Chương 7 : Truyền thống kỳ quái
- Tê …tê…tê…
Sắc mặt Dịch Vân tái nhợt như tờ giấy, ngơ ngác nhìn Phổ Tu Tư mang chén máu đặt trên lò lửa, lửa trong lò cực nóng nháy mắt đã làm cho máu bốc hơi, trở thành một làn khói trắng phiêu phưởng bay lên.
- Máu đã hoá khí! Dịch Vân con nghỉ ngơi trước đã, chờ con cảm thấy khoẻ lại, cứ tu luyện theo công pháp mà ta vừa dạy, chỉ cần duy trì trong một canh giờ thì có thể tính là hoàn thành nghi thức truyền thống. (Một canh giờ = 2 tiếng đồng hồ thời nay)
Ba Đức Lợi vừa băng bó vết thương vừa trích máu trên tay Dịch Vân, vừa nói.
Dịch Vân dường như không nghe thấy Ba Đức Lợi dặn dò, thần sắc hoảng hốt ngây ngốc nhìn về phía trước, thân thể nhỏ bé cũng hơi loạng choạng…..
Ba Đức Lợi nhìn sắc mặt trắng bệch của Dịch Vân, lúc này hình như hắn không nghe mình nói chuyện, thần trí rõ ràng là muốn ngất đi, không khỏi nói với Phổ Tu Tư bên cạnh với vẻ oán giận:
- Phụ thân, con thật không rõ truyền thống như vậy có ý nghĩa gì chứ? Không chỉ muốn lấy máu đứa trẻ, lại còn muốn sau đó phải tu luyện công pháp một canh giờ ngay trước lò lửa, đây căn bản là không hợp với lẽ thường tình!
Sttruyen.com - Sáng Tác Truyện
- Phụ thân nhìn Dịch Vân xem, nó lúc này thần trí đã rất mơ hồ, làm sao có thể tu luyện đây? Hắn không khóc lóc đã là rất khó! Tiểu Hán Khắc lúc trước vừa lấy máu xong liền khóc lớn lại còn la hét, sau đó lại ngủ tại đây, căn bản là không thể nào tu luyện ngay lập tức!
Ba Đức Lợi nói xong, quay đầu lại liếc nhìn Dịch Vân một cái, thân thể Dịch Vân lúc này hơi lay động, làm như muốn ngã sấp xuống.
Phổ Tu Tư nghe Ba Đức Lợi nói xong, sửng sốt một chút, lập tức trầm giọng hỏi:
- Lúc trước sau khi tiểu Hán Khắc ngủ rồi, ngươi có để hắn lại đây đúng một canh giờ hay không?
- Tuy rằng cảm thấy không cần thiết phải làm như vậy, nhưng phụ thân đã từng dặn dò, con đã để cho tiểu Hán Khắc ngủ tại đây đúng một canh giờ, sau đó mới ôm nó trở về.
Ba Đức Lợi thấy vẻ nghiêm khắc của Phổ Tu Tư, vội vàng đáp lại.
- Ừ!
Vẻ mặt Phổ Tu Tư dịu lại, thở dài rồi nói:
- Ta cũng có nghi vấn như ngươi, cũng cho rằng truyền thống này không hợp lý, nhưng tổ tiên từng nghiêm khắc cảnh báo cho hậu nhân, nói rằng truyền thống này không thể bỏ đi được, chỉ cần gia tộc Tư Đạt Đặc còn tồn tại một ngày, truyền thống này cũng phải lưu truyền một ngày, con cháu đời đời đều phải như thế, thì bộ tộc ta mới có thể Trường Tồn!
Ba Đức Lợi nghe vậy thân thể chấn động.
Phổ Tu Tư ngừng một chút, giọng nói trở nên nghiêm túc hơn:
- Ba Đức Lợi ngươi nên nhớ kỹ, tuy rằng chúng ta cũng không hiểu nghi thức được tổ tiên truyền xuống này rốt cục là vì sao, nhưng bên trong nhất định có mục đích mà chúng ta không hiểu được! Cho dù là sau khi lấy máu con cháu chúng ta không thể giữ cho thần trí thanh tĩnh, ở lại nơi này nghỉ ngơi cũng tốt, ngủ cũng được, hoặc khóc lóc cũng vậy, nhất định phải theo lời dạy tổ tiên ở lại bếp lò này đủ một canh giờ! Dù sau này ta không còn, ngươi cũng phải dạy bảo lại cho con cháu đúng y như vậy, có hiểu chưa?
- Con hiểu rồi! Nhất định sẽ đem những lời này nói lại cho hậu nhân!
Ba Đức Lợi nghe xong dịu đi một chút, không nghĩ tới đây đúng là lời của tiên tổ truyền xuống như đinh đóng cột, lập tức nghiêm sắc mặt trầm giọng đáp.
Phổ Tu Tư gật gật đầu hài lòng, lập tức nhìn qua Dịch Vân một cái:
- Ba Đức Lợi, ngươi đỡ Dịch Vân nằm xuống ngủ một lúc đi, xem ra nó cũng không duy trì được nữa…a?
Ba Đức Lợi vừa muốn bước qua đỡ Dịch Vân nằm xuống, đã thấy Dịch Vân dường như đã hồi phục lại sau khi mất máu, ngồi ngay ngắn hướng về phía bếp lò, y theo Luyện Khí Quyết mà hắn vừa dạy mà tu luyện.
Dịch Vân lúc nãy trong đầu vẫn còn choáng váng, vừa muốn nhắm mắt nằm xuống nghỉ một chút, bên tai lại truyền đến những lời của Phổ Tu Tư làm cho hắn cảm thấy ngạc nhiên.
- Tổ tiên vì sao lại định ra truyền thống kỳ quái không hợp với lẽ thường như vậy, lại bắt buộc con cháu đời đời phải tuân theo? Tuy rằng không hiểu, nhưng là tổ tiên của mình, hẳn là không hại đến hậu nhân chứ?
Tưởng tượng như vậy, Dịch Vân chợt phấn khởi tinh thần, bắt buộc chính mình ngồi dậy, nương theo Luyện Khí công pháp mới vừa học được chậm rãi bắt đầu tu luyện.
Sttruyen.com - Sáng Tác Truyện
Hai người Phổ Tu Tư và Ba Đức Lợi lúc này đứng ở hai bên Dịch Vân, vẻ mặt vui mừng nhìn hắn, hiển nhiên không nghĩ đến Dịch Vân có thể chống nổi tình trạng hư thoát sau khi mất máu, còn có thể nương theo lời dạy của tổ tiên bắt đầu tu luyện, ý chí kiên cường của Dịch Vân làm cho bọn họ cảm thấy ngoài ý liệu.
Dịch Vân chưa từng học qua công pháp gì cả, tuy rằng Ba Đức Lợi dạy cho hắn là cơ bản và đơn giản nhất, nhưng hắn vẫn chưa nắm được rõ ràng. Nửa canh giờ đầu tiên, Dịch Vân chính cố gắng chống chọi trong đau khổ, cũng may có hai người Phổ Tu Tư và Ba Đức Lợi bên cạnh không ngừng ân cần khuyên bảo, lặp đi lặp lại công pháp để cho hắn có thể nhớ kỹ, rốt cục nửa canh giờ sau, Dịch Vân dường như đã chạm đến môn đạo rồi.(mơ hồ hiểu ra)
Hắn lờ mờ cảm thấy trong cơ thể có một cỗ khí xoáy nhỏ như tơ đang chậm rãi hình thành, theo kinh mạch trong cơ thể mà lưu chuyển với tốc độ rất chậm, tuy vậy, hắn vẫn có thể cảm giác được.
Thành công rồi sao? Khí kình đang di động trong cơ thể chính là Luyện Khí Quyết sao?
Dịch Vân vui mừng mở hai mắt ra, lại bị cảnh tượng đầu tiên mà hắn thấy trước mắt làm cho sợ hãi muốn nhảy vọt lên!
Chỉ thấy trước mắt có vô số điểm sáng như lửa đỏ trôi nổi trong không trung chung quanh hắn, vả lại theo một đường bay khó hiểu mà hội tụ về hướng hắn. Vừa nhìn qua thì giống như đầy trời là hoa lửa, nhưng kỳ quái là, những đốm lửa này sau khi tiếp xúc với thân thể hắn cũng không có cảm giác nóng bỏng, trái lại cảm thấy một cảm giác ấm áp không diễn tả được bằng lời.
Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, những điểm lửa đỏ ấy trong không trung tụ lại càng ngày càng nhiều, lại còn theo một tốc độ nhất định tiến tới mà dung nhập vào trong cơ thể hắn. Luồng khí ấm sinh ra trong cơ thể hắn từ bàn chân bắt đầu chạy lên phía trên, đến thắt lưng, qua tim, cổ, rồi lên đến đỉnh đầu, sau đó chạy xuống dưới hình thành một vòng tuần hoàn khép kín.
Luồng khí ấm này ban đầu chạy nhanh và mạnh, thời gian trôi qua, lại yếu dần đi, chỉ trong phút chốc cũng chỉ còn lại như sợi tơ trong cơ thể, giống như ngọn đèn leo lét, bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tán.
Dịch Vân chỉ cảm thấy tất cả trước mắt quỷ dị không nói nên lời, dưới sự kinh hoàng cũng đã ngừng vận hành công pháp, lúc này những đốm lửa đỏ kia đang trên đường đi tới thân thể hắn cũng đã dừng lại, trong một thời gian ngắn, đã hoàn toàn biến mất trước mắt Dịch Vân, mà luồng khí xoáy mỏng manh trong cơ thể cũng đã tan mất.
- Đây là chuyện gì? Những đốm lửa đỏ trong không trung là cái gì? Không phải là ta bị hoa mắt chứ?
Hai người Phổ Tu Tư không biết chuyện gì, bọn họ không phát hiện trong mắt Dịch Vân có chuyện lạ gì, chỉ thấy một nét kinh hoảng, dường như là thấy một sự việc kỳ quái nào đó vừa mới phát sinh.
- Dịch Vân, con làm sao vậy?
Ba Đức Lợi khẩn trương nhìn Dịch Vân hỏi.
Dịch Vân là con trai độc nhất của em gái hắn lưu lại, hắn cũng không hy vọng Dịch Vân có chuyện gì phát sinh ngoài ý muốn.
Dịch Vân hơi lắp bắp nói:
- Thật nhiều…. Đỏ… Màu đỏ…. Lửa…., hai người không thấy gì sao?
Ba Đức Lợi nhìn thoáng qua lửa than đang cháy trong bếp lò, kỳ quái hỏi:
- Lửa vốn là màu đỏ, Dịch Vân con đừng khẩn trương như vậy!
- Không phải lửa trong lò, là đốm lửa bay lơ lửng trong không trung….
Dịch Vân muốn nói lại thôi, muốn miêu tả chuyện lạ mà hắn đã thấy, nhưng không có cách nào nói rõ.
Sttruyen.com - Sáng Tác Truyện
Phổ Tu Tư liếc nhìn Dịch Vân có vẻ kỳ quái, rồi nhìn qua Ba Đức Lợi, khẽ nói: Nguồn tại http://Truyện FULL
- Hẳn là sau khi mất máu quá nhiều nhìn thấy ảo giác gì đó, chỉ cần ngủ một giấc cho ngon, điều dưỡng vài ngày sẽ không có việc gì. Một canh giờ cũng đã qua rồi, chúng ta mang Dịch Vân trở về nghỉ ngơi đi thôi!
Dịch Vân còn muốn nói gì đó, lại bị Ba Đức Lợi ôm lấy, bên tai truyền đến tiếng cười sang sảng của Ba Đức Lợi:
- Hẳn đúng như lời phụ thân vừa nói, là nhìn thấy ảo giác, đây cũng rất là bình thường! Nhớ đến năm ta trải qua nghi thức, sau đó cũng đã gặp vài cơn ác mộng, ha ha ha!
Nói xong, cùng với Phổ Tu Tư ôm Dịch Vân trở về nhà.
- Thật là ảo giác sao?
Dịch Vân quay đầu nhìn lò rèn tổ truyền ngày càng xa dần, trong lòng vẫn không ngừng nghĩ đến cảnh tượng mới vừa chứng kiến.