Chương : 35
Edit: Hắc Nguyệt.
Thở dài một tiếng, nữ giả nam trang trong tiểu thuyết xuyên không chắc chắn là thiếu hụt nhiều thứ, nếu không chẳng lẽ tất cả mọi người đều bị mù à?
Mặc dù dáng người Tiêu Yên trước sau đầy đặn, tướng mạo chuẩn nhân tình, cũng không chịu nổi đôi bài tay mục nát mà biến hóa thần thánh của Dung mẹ.
Bộ quần áo bẩn thỉu, bên trong độn thêm mấy lớp y phục, trên mặt bôi lên một lớp vàng như nến, điểm lên vài nốt loang lổ, trong gương rất nhanh lộ ra một khuôn mặt vì miệt mài quá độ, tinh thần sa sút như bệnh sắp chết.
Ngay cả Tiêu Yên cũng không nhìn ra khuôn mặt này cùng bản thân có chỗ nào giống nhau.
Cám ơn Dung mẹ xong, Tiêu Yên lẩn vào trong đám người, cùng hô lớn với đám người xung quanh : “Bích Lạc cô nương Bích Lạc cô nương…”
Nháo loạn một hồi Dung mẹ mới đứng ra hoà giải.
“Chư vị phần lớn đều là khách quen, chắc phải biết quy củ của Bích Lạc cô nương…”
Tiêu Yên không đợi Dung mẹ nói xong, chửi lớn:
“Lão tử muố gặp Bích Lạc cô nương, lão tử có tiền, bảo Bích Lạc cô nương ra đây…không gặp lão tử liền phá Thiên Hương các….”
Lời ói của Tiêu Yên như một hòn đá làm gợn ngàn tầng sóng, đám người lại sôi trào lên lần nữa.
Quy luật chính là như vậy, có một thì sẽ có hai, có hai liền có rất nhiều, điều này cũng giống như câu nói: “ Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật.”
Đều là nam nhân háo sắc, lại có tiền, lúc nào cũng cảm thấy mình ưu việt hơn người khác, mà không thấy được dung nhan mỹ nữ làm họ cảm thấy bất mãn.
Tiêu Yên hướng Dung mẹ nháy mắt, thừa dịp đám người đang nháo loạn, khom lưng chui ra ngoài.
Mạc Đình Ca bị Tiêu Yên làm cho tinh thần hoảng hốt, có chút không tập trung, phiền chán nhìn đám người ầm ầm dưới lầu.
Mặc dù tâm tình công tử không tốt, nhưng ánh mắt hắn lại cực tốt, ai mà không biết, công tử không chỉ thưởng thức mà còn là người giám định đồ cổ tranh chữ, hơn nữa còn giám người… nhất là mỹ nữ.
Phàm là nữ nhân công tử đã gặp qua, cho dù khuôn mặt có thay đổi lớn, cũng sẽ không nhận lầm.
Tiêu Yên tự cho là giấu giếm được tất cả, nhưng vẫn không tránh được đôi mắt Tôn ngộ không của Mạc Đình Ca. [ gớm chưa, mắt bé Ca là kim nhãn chắc :D]
Nhìn bóng dáng xám tro lẩn vào màn đêm, Mạc Đình Ca nhíu mày phi thân ra khỏi Thiên Hương các.
Tiêu Yên vén Thanh Đằng trên tường, lộ ra chuồng chó bí ẩn phía dưới, nàng cảnh giác bốn phía, thấy không có ai nên chui thật nhanh vào, giống như con cá trạch trơn làm người ta bắt không được.
Thở dài một tiếng, nữ giả nam trang trong tiểu thuyết xuyên không chắc chắn là thiếu hụt nhiều thứ, nếu không chẳng lẽ tất cả mọi người đều bị mù à?
Mặc dù dáng người Tiêu Yên trước sau đầy đặn, tướng mạo chuẩn nhân tình, cũng không chịu nổi đôi bài tay mục nát mà biến hóa thần thánh của Dung mẹ.
Bộ quần áo bẩn thỉu, bên trong độn thêm mấy lớp y phục, trên mặt bôi lên một lớp vàng như nến, điểm lên vài nốt loang lổ, trong gương rất nhanh lộ ra một khuôn mặt vì miệt mài quá độ, tinh thần sa sút như bệnh sắp chết.
Ngay cả Tiêu Yên cũng không nhìn ra khuôn mặt này cùng bản thân có chỗ nào giống nhau.
Cám ơn Dung mẹ xong, Tiêu Yên lẩn vào trong đám người, cùng hô lớn với đám người xung quanh : “Bích Lạc cô nương Bích Lạc cô nương…”
Nháo loạn một hồi Dung mẹ mới đứng ra hoà giải.
“Chư vị phần lớn đều là khách quen, chắc phải biết quy củ của Bích Lạc cô nương…”
Tiêu Yên không đợi Dung mẹ nói xong, chửi lớn:
“Lão tử muố gặp Bích Lạc cô nương, lão tử có tiền, bảo Bích Lạc cô nương ra đây…không gặp lão tử liền phá Thiên Hương các….”
Lời ói của Tiêu Yên như một hòn đá làm gợn ngàn tầng sóng, đám người lại sôi trào lên lần nữa.
Quy luật chính là như vậy, có một thì sẽ có hai, có hai liền có rất nhiều, điều này cũng giống như câu nói: “ Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật.”
Đều là nam nhân háo sắc, lại có tiền, lúc nào cũng cảm thấy mình ưu việt hơn người khác, mà không thấy được dung nhan mỹ nữ làm họ cảm thấy bất mãn.
Tiêu Yên hướng Dung mẹ nháy mắt, thừa dịp đám người đang nháo loạn, khom lưng chui ra ngoài.
Mạc Đình Ca bị Tiêu Yên làm cho tinh thần hoảng hốt, có chút không tập trung, phiền chán nhìn đám người ầm ầm dưới lầu.
Mặc dù tâm tình công tử không tốt, nhưng ánh mắt hắn lại cực tốt, ai mà không biết, công tử không chỉ thưởng thức mà còn là người giám định đồ cổ tranh chữ, hơn nữa còn giám người… nhất là mỹ nữ.
Phàm là nữ nhân công tử đã gặp qua, cho dù khuôn mặt có thay đổi lớn, cũng sẽ không nhận lầm.
Tiêu Yên tự cho là giấu giếm được tất cả, nhưng vẫn không tránh được đôi mắt Tôn ngộ không của Mạc Đình Ca. [ gớm chưa, mắt bé Ca là kim nhãn chắc :D]
Nhìn bóng dáng xám tro lẩn vào màn đêm, Mạc Đình Ca nhíu mày phi thân ra khỏi Thiên Hương các.
Tiêu Yên vén Thanh Đằng trên tường, lộ ra chuồng chó bí ẩn phía dưới, nàng cảnh giác bốn phía, thấy không có ai nên chui thật nhanh vào, giống như con cá trạch trơn làm người ta bắt không được.