Chương 2: Nữ Tướng (2)
Hòa tướng quân - ba chữ này vừa nói ra, Hòa Yến da đầu tê rần, nàng hỏi: "Ngươi thì biết cái gì?"
"Cái gì nên biết ta đều biết, không phải biết ta cũng biết. Hòa tướng quân, bí mật lớn như vậy, ngươi nói xem, nhà họ Hòa và nhà họ Hứa, làm sao dám chứa chấp ngươi đây?"
Hòa Yến không nói được gì.
Nhà họ Hòa có được cái danh Phi Hồng Tướng quân coi như là một bước lên chín tầng mây, sánh vai với tất cả giới quý tộc ở Đại Ngụy, trước đó gần như xuống dốc. Mười chín năm trước, hai người chị em dâu nhà họ Hòa đồng thời sinh nở, con dâu cả nhà họ Hòa sinh được Hòa Như Phi, con dâu thứ sinh được Hòa Yến.
Tước vị đáng lẽ là thuộc về Hòa Như Phi, nhưng cở thể Hòa Như Phi sinh ra đã gầy yếu, thầy thuốc nói rằng sống không qua ba tuổi. Nếu như Hòa Như Phi chết đi, tước vị của nhà họ Hòa bị thu hồi, cả gia tộc sẽ mất đi tất cả.
Nhà họ Hòa thương lượng với nhau, làm ra một quyết định to gan lớn mật, để cho Hòa Yến thay thế Hòa Như Phi, Hòa Như Phi là nói dối là Hòa Yến, trời sinh yếu ớt nên được đưa đến trong miếu nuôi dưỡng.
Hòa Yến từ đó lấy thân phận Hòa Như Phi mà lớn lên, mặc dù nàng mặc sinh ra ở nhị phòng, lại sinh sống ở đại phòng. Từ nhỏ nàng đã coi mình là nam nhi, ưa thích luyện võ, lúc mười bốn tuổi, cõng người nhà ghi danh đầu quân vào quân đội, dần dần thanh danh vang dội, thậm chí được bệ hạ sắc phong, ban danh Phi Hồng Tướng quân, có được cơ hội vào cung diện kiến thánh nhân.
Cũng chính thời điểm này, Hòa Như Phi được đưa đến "dưỡng bệnh" trong miếu trở về.
Hòa Như Phi không chết, thậm chí bình an sống đến 18 tuổi. Nhìn qua dáng người còn có vẻ rất nhanh nhẹn, khoẻ mạnh tuấn mỹ. Thế là tất cả trở về như lúc ban đầu!
Hòa Như Phi gặp bệ hạ, thành Phi Hồng Tướng quân, Hòa Yến vẫn là Hòa Yến. Mọi chuyện cũng không hề khó khăn như trong tưởng tượng, vì để dự phòng xuất hiện tình huống hôm nay, nhà họ Hòa đã quy định, Hòa Yến đi gặp người khác phải đeo mặt nạ, không có ai được phép thấy dung mạo Hòa Như Phi. Mà Hòa Yến được nhà họ Hòa sắp xếp gả cho Hàn Lâm học sĩ - thanh niên tài tuấn Hứa Chi Hằng.
Hứa Chi Hằng dung mạo đẹp đẽ, lại dịu dàng hiểu lễ nghĩa, cũng là người rất khoan hậu, chưa bao giờ khắt khe, đối với nữ nhi mà nói, hắn là một mối nhân duyên không thể tốt hơn mà ai cũng muốn gả. Hòa Yến cũng đã từng cho rằng như thế, cho đến hôm nay, mặt nạ dịu dàng bị xé mở, chân tướng đẫm máu lộ ra, so với việc trên chiến trường gặp chiến dịch khó khăn nhất còn làm cho người ta ghê sợ hơn.
"Chén thuốc độc làm ngươi bị mù hai mắt đó là do trưởng bối trong bộ tộc của ngươi tự mình phân phó tới. Chỉ có người chết mới không tiết lộ bí mật, ngươi còn sống —— chính là sự uy hiếp lớn hơn trời của bọn họ!"
"Lúc ngươi uống thuốc độc, đại thiếu gia ở trong gian phòng sát vách nhìn ngươi uống đấy."
"Ngươi chết, nhà họ Hòa và Nhà họ Hứa sẽ được buông lỏng trạng thái, chuyện này phải trách chính bản thân ngươi."
Hòa Yến cất giọng cười to.
Trách nàng?
Trách nàng cái gì mới được?
Trách nàng không nên làm thế thân cho Hòa Như Phi vì lợi ích của gia tộc? Trách nàng không nên si mê võ nghệ mà nhập ngũ rồi luyện thành tài? Trách nàng không nên đạo phong uống máu trên chiến trường, giết địch đạt được chiến công? Hay là trách nàng không nên được nhận bệ hạ ngự phong Phi Hồng Tướng quân, để cho Hòa Như Phi nhận lấy công trạng của mình?
Trách nàng, trách nàng là một nữ nhi. Bởi vì là nữ nhi, sẽ không thể dùng tên mình để quang minh chính đại kiến công lập nghiệp. Bởi vì là nữ nhi sẽ phải hi sinh vì nhà họ Hòa, trải đường cho cháu đích tôn nhà họ Hòa thành danh. Nói đến cùng, nàng đã đánh giá cao nhân tính của nhà họ Hòa, đánh giá thấp sự ích kỷ của bọn họ rồi.
Mà Hứa Chi Hằng... vì hai mắt bị mù, nên nàng mới cảm thấy hắn rất tốt.
"Ngươi cười cái gì vậy?" Hạ Uyển Như nhíu mày hỏi.
"Ta cười ngươi đó, " Hòa Yến hướng về phía nàng ta, gằn từng chữ một: "Ta cười ngươi thật là buồn cười. Nếu ta biết bí mật mà chết đi, ngươi cho rằng ngươi biết bí mật này, thì còn sống được sao?"
Hạ Uyển Như cười lạnh một tiếng: "Sắp chết đến nơi rồi vẫn còn mạnh miệng, người đâu—— "
Đám hộ vệ nhanh chóng xuất hiện bao bọc vây quanh Hòa Yến.
"Giết nàng ta!"
Cành liễu cũng trở thành binh khí trong tay nàng, mềm mại lại dẻo dai, giống như đôi tay nữ tử. Rõ ràng là cành cây vô cùng nhẹ nhàng, phía trên cành còn có chồi non mới mọc, lại giống như bảo kiếm được thêu hoa, nháy mắt đã đem đao kiếm của đối thủ hất ra ngoài.
Hạ Uyển Như cũng nghe qua danh hào Phi Hồng Tướng quân, nàng biết nữ tử kia dũng mãnh, thiện chiến, không giống những cô nương bình thường, chỉ có khi tận mắt nhìn thấy, mới biết được lời đồn quả nhiên không nói quá.
Hòa Yến đã mù, nàng còn có thể lấy một chọi mười, đá một cái đám hộ vệ đã bay ra ngoài, nếu như nàng muốn đột phá trùng vây từ nơi này ra ngoài phủ, một lần trở lại cưỡi ngựa chém giết, không ai có thể cản được nàng.
Thế nhưng mà bất chợt nàng giống như trúng tên trên trời bắn xuống, phun ra một ngụm máu tươi xuống bụi cỏ, như khóm hoa dại đột nhiên nở hoa.
Ly trà kia... hồi nãy Tiểu Điệp đưa cho nàng ly trà đó.
Nàng đã mất đi thị lực thì thôi, hiện tại còn mất đi cả ngũ giác, trở thành một người mù lòa bình thường, bần cùng rứt giậu.
Để giết chết nàng, bọn họ thật sự đúng là làm ra đủ loại chuyện bỉ ổi.
"Một đám ngu xuẩn, thừa dịp hiện tại xông lên đi!" Hạ Uyển Như vội la lên.
Hòa Yến muốn ngẩng đầu lên, "Ầm" một tiếng, đầu gối bỗng đau nhức vô cùng, phía sau lưng như có thứ gì nặng nề đập lên, đùi cũng đau nhức, hai chân mềm nhũn, một khắc sau, trên lưng lại bị ai đó đánh một quyền đau đớn.
Nắm đấm nối đuôi nhau rơi xuống, như mưa rơi đập ở trên người nàng, lục phủ ngũ tạng đều đau đớn không chịu được.
Bọn họ không dùng đao kiếm tổn thương nàng, để không lưu lại chứng cứ hay bất cứ dấu vết nào trên thân thể nàng.
Có người kéo tóc nàng đi về hướng bên hồ nước, đưa đầu nàng thô bạo nhấn xuống dưới, rồi nhấn cả thân thể xuống. Nước hồ lạnh buốt đi qua con mắt, mũi, miệng, rồi lại đi xuống cổ, Hòa Yến không kêu lên được lời nào. Thân thể nặng nề làm nàng chìm dần xuống, nàng cố gắng giãy dụa để nhìn lên trên, thế nhưng mặt nước càng ngày càng cách xa với nàng, ánh nắng mặt trời le lói xuyên qua mặt hồ, trong nháy mắt nàng cảm thấy như về lại được thời thanh xuân ở quê nhà, bên tai nghe thấy tiếng hành quân ca hát vui vẻ, bạn bè dùng giọng nói quê hương kể chuyện thư nhà, kèm theo giọng Hạ thị khóc lóc thút thít lo sợ.
"Có ai không, phu nhân chết chìm rồi —— "
Nàng muốn quay về quê nhà.
Nhưng nàng không còn nhà để về nữa.
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ủng hộ cho công sức dịch của mình nếu bạn thấy hay nha:3
Momo: 0886552480
Thuê dịch truyện, tài liệu tiếng Trung: 0886552480 (Zalo)
"Cái gì nên biết ta đều biết, không phải biết ta cũng biết. Hòa tướng quân, bí mật lớn như vậy, ngươi nói xem, nhà họ Hòa và nhà họ Hứa, làm sao dám chứa chấp ngươi đây?"
Hòa Yến không nói được gì.
Nhà họ Hòa có được cái danh Phi Hồng Tướng quân coi như là một bước lên chín tầng mây, sánh vai với tất cả giới quý tộc ở Đại Ngụy, trước đó gần như xuống dốc. Mười chín năm trước, hai người chị em dâu nhà họ Hòa đồng thời sinh nở, con dâu cả nhà họ Hòa sinh được Hòa Như Phi, con dâu thứ sinh được Hòa Yến.
Tước vị đáng lẽ là thuộc về Hòa Như Phi, nhưng cở thể Hòa Như Phi sinh ra đã gầy yếu, thầy thuốc nói rằng sống không qua ba tuổi. Nếu như Hòa Như Phi chết đi, tước vị của nhà họ Hòa bị thu hồi, cả gia tộc sẽ mất đi tất cả.
Nhà họ Hòa thương lượng với nhau, làm ra một quyết định to gan lớn mật, để cho Hòa Yến thay thế Hòa Như Phi, Hòa Như Phi là nói dối là Hòa Yến, trời sinh yếu ớt nên được đưa đến trong miếu nuôi dưỡng.
Hòa Yến từ đó lấy thân phận Hòa Như Phi mà lớn lên, mặc dù nàng mặc sinh ra ở nhị phòng, lại sinh sống ở đại phòng. Từ nhỏ nàng đã coi mình là nam nhi, ưa thích luyện võ, lúc mười bốn tuổi, cõng người nhà ghi danh đầu quân vào quân đội, dần dần thanh danh vang dội, thậm chí được bệ hạ sắc phong, ban danh Phi Hồng Tướng quân, có được cơ hội vào cung diện kiến thánh nhân.
Cũng chính thời điểm này, Hòa Như Phi được đưa đến "dưỡng bệnh" trong miếu trở về.
Hòa Như Phi không chết, thậm chí bình an sống đến 18 tuổi. Nhìn qua dáng người còn có vẻ rất nhanh nhẹn, khoẻ mạnh tuấn mỹ. Thế là tất cả trở về như lúc ban đầu!
Hòa Như Phi gặp bệ hạ, thành Phi Hồng Tướng quân, Hòa Yến vẫn là Hòa Yến. Mọi chuyện cũng không hề khó khăn như trong tưởng tượng, vì để dự phòng xuất hiện tình huống hôm nay, nhà họ Hòa đã quy định, Hòa Yến đi gặp người khác phải đeo mặt nạ, không có ai được phép thấy dung mạo Hòa Như Phi. Mà Hòa Yến được nhà họ Hòa sắp xếp gả cho Hàn Lâm học sĩ - thanh niên tài tuấn Hứa Chi Hằng.
Hứa Chi Hằng dung mạo đẹp đẽ, lại dịu dàng hiểu lễ nghĩa, cũng là người rất khoan hậu, chưa bao giờ khắt khe, đối với nữ nhi mà nói, hắn là một mối nhân duyên không thể tốt hơn mà ai cũng muốn gả. Hòa Yến cũng đã từng cho rằng như thế, cho đến hôm nay, mặt nạ dịu dàng bị xé mở, chân tướng đẫm máu lộ ra, so với việc trên chiến trường gặp chiến dịch khó khăn nhất còn làm cho người ta ghê sợ hơn.
"Chén thuốc độc làm ngươi bị mù hai mắt đó là do trưởng bối trong bộ tộc của ngươi tự mình phân phó tới. Chỉ có người chết mới không tiết lộ bí mật, ngươi còn sống —— chính là sự uy hiếp lớn hơn trời của bọn họ!"
"Lúc ngươi uống thuốc độc, đại thiếu gia ở trong gian phòng sát vách nhìn ngươi uống đấy."
"Ngươi chết, nhà họ Hòa và Nhà họ Hứa sẽ được buông lỏng trạng thái, chuyện này phải trách chính bản thân ngươi."
Hòa Yến cất giọng cười to.
Trách nàng?
Trách nàng cái gì mới được?
Trách nàng không nên làm thế thân cho Hòa Như Phi vì lợi ích của gia tộc? Trách nàng không nên si mê võ nghệ mà nhập ngũ rồi luyện thành tài? Trách nàng không nên đạo phong uống máu trên chiến trường, giết địch đạt được chiến công? Hay là trách nàng không nên được nhận bệ hạ ngự phong Phi Hồng Tướng quân, để cho Hòa Như Phi nhận lấy công trạng của mình?
Trách nàng, trách nàng là một nữ nhi. Bởi vì là nữ nhi, sẽ không thể dùng tên mình để quang minh chính đại kiến công lập nghiệp. Bởi vì là nữ nhi sẽ phải hi sinh vì nhà họ Hòa, trải đường cho cháu đích tôn nhà họ Hòa thành danh. Nói đến cùng, nàng đã đánh giá cao nhân tính của nhà họ Hòa, đánh giá thấp sự ích kỷ của bọn họ rồi.
Mà Hứa Chi Hằng... vì hai mắt bị mù, nên nàng mới cảm thấy hắn rất tốt.
"Ngươi cười cái gì vậy?" Hạ Uyển Như nhíu mày hỏi.
"Ta cười ngươi đó, " Hòa Yến hướng về phía nàng ta, gằn từng chữ một: "Ta cười ngươi thật là buồn cười. Nếu ta biết bí mật mà chết đi, ngươi cho rằng ngươi biết bí mật này, thì còn sống được sao?"
Hạ Uyển Như cười lạnh một tiếng: "Sắp chết đến nơi rồi vẫn còn mạnh miệng, người đâu—— "
Đám hộ vệ nhanh chóng xuất hiện bao bọc vây quanh Hòa Yến.
"Giết nàng ta!"
Cành liễu cũng trở thành binh khí trong tay nàng, mềm mại lại dẻo dai, giống như đôi tay nữ tử. Rõ ràng là cành cây vô cùng nhẹ nhàng, phía trên cành còn có chồi non mới mọc, lại giống như bảo kiếm được thêu hoa, nháy mắt đã đem đao kiếm của đối thủ hất ra ngoài.
Hạ Uyển Như cũng nghe qua danh hào Phi Hồng Tướng quân, nàng biết nữ tử kia dũng mãnh, thiện chiến, không giống những cô nương bình thường, chỉ có khi tận mắt nhìn thấy, mới biết được lời đồn quả nhiên không nói quá.
Hòa Yến đã mù, nàng còn có thể lấy một chọi mười, đá một cái đám hộ vệ đã bay ra ngoài, nếu như nàng muốn đột phá trùng vây từ nơi này ra ngoài phủ, một lần trở lại cưỡi ngựa chém giết, không ai có thể cản được nàng.
Thế nhưng mà bất chợt nàng giống như trúng tên trên trời bắn xuống, phun ra một ngụm máu tươi xuống bụi cỏ, như khóm hoa dại đột nhiên nở hoa.
Ly trà kia... hồi nãy Tiểu Điệp đưa cho nàng ly trà đó.
Nàng đã mất đi thị lực thì thôi, hiện tại còn mất đi cả ngũ giác, trở thành một người mù lòa bình thường, bần cùng rứt giậu.
Để giết chết nàng, bọn họ thật sự đúng là làm ra đủ loại chuyện bỉ ổi.
"Một đám ngu xuẩn, thừa dịp hiện tại xông lên đi!" Hạ Uyển Như vội la lên.
Hòa Yến muốn ngẩng đầu lên, "Ầm" một tiếng, đầu gối bỗng đau nhức vô cùng, phía sau lưng như có thứ gì nặng nề đập lên, đùi cũng đau nhức, hai chân mềm nhũn, một khắc sau, trên lưng lại bị ai đó đánh một quyền đau đớn.
Nắm đấm nối đuôi nhau rơi xuống, như mưa rơi đập ở trên người nàng, lục phủ ngũ tạng đều đau đớn không chịu được.
Bọn họ không dùng đao kiếm tổn thương nàng, để không lưu lại chứng cứ hay bất cứ dấu vết nào trên thân thể nàng.
Có người kéo tóc nàng đi về hướng bên hồ nước, đưa đầu nàng thô bạo nhấn xuống dưới, rồi nhấn cả thân thể xuống. Nước hồ lạnh buốt đi qua con mắt, mũi, miệng, rồi lại đi xuống cổ, Hòa Yến không kêu lên được lời nào. Thân thể nặng nề làm nàng chìm dần xuống, nàng cố gắng giãy dụa để nhìn lên trên, thế nhưng mặt nước càng ngày càng cách xa với nàng, ánh nắng mặt trời le lói xuyên qua mặt hồ, trong nháy mắt nàng cảm thấy như về lại được thời thanh xuân ở quê nhà, bên tai nghe thấy tiếng hành quân ca hát vui vẻ, bạn bè dùng giọng nói quê hương kể chuyện thư nhà, kèm theo giọng Hạ thị khóc lóc thút thít lo sợ.
"Có ai không, phu nhân chết chìm rồi —— "
Nàng muốn quay về quê nhà.
Nhưng nàng không còn nhà để về nữa.
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ủng hộ cho công sức dịch của mình nếu bạn thấy hay nha:3
Momo: 0886552480
Thuê dịch truyện, tài liệu tiếng Trung: 0886552480 (Zalo)