Chương 32: Nghi ngờ
Trên đường Lâm Phù Dung và Diệp Tử Kỳ đi dạo, không ai để ý đến ai không ai nói với ai câu nào.
- Tử Kỳ chúng ta có thể làm bạn chứ_cô ta lên tiếng xé tan bầu không khí ngột ngạt này.
- Cô nói thật_ Tử Kỳ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Lâm Phù Dung " cô ta thật sự muốn làm bạn với mình sao? nhìn bộ dạng cô ta không giống nói dối, chẳng lẽ cô ta đã suy nghĩ thông suốt?"
- Đúng vậy, tôi nhận ra bản thân mình bày ra đủ trò nhưng trái tim anh Thiên chỉ hướng về một mình cô trong lòng anh ấy chỉ xem tôi đơn giản là một đứa em gái không hơn không kém mà thôi._ Lâm Phù Dung dùng ánh mắt chân thành nhìn Diệp Tử Kỳ rồi nói tiếp:
- Tử Kỳ cô có thể tha thứ những lỗi lầm trước đây của tôi không?
- Được tôi tin cô_ nhìn cô ta ăn năn như vậy Diệp Tử Kỳ cũng muốn cho cô ta một cơ hội.
- Cám ơn cô, chúng ta đi thôi tôi đã chuẩn bị cho cô một bộ lễ phục rất đẹp, đảm bảo đêm nay cô và anh Thiên sẽ là cặp đôi ai ai nhìn thấy cũng ganh tị._ Lâm Phù Dung vui vẻ nắm tay cô chạy ra xe.
- Đó không phải là Dung nhi sao, tại sao con bé lại đi cùng Tử Kỳ, liệu nó có làm gì Tử Kỳ không?_ nhìn thấy Lâm Phù Dung dắt tay Tử Kỳ lên xe của mình Lâm Trác lo lắng nên đã âm thầm lái xe đi theo.
***********************************************
- Tử Kỳ, cô đẹp quá à_ nhìn Tử Kỳ bước ra trông cô vô cùng xinh đẹp, Lâm Phù Dung không nhịn được mà khen ngợi.
- Được rồi chúng ta đi thôi_ Diệp Tử Kỳ mỉm cười nói với Lâm Phù Dung rồi lôi cô ta đi.
- Đợi đã để tôi gọi điện cho anh Thiên, nói anh ấy tới trước đi chúng ta đến sau
- Được cô đi đi_ cô mỉm cười nói với Lâm Phù Dung.
Bước ra ngoài móc điện thoại ra cô ta nói với đầu dây bên kia.
- Hành động đi_ rồi cô ta đi vào, nhếch môi cười " Diệp Tử Kỳ cô cứ vui vẻ đi" bước đến nói với Tử Kỳ:
- Chúng ta đi thôi_ nói xong Lâm Phù Dung nắm tay Diệp Tử Kỳ cùng nhau bước ra ngoài.
Vừa ra tới nơi có một chiếc xe dừng lại trước mặt Lâm Phù Dung và Diệp Tử Kỳ, lấy chiếc khăn đã tẩm thuốc mê bịt miệng Tử Kỳ lại làm cô ngất đi. Bọn người đó nhanh chóng đưa cô vào trong xe rồi lập tức phóng xe chạy đi.
- Diệp Tử Kỳ cô đừng trách tôi, ai bảo cô xen vào giữa tôi và anh Thiên đây là cái giá cô phải trả_ nhếch môi tạo thành một nụ cười nham hiểm Lâm Phù Dung bước vào xe đi đến bữa tiệc nhà họ Tư
**********************************************
- Anh Thiên, Tử Kỳ nói em nhắn lại với anh là cô ấy muốn gặp anh ở khách sạn Angel phòng 192_ chạy vào trong bữa tiệc chỗ Tống Sở Thiên đang đứng Lâm Phù Dung nói với anh. Tống Sở Thiên lập tức quay ra ngoài bước đi không hiểu sao anh rất lo lắng.
- Em đi với anh, em có linh cảm gì đó không hay_ cô ta liền theo Tống Sở Thiên ra xe.
Trong khách sạn Angel phòng 192
- Đại ca lần này chúng ta có phúc rồi nhìn cô ta như tiên nữ vậy_ một tên đàn em dùng ánh mắt dê xồm nhìn Tử Kỳ đang nằm trên giường nói.
- Haha tiên nữ vào tay lão tử cũng thành dâm nữ thôi_ tên đại ca bước đến chỗ Diệp Tử Kỳ đưa tay xé nửa bộ váy trắng thuần khiết cô đang mặc trên người. Nhìn chiếc áo lót màu đen đang bao bọc đôi ngực trắng hồng của cô làm tên đại ca cùng bọn đàn em chảy nước miếng. “RẦM” chiếc cửa bị một lực đạp mạnh ra nằm dưới đất. Lâm Trác bước vào nhìn thấy Diệp Tử Kỳ trên giường chiếc váy đã bị xé một nửa, hai tay Lâm Trác siết chặt lao vào đánh cho bọn chúng nằm thê thảm dưới đất, Lâm Trác biết bọn người là người nhà họ Lâm.
- Cút _ Lâm Trác dùng giọng nói lạnh lùng ánh mắt sắc bén quát, Lâm Trác tha cho bọn chúng vì hắn sợ Tống Sở Thiên điều tra được do Lâm Phù Dung làm dù gì cũng là em gái anh.
- Tử Kỳ tỉnh lại đi_ đỡ cô dậy cởi áo khoác của mình ra Lâm Trác định khoác cho Diệp Tử Kỳ, bỗng ánh mắt của Lâm Trác chợt dừng lại ngay chiếc bớt màu đỏ hình hoa mai ở bên eo trái của cô " tại sao Tử Kỳ lại có vết bớt này, gặp cô ấy mình có cảm giác rất quen thuộc, chẳng lẽ…"
- Các người đang làm gì vậy_ bước vào thấy Diệp Tử Kỳ quần áo không chỉnh tề nằm trong ngực Lâm Trác, khí tức tỏa ra lạnh lùng quát.
- Anh hai à, anh với Tử Kỳ sao lại như vậy?_ Lâm Phù Dung làm bộ không biết việc gì hỏi Lâm Trác.
- Cô ấy bị người khác hãm hại là tôi cứu cô ấy_ trả lời Tống Sở Thiên, Lâm Trác lạnh lùng liếc Lâm Phù Dung. Nghe lời nói của Lâm Trác, Tống Sở Thiên bình tĩnh lại nhìn xung quanh có dấu hiệu của một trận ẩu đả, Tử Kỳ lại bất động trong lòng Lâm Trác. Bước đến giành lại Tử Kỳ từ trong lòng Lâm Trác, Tống Sở Thiên lạnh lùng nói hai từ:
- Cảm ơn_nói rồi bế cô lên xoay lưng bước đi
- Tử Kỳ chúng ta có thể làm bạn chứ_cô ta lên tiếng xé tan bầu không khí ngột ngạt này.
- Cô nói thật_ Tử Kỳ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Lâm Phù Dung " cô ta thật sự muốn làm bạn với mình sao? nhìn bộ dạng cô ta không giống nói dối, chẳng lẽ cô ta đã suy nghĩ thông suốt?"
- Đúng vậy, tôi nhận ra bản thân mình bày ra đủ trò nhưng trái tim anh Thiên chỉ hướng về một mình cô trong lòng anh ấy chỉ xem tôi đơn giản là một đứa em gái không hơn không kém mà thôi._ Lâm Phù Dung dùng ánh mắt chân thành nhìn Diệp Tử Kỳ rồi nói tiếp:
- Tử Kỳ cô có thể tha thứ những lỗi lầm trước đây của tôi không?
- Được tôi tin cô_ nhìn cô ta ăn năn như vậy Diệp Tử Kỳ cũng muốn cho cô ta một cơ hội.
- Cám ơn cô, chúng ta đi thôi tôi đã chuẩn bị cho cô một bộ lễ phục rất đẹp, đảm bảo đêm nay cô và anh Thiên sẽ là cặp đôi ai ai nhìn thấy cũng ganh tị._ Lâm Phù Dung vui vẻ nắm tay cô chạy ra xe.
- Đó không phải là Dung nhi sao, tại sao con bé lại đi cùng Tử Kỳ, liệu nó có làm gì Tử Kỳ không?_ nhìn thấy Lâm Phù Dung dắt tay Tử Kỳ lên xe của mình Lâm Trác lo lắng nên đã âm thầm lái xe đi theo.
***********************************************
- Tử Kỳ, cô đẹp quá à_ nhìn Tử Kỳ bước ra trông cô vô cùng xinh đẹp, Lâm Phù Dung không nhịn được mà khen ngợi.
- Được rồi chúng ta đi thôi_ Diệp Tử Kỳ mỉm cười nói với Lâm Phù Dung rồi lôi cô ta đi.
- Đợi đã để tôi gọi điện cho anh Thiên, nói anh ấy tới trước đi chúng ta đến sau
- Được cô đi đi_ cô mỉm cười nói với Lâm Phù Dung.
Bước ra ngoài móc điện thoại ra cô ta nói với đầu dây bên kia.
- Hành động đi_ rồi cô ta đi vào, nhếch môi cười " Diệp Tử Kỳ cô cứ vui vẻ đi" bước đến nói với Tử Kỳ:
- Chúng ta đi thôi_ nói xong Lâm Phù Dung nắm tay Diệp Tử Kỳ cùng nhau bước ra ngoài.
Vừa ra tới nơi có một chiếc xe dừng lại trước mặt Lâm Phù Dung và Diệp Tử Kỳ, lấy chiếc khăn đã tẩm thuốc mê bịt miệng Tử Kỳ lại làm cô ngất đi. Bọn người đó nhanh chóng đưa cô vào trong xe rồi lập tức phóng xe chạy đi.
- Diệp Tử Kỳ cô đừng trách tôi, ai bảo cô xen vào giữa tôi và anh Thiên đây là cái giá cô phải trả_ nhếch môi tạo thành một nụ cười nham hiểm Lâm Phù Dung bước vào xe đi đến bữa tiệc nhà họ Tư
**********************************************
- Anh Thiên, Tử Kỳ nói em nhắn lại với anh là cô ấy muốn gặp anh ở khách sạn Angel phòng 192_ chạy vào trong bữa tiệc chỗ Tống Sở Thiên đang đứng Lâm Phù Dung nói với anh. Tống Sở Thiên lập tức quay ra ngoài bước đi không hiểu sao anh rất lo lắng.
- Em đi với anh, em có linh cảm gì đó không hay_ cô ta liền theo Tống Sở Thiên ra xe.
Trong khách sạn Angel phòng 192
- Đại ca lần này chúng ta có phúc rồi nhìn cô ta như tiên nữ vậy_ một tên đàn em dùng ánh mắt dê xồm nhìn Tử Kỳ đang nằm trên giường nói.
- Haha tiên nữ vào tay lão tử cũng thành dâm nữ thôi_ tên đại ca bước đến chỗ Diệp Tử Kỳ đưa tay xé nửa bộ váy trắng thuần khiết cô đang mặc trên người. Nhìn chiếc áo lót màu đen đang bao bọc đôi ngực trắng hồng của cô làm tên đại ca cùng bọn đàn em chảy nước miếng. “RẦM” chiếc cửa bị một lực đạp mạnh ra nằm dưới đất. Lâm Trác bước vào nhìn thấy Diệp Tử Kỳ trên giường chiếc váy đã bị xé một nửa, hai tay Lâm Trác siết chặt lao vào đánh cho bọn chúng nằm thê thảm dưới đất, Lâm Trác biết bọn người là người nhà họ Lâm.
- Cút _ Lâm Trác dùng giọng nói lạnh lùng ánh mắt sắc bén quát, Lâm Trác tha cho bọn chúng vì hắn sợ Tống Sở Thiên điều tra được do Lâm Phù Dung làm dù gì cũng là em gái anh.
- Tử Kỳ tỉnh lại đi_ đỡ cô dậy cởi áo khoác của mình ra Lâm Trác định khoác cho Diệp Tử Kỳ, bỗng ánh mắt của Lâm Trác chợt dừng lại ngay chiếc bớt màu đỏ hình hoa mai ở bên eo trái của cô " tại sao Tử Kỳ lại có vết bớt này, gặp cô ấy mình có cảm giác rất quen thuộc, chẳng lẽ…"
- Các người đang làm gì vậy_ bước vào thấy Diệp Tử Kỳ quần áo không chỉnh tề nằm trong ngực Lâm Trác, khí tức tỏa ra lạnh lùng quát.
- Anh hai à, anh với Tử Kỳ sao lại như vậy?_ Lâm Phù Dung làm bộ không biết việc gì hỏi Lâm Trác.
- Cô ấy bị người khác hãm hại là tôi cứu cô ấy_ trả lời Tống Sở Thiên, Lâm Trác lạnh lùng liếc Lâm Phù Dung. Nghe lời nói của Lâm Trác, Tống Sở Thiên bình tĩnh lại nhìn xung quanh có dấu hiệu của một trận ẩu đả, Tử Kỳ lại bất động trong lòng Lâm Trác. Bước đến giành lại Tử Kỳ từ trong lòng Lâm Trác, Tống Sở Thiên lạnh lùng nói hai từ:
- Cảm ơn_nói rồi bế cô lên xoay lưng bước đi