Chương 26: Lo sợ
- Vào ba năm trước, trong một lần đến Ý anh bị ám sát, thiếu chút nữa mất mạng thì anh được Lâm Phù Dung cứu, cô ấy đưa anh về Lâm gia chăm sóc cho anh rất chu đáo nên anh rất biết ơn cô ấy luôn coi cô ấy như em gái mà chăm sóc và các vụ làm ăn bên Ý anh đều để lại cho Lâm gia coi như trả ơn vì đã cứu anh_ Tống Sở Thiên kể cho Diệp Tử Kỳ biết sự thật, rồi anh nhìn cô nói tiếp:
- Kỳ nhi anh mong em đừng hiểu lầm quan hệ giữa anh và Lâm Phù Dung vì trong lòng anh chỉ có duy nhất một người con gái chính là Diệp Tử Kỳ em mà thôi._ dùng ánh mắt ngập tràn sự cưng chiều yêu thương anh nói với cô.
- Thiên, em tin anh, cho dù xảy ra chuyện gì em vẫn sẽ tin anh vì vậy anh cũng phải như thế hãy luôn tin tưởng em nha_ vòng tay ôm chặt lấy hông anh dựa đầu vào trực rắn chắc của anh Tử Kỳ thâm tình nói.
- Chỉ cần em luôn bên cạnh Tống Sở Thiên này, không rời khỏi anh, em mà rời xa anh, anh thật sự không biết bản thân mình sẽ làm ra chuyện khủng khiếp gì nữa_ nói ra nỗi lo lắng trong lòng không biết sao dạo này anh cứ có cảm giác lo sợ rằng sẽ mất cô.
- Thiên anh yên tâm, em sẽ không rời bỏ anh nếu anh mà không cần em nữa em mới rời khỏi anh thôi_ ôm anh càng chặt cô rất sợ sẽ mất anh, không có anh cô sợ bản thân mình sẽ không sống nổi.
- Tử Kỳ_ nâng khuôn mặt cô lên đặt lên đó một nụ hôn dịu dàng.
Cô cũng nhiệt tình đáp trả, nụ hôn càng lúc càng điên cuồng, cốc cốc. Đẩy anh ra, Tử Kỳ ngại ngùng đỏ mặt.
- Thiên à, có người, em đợi anh ở nhà
- Tạm biệt bảo bối, đêm nay anh sẽ không tha cho em đâu_ nói vào tai cô những lời ám muội làm mặt cô cnagf thêm đỏ
- Em về trước đây_ đẩy anh ra mặt cô như trái gấc chín chạy ra ngoài. Nhìn hàng động của cô như một đứa trẻ anh mỉm cười hạnh phúc, nhưng nụ cười ấy rât nhanh đã tắt, anh nhìn người ngoài cửa lạnh lùng nói:
- Vào đi_ chuyện tốt bị cắt ngang làm anh vô cùng tức giận.
- Chủ tịch có một số công văn cần ngài phê duyệt_ nam thư ký của anh cầm một số công văn vào cho anh
- Được rồi, cậu ra ngoài đi_ sau việc lần trước chứng kiến sự ghen tuông của Tử Kỳ, nên anh chỉ dám tuyển thư ký nam.
**************************************************
Vào nhà thấy Lâm Phù Dung đang ngồi trên sofa ăn trái cây cô cũng chẳng thèm quan tâm bỏ mặt cô ta đi thẳng lên lầu, nhưng vừa đặt chân tới cầu thang thì cô ta gọi cô lại:
- Đứng lại, tôi có lời này muốn nói với cô_ cô ta khinh thường nhìn Tử Kỳ nói.
- Nói_ Tử Kỳ lạnh giọng nói với cô ta trong chất giọng cô chứa đầy sự kiêu ngạo không còn là giọng nói đáng yêu khi đối mặt với Tống Sở Thiên nữa.
- Cô..., được lắm tôi cho cô biết không lâu nữa anh Thiên sẽ là của tôi, anh ấy sẽ luôn tin tôi._ Lâm Phù Dung dùng giọng nói đầy tự tin nói với Diệp Tử Kỳ.
- Tôi chờ_ lạnh lùng, ngắn gọn nói với Lâm Phù Dung nhưng trong lòng Diệp Tử Kỳ rất sợ rằng sẽ giống như lời cô ta nói, cô quả thật rất sợ. Nhìn Tử Kỳ bước lên phòng không thèm để ý đến Lâm Phù Dung dưới lầu tức giận quát:
- Diệp Tử Kỳ cô đợi đấy, cô dám khinh thường Lâm Phù Dung tôi, cô cứ đợi đi không lâu nữa đâu.
Nhìn vẻ mặt của cô ta hiện lên sự độc ác, dì Trần sợ hãi và lo lắng cho Tử Kỳ bà rất muốn nói cho Tống Sở Thiên nghe nhưng mà Lâm Phù Dung chưa có hành động gì bất lợi cho Tử Kỳ nên bà cũng chưa nói gì cho anh biết, bà rất ghét thái độ khinh thường vô lễ của Lâm Phù Dung với Tử Kỳ, trước mặt anh thì tỏ ra ngoan hiền nhưng sau lưng thì lại một bộ mặt mưu mô xảo trá.
Vào phòng nằm bịch xuống giường ôm lấy chiếc gối của Tống Sở Thiên để cảm nhận hơi ấm của anh" Thiên à, em rất sợ anh không cần em nữa? Em phải làm sao đây?" rồi cô đi vào giấc ngủ, cô cảm thấy rất mệt mỏi chỉ muốn ngủ một giấc cho cơn ác mộng này qua đi.
- Kỳ nhi anh mong em đừng hiểu lầm quan hệ giữa anh và Lâm Phù Dung vì trong lòng anh chỉ có duy nhất một người con gái chính là Diệp Tử Kỳ em mà thôi._ dùng ánh mắt ngập tràn sự cưng chiều yêu thương anh nói với cô.
- Thiên, em tin anh, cho dù xảy ra chuyện gì em vẫn sẽ tin anh vì vậy anh cũng phải như thế hãy luôn tin tưởng em nha_ vòng tay ôm chặt lấy hông anh dựa đầu vào trực rắn chắc của anh Tử Kỳ thâm tình nói.
- Chỉ cần em luôn bên cạnh Tống Sở Thiên này, không rời khỏi anh, em mà rời xa anh, anh thật sự không biết bản thân mình sẽ làm ra chuyện khủng khiếp gì nữa_ nói ra nỗi lo lắng trong lòng không biết sao dạo này anh cứ có cảm giác lo sợ rằng sẽ mất cô.
- Thiên anh yên tâm, em sẽ không rời bỏ anh nếu anh mà không cần em nữa em mới rời khỏi anh thôi_ ôm anh càng chặt cô rất sợ sẽ mất anh, không có anh cô sợ bản thân mình sẽ không sống nổi.
- Tử Kỳ_ nâng khuôn mặt cô lên đặt lên đó một nụ hôn dịu dàng.
Cô cũng nhiệt tình đáp trả, nụ hôn càng lúc càng điên cuồng, cốc cốc. Đẩy anh ra, Tử Kỳ ngại ngùng đỏ mặt.
- Thiên à, có người, em đợi anh ở nhà
- Tạm biệt bảo bối, đêm nay anh sẽ không tha cho em đâu_ nói vào tai cô những lời ám muội làm mặt cô cnagf thêm đỏ
- Em về trước đây_ đẩy anh ra mặt cô như trái gấc chín chạy ra ngoài. Nhìn hàng động của cô như một đứa trẻ anh mỉm cười hạnh phúc, nhưng nụ cười ấy rât nhanh đã tắt, anh nhìn người ngoài cửa lạnh lùng nói:
- Vào đi_ chuyện tốt bị cắt ngang làm anh vô cùng tức giận.
- Chủ tịch có một số công văn cần ngài phê duyệt_ nam thư ký của anh cầm một số công văn vào cho anh
- Được rồi, cậu ra ngoài đi_ sau việc lần trước chứng kiến sự ghen tuông của Tử Kỳ, nên anh chỉ dám tuyển thư ký nam.
**************************************************
Vào nhà thấy Lâm Phù Dung đang ngồi trên sofa ăn trái cây cô cũng chẳng thèm quan tâm bỏ mặt cô ta đi thẳng lên lầu, nhưng vừa đặt chân tới cầu thang thì cô ta gọi cô lại:
- Đứng lại, tôi có lời này muốn nói với cô_ cô ta khinh thường nhìn Tử Kỳ nói.
- Nói_ Tử Kỳ lạnh giọng nói với cô ta trong chất giọng cô chứa đầy sự kiêu ngạo không còn là giọng nói đáng yêu khi đối mặt với Tống Sở Thiên nữa.
- Cô..., được lắm tôi cho cô biết không lâu nữa anh Thiên sẽ là của tôi, anh ấy sẽ luôn tin tôi._ Lâm Phù Dung dùng giọng nói đầy tự tin nói với Diệp Tử Kỳ.
- Tôi chờ_ lạnh lùng, ngắn gọn nói với Lâm Phù Dung nhưng trong lòng Diệp Tử Kỳ rất sợ rằng sẽ giống như lời cô ta nói, cô quả thật rất sợ. Nhìn Tử Kỳ bước lên phòng không thèm để ý đến Lâm Phù Dung dưới lầu tức giận quát:
- Diệp Tử Kỳ cô đợi đấy, cô dám khinh thường Lâm Phù Dung tôi, cô cứ đợi đi không lâu nữa đâu.
Nhìn vẻ mặt của cô ta hiện lên sự độc ác, dì Trần sợ hãi và lo lắng cho Tử Kỳ bà rất muốn nói cho Tống Sở Thiên nghe nhưng mà Lâm Phù Dung chưa có hành động gì bất lợi cho Tử Kỳ nên bà cũng chưa nói gì cho anh biết, bà rất ghét thái độ khinh thường vô lễ của Lâm Phù Dung với Tử Kỳ, trước mặt anh thì tỏ ra ngoan hiền nhưng sau lưng thì lại một bộ mặt mưu mô xảo trá.
Vào phòng nằm bịch xuống giường ôm lấy chiếc gối của Tống Sở Thiên để cảm nhận hơi ấm của anh" Thiên à, em rất sợ anh không cần em nữa? Em phải làm sao đây?" rồi cô đi vào giấc ngủ, cô cảm thấy rất mệt mỏi chỉ muốn ngủ một giấc cho cơn ác mộng này qua đi.