Chương 6: Quả nhiên cậu vẫn là muốn đúng chứ?
Từ Khanh Ngôn hết cách, bèn khai báo đại khái tình huống một hồi, kết quả đương nhiên là dẫn tới một trận chế giễu điên cuồng từ thằng bạn tồi.
"Hahahahahahaha cười chết tớ rồi, cậu ở đây xoắn xuýt nửa ngày, kết quả người ta căn bản không có ý này, thật là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình mà~"
Từ Khanh Ngôn buồn bực: "Cậu quái gở cái gì, tớ lại không biết tình huống này! Cái này người bình thường không khỏi sẽ suy nghĩ nhiều sao, kiểu người như chị ấy..."
Nhìn đối phương không tin, cậu dứt khoát lấy điện thoại ra, mở Weibo, tìm kiếm Tống Thính Nam một hồi, quy tắc ngầm.
Kết quả chỉ tìm được ra những lời chém gió ba hoa của một số fan, cái gì mà [Chị Tống ngầu quá cầu bao nuôi!], [Bác sĩ nói răng lợi tôi không tốt chỉ có thể bám váy đàn bà], [Cảm tạ mời, sau khi gặp Tống Thính Nam tôi lên như diều gặp gió luôn.]
Đây đều là những thứ linh ta linh tinh gì đâu không.
Lục Phương thấy thế: "Cậu xem, không có chứng cứ xác thực đúng chứ." Cậu lại thở dài, mô phỏng theo lời nói thấm thía của người cha già: "Tiểu Ngôn à, cậu phải biết trong cái giới truyền thông này có rất nhiều lời đồn không căn cứ, cậu phải biết học cách dùng con mắt của mình để đi phân biệt phẩm cách của một người, hiểu không hả?"
Từ Khanh Ngôn lườm một cái, không muốn nhiều lời với Lục Phương não ngắn này, cậu thay đổi từ tìm kiếm, kết quả tìm ra rất nhiều bức ảnh.
Vừa nhìn là biết chụp trộm, các loại góc độ đều có, Tống Thính Nam dính scandal với rất nhiều người khác nhau.
Lục Phương: " Ây da, đây đều là PR cả, cậu xem, cái này Tống Thính Nam đã làm sáng tỏ rồi, căn bản không có quan hệ gì, cái khác cũng khẳng định là cọ nhiệt."
Từ Khanh Ngôn lại mở ra trang Weibo cá nhân của cô, gần đây nhất là vài bức tự sướng, khu bình luận fan điên cuồng liếm màn hình.
Bình luận của lầu trên cùng: [Cô gái, tôi khuyên chị đừng quá cứng nhắc về giới tính, fan nữ cũng muốn bám váy đàn bà.]
Tống Thính Nam phản hồi: [/ Ngạc nhiên/ Ngươi muốn cướp miếng ăn của những tiểu thịt tươi kia sao? Cướp được không đó?]
Chủ "thớt" một bên ngạc nhiên khi bình luận của mình được phản hồi, một bên lại gửi tới mấy cái icon khóc lóc, còn có một đội quần chúng ăn dưa cười hô hố.
Khu vực bình luận rào rào đội hình.
[Chuyện đó] / đầu chó / [cướp được không đó] / đầu chó
Lục Phương: "Ấy dà, Weibo nói không chừng cũng là đoàn đội hoạt động chuyên ngành, minh tinh làm gì có thời gian tự mình quản lý chứ. Hơn nữa loại tin đồn này rất lưu hành mà, bọn họ liền chính thức đưa đẩy một hồi, lúc ấy chỉ là xạo nhiệt độ, nào có người sẽ coi là thật chứ! Có điều tớ nhìn phản ứng này của cậu, sao lại có cảm giác cậu có hơi thất lạc vậy, quả nhiên cậu vẫn là muốn được ôm nhỉ?"
Từ Khanh Ngôn có hơi tức giận: "Cậu mới..."
"Đúng đó tớ đồng ý cái cậu nghĩ, tiền đề là người ta coi trọng tớ. Anh Từ không có hứng thú không bằng nhường cho em đi! Em có thể!"
"Cút!"
Từ Khanh Ngôn không muốn phí lời với Lục Phương, cậu trở mình, mở Weixin, trước khi tạm biệt nhau cậu và Tống Thính Nam đã trao đổi Weixin.
Có phải là nên gửi một tin nhắn qua không, cảm ơn Tống Thính Nam một cái?
Giữa lúc đang nghĩ vậy, đối phương gửi tới một tin nhắn.
[Đã đến chưa?]
[Ừm]
Cậu gửi đi, lại cảm thấy có hơi cứng nhắc quá, liền thu hồi lại, nhập chữ:
[Đến rồi, cảm ơn sự quan tâm của tiền bối, cảm ơn sự chiếu cố của tiền bối đối với em hôm nay.]
Tống Thính Nam nhìn hồi âm khách sáo lại lễ phép này, bật cười, gửi tới một tin nhắn thoại:
[Không cần khách sáo, đi ngủ sớm chút đi.]
Từ Khanh Ngôn sợ bị Lục Phương nghe được, đeo tai nghe lên, giọng nữ lành lạnh mang theo tiếng cười từ trong tai nghe truyền tới, giống như cô gái đang ở bên tai cậu nói khẽ.
Cậu lại nghĩ đến lúc người con gái thắt dây an toàn cho cậu, hơi thở ấm áp phả ra bên gáy cậu, mang đến cảm giác khác thường.
[Tiền bối cũng vậy]
Cậu trả lời, cũng biết tại sao, cậu luôn cảm thấy lời nói của cô gái này dường như có hơi ý tứ sâu xa.
Dùng con mắt của mình để đi phân biệt...sao?
Đối với cậu mà nói, cậu không bao giờ bị tổn thất.
Vậy thì tại sao, cậu lại cảm thấy có hơi mất mát vậy?
...
"Alo? Mẹ, con không muốn học nữa, cảm thấy không có ý nghĩa gì cả."
"Cái gì, con nói chuyển cho mẹ 10 nghìn, mẹ chỉ nhận được có 200 thôi?"
"? Bốn văn(*)? Mẹ lại đi chơi mạt chược?"
(*) Cái này theo mình hiểu là bốn cái hình tròn của 1 thẻ bài á
"? Mẹ nói không muốn học thì tùy con? Căn bản lười quản con?"
"Alo___Alo?"
...Điện thoại cúp.
"Tớ nói này Phương Tử, cậu mới sáng sớm làm gì vậy?" Từ Khanh Ngôn bị đánh thức vẫn còn buồn ngủ, một mặt không biết phải làm sao.
"Haizz, không có gì, chỉ là tớ muốn nói với mẹ chuyện làm trợ lý một chút, xem bên phía trường học phải làm như thế nào mới tốt, kết quả còn chưa nói xong bà ấy đã cúp..." Lục Phương bất đắc dĩ lắc đầu: "Còn trách tớ quấy rầy bà chơi mạt chược, hại bà ấy phải đền(*) người đối diện. Nhưng mà cậu cũng nên dậy đi, cậu cũng không thể để chị Tống chờ cậu được."
(*) 点炮: từ dùng trong đánh mạt chược, nghĩa là đánh ra một quân làm cho người khác ù bài thì người đó phải đền.
Từ Khanh Ngôn dừng một chút, nhịn xuống không nói ra tính khí lờ đờ uể oải của Tống Thính Nam, cho dù xem như cậu nói rồi đi chăng nữa, thì Lục Phương - người mang theo hàng trăm lớp bộ lọc cũng sẽ tự động giúp cô ấy trở nên tốt đẹp.
"Vậy bên phía trường học cậu định làm thế nào?"
"Tạm nghỉ học đã...Còn phải thi chứng nhận."
Từ Khanh Ngôn suy nghĩ một lát: "Tớ cảm thấy cậu vẫn nên xin nghỉ đi, phân cảnh nhân vật này của tớ không nhiều lắm, mấy tuần là có thể quay xong rồi, cậu nói thử với giáo viên, nhỡ may có thể được chấp thuận đơn xin nghỉ thì sao. Ngộ nhỡ tớ không phất được lên, cậu cũng còn có học lực bên người..."
"Ô hay, cậu thế nhưng là cây rung tiền của tớ đó, không cho phép nói kiểu không may mắn như vậy." Lục Phương hừ hai tiếng lại đạp hai chân, nhưng mà cũng không từ chối đề xuất của Từ Khanh Ngôn, chỉ cần không báo khoa là được rồi, cậu cũng không dự định dựa vào học lực kiếm sống, dùng học lực rách nát này của cậu há chẳng phải chỉ có thể ăn không khí thôi à?
...
Lục Phương trở về trường học, Từ Khanh Ngôn theo thường lệ tới đoàn phim rất sớm, thấy Cố Phong đang trang điểm, hữu hảo cười với anh ấy, đối phương khẽ gật đầu đáp lại.
Cậu trong lúc rảnh rỗi, liền đi về phía Lý Tĩnh Vân thỉnh giáo vấn đề mà mình không hiểu, Lý Tính Vân rất có thiện cảm với đứa nhỏ chăm chỉ này, cũng vui vẻ chỉ điểm đối phương một phen.
Theo thường lệ, mười phút trước khi khai máy Tống Thính Nam mới đến, nhưng mà hôm nay cậu không phải là người trễ nhất rồi.
Bởi vì Lâm Hữu còn chưa tới.
Lý Tĩnh Vân nhíu mày, Tống Thính Nam thì khỏi bàn, trong lòng cô ấy nắm chắc, tuy nói không tới sớm, nhưng cũng sẽ không làm chậm trễ cái gì, nhưng Lâm Hữu này...
Khi sự kiên nhẫn của cô ấy sắp cạn kiệt, Lâm Hữu cuối cùng cũng khoan thai đến muộn, viền mắt hắn xanh đen nhàn nhạt cho thấy rõ ràng tối hôm qua chắc chắn hắn đã không đi ngủ sớm.
Lý Tĩnh Vân lạnh nhạt liếc nhìn cậu ta một cái, không nhiều lời, với tư cách là bạn học, Từ Khanh Ngôn quan tâm cậu ta một tý: " Sao thế? Tối qua ngủ không ngon sao?"
Lâm Hữu đương nhiên ngủ không ngon, tối qua kim chủ của hắn không biết nổi điên cái gì, rõ ràng người không xong rồi còn dùng các loại đạo cụ, giày vò hắn đến lúc sắp bình minh mới kết thúc, hắn có thể nghỉ ngơi tốt được sao? Mặt cũng vàng vọt luôn rồi!
Lại nhìn da dẻ Từ Khanh Ngôn trắng nõn hoàn mỹ không tỳ vết, lại nhìn khuôn mặt Tống Thính Nam dường như không cần trang điểm, trong lòng thầm chua xót, giữa người với người chính là không giống nhau, đều là tìm kim chủ như nhau, kim chủ người ta lại biết quan tâm.
"Tôi không sao, chỉ là có hơi mất ngủ thôi." Mày vẫn nên quản cho tốt bản thân mình đĩ!
"Tối hôm qua ngủ không ngon, làm phiền chị chuyên gia trang điểm rồi."
"Thật xin lỗi đã làm lỡ thời gian của mọi người, lát nữa mời mọi người uống trà sữa."
Nhân viên công tác cười mỉm, chuyện này cũng coi như qua.
Tống Thính Nam bĩu môi, ở trong cái giới này lâu rồi, mấy chuyện bẩn thỉu này vẫn là hiểu một chút, bộ dạng này của cậu ta vừa nhìn liền biết tối qua đã làm gì, ngược lại tuyệt đối không phải đơn thuần là mất ngủ.
Trà sữa như vậy cô cũng không muốn uống.
Nhưng cô cũng không trực tiếp ở ngay trước mặt cậu ta làm cậu ta mất mặt, sau khi đưa đến lại lấy cớ kiểm soát ăn uống trực tiếp từ chối là được rồi, ngược lại đại đa số nghệ sĩ cũng sẽ không uống trà sữa loại thức uống nhiều calo này.
Đúng như dự đoán, Cố Phong, Hồ Tinh Vũ đều từ chối, Tống Thính Nam cũng từ chối, chỉ có một số diễn viên quần chúng không có nhu cầu kiểm soát áng người, với Từ Khanh Ngôn ngây thơ ngốc nghếch không đành lòng từ chối này, nhận lấy.
Hồ Tinh Vũ cười hì hì nói: "Chị Tống gầy như vậy còn muốn kiểm soát vóc dáng nhỉ."
Cố Phong sờ sờ tám khối cơ bụng như ẩn như hiện của mình: "Tôi cũng không thể ăn nữa, ăn nữa cơ bụng cũng không còn mất."
Tống Thính Nam nhíu mày: "Tôi là kiểm soát ăn uống, không phải là kiểu gầy nhom của cậu."
Mọi người cười đùa thành một nhóm, bầu không khí hòa hợp.
"Hahahahahahaha cười chết tớ rồi, cậu ở đây xoắn xuýt nửa ngày, kết quả người ta căn bản không có ý này, thật là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình mà~"
Từ Khanh Ngôn buồn bực: "Cậu quái gở cái gì, tớ lại không biết tình huống này! Cái này người bình thường không khỏi sẽ suy nghĩ nhiều sao, kiểu người như chị ấy..."
Nhìn đối phương không tin, cậu dứt khoát lấy điện thoại ra, mở Weibo, tìm kiếm Tống Thính Nam một hồi, quy tắc ngầm.
Kết quả chỉ tìm được ra những lời chém gió ba hoa của một số fan, cái gì mà [Chị Tống ngầu quá cầu bao nuôi!], [Bác sĩ nói răng lợi tôi không tốt chỉ có thể bám váy đàn bà], [Cảm tạ mời, sau khi gặp Tống Thính Nam tôi lên như diều gặp gió luôn.]
Đây đều là những thứ linh ta linh tinh gì đâu không.
Lục Phương thấy thế: "Cậu xem, không có chứng cứ xác thực đúng chứ." Cậu lại thở dài, mô phỏng theo lời nói thấm thía của người cha già: "Tiểu Ngôn à, cậu phải biết trong cái giới truyền thông này có rất nhiều lời đồn không căn cứ, cậu phải biết học cách dùng con mắt của mình để đi phân biệt phẩm cách của một người, hiểu không hả?"
Từ Khanh Ngôn lườm một cái, không muốn nhiều lời với Lục Phương não ngắn này, cậu thay đổi từ tìm kiếm, kết quả tìm ra rất nhiều bức ảnh.
Vừa nhìn là biết chụp trộm, các loại góc độ đều có, Tống Thính Nam dính scandal với rất nhiều người khác nhau.
Lục Phương: " Ây da, đây đều là PR cả, cậu xem, cái này Tống Thính Nam đã làm sáng tỏ rồi, căn bản không có quan hệ gì, cái khác cũng khẳng định là cọ nhiệt."
Từ Khanh Ngôn lại mở ra trang Weibo cá nhân của cô, gần đây nhất là vài bức tự sướng, khu bình luận fan điên cuồng liếm màn hình.
Bình luận của lầu trên cùng: [Cô gái, tôi khuyên chị đừng quá cứng nhắc về giới tính, fan nữ cũng muốn bám váy đàn bà.]
Tống Thính Nam phản hồi: [/ Ngạc nhiên/ Ngươi muốn cướp miếng ăn của những tiểu thịt tươi kia sao? Cướp được không đó?]
Chủ "thớt" một bên ngạc nhiên khi bình luận của mình được phản hồi, một bên lại gửi tới mấy cái icon khóc lóc, còn có một đội quần chúng ăn dưa cười hô hố.
Khu vực bình luận rào rào đội hình.
[Chuyện đó] / đầu chó / [cướp được không đó] / đầu chó
Lục Phương: "Ấy dà, Weibo nói không chừng cũng là đoàn đội hoạt động chuyên ngành, minh tinh làm gì có thời gian tự mình quản lý chứ. Hơn nữa loại tin đồn này rất lưu hành mà, bọn họ liền chính thức đưa đẩy một hồi, lúc ấy chỉ là xạo nhiệt độ, nào có người sẽ coi là thật chứ! Có điều tớ nhìn phản ứng này của cậu, sao lại có cảm giác cậu có hơi thất lạc vậy, quả nhiên cậu vẫn là muốn được ôm nhỉ?"
Từ Khanh Ngôn có hơi tức giận: "Cậu mới..."
"Đúng đó tớ đồng ý cái cậu nghĩ, tiền đề là người ta coi trọng tớ. Anh Từ không có hứng thú không bằng nhường cho em đi! Em có thể!"
"Cút!"
Từ Khanh Ngôn không muốn phí lời với Lục Phương, cậu trở mình, mở Weixin, trước khi tạm biệt nhau cậu và Tống Thính Nam đã trao đổi Weixin.
Có phải là nên gửi một tin nhắn qua không, cảm ơn Tống Thính Nam một cái?
Giữa lúc đang nghĩ vậy, đối phương gửi tới một tin nhắn.
[Đã đến chưa?]
[Ừm]
Cậu gửi đi, lại cảm thấy có hơi cứng nhắc quá, liền thu hồi lại, nhập chữ:
[Đến rồi, cảm ơn sự quan tâm của tiền bối, cảm ơn sự chiếu cố của tiền bối đối với em hôm nay.]
Tống Thính Nam nhìn hồi âm khách sáo lại lễ phép này, bật cười, gửi tới một tin nhắn thoại:
[Không cần khách sáo, đi ngủ sớm chút đi.]
Từ Khanh Ngôn sợ bị Lục Phương nghe được, đeo tai nghe lên, giọng nữ lành lạnh mang theo tiếng cười từ trong tai nghe truyền tới, giống như cô gái đang ở bên tai cậu nói khẽ.
Cậu lại nghĩ đến lúc người con gái thắt dây an toàn cho cậu, hơi thở ấm áp phả ra bên gáy cậu, mang đến cảm giác khác thường.
[Tiền bối cũng vậy]
Cậu trả lời, cũng biết tại sao, cậu luôn cảm thấy lời nói của cô gái này dường như có hơi ý tứ sâu xa.
Dùng con mắt của mình để đi phân biệt...sao?
Đối với cậu mà nói, cậu không bao giờ bị tổn thất.
Vậy thì tại sao, cậu lại cảm thấy có hơi mất mát vậy?
...
"Alo? Mẹ, con không muốn học nữa, cảm thấy không có ý nghĩa gì cả."
"Cái gì, con nói chuyển cho mẹ 10 nghìn, mẹ chỉ nhận được có 200 thôi?"
"? Bốn văn(*)? Mẹ lại đi chơi mạt chược?"
(*) Cái này theo mình hiểu là bốn cái hình tròn của 1 thẻ bài á
"? Mẹ nói không muốn học thì tùy con? Căn bản lười quản con?"
"Alo___Alo?"
...Điện thoại cúp.
"Tớ nói này Phương Tử, cậu mới sáng sớm làm gì vậy?" Từ Khanh Ngôn bị đánh thức vẫn còn buồn ngủ, một mặt không biết phải làm sao.
"Haizz, không có gì, chỉ là tớ muốn nói với mẹ chuyện làm trợ lý một chút, xem bên phía trường học phải làm như thế nào mới tốt, kết quả còn chưa nói xong bà ấy đã cúp..." Lục Phương bất đắc dĩ lắc đầu: "Còn trách tớ quấy rầy bà chơi mạt chược, hại bà ấy phải đền(*) người đối diện. Nhưng mà cậu cũng nên dậy đi, cậu cũng không thể để chị Tống chờ cậu được."
(*) 点炮: từ dùng trong đánh mạt chược, nghĩa là đánh ra một quân làm cho người khác ù bài thì người đó phải đền.
Từ Khanh Ngôn dừng một chút, nhịn xuống không nói ra tính khí lờ đờ uể oải của Tống Thính Nam, cho dù xem như cậu nói rồi đi chăng nữa, thì Lục Phương - người mang theo hàng trăm lớp bộ lọc cũng sẽ tự động giúp cô ấy trở nên tốt đẹp.
"Vậy bên phía trường học cậu định làm thế nào?"
"Tạm nghỉ học đã...Còn phải thi chứng nhận."
Từ Khanh Ngôn suy nghĩ một lát: "Tớ cảm thấy cậu vẫn nên xin nghỉ đi, phân cảnh nhân vật này của tớ không nhiều lắm, mấy tuần là có thể quay xong rồi, cậu nói thử với giáo viên, nhỡ may có thể được chấp thuận đơn xin nghỉ thì sao. Ngộ nhỡ tớ không phất được lên, cậu cũng còn có học lực bên người..."
"Ô hay, cậu thế nhưng là cây rung tiền của tớ đó, không cho phép nói kiểu không may mắn như vậy." Lục Phương hừ hai tiếng lại đạp hai chân, nhưng mà cũng không từ chối đề xuất của Từ Khanh Ngôn, chỉ cần không báo khoa là được rồi, cậu cũng không dự định dựa vào học lực kiếm sống, dùng học lực rách nát này của cậu há chẳng phải chỉ có thể ăn không khí thôi à?
...
Lục Phương trở về trường học, Từ Khanh Ngôn theo thường lệ tới đoàn phim rất sớm, thấy Cố Phong đang trang điểm, hữu hảo cười với anh ấy, đối phương khẽ gật đầu đáp lại.
Cậu trong lúc rảnh rỗi, liền đi về phía Lý Tĩnh Vân thỉnh giáo vấn đề mà mình không hiểu, Lý Tính Vân rất có thiện cảm với đứa nhỏ chăm chỉ này, cũng vui vẻ chỉ điểm đối phương một phen.
Theo thường lệ, mười phút trước khi khai máy Tống Thính Nam mới đến, nhưng mà hôm nay cậu không phải là người trễ nhất rồi.
Bởi vì Lâm Hữu còn chưa tới.
Lý Tĩnh Vân nhíu mày, Tống Thính Nam thì khỏi bàn, trong lòng cô ấy nắm chắc, tuy nói không tới sớm, nhưng cũng sẽ không làm chậm trễ cái gì, nhưng Lâm Hữu này...
Khi sự kiên nhẫn của cô ấy sắp cạn kiệt, Lâm Hữu cuối cùng cũng khoan thai đến muộn, viền mắt hắn xanh đen nhàn nhạt cho thấy rõ ràng tối hôm qua chắc chắn hắn đã không đi ngủ sớm.
Lý Tĩnh Vân lạnh nhạt liếc nhìn cậu ta một cái, không nhiều lời, với tư cách là bạn học, Từ Khanh Ngôn quan tâm cậu ta một tý: " Sao thế? Tối qua ngủ không ngon sao?"
Lâm Hữu đương nhiên ngủ không ngon, tối qua kim chủ của hắn không biết nổi điên cái gì, rõ ràng người không xong rồi còn dùng các loại đạo cụ, giày vò hắn đến lúc sắp bình minh mới kết thúc, hắn có thể nghỉ ngơi tốt được sao? Mặt cũng vàng vọt luôn rồi!
Lại nhìn da dẻ Từ Khanh Ngôn trắng nõn hoàn mỹ không tỳ vết, lại nhìn khuôn mặt Tống Thính Nam dường như không cần trang điểm, trong lòng thầm chua xót, giữa người với người chính là không giống nhau, đều là tìm kim chủ như nhau, kim chủ người ta lại biết quan tâm.
"Tôi không sao, chỉ là có hơi mất ngủ thôi." Mày vẫn nên quản cho tốt bản thân mình đĩ!
"Tối hôm qua ngủ không ngon, làm phiền chị chuyên gia trang điểm rồi."
"Thật xin lỗi đã làm lỡ thời gian của mọi người, lát nữa mời mọi người uống trà sữa."
Nhân viên công tác cười mỉm, chuyện này cũng coi như qua.
Tống Thính Nam bĩu môi, ở trong cái giới này lâu rồi, mấy chuyện bẩn thỉu này vẫn là hiểu một chút, bộ dạng này của cậu ta vừa nhìn liền biết tối qua đã làm gì, ngược lại tuyệt đối không phải đơn thuần là mất ngủ.
Trà sữa như vậy cô cũng không muốn uống.
Nhưng cô cũng không trực tiếp ở ngay trước mặt cậu ta làm cậu ta mất mặt, sau khi đưa đến lại lấy cớ kiểm soát ăn uống trực tiếp từ chối là được rồi, ngược lại đại đa số nghệ sĩ cũng sẽ không uống trà sữa loại thức uống nhiều calo này.
Đúng như dự đoán, Cố Phong, Hồ Tinh Vũ đều từ chối, Tống Thính Nam cũng từ chối, chỉ có một số diễn viên quần chúng không có nhu cầu kiểm soát áng người, với Từ Khanh Ngôn ngây thơ ngốc nghếch không đành lòng từ chối này, nhận lấy.
Hồ Tinh Vũ cười hì hì nói: "Chị Tống gầy như vậy còn muốn kiểm soát vóc dáng nhỉ."
Cố Phong sờ sờ tám khối cơ bụng như ẩn như hiện của mình: "Tôi cũng không thể ăn nữa, ăn nữa cơ bụng cũng không còn mất."
Tống Thính Nam nhíu mày: "Tôi là kiểm soát ăn uống, không phải là kiểu gầy nhom của cậu."
Mọi người cười đùa thành một nhóm, bầu không khí hòa hợp.