Chương 27: Tôi Không Phải Anh Họ Của Cô
Mối chúa nhận ra được nguy hiểm đang đến gần, theo bản năng đẩy khớp chân của lên, điên cuồng vỗ đôi cánh màng và kéo lê cái bụng trướng to của nó về phía sau. Nhưng bởi vì hình thể nó rất to, kém linh hoạt hơn so với mối sinh sản, nó chưa di chuyển được bao xa thì Diệp Trường Minh đã chạy tới.So với sự chuyển động cồng kềnh chậm chạp của con mối chúa, Diệp Trường Minh lại di chuyển nhanh một cách đáng kinh ngạc như một con rồng đang bơi, ngay khi tránh được chất lỏng axit của một con mối sinh sản ở phía sau, hắn vẫn mượn lực mũi chân nhảy lên, giẫm lên thân của con mối đang tiến tới, hai tay nắm chặt đường đao, mu bàn tay gầy guộc nổi lên mấy đường gân xanh, chém thẳng về phía mối chúa.Đường đao lạnh lẽo cắm thẳng vào trong phần miệng cứng rắn, con mối chúa đau đớn điên cuồng vung vẩy cái đầu khổng lồ của nó, cố gắng muốn hất văng tên nhân loại và cây đao đang đâm thủng cơ thể mình đi ra xa.Tuy nhiên, tên nhân loại này thay vì bị hất văng ra ngoài, trái lại tay hắn vẫn nắm chặt đường đao, mượn lực vung một cái, trong nháy mắt vượt qua đỉnh đầu của nó."Chi ——! ! !"Con mối chúa dường như hiểu được tai ương sắp ập đến nên phát ra âm thanh khàn khàn sợ hãi từ phần miệng bị đứt, những con ấu trùng vốn đang ngủ say bắt đầu nở và lớn lên nhanh chóng, nối đuôi nhau lao về phía mối chúa.Diệp Trường Minh đứng ở trên đỉnh đầu mối, tay nắm chặt đường đao, hai chân vững như bàn thạch, mặc dù đầu của nó điên cuồng lắc lư, chân của hắn cũng không chút nhúc nhích, mắt lạnh nhìn đám mối non vọt tới, hắn vẫn bình tĩnh, tay phải hơi mở ra, lại nắm chặt lấy tay trái, năm ngón tay khớp xương rõ ràng trong môi trường tối tăm ẩm ướt nhưng vẫn rất ấm áp, gân xanh nổi lên mỗi một tấc đều có nghĩa ẩn chứa sức mạnh cực lớn chuẩn bị bộc phát."Ca —— sát —— "Đường đao đang cắm vào trong miệng con mối bị chủ nhân của nó nắm chặt lấy, đột nhiên kéo vạch xuống, lớp vỏ bên ngoài rõ ràng vô cùng cứng rắn, nhưng lại giống như con đao sắc bén chém vào nước bùn, mềm nhẹ không chút cản trở.Mối chúa ngửa đầu giẫy giụa cố gắng phát ra âm thanh khàn khàn cuối cùng, nhưng phần miệng của nó đã bị đứt rách đến nỗi không thể kêu lên được tiếng nào, chỉ có thể nỗ lực đung đưa cơ thể và đôi cánh có màng của nó một cách yếu ớt.Khăn che mặt màu đen chẳng biết bị rớt xuống lúc nào, làm lộ ra gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Diệp Trường Minh. Hắn vẫn nắm chặt đường đao, hai mắt không chút gợn sóng, từ đỉnh đầu mối chúa không ngừng chém xuống, mãi đến tận phần đuôi, đến cùng nó đã bị xẻ ra làm hai!Cơ thể mối chúa bị xẻ đôi đột nhiên bị ngã sang hai bên, sau khi ngã ra đất còn run lên nhè nhẹ.Một lượng lớn mối non đang điên cuồng lao tới đột nhiên dừng lại bất động, ngẩng đầu lên và đánh hơi xung quanh, tựa hồ như đang tự hỏi tại sao mệnh lệnh đột nhiên lại biến mất.Diệp Trường Minh nắm chặt đường đao, mặt không hề cảm xúc từ phần đuôi của mối chúa đi ra, đứng ở trên bụng nó, nhìn thấy một ít cành gỗ vụn, hình như là bị mối chúa gặm nhấm vẫn chưa tiêu hóa hết.Hắn dùng quang não ghi lại cảnh tượng bên trong bụng mối chúa, chụp từng bức ảnh và chuẩn bị gửi sang cho Nghiêm Thắng Biến ở trên mặt đất.Đúng lúc này, trên vách động có một con mối đực đang nấp sau đôi cánh có màng, lặng yên không một tiếng động vồ về phía Diệp Trường Minh, khớp chân mảnh khảnh sắc bén dựng đứng lên, tựa hồ sắp xuyên thủng hoàn toàn vào thân thể của hắn.Ngay sau đó, Diệp Trường Minh cũng không quay đầu lại, nâng đao đâm về phía sau, không hề di chuyển một bước, đâm trúng vào bụng của con mối đực đang tấn công hắn, lại cầm dao, xoay người rồi đột nhiên rút đao ra, mũi đao vẫn còn dính trên bụng của con mối đực có chất nhầy vàng trắng nhỏ giọt xuống đất bùn trong hang.Phần chân đốt của mối đực trở nên cứng đờ, ngay khi đường đao bị rút ra, nó phát ra một tiếng rít cuối cùng, cuối cùng cũng hoàn toàn tắt thở, ngã ầm xuống bên cạnh mối chúa.Những con mối non tựa hồ cũng không biết nên tấn công ai, tiếp tục vọt về hướng Diệp Trường Minh. Do số lượng quá nhiều, mấy người khác căn bản không ngăn được.Đúng lúc này, năm chiếc máy bay không người lái đột nhiên bay vào trong hang động, những chiếc máy bay này lớn hơn những chiếc máy bay không người lái quan sát địa hình trước đó, hai bên được cải tiến có gắn thêm súng ống, vừa vào đã bay vút trên không trung tiến đến đàn mối non không ngừng bắn phá.Là Điền Tề Tiếu ở bên ngoài điều khiển.Diệp Trường Minh ra hiệu đội viên phân tán, phối hợp với máy bay không người lái càn quét và bắn phá, đẩy lùi tất cả đàn mối non vào trong hang, sau khi bọn chúng đã rút lui thì cho một chiếc máy bay không người lái bay tới ném thuốc nổ.Sau hai mươi phút."Ầm!"Có một tiếng nổ đinh tai nhức óc phát ra trong cái hố to, và tổ mối cứ thế bị tiêu diệtDiệp Trường Minh lau sạch thân đao, tra lại vào vỏ ở phía sau lưng, nói với các đội viên: "Đi thôi.". . .Nghiêm Thắng Biến và Ngụy Lệ đã ngồi vào trong xe, Chi Minh Nguyệt và Côn Nhạc ở hai bên thân xe, chỉ cần có chút gió bay cỏ lay sẽ đưa bọn họ rời khỏi, mà Điền Tề Tiếu thì ngồi ở phía sau xe bán tải, lơ lửng trước sau bên người hắn ta là hai chiếc máy bay không người lái, ném thuốc nổ bằng chiếc máy bay không người lái trong hang động khi nãy là do hắn ta điều khiển.Khi quân đội tiếp viện bên kia đã đến, Diệp Trường Minh và đội của hắn cũng quay trở lại.Nghiêm Thắng Biến thấy đoàn người không sao thì nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Là tôi đánh giá thấp dị sát đội.""Nghiêm tổ trưởng, tôi có chụp được vài tấm ảnh." Diệp Trường Minh đem tấm ảnh và video ghi được đều gửi sang cho Nghiêm Thắng Biến.Ngụy Lệ lặng lẽ thò đầu qua nhìn, cố gắng nhìn thử một chút, kết quả liếc mắt qua một cái nhìn thấy xác một con mối chúa bị cắt làm đôi: "!"Cô lập tức hít vào một hơi thật sâu, an phận rút đầu về, cũng không dám lên tiếng nữa. Hay là nói cô sợ nhất chính là người anh họ này đây, quá tàn nhẫn! Đây là chuyện mà nhân loại có thể làm ra được ư?Nghiêm Thắng Biến xem xong từng thứ một, sau đó cau mày: "Là bọn mối ăn cây long trảo hòe dị biến cấp A sao?"Thực vật dị biến cao cấp có năng lực phục hồi mạnh mẽ tới mức ngay cả lửa cũng không thể thiêu rụi, cho nên chúng mới có thể cung cấp đầy đủ thức ăn cho căn cứ trung ương, mà hiện tại một gốc cây long trảo hòe dị biến cấp A lại bị mối ăn sạch."Hay là tốc độ gặm nhấm của mối dị biến nhanh hơn long trảo hòe." Ngụy Lệ đứng ở bên cạnh nhỏ giọng nói, "Một ổ mối to như vậy mà!""Cũng không phải không có khả năng." Nghiêm Thắng Biến trầm tư chốc lát, giương mắt nói với Diệp Trường Minh, "Tôi lập tức xin lệnh phía trên đi quan sát Tự thành."Nếu như mối có thể đối phó với thực vật dị biến cấp A, có thể là một cơ hội đột phá.Đoàn người rời khỏi Tự thành.Không ai phát hiện ở dưới đáy hố to bị sụp đổ, có một hạt giống màu đen phá bụng mối chúa chui ra, chồi non xanh tươi mọc ra từ những cành khô của long trảo hòe, dính đầy chất nhầy màu vàng trắng, nhanh chóng lớn lên.. . ."50 ngàn điểm cuối cùng cũng đã về tay." Hà Nguyệt Sinh dựa người vào lưng ghế trên đoàn tàu thở dài một hơi nhẹ nhõm, "Thật không phải là cuộc sống của con người."Triệu Ly Nông nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi một câu mà cô vẫn luôn muốn hỏi: "Sao cậu lại muốn đến căn cứ số năm?"Hà Nguyệt Sinh dựa vào tin tức để kiếm tiền, đầu cơ một số thứ nhỏ nhặt, vì vậy cũng không nghèo đến mức phải đăng ký làm công nhân ở căn cứ số năm."Còn không phải là vì có người quen ở căn cứ số năm sao." Hà Nguyệt Sinh tay cầm một chai nước đá kề vào cổ của hắn, ngửa đầu nói, "Trong tay tôi có một số thứ, tôi muốn bán cho bọn họ."Triệu Ly Nông hỏi: "Có tìm được người không?""Tìm được rồi, ngày hôm trước đã xong."Hà Nguyệt Sinh lấy ra một túi giấy, nháy mắt nói với Triệu Ly Nông, "Tôi còn mang theo một ít đồ tốt, nghe nói hầm canh rất bổ dưỡng."Triệu Ly Nông nhận lấy, mở túi giấy ra, phát hiện bên trong là đông trung hạ thảo thái nhỏ. Nhưng bị mỏng và nát, vừa nhìn là biết hàng đào thải, bất quá ở thế giới này, đại khái cũng coi như là hàng tốt.Triệu Ly Nông gói kỹ lại và trả cho hắn: "Rất tốt."Sau một tuần đi thu hoạch, ngoại trừ ngày đầu tiên gặp phải hệ thực vật dị biến, sau đó cũng có gặp qua thực vật dị biến nhưng đều bị thủ vệ đội nhanh chóng xử lý, cũng không có thương vong lớn.Chỉ có điều lúc nào cũng có áp lực sinh tử giày vò, tựa hồ giống như thanh kiếm của Damocles* treo lơ lửng ở trên đầu mọi người, khiến người ta không thở nổi.*thanh kiếm của Damocles: có nguồn gốc từ câu chuyện ngụ ngôn cổ xưa có tên “Những cuộc thảo luận của người Tusculan”Cô gái nhỏ cùng phòng kể từ ngày đó đã bắt đầu tránh mặt Triệu Ly Nông, như thể không muốn nhìn thấy cô.Triệu Ly Nông cứu cô ta, quay đi đối phương lại hại chết một người. Bất ngờ, nhưng không có bất kỳ ràng buộc pháp lý nào.Thế giới này đầy rẫy những chuyện tương tự như vậy, chỉ cần thực vật dị biến chưa biến mất, vĩnh viễn vẫn có những chuyện như vậy phát sinh.. . .Vào ban đêm, hai người đã về đến căn cứ nông học số chín, khi Triệu Ly Nông đẩy cửa phòng ngủ ra, bất ngờ phát hiện Đồng Đồng đã sớm trở về."Cậu đến lúc nào vậy?" Triệu Ly Nông đặt hành lý xuống, cầm lấy lá trà trên bàn đưa cho Đồng Đồng ở phía đối diện, "Là trà hoa nhài đấy, rất thơm."Đồng Đồng quay đầu sang nhìn cô, mím môi cười nói: "Chiều hôm qua vừa tới, ở nhà tôi có chút tẻ nhạt, vẫn mãi nghĩ về hoa hồng ngoài ruộng, cho nên tới sớm để kiểm tra một chút."Kỳ nghỉ hè xác thực cũng chưa được mấy ngày.Triệu Ly Nông gật đầu: "Sớm trở về thích ứng cũng được.""Cậu nhanh đi rửa mặt đi." Đồng Đồng đứng dậy nấu nước, vui vẻ nói, "Để tôi thử mùi vị trà hoa nhài xem thử.""Được."Ngay khi Triệu Ly Nông đi rửa mặt xong trở ra, quang não của cô bắt đầu rung lên điên cuồng.Cô vừa mở ra nhìn, tất cả đều là tin nhắn của Ngụy Lệ.Bình khí xui xẻo: [Học muội! Thế giới này thật là đáng sợ! [>_