Chương 3: Quan tâm
Hôm sau, Đường Ngọc vẫn chưa trực tiếp lên đường đi Bình Nam.
Từ kinh thành đi Bình Nam cần khoảng một tháng rưỡi lộ trình, cho dù trên đường thuận lợi nhưng một nữ tử như nàng đơn độc lên đường cũng không an ổn.
Đường Ngọc thay đổi bộ nam trang Văn Quảng đưa cho nàng, trâm gỗ vấn tóc, lần theo địa chỉ Lư Hữu Văn ghi trong thư, tìm được tiêu cục Lư gia ở Quan Thành
Lư Hữu Văn từng làm Cấm vệ quân trong cung, khi hắn mới vào cung, Đường Ngọc đã giải vây giúp hắn
Sau đó Lư Hữu Văn cũng không ở trong cung nữa, nhưng vẫn còn nhớ ơn nàng trợ giúp, trước khi rời đi đã để lại cho nàng một phong thư, nói ngày sau nếu nàng muốn rời kinh, khi đi ngang qua Quan Thành, có thể tìm tiêu cục Lư gia ở Quan Thành nhờ hỗ trợ.
Đường Ngọc muốn đi Bình Nam, nếu có thể tiện đường đi cùng tiêu cục, dù cho chỉ là một đoạn đường ngắn cũng đều sẽ giảm bớt được không ít phiền phức
Nàng ở trong cung, ít nhiều cũng từng nghe nói qua thế cục trong triều hiện nay.
Trước mắt, Yến Hàn quốc đang trong thế cục không an ổn, cho nên thiên gia mới muốn mượn sức Kính Bình Hầu để ổn định thế cục, trong cuộc liên hôn này, nàng là quân cờ râu ria nhất ……
Đây cũng là nguyên nhân nàng muốn sớm về lại Bình Nam —— nếu thật gặp lúc loạn thế, một mình tổ mẫu sẽ rất khó an thân.
Tới cửa Lư gia tiêu cục, Đường Ngọc thu hồi suy nghĩ.
Tổng tiêu đầu Lư gia tiêu cục là nhị thúc của Lư Hữu Văn. Lư Tổng tiêu đầu nhìn thư, biết được nàng chính là Đường Ngọc cô cô chất tử từng nhắc tới, lập tức cho người đi xem xét các tuyến đường áp tiêu
Gần đây không có tiêu (hàng) trực tiếp đi từ Quan Thành đến vùng lân cận Bình Nam, chỉ có thể trung chuyển, người tiêu cục muốn chậm rãi xem xét có tuyến đường nào phù hợp nhất hay không
Đường Ngọc nói cảm ơn.
Nàng vốn cũng không nghĩ tới có thể trực tiếp từ Quan Thành về Bình Nam. Nàng có thể đồng hành một đoạn đường ngắn cũng đã tốt lắm rồi, nếu có chuyến áp tiêu trung chuyển có thể nối liền tuyến đường, vậy dọc đường đi liền an ổn rất nhiều.
Đường Ngọc nhờ Lư Tổng tiêu đầu hỗ trợ tìm vài thị vệ an tâm đáng tin cậy để cùng lên đường.
Có không ít nhà cũng không nuôi hộ vệ, khi có người nhà cần đi xa, đều sẽ lập tức chọn ra vài hộ vệ ở tiêu cục. Hộ vệ như vậy có thư giới thiệu của tiêu cục, danh dự tốt, đảm bảo có thể dựa vào, cũng không cần lo lắng trên đường gặp nguy hiểm do thất tín
Lư Tổng tiêu đầu phân phó xuống dưới, nói Đường Ngọc chờ tin tức đến ngày mai.
Đường Ngọc nói lời cảm tạ.
Hôm qua gấp gáp rời khỏi cung, xiêm y tùy thân cũng chỉ có một bộ do Văn Quảng chuẩn bị. Vừa lúc hôm nay nhàn rỗi, Đường Ngọc vào trong thành mua thêm vật phẩm thiết yếu chuẩn bị lên đường rồi nghỉ ngơi rất sớm
Hành trình về Bình Nam đã có tin tức, trong lòng Đường Ngọc dường như cũng chậm rãi yên ổn lại
Đêm nay ngủ ngon hơn đêm trước rất nhiều
Trong dịch quán nơi kinh thành, lại có người nương theo ánh trăng vào trong sân
Thiếu niên lộ ra một gương mặt tuấn dật sáng ngời như ánh mặt trời, trong đôi mắt đen nhánh cất giấu kinh hỉ, hướng về Trần Thúc kêu, “Tam ca!”
Trần Thúc nhìn hắn một cái, buông quyển sách trong tay, nhẹ giọng hỏi, “Sao đệ lại tới đây?”
Lục Miện Thành tiến lên trước, lo lắng nói, “Nhị ca nói huynh nhẫn nhịn nghẹn một bụng tức giận, để cho ta tới nhìn huynh.”
Trần Thúc bật cười, “Ta nghẹn một bụng tức giận khi nào?”
Lục Miện Thành có chút không nắm bắt được hắn, nhìn quanh bốn phía, nói nhỏ, “Nghe nói, trong cung an bài cung nữ thử cưới cho huynh……”
Đầu ngón tay nắm lấy quyển sách của Trần Thúc hơi thả lỏng, rồi sau đó “Ân” nhẹ một tiếng, không nhìn hắn, cũng không có nói gì thêm, tiếp tục nhìn sách trong tay
Thấy hắn cam chịu, trong giọng nói Lục Miện Thành giấu không được tức giận, “Rõ ràng là thiên gia muốn mượn sức Kính Bình Hầu phủ các huynh, đã đến lúc này rồi mà còn làm ra việc khiến người ta ghê tởm, thật sự khinh người quá đáng!”
Ánh mắt Trần Thúc dừng một chút, nhẹ giọng nói, “Tai vách mạch rừng.”
Lục Miện Thành vội vàng che miệng im tiếng.
Kỳ thật, hắn đến bên cạnh Trần Thúc càng gần hơn, lại nói, “Tam ca, huynh và cung nữ kia có.... hay không?”
Trần Thúc nhìn hắn, nhẹ giọng nói, “Đệ thật sự quá nhàn rồi!”
Thấy hắn ba phải cái nào cũng được, Lục Miện Thành thở dài, “Nhị ca đánh cược cùng ta, nói nếu thiên gia thật sự đưa cung nữ thử cưới tới nơi này làm khó tam ca, y theo tính tình tam ca, khẳng định sẽ……”
Lời còn chưa dứt, Trần Thúc buông quyển sách xuống, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Thế Minh (tên tự Lục Miện Thành), không bàn việc này nữa”
Lục Miện Thành trợn tròn mắt.
Trần Thúc đứng dậy, Lục Miện Thành cũng đứng dậy theo, truy vấn, “Tam ca, lần này huynh nhập kinh, thật sự là muốn cưới công chúa?”
“Ừm” Trần Thúc đứng tựa vào một bên kệ sách, hững hờ đáp một tiếng.
Lục Miện Thành sốt ruột, “Nhưng trước đây thiên gia đã đối xử với Trần bá bá cùng huynh như vậy, còn có Kính Bình Hầu phủ các huynh nữa! Tam ca, thiên gia trước mắt chỉ là muốn lợi dụng Kính Bình Hầu phủ, nếu huynh thỏa mãn ý muốn của bọn họ……”
Trần Thúc duỗi tay đến bên môi, ôn thanh hỏi, “Ta vừa mới nói cái gì?”
Lục Miện Thành ảo não, “Tai vách mạch rừng……”
Trần Thúc cười, “Vậy ngươi còn hỏi?”
Lục Miện Thành biết nói không lại hắn.
Trần Thúc lại nói, “Yên tâm đi, trong lòng ta hiểu rõ.”
Lục Miện Thành suy nghĩ một phen, vẫn là mở miệng nói, “Tam ca, ta cùng nhị ca đều cảm thấy……”
Chỉ là lời còn chưa dứt, lại đối diện với đôi mắt của Trần Thúc, Lục Miện Thành nhục chí cắn môi, “Tam ca, huynh thật muốn làm con rể thiên gia?”
Trần Thúc không lên tiếng.
Lục Miện Thành liền có chút ảo não, “Vậy huynh đi làm con rể thiên gia của huynh đi!”
Nói xong, Lục Miện Thành bực dọc ra khỏi sân
Trần Thúc nhìn bóng lưng Lục Miện Thành tức giận vội vàng bỏ đi, lại nghĩ tới cảnh tượng mới vừa rồi hắn còn vui mừng tới gặp mình, không khỏi rũ mi thở dài, vẫn cứ thiếu kiên nhẫn……
Thời trẻ Diệp gia, Thịnh gia, Trần gia cùng Lục gia, bốn vị phụ thân qua lại tình cảm rất tốt, hơn nữa hài tử mấy nhà đều không nhiều lắm, nên liền được sắp xếp ở chung một chỗ
Lục Miện Thành là nhi tử Lục thúc thúc, là người có tuổi nhỏ nhất trong mấy người bọn họ, cho nên vẫn luôn gọi hắn một tiếng tam ca.
Lục Miện Thành tính tình ngay thẳng, không khác gì Lục thúc thúc
Cái chết của Lục thúc thúc có quan hệ cùng thiên gia, vì vậy Lục Miện Thành đối với thiên gia có rất nhiều bất mãn
Lục gia bây giờ ngoại trừ Lục Miện Thành, chỉ có Lục lão phu nhân, Lục gia dù ở kinh thành nhưng lại không có con cháu nhập sĩ. Lão phu nhân Lục gia trong lòng sáng như gương, cho nên mới có thể bảo vệ một mảnh thái bình cho con cháu Lục gia
Tuổi tác Lục Miện Thành vẫn còn quá trẻ, mọi hỉ nộ ái ố đều viết hết trên mặt, không giữ được bình tĩnh. Cho nên trước mắt, Lục gia chỉ có thể dựa vào Lục lão phu nhân……
“Hầu gia!” Lục Miện Thành vừa đi, Trần Phong liền bước vào phòng.
“Nói.” Trần Thúc nhìn mắt Trần Phong, biết được hắn mang đến chính là tin tức Đường Ngọc, trong lòng khẽ động.
Trần Phong chắp tay nói, “Đường Ngọc cô nương không trực tiếp đi Bình Nam, mà là đi Quan Thành Lư gia tiêu cục, muốn đồng hành cùng xe áp tiêu của Lư gia tiêu cục đi Bình Nam, trên đường có người có thể che chở. Nhưng lại không có hàng đi từ Quan Thành đến lân cận Bình Nam, rất có thể sẽ trung chuyển qua mấy nơi, thời gian mặc dù có dài hơn, nhưng so với việc Đường Ngọc cô nương tự mình đi Bình Nam thì an toàn hơn. Dù sao gần đây không yên ổn, cũng sợ trên đường có binh biến hay giặc cỏ, Lư gia tiêu cục có thanh danh bên ngoài nên người khác sẽ không tùy tiện quấy rối, cho nên Đường Ngọc cô nương thật muốn đi chung đường cùng Lư gia tiêu cục thì trên đường cũng ổn thỏa rất nhiều.”
Trần Thúc nhẹ “Ừm” một tiếng, ý bảo hắn tiếp tục.
Trần Phong lại nói, “Còn có, Đường Ngọc cô nương nhờ Lư Tổng tiêu đầu hỗ trợ tìm vài hộ vệ……”
Ánh mắt Trần Thúc lại lần nữa dừng ở trên người hắn, nhìn qua, mới lại cúi đầu lật sách, thong thả ung dung nói, “Cho người đến Lư gia tiêu cục đặt chuyển hàng từ Quan Thành đến Bình Nam, hôm sau đi, đỡ phiền phức cho nàng”
Ánh mắt Trần Phong sáng ngời, trước đây sao hắn không nghĩ tới việc này vậy! Trực tiếp đặt chuyển tiêu là xong việc a!
Trần Thúc dừng một chút, lại sửa lời, “Không đi từ Quan Thành, đổi lại đi từ Nghi Thành, hai nơi cách nhau không xa, dấu vết để lại cũng sẽ không quá rõ ràng.”
Trần Phong kịp phản ứng, lại hỏi, “Hầu gia, vậy thuộc hạ còn cần tiếp tục đi theo Đường Ngọc cô nương không?”
“Tất nhiên đi, vì sao không đi cùng?” Trần Thúc ngước mắt nhìn hắn, “Không phải nói muốn tìm mấy hộ vệ bên cạnh sao?” Trần Thúc đánh giá hắn.
Khóe miệng Trần Phong giật giật
Hôm sau, quản sự tiêu cục tới tìm Đường Ngọc.
Đường Ngọc kinh hỉ, “Ngài nói là vừa vặn có một chuyến tiêu từ Nghi Thành đến Bình Nam?”
Quản sự tiêu cục cười nói, “Đúng vậy, cũng vừa khéo, hôm nay vừa vặn có một đám hàng gấp, muốn từ Nghi Thành áp đến Bình Nam, ngày mai liền phải lên đường. Đường công tử bây giờ lập tức xuất phát, trước hoàng hôn là có thể tới Nghi Thành, ngày mai thì có thể đuổi kịp đi cùng một đường với chuyến tiêu này rồi"
Đường Ngọc vui mừng khôn xiết, trong mắt dâng lên một mảnh trong trẻo, chỉ cảm thấy vận khí thật có chút quá tốt rồi!
Nếu chuyến tiêu lần này vừa vặn xuất phát từ Quan Thành, có lẽ nàng sẽ còn sinh nghi, nhưng Nghi Thành lại vừa đúng lúc đánh mất nghi ngờ trong lòng nàng
“Nga, đúng rồi, còn có mấy người hộ vệ Đường công tử hỏi trước đây” Quản sự tiêu cục nói xong, ánh mắt nhìn bốn người phía sau, “Đường công tử, đây đều là hộ vệ tiêu cục đã ghi vào danh sách hồ sơ, Đường công tử nhìn xem có thích hợp không?”
Đường Ngọc gật đầu, lập tức liền phải xuất phát đi Nghi Thành nên chỉ có thể chọn ra từ trong mấy người này
Đường Ngọc nhìn từng người
Nhưng kỳ thật liếc mắt nhìn một cái, dường như cũng không quá khó chọn —— bởi vì ngoại trừ Trần Phong thon dài, tay phải cầm kiếm, khoanh hai cánh tay đứng nghiêm chỉnh ngay đó, thì những người khác, một người béo béo lùn lùn, phảng phất như đi đường cũng phải thở dốc; một người khác thì cao cao gầy gầy, giống như rễ cây trúc, tùy thời có thể lung lay khi gió thổi qua; còn có một người…… tuy rằng mặc nam trang, nhưng mà, trên mặt hình như có bôi phấn……
Trần Phong đoan chính đứng thẳng tắp trong đó, chỉ cần người trước mắt không mù……
Trong lúc Trần Phong hết sức tự tin, ánh mắt Đường Ngọc quả nhiên dừng trên người hắn, lại nói cùng quản sự, “Trước không cần hắn, ba người khác ta nhìn một chút”
Tròng mắt Trần Phong suýt nữa trừng ra ngoài: “?!!”
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Phong: Hầu gia, mắt phu nhân mù rồi a......
Từ kinh thành đi Bình Nam cần khoảng một tháng rưỡi lộ trình, cho dù trên đường thuận lợi nhưng một nữ tử như nàng đơn độc lên đường cũng không an ổn.
Đường Ngọc thay đổi bộ nam trang Văn Quảng đưa cho nàng, trâm gỗ vấn tóc, lần theo địa chỉ Lư Hữu Văn ghi trong thư, tìm được tiêu cục Lư gia ở Quan Thành
Lư Hữu Văn từng làm Cấm vệ quân trong cung, khi hắn mới vào cung, Đường Ngọc đã giải vây giúp hắn
Sau đó Lư Hữu Văn cũng không ở trong cung nữa, nhưng vẫn còn nhớ ơn nàng trợ giúp, trước khi rời đi đã để lại cho nàng một phong thư, nói ngày sau nếu nàng muốn rời kinh, khi đi ngang qua Quan Thành, có thể tìm tiêu cục Lư gia ở Quan Thành nhờ hỗ trợ.
Đường Ngọc muốn đi Bình Nam, nếu có thể tiện đường đi cùng tiêu cục, dù cho chỉ là một đoạn đường ngắn cũng đều sẽ giảm bớt được không ít phiền phức
Nàng ở trong cung, ít nhiều cũng từng nghe nói qua thế cục trong triều hiện nay.
Trước mắt, Yến Hàn quốc đang trong thế cục không an ổn, cho nên thiên gia mới muốn mượn sức Kính Bình Hầu để ổn định thế cục, trong cuộc liên hôn này, nàng là quân cờ râu ria nhất ……
Đây cũng là nguyên nhân nàng muốn sớm về lại Bình Nam —— nếu thật gặp lúc loạn thế, một mình tổ mẫu sẽ rất khó an thân.
Tới cửa Lư gia tiêu cục, Đường Ngọc thu hồi suy nghĩ.
Tổng tiêu đầu Lư gia tiêu cục là nhị thúc của Lư Hữu Văn. Lư Tổng tiêu đầu nhìn thư, biết được nàng chính là Đường Ngọc cô cô chất tử từng nhắc tới, lập tức cho người đi xem xét các tuyến đường áp tiêu
Gần đây không có tiêu (hàng) trực tiếp đi từ Quan Thành đến vùng lân cận Bình Nam, chỉ có thể trung chuyển, người tiêu cục muốn chậm rãi xem xét có tuyến đường nào phù hợp nhất hay không
Đường Ngọc nói cảm ơn.
Nàng vốn cũng không nghĩ tới có thể trực tiếp từ Quan Thành về Bình Nam. Nàng có thể đồng hành một đoạn đường ngắn cũng đã tốt lắm rồi, nếu có chuyến áp tiêu trung chuyển có thể nối liền tuyến đường, vậy dọc đường đi liền an ổn rất nhiều.
Đường Ngọc nhờ Lư Tổng tiêu đầu hỗ trợ tìm vài thị vệ an tâm đáng tin cậy để cùng lên đường.
Có không ít nhà cũng không nuôi hộ vệ, khi có người nhà cần đi xa, đều sẽ lập tức chọn ra vài hộ vệ ở tiêu cục. Hộ vệ như vậy có thư giới thiệu của tiêu cục, danh dự tốt, đảm bảo có thể dựa vào, cũng không cần lo lắng trên đường gặp nguy hiểm do thất tín
Lư Tổng tiêu đầu phân phó xuống dưới, nói Đường Ngọc chờ tin tức đến ngày mai.
Đường Ngọc nói lời cảm tạ.
Hôm qua gấp gáp rời khỏi cung, xiêm y tùy thân cũng chỉ có một bộ do Văn Quảng chuẩn bị. Vừa lúc hôm nay nhàn rỗi, Đường Ngọc vào trong thành mua thêm vật phẩm thiết yếu chuẩn bị lên đường rồi nghỉ ngơi rất sớm
Hành trình về Bình Nam đã có tin tức, trong lòng Đường Ngọc dường như cũng chậm rãi yên ổn lại
Đêm nay ngủ ngon hơn đêm trước rất nhiều
Trong dịch quán nơi kinh thành, lại có người nương theo ánh trăng vào trong sân
Thiếu niên lộ ra một gương mặt tuấn dật sáng ngời như ánh mặt trời, trong đôi mắt đen nhánh cất giấu kinh hỉ, hướng về Trần Thúc kêu, “Tam ca!”
Trần Thúc nhìn hắn một cái, buông quyển sách trong tay, nhẹ giọng hỏi, “Sao đệ lại tới đây?”
Lục Miện Thành tiến lên trước, lo lắng nói, “Nhị ca nói huynh nhẫn nhịn nghẹn một bụng tức giận, để cho ta tới nhìn huynh.”
Trần Thúc bật cười, “Ta nghẹn một bụng tức giận khi nào?”
Lục Miện Thành có chút không nắm bắt được hắn, nhìn quanh bốn phía, nói nhỏ, “Nghe nói, trong cung an bài cung nữ thử cưới cho huynh……”
Đầu ngón tay nắm lấy quyển sách của Trần Thúc hơi thả lỏng, rồi sau đó “Ân” nhẹ một tiếng, không nhìn hắn, cũng không có nói gì thêm, tiếp tục nhìn sách trong tay
Thấy hắn cam chịu, trong giọng nói Lục Miện Thành giấu không được tức giận, “Rõ ràng là thiên gia muốn mượn sức Kính Bình Hầu phủ các huynh, đã đến lúc này rồi mà còn làm ra việc khiến người ta ghê tởm, thật sự khinh người quá đáng!”
Ánh mắt Trần Thúc dừng một chút, nhẹ giọng nói, “Tai vách mạch rừng.”
Lục Miện Thành vội vàng che miệng im tiếng.
Kỳ thật, hắn đến bên cạnh Trần Thúc càng gần hơn, lại nói, “Tam ca, huynh và cung nữ kia có.... hay không?”
Trần Thúc nhìn hắn, nhẹ giọng nói, “Đệ thật sự quá nhàn rồi!”
Thấy hắn ba phải cái nào cũng được, Lục Miện Thành thở dài, “Nhị ca đánh cược cùng ta, nói nếu thiên gia thật sự đưa cung nữ thử cưới tới nơi này làm khó tam ca, y theo tính tình tam ca, khẳng định sẽ……”
Lời còn chưa dứt, Trần Thúc buông quyển sách xuống, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Thế Minh (tên tự Lục Miện Thành), không bàn việc này nữa”
Lục Miện Thành trợn tròn mắt.
Trần Thúc đứng dậy, Lục Miện Thành cũng đứng dậy theo, truy vấn, “Tam ca, lần này huynh nhập kinh, thật sự là muốn cưới công chúa?”
“Ừm” Trần Thúc đứng tựa vào một bên kệ sách, hững hờ đáp một tiếng.
Lục Miện Thành sốt ruột, “Nhưng trước đây thiên gia đã đối xử với Trần bá bá cùng huynh như vậy, còn có Kính Bình Hầu phủ các huynh nữa! Tam ca, thiên gia trước mắt chỉ là muốn lợi dụng Kính Bình Hầu phủ, nếu huynh thỏa mãn ý muốn của bọn họ……”
Trần Thúc duỗi tay đến bên môi, ôn thanh hỏi, “Ta vừa mới nói cái gì?”
Lục Miện Thành ảo não, “Tai vách mạch rừng……”
Trần Thúc cười, “Vậy ngươi còn hỏi?”
Lục Miện Thành biết nói không lại hắn.
Trần Thúc lại nói, “Yên tâm đi, trong lòng ta hiểu rõ.”
Lục Miện Thành suy nghĩ một phen, vẫn là mở miệng nói, “Tam ca, ta cùng nhị ca đều cảm thấy……”
Chỉ là lời còn chưa dứt, lại đối diện với đôi mắt của Trần Thúc, Lục Miện Thành nhục chí cắn môi, “Tam ca, huynh thật muốn làm con rể thiên gia?”
Trần Thúc không lên tiếng.
Lục Miện Thành liền có chút ảo não, “Vậy huynh đi làm con rể thiên gia của huynh đi!”
Nói xong, Lục Miện Thành bực dọc ra khỏi sân
Trần Thúc nhìn bóng lưng Lục Miện Thành tức giận vội vàng bỏ đi, lại nghĩ tới cảnh tượng mới vừa rồi hắn còn vui mừng tới gặp mình, không khỏi rũ mi thở dài, vẫn cứ thiếu kiên nhẫn……
Thời trẻ Diệp gia, Thịnh gia, Trần gia cùng Lục gia, bốn vị phụ thân qua lại tình cảm rất tốt, hơn nữa hài tử mấy nhà đều không nhiều lắm, nên liền được sắp xếp ở chung một chỗ
Lục Miện Thành là nhi tử Lục thúc thúc, là người có tuổi nhỏ nhất trong mấy người bọn họ, cho nên vẫn luôn gọi hắn một tiếng tam ca.
Lục Miện Thành tính tình ngay thẳng, không khác gì Lục thúc thúc
Cái chết của Lục thúc thúc có quan hệ cùng thiên gia, vì vậy Lục Miện Thành đối với thiên gia có rất nhiều bất mãn
Lục gia bây giờ ngoại trừ Lục Miện Thành, chỉ có Lục lão phu nhân, Lục gia dù ở kinh thành nhưng lại không có con cháu nhập sĩ. Lão phu nhân Lục gia trong lòng sáng như gương, cho nên mới có thể bảo vệ một mảnh thái bình cho con cháu Lục gia
Tuổi tác Lục Miện Thành vẫn còn quá trẻ, mọi hỉ nộ ái ố đều viết hết trên mặt, không giữ được bình tĩnh. Cho nên trước mắt, Lục gia chỉ có thể dựa vào Lục lão phu nhân……
“Hầu gia!” Lục Miện Thành vừa đi, Trần Phong liền bước vào phòng.
“Nói.” Trần Thúc nhìn mắt Trần Phong, biết được hắn mang đến chính là tin tức Đường Ngọc, trong lòng khẽ động.
Trần Phong chắp tay nói, “Đường Ngọc cô nương không trực tiếp đi Bình Nam, mà là đi Quan Thành Lư gia tiêu cục, muốn đồng hành cùng xe áp tiêu của Lư gia tiêu cục đi Bình Nam, trên đường có người có thể che chở. Nhưng lại không có hàng đi từ Quan Thành đến lân cận Bình Nam, rất có thể sẽ trung chuyển qua mấy nơi, thời gian mặc dù có dài hơn, nhưng so với việc Đường Ngọc cô nương tự mình đi Bình Nam thì an toàn hơn. Dù sao gần đây không yên ổn, cũng sợ trên đường có binh biến hay giặc cỏ, Lư gia tiêu cục có thanh danh bên ngoài nên người khác sẽ không tùy tiện quấy rối, cho nên Đường Ngọc cô nương thật muốn đi chung đường cùng Lư gia tiêu cục thì trên đường cũng ổn thỏa rất nhiều.”
Trần Thúc nhẹ “Ừm” một tiếng, ý bảo hắn tiếp tục.
Trần Phong lại nói, “Còn có, Đường Ngọc cô nương nhờ Lư Tổng tiêu đầu hỗ trợ tìm vài hộ vệ……”
Ánh mắt Trần Thúc lại lần nữa dừng ở trên người hắn, nhìn qua, mới lại cúi đầu lật sách, thong thả ung dung nói, “Cho người đến Lư gia tiêu cục đặt chuyển hàng từ Quan Thành đến Bình Nam, hôm sau đi, đỡ phiền phức cho nàng”
Ánh mắt Trần Phong sáng ngời, trước đây sao hắn không nghĩ tới việc này vậy! Trực tiếp đặt chuyển tiêu là xong việc a!
Trần Thúc dừng một chút, lại sửa lời, “Không đi từ Quan Thành, đổi lại đi từ Nghi Thành, hai nơi cách nhau không xa, dấu vết để lại cũng sẽ không quá rõ ràng.”
Trần Phong kịp phản ứng, lại hỏi, “Hầu gia, vậy thuộc hạ còn cần tiếp tục đi theo Đường Ngọc cô nương không?”
“Tất nhiên đi, vì sao không đi cùng?” Trần Thúc ngước mắt nhìn hắn, “Không phải nói muốn tìm mấy hộ vệ bên cạnh sao?” Trần Thúc đánh giá hắn.
Khóe miệng Trần Phong giật giật
Hôm sau, quản sự tiêu cục tới tìm Đường Ngọc.
Đường Ngọc kinh hỉ, “Ngài nói là vừa vặn có một chuyến tiêu từ Nghi Thành đến Bình Nam?”
Quản sự tiêu cục cười nói, “Đúng vậy, cũng vừa khéo, hôm nay vừa vặn có một đám hàng gấp, muốn từ Nghi Thành áp đến Bình Nam, ngày mai liền phải lên đường. Đường công tử bây giờ lập tức xuất phát, trước hoàng hôn là có thể tới Nghi Thành, ngày mai thì có thể đuổi kịp đi cùng một đường với chuyến tiêu này rồi"
Đường Ngọc vui mừng khôn xiết, trong mắt dâng lên một mảnh trong trẻo, chỉ cảm thấy vận khí thật có chút quá tốt rồi!
Nếu chuyến tiêu lần này vừa vặn xuất phát từ Quan Thành, có lẽ nàng sẽ còn sinh nghi, nhưng Nghi Thành lại vừa đúng lúc đánh mất nghi ngờ trong lòng nàng
“Nga, đúng rồi, còn có mấy người hộ vệ Đường công tử hỏi trước đây” Quản sự tiêu cục nói xong, ánh mắt nhìn bốn người phía sau, “Đường công tử, đây đều là hộ vệ tiêu cục đã ghi vào danh sách hồ sơ, Đường công tử nhìn xem có thích hợp không?”
Đường Ngọc gật đầu, lập tức liền phải xuất phát đi Nghi Thành nên chỉ có thể chọn ra từ trong mấy người này
Đường Ngọc nhìn từng người
Nhưng kỳ thật liếc mắt nhìn một cái, dường như cũng không quá khó chọn —— bởi vì ngoại trừ Trần Phong thon dài, tay phải cầm kiếm, khoanh hai cánh tay đứng nghiêm chỉnh ngay đó, thì những người khác, một người béo béo lùn lùn, phảng phất như đi đường cũng phải thở dốc; một người khác thì cao cao gầy gầy, giống như rễ cây trúc, tùy thời có thể lung lay khi gió thổi qua; còn có một người…… tuy rằng mặc nam trang, nhưng mà, trên mặt hình như có bôi phấn……
Trần Phong đoan chính đứng thẳng tắp trong đó, chỉ cần người trước mắt không mù……
Trong lúc Trần Phong hết sức tự tin, ánh mắt Đường Ngọc quả nhiên dừng trên người hắn, lại nói cùng quản sự, “Trước không cần hắn, ba người khác ta nhìn một chút”
Tròng mắt Trần Phong suýt nữa trừng ra ngoài: “?!!”
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Phong: Hầu gia, mắt phu nhân mù rồi a......