Chương : 29
Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Võ giả dưới Đạo Linh cảnh, dù là cảnh giới Tiên Thiên đỉnh, bàn về tốc độ bùng nổ chưa chắc nhanh hơn Cảnh Ngôn dốc hết sức thi triển Thiên Không Chi Dực. Nhưng nếu võ giả bước vào Đạo Linh cảnh thì có thể bay một mức nào đó, bùng nổ tốc độ khủng bố hơn Cảnh Ngôn nhiều.
Cảnh Ngôn từng vào Thần Phong học viện, gặp cường giả Đạo Linh cảnh cũng nhiều lần. Cảnh Ngôn chính mắt xem cường giả Đạo Linh cảnh đánh nhau, nên hắn mới phán đoán thành chủ Đoan Dương thành Bạch Tuyết chém giết với Kim Loan Thủ Vệ có thực lực khá mạnh trong giới võ giả Đạo Linh cảnh.
Con ngươi Cảnh Ngôn co rút thầm nghĩ:
- Đạo Linh cảnh, sau này ta cũng sẽ bước vào Đạo Linh cảnh!
Vèo!
Cảnh Ngôn vận chuyển Thiên Không Chi Dực vọt đi nhanh như tia chớp.
Lúc vào thì chậm chạp, khi về nhanh hơn nhiều, chưa đầy một ngày Cảnh Ngôn đã ra khỏi Tội Ác Hiệp Cốc. Dọc đường gặp chút linh thú nhưng Cảnh Ngôn không quan tâm, linh thú bình thường thấy hắn không thể đuổi kịp tốc độ chạy như bay của hắn, không thể gây nguy hiểm.
Đến ngày thứ ba Cảnh Ngôn ra khỏi Nguyệt Hoa Sâm Lâm, xuyên qua Hắc Nha trại đi vào phạm vi địa vực Hắc Phong trấn.
Sắp rời khỏi khu vực này, nên đi chào Lưu Đại Toàn một tiếng. Đến bây giờ Lưu Đại Toàn còn giúp đỡ Cảnh Ngôn kinh doanh nhiều sản nghiệp.
Cảnh Ngôn đi vào Hắc Phong trấn, theo trí nhớ đến trước trạch viện Lưu gia.
Chưa đi vào Cảnh Ngôn đã cảm giác không khí kỳ lạ:
- Hưm? Chuyện gì đây?
Ban ngày mà cửa trạch viện đóng kín.
Lưu gia tuy không phải thế lực gia tộc lớn gì nhưng cũng có danh tiếng trong Hắc Phong trấn, tại sao ban ngày mà đóng kín cửa viện?
Cảnh Ngôn cau mày gõ cửa.
Rầm rầm rầm!
Rất nhanh bên trong truyền đến tiếng bước chân, sau đó cửa mở ra, một hộ vệ xuất hiện trước mặt Cảnh Ngôn.
Trông thấy Cảnh Ngôn, hộ vệ kinh ngạc kêu lên:
- Cảnh Ngôn thiếu gia?
Cảnh Ngôn gật đầu:
- Ừm!
Cảnh Ngôn biết mặt hộ vệ này, là võ giả lúc trước cầm tấm biển to hoan nghênh hắn.
Cảnh Ngôn cau mày nhìn vào trong sân, hỏi:
- Chuyện gì xảy ra? Chủ nhân Lưu gia đâu?
Từ lúc Cảnh Ngôn rời khỏi Hắc Phong trấn đến bây giờ mới một tháng ngắn ngủi, tại sao Lưu gia xảy ra biến đổi lớn như vậy? Lúc trước Cảnh Ngôn đến tuy Lưu gia đối mặt uy áp từ Thiên Lang bang nhưng hắn còn thấy không khí vui mừng, lần này nguyên trạch viện Lưu gia tràn ngập mùi suy sụp.
Hốc mắt hộ vệ đỏ hoe:
- Lão gia...
Nhìn thấy Cảnh Ngôn, hộ vệ nói một tràng những lời uất nghẹn mấy ngày nay:
- Cảnh Ngôn thiếu gia, lão gia bị thương! Cảnh Ngôn thiếu gia xin hãy giúp đỡ lão gia, lão gia là người tốt...
Cảnh Ngôn vẫy tay ngắt lời đối phương, nhíu mày hỏi:
- Lưu gia chủ ở đâu?
- Mời Cảnh Ngôn thiếu gia đi theo ta.
Hộ vệ đưa Cảnh Ngôn vào sân, đi vào một căn phòng.
Lưu Đại Toàn đang nằm liệt giường.
Hộ vệ kêu Lưu Đại Toàn nằm trên giường:
- Lão gia, Cảnh Ngôn thiếu gia đến.
- A?
Lưu Đại Toàn nghe hộ vệ kêu, thân hình mập mạp mạnh bật dậy, giương mắt nhìn Cảnh Ngôn, thịt mỡ trên mặt run run.
Lưu Đại Toàn kích động nhìn Cảnh Ngôn:
- Cảnh Ngôn thiếu gia?
Hưng phấn gặp lại Cảnh Ngôn khiến Lưu Đại Toàn hít một hơi sâu rồi bị sặc:
- Khụ... Khụ...
Lưu Đại Toàn bị thương đến lúc này vẫn chưa khỏi hẳn.
Cảnh Ngôn giơ tay ngăn Lưu Đại Toàn muốn đứng dậy, hắn hỏi:
- Lưu gia chủ không cần đứng lên, cứ ngồi đi. Nói cho ta biết xảy ra chuyện gì?
Sau khi vào trạch viện Lưu gia là Cảnh Ngôn cảm nhận rõ hơn sự hoang tàn, đám hộ vệ, phó tòng trong gia tộc giảm bớt nhiều.
Lưu Đại Toàn nói:
- Là Cao Nham!
Cảnh Ngôn cau mày:
- Cao Nham?
- Cao Nham là trưởng trấn của Hắc Phong trấn, mười ngày trước dẫn theo vệ đội mặc giáp của trưởng trấn đến đây mang Hiểu Nguyệt đi.
Nhớ đến nữ nhi bây giờ không rõ sống chết làm Lưu Đại Toàn cảm giác ruột gan đốt cháy. Lưu Đại Toàn thật sự yêu thương nữ nhi, lúc ở Thiên Lang bang, chủ quản Ngụy gia Ngụy Trùng Dương đòi mang Lưu Hiểu Nguyệt đi, gã không biết thực lực của Cảnh Ngôn thế nào nhưng dám quát mắng đòi liều mạng với đối phương.
Mặt Cảnh Ngôn lạnh lùng hỏi:
- Tại sao Cao Nham làm như vậy?
Lưu Đại Toàn khẽ thở dài:
- Bởi vì Ngụy gia Đoan Dương thành. Ngụy gia đã biết chuyện Cảnh Ngôn thiếu gia giết chủ quản Ngụy Trùng Dương trong Thiên Lang trại. Ngụy gia tuyền tin cho trưởng trấn Cao Nham kêu tìm thiếu gia, muốn áp giải thiếu gia đi Ngụy gia Đoan Dương thành.
Cảnh Ngôn nghe đến đây liền hiểu.
Khi Cảnh Ngôn giết chủ quản Ngụy gia tên Ngụy Trùng Dương là đã đoán được Ngụy gia sẽ điều tra lần mò tới mình, nhưng hắn không ngờ Ngụy gia có thể tra ra trong thời gian ngắn. Xem ra Ngụy gia muốn bắt hung thủ giết Ngụy Trùng Dương, trưởng trấn Cao Nham ra sức cho Ngụy gia, cam lòng làm chó săn. Cao Nham đến Lưu gia muốn bắt Cảnh Ngôn, nhưng hắn không ở Lưu gia nên đổi sang bắt Lưu Hiểu Nguyệt, muốn buộc hắn ngoan ngoãn nghe theo.
Mắt Cảnh Ngôn lấp lóe tia sáng lạnh, trầm giọng hỏi:
- Trưởng trấn nên nghe theo lệnh của phủ thành chủ Đoan Dương thành, từ khi nào một gia tộc mà có thể ra lệnh trưởng trấn thuộc quyền quản lý của phủ thành chủ?
Lưu Đại Toàn cười khinh miệt, sau đó biểu tình nặng nề nói:
- Ngụy gia đương nhiên không có quyền lực mệnh lệnh cho Cao Nham. Cao Nham làm như vậy vì nịnh Ngụy gia vui lòng, mục đích chính chắc là y muốn nuốt sáu chỗ sản nghiệp lúc trước nằm trong tay Thiên Lang bang. Cao Nham thèm đỏ mắt, nay có Ngụy gia làm hậu thuẫn khiến lá gan y to ra. Cảnh Ngôn thiếu gia, sáu chỗ sản nghiệp đã bị vệ đội mặc giáp khống chế.
Lưu Đại Toàn nhìn thấu sự kiện này.
Nếu không có Ngụy gia chống sau lưng thì Cao Nham tuyệt đối không dám đối xử với Lưu Đại Toàn như vậy. Nếu không thì Thiên Lang bang bị tiêu diệt nửa tháng qua tại sao Cao Nham không ra mặt nói một câu?
Trong Hắc Phong trấn ai chẳng biết trưởng trấn Cao Nham luôn cấu kết với Thiên Lang bang, nhận nhiều hối lộ từ Thiên Lang bang. Thiên Lang bang bị diệt khiến Cao Nham tổn thất lớn, nhưng gã không ra mặt nói câu nào.
Cảnh Ngôn cười khẽ:
- Ừm, ta biết rồi, là có người cảm thấy Cảnh Ngôn ta và Lưu gia chủ dễ ăn hiếp.
Có vẻ hành động của hắn đối với Thiên Lang bang còn hơi nhân từ, nếu Cảnh Ngôn giết sạch người Thiên Lang bang thì đã chấn nhiếp một số kẻ tham lam.
Lạnh lẽo dần khuếch tán trong tim Cảnh Ngôn, thằng khốn tên Cao Nham dám bắt Lưu Hiểu Nguyệt, không biết lấy đâu ra tự tin. Không lẽ cho rằng một Ngụy gia có thể bảo vệ an toàn cho Cao Nham sao?
***
Võ giả dưới Đạo Linh cảnh, dù là cảnh giới Tiên Thiên đỉnh, bàn về tốc độ bùng nổ chưa chắc nhanh hơn Cảnh Ngôn dốc hết sức thi triển Thiên Không Chi Dực. Nhưng nếu võ giả bước vào Đạo Linh cảnh thì có thể bay một mức nào đó, bùng nổ tốc độ khủng bố hơn Cảnh Ngôn nhiều.
Cảnh Ngôn từng vào Thần Phong học viện, gặp cường giả Đạo Linh cảnh cũng nhiều lần. Cảnh Ngôn chính mắt xem cường giả Đạo Linh cảnh đánh nhau, nên hắn mới phán đoán thành chủ Đoan Dương thành Bạch Tuyết chém giết với Kim Loan Thủ Vệ có thực lực khá mạnh trong giới võ giả Đạo Linh cảnh.
Con ngươi Cảnh Ngôn co rút thầm nghĩ:
- Đạo Linh cảnh, sau này ta cũng sẽ bước vào Đạo Linh cảnh!
Vèo!
Cảnh Ngôn vận chuyển Thiên Không Chi Dực vọt đi nhanh như tia chớp.
Lúc vào thì chậm chạp, khi về nhanh hơn nhiều, chưa đầy một ngày Cảnh Ngôn đã ra khỏi Tội Ác Hiệp Cốc. Dọc đường gặp chút linh thú nhưng Cảnh Ngôn không quan tâm, linh thú bình thường thấy hắn không thể đuổi kịp tốc độ chạy như bay của hắn, không thể gây nguy hiểm.
Đến ngày thứ ba Cảnh Ngôn ra khỏi Nguyệt Hoa Sâm Lâm, xuyên qua Hắc Nha trại đi vào phạm vi địa vực Hắc Phong trấn.
Sắp rời khỏi khu vực này, nên đi chào Lưu Đại Toàn một tiếng. Đến bây giờ Lưu Đại Toàn còn giúp đỡ Cảnh Ngôn kinh doanh nhiều sản nghiệp.
Cảnh Ngôn đi vào Hắc Phong trấn, theo trí nhớ đến trước trạch viện Lưu gia.
Chưa đi vào Cảnh Ngôn đã cảm giác không khí kỳ lạ:
- Hưm? Chuyện gì đây?
Ban ngày mà cửa trạch viện đóng kín.
Lưu gia tuy không phải thế lực gia tộc lớn gì nhưng cũng có danh tiếng trong Hắc Phong trấn, tại sao ban ngày mà đóng kín cửa viện?
Cảnh Ngôn cau mày gõ cửa.
Rầm rầm rầm!
Rất nhanh bên trong truyền đến tiếng bước chân, sau đó cửa mở ra, một hộ vệ xuất hiện trước mặt Cảnh Ngôn.
Trông thấy Cảnh Ngôn, hộ vệ kinh ngạc kêu lên:
- Cảnh Ngôn thiếu gia?
Cảnh Ngôn gật đầu:
- Ừm!
Cảnh Ngôn biết mặt hộ vệ này, là võ giả lúc trước cầm tấm biển to hoan nghênh hắn.
Cảnh Ngôn cau mày nhìn vào trong sân, hỏi:
- Chuyện gì xảy ra? Chủ nhân Lưu gia đâu?
Từ lúc Cảnh Ngôn rời khỏi Hắc Phong trấn đến bây giờ mới một tháng ngắn ngủi, tại sao Lưu gia xảy ra biến đổi lớn như vậy? Lúc trước Cảnh Ngôn đến tuy Lưu gia đối mặt uy áp từ Thiên Lang bang nhưng hắn còn thấy không khí vui mừng, lần này nguyên trạch viện Lưu gia tràn ngập mùi suy sụp.
Hốc mắt hộ vệ đỏ hoe:
- Lão gia...
Nhìn thấy Cảnh Ngôn, hộ vệ nói một tràng những lời uất nghẹn mấy ngày nay:
- Cảnh Ngôn thiếu gia, lão gia bị thương! Cảnh Ngôn thiếu gia xin hãy giúp đỡ lão gia, lão gia là người tốt...
Cảnh Ngôn vẫy tay ngắt lời đối phương, nhíu mày hỏi:
- Lưu gia chủ ở đâu?
- Mời Cảnh Ngôn thiếu gia đi theo ta.
Hộ vệ đưa Cảnh Ngôn vào sân, đi vào một căn phòng.
Lưu Đại Toàn đang nằm liệt giường.
Hộ vệ kêu Lưu Đại Toàn nằm trên giường:
- Lão gia, Cảnh Ngôn thiếu gia đến.
- A?
Lưu Đại Toàn nghe hộ vệ kêu, thân hình mập mạp mạnh bật dậy, giương mắt nhìn Cảnh Ngôn, thịt mỡ trên mặt run run.
Lưu Đại Toàn kích động nhìn Cảnh Ngôn:
- Cảnh Ngôn thiếu gia?
Hưng phấn gặp lại Cảnh Ngôn khiến Lưu Đại Toàn hít một hơi sâu rồi bị sặc:
- Khụ... Khụ...
Lưu Đại Toàn bị thương đến lúc này vẫn chưa khỏi hẳn.
Cảnh Ngôn giơ tay ngăn Lưu Đại Toàn muốn đứng dậy, hắn hỏi:
- Lưu gia chủ không cần đứng lên, cứ ngồi đi. Nói cho ta biết xảy ra chuyện gì?
Sau khi vào trạch viện Lưu gia là Cảnh Ngôn cảm nhận rõ hơn sự hoang tàn, đám hộ vệ, phó tòng trong gia tộc giảm bớt nhiều.
Lưu Đại Toàn nói:
- Là Cao Nham!
Cảnh Ngôn cau mày:
- Cao Nham?
- Cao Nham là trưởng trấn của Hắc Phong trấn, mười ngày trước dẫn theo vệ đội mặc giáp của trưởng trấn đến đây mang Hiểu Nguyệt đi.
Nhớ đến nữ nhi bây giờ không rõ sống chết làm Lưu Đại Toàn cảm giác ruột gan đốt cháy. Lưu Đại Toàn thật sự yêu thương nữ nhi, lúc ở Thiên Lang bang, chủ quản Ngụy gia Ngụy Trùng Dương đòi mang Lưu Hiểu Nguyệt đi, gã không biết thực lực của Cảnh Ngôn thế nào nhưng dám quát mắng đòi liều mạng với đối phương.
Mặt Cảnh Ngôn lạnh lùng hỏi:
- Tại sao Cao Nham làm như vậy?
Lưu Đại Toàn khẽ thở dài:
- Bởi vì Ngụy gia Đoan Dương thành. Ngụy gia đã biết chuyện Cảnh Ngôn thiếu gia giết chủ quản Ngụy Trùng Dương trong Thiên Lang trại. Ngụy gia tuyền tin cho trưởng trấn Cao Nham kêu tìm thiếu gia, muốn áp giải thiếu gia đi Ngụy gia Đoan Dương thành.
Cảnh Ngôn nghe đến đây liền hiểu.
Khi Cảnh Ngôn giết chủ quản Ngụy gia tên Ngụy Trùng Dương là đã đoán được Ngụy gia sẽ điều tra lần mò tới mình, nhưng hắn không ngờ Ngụy gia có thể tra ra trong thời gian ngắn. Xem ra Ngụy gia muốn bắt hung thủ giết Ngụy Trùng Dương, trưởng trấn Cao Nham ra sức cho Ngụy gia, cam lòng làm chó săn. Cao Nham đến Lưu gia muốn bắt Cảnh Ngôn, nhưng hắn không ở Lưu gia nên đổi sang bắt Lưu Hiểu Nguyệt, muốn buộc hắn ngoan ngoãn nghe theo.
Mắt Cảnh Ngôn lấp lóe tia sáng lạnh, trầm giọng hỏi:
- Trưởng trấn nên nghe theo lệnh của phủ thành chủ Đoan Dương thành, từ khi nào một gia tộc mà có thể ra lệnh trưởng trấn thuộc quyền quản lý của phủ thành chủ?
Lưu Đại Toàn cười khinh miệt, sau đó biểu tình nặng nề nói:
- Ngụy gia đương nhiên không có quyền lực mệnh lệnh cho Cao Nham. Cao Nham làm như vậy vì nịnh Ngụy gia vui lòng, mục đích chính chắc là y muốn nuốt sáu chỗ sản nghiệp lúc trước nằm trong tay Thiên Lang bang. Cao Nham thèm đỏ mắt, nay có Ngụy gia làm hậu thuẫn khiến lá gan y to ra. Cảnh Ngôn thiếu gia, sáu chỗ sản nghiệp đã bị vệ đội mặc giáp khống chế.
Lưu Đại Toàn nhìn thấu sự kiện này.
Nếu không có Ngụy gia chống sau lưng thì Cao Nham tuyệt đối không dám đối xử với Lưu Đại Toàn như vậy. Nếu không thì Thiên Lang bang bị tiêu diệt nửa tháng qua tại sao Cao Nham không ra mặt nói một câu?
Trong Hắc Phong trấn ai chẳng biết trưởng trấn Cao Nham luôn cấu kết với Thiên Lang bang, nhận nhiều hối lộ từ Thiên Lang bang. Thiên Lang bang bị diệt khiến Cao Nham tổn thất lớn, nhưng gã không ra mặt nói câu nào.
Cảnh Ngôn cười khẽ:
- Ừm, ta biết rồi, là có người cảm thấy Cảnh Ngôn ta và Lưu gia chủ dễ ăn hiếp.
Có vẻ hành động của hắn đối với Thiên Lang bang còn hơi nhân từ, nếu Cảnh Ngôn giết sạch người Thiên Lang bang thì đã chấn nhiếp một số kẻ tham lam.
Lạnh lẽo dần khuếch tán trong tim Cảnh Ngôn, thằng khốn tên Cao Nham dám bắt Lưu Hiểu Nguyệt, không biết lấy đâu ra tự tin. Không lẽ cho rằng một Ngụy gia có thể bảo vệ an toàn cho Cao Nham sao?