Cẩn nâng mắt: “Muốn nói gì?”
Thịnh Vân Miểu im lặng một lúc, nói: “Thực ra em không thích bản thân mình của hiện tại lắm.”
Ôn Trì Cẩn ngẩn ra, đang định mở miệng, Thịnh Vân Miểu liền nói: “Trước kia rõ ràng em không như vậy. Nhưng hiện giờ em không khống chế được sự đa sầu đa cảm của mình.”
“Vậy trước kia em như thế nào?” Ôn Trì Cẩn hỏi: “Có tiện nói với anh không?”
Đêm nay, Thịnh Vân Miểu như mở máy hát, nói rất nhiều chuyện quá khứ của mình cho Ôn Trì Cẩn nghe.
Có thể do câu nói không ghét cô của Ôn Trì Cẩn đã chọc trúng cô, cũng có thể là nguyên nhân khác.
Bất tri bất giác, cô cảm thấy mình và Ôn Trì Cẩn đã thân thiết hơn nhiều.
Ngày hôm sau.
Ôn Trì Cẩn bất ngờ đến trường cô, còn đứng dưới ký túc xá của cô.
Lúc ấy Thịnh Vân Miểu đang ăn trong ký túc xá, bạn học của ký túc xá bên cạnh đến gõ cửa, vui mừng nói với cô: “Miểu Miểu, anh trai cậu dưới lầu, nói gọi điện cho cậu cậu không nghe. Bảo bọn tớ đến nói cho cậu một tiếng.”
Ba người bạn cùng phòng ký túc xá ngây người.
Thịnh Vân Miểu có hơi bất ngờ: “Anh trai tớ?”
“Đúng vậy.” Bạn học phòng bên nói: “Anh trai cậu đẹp trai quá đi!”
Cô ấy nhịn không được phóng đại, “Quá đẹp trai.”
Hôm đó, các bạn học có quen biết Thịnh Vân Miểu đều biết, cô có một người anh trai rất đẹp trai.
Không chỉ đẹp trai, cô còn rất có tiền.
Ban đầu Ôn Trì Cẩn xuất hiện ở trường cô nói là anh trai cô, thì vẫn có không ít người còn nghi ngờ.
Bởi vì anh bạn trai cũng coi như là anh, ai biết bọn họ có nói dối hay không.
Nhưng cho dù có là bạn trai, cũng đáng để khiến mọi người hâm mộ ghen ghét.
Thịnh Vân Miểu vẫn luôn không quên, sau hôm cô về nhà ăn cơm với Ôn Trì Cẩn rồi về lại ký túc xá, đám bạn cùng phòng đều có biểu cảm muốn nói lại thôi mà nhìn cô.
Một lần sau đó nữa, là ngày kỷ niệm thành lập trường.
Ôn Trì Cẩn được mời làm khách tham dự, đi cùng hiệu trường học viện, thuận tiện đề cập đến sự tồn tại của cô. Trước mặt bạn học và giáo viên của cô, anh nói cho mọi người biết, cô là em gái của Ôn Trì Cẩn anh, cô có người che chở.
-
Nhiều năm sau đó, quan hệ giữa Thịnh Vân Miểu và Ôn Trì Cẩn rất tốt.
Có chuyện gì cô cũng sẽ nói với Ôn Trì Cẩn, mà Ôn Trì Cẩn, cũng đã quen nghe cô giận dữ chửi mắng. Thậm chí còn quen thu dọn cục diện rối rắm cho cô.
Ngôi sao Thịnh Vân Miểu theo đuổi, anh giúp mua vé, thậm chí mua vé máy bay ra nước ngoài đưa cô đi.
Có thứ gì Thịnh Vân Miểu thích, anh cũng sẽ nghĩ mọi cách đưa cho cô.
Dần dần, có chút tình cảm được ủ ấm, trở nên khác thường. Thịnh Vân Miểu đã quen làm nũng với Ôn Trì Cẩn, bất giác, tính cách kiêu căng cô che giấu đều hoàn toàn bại lộ.
Thỉnh thoảng, cô cũng sẽ kiểm điểm mình một chút, mình làm vậy có phải không phù hợp không.
Nhưng nhìn thấy Ôn Trì Cẩn, cô lại có chút không kiềm chế nổi.
Hôm nay, Thịnh Vân Miểu bị bà Đàm gọi về nhà họ Ôn ăn cơm.
Cô về đến nhà, theo bản năng hỏi: “Mẹ, không phải mẹ nói anh con sẽ về ăn cơm sao?”
Bà Đàm nhìn cô một cái: “Anh con không về là con không về à?”
Thịnh Vân Miểu cứng đờ.
Cô cảm thấy lời này của bà, hình như mang ý thử.
“Không phải.” Cô phủ nhận theo bản năng: “Con đâu có nói như vậy đâu.”
Ánh mắt cô mơ hồ, nhìn sang nơi khác: “Con chỉ tiện miệng hỏi thôi, bởi vì mẹ nói hôm nay anh con cũng về ăn cơm, có phải anh ấy có việc gì làm trì hoãn không?”
“Không có.” Bà Đàm nói: “Anh con cùng chú Ôn của con đến nhà họ Lâm rồi.”
Thịnh Vân Miểu sửng sốt, “Nhà họ Lâm?”
Bà Đàm gật đầu: “Chị Lâm Kỳ của con đã về, anh con đến nhà người ta ăn cơm.”
Lâm Kỳ, là người lúc trước Thịnh Vân Miểu có quen biết.
Chị ta là con gái lớn nhà họ Lâm, lớn hơn Thịnh Vân Miểu mấy tuổi, nhỏ hơn Ôn Trì Cẩn vài tuổi.
Cô từng nghe người khác nhắc tới, nhà họ Ôn cố ý liên hôn với nhà họ Lâm.
Khi biết việc này, Thịnh Vân Miểu đã sinh ra xúc động muốn đi hỏi Ôn Trì Cẩn.
Nhưng cô kìm lại.
Với thân phận em gái này của cô mà đi hỏi thì không phù hợp chút nào.
Nhưng khi nghe được, Thịnh Vân Miểu vẫn bất giác hỏi nhiều: “Anh ấy…”
Đàm nữ sĩ: “Anh ấy là ai?”
Thịnh Vân Miểu sửa miệng: “Sao hôm nay anh trai con và chú Ôn lại đến nhà chị Lâm Kỳ ăn cơm ạ? Muốn nói chuyện hợp tác sao?”
Bà Đàm buồn cười nhìn cô, dịu giọng nói: “Hợp tác cái gì, là hợp tác chuyện tư.”
Bà nhàn nhạt nói: “Anh con năm nay cũng đã ba mươi ba tuổi, nên lập gia đình rồi.”
“…”
Tuy đã sớm đoán được, nhưng khi nghe vậy, Thịnh Vân Miểu vẫn thất thần.
Vẻ mặt cô hơi chùng xuống, mím môi nói: “À.”
Bà Đàm nhìn cô: “Con không thích chị Lâm Kỳ sao?”
“… Không có ạ.” Thịnh Vân Miểu dọn sạch cảm xúc của mình xong, ngước khuôn mặt tươi cười lên: “Anh con thích, con sẽ thích.”
Bà Đàm ngừng lại, gật gật đầu.
Hai mẹ con nói đến đây, đầu bếp đã gọi hai người đi ăn cơm.
Trên bàn cơm, Thịnh Vân Miểu bồn chồn không tập trung.
Cô chưa ăn được mấy miếng, đã buông đũa xuống.
Bà Đàm thấy cô như vậy, hơi nhíu mày.
Thịnh Vân Miểu không chú ý tới, lấy cớ nói mình mệt, lên lầu đi ngủ.
Thấy cô xoay người đi xa, bà Đàm thở dài.
Bà nhìn về phía ánh mặt trời nóng bỏng ngoài cửa sổ, hơi bất đắc dĩ.
……
Khi Ôn Trì Cẩn và Ôn Hoành Viễn ăn cơm ở nhà họ Lâm về đến, phòng khách chỉ còn một mình bà Đàm.
Ôn Trì Cẩn nhìn: “Miểu Miểu đâu ạ?”
Bà Đàm và Ôn Hoành Viễn hai mắt nhìn nhau, bà chỉ chỉ: “Mệt rồi, lên lầu ngủ.”
Ôn Trì Cẩn đáp: “Con đi xem con bé.”
Người đã đi, bà Đàm nhíu mày: “Sao anh không cản nó?”
Ôn Hoành Viễn ngồi xuống bên cạnh bà, giơ tay xoa huyệt thái dương: “Đã lớn như vậy rồi, sao anh cản được.”
Bà Đàm không nói gì, hỏi nhỏ: “Bữa cơm này của hai người như thế nào?”
Ôn Hoành Viễn nhìn bà một cái: “Khá ổn.”
Ánh mắt bà Đàm sáng lên: “Trì Cẩn không có ý kiến?”
“Nó không có ý kiến.” Giọng điệu của Ôn Hoành Viễn bình bình: “Chỉ nói với anh, anh thích Lâm Kỳ như vậy rồi thì cưới Lâm Kỳ đi.”
Bà Đàm bị lời kể của ông làm cho sặc.
Mãi lâu sau bà vẫn không nói gì, hơi bất ngờ: “Không giống lời Trì Cẩn sẽ nói.”
Ôn Hoành Viễn cũng cảm thấy vậy.
Thế nhưng Ôn Trì Cẩn vẫn cho ông một câu ác như thế đấy.
Anh đã có dự định cho tương lai của mình, không cần Ôn Hoành Viễn nhúng tay.
Quan hệ cha con của họ không tệ, Ôn Hoành Viễn cũng chẳng phải kẻ gia trưởng mang tư tưởng phong kiến. Nhà họ Ôn của họ, cũng không cần một bước liên hôn để duy trì sự nghiệp.
Sở dĩ ông muốn Ôn Trì Cẩn liên hôn, là vì nguyên nhân khác.
Hai người đối mặt không nói gì một lúc lâu.
Bà Đàm hỏi: “Vậy bây giờ… Xử lý thế nào?”
Ôn Hoành Viễn suy nghĩ, hỏi bà: “Nếu, hai đứa nó kiên trì, em có đồng ý không?”
Bà Đàm chững lại, nhìn ông: “Anh thì sao?”
Ôn Hoành Viễn không trả lời trực tiếp, chỉ nói: “Anh rất thích Miểu Miểu.”
Bà Đàm kinh ngạc trong giây lát, gật đầu: “Em cũng rất thích Trì Cẩn.”
Chẳng qua thân phận của họ hiện tại, là chuyện rất khó xử.
-
Hai người trên lầu cũng không biết hai người dưới lầu đang nói gì.
Ôn Trì Cẩn gõ cửa phòng Thịnh Vân Miểu, sau khi được sự cho phép của cô mới đi vào.
Nhìn thấy anh, Thịnh Vân Miểu bĩu môi, nhìn qua tâm trạng không tốt lắm: “Sao anh lại về sớm như vậy?”
Ôn Trì Cẩn nhìn cô, giơ tay sờ trán cô: “Không khỏe?”
“… Không có.”
Thịnh Vân Miểu đẩy tay anh ra, có chút không vui: “Em mệt thôi.”
Ôn Trì Cẩn nhướng mày, cụp mắt nhìn cô: “Không giống lắm.”
Thịnh Vân Miểu mím chặt môi nhìn anh.
Hai người giằng co trong giây lát.
Thịnh Vân Miểu là người đầu tiên không nhịn được: “Em nghe mẹ em nói, anh và chú Ôn đến nhà họ Lâm ăn cơm.”
Ôn Trì Cẩn gật đầu.
Thịnh Vân Miểu nhìn bộ dạng trung thực như vậy của anh, suýt chút nữa không hít nổi một hơi lên.
Cô nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Chị Lâm Kỳ rất xứng với anh.”
“…”
Ôn Trì Cẩn tạm dừng, cuối cùng cũng biết cô đang gây lộn gì với mình.
“Đúng là có thể.” Anh nhìn Thịnh Vân Miểu trả lời.
Thịnh Vân Miểu bị câu trả lời của anh làm cho nghẹn lời, suýt chút nữa muốn mắng người.
“Anh…” Cô trợn tròn mắt: “Em biết ngay mà.”
“Biết ngay cái gì?” Ôn Trì Cẩn nhéo khuôn mặt giận dữ của cô: “Lời anh còn chưa nói hết.”
Thịnh Vân Miểu: “Vậy anh muốn nói gì?”
Ôn Trì Cẩn nhìn cô, “Xứng không xứng đều do người khác nói.”
Anh xem cô, “Anh còn cảm thấy Lâm Kỳ rất xứng với bố anh.”
Thịnh Vân Miểu: “???”
Cô trợn tròn mắt nhìn Ôn Trì Cẩn: “Anh anh anh…”
Ôn Trì Cẩn mang vẻ mặt “Anh nói sai gì sao” để nhìn cô: “Anh cái gì?”
“Chú Ôn có biết anh nói chú ấy như vậy không?” Thịnh Vân Miểu khiếp sợ: “Lời này của anh cũng đại nghịch bất đạo quá rồi.”
Ôn Trì Cẩn nắm lấy ngón tay đang chỉ vào mình, nhét lại vô chăn.
“Có chút chút thôi.” Giọng điệu anh nhàn nhạt: “Em đừng nói cho ông ấy biết là được.”
Thịnh Vân Miểu nghẹn lại.
Dù cô có lá gan này, cũng không thốt ra nổi câu này.
Còn nữa, hiện giờ Ôn Hoành Viễn còn đang có mối quan hệ với mẹ cô mà.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu.
Ôn Trì Cẩn nhìn cô: “Sau này lời bọn họ nói em đừng để trong lòng.”
Thịnh Vân Miểu: “Anh nói cái gì?”
Ôn Trì Cẩn: “Xem mắt.”
Anh cụp mắt nhìn cô, đôi mắt mang theo cảm xúc phức tạp.
“Tình yêu hôn nhân của anh, anh có thể tự làm chủ.”
Thịnh Vân Miểu nghe ra ý ngoài lời nói của anh.
Cô ngẩn ngơ nhìn anh, lẩm bẩm: “Tóm lại là anh muốn kết hôn.”
Nghe thấy vậy, Ôn Trì Cẩn cười một cái: “Không có cách nào khác, không kết hôn cũng được, chỉ cần bạn gái tương lai của anh không ngại là được.”
Môi Thịnh Vân Miểu khẽ nhúc nhích, theo bản năng nói: “Anh tìm ở đâu ra bạn gái không ngại không kết hôn với anh chứ.”
Dứt lời, tầm mắt của Ôn Trì Cẩn lại đặt trên người cô.
Đôi mắt Thịnh Vân Miểu hơi lóe, muốn tránh ánh mắt anh, rồi lại không nỡ.
Yên tĩnh một lúc lâu.
Ôn Trì Cẩn thân mật xoa đầu cô: “Ngủ đi, anh về công ty.”
Thịnh Vân Miểu ngước mắt: “Em cũng ——”
“Ở với mẹ em một lát đi.” Ôn Trì Cẩn nhìn cô: “Tối đến anh sẽ tới đón em nhé?”
Thịnh Vân Miểu lập tức đồng ý.
Rời khỏi phòng Thịnh Vân Miểu, Ôn Trì Cẩn trở về công ty.
Sau một đoạn thời gian rất dài, Thịnh Vân Miểu và Ôn Trì Cẩn vẫn chung đụng với nhau giống như trước kia. Nhưng mơ hồ, cô cảm thấy có chỗ nào đó hơi thay đổi.
Ôn Trì Cẩn không còn bị sắp xếp đi xem mắt nữa.
Thậm chí anh càng lúc càng bận.
Sau khi Thịnh Vân Miểu tốt nghiệp thạc sĩ, quay hai bộ phim thuộc về mình.
Đều là kịch bản ngắn.
Cô đăng lên mạng, được nhiều người đặt làm video theo yêu cầu.
Trùng hợp một hôm, cô và Ôn Trì Cẩn về nhà ăn cơm.
Bà Đàm hỏi cô có tìm đối tượng chưa, ở tuổi này của cô có thể yêu đương rồi.
Thịnh Vân Miểu lắc đầu.
Bà Đàm lại hỏi cô, có phải có người mình thích rồi hay không.
Cô ngẩn ra một lúc lâu, muốn nói không có, nhưng lại không nói thói quen nói dối bà Đàm.
Hai mẹ con im lặng.
Bà Đàm bỗng nhìn cô nói: “Lúc trước mẹ luôn quên nói cho con một chuyện.”
“Chuyện gì ạ?”
Bà Đàm cười cười: “Mẹ và chú Ôn của con, chuẩn bị xa nhau.”
Thịnh Vân Miểu sửng sốt: “Sao lại đột ngột như vậy ạ?”
Bà Đàm: “Không đột ngột.”
Bà nói: “Vốn dĩ bọn mẹ cũng chưa đăng ký kết hôn.”
Thịnh Vân Miểu có chút không thể tin được, “Cái gì?”
Bà Đàm: “Lúc trước nói sẽ đi, nhưng lại trì hoãn. Sau đó mẹ và chú Ôn của con đều cảm thấy, hai người ở chung như vậy cũng tốt, mẹ cũng không cần bị người ta nói là thèm muốn gia sản của chú Ôn con, cho nên hai bọn mẹ chưa từng đi đăng ký kết hôn.”
Cái này là sự thật.
Sự thật này, không phải bởi vì Thịnh Vân Miểu cùng Ôn Trì Cẩn thích nhau, nên hai người họ mới quyết định như vậy.
Cũng là trùng hợp.
Lúc bà Đàm và Ôn Hoành Viễn muốn đi đăng ký kết hôn, lại gặp chuyện phát sinh.
Sau đó, bà Đàm nghe không ít lời đồn linh tinh rối loạn, nên hẹn với Ôn Hoành Viễn, hai người chỉ kết nhóm sống chung, tới cái tuổi này của hai người họ, có hay không có một tờ hôn thú cũng không quan trọng.
Sau khi rời khỏi nhà họ Ôn, Thịnh Vân Miểu đờ đẫn cả người.
Cô có khiếp sợ, có bất ngờ.
Nhưng đan xen trong những cảm xúc đó, còn có sự hân hoan ích kỉ.
Mẹ cô và chú Ôn sắp xa nhau, có phải có nghĩa là cô và Ôn Trì Cẩn được cho phép ở bên nhau rồi không.
Rất nhanh, Thịnh Vân Miểu đã bắt đầu khinh bỉ sự ích kỷ của mình.
Cô cuộn tròn trên một góc sô pha, vừa khinh bỉ mình lại vừa vui vẻ. Cô nhịn không được mà muốn tâm sự với người nào đó.
Nghĩ tới nghĩ lui, Thịnh Vân Miểu gửi tin nhắn cho Tống Linh Linh, chuyện thế này, cô chỉ dám nói với Tống Linh Linh.
-
Ôn Trì Cẩn đang đi công tác, cũng không biết chuyện bên chỗ Thịnh Vân Miểu.
Một tuần sau, anh đi công tác trở về, ở văn phòng gặp được một người đã lâu chưa gặp.
Ôn Hoành Viễn.
“Bố.” Ôn Trì Cẩn nhìn ông: “Sao bố tới rồi ạ?”
Ôn Hoành Viễn hắng giọng: “Đi ngang qua nên đến xem thử.”
Ông nhìn xung quanh một vòng, hỏi: “Cũng sắp tan làm rồi nhỉ?”
Ôn Trì Cẩn đáp dạ.
Ôn Hoành Viễn: “Tối nay hai cha con ta ra ngoài ăn cơm một bữa.”
Ôn Trì Cẩn nhìn ông, đoán được ông có chuyện muốn nói với mình.
Hai bố con đến tiệm ăn tại gia trước kia định tới.
Ôn Hoành Viễn còn gọi rượu.
Hai bố con uống hai ly xong, Ôn Hoành Viễn nhìn về phía anh: “Trì Cẩn.”
Ôn Trì Cẩn: “Bố nói đi ạ.”
Ôn Hoành Viễn rất hiếm khi ra vẻ trước mặt Ôn Trì Cẩn, cũng rất ít khi dạy dỗ anh.
Đứa con trai này của ông từ nhỏ đã chín chắn nghe lời, căn bản không làm ra chuyện khiến ông phải nhọc lòng. Chỉ duy nhất một chuyện, hẳn là chuyện tình cảm không thể khống chế nổi này.
Nhưng việc này, ai cũng không trách được.
“Con có từng nghĩ tới chuyện sẽ ra nước ngoài sống với Miểu Miểu không?”
Ôn Trì Cẩn sửng sốt, “Có ý gì?”
Ôn Hoành Viễn: “Đã từng nghĩ tới chưa?”
“Không có.” Ôn Trì Cẩn trả lời, “Miểu Miểu không thích nước ngoài.”
Ôn Hoành Viễn đã hiểu.
“Vậy con không sợ ——” Ông nhìn anh: “Không sợ người khác bàn ra tán vào à?”
Ôn Trì Cẩn không phải kẻ ngốc, đương nhiên nghe ra ý trong lời nói của Ôn Hoành Viễn.
Anh cười rất nhẹ: “Vì sao con phải để ý?”
Anh nói: “Con và Miểu Miểu không có quan hệ máu mủ, bố và dì Đàm cũng không đăng ký kết hôn. Dù hai người đăng ký kết hôn, con và Miểu Miểu vẫn chẳng phải anh em ruột, không phải sao?”
Tất nhiên Ôn Hoành Viễn biết Ôn Trì Cẩn nói sự thật.
Ông nhấp ngụm rượu, cũng không bất ngờ khi anh biết ông và mẹ Thịnh Vân Miểu không đăng ký kết hôn.
Ông im lặng một lúc: “Biết rồi.”
Ôn Trì Cẩn kinh ngạc.
Ôn Hoành Viễn: “Chuyện của con và Miểu Miểu, bố và dì Đàm con không quản được, cũng sẽ không quản.”
Ông nhìn về phía Ôn Trì Cẩn: “Từ nhỏ đến lớn con đều rất nghe lời, biết cái gì nên làm cái gì không, nếu con và Miểu Miểu không sợ lời đồn đãi linh tinh, bố và dì Đàm của con cũng sẽ không phản đối.”
Ôn Trì Cẩn: “Bố nói qua với dì Đàm chưa ạ?”
Ôn Hoành Viễn gật đầu, “Chúng ta sẽ xa nhau một thời gian.”
Ôn Trì Cẩn đang định mở miệng, nhưng sau khi chú ý tới mấy chữ một thời gian này, anh đã hiểu.
Hai người họ, là đang suy xét cho tương lai của anh và Thịnh Vân Miểu.
“Bố.” Đột nhiên, Ôn Trì Cẩn cảm thấy cổ họng hơi khô.
Ôn Hoành Viễn liếc anh, “Đừng làm ra vẻ.”
Ông nói: “Bố và dì Đàm lớn tuổi rồi, sau khi xa nhau quyết định sẽ lập nhóm đi chơi nước ngoài. Bà ấy nói muốn tìm một bạn đồng hành cùng đi du lịch, bố đi cùng bà ấy cũng khá tốt.”
Ôn Trì Cẩn hãy còn cười cười: “Con sẽ sắp xếp.”
“Không cần con.” Ôn Hoành Viễn hừ nhẹ: “Bố còn chưa già đến nỗi không thể vạch kế hoạch đi du lịch, bố tự làm.”
Ông ghét bỏ mà nhìn anh: “Con cũng đâu có biết dì Đàm con thích gì.”
Ôn Trì Cẩn bị ghét bỏ, lại không tức giận.
Anh giơ ly rượu, uống hết.
“Bố.” Anh nhìn về phía Ôn Hoành Viễn, “Cảm ơn.”
Cơm nước xong, Ôn Trì Cẩn làm tài xế đưa Ôn Hoành Viễn trở về.
Đích thân anh lái xe.
Ôn Hoành Viễn cũng không từ chối.
Sau khi tốt nghiệp, Thịnh Vân Miểu đã dọn ra khỏi nhà họ Ôn.
Cô thuê một căn nhà một phòng một sảnh bên ngoài, Ôn Trì Cẩn đã tới vài lần, nơi này rất ấm áp, rất thoải mái.
Khi đến dưới lầu, Ôn Trì Cẩn vốn định gọi điện thoại cho Thịnh Vân Miểu.
Nhưng suy nghĩ một chút lại thôi.
Anh muốn cho cô một bất ngờ.
Đúng lúc, cửa tiểu khu có không ít quán bán mấy thứ lặt vặt.
Trong đó còn có một em gái nhỏ bán hoa.
Ôn Trì Cẩn đến gần, mua một đóa hoa.
Anh cầm theo hoa, nương bóng đêm đi trên con đường mình đã đi qua vô số lần, đi đến cửa căn phòng quen thuộc.
Lúc chuông cửa vang lên, Thịnh Vân Miểu đang cắt hai tấm ảnh mà cô đã chụp hai hôm trước.
Cô đi đến trước cửa, nhìn từ mắt mèo ra bên ngoài, sau khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Ôn Trì Cẩn, Thịnh Vân Miểu nhanh chóng mở cửa.
“Anh ——” Mấy chữ “sao lại tới đây” còn chưa ra khỏi miệng, Thịnh Vân Miểu bỗng nhiên bị một luồng sức mạnh lôi vào lòng.
Cơ thể cô cứng đơ, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Một cơn gió thổi tới.
Thịnh Vân Miểu nghe thấy mùi rượu nồng đậm.
“Ôn… Ôn Trì Cẩn.” Cô đẩy người trước mặt, “Anh uống say sao?”
Ôn Trì Cẩn: “Không có.”
Anh quang minh chính đại ôm Thịnh Vân Miểu một lúc, tiếng nói hơi trầm xuống: “Không có say.”
Thịnh Vân Miểu ngước mắt, đối diện với đôi mắt của anh.
“Vậy anh…”
“Miểu Miểu.” Cô còn chưa nói hết, đã bị Ôn Trì Cẩn cắt ngang.
Thịnh Vân Miểu đằng hắng.
Ôn Trì Cẩn cúi đầu, cọ nhẹ chóp mũi cô, giọng nói khàn khàn: “Em có muốn yêu đương với anh không?”
Lông mi Thịnh Vân Miểu run lên, tim đập cũng đập không ngừng theo.
“Anh đang nói gì?” Cô nhắc nhở Ôn Trì Cẩn, “Hai chúng ta…”
“Không phải anh em.” Ánh mắt Ôn Trì Cẩn sáng quắc nhìn cô, “Có muốn không?”
Đối diện với đôi mắt chân thành của anh, Thịnh Vân Miểu không nói nổi câu từ chối.
“Muốn.”
Chuyện này, cô suy nghĩ rất nhiều năm.
Cô không xác định được mình thích Ôn Trì Cẩn từ khi nào, cũng không biết thế tục cho phép hay không, nhưng cô biết, trừ Ôn Trì Cẩn, cô không muốn yêu đương với bất cứ kẻ nào khác.
Thịnh Vân Miểu cùng Ôn Trì Cẩn yêu nhau.
Khiến mọi người bất ngờ, rồi lại cũng bất ngờ đến như vậy.
Bà Đàm và Ôn Hoành Viễn tách ra.
Mà Ôn Trì Cẩn và Thịnh Vân Miểu yêu nhau, lúc mọi người biết tất nhiên cũng bàn tán một thời gian.
Chẳng qua mọi người cũng không khó tiếp nhận chuyện hai người này yêu nhau.
Nhiều năm vậy rồi, trong tim trong mắt Ôn Trì Cẩn đều là “cô em gái” Thịnh Vân Miểu này.
Còn Thịnh Vân Miểu đã coi anh như bạn trai mà sai bảo rất nhiều năm.
Yêu đương với Ôn Trì Cẩn, còn vui hơn cả tưởng tượng của Thịnh Vân Miểu.
Thỉnh thoảng, Tống Linh Linh còn ghét bỏ hai người họ.
Ngọt ngấy, không hề giống tác phong của Ôn Trì Cẩn chút nào.
Thế nhưng trăm câu nghìn từ cũng không thắng nổi một câu bằng lòng của Ôn Trì Cẩn.
Chỉ cần đối phương là Thịnh Vân Miểu, Ôn Trì Cẩn sẽ luôn làm tất cả mọi chuyện chung với cô.
Bao gồm cả việc “show” ân ái.
Anh đều “tuân theo mệnh lệnh”, vui vẻ chịu đựng.
Bởi vì người kia là Thịnh Vân Miểu, là cô gái anh đã thích rất rất nhiều năm.