Chương 54: Phản chiếu
Tim Tống Linh Linh đập nhanh hơn, hít thở cũng khó khăn.
Cô ngồi trên đùi Giang Trục, hơi ngước cằm lên, hôn lên môi anh một cách chính xác.
Trong khoảnh khắc đôi môi chạm nhau, có một cảm giác tê dại lan tràn khắp cơ thể.
Tống Linh Linh hồi hộp, mở mắt quan sát phản ứng của Giang Trục, khi cô đang tự hỏi không biết nên hôn đến mức nào thì Giang Trục đổi khách thành chủ, ôm eo cô kéo vào lòng anh, vừa th ở dốc vừa m*t lấy môi và cạy mở hàm răng của cô.
Cửa sổ sát đất phản chiếu hình ảnh ôm hôn của họ.
Từ xa nhìn lại như một màn hình chiếu phim với bầu không khí mãnh liệt.
Nhiệt độ trong phòng lặng lẽ tăng lên, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của Giang Trục chầm chậm thiêu đốt Tống Linh Linh.
…
Khi Tống Linh Linh về phòng của mình, đôi môi cô đỏ mọng hơn lúc đi, lỗ tai, gương mặt, thậm chí là cổ cũng đỏ ửng.
Cô nhìn dáng vẻ của bản thân bây giờ trong gương, sau đó cúi xuống rửa mặt.
Nóng quá!
Sau khi tắm rửa xong, Tống Linh Linh nằm trên giường một hồi lâu, cô nhận được tin nhắn từ Giang Trục.
Giang Trục: [Em ngủ chưa?]
Tống Linh Linh vừa thấy tin nhắn của anh, đầu cô không khỏi tái hiện lại những chuyện mà cô vừa làm với anh trong phòng của anh.
Dù không có gì vượt quá giới hạn, chỉ là hôn môi thôi cũng đủ khiến mặt mũi của Tống Linh Linh đỏ rần.
Cô không biết Giang Trục có thiên phú bẩm sinh trong chuyện hôn môi hay do anh là đạo diễn nên đã từng nghiên cứu chuyện này.
Cô muốn hỏi nhưng lại không tài nào thốt ra được.
Cô thấy xấu hổ lắm.
Đợi một lúc, Giang Trục không thấy cô trả lời, anh vươn tay lau mái tóc ướt đẫm, bật cười rồi gửi tin nhắn thoại cho cô: “Chúc em ngủ ngon.”
Chất giọng anh trầm ấm, khàn khàn khiến lỗ tai Tống Linh Linh ngứa râm ran.
Cô cầm điện thoại trong tay, gõ tin nhắn trả lời rồi chui hẳn vào chăn.
Sau khi bình tĩnh lại, Tống Linh Linh sờ lỗ tai nóng ran, mím môi đáp lại: [Chúc anh ngủ ngon, đừng trả lời lại em nữa!!]
Từ hai dấu chấm than mà cô thêm vào, Giang Trục có thể cảm nhận được sự kiên quyết của cô.
Anh vốn định trả lời nhưng phải kiềm lại.
Nhớ đến cảnh tượng Tống Linh Linh chạy ra khỏi phòng mình, khóe môi Giang Trục khẽ cong lên.
Cô gái nhát gan.
…
Ngủ một giấc, Tống Linh Linh thấy bản thân đã ổn hơn nhiều.
Cô gác lại phản ứng khi hôn Giang Trục trong phòng anh tối qua, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Khi thức giấc, cô thấy được tin nhắn mà Đường Vân Anh và Giang Trục để lại cho mình.
Một người bảo cô là đã tạnh mưa rồi, 9 giờ đến nơi quay cảnh ngoài trời để trang điểm, người còn lại hỏi cô có muốn ăn sáng chung không.
Tống Linh Linh trả lời dạ với Đường Vân Anh, sau đó quay sang giải thích với Giang Trục rằng không thể ăn sáng chung, cô phải đi quay quảng cáo.
Tin nhắn vừa được gửi đi, Giang Trục đã gọi điện lại ngay.
“Alo.” Tống Linh Linh nhận điện thoại của anh, cô vẫn thấy hơi mất tự nhiên.
Cô mơ màng nhìn ra cửa sổ, ngắm nhìn vùng biển mênh mông đằng xa.
Có lẽ là Giang Trục cũng mới thức dậy nên giọng vẫn hơi trầm, cơn râm ran truyền thẳng vào tai cô.
“Em quay cảnh ngoài trời ở đâu?”
Nghe thấy câu hỏi này, Tống Linh Linh cảnh giác: “Anh đừng đến.”
Cô khẽ nói: “Chị Anh và Lâm Hạ biết thì không sao, chứ người khác biết thì không hay lắm.”
Giang Trục khựng lại, anh không tức giận hay buồn chán vì câu nói của cô.
Anh biết Tống Linh Linh quan tâm đ ến phương diện này, anh tôn trọng lựa chọn của cô và cũng biết cô đang lo lắng: “Anh biết, anh chỉ hỏi chút thôi.”
Hiển nhiên, Tống Linh Linh không tin anh lắm.
“Thật ạ?”
Giang Trục im lặng một lúc rồi nói: “Linh Linh.”
Rõ ràng mọi người đều gọi Tống Linh Linh là Linh Linh, nhưng khi nó được cất lên từ miệng anh, cô lại thấy rất khác.
Tim cô lỡ một nhịp, ngại ngùng ừ một tiếng: “Không được đâu anh.”
Giang Trục cười khì: “Anh còn chưa kịp nói nữa mà.”
“Nói gì cũng không được.” Tống Linh Linh thầm thì: “Nguy hiểm dữ lắm.”
Giang Trục nhướng mày: “Sắp xếp tài xế đợi em bên ngoài cũng không được à?”
“Dạ.” Đối với chuyện này, Tống Linh Linh vô cùng nguyên tắc: “Phía nhãn hiệu có xếp tài xế cho em rồi, đổi thì không hay lắm.”
Giang Trục nghĩ ngợi rồi thấy cũng phải.
“Được rồi.” Anh cũng hết cách: “Quay xong báo anh nhé.”
Tống Linh Linh: “Dạ.”
Sau khi cúp máy, Tống Linh Linh vội vàng rửa mặt, uống hết ly sữa đậu nành rồi lên đường đến bờ biển quay cảnh ngoài trời cùng Đường Vân Anh.
Quảng cáo mỹ phẩm dưỡng da chỉ còn một phân đoạn cuối cùng.
Tuy nhiên, điều khiến Tống Linh Linh bất ngờ là cô gặp phải khá nhiều du khách trong quá trình quay.
Cô chưa kịp phản ứng thì các du khách đó đã giơ điện thoại lên và chụp cô.
Xung quanh toàn là cát và biển, Tống Linh Linh muốn tránh đi nhưng không tránh nổi.
Người quản lý thương hiệu xem xét, sau đó không lo lắng khi chuyện này bị lộ.
“Không sao đâu.” Cô ấy an ủi Tống Linh Linh: “Nếu có người đăng lên mạng thì cứ coi như họ quảng bá cho chúng ta trước thôi.”
Cô ấy rất thoải mái.
Tống Linh Linh mỉm cười: “Vậy em phải xinh hơn mới được.”
Chị quản lý thương hiệu nhìn cô cười: “Trông em đủ xinh rồi.” Cô ấy thuận miệng hỏi thêm: “Có phải trước đây em từng học múa không?”
Tống Linh Linh gật đầu: “Hồi tiểu học em có học mấy năm.”
Bố mẹ Tống Linh Linh đều là những bậc phụ huynh sáng suốt, họ sẽ không cho cô đăng ký quá nhiều lớp năng khiếu, nhưng chỉ cần cô có hứng thú thì họ sẽ đăng ký cho cô.
Chỉ là ý chí của Tống Linh Linh không đủ vững chắc, đối với những sở thích như nhảy múa, đánh đàn, cô thường tập luyện bữa đực bữa cái.
Lên cấp hai, do bài tập nhiều nên cô cũng bỏ.
Thứ duy nhất mà cô kiên trì học là vẽ tranh.
Do mẹ cô là giáo viên mỹ thuật, từ nhỏ đã tiếp xúc nên mưa dầm thấm đất, muốn bỏ cũng khó nên mới kiên trì như vậy.
Hai người trò chuyện một hồi, khi Tống Linh Linh quay quảng cáo xong và trở lại xe, Lâm Hạ nói cho cô biết rằng cô lên hot search rồi.
Tống Linh Linh lấy điện thoại xem: “Chị Anh nói sao?”
Lâm Hạ chỉ ra ngoài cửa sổ, Đường Vân Anh vẫn đang nói chuyện với người quản lý thương hiệu.
Quay quảng cáo xong là họ định đi rồi, nhưng trước khi đi cũng phải dặn dò vài câu.
Đợi Đường Vân Anh lên xe, Tống Linh Linh mới nói chuyện này cho cô ấy biết.
“Chị biết rồi.” Đường Vân Anh nhìn cô: “Chị mới nói chuyện với người quản lý thương hiệu, bọn chị thấy ảnh bị lộ cũng không nhiều lắm, cứ coi như là quảng bá trước đi.”
Trong giới, không có bí mật nào có thể giữ được, cho dù là gương mặt đại diện hay bất kỳ điều gì khác.
Phía nhãn hiệu cũng thoải mái nên Tống Linh Linh không lo lắng nữa.
“Ồ.”
Cô gật đầu, thấy trên mạng không có ai chửi mình, họ đều bảo cuối cùng cô cũng có được nguồn tài nguyên tốt.
Tống Linh Linh mỉm cười, cô không khỏi nghĩ đến việc trước đây mình từng kém cỏi cỡ nào.
“Chúng ta về trong tối nay luôn ạ?” Tống Linh Linh nhìn Đường Vân Anh: “Hạ Hạ đặt vé chưa?”
Lâm Hạ: “Vẫn chưa ạ.”
Lâm Hạ nói: “Chị Anh nói chị muốn ở lại Ninh Thành chơi. Giờ bọn em về khách sạn đặt vé rồi canh giờ quay lại.”
Nghe thế, Tống Linh Linh gật đầu.
Cô nghĩ ngợi một lát rồi nhìn Đường Vân Anh, cất giọng không mấy tự tin: “Chị Anh ơi, em nói chị nghe chuyện này.”
Đường Vân Anh nhìn cô: “Sao vậy?”
Tống Linh Linh nhích đến bên cạnh cô ấy, nhỏ giọng thì thầm mấy câu.
Đường Vân Anh nhìn cô một cách khó tin.
“... Bởi chị mới bảo tối qua em là lạ mà!” Cô ấy ngập ngừng một hồi rồi thốt lên câu này.
Tống Linh Linh ra vẻ vô tội.
Đường Vân Anh lại nhìn cô, dở khóc dở cười hỏi: “Em không sợ người hâm mộ phát hiện ra cậu ấy à?”
“Em sợ chứ.”
Tống Linh Linh im lặng một hồi: “Chỉ là anh ấy đến đây gặp em, em không thể để anh ấy trở về một mình được.”
Đường Vân Anh vươn tay, đau đầu xoa thái dương: “Chị không ngăn cấm em yêu đương, nhưng chị thấy bây giờ, bọn em không nên thường xuyên xuất hiện tại cùng một thành phố.”
Cô ấy chân thành nói: “Đương nhiên thi thoảng có thể gặp ở sân bay, một hai lần còn được, chứ nhiều lần như thế thì sẽ có người lần theo dấu vết và phát hiện ra gì đó.”
Tống Linh Linh biết nỗi lo lắng của Đường Vân Anh, thật ra cô cũng nghĩ đến việc để Giang Trục đi trước. Song anh đặc biệt đến đây tìm cô, cô không nỡ để anh ngồi máy bay một mình về trước.
Nghĩ đến đây, cô khó xử mà mím môi: “Chỉ một lần này thôi.”
Cô đảm bảo: “Sau này sẽ không có nữa.”
Lâm Hạ nghe hai người thì thầm với nhau, sau đó bỗng hiểu ra: “Chị Linh Linh!”
Lâm Hạ tròn mắt nhìn cô: “Chị và đạo diễn Giang…”
Lâm Hạ không nói câu kế tiếp nhưng Tống Linh Linh vẫn hiểu.
Cô nhìn cô ấy rồi khẽ gật đầu.
Lâm Hạ hít một hơi, tò mò hỏi: “Đạo diễn Giang đang ở Ninh Thành ạ?”
“... Ừ.”
Lâm Hạ: “Ở chung khách sạn với chúng ta luôn ạ?”
Tống Linh Linh lại gật đầu.
Lâm Hạ bật thốt một câu cảm thán, sau đó giơ ngón cái lên với Tống Linh Linh.
Tống Linh Linh lườm Lâm Hạ: “Em bình thường chút coi.”
Cô quay đầu nhìn Đường Vân Anh: “Chị Anh ơi.”
Đường Vân Anh trầm ngâm một lúc: “Em hỏi Giang Trục trước coi là cậu ấy có muốn đi chung với tụi mình không.”
Tống Linh Linh: “Dạ.”
Cô lấy điện thoại ra, vừa định nhắn cho Giang Trục thì anh đã gửi tin nhắn trước, như thể anh có tâm linh tương thông với cô vậy.
Giang Trục: [Em về chưa?]
Tống Linh Linh: [...]
Giang Trục: [Hửm?]
Tống Linh Linh: [Em đang trên đường về khách sạn. Anh đang làm gì vậy?]
Giang Trục: [Anh đang xem Weibo.]
Tống Linh Linh: [Hả?]
Nếu cô nhớ không lầm thì Giang Trục không thích lướt Weibo.
Tài khoản Weibo của anh, ngoài việc cập nhật phim sắp ra mắt hoặc tuyên truyền buổi khai máy thì anh không bao giờ mở Weibo vào bất kỳ thời điểm nào khác.
Giang Trục: [Váy đẹp lắm!]
Tống Linh Linh ngẩn người, nhớ đến hot search mà mình vừa xem.
Cô nhướng mày, cố tình bắt bẻ: [Chỉ có mỗi bộ váy đẹp thôi hả?]
Giang Trục: [Bạn gái anh đẹp hơn.]
Thấy hai chữ “bạn gái”, Tống Linh Linh bất giác cong môi, sau đó lạnh lùng gõ chữ: [Ò.]
Trong lúc trò chuyện với Giang Trục, Tống Linh Linh không để ý Lâm Hạ và Đường Vân Anh đang bàn bạc chuyện gì.
Hàn huyên đôi ba câu, cô mới nhớ đến việc hỏi Giang Trục xem có cần mua vé cho anh không.
Giang Trục từ chối luôn: [Không cần đâu.]
Tống Linh Linh: [Dạ? Vậy em cho anh biết chuyến bay của tụi em nhé?]
Giang Trục: [Anh sẽ bay sau.]
Tống Linh Linh hơi bất ngờ, ù ù cạc cạc hỏi lại: [Ý anh là anh không đi chung với tụi em hả?]
Giang Trục: [Ừm.]
Anh biết rõ Tống Linh Linh lo lắng điều gì, tuy Giang Trục rất muốn cho mọi người biết là bọn họ đang yêu nhau, nhưng anh cũng phải cân nhắc đến thân phận ngôi sao nữ của Tống Linh Linh.
Cô đang trên đà phát triển, trước mắt vẫn chưa có tác phẩm nào nổi bật.
Một khi chuyện tình cảm của cô và Giang Trục bị tiết lộ thì mọi tài nguyên từ trước đến nay mà cô có được nhờ nỗ lực đều bị người ta nói là nhờ vào bạn trai, dựa vào Giang Trục.
Tống Linh Linh im lặng một lát rồi do dự hỏi: [Anh chắc chứ?]
Giang Trục: [Chắc mà, bọn em đặt chuyến nào thế?]
Tống Linh Linh chưa biết, cô quay sang nhìn Đường Vân Anh đang mang đầy tâm sự: “Chị Anh ơi?”
Đường Vân Anh nhìn cô: “Sao thế?”
Tống Linh Linh sờ mũi: “Giang Trục bảo không bay chung một chuyến với chúng ta, chúng ta chọn chuyến nào vậy?”
Đường Vân Anh ngạc nhiên: “Thật á?”
Tống Linh Linh gật đầu.
Đường Vân Anh thở phào, cô ấy khẽ cười: “Giang Trục có chừng mực thật đấy.”
Tống Linh Linh hắng giọng, cô cũng hơi bất ngờ nhưng không phải bất ngờ vì chuyện này.
Một lát sau, Tống Linh Linh chuyển thông tin chuyến bay của mình cho Giang Trục.
Vài phút sau, cô nhận được thông tin chuyến bay của Giang Trục.
Có rất nhiều chuyến bay đến Bắc Thành vào buổi tối nhưng Giang Trục lại chọn chuyến trễ hơn cô một tiếng.
Như vậy thì khi cô lên máy bay, anh mới xuất hiện ở sân bay.
Cô ngồi trên đùi Giang Trục, hơi ngước cằm lên, hôn lên môi anh một cách chính xác.
Trong khoảnh khắc đôi môi chạm nhau, có một cảm giác tê dại lan tràn khắp cơ thể.
Tống Linh Linh hồi hộp, mở mắt quan sát phản ứng của Giang Trục, khi cô đang tự hỏi không biết nên hôn đến mức nào thì Giang Trục đổi khách thành chủ, ôm eo cô kéo vào lòng anh, vừa th ở dốc vừa m*t lấy môi và cạy mở hàm răng của cô.
Cửa sổ sát đất phản chiếu hình ảnh ôm hôn của họ.
Từ xa nhìn lại như một màn hình chiếu phim với bầu không khí mãnh liệt.
Nhiệt độ trong phòng lặng lẽ tăng lên, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của Giang Trục chầm chậm thiêu đốt Tống Linh Linh.
…
Khi Tống Linh Linh về phòng của mình, đôi môi cô đỏ mọng hơn lúc đi, lỗ tai, gương mặt, thậm chí là cổ cũng đỏ ửng.
Cô nhìn dáng vẻ của bản thân bây giờ trong gương, sau đó cúi xuống rửa mặt.
Nóng quá!
Sau khi tắm rửa xong, Tống Linh Linh nằm trên giường một hồi lâu, cô nhận được tin nhắn từ Giang Trục.
Giang Trục: [Em ngủ chưa?]
Tống Linh Linh vừa thấy tin nhắn của anh, đầu cô không khỏi tái hiện lại những chuyện mà cô vừa làm với anh trong phòng của anh.
Dù không có gì vượt quá giới hạn, chỉ là hôn môi thôi cũng đủ khiến mặt mũi của Tống Linh Linh đỏ rần.
Cô không biết Giang Trục có thiên phú bẩm sinh trong chuyện hôn môi hay do anh là đạo diễn nên đã từng nghiên cứu chuyện này.
Cô muốn hỏi nhưng lại không tài nào thốt ra được.
Cô thấy xấu hổ lắm.
Đợi một lúc, Giang Trục không thấy cô trả lời, anh vươn tay lau mái tóc ướt đẫm, bật cười rồi gửi tin nhắn thoại cho cô: “Chúc em ngủ ngon.”
Chất giọng anh trầm ấm, khàn khàn khiến lỗ tai Tống Linh Linh ngứa râm ran.
Cô cầm điện thoại trong tay, gõ tin nhắn trả lời rồi chui hẳn vào chăn.
Sau khi bình tĩnh lại, Tống Linh Linh sờ lỗ tai nóng ran, mím môi đáp lại: [Chúc anh ngủ ngon, đừng trả lời lại em nữa!!]
Từ hai dấu chấm than mà cô thêm vào, Giang Trục có thể cảm nhận được sự kiên quyết của cô.
Anh vốn định trả lời nhưng phải kiềm lại.
Nhớ đến cảnh tượng Tống Linh Linh chạy ra khỏi phòng mình, khóe môi Giang Trục khẽ cong lên.
Cô gái nhát gan.
…
Ngủ một giấc, Tống Linh Linh thấy bản thân đã ổn hơn nhiều.
Cô gác lại phản ứng khi hôn Giang Trục trong phòng anh tối qua, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Khi thức giấc, cô thấy được tin nhắn mà Đường Vân Anh và Giang Trục để lại cho mình.
Một người bảo cô là đã tạnh mưa rồi, 9 giờ đến nơi quay cảnh ngoài trời để trang điểm, người còn lại hỏi cô có muốn ăn sáng chung không.
Tống Linh Linh trả lời dạ với Đường Vân Anh, sau đó quay sang giải thích với Giang Trục rằng không thể ăn sáng chung, cô phải đi quay quảng cáo.
Tin nhắn vừa được gửi đi, Giang Trục đã gọi điện lại ngay.
“Alo.” Tống Linh Linh nhận điện thoại của anh, cô vẫn thấy hơi mất tự nhiên.
Cô mơ màng nhìn ra cửa sổ, ngắm nhìn vùng biển mênh mông đằng xa.
Có lẽ là Giang Trục cũng mới thức dậy nên giọng vẫn hơi trầm, cơn râm ran truyền thẳng vào tai cô.
“Em quay cảnh ngoài trời ở đâu?”
Nghe thấy câu hỏi này, Tống Linh Linh cảnh giác: “Anh đừng đến.”
Cô khẽ nói: “Chị Anh và Lâm Hạ biết thì không sao, chứ người khác biết thì không hay lắm.”
Giang Trục khựng lại, anh không tức giận hay buồn chán vì câu nói của cô.
Anh biết Tống Linh Linh quan tâm đ ến phương diện này, anh tôn trọng lựa chọn của cô và cũng biết cô đang lo lắng: “Anh biết, anh chỉ hỏi chút thôi.”
Hiển nhiên, Tống Linh Linh không tin anh lắm.
“Thật ạ?”
Giang Trục im lặng một lúc rồi nói: “Linh Linh.”
Rõ ràng mọi người đều gọi Tống Linh Linh là Linh Linh, nhưng khi nó được cất lên từ miệng anh, cô lại thấy rất khác.
Tim cô lỡ một nhịp, ngại ngùng ừ một tiếng: “Không được đâu anh.”
Giang Trục cười khì: “Anh còn chưa kịp nói nữa mà.”
“Nói gì cũng không được.” Tống Linh Linh thầm thì: “Nguy hiểm dữ lắm.”
Giang Trục nhướng mày: “Sắp xếp tài xế đợi em bên ngoài cũng không được à?”
“Dạ.” Đối với chuyện này, Tống Linh Linh vô cùng nguyên tắc: “Phía nhãn hiệu có xếp tài xế cho em rồi, đổi thì không hay lắm.”
Giang Trục nghĩ ngợi rồi thấy cũng phải.
“Được rồi.” Anh cũng hết cách: “Quay xong báo anh nhé.”
Tống Linh Linh: “Dạ.”
Sau khi cúp máy, Tống Linh Linh vội vàng rửa mặt, uống hết ly sữa đậu nành rồi lên đường đến bờ biển quay cảnh ngoài trời cùng Đường Vân Anh.
Quảng cáo mỹ phẩm dưỡng da chỉ còn một phân đoạn cuối cùng.
Tuy nhiên, điều khiến Tống Linh Linh bất ngờ là cô gặp phải khá nhiều du khách trong quá trình quay.
Cô chưa kịp phản ứng thì các du khách đó đã giơ điện thoại lên và chụp cô.
Xung quanh toàn là cát và biển, Tống Linh Linh muốn tránh đi nhưng không tránh nổi.
Người quản lý thương hiệu xem xét, sau đó không lo lắng khi chuyện này bị lộ.
“Không sao đâu.” Cô ấy an ủi Tống Linh Linh: “Nếu có người đăng lên mạng thì cứ coi như họ quảng bá cho chúng ta trước thôi.”
Cô ấy rất thoải mái.
Tống Linh Linh mỉm cười: “Vậy em phải xinh hơn mới được.”
Chị quản lý thương hiệu nhìn cô cười: “Trông em đủ xinh rồi.” Cô ấy thuận miệng hỏi thêm: “Có phải trước đây em từng học múa không?”
Tống Linh Linh gật đầu: “Hồi tiểu học em có học mấy năm.”
Bố mẹ Tống Linh Linh đều là những bậc phụ huynh sáng suốt, họ sẽ không cho cô đăng ký quá nhiều lớp năng khiếu, nhưng chỉ cần cô có hứng thú thì họ sẽ đăng ký cho cô.
Chỉ là ý chí của Tống Linh Linh không đủ vững chắc, đối với những sở thích như nhảy múa, đánh đàn, cô thường tập luyện bữa đực bữa cái.
Lên cấp hai, do bài tập nhiều nên cô cũng bỏ.
Thứ duy nhất mà cô kiên trì học là vẽ tranh.
Do mẹ cô là giáo viên mỹ thuật, từ nhỏ đã tiếp xúc nên mưa dầm thấm đất, muốn bỏ cũng khó nên mới kiên trì như vậy.
Hai người trò chuyện một hồi, khi Tống Linh Linh quay quảng cáo xong và trở lại xe, Lâm Hạ nói cho cô biết rằng cô lên hot search rồi.
Tống Linh Linh lấy điện thoại xem: “Chị Anh nói sao?”
Lâm Hạ chỉ ra ngoài cửa sổ, Đường Vân Anh vẫn đang nói chuyện với người quản lý thương hiệu.
Quay quảng cáo xong là họ định đi rồi, nhưng trước khi đi cũng phải dặn dò vài câu.
Đợi Đường Vân Anh lên xe, Tống Linh Linh mới nói chuyện này cho cô ấy biết.
“Chị biết rồi.” Đường Vân Anh nhìn cô: “Chị mới nói chuyện với người quản lý thương hiệu, bọn chị thấy ảnh bị lộ cũng không nhiều lắm, cứ coi như là quảng bá trước đi.”
Trong giới, không có bí mật nào có thể giữ được, cho dù là gương mặt đại diện hay bất kỳ điều gì khác.
Phía nhãn hiệu cũng thoải mái nên Tống Linh Linh không lo lắng nữa.
“Ồ.”
Cô gật đầu, thấy trên mạng không có ai chửi mình, họ đều bảo cuối cùng cô cũng có được nguồn tài nguyên tốt.
Tống Linh Linh mỉm cười, cô không khỏi nghĩ đến việc trước đây mình từng kém cỏi cỡ nào.
“Chúng ta về trong tối nay luôn ạ?” Tống Linh Linh nhìn Đường Vân Anh: “Hạ Hạ đặt vé chưa?”
Lâm Hạ: “Vẫn chưa ạ.”
Lâm Hạ nói: “Chị Anh nói chị muốn ở lại Ninh Thành chơi. Giờ bọn em về khách sạn đặt vé rồi canh giờ quay lại.”
Nghe thế, Tống Linh Linh gật đầu.
Cô nghĩ ngợi một lát rồi nhìn Đường Vân Anh, cất giọng không mấy tự tin: “Chị Anh ơi, em nói chị nghe chuyện này.”
Đường Vân Anh nhìn cô: “Sao vậy?”
Tống Linh Linh nhích đến bên cạnh cô ấy, nhỏ giọng thì thầm mấy câu.
Đường Vân Anh nhìn cô một cách khó tin.
“... Bởi chị mới bảo tối qua em là lạ mà!” Cô ấy ngập ngừng một hồi rồi thốt lên câu này.
Tống Linh Linh ra vẻ vô tội.
Đường Vân Anh lại nhìn cô, dở khóc dở cười hỏi: “Em không sợ người hâm mộ phát hiện ra cậu ấy à?”
“Em sợ chứ.”
Tống Linh Linh im lặng một hồi: “Chỉ là anh ấy đến đây gặp em, em không thể để anh ấy trở về một mình được.”
Đường Vân Anh vươn tay, đau đầu xoa thái dương: “Chị không ngăn cấm em yêu đương, nhưng chị thấy bây giờ, bọn em không nên thường xuyên xuất hiện tại cùng một thành phố.”
Cô ấy chân thành nói: “Đương nhiên thi thoảng có thể gặp ở sân bay, một hai lần còn được, chứ nhiều lần như thế thì sẽ có người lần theo dấu vết và phát hiện ra gì đó.”
Tống Linh Linh biết nỗi lo lắng của Đường Vân Anh, thật ra cô cũng nghĩ đến việc để Giang Trục đi trước. Song anh đặc biệt đến đây tìm cô, cô không nỡ để anh ngồi máy bay một mình về trước.
Nghĩ đến đây, cô khó xử mà mím môi: “Chỉ một lần này thôi.”
Cô đảm bảo: “Sau này sẽ không có nữa.”
Lâm Hạ nghe hai người thì thầm với nhau, sau đó bỗng hiểu ra: “Chị Linh Linh!”
Lâm Hạ tròn mắt nhìn cô: “Chị và đạo diễn Giang…”
Lâm Hạ không nói câu kế tiếp nhưng Tống Linh Linh vẫn hiểu.
Cô nhìn cô ấy rồi khẽ gật đầu.
Lâm Hạ hít một hơi, tò mò hỏi: “Đạo diễn Giang đang ở Ninh Thành ạ?”
“... Ừ.”
Lâm Hạ: “Ở chung khách sạn với chúng ta luôn ạ?”
Tống Linh Linh lại gật đầu.
Lâm Hạ bật thốt một câu cảm thán, sau đó giơ ngón cái lên với Tống Linh Linh.
Tống Linh Linh lườm Lâm Hạ: “Em bình thường chút coi.”
Cô quay đầu nhìn Đường Vân Anh: “Chị Anh ơi.”
Đường Vân Anh trầm ngâm một lúc: “Em hỏi Giang Trục trước coi là cậu ấy có muốn đi chung với tụi mình không.”
Tống Linh Linh: “Dạ.”
Cô lấy điện thoại ra, vừa định nhắn cho Giang Trục thì anh đã gửi tin nhắn trước, như thể anh có tâm linh tương thông với cô vậy.
Giang Trục: [Em về chưa?]
Tống Linh Linh: [...]
Giang Trục: [Hửm?]
Tống Linh Linh: [Em đang trên đường về khách sạn. Anh đang làm gì vậy?]
Giang Trục: [Anh đang xem Weibo.]
Tống Linh Linh: [Hả?]
Nếu cô nhớ không lầm thì Giang Trục không thích lướt Weibo.
Tài khoản Weibo của anh, ngoài việc cập nhật phim sắp ra mắt hoặc tuyên truyền buổi khai máy thì anh không bao giờ mở Weibo vào bất kỳ thời điểm nào khác.
Giang Trục: [Váy đẹp lắm!]
Tống Linh Linh ngẩn người, nhớ đến hot search mà mình vừa xem.
Cô nhướng mày, cố tình bắt bẻ: [Chỉ có mỗi bộ váy đẹp thôi hả?]
Giang Trục: [Bạn gái anh đẹp hơn.]
Thấy hai chữ “bạn gái”, Tống Linh Linh bất giác cong môi, sau đó lạnh lùng gõ chữ: [Ò.]
Trong lúc trò chuyện với Giang Trục, Tống Linh Linh không để ý Lâm Hạ và Đường Vân Anh đang bàn bạc chuyện gì.
Hàn huyên đôi ba câu, cô mới nhớ đến việc hỏi Giang Trục xem có cần mua vé cho anh không.
Giang Trục từ chối luôn: [Không cần đâu.]
Tống Linh Linh: [Dạ? Vậy em cho anh biết chuyến bay của tụi em nhé?]
Giang Trục: [Anh sẽ bay sau.]
Tống Linh Linh hơi bất ngờ, ù ù cạc cạc hỏi lại: [Ý anh là anh không đi chung với tụi em hả?]
Giang Trục: [Ừm.]
Anh biết rõ Tống Linh Linh lo lắng điều gì, tuy Giang Trục rất muốn cho mọi người biết là bọn họ đang yêu nhau, nhưng anh cũng phải cân nhắc đến thân phận ngôi sao nữ của Tống Linh Linh.
Cô đang trên đà phát triển, trước mắt vẫn chưa có tác phẩm nào nổi bật.
Một khi chuyện tình cảm của cô và Giang Trục bị tiết lộ thì mọi tài nguyên từ trước đến nay mà cô có được nhờ nỗ lực đều bị người ta nói là nhờ vào bạn trai, dựa vào Giang Trục.
Tống Linh Linh im lặng một lát rồi do dự hỏi: [Anh chắc chứ?]
Giang Trục: [Chắc mà, bọn em đặt chuyến nào thế?]
Tống Linh Linh chưa biết, cô quay sang nhìn Đường Vân Anh đang mang đầy tâm sự: “Chị Anh ơi?”
Đường Vân Anh nhìn cô: “Sao thế?”
Tống Linh Linh sờ mũi: “Giang Trục bảo không bay chung một chuyến với chúng ta, chúng ta chọn chuyến nào vậy?”
Đường Vân Anh ngạc nhiên: “Thật á?”
Tống Linh Linh gật đầu.
Đường Vân Anh thở phào, cô ấy khẽ cười: “Giang Trục có chừng mực thật đấy.”
Tống Linh Linh hắng giọng, cô cũng hơi bất ngờ nhưng không phải bất ngờ vì chuyện này.
Một lát sau, Tống Linh Linh chuyển thông tin chuyến bay của mình cho Giang Trục.
Vài phút sau, cô nhận được thông tin chuyến bay của Giang Trục.
Có rất nhiều chuyến bay đến Bắc Thành vào buổi tối nhưng Giang Trục lại chọn chuyến trễ hơn cô một tiếng.
Như vậy thì khi cô lên máy bay, anh mới xuất hiện ở sân bay.