Chương 40: Kẹo
Ảnh chụp rất gần gũi, hai người bọn họ đứng dưới mưa, xung quanh là hình ảnh bận rộn của nhân viên công tác.
Khoảng cách của hai người không tính là gần, cũng không nhìn ra gì mờ ám, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất nghệ thuật.
Bài Weibo này của Giang Trục đăng lên chưa đến năm phút, lượt bình luận và chia sẻ đã hơn mười nghìn rồi.
Độ nổi tiếng và người theo dõi của Giang Trục có thể so sánh với một vài Idol có người hâm mộ chuyên đua top.
Hô hấp của Tống Linh Linh thoáng chậm lại, ngẩn người nhìn tấm ảnh này.
Mà trong phần bình luận, fans mỗi người mỗi ý.
[Aaaaaaaa đóng máy vui vẻ!!!]
[Huhuhu thêm đùi gà cho thợ nhiếp ảnh chụp tấm này! Bức ảnh này đẹp quá đi.]
[Cứu mạng… Tôi có một suy nghĩ táo bạo.]
[A cái này, chẳng lẽ không có ai cảm thấy có gì sai sai sao? Tống Linh Linh đóng máy Giang Trục nói đóng máy vui vẻ còn đăng ảnh chụp chung của hai người, lúc Từ Mãn đóng máy sao lại không đăng? Hai người này chẳng lẽ có gì mờ ám đây.]
[? Cái này thì có gì mờ ám chứ? Từ Mãn đóng máy là đóng máy cảnh quay cá nhân, Tống Linh Linh đóng máy hôm nay là cả bộ phim [Hẻm nhỏ] đóng máy, chẳng lẽ còn không để Giang Trục nói một câu đóng máy vui vẻ?]
[Đệt… Hai người bọn họ đứng cùng nhau trông xứng đôi quá, tôi muốn…]
[Nhỏ tiếng thôi, tôi cũng muốn ship.]
[Chị em có suy nghĩ ship CP bậy thì bỏ đi nhé, đạo diễn Giang của chúng ta là kiểu cô độc đến già.]
[Phải cuỗm Linh Linh đi mất, em ấy vẫn còn nhỏ.]
…
Có lẽ là fans của Giang Trục quá lớn mạnh, không bao lâu, những lời bàn luận cảm thấy bài đăng này của Giang Trục có hơi mờ ám bị những lời bàn luận khác quất tơi bời, biến mất không thấy.
Nhiều hơn là những lời chúc phúc cho bọn họ đóng máy, còn có mong chờ bộ phim sớm ngày gặp mặt mọi người.
Còn về chuyện tại sao Giang Trục chỉ đăng chúc Tống Linh Linh đóng máy vui vẻ mà lại không chúc Từ Mãn đóng máy vui vẻ, được fans phân tích rất có sức thuyết phục.
Ngoài Từ Mãn ra, lúc cá nhân những diễn viên khác đóng máy Giang Trục cũng không đăng.
Đăng chúc Tống Linh Linh, đơn thuần chính là Tống Linh Linh là diễn viên cuối cùng đóng máy.
Nếu không phải đã xem qua những bức ảnh chụp chung đó, Tống Linh Linh cảm thấy mình cũng rất có khả năng bị lời lẽ của fans trong phần bình luận này thuyết phục.
Nhưng vào lúc này, cô không thể thuyết phục bản thân giống như chuyện bánh mì phô mai lần trước rằng… Giang Trục đối với cô như mọi khi, không có bất thường chút nào.
Dừng ở bài đăng Weibo của Giang Trục chốc lát, Tống Linh Linh vào album ảnh tùy tiện chọn vài tấm ảnh, tiếp đó đăng bài Weibo đóng máy vui vẻ.
Vừa đăng lên, cô nhận được tin nhắn của Thẩm Điệp.
Thẩm Điệp: [Linh Linh!! Đóng máy vui vẻ nhé!! Ngày mai có phải được nghỉ rồi không, có muốn cùng đi ăn uống, dạo phố không.]
Thông qua màn hình, Tống Linh Linh vẫn có thể cảm nhận được sự nhiệt tình của Thẩm Điệp.
Cô không nhịn được cười, ánh mắt nhuốm đầy ý cười: [Cảm ơn chị Điệp Điệp. Ngày mai ăn uống đi dạo chắc là không được, nhưng mà ngày mốt thì được.]
Thẩm Điệp: [Vậy thì ngày mốt!]
Tống Linh Linh: [Vâng ạ.]
Thẩm Điệp: [Vậy ngày mai em làm gì thế.]
Tống Linh Linh thành thật: [Ngày mai về nhà bố mẹ em một chuyến.]
Thẩm Điệp: [Thế hả.]
Cô ấy nhớ đến tin nhắn trước đó Tống Linh Linh gửi cho mình: [Lúc nãy em tìm chị có chuyện gì không?]
Nhìn thấy tin nhắn này, Tống Linh Linh suy nghĩ hồi lâu, vẫn là quyết định không hỏi.
Cô chớp mắt: [Không có gì, chỉ muốn nói với chị một tiếng là em đóng máy rồi, mấy hôm nay đều nghỉ ngơi.]
Thẩm Điệp: [Chị biết, chị nghe Giang Trục nói rồi.]
Nhìn thấy tên Giang Trục, Tống Linh Linh ngơ ngẩn trong chốc lát.
Cô đang do dự phải trả lời bằng một câu thế nào, Thẩm Điệp nói: [Cậu ấy và Giang Du Bạch sáng mai bay đi Paris.]
Tống Linh Linh khựng lại: [Chị không đi sao?]
Thẩm Điệp: [Hai người bọn họ đi công tác, chị không thèm đi Paris cùng với hai tên khó hiểu đâu, đó thật sự là rất nhàm chán.]
Tống Linh Linh bị Thẩm Điệp chọc cười.
Hai người nói chuyện một lúc, sau khi hẹn rồi ngày mốt cùng nhau ra ngoài chơi liền kết thúc cuộc trò chuyện.
Bỏ điện thoại xuống, Tống Linh Linh ngây người nhìn lên trần nhà.
-
Bên kia.
Giang Trục vừa đến nhà.
Anh vừa vào phòng, liền nhận được điện thoại của mẹ anh - Nhậm Nhu.
Giang Trục nhìn đồng hồ, thấy hơi khác lạ: “Mẹ, mẹ vẫn chưa ngủ?”
Nhậm Nhu: “Mẹ đang lướt Weibo của con.”
Giang Trục: “...”
Nhậm Nhu vừa dùng laptop xem phần bình luận dưới bài đăng Weibo của anh, vừa hỏi: “Tấm ảnh trên bài đăng mới đây của con chụp đẹp đó.”
Giang Trục ừm một tiếng, nhấc chân đi vào trong phòng: “Mẹ muốn nói gì ạ?”
Hai mắt Nhậm Nhu sáng lên, nhỏ giọng nói: “Không muốn nói gì cả, mẹ chỉ khen Linh Linh xinh đẹp.”
Bà ấy nói thẳng: “Chị dâu con nói tính cách con bé cũng rất đáng yêu.”
Giang Trục không đáp lời.
Bà lẩm bẩm: “Sau này trong nhà chắc là sẽ không có mâu thuẫn giữa mẹ chồng và nàng dâu đâu.”
“...” Bước chân của Giang Trục khưng lại, giơ tay xoa xoa ấn đường: “Mẹ.”
Nhậm Nhu nghe ra giọng điệu khiển trách của anh, nhỏ giọng lầm bầm: “Gọi mẹ làm gì, mẹ con cũng đâu có nói sai.”
Giang Trục: “...”
Nhậm Nhu tò mò: “Chẳng lẽ mẹ đoán sai rồi?”
Giang Trục không lên tiếng.
Nhậm Nhu cau mày, lẩm bẩm: “Không đâu mà. Mẹ rất hiểu tính con, nếu con không có ý với con gái người ta, con sẽ không đăng riêng bài Weibo chúc người ta đóng máy vui vẻ, hơn nữa trước đây con còn kêu chuyên gia dinh dưỡng trong nhà làm một bảng chế độ phối hợp ăn uống để cân bằng dinh dưỡng cho con gái.”
Giang Trục là người sợ phiền phức nhất, cũng là người không thích làm phiền người khác nhất.
Nếu không phải muốn chăm sóc Tống Linh Linh, anh cũng sẽ không làm phiền chuyên gia dinh dưỡng trong nhà.
Mặc dù nói nghệ sĩ có chuyên gia dinh dưỡng phối hợp cho riêng mình rồi, nhưng anh vốn không yên tâm.
Chỉ khi bản thân đã xác nhận rồi, anh mới có thể yên tâm.
Giang Trục bị lời của Nhậm Nhu chặn cứng họng đến một chữ cũng không nói ra được.
Anh im lặng một lúc rồi gượng gạo chuyển chủ đề nói chuyện: “Mẹ tìm con muộn như vậy, không có chuyện khác ạ?”
Nhậm Nhu biết tính tình của anh, anh không muốn nói, ai ép cũng vô dụng.
Bà ấy dứt khoát nói: “Có. Ngày mai con và anh con không phải đi Paris sao? Trước đó mẹ có đặt may một cái váy, con nhớ đem về cho mẹ.”
Giang Trục đáp một tiếng: “Con biết rồi.”
Trước khi cúp điện thoại, Nhậm Nhu không quên lảm nhảm thêm hai câu: “Nếu con thật sự thích con gái người ta, phải học cách ra tay trước thì chiếm được lợi thế, đi nước ngoài trở về cũng phải mua quà về cho người ta.”
Giang Trục dừng một lúc: “Con cúp máy đây, mẹ nghỉ ngơi sớm đi.”
Biết anh sẽ không trả lời mình, Nhậm Nhu cũng không giận, vội vàng nói: “Được được được, ngủ ngon.”
“...”
Cúp điện thoại, Giang Trục đứng ở phòng khách một lúc, mới đi lên lầu.
Anh nhìn lướt qua đồng hồ, phỏng đoán Tống Linh Linh có lẽ đã ngủ rồi.
-
Sáng hôm sau, lúc Tống Linh Linh thức dậy, cảm giác nghẹt mũi rất rõ ràng.
Hôm qua dầm mưa hơi lâu, cho dù có uống trà gừng, cũng khó chống đỡ cơn cảm cúm ập đến.
Tống Linh Linh khó khăn bò dậy từ trên giường đi vào phòng tắm.
Tắm rửa xong, Tống Linh Linh uống một ly nước, rồi đeo khẩu trang, đội nón đi ra ngoài.
Nơi Tống Linh Linh ở cách chỗ của bố mẹ cô hơi xa.
Ngồi xe phải mất hơn một giờ đồng hồ, ngày thường bọn họ đều bận, thời gian rảnh rỗi để gặp mặt không nhiều.
Lúc Tống Linh Linh đến nhà, trong nhà không một bóng người.
Cô nhìn phòng khách trống trải nhưng ấm cúng một lúc, sau đó gọi vào số của bà Tống.
“Alo.”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói tràn đầy năng lượng của bà Tống.
Tống Linh Linh khịt mũi, giọng nói khàn đặc: “Mẹ, con đến nhà rồi, mẹ và bố đi đâu thế ạ?”
“Cái gì? Con nói cái gì?”
Bên này của bà Tống ồn ào, nhất thời không thể nghe rõ.
Tống Linh Linh bất lực, chỉ có thể cố gắng cao giọng lặp lại một lần.
“Ồ.” Bà Tống lạnh nhạt trả lời: “Bố con nói muốn hầm canh cá cho con, bố mẹ ra chợ mua cá rồi, trong siêu thị cá không tươi.”
Tống Linh Linh ngẩn người, ngồi lên sofa: “Vậy còn bao lâu nữa hai người trở về.”
Bà Tống: “Nhanh lắm.”
Nửa tiếng sau, cửa nhà Tống Linh Linh cuối cùng cũng có động tĩnh.
“Bố mẹ.”
Tống Linh Linh nằm trên sofa, oán giận nhìn về phía hai người: “Hai người còn không trở về nữa, thì sẽ mất đi đứa con gái vừa đáng yêu lại xinh đẹp này đó.”
Bà Tống liếc nhìn cô một cái: “Nói bậy cái gì đó.”
Tống Minh Viễn hớn hở cười nói: “Đo nhiệt độ chưa?”
Tống Linh Linh lắc đầu.
Bà Tống bó tay, vội vàng bỏ đồ xuống đi tìm nhiệt kế cho cô.
“Sao ngay cả nhiệt độ cũng không đo hả.”
Tống Linh Linh: “Con đợi mẹ về tìm cho con.”
Bà Tống không nói nên lời.
“Con bao nhiêu tuổi rồi?”
Tống Linh Linh nhận lấy cây nhiệt kế của bà ấy rồi ngậm vào, dựa người về phía bà ấy, mơ hồ không rõ nói: “Lớn thế nào thì con cũng là áo bông nhỏ[1] của mẹ.”
[1]小棉袄: áo bông nhỏ, ẩn dụ cho đứa con gái ân cần chăm sóc bố mẹ.
Bà Tống liếc nhìn cô một cái, vẻ mặt tươi cười: “Có chắc là áo bông nhỏ chưa? Hay là đồ không có lương tâm?”
Tống Linh Linh hậm hực.
Bà Tống vỗ vỗ trán cô: “Con tự tính xem, bao lâu rồi không về nhà.”
“Con bận mà.” Tống Linh Linh trả lời.
Hai mẹ con ngồi ở trên sofa tán gẫu.
Một lúc sau, Tống Linh Linh đo nhiệt độ xong.
Tống Minh Viễn cầm qua xem, vẫn ổn, chỉ là sốt nhẹ một chút.
“Con muốn uống thuốc không?”
Tống Minh Viễn hỏi Tống Linh Linh.
Tống Linh Linh ngẩng đầu, chớp mắt hỏi: “Thuốc Bắc hay thuốc Tây ạ?”
Bố cô là thầy thuốc Đông y, từ nhỏ đến lớn, Tống Linh Linh ghét nhất chính là mùi thuốc Bắc. Bởi vì chỉ cần cô bị bệnh, bác sĩ Đông y họ Tống sẽ nấu thuốc Bắc cho cô.
Lúc nhỏ, chỉ cần Tống Linh Linh bị bệnh, bạn học cả lớp đều sẽ biết.
Bởi vì trên người cô, cứ mang theo một mùi thuốc bắc nồng đậm.
Tống Minh Viễn biết con gái ghét cái gì, cười nói: “Không muốn uống thuốc Bắc thì con uống chút thuốc Tây.”
Tống Linh Linh: “Vậy con uống.”
Tống Minh Viễn: “...”
Nhìn vào ánh mắt của Tống Minh Viễn, Tống Linh Linh lúng túng: “Thuốc Bắc đắng lắm.”
Tống Minh Viễn bó tay với cô, im lặng một lúc hỏi: “Gần đây sức khỏe thế nào?”
“Vẫn tốt ạ.”
“Thoáng chốc đã ốm như vậy, kỳ sinh lý tháng trước có khó chịu không?” Tống Minh Viễn hỏi cô.
Tống Linh Linh từ nhỏ đã gầy yếu, sức khỏe của cô cũng chưa bao giờ được coi là khỏe mạnh.
Tuổi dậy thì còn nghiêm trọng hơn, mỗi lần đến kỳ sinh lý đều sẽ đau như chết đi sống lại. Sau đó Tống Minh Viễn đặc biệt làm một bài thuốc điều dưỡng cho cô, mới đỡ hơn chút ít.
Tống Linh Linh chớp mắt, có hơi chột dạ: “Không biết.”
Kỳ sinh lý của cô vốn đã không đều đặn, cộng thêm mấy tháng gần đây sụt cân nhanh quá, quay phim lại mệt, vì ngày và đêm bị đảo ngược nên kỳ sinh lý của Tống Linh Linh đã đến trễ gần một tháng rồi.
Bởi vì Tống Minh Viễn là bác sĩ, nên cô cũng không giấu mà nói những chuyện thế này với bố mình.
Tống Minh Viễn cau mày nhìn cô.
Bà Tống cũng nhíu chặt đầu lông mày: “Lại trễ rồi?”
“... Vâng.”
“Trễ bao lâu rồi?”
“Gần một tháng rồi.” Tống Linh Linh thành thật trả lời.
Tống Minh Viễn nhìn cô hồi lâu, bất lực thở dài: “Đưa tay ra cho bố xem xem.”
Tống Linh Linh không dám từ chối.
Đợi sau khi Tống Minh Viễn xem sơ qua cho cô, thuốc Tây của Tống Linh Linh bị cưỡng ép đổi thành thuốc Bắc.
“Lần này có thể nghỉ ngơi bao lâu?” Bà Tống hỏi cô.
Tống Linh Linh cầm điện thoại chụp ảnh thuốc Bắc, để điện thoại uống trước rồi mới đến mình uống.
Chụp xong, cô tính tính: “Chị Anh nói cho con nghỉ ba ngày trước, chuyện khác sẽ nói sau.”
Tống Minh Viễn gật đầu: “Ba ngày này con ở trong nhà.”
Tống Linh Linh ngước mắt, nhõng nhẽo gọi: “Bố.”
“Gọi bố cũng vô dụng.” Tống Minh Viễn cắt đứt suy nghĩ của cô: “Con phải uống thuốc Bắc ít nhất một tuần.”
Tống Linh Linh biết ông ấy sẽ không thay đổi quyết định, chỉ đành cầu cứu mẹ cô.
Ai ngờ, cô vừa đưa ánh mắt qua, bà Tống liền dời tầm mắt đang đặt trên người cô đi.
Tống Linh Linh uống hết thuốc Bắc đắng chát, ngồi trên sofa than ngắn thở dài.
Cô quá thảm rồi.
“Đừng thở dài nữa.”
Bà Tống hết cách với cô: “Bố con sắc thuốc bắc cho con uống là để tốt cho cơ thể, chẳng lẽ con muốn kỳ sinh lý cứ trễ mãi?”
Tống Linh Linh tất nhiên không muốn, nhưng thuốc Bắc thật sự rất đắng.
Cuộc sống này thật vô vọng.
Tống Linh Linh lấy điện thoại ra đăng vòng bạn bè.
[Tống Linh Linh: Bữa ăn đầu tiên khi về nhà tìm hơi ấm là bát thuốc đắng nghét.]
Cô vừa đăng lên, Thịnh Vân Miểu liền hahahaha ở dưới phần bình luận.
Tống Linh Linh trả lời cô ấy bằng một emoji hình con dao.
Thẩm Điệp cũng là cô gái nghiện internet, sau khi nhấn like cho bài đăng trên vòng bạn bè của cô, liền nhắn tin hỏi cô có chuyện gì.
Tống Linh Linh: [Em bị cảm nhẹ.]
Cô ngại nói là do bản thân trễ kỳ sinh lý.
Thẩm Điệp: [Là do hôm qua dầm mưa à? Nghiêm trọng không?]
Tống Linh Linh: [Không nghiêm trọng đâu chị, uống chút thuốc là khỏi rồi.]
Nghe cô nói như vậy, Thẩm Điệp yên tâm hơn nhiều.
Thẩm Điệp: [Nếu có gì không thoải mái thì phải đi khám bệnh, chị gọi bác sĩ gia đình qua khám cho em nhé.]
Tống Linh Linh cười: [Dạ được rồi, em đang ở nhà, có bố mẹ chăm sóc em rồi.]
Thẩm Điệp: [Được!]
Ăn cơm trưa xong, sau khi tận hưởng được tình yêu thương ấm áp của bố mẹ, Tống Linh Linh di chuyển thân thể mệt mỏi về phòng nghỉ ngơi.
Có lẽ là do uống thuốc, lúc Tống Linh Linh ngủ một giấc thức dậy, sắc trời bên ngoài đã tối.
Cô cầm lấy điện thoại nhìn lướt qua, đã năm giờ chiều.
Không ai gọi cô dậy.
Tống Linh Linh dụi mắt mở Wechat ra, trong Wechat có tin nhắn của bố mẹ cô và Thịnh Vân Miểu gửi tới.
Tống Linh Linh nhấn vào xem từng cái.
Thịnh Vân Miểu không có chuyện gì lớn, chỉ hỏi cô cảm lạnh đỡ hơn chưa.
Mà bà Tống và bác sĩ Tống nhà cô, nghĩ đến việc cô ngủ ở nhà, nên hai người đến trung tâm hoạt động trung niên rồi.
Tống Linh Linh bĩu môi, sau khi nói với bọn họ mình dậy rồi mới lướt xuống dưới.
Lúc lướt xuống dưới, cô nhìn thấy tin nhắn Giang Trục gửi cho cô.
Anh hỏi địa chỉ nhà cô.
Tống Linh Linh ngơ ngác vài giây, gửi cho anh một dấu chấm hỏi.
Giang Trục: [Không phải về bên nhà bố mẹ cô rồi sao?]
Tống Linh Linh: [Đúng vậy.]
Giang Trục: [Có tiện cho tôi địa chỉ không.]
Tống Linh Linh mím môi, muốn hỏi anh là muốn làm gì, nhưng lại cảm thấy như vậy có hơi trực tiếp.
Cô do dự một lúc, Giang Trục lại gửi tin nhắn đến: [Tôi kêu người gửi chút đồ cho cô.]
Tống Linh Linh: [Gấp không?]
Giang Trục: [Ừm.]
Tống Linh Linh suy nghĩ một lúc, vẫn gửi địa chỉ cụ thể cho anh.
Hơn nửa tiếng sau, chuông cửa vang lên.
Tống Linh Linh mở cửa nhận lấy túi giấy trong tay shipper.
Cô mở ra xem, bên trong là kẹo đủ loại màu sắc.
Khoảng cách của hai người không tính là gần, cũng không nhìn ra gì mờ ám, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất nghệ thuật.
Bài Weibo này của Giang Trục đăng lên chưa đến năm phút, lượt bình luận và chia sẻ đã hơn mười nghìn rồi.
Độ nổi tiếng và người theo dõi của Giang Trục có thể so sánh với một vài Idol có người hâm mộ chuyên đua top.
Hô hấp của Tống Linh Linh thoáng chậm lại, ngẩn người nhìn tấm ảnh này.
Mà trong phần bình luận, fans mỗi người mỗi ý.
[Aaaaaaaa đóng máy vui vẻ!!!]
[Huhuhu thêm đùi gà cho thợ nhiếp ảnh chụp tấm này! Bức ảnh này đẹp quá đi.]
[Cứu mạng… Tôi có một suy nghĩ táo bạo.]
[A cái này, chẳng lẽ không có ai cảm thấy có gì sai sai sao? Tống Linh Linh đóng máy Giang Trục nói đóng máy vui vẻ còn đăng ảnh chụp chung của hai người, lúc Từ Mãn đóng máy sao lại không đăng? Hai người này chẳng lẽ có gì mờ ám đây.]
[? Cái này thì có gì mờ ám chứ? Từ Mãn đóng máy là đóng máy cảnh quay cá nhân, Tống Linh Linh đóng máy hôm nay là cả bộ phim [Hẻm nhỏ] đóng máy, chẳng lẽ còn không để Giang Trục nói một câu đóng máy vui vẻ?]
[Đệt… Hai người bọn họ đứng cùng nhau trông xứng đôi quá, tôi muốn…]
[Nhỏ tiếng thôi, tôi cũng muốn ship.]
[Chị em có suy nghĩ ship CP bậy thì bỏ đi nhé, đạo diễn Giang của chúng ta là kiểu cô độc đến già.]
[Phải cuỗm Linh Linh đi mất, em ấy vẫn còn nhỏ.]
…
Có lẽ là fans của Giang Trục quá lớn mạnh, không bao lâu, những lời bàn luận cảm thấy bài đăng này của Giang Trục có hơi mờ ám bị những lời bàn luận khác quất tơi bời, biến mất không thấy.
Nhiều hơn là những lời chúc phúc cho bọn họ đóng máy, còn có mong chờ bộ phim sớm ngày gặp mặt mọi người.
Còn về chuyện tại sao Giang Trục chỉ đăng chúc Tống Linh Linh đóng máy vui vẻ mà lại không chúc Từ Mãn đóng máy vui vẻ, được fans phân tích rất có sức thuyết phục.
Ngoài Từ Mãn ra, lúc cá nhân những diễn viên khác đóng máy Giang Trục cũng không đăng.
Đăng chúc Tống Linh Linh, đơn thuần chính là Tống Linh Linh là diễn viên cuối cùng đóng máy.
Nếu không phải đã xem qua những bức ảnh chụp chung đó, Tống Linh Linh cảm thấy mình cũng rất có khả năng bị lời lẽ của fans trong phần bình luận này thuyết phục.
Nhưng vào lúc này, cô không thể thuyết phục bản thân giống như chuyện bánh mì phô mai lần trước rằng… Giang Trục đối với cô như mọi khi, không có bất thường chút nào.
Dừng ở bài đăng Weibo của Giang Trục chốc lát, Tống Linh Linh vào album ảnh tùy tiện chọn vài tấm ảnh, tiếp đó đăng bài Weibo đóng máy vui vẻ.
Vừa đăng lên, cô nhận được tin nhắn của Thẩm Điệp.
Thẩm Điệp: [Linh Linh!! Đóng máy vui vẻ nhé!! Ngày mai có phải được nghỉ rồi không, có muốn cùng đi ăn uống, dạo phố không.]
Thông qua màn hình, Tống Linh Linh vẫn có thể cảm nhận được sự nhiệt tình của Thẩm Điệp.
Cô không nhịn được cười, ánh mắt nhuốm đầy ý cười: [Cảm ơn chị Điệp Điệp. Ngày mai ăn uống đi dạo chắc là không được, nhưng mà ngày mốt thì được.]
Thẩm Điệp: [Vậy thì ngày mốt!]
Tống Linh Linh: [Vâng ạ.]
Thẩm Điệp: [Vậy ngày mai em làm gì thế.]
Tống Linh Linh thành thật: [Ngày mai về nhà bố mẹ em một chuyến.]
Thẩm Điệp: [Thế hả.]
Cô ấy nhớ đến tin nhắn trước đó Tống Linh Linh gửi cho mình: [Lúc nãy em tìm chị có chuyện gì không?]
Nhìn thấy tin nhắn này, Tống Linh Linh suy nghĩ hồi lâu, vẫn là quyết định không hỏi.
Cô chớp mắt: [Không có gì, chỉ muốn nói với chị một tiếng là em đóng máy rồi, mấy hôm nay đều nghỉ ngơi.]
Thẩm Điệp: [Chị biết, chị nghe Giang Trục nói rồi.]
Nhìn thấy tên Giang Trục, Tống Linh Linh ngơ ngẩn trong chốc lát.
Cô đang do dự phải trả lời bằng một câu thế nào, Thẩm Điệp nói: [Cậu ấy và Giang Du Bạch sáng mai bay đi Paris.]
Tống Linh Linh khựng lại: [Chị không đi sao?]
Thẩm Điệp: [Hai người bọn họ đi công tác, chị không thèm đi Paris cùng với hai tên khó hiểu đâu, đó thật sự là rất nhàm chán.]
Tống Linh Linh bị Thẩm Điệp chọc cười.
Hai người nói chuyện một lúc, sau khi hẹn rồi ngày mốt cùng nhau ra ngoài chơi liền kết thúc cuộc trò chuyện.
Bỏ điện thoại xuống, Tống Linh Linh ngây người nhìn lên trần nhà.
-
Bên kia.
Giang Trục vừa đến nhà.
Anh vừa vào phòng, liền nhận được điện thoại của mẹ anh - Nhậm Nhu.
Giang Trục nhìn đồng hồ, thấy hơi khác lạ: “Mẹ, mẹ vẫn chưa ngủ?”
Nhậm Nhu: “Mẹ đang lướt Weibo của con.”
Giang Trục: “...”
Nhậm Nhu vừa dùng laptop xem phần bình luận dưới bài đăng Weibo của anh, vừa hỏi: “Tấm ảnh trên bài đăng mới đây của con chụp đẹp đó.”
Giang Trục ừm một tiếng, nhấc chân đi vào trong phòng: “Mẹ muốn nói gì ạ?”
Hai mắt Nhậm Nhu sáng lên, nhỏ giọng nói: “Không muốn nói gì cả, mẹ chỉ khen Linh Linh xinh đẹp.”
Bà ấy nói thẳng: “Chị dâu con nói tính cách con bé cũng rất đáng yêu.”
Giang Trục không đáp lời.
Bà lẩm bẩm: “Sau này trong nhà chắc là sẽ không có mâu thuẫn giữa mẹ chồng và nàng dâu đâu.”
“...” Bước chân của Giang Trục khưng lại, giơ tay xoa xoa ấn đường: “Mẹ.”
Nhậm Nhu nghe ra giọng điệu khiển trách của anh, nhỏ giọng lầm bầm: “Gọi mẹ làm gì, mẹ con cũng đâu có nói sai.”
Giang Trục: “...”
Nhậm Nhu tò mò: “Chẳng lẽ mẹ đoán sai rồi?”
Giang Trục không lên tiếng.
Nhậm Nhu cau mày, lẩm bẩm: “Không đâu mà. Mẹ rất hiểu tính con, nếu con không có ý với con gái người ta, con sẽ không đăng riêng bài Weibo chúc người ta đóng máy vui vẻ, hơn nữa trước đây con còn kêu chuyên gia dinh dưỡng trong nhà làm một bảng chế độ phối hợp ăn uống để cân bằng dinh dưỡng cho con gái.”
Giang Trục là người sợ phiền phức nhất, cũng là người không thích làm phiền người khác nhất.
Nếu không phải muốn chăm sóc Tống Linh Linh, anh cũng sẽ không làm phiền chuyên gia dinh dưỡng trong nhà.
Mặc dù nói nghệ sĩ có chuyên gia dinh dưỡng phối hợp cho riêng mình rồi, nhưng anh vốn không yên tâm.
Chỉ khi bản thân đã xác nhận rồi, anh mới có thể yên tâm.
Giang Trục bị lời của Nhậm Nhu chặn cứng họng đến một chữ cũng không nói ra được.
Anh im lặng một lúc rồi gượng gạo chuyển chủ đề nói chuyện: “Mẹ tìm con muộn như vậy, không có chuyện khác ạ?”
Nhậm Nhu biết tính tình của anh, anh không muốn nói, ai ép cũng vô dụng.
Bà ấy dứt khoát nói: “Có. Ngày mai con và anh con không phải đi Paris sao? Trước đó mẹ có đặt may một cái váy, con nhớ đem về cho mẹ.”
Giang Trục đáp một tiếng: “Con biết rồi.”
Trước khi cúp điện thoại, Nhậm Nhu không quên lảm nhảm thêm hai câu: “Nếu con thật sự thích con gái người ta, phải học cách ra tay trước thì chiếm được lợi thế, đi nước ngoài trở về cũng phải mua quà về cho người ta.”
Giang Trục dừng một lúc: “Con cúp máy đây, mẹ nghỉ ngơi sớm đi.”
Biết anh sẽ không trả lời mình, Nhậm Nhu cũng không giận, vội vàng nói: “Được được được, ngủ ngon.”
“...”
Cúp điện thoại, Giang Trục đứng ở phòng khách một lúc, mới đi lên lầu.
Anh nhìn lướt qua đồng hồ, phỏng đoán Tống Linh Linh có lẽ đã ngủ rồi.
-
Sáng hôm sau, lúc Tống Linh Linh thức dậy, cảm giác nghẹt mũi rất rõ ràng.
Hôm qua dầm mưa hơi lâu, cho dù có uống trà gừng, cũng khó chống đỡ cơn cảm cúm ập đến.
Tống Linh Linh khó khăn bò dậy từ trên giường đi vào phòng tắm.
Tắm rửa xong, Tống Linh Linh uống một ly nước, rồi đeo khẩu trang, đội nón đi ra ngoài.
Nơi Tống Linh Linh ở cách chỗ của bố mẹ cô hơi xa.
Ngồi xe phải mất hơn một giờ đồng hồ, ngày thường bọn họ đều bận, thời gian rảnh rỗi để gặp mặt không nhiều.
Lúc Tống Linh Linh đến nhà, trong nhà không một bóng người.
Cô nhìn phòng khách trống trải nhưng ấm cúng một lúc, sau đó gọi vào số của bà Tống.
“Alo.”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói tràn đầy năng lượng của bà Tống.
Tống Linh Linh khịt mũi, giọng nói khàn đặc: “Mẹ, con đến nhà rồi, mẹ và bố đi đâu thế ạ?”
“Cái gì? Con nói cái gì?”
Bên này của bà Tống ồn ào, nhất thời không thể nghe rõ.
Tống Linh Linh bất lực, chỉ có thể cố gắng cao giọng lặp lại một lần.
“Ồ.” Bà Tống lạnh nhạt trả lời: “Bố con nói muốn hầm canh cá cho con, bố mẹ ra chợ mua cá rồi, trong siêu thị cá không tươi.”
Tống Linh Linh ngẩn người, ngồi lên sofa: “Vậy còn bao lâu nữa hai người trở về.”
Bà Tống: “Nhanh lắm.”
Nửa tiếng sau, cửa nhà Tống Linh Linh cuối cùng cũng có động tĩnh.
“Bố mẹ.”
Tống Linh Linh nằm trên sofa, oán giận nhìn về phía hai người: “Hai người còn không trở về nữa, thì sẽ mất đi đứa con gái vừa đáng yêu lại xinh đẹp này đó.”
Bà Tống liếc nhìn cô một cái: “Nói bậy cái gì đó.”
Tống Minh Viễn hớn hở cười nói: “Đo nhiệt độ chưa?”
Tống Linh Linh lắc đầu.
Bà Tống bó tay, vội vàng bỏ đồ xuống đi tìm nhiệt kế cho cô.
“Sao ngay cả nhiệt độ cũng không đo hả.”
Tống Linh Linh: “Con đợi mẹ về tìm cho con.”
Bà Tống không nói nên lời.
“Con bao nhiêu tuổi rồi?”
Tống Linh Linh nhận lấy cây nhiệt kế của bà ấy rồi ngậm vào, dựa người về phía bà ấy, mơ hồ không rõ nói: “Lớn thế nào thì con cũng là áo bông nhỏ[1] của mẹ.”
[1]小棉袄: áo bông nhỏ, ẩn dụ cho đứa con gái ân cần chăm sóc bố mẹ.
Bà Tống liếc nhìn cô một cái, vẻ mặt tươi cười: “Có chắc là áo bông nhỏ chưa? Hay là đồ không có lương tâm?”
Tống Linh Linh hậm hực.
Bà Tống vỗ vỗ trán cô: “Con tự tính xem, bao lâu rồi không về nhà.”
“Con bận mà.” Tống Linh Linh trả lời.
Hai mẹ con ngồi ở trên sofa tán gẫu.
Một lúc sau, Tống Linh Linh đo nhiệt độ xong.
Tống Minh Viễn cầm qua xem, vẫn ổn, chỉ là sốt nhẹ một chút.
“Con muốn uống thuốc không?”
Tống Minh Viễn hỏi Tống Linh Linh.
Tống Linh Linh ngẩng đầu, chớp mắt hỏi: “Thuốc Bắc hay thuốc Tây ạ?”
Bố cô là thầy thuốc Đông y, từ nhỏ đến lớn, Tống Linh Linh ghét nhất chính là mùi thuốc Bắc. Bởi vì chỉ cần cô bị bệnh, bác sĩ Đông y họ Tống sẽ nấu thuốc Bắc cho cô.
Lúc nhỏ, chỉ cần Tống Linh Linh bị bệnh, bạn học cả lớp đều sẽ biết.
Bởi vì trên người cô, cứ mang theo một mùi thuốc bắc nồng đậm.
Tống Minh Viễn biết con gái ghét cái gì, cười nói: “Không muốn uống thuốc Bắc thì con uống chút thuốc Tây.”
Tống Linh Linh: “Vậy con uống.”
Tống Minh Viễn: “...”
Nhìn vào ánh mắt của Tống Minh Viễn, Tống Linh Linh lúng túng: “Thuốc Bắc đắng lắm.”
Tống Minh Viễn bó tay với cô, im lặng một lúc hỏi: “Gần đây sức khỏe thế nào?”
“Vẫn tốt ạ.”
“Thoáng chốc đã ốm như vậy, kỳ sinh lý tháng trước có khó chịu không?” Tống Minh Viễn hỏi cô.
Tống Linh Linh từ nhỏ đã gầy yếu, sức khỏe của cô cũng chưa bao giờ được coi là khỏe mạnh.
Tuổi dậy thì còn nghiêm trọng hơn, mỗi lần đến kỳ sinh lý đều sẽ đau như chết đi sống lại. Sau đó Tống Minh Viễn đặc biệt làm một bài thuốc điều dưỡng cho cô, mới đỡ hơn chút ít.
Tống Linh Linh chớp mắt, có hơi chột dạ: “Không biết.”
Kỳ sinh lý của cô vốn đã không đều đặn, cộng thêm mấy tháng gần đây sụt cân nhanh quá, quay phim lại mệt, vì ngày và đêm bị đảo ngược nên kỳ sinh lý của Tống Linh Linh đã đến trễ gần một tháng rồi.
Bởi vì Tống Minh Viễn là bác sĩ, nên cô cũng không giấu mà nói những chuyện thế này với bố mình.
Tống Minh Viễn cau mày nhìn cô.
Bà Tống cũng nhíu chặt đầu lông mày: “Lại trễ rồi?”
“... Vâng.”
“Trễ bao lâu rồi?”
“Gần một tháng rồi.” Tống Linh Linh thành thật trả lời.
Tống Minh Viễn nhìn cô hồi lâu, bất lực thở dài: “Đưa tay ra cho bố xem xem.”
Tống Linh Linh không dám từ chối.
Đợi sau khi Tống Minh Viễn xem sơ qua cho cô, thuốc Tây của Tống Linh Linh bị cưỡng ép đổi thành thuốc Bắc.
“Lần này có thể nghỉ ngơi bao lâu?” Bà Tống hỏi cô.
Tống Linh Linh cầm điện thoại chụp ảnh thuốc Bắc, để điện thoại uống trước rồi mới đến mình uống.
Chụp xong, cô tính tính: “Chị Anh nói cho con nghỉ ba ngày trước, chuyện khác sẽ nói sau.”
Tống Minh Viễn gật đầu: “Ba ngày này con ở trong nhà.”
Tống Linh Linh ngước mắt, nhõng nhẽo gọi: “Bố.”
“Gọi bố cũng vô dụng.” Tống Minh Viễn cắt đứt suy nghĩ của cô: “Con phải uống thuốc Bắc ít nhất một tuần.”
Tống Linh Linh biết ông ấy sẽ không thay đổi quyết định, chỉ đành cầu cứu mẹ cô.
Ai ngờ, cô vừa đưa ánh mắt qua, bà Tống liền dời tầm mắt đang đặt trên người cô đi.
Tống Linh Linh uống hết thuốc Bắc đắng chát, ngồi trên sofa than ngắn thở dài.
Cô quá thảm rồi.
“Đừng thở dài nữa.”
Bà Tống hết cách với cô: “Bố con sắc thuốc bắc cho con uống là để tốt cho cơ thể, chẳng lẽ con muốn kỳ sinh lý cứ trễ mãi?”
Tống Linh Linh tất nhiên không muốn, nhưng thuốc Bắc thật sự rất đắng.
Cuộc sống này thật vô vọng.
Tống Linh Linh lấy điện thoại ra đăng vòng bạn bè.
[Tống Linh Linh: Bữa ăn đầu tiên khi về nhà tìm hơi ấm là bát thuốc đắng nghét.]
Cô vừa đăng lên, Thịnh Vân Miểu liền hahahaha ở dưới phần bình luận.
Tống Linh Linh trả lời cô ấy bằng một emoji hình con dao.
Thẩm Điệp cũng là cô gái nghiện internet, sau khi nhấn like cho bài đăng trên vòng bạn bè của cô, liền nhắn tin hỏi cô có chuyện gì.
Tống Linh Linh: [Em bị cảm nhẹ.]
Cô ngại nói là do bản thân trễ kỳ sinh lý.
Thẩm Điệp: [Là do hôm qua dầm mưa à? Nghiêm trọng không?]
Tống Linh Linh: [Không nghiêm trọng đâu chị, uống chút thuốc là khỏi rồi.]
Nghe cô nói như vậy, Thẩm Điệp yên tâm hơn nhiều.
Thẩm Điệp: [Nếu có gì không thoải mái thì phải đi khám bệnh, chị gọi bác sĩ gia đình qua khám cho em nhé.]
Tống Linh Linh cười: [Dạ được rồi, em đang ở nhà, có bố mẹ chăm sóc em rồi.]
Thẩm Điệp: [Được!]
Ăn cơm trưa xong, sau khi tận hưởng được tình yêu thương ấm áp của bố mẹ, Tống Linh Linh di chuyển thân thể mệt mỏi về phòng nghỉ ngơi.
Có lẽ là do uống thuốc, lúc Tống Linh Linh ngủ một giấc thức dậy, sắc trời bên ngoài đã tối.
Cô cầm lấy điện thoại nhìn lướt qua, đã năm giờ chiều.
Không ai gọi cô dậy.
Tống Linh Linh dụi mắt mở Wechat ra, trong Wechat có tin nhắn của bố mẹ cô và Thịnh Vân Miểu gửi tới.
Tống Linh Linh nhấn vào xem từng cái.
Thịnh Vân Miểu không có chuyện gì lớn, chỉ hỏi cô cảm lạnh đỡ hơn chưa.
Mà bà Tống và bác sĩ Tống nhà cô, nghĩ đến việc cô ngủ ở nhà, nên hai người đến trung tâm hoạt động trung niên rồi.
Tống Linh Linh bĩu môi, sau khi nói với bọn họ mình dậy rồi mới lướt xuống dưới.
Lúc lướt xuống dưới, cô nhìn thấy tin nhắn Giang Trục gửi cho cô.
Anh hỏi địa chỉ nhà cô.
Tống Linh Linh ngơ ngác vài giây, gửi cho anh một dấu chấm hỏi.
Giang Trục: [Không phải về bên nhà bố mẹ cô rồi sao?]
Tống Linh Linh: [Đúng vậy.]
Giang Trục: [Có tiện cho tôi địa chỉ không.]
Tống Linh Linh mím môi, muốn hỏi anh là muốn làm gì, nhưng lại cảm thấy như vậy có hơi trực tiếp.
Cô do dự một lúc, Giang Trục lại gửi tin nhắn đến: [Tôi kêu người gửi chút đồ cho cô.]
Tống Linh Linh: [Gấp không?]
Giang Trục: [Ừm.]
Tống Linh Linh suy nghĩ một lúc, vẫn gửi địa chỉ cụ thể cho anh.
Hơn nửa tiếng sau, chuông cửa vang lên.
Tống Linh Linh mở cửa nhận lấy túi giấy trong tay shipper.
Cô mở ra xem, bên trong là kẹo đủ loại màu sắc.