Chương : 27
Thi Vô Đoan bồi Bạch Ly ngồi trong phòng rất lâu, cũng chỉôn chuyện, tán dóc một chút, Bạch Ly ngẫu nhiên hỏi y cuộc sống mấy năm nay, luôn bị y lảng qua, không đáng nói nhiều. Mãi đến khi thấy trên mặt y lộ ra vẻ mệt mỏi, Bạch Ly mới rời khỏi phòng y, đi đến khách phòng. Thi VôĐoan tiễn Bạch Ly ra cửa, nhìn y đi vào một gian phòng khác, lúc này mới một lần nữa đóng cửa, về ngồi chỗ cũ.
Trên chiếc ghế Bạch Ly từng ngồi, có một sợi tóc rơi xuống.
Thi Vô Đoan nhặt sợi tóc kia lên, quấn hai vòng trên ngón tay, ánh mắt chuyển lên tinh bàn đang treo cùng cẩm sắt – xem, hay là không xem?
Thi Vô Đoan cảm thấy mình không hề có bệnh đa nghi nghiêm trọng lắm, nhưng Bạch Ly đột nhiên trở về và người trong ấn tượng của y khác biệt thật sự là hơi lớn.
Huyết mạch của ma vật, giết cha…
Không ai nói rõ được ma vật rốt cuộc là thứ kiểu gì, lại là khởi nguyên như thế nào, chúng bất đồng với yêu – yêu có yêu đạo, đại bộ phận yêu trong trần thế tu luyện thành hình người đều sống không khác lắm với con người ở nhân gian, chẳng qua chủng tộc bất đồng thôi, Thi VôĐoan sớm vào đạo môn, yêu y từng gặp sắp nhiều hơn cả người.
Nhưng ma vật lại chỉ tồn tại trong những truyền thuyết đáng sợ, lúc hắc khí kia huyễn hóa ra trong lòng bàn tay Bạch Ly, Thi VôĐoan buột miệng nói hai chữ này, kỳ thật y chưa gặp thứấy bao giờ, trong lúc vội vàng chỉ nghĩ đến một đáp án này, bóng đen đi theo Bạch Ly là thứ gì?
Theo cách nói của Bạch Ly, lúc trước đất nứt lại thêm sơn đăng áp đỉnh, ma vật trong phong ấn kia cũng chưa thể chạy ra, hiện giờ y lại ra đây bằng cách nào?
Y ra đây… lại làđể làm gì?
Y là Bạch Ly, Thi VôĐoan nói thầm với mình như vậy, một tay vê sợi tóc Bạch Ly không cẩn thận làm rơi, tay kia thì dùng ngón tay lẳng lặng cọ xát mép bát trà trong tay, Bạch Ly là huynh đệ tốt, hồi nhỏ cùng nhau chơi đùa, cũng coi như… giao tình quá mệnh.
Bỗng nhiên có người gõ cửa phòng, Thi VôĐoan cả kinh, vội vàng rụt tay như che giấu cái gìđó, quấn sợi tóc của Bạch Ly lên hà bao trên hông, lúc này mới điềm nhiên như không mở cửa ra – người gõ cửa lại là Cố Hoài Dương.
“Đại ca?”
Cố Hoài Dương thấy y áo ngoài chỉnh tề, biết y còn chưa ngủ, vì thế nói: “Ta thấy đèn trong phòng ngươi còn sáng nên tới tìm ngươi nói mấy câu.”
Thi Vô Đoan mời hắn vào, lúc đóng cửa vôý thức thoáng nhìn phòng Bạch Ly, thấy đã tắt đèn, lúc này mới nhẹ nhàng khép cửa một lần nữa, rót nước trà cho Cố Hoài Dương, ngồi một bên hỏi: “Đại ca có chuyện gì?”
Cố Hoài Dương thấp giọng nói: “Hôm nay nhận được thư của Thôi Hộ, nói qua vài hôm tính toán phái người đến coi thử, xem ra lão đầu tử chờ sốt ruột rồi, ngươi thấy nên làm thế nào?”
Thi Vô Đoan lơđãng nói: “Giữ lấy.”
Cố Hoài Dương nhíu mày: “Ta và tam ca ngươi cũng làý này. Ta đã xem rồi, thành Cổ Cát kỳ thật làđịa phương tốt, dễ thủ khó công, mấy ngày qua tiểu huyện cùng với thôn quách các nơi xung quanh ta đều đã phái người tra, nếu như chậm rãi lôi kéo, thế lực nơi đây chưa chắc không bằng An Khánh, thứđến tay tự nhiên không cóđạo lý buông ra, nhưng sau đó phải làm thế nào cho được, chẳng lẽ trở mặt với Thôi Hộ sao?”
“Tạm thời không cần trở mặt.” Thi VôĐoan nói, “Trước cứ kéo dài làđược, đổi thủ vệ Cổ Cát thành người mình, đồn lương chiêu binh là chuyện quan trọng, huynh cứ chuyên tâm làm việc không cần lo lắng, Thôi Hộ bên kia có ta lo liệu.”
Cố Hoài Dương thần sắc phức tạp nhìn y một cái, nhẹ giọng nói: “May mà có ngươi.”
Thi Vô Đoan cười cười, không hề nói tiếp, Cố Hoài Dương nhớ tới điều gìđó, lại hỏi: “Vị kia hôm nay đến…”
“Là một vị bằng hữu của ta, đại ca yên tâm đi, ta biết y, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, là người tốt.”
Cố Hoài Dương ngẩn ra, vội nói: “Ta không phải ýđó, chỉ là hiếm thấy ngươi có mấy bằng hữu ý hợp tâm đầu tuổi tác lại xấp xỉ, tiếp xúc nhiều tự nhiên là tốt, ta thấy người đó khí vũ bất phàm, nếu y bằng lòng thì bảo y ở lại, đại ca đương nhiên cũng hoan nghênh.”
Thi Vô Đoan dừng một hồi lâu, vẫn lắc đầu nói: “Việc này… chỉ sợ y không ở lại được.”
Ánh nến trong phòng hơi mờ, khóe mắt hẹp dài của Thi VôĐoan có mấy sợi lông mi đặc biệt dài chiếu xuống một bóng mờ, khiến tướng mạo y thoạt nhìn thêm vài phần thanh tú, đôi mắt lại như là luôn không mở ra được, chẳng lộ một chút quang hoa. Cố Hoài Dương luôn có cảm giác Thi VôĐoan có thể nhìn thấy thứ người khác không thấy.
Thứ mắt y nhìn thấy quá nhiều, cho nên ánh mắt cũng đặc biệt sâu.
Người với người là không thể so sánh.
Có một số người cho y một bữa cơm no là y có thể hớn hở an phận ở một góc, nhưng có một số người dù không phải xuất thân phú quý, không nhìn quen xa hoa phung phí, trời sinh lại có thể không để mắt đến mấy thứ này, mỗi khi y đi một bước, đều có thể nhanh chóng giải thoát ra từ trong sự vui mừng của việc “đạt được”, đặt ánh mắt ở nơi càng rộng lớn hơn, bắt đầu nóng vội cướp đoạt bước tiếp theo, loại không thỏa mãn trong xương cốt này, có thể sẽ khiến y biến thành một kiêu hùng, cũng có thể sẽ khiến y biến thành một trò cười.
Cố Hoài Dương chính là người như vậy.
Vào thành Cổ Cát, cuộc sống như thổ Hoàng đế trước kia đã trở lại, những người đi theo hắn phổ biến xuất thân không hề cao, ăn no mặc ấm làđã A di đà Phật, càng khỏi cần nói trước mắt lão bách tính kêu “quân gia quân gia”, ăn cơm ở tửu lâu chưởng quầy tiểu nhị không ai không khách khách khí khí hầu hạ, cho dù quỵt tiền cũng chẳng sao, nhất thời hận không thể sinh ra tám chân đểđi ngang trên phố thị.
Càng khỏi cần nói quân kỷ gìđó, chẳng biết sớm bị ném lên hầu sơn nào rồi – có thểăn ngon uống cay, ai nguyện ý theo người khác bôn ba tứ xứ giắt đầu trên lưng quần?
Ai ngờ Cố Hoài Dương chưa đến mấy hôm đã hạ mệnh lệnh chết, thủ quân Cổ Cát đều tự lấy lợi theo cấp bậc, không được tùy ý rời khỏi doanh địa ra ngoài, kẻ cả gan nhiễu dân trực tiếp đánh chết.
Ban đầu đương nhiên chẳng ai coi mệnh lệnh kiểu này ra gì, kết quả Cố Hoài Dương lệnh cho Lục Vân Châu dẫn một lộ người, tự mình xử lý hơn mười chuyện trái với quân lệnh trong quân, Lục Vân Châu miệng không nhanh nhưng đao rất nhanh, hắn cực ít động thủ với người ta, một khi hạđao lại là lục thân không nhận.
Một ngày giết gà dọa khỉ, máu bắn khắp đường phố Cổ Cát thành, hôm sau những thủ quân này liền đàng hoàng. Cố Hoài Dương càng bận đến quay vòng vòng, bận đổi cách đánh người, đánh gậy rồi lại cân nhắc cho kẹo như thế nào, hắn đều nhất nhất tính toán đến, chẳng biết bản thân hắn đọc qua nhiều binh thư hay là thiên phú dị bẩm, sai khiến thủ quân Cổ Cát cùng với đông đảo thôn quách khác lại đều ngay ngắn rõ ràng hẳn lên.
Cố Hoài Dương đêm đó rời khỏi, Thi VôĐoan ngồi một mình ngay dưới đèn hồi lâu, mới lấy tinh bàn ra, không hề cóđộng tác gì, chỉ nhìn chằm chằm sao bên trên chậm rãi lướt qua theo quỹđạo định trước. Y duỗi bằng bàn tay phẩy qua, trên tinh bàn liền có bảy điểm sáng lên, nếu nhìn kỹ sẽ thấy trên điểm chính giữa còn ẩn ẩn lộ ra hồng quang.
Thi Vô Đoan nhìn chằm chằm nó một hồi lâu mới thấp giọng lẩm bẩm: “Tử Vi vị hơi lệch, Thái Âm di động… vẫn là loạn.”
Y vê ngón tay, sao trên tinh bàn nhanh chóng xoay tròn, trên khuôn mặt bình nhật thoạt nhìn luôn hơi mù mờ lộ ra nụ cười lạnh, lòng nói các ngươi sửa được thiên mệnh, ta không sửa được sao?
Trên đời này không cóđịnh cục, dù cóđịnh cục, đập nát nó lại có thể thế nào?
Trăm ngàn năm qua, luôn có người muốn lấy tư thái phản loạn kiểu này đứng ra một lần nữa đốt lên trăm vạn khói lửa kia. Nếu như nhất thành bất biến, thế gian này chẳng phải thành một đầm nước chết mục nát tàn tạ?
Sau đó Thi Vô Đoan đứng dậy định tắt đèn đi ngủ, nhưng một sợi tinh ti từ tinh bàn thò ra lại quấn lên hà bao bên hông, thăm dò cuốn sợi tóc của Bạch Ly. Thi VôĐoan ánh mắt chợt lóe, hai ngón tay cắt đứt tinh ti, thuận tay bỏ tóc Bạch Ly lên ngọn đèn màđốt đi.
Y phất tay tắt đèn, thoáng tự giễu mà nghĩ, mình thật đúng là càng ngày càng trúng ma chướng, Tiểu Ly Tử thích là cái gì cũng mặc kệ, vấn đề từ nhỏđã chẳng coi là gì, hiện giờ càng lớn càng thiếu tiền đồ, ngược lại câu nệ.
Sáng sớm hôm sau, chỉ thấy Thi VôĐoan ngồi xổm trong viện, vừa gõ chậu thức ăn cho thỏ vừa gọi: “Tiểu Ly Tử dậy chưa? Mau ra đây mau ra đây!”
Y dường nhưđã quyết định phải nuôi con thỏ thiên phú dị bẩm này như heo, còn cốý kiếm cho nó cái chậu to như chậu rửa mặt, bên trong lá rau vụn bánh cóđủ hết, con thỏ kia cũng chẳng cự tuyệt gì, cho gìăn đó, càng ăn càng vui mừng, ngay cả Thi VôĐoan ở bên gõ chậu leng keng cũng không thể hủy hoại mảy may cảm giác thèm ăn.
Đứa hầu chạy chân trong viện trông thấy không nhịn được cười, khom lưng cúi đầu hỏi: “Lục gia, hôm nay ngài dùng cơm sáng ởđâu?”
“Không vội, lát nữa ta sẽ ra ngoài.” Thi VôĐoan nói, sau đó nhớ tới điều gì, lấy một tờđơn từ trong tay áo, bảo, “Đi khố phòng trong phủ chi một chút, có ai hỏi thì cứ bảo là ta muốn dùng.”
“Vâng.”
Tam niên thanh Tri phủ, thập vạn tuyết hoa ngân. Huống chi thời điểm vị thành chủ Cổ Cát này tại thế còn chẳng thanh lắm, trong nhà rất chúý phô trương, không biết tích góp bao nhiêu của cải, hiện giờđều làm lợi cho đám Cố Hoài Dương, đủ thấy sống không ôm được chết không mang theo.
Thi Vô Đoan thấy đứa hầu đi rồi, tiếp tục chậm rãi gõ chậu như tiểu hòa thượng gõ mõ.
Giây lát, cửa phòng Bạch Ly “két” một tiếng mở ra, Bạch Ly giống như tâm tình cực tốt, nhìn y cười hỏi: “Ngươi mấy tuổi rồi, sáng sớm gọi cái quỷ gì?”
Thi Vô Đoan ỳ ra dưới đất không chịu đứng dậy, tươi cười xán lạn hơn cảánh dương mà nói với y: “Cùng ta ra ngoài chơi đi?”
Phảng phất vẫn là bên động phủ xuân về hoa nở năm đó, phảng phất vẫn tiểu nam hài hai chiếc răng khểnh nhỏ, ống quần xắn cao.
Bạch Ly ánh mắt thoáng trầm xuống, ngẩn ngơ một lúc, chờ phục hồi tinh thần thì y đãđi qua kéo Thi VôĐoan, người kia lại không lập tức đứng thẳng, chậm chạp vặn vẹo, mới dùng cả tứ chi mà bò dậy, lẩm bẩm: “Chân tê rần rồi.”
Thi Vô Đoan gõ chậu giục Bạch Ly ra, bản thân lại chậm rì rì, hơn nữa lực chúý cực dễ bị phân tán, từ tiểu viện đến đại môn đi mất đủ một khắc, giữa chừng trêu chó ghẹo mèo, các loại chuyện làm người ta ghét không từ loại nào, Bạch Ly tự nhiên không muốn giục y, đến cửa thì có người đưa tài vụ Thi VôĐoan lĩnh.
Thi Vô Đoan mặt mày hớn hở nói: “Được, có tiền rồi, hôm nay ta mời ngươi ăn cơm.”
Y chẳng qua vừa đến Cổ Cát chưa bao lâu, phương hướng còn chưa phân rõ lắm, nhưng bữa sáng nhà ai ngon, mì nước nhà ai thơm lại đều có thể thuộc như lòng bàn tay, ngay cả bánh ngọt bán trên những sạp nhỏ quanh co lòng vòng đầu phố cuối hẻm cũng nếm qua một phen, Bạch Ly nhìn dáng vẻ chỉđiểm giang sơn đó, phát hiện câu “ăn nghèo ngươi” của Thi VôĐoan quả nhiên không phải là giả– y thật sự là một thùng cơm cực kỳ xứng chức.
Đi đi chơi chơi cả ngày trời, đợi khi mặt trời đã ngả về tây, Thi VôĐoan mới nháy mắt nói với Bạch Ly: “Ta dẫn ngươi đến một nơi tuyệt vời.”
Bạch Ly thấy vẻ mặt y đáng khinh, trong lòng không nhịn được dâng lên một chút dự cảm xấu, sau đó chỉ thấy Thi VôĐoan lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy, bên trên lại là một tấm bản đồđơn giản, Thi VôĐoan gãi đầu nói: “Thành Cổ Cát ngõ nhỏ vòng vèo thật sự quá nhiều, chờ ta tìm xem.”
Bạch Ly đến gần nhìn thử, thấy chỉ dẫn đi đâu, lại không vẽ phương hướng, liệt kê bên cạnh không ít mốc chỉđường, trên mốc kia viết “Thịt kho đầu sư tử”“Hạnh hoa thôn”“Trứng ngũ vị”. Y liền minh bạch, cả thành Cổ Cát này trong mắt Thi VôĐoan chỉ sợ chính là một quán ăn lớn.
Thi Vô Đoan dẫn y đi đi ngừng ngừng, giữa chừng Bạch Ly cảm thấy không đúng, tiếng oanh oanh yến yến lọt vào tai, trời còn chưa tối màđèn ***g đỏđã treo cao, lộ ra ánh sáng le lói đặc biệt ái muội.
Thi Vô Đoan vỗ vai y nói: “Đến rồi!”
Bạch Ly ngẩng đầu, nhất thời suýt nữa nổi trận lôi đình, hận không thể bóp chết thứ khốn nạn Thi VôĐoan này trong tay – chỉ thấy trên bảng hiệu kia có ba chữ hết sức rõ ràng “Ôn Nhu hương”.
Trên chiếc ghế Bạch Ly từng ngồi, có một sợi tóc rơi xuống.
Thi Vô Đoan nhặt sợi tóc kia lên, quấn hai vòng trên ngón tay, ánh mắt chuyển lên tinh bàn đang treo cùng cẩm sắt – xem, hay là không xem?
Thi Vô Đoan cảm thấy mình không hề có bệnh đa nghi nghiêm trọng lắm, nhưng Bạch Ly đột nhiên trở về và người trong ấn tượng của y khác biệt thật sự là hơi lớn.
Huyết mạch của ma vật, giết cha…
Không ai nói rõ được ma vật rốt cuộc là thứ kiểu gì, lại là khởi nguyên như thế nào, chúng bất đồng với yêu – yêu có yêu đạo, đại bộ phận yêu trong trần thế tu luyện thành hình người đều sống không khác lắm với con người ở nhân gian, chẳng qua chủng tộc bất đồng thôi, Thi VôĐoan sớm vào đạo môn, yêu y từng gặp sắp nhiều hơn cả người.
Nhưng ma vật lại chỉ tồn tại trong những truyền thuyết đáng sợ, lúc hắc khí kia huyễn hóa ra trong lòng bàn tay Bạch Ly, Thi VôĐoan buột miệng nói hai chữ này, kỳ thật y chưa gặp thứấy bao giờ, trong lúc vội vàng chỉ nghĩ đến một đáp án này, bóng đen đi theo Bạch Ly là thứ gì?
Theo cách nói của Bạch Ly, lúc trước đất nứt lại thêm sơn đăng áp đỉnh, ma vật trong phong ấn kia cũng chưa thể chạy ra, hiện giờ y lại ra đây bằng cách nào?
Y ra đây… lại làđể làm gì?
Y là Bạch Ly, Thi VôĐoan nói thầm với mình như vậy, một tay vê sợi tóc Bạch Ly không cẩn thận làm rơi, tay kia thì dùng ngón tay lẳng lặng cọ xát mép bát trà trong tay, Bạch Ly là huynh đệ tốt, hồi nhỏ cùng nhau chơi đùa, cũng coi như… giao tình quá mệnh.
Thi Vô Đoan năm lần bảy lượt thò tay đến tinh bàn, ngón tay đến giữa không trung lại rụt về, thời điểm tóc Bạch Ly lại gần mặt ngoài tinh bàn, trên đó sẽ thò ra một số tinh ti lóe sáng u ám, vươn ra như thăm dò cái gìđó, nhẹ nhàng đụng vào ngón tay Thi Vô Đoan, thỉnh thoảng khẽ móc sợi tóc cực dài kia.
Bỗng nhiên có người gõ cửa phòng, Thi VôĐoan cả kinh, vội vàng rụt tay như che giấu cái gìđó, quấn sợi tóc của Bạch Ly lên hà bao trên hông, lúc này mới điềm nhiên như không mở cửa ra – người gõ cửa lại là Cố Hoài Dương.
“Đại ca?”
Cố Hoài Dương thấy y áo ngoài chỉnh tề, biết y còn chưa ngủ, vì thế nói: “Ta thấy đèn trong phòng ngươi còn sáng nên tới tìm ngươi nói mấy câu.”
Thi Vô Đoan mời hắn vào, lúc đóng cửa vôý thức thoáng nhìn phòng Bạch Ly, thấy đã tắt đèn, lúc này mới nhẹ nhàng khép cửa một lần nữa, rót nước trà cho Cố Hoài Dương, ngồi một bên hỏi: “Đại ca có chuyện gì?”
Cố Hoài Dương thấp giọng nói: “Hôm nay nhận được thư của Thôi Hộ, nói qua vài hôm tính toán phái người đến coi thử, xem ra lão đầu tử chờ sốt ruột rồi, ngươi thấy nên làm thế nào?”
Thi Vô Đoan lơđãng nói: “Giữ lấy.”
Cố Hoài Dương nhíu mày: “Ta và tam ca ngươi cũng làý này. Ta đã xem rồi, thành Cổ Cát kỳ thật làđịa phương tốt, dễ thủ khó công, mấy ngày qua tiểu huyện cùng với thôn quách các nơi xung quanh ta đều đã phái người tra, nếu như chậm rãi lôi kéo, thế lực nơi đây chưa chắc không bằng An Khánh, thứđến tay tự nhiên không cóđạo lý buông ra, nhưng sau đó phải làm thế nào cho được, chẳng lẽ trở mặt với Thôi Hộ sao?”
“Tạm thời không cần trở mặt.” Thi VôĐoan nói, “Trước cứ kéo dài làđược, đổi thủ vệ Cổ Cát thành người mình, đồn lương chiêu binh là chuyện quan trọng, huynh cứ chuyên tâm làm việc không cần lo lắng, Thôi Hộ bên kia có ta lo liệu.”
Cố Hoài Dương thần sắc phức tạp nhìn y một cái, nhẹ giọng nói: “May mà có ngươi.”
Thi Vô Đoan cười cười, không hề nói tiếp, Cố Hoài Dương nhớ tới điều gìđó, lại hỏi: “Vị kia hôm nay đến…”
“Là một vị bằng hữu của ta, đại ca yên tâm đi, ta biết y, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, là người tốt.”
Cố Hoài Dương ngẩn ra, vội nói: “Ta không phải ýđó, chỉ là hiếm thấy ngươi có mấy bằng hữu ý hợp tâm đầu tuổi tác lại xấp xỉ, tiếp xúc nhiều tự nhiên là tốt, ta thấy người đó khí vũ bất phàm, nếu y bằng lòng thì bảo y ở lại, đại ca đương nhiên cũng hoan nghênh.”
Thi Vô Đoan dừng một hồi lâu, vẫn lắc đầu nói: “Việc này… chỉ sợ y không ở lại được.”
Ánh nến trong phòng hơi mờ, khóe mắt hẹp dài của Thi VôĐoan có mấy sợi lông mi đặc biệt dài chiếu xuống một bóng mờ, khiến tướng mạo y thoạt nhìn thêm vài phần thanh tú, đôi mắt lại như là luôn không mở ra được, chẳng lộ một chút quang hoa. Cố Hoài Dương luôn có cảm giác Thi VôĐoan có thể nhìn thấy thứ người khác không thấy.
Thứ mắt y nhìn thấy quá nhiều, cho nên ánh mắt cũng đặc biệt sâu.
Người với người là không thể so sánh.
Có một số người cho y một bữa cơm no là y có thể hớn hở an phận ở một góc, nhưng có một số người dù không phải xuất thân phú quý, không nhìn quen xa hoa phung phí, trời sinh lại có thể không để mắt đến mấy thứ này, mỗi khi y đi một bước, đều có thể nhanh chóng giải thoát ra từ trong sự vui mừng của việc “đạt được”, đặt ánh mắt ở nơi càng rộng lớn hơn, bắt đầu nóng vội cướp đoạt bước tiếp theo, loại không thỏa mãn trong xương cốt này, có thể sẽ khiến y biến thành một kiêu hùng, cũng có thể sẽ khiến y biến thành một trò cười.
Cố Hoài Dương chính là người như vậy.
Vào thành Cổ Cát, cuộc sống như thổ Hoàng đế trước kia đã trở lại, những người đi theo hắn phổ biến xuất thân không hề cao, ăn no mặc ấm làđã A di đà Phật, càng khỏi cần nói trước mắt lão bách tính kêu “quân gia quân gia”, ăn cơm ở tửu lâu chưởng quầy tiểu nhị không ai không khách khách khí khí hầu hạ, cho dù quỵt tiền cũng chẳng sao, nhất thời hận không thể sinh ra tám chân đểđi ngang trên phố thị.
Càng khỏi cần nói quân kỷ gìđó, chẳng biết sớm bị ném lên hầu sơn nào rồi – có thểăn ngon uống cay, ai nguyện ý theo người khác bôn ba tứ xứ giắt đầu trên lưng quần?
Ai ngờ Cố Hoài Dương chưa đến mấy hôm đã hạ mệnh lệnh chết, thủ quân Cổ Cát đều tự lấy lợi theo cấp bậc, không được tùy ý rời khỏi doanh địa ra ngoài, kẻ cả gan nhiễu dân trực tiếp đánh chết.
Ban đầu đương nhiên chẳng ai coi mệnh lệnh kiểu này ra gì, kết quả Cố Hoài Dương lệnh cho Lục Vân Châu dẫn một lộ người, tự mình xử lý hơn mười chuyện trái với quân lệnh trong quân, Lục Vân Châu miệng không nhanh nhưng đao rất nhanh, hắn cực ít động thủ với người ta, một khi hạđao lại là lục thân không nhận.
Một ngày giết gà dọa khỉ, máu bắn khắp đường phố Cổ Cát thành, hôm sau những thủ quân này liền đàng hoàng. Cố Hoài Dương càng bận đến quay vòng vòng, bận đổi cách đánh người, đánh gậy rồi lại cân nhắc cho kẹo như thế nào, hắn đều nhất nhất tính toán đến, chẳng biết bản thân hắn đọc qua nhiều binh thư hay là thiên phú dị bẩm, sai khiến thủ quân Cổ Cát cùng với đông đảo thôn quách khác lại đều ngay ngắn rõ ràng hẳn lên.
Cố Hoài Dương đêm đó rời khỏi, Thi VôĐoan ngồi một mình ngay dưới đèn hồi lâu, mới lấy tinh bàn ra, không hề cóđộng tác gì, chỉ nhìn chằm chằm sao bên trên chậm rãi lướt qua theo quỹđạo định trước. Y duỗi bằng bàn tay phẩy qua, trên tinh bàn liền có bảy điểm sáng lên, nếu nhìn kỹ sẽ thấy trên điểm chính giữa còn ẩn ẩn lộ ra hồng quang.
Thi Vô Đoan nhìn chằm chằm nó một hồi lâu mới thấp giọng lẩm bẩm: “Tử Vi vị hơi lệch, Thái Âm di động… vẫn là loạn.”
Y vê ngón tay, sao trên tinh bàn nhanh chóng xoay tròn, trên khuôn mặt bình nhật thoạt nhìn luôn hơi mù mờ lộ ra nụ cười lạnh, lòng nói các ngươi sửa được thiên mệnh, ta không sửa được sao?
Trên đời này không cóđịnh cục, dù cóđịnh cục, đập nát nó lại có thể thế nào?
Trăm ngàn năm qua, luôn có người muốn lấy tư thái phản loạn kiểu này đứng ra một lần nữa đốt lên trăm vạn khói lửa kia. Nếu như nhất thành bất biến, thế gian này chẳng phải thành một đầm nước chết mục nát tàn tạ?
Sau đó Thi Vô Đoan đứng dậy định tắt đèn đi ngủ, nhưng một sợi tinh ti từ tinh bàn thò ra lại quấn lên hà bao bên hông, thăm dò cuốn sợi tóc của Bạch Ly. Thi VôĐoan ánh mắt chợt lóe, hai ngón tay cắt đứt tinh ti, thuận tay bỏ tóc Bạch Ly lên ngọn đèn màđốt đi.
Y phất tay tắt đèn, thoáng tự giễu mà nghĩ, mình thật đúng là càng ngày càng trúng ma chướng, Tiểu Ly Tử thích là cái gì cũng mặc kệ, vấn đề từ nhỏđã chẳng coi là gì, hiện giờ càng lớn càng thiếu tiền đồ, ngược lại câu nệ.
Sáng sớm hôm sau, chỉ thấy Thi VôĐoan ngồi xổm trong viện, vừa gõ chậu thức ăn cho thỏ vừa gọi: “Tiểu Ly Tử dậy chưa? Mau ra đây mau ra đây!”
Y dường nhưđã quyết định phải nuôi con thỏ thiên phú dị bẩm này như heo, còn cốý kiếm cho nó cái chậu to như chậu rửa mặt, bên trong lá rau vụn bánh cóđủ hết, con thỏ kia cũng chẳng cự tuyệt gì, cho gìăn đó, càng ăn càng vui mừng, ngay cả Thi VôĐoan ở bên gõ chậu leng keng cũng không thể hủy hoại mảy may cảm giác thèm ăn.
Đứa hầu chạy chân trong viện trông thấy không nhịn được cười, khom lưng cúi đầu hỏi: “Lục gia, hôm nay ngài dùng cơm sáng ởđâu?”
“Không vội, lát nữa ta sẽ ra ngoài.” Thi VôĐoan nói, sau đó nhớ tới điều gì, lấy một tờđơn từ trong tay áo, bảo, “Đi khố phòng trong phủ chi một chút, có ai hỏi thì cứ bảo là ta muốn dùng.”
“Vâng.”
Tam niên thanh Tri phủ, thập vạn tuyết hoa ngân. Huống chi thời điểm vị thành chủ Cổ Cát này tại thế còn chẳng thanh lắm, trong nhà rất chúý phô trương, không biết tích góp bao nhiêu của cải, hiện giờđều làm lợi cho đám Cố Hoài Dương, đủ thấy sống không ôm được chết không mang theo.
Thi Vô Đoan thấy đứa hầu đi rồi, tiếp tục chậm rãi gõ chậu như tiểu hòa thượng gõ mõ.
Giây lát, cửa phòng Bạch Ly “két” một tiếng mở ra, Bạch Ly giống như tâm tình cực tốt, nhìn y cười hỏi: “Ngươi mấy tuổi rồi, sáng sớm gọi cái quỷ gì?”
Thi Vô Đoan ỳ ra dưới đất không chịu đứng dậy, tươi cười xán lạn hơn cảánh dương mà nói với y: “Cùng ta ra ngoài chơi đi?”
Phảng phất vẫn là bên động phủ xuân về hoa nở năm đó, phảng phất vẫn tiểu nam hài hai chiếc răng khểnh nhỏ, ống quần xắn cao.
Bạch Ly ánh mắt thoáng trầm xuống, ngẩn ngơ một lúc, chờ phục hồi tinh thần thì y đãđi qua kéo Thi VôĐoan, người kia lại không lập tức đứng thẳng, chậm chạp vặn vẹo, mới dùng cả tứ chi mà bò dậy, lẩm bẩm: “Chân tê rần rồi.”
Thi Vô Đoan gõ chậu giục Bạch Ly ra, bản thân lại chậm rì rì, hơn nữa lực chúý cực dễ bị phân tán, từ tiểu viện đến đại môn đi mất đủ một khắc, giữa chừng trêu chó ghẹo mèo, các loại chuyện làm người ta ghét không từ loại nào, Bạch Ly tự nhiên không muốn giục y, đến cửa thì có người đưa tài vụ Thi VôĐoan lĩnh.
Thi Vô Đoan mặt mày hớn hở nói: “Được, có tiền rồi, hôm nay ta mời ngươi ăn cơm.”
Y chẳng qua vừa đến Cổ Cát chưa bao lâu, phương hướng còn chưa phân rõ lắm, nhưng bữa sáng nhà ai ngon, mì nước nhà ai thơm lại đều có thể thuộc như lòng bàn tay, ngay cả bánh ngọt bán trên những sạp nhỏ quanh co lòng vòng đầu phố cuối hẻm cũng nếm qua một phen, Bạch Ly nhìn dáng vẻ chỉđiểm giang sơn đó, phát hiện câu “ăn nghèo ngươi” của Thi VôĐoan quả nhiên không phải là giả– y thật sự là một thùng cơm cực kỳ xứng chức.
Đi đi chơi chơi cả ngày trời, đợi khi mặt trời đã ngả về tây, Thi VôĐoan mới nháy mắt nói với Bạch Ly: “Ta dẫn ngươi đến một nơi tuyệt vời.”
Bạch Ly thấy vẻ mặt y đáng khinh, trong lòng không nhịn được dâng lên một chút dự cảm xấu, sau đó chỉ thấy Thi VôĐoan lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy, bên trên lại là một tấm bản đồđơn giản, Thi VôĐoan gãi đầu nói: “Thành Cổ Cát ngõ nhỏ vòng vèo thật sự quá nhiều, chờ ta tìm xem.”
Bạch Ly đến gần nhìn thử, thấy chỉ dẫn đi đâu, lại không vẽ phương hướng, liệt kê bên cạnh không ít mốc chỉđường, trên mốc kia viết “Thịt kho đầu sư tử”“Hạnh hoa thôn”“Trứng ngũ vị”. Y liền minh bạch, cả thành Cổ Cát này trong mắt Thi VôĐoan chỉ sợ chính là một quán ăn lớn.
Thi Vô Đoan dẫn y đi đi ngừng ngừng, giữa chừng Bạch Ly cảm thấy không đúng, tiếng oanh oanh yến yến lọt vào tai, trời còn chưa tối màđèn ***g đỏđã treo cao, lộ ra ánh sáng le lói đặc biệt ái muội.
Thi Vô Đoan vỗ vai y nói: “Đến rồi!”
Bạch Ly ngẩng đầu, nhất thời suýt nữa nổi trận lôi đình, hận không thể bóp chết thứ khốn nạn Thi VôĐoan này trong tay – chỉ thấy trên bảng hiệu kia có ba chữ hết sức rõ ràng “Ôn Nhu hương”.