Chương 19: Thế nào hả? Muốn thử với chị không?
"...Thực ra cũng có một lần..." Từ Khanh Ngôn xấu hổ.
Tống Thính Nam từng bước dụ dỗ: "Là lần nào?"
"Lần đó...Chính là, bạn gái cũ lừa em..." Từ Khanh Ngôn cúi đầu, có hơi mất mát: "Trước đây em...Mắc bệnh tâm lý khá nghiêm trọng, chị ta giúp đỡ em rất nhiều, từng bước từng bước cổ vũ em đi ra từ trong bóng tối, bởi vì bọn em từng trải qua giống nhau."
Tống Thính Nam lẳng lặng nghe, không có hỏi nhiều.
"Nhưng lần cuối cùng chị ta nói em, đi cùng với em rất nhàm chán, em cực kỳ không hiểu phong tình."
"Nhưng rõ ràng...Em vẫn luôn là vậy, vẫn chưa từng thay đổi."
Trái tim Tống Thính Nam như bị bàn chân con mèo đạp một cái, nhất thời mềm nhũn, cô khẽ xoa đầu Từ Khanh Ngôn, dịu dàng nói:
"Chẳng qua là nắm trong tay rồi sẽ không quý trọng nữa mà thôi."
Đáy mắt Từ Khanh Ngôn xẹt qua một tia u ám: "Vậy, chị cũng sẽ như thế sao?"
Tống Thính Nam khẽ nhíu mày, ngược lại cũng không để tâm đến cậu thăm dò: "Sẽ không đâu."
Cô nâng mặt cậu lên, như nâng một cái gì đó rất quý báu: "Khanh Ngôn nói như vậy, chị dù nắm trong tay rồi cũng phải cố gắng quý trọng chứ, nếu không chạy trốn với người khác thì phải làm sao đây?"
Cô cứ như vậy mà hài lòng với cảm giác nhiệt độ trên tay mình càng ngày càng cao, giống như muốn bốc khói đến nơi vậy.
"Chị...lại trêu đùa em..."
"Đâu có." Tống Thính Nam nghiêm túc một cách hiếm thấy: "Thế chị thì sao?"
"Khanh Ngôn, cảm thấy chị với chị ta, là cùng một loại người à?"
"Hoặc là nói, Khanh Ngôn đồng ý tin lời nói của chị sao?"
Trải qua khoảng thời gian suy nghĩ này, cô đã thừa nhận tâm ý của mình, Từ Khanh Ngôn chính là loại hình siêu cực phẩm của cô.
Em ấy sẽ không cảm thấy tính cách của cô quá mức mạnh mẽ, mà tính cách của em ấy cũng rất hợp khẩu vị cô.
Ngay sau đó, cô hỏi ra vấn đề mà cô xoắn xuýt đã lâu.
Từ Khanh Ngôn, rốt cuộc có phải coi cô thành thế thân của ai rồi hay không, rốt cuộc có phải xuyên qua cô, nhìn một người khác.
Cô chăm chú nhìn chằm chằm đôi mắt cậu, phóng ra cảm giác áp bức, không muốn bỏ sót bất cứ một tia cảm xúc nào.
Từ Khanh Ngôn bị cô nhìn chằm chằm như vậy, có hơi sốt sắng, tuy nhiên không dám né tránh, dường như cậu không chút nghĩ ngợi trả lời: "Không biết."
"Em cảm thấy chị sẽ không gạt em."
Tống Thính Nam nhăn mặt, ánh mắt cậu trong suốt tràn đầy chân thành, không trốn tránh.
Cho nên cô đồng ý cho cậu một cơ hội: "Thế nào Khanh Ngôn, muốn thử với chị không?"
Từ Khanh Ngôn chỉ cảm thấy Ầm một tiếng, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy, có khói hoa nổ tung trong thế giới cậu.
Tống Thính Nam, là đang tỏ tình với cậu sao?
Là Tống Thính Nam?
Muốn thử với cậu?
"Chị, chị, em, hả?"
Nhìn dáng vẻ choáng váng của cậu, Tống Thính Nam buông tay ra, lựa chọn cho cậu một ít không gian; "Bây giờ không cần nói cho chị cũng không sao, có thể suy xét một chút, sau đó lại nói cho chị."
Tống Thính Nam đứng dậy, vô cùng tự tin, cô có thể nhìn được ra từ phản ứng của em ấy, em ấy cũng có ý với cô, cho dù coi cô là thế thân, em ấy cũng tuyệt đối không thể từ chối cô.
Chỉ có điều cô không muốn làm thế thân, thế nên vẫn luôn không mở miệng.
"Không cần đâu chị." Đúng như dự đoán, Từ Khanh Ngôn nắm lấy vạt áo của cô, gò má đỏ bừng: "Em...em đồng ý."
Tống Thính Nam cúi người, ngậm lấy miếng thạch mà cô thèm muốn đã lâu.
Bị hơi thở của cô bao vây, Từ Khanh Ngôn trợn mắt lên, nhất thời quên cả hô hấp, hoàn toàn không biết phải làm sao.
Cô cô cô cô ấy, sao cô ấy lại vậy, này này này cái này, có phải là nhanh quá rồi không! Nụ hôn đầu của mình!
Vậy mình phải làm gì đây? Mình phải từ chối cô ấy sao? Mình phải đẩy cô ấy ra sau đó tát cô ấy một cái sao?
Nhưng mà mình không muốn từ chối đâu!
Tống Thính Nam cười thầm một tiếng, giơ tay, che đi đôi mắt của cậu: "Ngốc thế, sao không biết nhắm mắt lại?"
Lòng bàn tay ấm áp che đôi mắt cậu, dịu dàng mà cố chấp tước đoạt đi tầm nhìn của cậu, giống như cô vậy.
Không còn tầm nhìn, xúc cảm còn lại sẽ càng thêm nhạy cảm, Tống Thính Nam bày ra 18 cách ăn thạch tiêu chuẩn, chân Từ Khanh Ngôn có hơi mềm nhũn.
Tống Thính Nam bèn ôm lấy eo cậu, giúp chịu một phần cân nặng của cậu.
Ngón tay cái cô nhẹ nhàng vuốt nhẹ, khiến Từ Khanh Ngôn không kìm được mà run rẩy, cậu khẽ đẩy đẩy cô, tách khỏi sự săn sóc của Tống Thính Nam.
Cảm nhận được hơn nửa trọng lượng đều ở trên người mình, Tống Thính Nam khẽ cười, cố ý tiến đến bên tai cậu hỏi: "Sao thế Khanh Ngôn, đứng không vững sao?"
Từ Khanh Ngôn cúi đầu, tai đỏ lên như muốn rỉ máu, nói không ra lời, chỉ có thể làm bộ không nghe thấy.
Cô liền cúi đầu, ngậm lấy tai cậu.
Đầu lưỡi ướt át nhẹ nhàng liếm láp một cái, trêu chọc đến mức khiến thiếu niên trong lồng ngực run lên, bởi vì cách rất gần, Tống Thính Nam còn nhìn thấy rõ trên cổ cậu nổi lên một tầng da gà rất mỏng.
Cậu nghiêng người né tránh: "Chị làm gì thế!"
"Chị nhìn thử xem tai Khanh Ngôn có phải là đồ trang trí không, sao chị nói lại làm bộ như không nghe thấy thế?"
"Em..." Từ Khanh Ngôn nghẹn lời, cậu thật sự chơi không lại cô, nhớ tới chuyện vừa nãy phát sinh, cậu giận dỗi, nghiêng đầu nói: "Chị nhất định là đã từng trải nên kinh nghiệm mới phong phú như vậy!"
Cô khẽ sờ cằm, ra vẻ suy tư nghiềm ngẫm: "Hừm..."
Ánh mắt thiếu niên thỉnh thoảng dừng trên người cô, thấy cô nhìn sang liền lập tức dời đi, điệu bộ làm ra vẻ bản thân hoàn toàn không để ý.
Cô có hơi buồn cười: "Không có."
"Chị là tự học thành tài."
"Lừa người!" Từ Khanh Ngôn thấy cô phủ nhận, có hơi vui sướng, nhưng lại không quá tin tưởng, nếu như cái này chưa được thực hành ở trên nhiều người, sao lại có thể như này, cái này...
Cậu động động hai chân, thử che đậy cái gì đó.
Tống Thính Nam buông tay, làm bộ không nhìn thấy sự khác thường của cậu: "Nếu như Khanh Ngôn không tin, sao còn hỏi chị thế? Rốt cuộc muốn chị đưa ra câu trả lời như thế nào?"
Cô buông tay ra, ngồi trở lại lên ghế: "Đến ăn một chút gì đi."
Đột nhiên rời khỏi vòng tay ôm ấp của cô, đáy lòng cậu có hơi mất mát, nhưng mà đồ ăn hay là muốn ăn, chung quy một bàn này trên căn bản sẽ không đụng.
Nhưng cậu chủ yếu vẫn không có cách nào tập trung chú ý được, thỉnh thoảng lại dời sự chú ý lên đôi môi Tống Thính Nam.
Môi cô có hơi mỏng, bởi vì hôn môi, son môi đã nhòe đi một ít.
Đều bị cậu liếm rồi.
Cậu không khỏi sờ môi, nghĩ trên môi mình sẽ không có màu gì chứ?
"Lúc trước chị hẹn hò với bạn trai, lý do chia tay với chị đều là cùng một quan điểm một cách kinh ngạc."
"Bọn họ nói chị quá mạnh mẽ, từ đầu đến cuối không có một tý dáng vẻ nào của phụ nữ."
Tống Thính Nam mỉm cười: "Vì thế chị chưa hề làm gì cả, bởi vì chị không thích ở thế bị động."
"Do đó em đã hiểu chưa, Tiểu Khanh Ngôn?"
Bởi vì Từ Khanh Ngôn đã nói rõ ngọn ngành với cô, vì thế có qua có lại, cô đồng ý nói cho cậu biết những điều này.
Từ Khanh Ngôn ngoan ngoãn gật đầu, có chút hài lòng: "Nhưng mà bọn họ cũng thật là không có mắt, chị như vậy sao lại không có dáng vẻ của phụ nữ chứ?"
"Lẽ nào phụ nữ chỉ có một loại dáng vẻ thôi sao? Tất cả đều là cùng một khuôn khắc ra à? Vậy còn có ý nghĩa gì nữa chứ?"
Cậu lẩm bẩm: "Đây đều là ấn tượng rập khuôn của thời đại nào vậy."
Tống Thính Nam nở nụ cười, liếc nhìn, ngay cả đứa bé năm hai cũng hiểu rõ quy luật này, có mấy người làm thế nào cũng không thông não được.
Từng có người nói, tính cách cô như vậy vĩnh viễn cũng không tìm được người thích hợp, không có người đàn ông nào đồng ý chấp nhận cô như vậy.
Thật ra chẳng qua chỉ là bản thân nhu nhược, sợ bị phụ nữ đè đầu cưỡi cổ, làm mất hết thể diện mà thôi.
Nhìn đi, bây giờ không phải cô đã tìm thấy rồi sao?
Tống Thính Nam từng bước dụ dỗ: "Là lần nào?"
"Lần đó...Chính là, bạn gái cũ lừa em..." Từ Khanh Ngôn cúi đầu, có hơi mất mát: "Trước đây em...Mắc bệnh tâm lý khá nghiêm trọng, chị ta giúp đỡ em rất nhiều, từng bước từng bước cổ vũ em đi ra từ trong bóng tối, bởi vì bọn em từng trải qua giống nhau."
Tống Thính Nam lẳng lặng nghe, không có hỏi nhiều.
"Nhưng lần cuối cùng chị ta nói em, đi cùng với em rất nhàm chán, em cực kỳ không hiểu phong tình."
"Nhưng rõ ràng...Em vẫn luôn là vậy, vẫn chưa từng thay đổi."
Trái tim Tống Thính Nam như bị bàn chân con mèo đạp một cái, nhất thời mềm nhũn, cô khẽ xoa đầu Từ Khanh Ngôn, dịu dàng nói:
"Chẳng qua là nắm trong tay rồi sẽ không quý trọng nữa mà thôi."
Đáy mắt Từ Khanh Ngôn xẹt qua một tia u ám: "Vậy, chị cũng sẽ như thế sao?"
Tống Thính Nam khẽ nhíu mày, ngược lại cũng không để tâm đến cậu thăm dò: "Sẽ không đâu."
Cô nâng mặt cậu lên, như nâng một cái gì đó rất quý báu: "Khanh Ngôn nói như vậy, chị dù nắm trong tay rồi cũng phải cố gắng quý trọng chứ, nếu không chạy trốn với người khác thì phải làm sao đây?"
Cô cứ như vậy mà hài lòng với cảm giác nhiệt độ trên tay mình càng ngày càng cao, giống như muốn bốc khói đến nơi vậy.
"Chị...lại trêu đùa em..."
"Đâu có." Tống Thính Nam nghiêm túc một cách hiếm thấy: "Thế chị thì sao?"
"Khanh Ngôn, cảm thấy chị với chị ta, là cùng một loại người à?"
"Hoặc là nói, Khanh Ngôn đồng ý tin lời nói của chị sao?"
Trải qua khoảng thời gian suy nghĩ này, cô đã thừa nhận tâm ý của mình, Từ Khanh Ngôn chính là loại hình siêu cực phẩm của cô.
Em ấy sẽ không cảm thấy tính cách của cô quá mức mạnh mẽ, mà tính cách của em ấy cũng rất hợp khẩu vị cô.
Ngay sau đó, cô hỏi ra vấn đề mà cô xoắn xuýt đã lâu.
Từ Khanh Ngôn, rốt cuộc có phải coi cô thành thế thân của ai rồi hay không, rốt cuộc có phải xuyên qua cô, nhìn một người khác.
Cô chăm chú nhìn chằm chằm đôi mắt cậu, phóng ra cảm giác áp bức, không muốn bỏ sót bất cứ một tia cảm xúc nào.
Từ Khanh Ngôn bị cô nhìn chằm chằm như vậy, có hơi sốt sắng, tuy nhiên không dám né tránh, dường như cậu không chút nghĩ ngợi trả lời: "Không biết."
"Em cảm thấy chị sẽ không gạt em."
Tống Thính Nam nhăn mặt, ánh mắt cậu trong suốt tràn đầy chân thành, không trốn tránh.
Cho nên cô đồng ý cho cậu một cơ hội: "Thế nào Khanh Ngôn, muốn thử với chị không?"
Từ Khanh Ngôn chỉ cảm thấy Ầm một tiếng, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy, có khói hoa nổ tung trong thế giới cậu.
Tống Thính Nam, là đang tỏ tình với cậu sao?
Là Tống Thính Nam?
Muốn thử với cậu?
"Chị, chị, em, hả?"
Nhìn dáng vẻ choáng váng của cậu, Tống Thính Nam buông tay ra, lựa chọn cho cậu một ít không gian; "Bây giờ không cần nói cho chị cũng không sao, có thể suy xét một chút, sau đó lại nói cho chị."
Tống Thính Nam đứng dậy, vô cùng tự tin, cô có thể nhìn được ra từ phản ứng của em ấy, em ấy cũng có ý với cô, cho dù coi cô là thế thân, em ấy cũng tuyệt đối không thể từ chối cô.
Chỉ có điều cô không muốn làm thế thân, thế nên vẫn luôn không mở miệng.
"Không cần đâu chị." Đúng như dự đoán, Từ Khanh Ngôn nắm lấy vạt áo của cô, gò má đỏ bừng: "Em...em đồng ý."
Tống Thính Nam cúi người, ngậm lấy miếng thạch mà cô thèm muốn đã lâu.
Bị hơi thở của cô bao vây, Từ Khanh Ngôn trợn mắt lên, nhất thời quên cả hô hấp, hoàn toàn không biết phải làm sao.
Cô cô cô cô ấy, sao cô ấy lại vậy, này này này cái này, có phải là nhanh quá rồi không! Nụ hôn đầu của mình!
Vậy mình phải làm gì đây? Mình phải từ chối cô ấy sao? Mình phải đẩy cô ấy ra sau đó tát cô ấy một cái sao?
Nhưng mà mình không muốn từ chối đâu!
Tống Thính Nam cười thầm một tiếng, giơ tay, che đi đôi mắt của cậu: "Ngốc thế, sao không biết nhắm mắt lại?"
Lòng bàn tay ấm áp che đôi mắt cậu, dịu dàng mà cố chấp tước đoạt đi tầm nhìn của cậu, giống như cô vậy.
Không còn tầm nhìn, xúc cảm còn lại sẽ càng thêm nhạy cảm, Tống Thính Nam bày ra 18 cách ăn thạch tiêu chuẩn, chân Từ Khanh Ngôn có hơi mềm nhũn.
Tống Thính Nam bèn ôm lấy eo cậu, giúp chịu một phần cân nặng của cậu.
Ngón tay cái cô nhẹ nhàng vuốt nhẹ, khiến Từ Khanh Ngôn không kìm được mà run rẩy, cậu khẽ đẩy đẩy cô, tách khỏi sự săn sóc của Tống Thính Nam.
Cảm nhận được hơn nửa trọng lượng đều ở trên người mình, Tống Thính Nam khẽ cười, cố ý tiến đến bên tai cậu hỏi: "Sao thế Khanh Ngôn, đứng không vững sao?"
Từ Khanh Ngôn cúi đầu, tai đỏ lên như muốn rỉ máu, nói không ra lời, chỉ có thể làm bộ không nghe thấy.
Cô liền cúi đầu, ngậm lấy tai cậu.
Đầu lưỡi ướt át nhẹ nhàng liếm láp một cái, trêu chọc đến mức khiến thiếu niên trong lồng ngực run lên, bởi vì cách rất gần, Tống Thính Nam còn nhìn thấy rõ trên cổ cậu nổi lên một tầng da gà rất mỏng.
Cậu nghiêng người né tránh: "Chị làm gì thế!"
"Chị nhìn thử xem tai Khanh Ngôn có phải là đồ trang trí không, sao chị nói lại làm bộ như không nghe thấy thế?"
"Em..." Từ Khanh Ngôn nghẹn lời, cậu thật sự chơi không lại cô, nhớ tới chuyện vừa nãy phát sinh, cậu giận dỗi, nghiêng đầu nói: "Chị nhất định là đã từng trải nên kinh nghiệm mới phong phú như vậy!"
Cô khẽ sờ cằm, ra vẻ suy tư nghiềm ngẫm: "Hừm..."
Ánh mắt thiếu niên thỉnh thoảng dừng trên người cô, thấy cô nhìn sang liền lập tức dời đi, điệu bộ làm ra vẻ bản thân hoàn toàn không để ý.
Cô có hơi buồn cười: "Không có."
"Chị là tự học thành tài."
"Lừa người!" Từ Khanh Ngôn thấy cô phủ nhận, có hơi vui sướng, nhưng lại không quá tin tưởng, nếu như cái này chưa được thực hành ở trên nhiều người, sao lại có thể như này, cái này...
Cậu động động hai chân, thử che đậy cái gì đó.
Tống Thính Nam buông tay, làm bộ không nhìn thấy sự khác thường của cậu: "Nếu như Khanh Ngôn không tin, sao còn hỏi chị thế? Rốt cuộc muốn chị đưa ra câu trả lời như thế nào?"
Cô buông tay ra, ngồi trở lại lên ghế: "Đến ăn một chút gì đi."
Đột nhiên rời khỏi vòng tay ôm ấp của cô, đáy lòng cậu có hơi mất mát, nhưng mà đồ ăn hay là muốn ăn, chung quy một bàn này trên căn bản sẽ không đụng.
Nhưng cậu chủ yếu vẫn không có cách nào tập trung chú ý được, thỉnh thoảng lại dời sự chú ý lên đôi môi Tống Thính Nam.
Môi cô có hơi mỏng, bởi vì hôn môi, son môi đã nhòe đi một ít.
Đều bị cậu liếm rồi.
Cậu không khỏi sờ môi, nghĩ trên môi mình sẽ không có màu gì chứ?
"Lúc trước chị hẹn hò với bạn trai, lý do chia tay với chị đều là cùng một quan điểm một cách kinh ngạc."
"Bọn họ nói chị quá mạnh mẽ, từ đầu đến cuối không có một tý dáng vẻ nào của phụ nữ."
Tống Thính Nam mỉm cười: "Vì thế chị chưa hề làm gì cả, bởi vì chị không thích ở thế bị động."
"Do đó em đã hiểu chưa, Tiểu Khanh Ngôn?"
Bởi vì Từ Khanh Ngôn đã nói rõ ngọn ngành với cô, vì thế có qua có lại, cô đồng ý nói cho cậu biết những điều này.
Từ Khanh Ngôn ngoan ngoãn gật đầu, có chút hài lòng: "Nhưng mà bọn họ cũng thật là không có mắt, chị như vậy sao lại không có dáng vẻ của phụ nữ chứ?"
"Lẽ nào phụ nữ chỉ có một loại dáng vẻ thôi sao? Tất cả đều là cùng một khuôn khắc ra à? Vậy còn có ý nghĩa gì nữa chứ?"
Cậu lẩm bẩm: "Đây đều là ấn tượng rập khuôn của thời đại nào vậy."
Tống Thính Nam nở nụ cười, liếc nhìn, ngay cả đứa bé năm hai cũng hiểu rõ quy luật này, có mấy người làm thế nào cũng không thông não được.
Từng có người nói, tính cách cô như vậy vĩnh viễn cũng không tìm được người thích hợp, không có người đàn ông nào đồng ý chấp nhận cô như vậy.
Thật ra chẳng qua chỉ là bản thân nhu nhược, sợ bị phụ nữ đè đầu cưỡi cổ, làm mất hết thể diện mà thôi.
Nhìn đi, bây giờ không phải cô đã tìm thấy rồi sao?