Chương 42: Kỳ Nghỉ Cuối Kỳ
Quyển sách ký họa to hơn sách thông thường một chút, vẫn còn rất mới.Tay Triệu Ly Nông cầm sách ký họa đứng tại chỗ, Đồng Đồng ở trên giường mơ mơ màng màng nhìn xung quanh, không thấy được cái gì, lại ngã xuống ngủ thiếp đi.Gần cuối kỳ, thần kinh ai cũng căng thẳng, đều thức gần nửa đêm cho nên thật sự rất buồn ngủ.Triệu Ly Nông cụp mi xuống, nhìn vào quyển sách ký họa đã mở ra, vừa nhìn không khỏi ngơ ngác: trang đầu tiên là một bức vẽ bằng chì về cùng một loài thực vật có đặc điểm giống nhau nhưng triệu chứng lại khác nhau.Cô tiếp tục lật xuống trang tiếp theo, mỗi trang đều giống nhau, các cây trồng giống nhau với các loại bệnh trạng khác nhau được vẽ ở bên trái và bên phải. Bên trên có ghi tên bệnh, nếu có hai bệnh trạng hơi khó phân biệt thì bên cạnh có phần ghi chú phân tích, giải thích sự khác nhau giữa hai chứng bệnh.Cơn buồn ngủ của Triệu Ly Nông biến mất, gần như ngay lập tức nhớ tới những gì giáo sư Khang An Như đã nói, vòng sát hạch thứ hai của cán bộ trồng trọt yêu cầu xác định các triệu chứng bệnh trạng ở hiện trường.Nghiêm Tĩnh Thủy lang thang bên ngoài lâu như vậy là để đưa thứ này cho cô?Quyển sách ký họa không dùng hết, chỉ vẽ khoảng chừng hơn chục bức, tức là có hơn chục loại bệnh trạng, nhưng triệu chứng được minh họa rất rõ ràng và rất dễ nhìn.Triệu Ly Nông nghĩ đến bóng lưng vội vàng bỏ chạy của đối phương, cô đặt quyển sách ký họa lên trên bàn, bật quang não lên, tìm số thông tin liên lạc của Nghiêm Tĩnh Thủy, gửi một tin nhắn qua đó.AAA nông dân tiểu Triệu: [Bạn học Nghiêm, quyển sách ký họa về bệnh trạng thực vật dễ mắc phải này là đưa cho tôi sao?]Triệu Ly Nông nhìn đối phương soạn tin chừng nửa ngày, cuối cùng trả lời một tin nhắn.Nghiêm nỗ lực: [Chỉ cho cậu mượn xem hai ngày, tôi không muốn nhìn thấy người được cha tôi đề cử lại thi trượt, như vậy sẽ khiến ông ấy mất mặt. ]AAA nông dân tiểu Triệu: [Cảm ơn.]Mặc dù quyển sách ký họa này không có tác dụng gì nhiều với Triệu Ly Nông, nhưng cô vẫn cảm ơn lòng tốt của Nghiêm Tĩnh Thủy.Trên đường Nghiêm Tĩnh Thủy đi về trung quyển, nhìn thấy hai từ đơn giản trên quang não khiến khuôn mặt của cô ta đỏ bừng, cô ta xoay người tại chỗ vài vòng, cuối cùng cũng miễn cưỡng bình tĩnh lại.Nghiêm nỗ lực: [ Sát hạch cán bộ trồng trọt nói đơn giản cũng không phải đơn giản, tôi khuyên cậu nên học tập chăm chỉ hơn, đừng lười biếng như Ngụy Lệ.]AAA nông dân tiểu Triệu: [Cuốn sách tranh này là gần đây cậu mới vẽ sao? ]Nghiêm nỗ lực: [Cậu nghĩ rằng tôi cố ý vẽ nó cho cậu à? Đúng là ý nghĩ kỳ lạ, chẳng qua là trước đây tôi vẽ lại để nghiên cứu học tập thôi.]Triệu Ly Nông liếc nhìn một nhãn nhỏ được dán ở bên trong tấm bìa cứng cuối cùng của quyển sách ký họa, trên đó có ghi ngày sản xuất, là hơn mười ngày trước.Có người ngoan cố, Triệu Ly Nông sẽ không vạch trần.AAA nông dân tiểu Triệu: [Cậu không sợ tôi đem cho người khác xem sao?]Nghiêm nỗ lực: [Tại sao cậu có thể chia sẻ tài liệu với người khác, còn tôi thì không thể?]Nghiêm Tĩnh Thủy đứng ở ven đường, có chút tức giận.Kỳ thật cô ta cảm thấy bản thân mình rất dễ nói chuyện, đặc biệt là sau khi cha cô ta đã từng căn dặn có thể trao đổi cùng với các bạn học cùng lớp.Trước đây Nghiêm Tĩnh Thủy không hoàn toàn hiểu ý của ông, cô ta cảm thấy rằng một mình cô ta có thể vùi đầu vào học tập, hoàn toàn có thể giống như La Phiên Tuyết, không cần đến Căn cứ nông học số chín, thẳng đến một ngày nào đó thì hoàn thành khảo khí thợ trồng trọt và sát hạch cán bộ trồng trọt, năm tiếp theo sẽ tham gia sát hạch nghiên cứu viên.Trên thực tế, La Phiên Tuyết mới là người đầu tiên được Nghiêm Thắng Biến tạo ra ngoại lệ. Cô ấy là người đầu tiên không đến Căn cứ nông học số chín kể từ khi quy định mới ra đời, trực tiếp tham gia vào các kỳ sát hạch.Bất quá, mặc dù cô ấy không đến trường học, nhưng tại phòng thí nghiệm của căn cứ trung ương cũng tiến hành trồng trọt, dựa theo kết quả của phòng thí nghiệm so sánh với thành tích tốt nghiệp của căn cứ nông học số chín, cô ấy cũng đủ thăng lên cán bộ trồng trọt.Nhưng La Phiên Tuyết không chỉ tham gia sát hạch cán bộ trồng trọt, mà phải tham gia thêm kỳ khảo thí thợ trồng trọt.Đề mục trong kỳ khảo thí thợ trồng trọt là do các giáo sư của Căn cứ nông học số chín đưa ra, kết hợp với việc tham khảo những nội dung mà sinh viên nông học đã học trong bốn năm đó.Nghiêm Tĩnh Thủy và La Phiên Tuyết, một người theo cha, một người theo mẹ, từ nhỏ ra vào trong nhiều phòng thí nghiệm khác nhau mà lớn lên, mức độ quen thuộc với thực vật của họ sâu hơn những người khác.Nghiêm Tĩnh Thủy cũng có thể đi theo con đường giống như La Phiên Tuyết, nhưng Nghiêm Thắng Biến lại để cho cô ta đến Căn cứ nông học số chín.Nghiêm Tĩnh Thủy luôn nghe lời cha mình, nhưng sau khi đến đây, cô ta phát hiện ra rằng các sinh viên ban A chưa bao giờ muốn trao đổi với cô ta về việc học của họ, thậm chí họ chỉ chọn phát hành nhiệm vụ, xưa nay không tự đi làm việc.Cô ta coi thường những người như vậy. Có lần cũng muốn quay trở về, giống như La Phiên Tuyết trực tiếp tham gia sát hạch.Bất quá... vẫn có người muốn học tập ở Căn cứ nông học số chín.Vào học kỳ trước khi Nghiêm Tĩnh Thủy đến lớp nông học ban C để nói chuyện, cô ta còn tưởng rằng sẽ có người đến hỏi mình, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có ai đến.AAA nông dân tiểu Triệu: [Tôi biết, cậu rất hào phóng.]Nghiêm Tĩnh Thủy không nén được cong cong khóe miệng, giơ tay giả vờ ho khan một tiếng, sau đó chọt chọt vào bàn phím màn hình ánh sáng: [Cậu có thể chụp ảnh rồi gửi vào bên trong nhóm, để cho những người khác cùng xem . ]AAA nông dân tiểu Triệu: [Được rồi.]Cuốn sách vẽ này không có tác dụng đối với Triệu Ly Nông, nhưng nó lại rất quan trọng đối với các sinh viên của Căn cứ nông học số chín.Triệu Ly Nông chụp từng bức ảnh, đăng chúng trong nhóm tân sinh viên như thường lệ, lại nói với mọi người rằng đây là tài liệu do Nghiêm Tĩnh Thủy lớp nông học ban A gửi cho.Hơn nửa đêm, sau khi Triệu Ly Nông gửi xong thì đi ngủ, Nghiêm Tĩnh Thủy trở lại phòng ngủ cũng không xem tin trong nhóm, tắm rửa xong cũng ngủ thiếp đi, hoàn toàn không biết bọn họ đã gây ra náo loạn.Có hơn mười trang so sánh triệu chứng giống nhau của các loại cây trồng, sau khi những bức ảnh này được đăng lên, trong nháy mắt đã lan truyền khắp toàn bộ Căn cứ nông học số chín, thậm chí còn chảy sang các căn cứ khác...."Nghiêm Thắng Biến muốn thu phục sinh viên kia?" Lý Chân Chương ngồi trên chiếc ghế sô pha lớn trong nhà, sắc mặt không chút lo lắng nói với ba người trên màn hình đối diện, "Tôi nghĩ ông ta muốn triệu hồi tất cả những người có tài năng thiên phú về dưới trướng của ông ta."Bành Bác Bình hừ lạnh: "Không phải La Phiên Tuyết cũng do ông ta đưa tới sao?""Nghiêm Thắng Biến có địa vị đặc biệt, được giới nông học vô cùng ngưỡng mộ. Tiểu La hướng về phía ông ta cũng là chuyện bình thường." Diêu Hứa Trí lắc đầu, "Sinh viên kia ở Căn cứ nông học số chín có lai lịch như thế nào?"Nghiên cứu viên cấp cao số 9 Tào Văn Diệu gửi cho bọn họ một phần văn kiện: "Không có gì đặc biệt, chỉ là đời sau của một nghiên cứu viên đã lụi bại, tôi nghi ngờ rằng trong tay của cô ta chỉ có chút tư liệu thôi. Chúng ta vẫn phải cẩn thận với Nghiêm Thắng Biến, nếu như ông ta lợi dụng con gái mình để chiêu người ở Căn cứ nông học số chín ..."Lý Chân Chương ngắt lời: "Ông ta có thể chiêu mộ được người lợi hại nào ở Căn cứ nông học số chín? Không phải tất cả mọi thứ đều phụ thuộc vào ông ta, Nghiêm gia ngoại trừ ông ta ra thì còn gì khác? Nếu đó là Đan Vân thì còn đáng để kiêng kỵ, nhưng thật đáng tiếc khi con gái của cô ta lại là rác rưởi. "Mặc dù địa vị của Nghiêm Thắng Biến cao cả, quyền lên tiếng lớn hơn so với Lý Chân Chương, nhưng tất cả các thế lực ở Căn cứ trung ương đều nằm trong tay những gia tộc khác.Trong tay các nhà Đan, La nắm giữ hạt giống, xem như là nắm huyết mạch của mỗi căn cứ.Ngoại trừ Chu Thiên Lý là viện trưởng của Căn cứ nông học số chín, những nghiên cứu viên cao cấp khác không có ai mà không có sản nghiệp của gia tộc ở phía sau?Lúc đầu, Nghiêm Thắng Biến chỉ một lòng cống hiến hết cho việc nghiên cứu thực vật dị biến, thậm chí không tự mưu lợi cho gia tộc mình, sản nghiệp duy nhất trong mấy năm qua đã không ổn lắm.“Nếu ông ta muốn chiêu mộ người, thì cứ để cho ông ta chiêu thôi.” Bành Bác Bình không quan tâm, “Cho dù tuyển ra một đống nghiên cứu viên thì lại làm sao.”Mấy người ở đối diện đột nhiên cười rộ lên.—— người nào không biết nghiên cứu viên yếu ớt, nếu gặp phải thực vật dị biến, nhất định sẽ chết....Từ chuyện quyển sách ký họa mà Nghiêm Tĩnh Thủy và Triệu Ly Nông dần dần thân thiết hơn.Tất nhiên, kiểu thân thiết hiếm có này chỉ tồn tại bên trong tin nhắn, mỗi sáng Nghiêm Tĩnh Thủy đều gửi tin nhắn cho Triệu Ly Nông.Nghiêm nỗ lực: [Chào buổi sáng ngày mới, chúc cậu học hành chăm chỉ.]Nghiêm nỗ lực: [Chào buổi sáng, học tập giống như chèo thuyền ngược dòng, không tiến ắt sẽ lùi. ]Nghiêm nỗ lực: [Chào buổi sáng, người trẻ tuổi không làm việc chăm chỉ, người lớn sẽ rất buồn.]...Mỗi ngày, Nghiêm Tĩnh Thủy đều không ngừng gửi đến những lời động viên tương tự muốn người tiến bộ mỗi ngày.Mỗi lần Triệu Ly Nông đều luôn đáp lại lời chào của cô ấy.Cho đến khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ, Triệu Ly Nông đã lái chiếc mô tô ba bánh đến thị trường giao dịch để bán khổ qua và cải thảo mà cô đã trồng.“Ly Nông, cậu phải trở về căn cứ trung ương sao?” Đồng Đồng đang đợi bên ngoài thị trường giao dịch hỏi: “Khi nào thì kỳ sát hạch cán bộ trồng trọt bắt đầu?”“Ngày 31 tháng 12.” Triệu Ly Nông đã mua vé xong, bỏ ra số điểm không nhỏ.Đồng Đồng suy nghĩ một chút: "Vậy tôi cũng đi căn cứ trung ương, tôi muốn xem cậu thi sát hạch.""Đi căn cứ trung ương?" Hà Nguyệt Sinh mang theo cái thùng không đầy lắm ló đầu lại đây, “Tôi cũng đi.”“Cậu không về nhà sao?” Triệu Ly Nông hỏi, cô nhớ tới thế giới này cũng có phong tục đón năm mới.“Còn lâu mới đến tết, chúng tôi đi xem cậu thi sát hạch trước.” Hà Nguyệt Sinh xoa xoa tay, “Kết quả sát hạch sau một tuần sẽ có, khi đó cậu đậu rồi sẽ phải mời chúng tôi một bữa ăn thịnh soạn."Triệu Ly Nông cười: "Được."Một ngày trước khi rời Căn cứ nông học số chín, Triệu Ly Nông trở lại nội thành và gặp phải vô số người ở trên đường, những người này đã chủ động nói lời cổ vũ với cô, còn chân thành chúc phúc cho cô thành công vượt qua kỳ sát hạch.Có người quen biết cô là bạn cùng lớp, cũng có nhiều học trưởng học tỷ không quen biết, bọn họ đều gửi đến cô những lời chúc giản dị và chân thành nhất, mong cô trở thành cán bộ trồng trọt."Bồ Tát, cậu nhất định sẽ thi đậu, tương lai sẽ trở thành nghiên cứu viên cao cấp của Viện nghiên cứu nông học Trung ương!" Trong đám người có người lớn tiếng kêu lên.Nghe thấy cái tiếng gọi quen thuộc đó, Triệu Ly Nông nhướng mày nhìn lên, cô vẫn không biết người trong nhóm gọi là "Mạng sống quan trọng" kia là ai.Một nam sinh cực kỳ gầy gò đứng trong đám người, khuôn mặt vô cùng hốc hác, là do dinh dưỡng không đủ, thậm chí trông hơi giống bộ xương, nhưng đôi mắt lại cực kỳ đen và sáng.Chính là cậu ta.Triệu Ly Nông nhớ được đối phương, cậu ta rất ít khi đến căn tin ăn cơm, luôn là người đến lớp sớm nhất, quần áo của cậu ta còn cũ hơn so với cô.Mỗi thành viên của ban C đều có sự khốn khó của riêng mình."Chỉ là sát hạch cán bộ trồng trọt mà thôi. Tôi vẫn là sinh viên của Căn cứ nông học số chín." Triệu Ly Nông nghiêm túc nói, "Tôi sẽ quay lại."Vượt cấp sát hạch đủ gây sự chú ý đến mọi người, nhưng sát hạch của một người không có liên quan gì đến sinh viên bình thường của căn cứ nông học số chín.Chỉ là Triệu Ly Nông khác với những người khác.Các sinh viên nông học tại Căn cứ nông học số chín đã nhìn thấy một loại hy vọng không tên ở trên người cô, bọn họ vô thức hy vọng rằng Triệu Ly Nông sẽ mang lại những thay đổi khác trong tương lai....Mấy người họ đã mua vé trên cùng một đoàn tàu, Triệu Ly Nông lên tàu với chiếc rương hành lý giống như khi cô vừa mới đến, nội tâm cảm thấy phức tạp, hoặc ít hoặc nhiều đều có chút thấp thỏm.——Trước kỳ thi sát hạch, cô phải gặp mẹ của bộ thân thể này.