Chương : 58
Lúc Thi Vô Đoan tỉnh táo lại lần nữa, ánh sáng chiếu nơi quỷ quái này thành ban ngày tầm thường đã chẳng còn thấy đâu, chỉ nghe nơi không xa có tiếng lửa đốt gỗ cháy “đồm độp”. Thi VôĐoan tỉnh táo lại với tốc độnhanh nhất, đột nhiên nhớ tới lúc trước xảy ra chuyện gì, lập tức nhíu mày.
Trong sơn động cho dù có một đống lửa thì vẫn rất tối, Thi VôĐoan chỉ miễn cưỡng đưa mắt nhìn quét một vòng, không cảm giác được hơi thở của một người khác, y liền ngơ ngác ngửa mặt nhìn nóc động quỷ dị ngay cảđá cũng là màu đỏ sậm kia, một lát sau đột nhiên thở dài nặng nề, đưa tay che mặt, trong lòng thầm nghĩ, mẹ kiếp chuyện gìđây?
Trên người đắp một thứ không biết tên, như là thực vật nào đó, rồi lại giống chăn, sờ lại có chút mềm mại của tơ lụa. Thi VôĐoan chậm chạp trở mình, biết trên người có rất nhiều vết bầm, bất quá vết thương cùng nơi sưng đỏ dường nhưđãđược xử lý, trong phạm vi chịu đựng được, dù sao so với một tên xuyên tim thì không hề tính là quáđau.
Nhưng xương cốt lại mỏi nhừ cực kỳ khó chịu, huyệt thái dương rất căng như bị thứ gìđó kẹp chặt, người cũng lạnh, y không nhịn được cuộn mình lại. Thi VôĐoan cảm thấy hình như từ sau khi mình đến nơi xúi quẩy này thì nhiệt độ cơ thể chưa từng giảm xuống.
Y đưa lưng về phương hướng động khẩu vàđống lửa, giống nhưúp mặt vào tường sám hối mà hướng mặt đến bức tường màu đỏ sậm với bóng dáng nhảy nhót theo ngọn lửa, Thi VôĐoan cảm thấy mình sắp bị sốt đần ra, đầu óc choáng váng, nhìn cái gì cũng mơ hồ, tuy mở mắt nhưng không tỉnh táo lắm, vì thếđột nhiên có một chút cảm giác phù sinh như mộng.
Vì sao lại đi đến bước này? Y cơ hồ chẳng còn sức lực đi phẫn nộ, thậm chí chẳng còn sức lực sinh ra cảm xúc hơi kịch liệt một chút, chỉ mù mờ mà mệt mỏi thầm nghĩ– vì sao lại đi đến bước này?
Y bắt đầu bất giác sa vào hồi ức đằng đẵng, sư phụ gương mặt mơ hồ, Giang Hoa tản nhân ngay cả gặp mặt lần cuối cũng không thể…
Thi Vô Đoan kỳ thật sáng láng, chuyện hai ba tuổi đại đa nhớđược, chỉ là bình thường không hay nghĩ, dường như không dám tin mình cũng có những tháng ngày khoái hoạt vô pháp vô thiên mèo chê chó không thèm gặp như vậy.
Điều này làm cho y ngẩn ngơ, cũng sẽ khiến y yếu đuối.
Tỷ như khi y nghĩđến Thương Vân cốc, y sẽ không nỡ xuống tay với Bạch Ly, thậm chí không nỡ ghi hận, khi y nghĩ đến Khổ Nhược đại sư, nhớ tới lão thái thái cảđời gàn dở kia vì không đểđồng môn tương tàn, vì bảo vệ dòng độc đinh y đây, thậm chí từđó tự bế trên Cửu Lộc sơn, y liền không đành lòng làm trái ý nguyện của bà, không đành lòng giết Thanh thô và những đệ tử Huyền Tông đó, khi y nghĩđến Giang Hoa tiền bối, y sẽ nhớ tới nhân quả túc duyên người đàn ông nọ vẫn nói với mình, sẽ cảm thấy không thể nề hà mà nhìn thoáng một số thứ.
Nhưng mà không đành lòng, lưu luyến thậm chí khoan dung, đều sẽ mang đến sự yếu đuối, một chút yếu đuối cũng khiến y thống khổ.
Bảy ngọn sơn đăng vay quốc vận bảy mươi năm, trong bảy mươi năm, dù cho bách tính sống trong nước lửa, dân chúng lầm than, hoặc là tai họa không ngừng, phong vũ phiêu dao, nhưng màđèn không tắt, “thiên thời”“địa lợi”“nhân hòa”, nó luôn phải chiếm một loại.
Đại khái ý tứ chính là, cho dù mưa không thuận gió không hòa, dỡ tường đông bổ tường tây, nhưng cũng luôn vào thời điểm lung lay sắp đổ, sẽ có người bất thế cứu vãn lâu đài chực sụp.
Rất lâu trước kia, trong lòng Thi VôĐoan biết đạo lý này, lại minh bạch không hề thấu triệt lắm, bởi vì y thật sự rất bận, bận đến độ dường như mình họ gì cũng chẳng nhớ nổi.
Từ Hải Ninh đến kinh thành, cầm văn điệp thông quan, ít nhất phải đi hơn bốn mươi ngày, núi cao sông dài, khó khăn như vậy.
Vơ vét của cải như thế nào, rút củi dưới đáy nồi như thế nào, con đường gian nan ngày sau nên trải liền như thế nào, tầng tầng lớp lớp mạng lưới quan hệ, lưu thông ra từng tin tức thật giả khó phân, mười mấy năm qua, sớm tối không ngủ, âm mưu và tính kế như làđường trắng đen đơn giản, qua loa thô lỗ cấu thành cả thời thiếu niên của y.
Không có ca vũ thăng bình của công tử thế gia duyệt hết mỹ sắc nhân gian, không có đa tình mộng đổng của thiếu niên thảo mãng vôưu vô lự, chỉ có giết người như thế nào, cùng với không bị người giết như thế nào, gian nan sống tiếp trên con đường gian nguy như vậy.
Yếu đuối… Một chút yếu đuối cũng sẽ khiến y tiến thoái lưỡng nan, lương tâm và chuyện phải làm, rất nhiều thời điểm chỉ có thể chọn một.
Nhưng mà thời điểm an tĩnh đến lạ thường này, Thi VôĐoan lại không dấu vết mà suy nghĩ rất nhiều, bảy mươi năm quốc vận, thiên thời địa lợi hiện tại xem ra toàn bộ không còn nữa, tâm huyết ngần ấy năm hủy đi mật ước giáo tông, thậm chí luồn tay vào Đại Thừa giáo tông, dùng âm mưu ám sát cùng lợi ích trải một con đường ngầm, trực tiếp làm cho lần đó trận chiến Đại Châu sơn, Đại Thừa giáo tông bị tách khỏi Huyền Tông thành công, tinh anh Huyền Tông cơ hồ một chiều hủy sạch.
Nhưng Bán Nhai đã chết, Nhan Chân còn sống, Trâu Yến Lai còn sống, Trương đại tướng quân còn sống… Cho dù về sau những người này đều đã chết thì Bạch Ly vẫn còn sống.
Năm đó khi sơn đăng lên, Ma Tông bắt đầu mở rộng, hiện giờ Bạch Ly xuất thế, liên thủ với Mật Tông, quân Khăn Đỏ liền một mực quanh quẩn không ra khỏi Đông Việt, bước bước kinh tâm. Thì ra một đám dây trên tinh bàn y một mực không tính rõ là nối liền như vậy, quả nhiên là thiên y vô phùng mà rối tung lên.
Trong minh minh dường như có một bàn tay, nhẹ nhàng bâng quơ cuốn tất cả giãy giụa và gào thét của phàm nhân vào trong đó, khiến cho chẳng ai tính được, tính ra được lại không trốn nổi.
Vì thế một cảm giác mỏi mệt, trống rỗng dị thường đột nhiên dâng lên từ trong ***g ngực, Thi VôĐoan cảm thấy mình như một quả hồng ruột nát, chạm khẽ một cái là ngoài mạnh trong yếu mà teo tóp lại.
Y ngơ ngác đối mặt với vách tường mà nghĩ, nghĩ một hồi rồi lại mê man đi.
Chờ khi y tỉnh lại lần nữa, cảm thấy họng sắp bốc khói, tưởng nhưđó là một ấm nước trên bếp lò, bịđun liên tiếp một thời gian dài như vậy cũng sắp phải đun khô, Thi VôĐoan chẳng biết có phải mình mơ thấy ác mộng gì hay không, dù sao thì mồ hôi lạnh đẫm người, đầu óc lại thanh minh đôi chút.
Y gượng ngồi dậy, chỉ thấy bên cạnh đặt nước, vẫn bọc bằng lá, e rằng người nọ cũng biết tay nghề của mình kém cỏi, vì sợ rò rỉ, trong trong ngoài ngoài bọc đủ bốn năm lớp lá, không giống một cái gáo, trái lại hơi giống một cái bánh ú to.
Thi Vô Đoan nhìn bốn phía một cái, vẫn không phát hiện tung tích của thứ họ Bạch tên Ly chóđẻ kia, nhíu mày thầm mắng vài câu, nhưng cũng không khó dễ mình, bưng lên uống một hơi cạn sạch.
Sau đó không biết mấy ngày, củi vẫn có người thêm, tỉnh lại bên cạnh tất có nước trong để sẵn, thậm chí quả dại, thịt nướng hình dạng cổ quái, chỉ không thấy bóng dáng Bạch Ly đâu.
Thứ hôm ấy Bạch Ly đắp trên người y là một cái lá to màu đỏ sậm, nếu không phải gân lá thấp thoáng bên trên thì trái lại khiến người ta thật sự cho rằng nó là một mảnh vải, góc dính một vết máu nhỏ, không biết là của động vật gì, hay là của…
Thi Vô Đoan cũng bớt việc, xé mảnh vải tiện tay xuyên xuyên cột cột, liền biến thứ như bao tải này thành một tấm áo bào cho người mặc, không nhìn kỹ thì thật sự chẳng nhận ra cổ quái. Y phục lúc trước bị xé rách bươm liền được y miễn cưỡng coi thành chăn, khi ngủ thoáng đắp trên người.
Ban đầu ngực y giống như còn ngột ngạt khó chịu, sau mấy ngày lại bị Ma quân trốn trốn tránh tránh này làm cho hết cả nóng.
Xiên thịt để bên cạnh hiển nhiên không phải một cái chân động vật, dáng vẻ hết sức kỳ lạ như là bị lợi khí lóc xuống từng miếng.
Thi Vô Đoan vừa oán hận cắn vừa thầm nghĩ: trên đời lại còn có chuyện như vậy, ta còn chưa trốn y mà y ngược lại trốn ta như tiểu tức phụ bịức hiếp, mẹ kiếp dám giết không dám chôn, dám làm không dám nhận, còn phải ởđây mèo khóc chuột, thứ khỉ gió gìđây!
Bạch Ly chỉ có nhân lúc y ngủ mới lén lút vào thêm lửa bỏ thức ăn nước uống. Trong Ác Hỏa cảnh không hề thái bình, cóđiều thân thể y lúc này đã khôi phục xấp xỉ, những thứ tầm thường đó cũng chẳng làm gìđược y, chỉ là chiếc lá như tơ tằm trên người Thi VôĐoan kia, tên đồ già diệp, nghe đâu là dùng máu của một loại thần điểu nhuộm thành, sinh trưởng trên vách núi, có trăm ngàn vạn thần điểu hậu đại “bộ hư” trông coi, súc sinh nọ bay giỏi chạy nhanh, răng nhọn móng bén, còn thành quần kết đội, vì lấy một chiếc lá như vậy, Bạch Ly cơ hồ phá nửa đỉnh núi, cuối cùng bản thân không cẩn thận cũng bị một con bộ hư sắp chết tha mất một miếng thịt.
Nhưng mà khi y đem đồ già diệp dính máu mình đắp lên người Thi VôĐoan, lại cảm thấy vết thương không còn đau một cách kỳ dị, thậm chí thở phào một hơi.
Y từng vô số lần muốn tự tay bóp chết Thi VôĐoan, y thậm chí bắn xuyên ngực người kia một lần, nhưng mà chưa bao giờ thật sự trông thấy Thi VôĐoan mình đầy vết thương nằm thoi thóp.
Đó… giống như là thời điểm Nhan Chân ở trong phòng y dùng Thủy kính sứt sẹo cho y thấy Thi VôĐoan yếu ớt nằm trên giường, thậm chí còn đau điếng người kịch liệt hơn khi ấy.
Bỗng nhiên hận, bỗng nhiên ngỡ ngàng, bỗng nhiên nghĩ mà sợ, bỗng nhiên kinh hoàng khiếp đảm.
Xa xa liếc thấy Thi VôĐoan dường như hướng mặt vào tường ngủ yên không hề nhúc nhích, Bạch Ly bấy giờ mới nhìn xiên thịt nướng miếng sống miếng khét trong tay, khẽ khàng đi vào, y dùng lưỡi dao sắc bén do móng tay biến ảo thành, cẩn thận lóc mấy miếng thịt thoạt nhìn có thể vào miệng, dùng một que mới xiên vào, đặt trên chiếc lá to sạch sẽ, để bên cạnh Thi VôĐoan đang đưa lưng về phía mình, lúc này mới tự mình xử lý số thịt nát cháy đen còn lại hoàn toàn chẳng nhìn ra là thứ gì.
Gặp chỗ sống liền nướng qua trên lửa, làm mất mùi máu tươi rồi lại bỏ vào miệng, những miếng kỹ quá chỉ có thể cạo lớp tro đen bên trên rồi buộc mình ăn.
Hệt như là nuốt thuốc, bản thân cũng thấy mình quả thực là tay vụng hơn cả chân.
Chờ dọn dẹp xong xuôi mớ xương vụn, Bạch Ly rốt cuộc không thể khống chế ngẩng đầu nhìn Thi VôĐoan bên kia một cái, sau đó như làánh mắt bị dính vào, si si ngốc ngốc nhìn chằm chằm tấm lưng cong lại của đối phương rất lâu. Cuối cùng Bạch Ly chần chừ một lúc lâu mới hệt như phường trộm cướp mà chầm chậm đi đến bên cạnh Thi VôĐoan, ngồi xổm xuống hết sức dịu dàng vén lại mái tóc xõa tung, lại thấy y phục rách rưới đắp trên người, đồng tử co rút một chút, biểu cảm bình tĩnh có một tích tắc rạn vỡ, sau đó cực chần chừ vươn tay kéo tấm “chăn” cực kỳ không chú trọng kia lên trên.
Mãi đến lúc này y mới nhìn thấy Thi VôĐoan đang mở mắt.
Đầu ngón tay Bạch Ly khựng lại rồi rụt về như bị bỏng, Thi VôĐoan đưa lưng về phía y không quay đầu, lại đột nhiên cười lạnh một tiếng, hỏi: “Sao? Có phải ngươi còn muốn kêu một tiếng phi lễ?”
Bạch Ly vốn chẳng tính là miệng lưỡi sắc bén, lúc này trong đầu trống rỗng, càng không biết nên nói gì.
Thi Vô Đoan lại đột nhiên ngồi dậy, trở tay tát y một cái rõ mạnh, lần này thật sự không thèm nể nang đánh lệch mặt, trong đầu Bạch Ly ầm vang, nhất thời chẳng nghe thấy gì hết, như là một bên da mặt bị lửa đốt, miệng phiếm mùi máu tanh.
Trong lòng y theo bản năng nổi lên sát ý, móng tay đổi màu bắn ra nửa tấc, nhưng màđột nhiên phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn Thi VôĐoan mặt không biểu cảm, nhất thời lại ngỡ ngàng, chỉđành lăng lăng nhìn người nọ.
Trong lòng Bạch Ly cảm xúc lẫn lộn, lúc này cơ hồ hỗn loạn, chẳng biết nên nghĩ những gì, không đâu vào đâu mà sửng sốt cả buổi, mới miễn cưỡng sinh ra một ý nghĩ, y thầm nghĩ, sao ta lại hỉ nộ vô thường như kẻđiên thế này?
Trong sơn động cho dù có một đống lửa thì vẫn rất tối, Thi VôĐoan chỉ miễn cưỡng đưa mắt nhìn quét một vòng, không cảm giác được hơi thở của một người khác, y liền ngơ ngác ngửa mặt nhìn nóc động quỷ dị ngay cảđá cũng là màu đỏ sậm kia, một lát sau đột nhiên thở dài nặng nề, đưa tay che mặt, trong lòng thầm nghĩ, mẹ kiếp chuyện gìđây?
Trên người đắp một thứ không biết tên, như là thực vật nào đó, rồi lại giống chăn, sờ lại có chút mềm mại của tơ lụa. Thi VôĐoan chậm chạp trở mình, biết trên người có rất nhiều vết bầm, bất quá vết thương cùng nơi sưng đỏ dường nhưđãđược xử lý, trong phạm vi chịu đựng được, dù sao so với một tên xuyên tim thì không hề tính là quáđau.
Nhưng xương cốt lại mỏi nhừ cực kỳ khó chịu, huyệt thái dương rất căng như bị thứ gìđó kẹp chặt, người cũng lạnh, y không nhịn được cuộn mình lại. Thi VôĐoan cảm thấy hình như từ sau khi mình đến nơi xúi quẩy này thì nhiệt độ cơ thể chưa từng giảm xuống.
Y đưa lưng về phương hướng động khẩu vàđống lửa, giống nhưúp mặt vào tường sám hối mà hướng mặt đến bức tường màu đỏ sậm với bóng dáng nhảy nhót theo ngọn lửa, Thi VôĐoan cảm thấy mình sắp bị sốt đần ra, đầu óc choáng váng, nhìn cái gì cũng mơ hồ, tuy mở mắt nhưng không tỉnh táo lắm, vì thếđột nhiên có một chút cảm giác phù sinh như mộng.
Vì sao lại đi đến bước này? Y cơ hồ chẳng còn sức lực đi phẫn nộ, thậm chí chẳng còn sức lực sinh ra cảm xúc hơi kịch liệt một chút, chỉ mù mờ mà mệt mỏi thầm nghĩ– vì sao lại đi đến bước này?
Y bắt đầu bất giác sa vào hồi ức đằng đẵng, sư phụ gương mặt mơ hồ, Giang Hoa tản nhân ngay cả gặp mặt lần cuối cũng không thể…
Thi Vô Đoan kỳ thật sáng láng, chuyện hai ba tuổi đại đa nhớđược, chỉ là bình thường không hay nghĩ, dường như không dám tin mình cũng có những tháng ngày khoái hoạt vô pháp vô thiên mèo chê chó không thèm gặp như vậy.
Điều này làm cho y ngẩn ngơ, cũng sẽ khiến y yếu đuối.
Tỷ như khi y nghĩđến Thương Vân cốc, y sẽ không nỡ xuống tay với Bạch Ly, thậm chí không nỡ ghi hận, khi y nghĩ đến Khổ Nhược đại sư, nhớ tới lão thái thái cảđời gàn dở kia vì không đểđồng môn tương tàn, vì bảo vệ dòng độc đinh y đây, thậm chí từđó tự bế trên Cửu Lộc sơn, y liền không đành lòng làm trái ý nguyện của bà, không đành lòng giết Thanh thô và những đệ tử Huyền Tông đó, khi y nghĩđến Giang Hoa tiền bối, y sẽ nhớ tới nhân quả túc duyên người đàn ông nọ vẫn nói với mình, sẽ cảm thấy không thể nề hà mà nhìn thoáng một số thứ.
Nhưng mà không đành lòng, lưu luyến thậm chí khoan dung, đều sẽ mang đến sự yếu đuối, một chút yếu đuối cũng khiến y thống khổ.
Bảy ngọn sơn đăng vay quốc vận bảy mươi năm, trong bảy mươi năm, dù cho bách tính sống trong nước lửa, dân chúng lầm than, hoặc là tai họa không ngừng, phong vũ phiêu dao, nhưng màđèn không tắt, “thiên thời”“địa lợi”“nhân hòa”, nó luôn phải chiếm một loại.
Đại khái ý tứ chính là, cho dù mưa không thuận gió không hòa, dỡ tường đông bổ tường tây, nhưng cũng luôn vào thời điểm lung lay sắp đổ, sẽ có người bất thế cứu vãn lâu đài chực sụp.
Rất lâu trước kia, trong lòng Thi VôĐoan biết đạo lý này, lại minh bạch không hề thấu triệt lắm, bởi vì y thật sự rất bận, bận đến độ dường như mình họ gì cũng chẳng nhớ nổi.
Từ Hải Ninh đến kinh thành, cầm văn điệp thông quan, ít nhất phải đi hơn bốn mươi ngày, núi cao sông dài, khó khăn như vậy.
Vơ vét của cải như thế nào, rút củi dưới đáy nồi như thế nào, con đường gian nan ngày sau nên trải liền như thế nào, tầng tầng lớp lớp mạng lưới quan hệ, lưu thông ra từng tin tức thật giả khó phân, mười mấy năm qua, sớm tối không ngủ, âm mưu và tính kế như làđường trắng đen đơn giản, qua loa thô lỗ cấu thành cả thời thiếu niên của y.
Không có ca vũ thăng bình của công tử thế gia duyệt hết mỹ sắc nhân gian, không có đa tình mộng đổng của thiếu niên thảo mãng vôưu vô lự, chỉ có giết người như thế nào, cùng với không bị người giết như thế nào, gian nan sống tiếp trên con đường gian nguy như vậy.
Yếu đuối… Một chút yếu đuối cũng sẽ khiến y tiến thoái lưỡng nan, lương tâm và chuyện phải làm, rất nhiều thời điểm chỉ có thể chọn một.
Nhưng mà thời điểm an tĩnh đến lạ thường này, Thi VôĐoan lại không dấu vết mà suy nghĩ rất nhiều, bảy mươi năm quốc vận, thiên thời địa lợi hiện tại xem ra toàn bộ không còn nữa, tâm huyết ngần ấy năm hủy đi mật ước giáo tông, thậm chí luồn tay vào Đại Thừa giáo tông, dùng âm mưu ám sát cùng lợi ích trải một con đường ngầm, trực tiếp làm cho lần đó trận chiến Đại Châu sơn, Đại Thừa giáo tông bị tách khỏi Huyền Tông thành công, tinh anh Huyền Tông cơ hồ một chiều hủy sạch.
Nhưng Bán Nhai đã chết, Nhan Chân còn sống, Trâu Yến Lai còn sống, Trương đại tướng quân còn sống… Cho dù về sau những người này đều đã chết thì Bạch Ly vẫn còn sống.
Năm đó khi sơn đăng lên, Ma Tông bắt đầu mở rộng, hiện giờ Bạch Ly xuất thế, liên thủ với Mật Tông, quân Khăn Đỏ liền một mực quanh quẩn không ra khỏi Đông Việt, bước bước kinh tâm. Thì ra một đám dây trên tinh bàn y một mực không tính rõ là nối liền như vậy, quả nhiên là thiên y vô phùng mà rối tung lên.
Trong minh minh dường như có một bàn tay, nhẹ nhàng bâng quơ cuốn tất cả giãy giụa và gào thét của phàm nhân vào trong đó, khiến cho chẳng ai tính được, tính ra được lại không trốn nổi.
Vì thế một cảm giác mỏi mệt, trống rỗng dị thường đột nhiên dâng lên từ trong ***g ngực, Thi VôĐoan cảm thấy mình như một quả hồng ruột nát, chạm khẽ một cái là ngoài mạnh trong yếu mà teo tóp lại.
Y ngơ ngác đối mặt với vách tường mà nghĩ, nghĩ một hồi rồi lại mê man đi.
Chờ khi y tỉnh lại lần nữa, cảm thấy họng sắp bốc khói, tưởng nhưđó là một ấm nước trên bếp lò, bịđun liên tiếp một thời gian dài như vậy cũng sắp phải đun khô, Thi VôĐoan chẳng biết có phải mình mơ thấy ác mộng gì hay không, dù sao thì mồ hôi lạnh đẫm người, đầu óc lại thanh minh đôi chút.
Y gượng ngồi dậy, chỉ thấy bên cạnh đặt nước, vẫn bọc bằng lá, e rằng người nọ cũng biết tay nghề của mình kém cỏi, vì sợ rò rỉ, trong trong ngoài ngoài bọc đủ bốn năm lớp lá, không giống một cái gáo, trái lại hơi giống một cái bánh ú to.
Thi Vô Đoan nhìn bốn phía một cái, vẫn không phát hiện tung tích của thứ họ Bạch tên Ly chóđẻ kia, nhíu mày thầm mắng vài câu, nhưng cũng không khó dễ mình, bưng lên uống một hơi cạn sạch.
Sau đó không biết mấy ngày, củi vẫn có người thêm, tỉnh lại bên cạnh tất có nước trong để sẵn, thậm chí quả dại, thịt nướng hình dạng cổ quái, chỉ không thấy bóng dáng Bạch Ly đâu.
Thứ hôm ấy Bạch Ly đắp trên người y là một cái lá to màu đỏ sậm, nếu không phải gân lá thấp thoáng bên trên thì trái lại khiến người ta thật sự cho rằng nó là một mảnh vải, góc dính một vết máu nhỏ, không biết là của động vật gì, hay là của…
Thi Vô Đoan cũng bớt việc, xé mảnh vải tiện tay xuyên xuyên cột cột, liền biến thứ như bao tải này thành một tấm áo bào cho người mặc, không nhìn kỹ thì thật sự chẳng nhận ra cổ quái. Y phục lúc trước bị xé rách bươm liền được y miễn cưỡng coi thành chăn, khi ngủ thoáng đắp trên người.
Ban đầu ngực y giống như còn ngột ngạt khó chịu, sau mấy ngày lại bị Ma quân trốn trốn tránh tránh này làm cho hết cả nóng.
Xiên thịt để bên cạnh hiển nhiên không phải một cái chân động vật, dáng vẻ hết sức kỳ lạ như là bị lợi khí lóc xuống từng miếng.
Thi Vô Đoan vừa oán hận cắn vừa thầm nghĩ: trên đời lại còn có chuyện như vậy, ta còn chưa trốn y mà y ngược lại trốn ta như tiểu tức phụ bịức hiếp, mẹ kiếp dám giết không dám chôn, dám làm không dám nhận, còn phải ởđây mèo khóc chuột, thứ khỉ gió gìđây!
Bạch Ly chỉ có nhân lúc y ngủ mới lén lút vào thêm lửa bỏ thức ăn nước uống. Trong Ác Hỏa cảnh không hề thái bình, cóđiều thân thể y lúc này đã khôi phục xấp xỉ, những thứ tầm thường đó cũng chẳng làm gìđược y, chỉ là chiếc lá như tơ tằm trên người Thi VôĐoan kia, tên đồ già diệp, nghe đâu là dùng máu của một loại thần điểu nhuộm thành, sinh trưởng trên vách núi, có trăm ngàn vạn thần điểu hậu đại “bộ hư” trông coi, súc sinh nọ bay giỏi chạy nhanh, răng nhọn móng bén, còn thành quần kết đội, vì lấy một chiếc lá như vậy, Bạch Ly cơ hồ phá nửa đỉnh núi, cuối cùng bản thân không cẩn thận cũng bị một con bộ hư sắp chết tha mất một miếng thịt.
Nhưng mà khi y đem đồ già diệp dính máu mình đắp lên người Thi VôĐoan, lại cảm thấy vết thương không còn đau một cách kỳ dị, thậm chí thở phào một hơi.
Y từng vô số lần muốn tự tay bóp chết Thi VôĐoan, y thậm chí bắn xuyên ngực người kia một lần, nhưng mà chưa bao giờ thật sự trông thấy Thi VôĐoan mình đầy vết thương nằm thoi thóp.
Đó… giống như là thời điểm Nhan Chân ở trong phòng y dùng Thủy kính sứt sẹo cho y thấy Thi VôĐoan yếu ớt nằm trên giường, thậm chí còn đau điếng người kịch liệt hơn khi ấy.
Bỗng nhiên hận, bỗng nhiên ngỡ ngàng, bỗng nhiên nghĩ mà sợ, bỗng nhiên kinh hoàng khiếp đảm.
Xa xa liếc thấy Thi VôĐoan dường như hướng mặt vào tường ngủ yên không hề nhúc nhích, Bạch Ly bấy giờ mới nhìn xiên thịt nướng miếng sống miếng khét trong tay, khẽ khàng đi vào, y dùng lưỡi dao sắc bén do móng tay biến ảo thành, cẩn thận lóc mấy miếng thịt thoạt nhìn có thể vào miệng, dùng một que mới xiên vào, đặt trên chiếc lá to sạch sẽ, để bên cạnh Thi VôĐoan đang đưa lưng về phía mình, lúc này mới tự mình xử lý số thịt nát cháy đen còn lại hoàn toàn chẳng nhìn ra là thứ gì.
Gặp chỗ sống liền nướng qua trên lửa, làm mất mùi máu tươi rồi lại bỏ vào miệng, những miếng kỹ quá chỉ có thể cạo lớp tro đen bên trên rồi buộc mình ăn.
Hệt như là nuốt thuốc, bản thân cũng thấy mình quả thực là tay vụng hơn cả chân.
Chờ dọn dẹp xong xuôi mớ xương vụn, Bạch Ly rốt cuộc không thể khống chế ngẩng đầu nhìn Thi VôĐoan bên kia một cái, sau đó như làánh mắt bị dính vào, si si ngốc ngốc nhìn chằm chằm tấm lưng cong lại của đối phương rất lâu. Cuối cùng Bạch Ly chần chừ một lúc lâu mới hệt như phường trộm cướp mà chầm chậm đi đến bên cạnh Thi VôĐoan, ngồi xổm xuống hết sức dịu dàng vén lại mái tóc xõa tung, lại thấy y phục rách rưới đắp trên người, đồng tử co rút một chút, biểu cảm bình tĩnh có một tích tắc rạn vỡ, sau đó cực chần chừ vươn tay kéo tấm “chăn” cực kỳ không chú trọng kia lên trên.
Mãi đến lúc này y mới nhìn thấy Thi VôĐoan đang mở mắt.
Đầu ngón tay Bạch Ly khựng lại rồi rụt về như bị bỏng, Thi VôĐoan đưa lưng về phía y không quay đầu, lại đột nhiên cười lạnh một tiếng, hỏi: “Sao? Có phải ngươi còn muốn kêu một tiếng phi lễ?”
Bạch Ly vốn chẳng tính là miệng lưỡi sắc bén, lúc này trong đầu trống rỗng, càng không biết nên nói gì.
Thi Vô Đoan lại đột nhiên ngồi dậy, trở tay tát y một cái rõ mạnh, lần này thật sự không thèm nể nang đánh lệch mặt, trong đầu Bạch Ly ầm vang, nhất thời chẳng nghe thấy gì hết, như là một bên da mặt bị lửa đốt, miệng phiếm mùi máu tanh.
Trong lòng y theo bản năng nổi lên sát ý, móng tay đổi màu bắn ra nửa tấc, nhưng màđột nhiên phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn Thi VôĐoan mặt không biểu cảm, nhất thời lại ngỡ ngàng, chỉđành lăng lăng nhìn người nọ.
Trong lòng Bạch Ly cảm xúc lẫn lộn, lúc này cơ hồ hỗn loạn, chẳng biết nên nghĩ những gì, không đâu vào đâu mà sửng sốt cả buổi, mới miễn cưỡng sinh ra một ý nghĩ, y thầm nghĩ, sao ta lại hỉ nộ vô thường như kẻđiên thế này?