Chương 16: Đóa Hoa Máu
Nam sinh ngồi phía sau bên trái đang cầm tách trà, hơi ngẩng đầu lên uống, lá bạc hà theo dòng nước vào trong miệng hắn, nam sinh theo bản năng hất lá bạc hà về lại trong tách.Nhưng dị biến lại vào trong thời khắc này phát sinh.Có thể thấy được rễ bạc hà đột nhiên phát triển dữ dội, trong nháy mắt làm vỡ tách trà trong tay nam sinh, mảnh thủy tinh lẫn vào trong nước nổ tung khắp mặt đất. Không chỉ như vậy, môi nam sinh đang ngậm lấy nửa lá bạc hà cũng lớn rất nhanh chóng.Chỉ trong nháy mắt, lá bạc hà từ trong khoang miệng của nam sinh không ngừng phát triển lớn, đâm thủng qua hộp sọ cứng rắn, từ phía sau gáy hắn nhô ra ngoài. Lá bạc hà xuyên qua xương còn dính máu tươi, giống như đóa hoa máu nở trên đầu người, chỉ là đóa hoa máu này vẫn còn lẫn óc dịch vàng trắng.Miệng nam sinh to đến mức vượt khỏi phạm vi bình thường, máu từ trong miệng hắn tuôn ra dường như bất tận, hắn tựa hồ vẫn còn ý thức về cơ thể, ngồi ở đó không ngừng co giật, sau đó ngã xuống đất."Cái quái gì rất. . ." Ngụy Lệ quay đầu nhìn phía sau bên trái mình, phút chốc hai mắt trợn to, đầu óc cô còn chưa kịp phản ứng lại.Triệu Ly Nông cũng ngước mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình lá bạc hà dị biến, cô nhìn thấy rể lá bạc hà trên bàn ăn vẫn tiếp tục phát triển, bò tiến về phía các cô, con ngươi đột nhiên co lại, không kịp nhiều lời, giơ tay kéo lấy cánh tay Ngụy Lệ mà chạy.Ngụy Lệ hơi loạng choạng lại bị Triệu Ly Nông kéo lên, không cẩn thận đánh đổ thức ăn trước mặt, mâm inox rơi xuống đất, phát ra âm thanh giòn giã.Khoảng cách quá gần, quá trình dị biến của rễ lá bạc hà lại quá nhanh.Triệu Ly Nông nhìn chằm chằm rễ rể lá bạc hà đâm tới, tim đập như nổi trống, máu dịch trong người như chảy ngược, trong tai cái gì cũng không nghe thấy, nhưng trên mặt cô vẫn không có nhiều biến hóa.Ngụy Lệ đang trừng mắt nhìn bị cô kéo đi, cuối cùng cũng hoàn hồn lại, há miệng muốn nói: "Khác thường. . ."Kết quả, Triệu Ly Nông lại là lôi kéo Ngụy Lệ ra phía sau, tay trái dùng sức nắm lấy cạnh bàn ăn, trực tiếp lật tung chặn ở phía trước mặt, rể lá bạc hà bị bàn ăn ngăn trở, nhưng cũng chỉ một chút, sau một giây liền chọc thủng được bàn ăn.Triệu Ly Nông đã từng gặp qua trạch tất dị biến, biết bọn chúng đáng sợ như thế nào, không hi vọng bàn ăn có thể ngăn cản lá bạc hà dị biến, chỉ muốn tranh thủ chút thời gian để chạy trốn, khi vừa lật tung bàn, cô đã lôi kéo Ngụy Lệ chạy theo hướng bên cạnh.Ngụy Lệ trợn mắt ngoác mồm, lời nói lại bị chặn trong cổ họng, ngây người được Triệu Ly Nông dẫn chạy."A —— ""Dị biến! Là thực vật dị biến! ! !"Chuyện đột nhiên xảy ra, trong căn tin số một rốt cục cũng có người phản ứng lại, nhất thời có vô số tiếng la hét."Thủ vệ đội! Nhanh! Tìm thủ vệ đội!""Đề phòng! Tất cả đề phòng!"Toàn bộ căn tin loạn cả lên, không biết là ai đã ấn xuống cảnh báo, trên nóc căn tin đột nhiên vang lên âm thanh cảnh báo khẩn cấp và căng thẳng, thêm vào đèn đỏ lấp loé, đám đông bỏ chạy lung tung, giống như ngày tận thế.Triệu Ly Nông không có thời gian quan sát hoàn cảnh chung quanh, các cô bị lá bạc hà bám theo, suốt dọc đường đã lật tung không ít bàn ăn, cũng không ngăn được nó đuổi theo.Hai người thấy sắp chạy đến được cửa căn tin, đột nhiên một sinh viên nhảy ra, tách rời hai tay các cô đang nắm, Ngụy Lệ bị lạc lại ở phía sau và ngã xuống đất, cả người nằm dài trên đất, đang muốn bò dậy."Đứng lên!" Triệu Ly Nông nhìn thấy rể lá bạc hà đang ở phía sau cô , lập tức hô to, xông tới kéo tay Ngụy Lệ một cái, trực tiếp lôi kéo cô, muốn đưa cô ra khỏi phạm vi công kích của rể lá bạc hà.Ngụy Lệ hiện giống như tấm giẻ lau bị trên mặt đất, tốc độ chạy trốn của Triệu Ly Nông cũng bị cô làm chậm lại, ngay khi rể lá bạc hà gần đâm trúng Triệu Ly Nông, bỗng có người tay cầm chủy thủy xông đến, trực tiếp chém đứt một đoạn rể lá bạc hà.Tuy nhiên, nó chỉ làm chậm lại tốc độ tấn công của rể lá bạc hà, không tới nửa phút, cái rể kia lại tiếp tục ngọ nguậy mọc dài ra, thậm chí còn dày và thô hơn."Ngẩn người làm gì? Chạy nhanh đi!"Hà Nguyệt Sinh một bên điên cuồng chém rể lá bạc hà, một bên quay đầu hét vào mặt Triệu Ly Nông.Triệu Ly Nông định thần lại, tạm thời không nghĩ đến rể lá bạc hà tái sinh lại, muốn tiếp tục kéo Ngụy chạy trốn.Thấy vậy, Hà Nguyệt Sinh xông tới kéo một cánh tay khác của Ngụy Lệ, dùng sức cùng với Triệu Ly Nông kéo cô từ trên mặt đất đứng dậy.Ba người cùng nhau chạy ra ngoài."Ầm! Ầm ầm!"Trong căn tin liên tục vang lên tiếng súng, là thủ vệ đội đến rồi. Rể lá bạc hà đang truy đuổi đám người phía trước, cuối cùng cũng ngừng lại."Thủ vệ đội." Hà Nguyệt Sinh quay đầu nhìn lại, thở hồng hộc dừng lại, "Không cần chạy."Triệu Ly Nông nghe vậy, cũng dừng bước, xoay người nhìn về phía căn tin.Lá bạc hà khổng lồ dựng đứng ở chính giữa, cao gần tới trần căn tin, nam sinh lúc đầu ngã trên đất, giờ khắc này lại cúi đầu đứng ở đó, lá bạc hà nổi trên từng tấc da thịt của hắn, ngoại trừ hình dáng, hầu như không thể nhận ra đó là một con người, hắn giống như chất dinh dưỡng hình người bị bọc trong lá bạc hà.Mà rễ lá bạc hà đã nhanh lan rộng khắp căn tin đâm xuyên qua mấy người, máu của những người đó sớm đã bị hút hết."Ầm! Ầm —— "Tiếng súng vẫn còn vang lên, thủ vệ đội đang bao vây bạc hà dị biến, súng nổ lên liên tục, cho đến khi bạc hà khổng lồ bắt đầu khô héo.Trong căn tin hồn loạn dị thường, bàn ăn lật ngã xuống đất, cơm nước rải rác khắp sàn, máu tươi đầy đất, mùi tanh của máu và mùi thức ăn trộn lẫn, kinh tởm làm người khác buồn nôn.Không biết từ hướng nào, mơ hồ truyền đến âm thanh khóc nức nở, không biết bị khiếp sợ, hay là do tâm tình bộc phát sau đại nạn không chết.Hà Nguyệt Sinh đem theo chủy thủ, quay đầu nhìn về phía Triệu Ly Nông, có lẽ nguy hiểm đã qua, hắn thả lỏng nói: "Cậu so với lần trước lớn gan hơn nhiều, còn biết chạy trốn."Triệu Ly Nông đương nhiên sẽ không nói mình lúc đó nghĩ là đang nằm mơ, cô nói sang chuyện khác: "Sao cậu cũng ở căn tin số một?""Tìm người làm ăn buôn bán nhỏ." Hà Nguyệt Sinh thở dài, "Đũng là xui xẻo, ở căn tin số một vậy mà gặp phải thực vật dị biến.""Tất cả mọi người rời đi ngay, chúng tôi muốn thu dọn hiện trường." Thủ vệ đội cùng mấy vị giáo sư bắt đầu đuổi mọi người ra khỏi căn tin.Hà Nguyệt Sinh cúi đầu nhìn chủy thủ trong tay mình , cả người run lên, đem chủy thủ ném xuống đất "loảng xoảng" : "Ly Nông, tôi còn có việc, cậu đi trước đi.""Ừ." Triệu Ly Nông gật đầu, nhìn Hà Nguyệt Sinh đi về phía một nam sinh, chắc là đối tượng bàn chuyện buôn bán nhỏ với hắn.Đây là lần thứ hai gặp phải người chết, Triệu Ly Nông cho rằng mình có thể khống chế được, nhưng khi đi từ căn tin ra, cô phát hiện lòng bàn chân mình như bị dính keo, nhấc chân lên nhìn, thấy lòng bàn chân đã giẫm phải cơm trắng nhuốm máu tươi, đều dính vào đế giày cô.Triệu Ly Nông nắm chặt hai tay, cuối cùng vẫn là không nhịn được, chạy đến một bên, chống vào tường ói hết ra ngoài"Em không sao chứ?" Ngụy Lệ vội vã đuổi theo, cô định lấy khăn tay từ túi áo ra đưa cho Triệu Ly Nông, kết quả đột nhiên phát hiện hai cánh tay mình không thể động đậy."! ! !"Ngụy Lệ cúi đầu nhìn hai tay của mình, khẩn trương gọi Triệu Ly Nông: "Học muội, tay chị không cử động được!”Triệu Ly Nông đứng dậy quay đầu, nhanh chóng bình tĩnh lại, xem xét hai tay buông thõng của cô, xác nhận không có ngoại thương, nói: "Có thể khi nãy kéo hơi quá sức, em sẽ đưa chị đi bệnh viện kiểm tra."Ngụy Lệ bị kéo lê trên đất một quãng thời gian, cả người so với Triệu Ly Nông bẩn hơn nhiều, trên đường không ít người đều nhìn cô chằm chằm.Cũng may rất nhanh đã đến bệnh viện.Đan Trần nhìn thấy bộ dạng chật vật của Ngụy Lệ, hiếm khi không mắng mỏ cô ấy, chỉ trầm mặc một hồi: "Không có chuyện gì là tốt rồi."Tất nhiên đã nhận được tin tức về thực vật dị biến tấn công ở căn tin số một."Lần này nhờ có học muội cứu cháu!" Trong lòng Ngụy Lệ vẫn còn sợ hãi, "Cháu vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy thực vật dị biến xuyên qua đầu của nam sinh phía sau, cả người đều bị dọa sợ!""Cảm ơn." Đan Trần nghiêm túc nói.Triệu Ly Nông khách khí gật đầu với Đan Trần: "Tay chị ấy có thể bị cháu kéo gãy xương, cần phải kiểm tra.""Gãy xương mà thôi, chị rất nhanh có thể khỏi." Ngụy Lệ không để ý chút nào, cười với Triệu Ly Nông một cách đắc ý, "Mạng sống quan trọng hơn!"Đan Trần mang theo cháu gái đi làm kiểm tra, Triệu Ly Nông đứng ở hành lang bệnh viện một lát, sau xoay người đi vào phòng vệ sinh.Cô đứng trước bồn rửa tay nhìn người ở trong gương, sắc mặt tái nhợt, khóe mắt đỏ bừng do đã nôn trước đó, trông rất phờ phạc, thất thần.Thế giới này nguy hiểm trùng trùng, ai có thể nghĩ tới một lá bạc hà lại dị biến?Triệu Ly Nông cúi đầu mở khóa vòi nước, dùng nước sạch súc miệng và rửa mặt.Trên đường trở về phòng ngủ, cô nhận được vài dòng tin nhắn của Đồng Đồng.Đồng Đồng biết Triệu Ly Nông buổi tối đi tới căn tin số một ăn cơm, vừa nghe thấy căn tin số một có chuyện, lập tức gửi tin nhắn hỏi cô có sao không.Triệu Ly Nông trả lời tin nhắn của cô ấy: [Tôi không có chuyện gì, đang trên đường trở về phòng ngủ.]Đồng Đồng đang chờ ở phòng ngủ nhận được tin nhắn, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, dặn dò Triệu Ly Nông trên đường về nhớ cẩn thận.. . .Ngày thứ hai, sáu giờ sáng, một thông báo bất ngờ được phát trên đài phát thanh của nội thành.[Tất cả sinh viên nông học nhanh chóng tập trung ở tòa nhà của nội quyển!][Tất cả sinh viên nông học nhanh chóng tập trung ở tòa nhà của nội quyển!][Tất cả sinh viên nông học nhanh chóng tập trung ở tòa nhà của nội quyển!]Tận ba lần, với âm thanh chói tai đặc trưng, tất cả sinh viên trong phòng ngủ đều bị đánh thức. Tất cả mọi người nhanh chóng rời giường thay quần áo, rửa mặt sạch và lao đến tòa nhà trong nội quyển.Triệu Ly Nông cùng Đồng Đồng cũng nhanh chạy về hướng nội quyển, trên đường có rất nhiều sinh viên nông học như các cô, trên mặt hoặc nhiều hoặc ít mang theo vẻ hoang mang.Sinh viên ở trong ký túc xã nội quyển gần với tòa nhà nhất, sau khi nghe được thông báo trên đài phát thanh, tất cả đều nhanh chóng rời khỏi phòng vào chạy đến tòa nhà.Khi các sinh viên nông học ở ngoại quyển như Triệu Ly Nông đi vào nội quyển, họ nhìn thấy rất nhiều thủ vệ đội đang xông vào các phòng ngủ trong nội quyển, không ngừng ra vào.Những thủ vệ giả kia trong tay đều võ trang đầy đủ, cầm theo súng, còn có người mang theo những chiếc thùng thép đặc thù."Bọn họ. . . Đang làm gì vậy?" Đồng Đồng không rõ.Triệu Ly Nông nhìn về tầng một của tòa nhà gần nhất, nhìn thấu qua cửa sổ có thể thấy được thủ vệ giả đang lục lội khắp phòng ngủ, hình như là đang tìm kiếm cái gì đó.Cô còn chưa kịp nhìn tiếp, cửa sổ bỗng nhiên bị thủ vệ giả bên trong "Đùng" khép lại, ngăn cản tầm mắt của tất cả người bên ngoài.Rất nhanh, tất cả các sinh viên đều đến lớp của mình, sau khi ngồi xuống thì bắt đầu nghị luận sôi nổi, hiển nhiên có không ít người chưa biết chuyện gì xảy ra.Hà Nguyệt Sinh nhìn thấy Triệu Ly Nông đi vào, phất phất tay với cô, đợi đến khi cô ngồi xuống, thấy giọng nói: "Tôi đoán có thể có liên hệ với thực vật dị biến ngày hôm qua ở căn tin số một."Triệu Ly Nông cụp mắt nhìn hai tay mình đặt ở trên bàn: ".""Người chết đầu tiên hôm qua là nam sinh năm tư, sắp tốt nghiệp." Hà Nguyệt Sinh lắc lắc đầu, "Sau khi tốt nghiệp theo kế hoạch sẽ trở thành cán bộ trồng trọt."Người có thể đến căn tin số một ăn cơm hầu hết là người có tiền, và sinh viên nông học có tiền không chỉ có thể mua số lượng lớn hạt giống và các loại phân nông dược, bọn họ thậm chí có thể dùng tiền xem các câu hỏi và câu trả lời của nghiên cứu viên và cán bộ trồng trọt, cuối cùng đến khi tốt nghiệp, cơ bản có thể trở thành là cán bộ trồng trọt.Triệu Ly Nông không ngạc nhiên chút nào.Trong phòng học đang ồn ào nghị luận thì Khang An Như từ bên ngoài đi vào, cô đứng ở trên bục giảng, nhìn chung quanh một vòng sinh viên bên dưới, mãi đến khi bọn họ đều yên tĩnh trở lại, cuối cùng mở miệng: "Ngày hôm qua căn cứ nông học số chín xuất hiện thực vật dị biến cấp C."