Chương : 27
Edit: Hắc Nguyệt.
Vũ y đỏ rực như lửa, được làm từ gấm Thiên Thủy.
Loại vải này nhẹ nhàng như tơ, nhìn như sa mỏng, mềm mại bay bổng, viền váy thêu chỉ kim tuyến, bên hông là dây đai được treo tua rua gắn những viên lưu ly châu thật nhỏ, lúc xoay tròn có thể mê hoặc người nhìn, không còn biết đêm nay là đêm nao.
Tiêu Yên cũng không lo lắng về vũ y, về phương diện thủ công thì cổ nhân vĩnh viễn là tài trí trác tuyệt, ngươi chỉ cần gợi ý một chút , họ có thể làm tác tác phẩm khiến ngươi sợ hãi mà than thở.
Lúc nhìn thấy tác phẩm kia, Tiêu Yên liền kết luận, nàng mặc y phục này lên đủ diễm lệ, đủ chọc lòng người…
Người Trung Nguyên luôn theo đuổi nhẹ nhàng, lại không trộn lẫn với phong cách nước khác, tuy kì lạ nhưng nhìn rất tốt.
Sau khi chuẩn bị xong thì thời gian cũng không còn nhiều, Tiêu Yên trang điểm xinh đẹp đến nỗi Dung mẹ phải sợ hãi than, đích thân mang khăn che mặt cho nàng đeo lên.
Đeo một vòng vàng mỏng manh trên trán, rồi đeo sa che mặt lên, nhìn không ra diện mạo Tiêu Yên nữa.
Dù gì cũng là Đại tiểu thư Tiêu gia, nếu như bị người ta biết đường đường một tiểu thư quý tộc lại hành nghề ở thanh lâu, không biết sẽ nhấc lên bao nhiêu sóng gió? Tiêu Yên tuyệt đối sẽ không dính vào loại nguy hiểm này.
Càng đến gần giờ biểu diễn, Thiên Hương lâu lại càng yên lặng, Dung mẹ cố ý nói một câu với Tiêu Yên: “ Vị công tử kia ở gian phòng trang nhã trên lầu hai, cửa phòng tên Lâu Lan.”
Tiêu Yên bước lảo đảo, nàng thật bất đắc dĩ, nàng cũng chưa nói cái gì, vì sao vị tú bà này lại hiểu lầm như vậy?
Mạc Đình Ca đang ngồi chán nản trong gian phòng trang nhã, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn sân khấu hình tròn trống rỗng.
Lần này hắn tới đây là vì danh tiếng của Tiêu Yên, đương nhiên….hắn cũng mang theo rất nhiều nghi ngờ.
Mạc Đình Ca là một quý công tử tiêu sái, cả sắc lẫn tài hắn không thiếu bên nào, thiếu nữ nhìn thấy là hận không thể dính luôn trên người hắn, tròn béo gầy đủ loại mỹ nữ hắn gặp cũng không ít.
Dù Thanh Châu phồn hoa, vẫn không chen được vào ‘ hàng ngủ thành thị’ của Tề quốc.
Kinh thành là nơi địa linh nhân kiệt, tửu quán, thanh lâu, hồng phường đều là đỉnh đỉnh hạng nhất.
Chẳng lẽ Thiên Hương các ở Thanh Châu có thể so sánh với Túy Hồng lâu ở kinh thành, Bích Lạc cô nương sao bì kịp với tứ đại hoa khôi? Có thể so sánh được với kinh thành đệ nhất tài nữ - Lâu Tâm Nguyệt? [ nữ 9 của tiểu thuyết đó a]
Vũ y đỏ rực như lửa, được làm từ gấm Thiên Thủy.
Loại vải này nhẹ nhàng như tơ, nhìn như sa mỏng, mềm mại bay bổng, viền váy thêu chỉ kim tuyến, bên hông là dây đai được treo tua rua gắn những viên lưu ly châu thật nhỏ, lúc xoay tròn có thể mê hoặc người nhìn, không còn biết đêm nay là đêm nao.
Tiêu Yên cũng không lo lắng về vũ y, về phương diện thủ công thì cổ nhân vĩnh viễn là tài trí trác tuyệt, ngươi chỉ cần gợi ý một chút , họ có thể làm tác tác phẩm khiến ngươi sợ hãi mà than thở.
Lúc nhìn thấy tác phẩm kia, Tiêu Yên liền kết luận, nàng mặc y phục này lên đủ diễm lệ, đủ chọc lòng người…
Người Trung Nguyên luôn theo đuổi nhẹ nhàng, lại không trộn lẫn với phong cách nước khác, tuy kì lạ nhưng nhìn rất tốt.
Sau khi chuẩn bị xong thì thời gian cũng không còn nhiều, Tiêu Yên trang điểm xinh đẹp đến nỗi Dung mẹ phải sợ hãi than, đích thân mang khăn che mặt cho nàng đeo lên.
Đeo một vòng vàng mỏng manh trên trán, rồi đeo sa che mặt lên, nhìn không ra diện mạo Tiêu Yên nữa.
Dù gì cũng là Đại tiểu thư Tiêu gia, nếu như bị người ta biết đường đường một tiểu thư quý tộc lại hành nghề ở thanh lâu, không biết sẽ nhấc lên bao nhiêu sóng gió? Tiêu Yên tuyệt đối sẽ không dính vào loại nguy hiểm này.
Càng đến gần giờ biểu diễn, Thiên Hương lâu lại càng yên lặng, Dung mẹ cố ý nói một câu với Tiêu Yên: “ Vị công tử kia ở gian phòng trang nhã trên lầu hai, cửa phòng tên Lâu Lan.”
Tiêu Yên bước lảo đảo, nàng thật bất đắc dĩ, nàng cũng chưa nói cái gì, vì sao vị tú bà này lại hiểu lầm như vậy?
Mạc Đình Ca đang ngồi chán nản trong gian phòng trang nhã, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn sân khấu hình tròn trống rỗng.
Lần này hắn tới đây là vì danh tiếng của Tiêu Yên, đương nhiên….hắn cũng mang theo rất nhiều nghi ngờ.
Mạc Đình Ca là một quý công tử tiêu sái, cả sắc lẫn tài hắn không thiếu bên nào, thiếu nữ nhìn thấy là hận không thể dính luôn trên người hắn, tròn béo gầy đủ loại mỹ nữ hắn gặp cũng không ít.
Dù Thanh Châu phồn hoa, vẫn không chen được vào ‘ hàng ngủ thành thị’ của Tề quốc.
Kinh thành là nơi địa linh nhân kiệt, tửu quán, thanh lâu, hồng phường đều là đỉnh đỉnh hạng nhất.
Chẳng lẽ Thiên Hương các ở Thanh Châu có thể so sánh với Túy Hồng lâu ở kinh thành, Bích Lạc cô nương sao bì kịp với tứ đại hoa khôi? Có thể so sánh được với kinh thành đệ nhất tài nữ - Lâu Tâm Nguyệt? [ nữ 9 của tiểu thuyết đó a]