Chương 127: Phò mã
Mùng chín tháng Sáu, đêm.
Mưa đã mấy ngày, cuối cùng cũng tạnh vào đêm trước đại hôn của Trấn Quốc Công Chúa.
Nước mưa chảy dọc theo đường sống trên mái ngói, tắm trong ánh trăng rồi nhỏ giọt xuống thềm đá trên Lưu Bôi Điện, phát ra từng tiếng vang nhỏ.
Thái Bình giương hai tay, để cung nhân hầu hạ mặc cát phục.
A nương yêu thương nàng cực kỳ, bộ cát phục này bao gồm chín tầng, đẹp đẽ, quý giá, phi phàm. Từ trong ra ngoài, chỗ nào cần thêu hoa văn, từng đường kim mũi chỉ đều dùng tơ vàng chỉ bạc thêu ra, tròng mắt của hoàng điểu hoặc là chỗ loá mắt nhất trên lông hoàng điểu, còn dùng đá quý thượng đẳng nhất để điểm xuyết.
Thái Bình ngày mai, sẽ là tân nương lộng lẫy nhất Đại Đường.
Thiếu nữ khuê cát tầm thường cực kỳ hâm mộ bộ cát phục như vậy, Thái Bình xuyên lên lại giống như gông xiềng xích sắt, nặng nề đến mức làm nàng cảm thấy hít thở không thông.
Trên mặt cung nhân hầu hạ Thái Bình đều là ý cười, chỉ có một mình Xuân Hạ, vẫn luôn cười khổ. Ngày mai điện hạ phải gả cho người mình không thích, lúc này nhất định khổ sở vô cùng, nàng không nên chọc điện hạ không vui. Nghĩ đến đây, Xuân Hạ lén lút nhìn chính mình trong gương đồng một cái, cực lực làm cho mình cười không chua xót như vậy nữa.
Hành động nhỏ của Xuân Hạ đều rơi vào mắt Thái Bình, Thái Bình cười nhạt, “Tới đỡ bổn cung, bộ cát phục này thật sự quá nặng, hai tay bổn cung nâng mỏi rồi.”
Xuân Hạ sửng sốt một chút, vội vàng tiến lên đỡ lấy hai tay Thái Bình.
Các cung nhân mặc cho công chúa một kiện ngoại thường màu xanh bích cuối cùng, rốt cuộc Thái Bình đã có thể rũ hai tay xuống, nghỉ ngơi trong chốc lát. Sau một canh giờ, trang nương sẽ đến hầu hạ nàng chải tóc, trang điểm, vẽ hoa điền gì đó cũng không thể thiếu.
Thái Bình thật sự mệt mỏi, gian nan ngồi xuống bên gương đồng, lạnh lùng hạ lệnh, “Lui xuống trước đi, để bổn cung lẳng lặng nghỉ một lát đã.”
“Vâng.” Các cung nhân nhìn thấy canh giờ còn sớm, liền nghe lệnh rời khỏi chính điện.
Thái Bình mệt mỏi nhìn chính mình trong gương, nàng chưa trang điểm, sắc mặt trắng bệch, lăn lộn mặc xong bộ cát phục này, mặt mày đều muốn đổi sắc.
Xuân Hạ lo lắng công chúa, chờ ở trước cửa điện lại thỉnh thoảng nhìn công chúa bên trong.
“Thượng Quan đại nhân.” Bỗng nhiên nghe thấy phía sau vang lên thanh âm của cung nhân, Xuân Hạ kinh ngạc vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy Uyển Nhi mang theo Hồng Nhụy đi vào trong đình.
Trong tay Hồng Nhụy ôm hộp trang điểm, nếu như vậy, người trang điểm cho công chúa hôm nay hẳn là Uyển Nhi.
Tim Xuân Hạ thắt lại, thời điểm này lại để đại nhân tới trang điểm, sợ lát nữa điện hạ cùng đại nhân sẽ khóc đến trôi hết phấn son.
“Việc trang điểm, vẫn là để nô tỳ làm cho.” Xuân Hạ hiểu chuyện tiến ra đón, hành lễ với Uyển Nhi.
Uyển Nhi cười khẽ, “Thái Hậu có chỉ, mệnh ta trang điểm cho điện hạ. Xuân Hạ, ngươi mang các nàng ra bên ngoài chờ, nếu không được truyền triệu, không cần tiến vào quấy rầy.”
“Vâng.” Nỗi lòng Xuân Hạ phức tạp, sau khi lĩnh mệnh lại nhịn không được liếc mắt nhìn Uyển Nhi một cái.
Mặc dù Uyển Nhi che giấu rất kỹ, Xuân Hạ vẫn có thể nhìn ra trong ý cười của nàng có cả đau thương. Xuân Hạ chỉ cảm thấy đau lòng, lại không tiện mở miệng trấn an.
Uyển Nhi tiếp nhận hộp trang điểm từ trong tay Hồng Nhụy, ở ngoài điện hít sâu một hơi, cuối cùng bước vào trong điện.
“Mưa đêm mới tạnh, gió đêm còn lạnh, nhớ đóng chặt cửa, đừng để gió thổi điện hạ đau đầu.”
Uyển Nhi vừa lên tiếng, Thái Bình liền vội vàng quay đầu lại, kinh ngạc hỏi: “Uyển Nhi, sao nàng lại tới đây?” Nàng rõ ràng đã nói với Uyển Nhi, ngày đại hôn Uyển Nhi đừng tới tiễn nàng, đừng tới nhìn nàng, nàng không muốn Uyển Nhi nhìn thấy khổ sở.
Hồng Nhụy cùng Xuân Hạ chậm rãi đóng cửa điện.
Uyển Nhi ôm hộp trang điểm đến gần gương đồng, đặt chiếc hộp xuống, hốc mắt đã đỏ hồng, “Thần đã nói, điện hạ yên tâm đi trước, thần sẽ luôn đi theo, chỉ cần điện hạ nhớ đến thần, quay đầu lại nhìn, thần nhất định ở đó.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
“Ngẫu nhiên nuốt lời một lần…… bổn cung cho phép……” Thái Bình cũng đã đỏ hốc mắt, chua xót mở miệng.
Uyển Nhi nhịn nước mắt xuống, cười nói: “Điện hạ ra trận chém giết, thần tự nhiên đồng hành.” Vừa nói, Uyển Nhi ngồi xuống bên cạnh Thái Bình, ôn nhu nâng cằm Thái Bình, phức tạp mở miệng, “Thần sẽ luôn ở đây.” Nói xong, tay kia của nàng mở nắp hộp trang điểm, lấy bút vẽ mi, cẩn thận vẽ cho điện hạ.
Đời trước, mỗi lần Thái Bình xuất giá, nàng chỉ dám nhìn từ xa xa, cũng không dám lên trước một bước, nhìn thật kỹ xem Thái Bình ngày ấy đẹp đến bao nhiêu.
Đời này, nàng lấy đủ dũng khí một đời, nhất định phải nhìn thật kỹ bộ dáng điện hạ mặc giá y.
“Ta phải làm thế nào với nàng đây?” Thái Bình nghẹn ngào hỏi lại, ánh lệ trong mắt lấp lánh, nếu không phải nàng gắt gao nhịn lại, chỉ sợ nước mắt đã lăn xuống, “Thành tâm chọc ta khóc.”
Động tác vẽ mi của Uyển Nhi rất chậm, ngậm nước mắt mà cười, “Đây là cửa ải của điện hạ, cũng là cửa ải của thần.” Vừa nói, nàng nhìn vào hai mắt Thái Bình, nói ra từng câu từng chữ: “Chúng ta cùng nhau xông qua, được không?”
Đúng vậy, hôm nay xuất giá chỉ là bắt đầu, sau này ở trước mặt a nương, nàng cần phải cùng phò mã ra vẻ ân ái, Uyển Nhi vẫn luôn hầu hạ bên cạnh a nương, sao có thể không nhìn thấy?
Nếu nàng cứng nhắc diễn kịch không có tâm, nếu Uyển Nhi không thể nhìn như không thấy, vậy làm sao mưu tính tương lai?
“Được.” Thái Bình nghẹn ngào đáp, Uyển Nhi kịp thời giúp nàng lau nước mắt trào ra khoé mắt.
“Ngay lúc này thôi, về sau……”
“Ai cũng không được khóc.”
Thái Bình cũng giúp Uyển Nhi lau nước mắt, kiên định nói: “Chờ ta một chút, chúng ta đời này nhất định có thể tốt đẹp.”
Uyển Nhi ôm lấy gương mặt Thái Bình, “Con đường này, bất luận là sống hay chết, thần phụng bồi đến cùng.”
Một tay Thái Bình ôm lấy gáy Uyển Nhi, trán áp lên trán Uyển Nhi, “Được!”
“Để thần trang điểm cho điện hạ, Tết Thượng Nguyên năm ấy điện hạ đã dạy thần, thần đều nhớ rõ.” Uyển Nhi khẽ cọ lên chóp mũi Thái Bình, nhẹ nhàng đẩy đẩy Thái Bình, kéo ra khoảng cách giữa hai người.
Tuy rằng trong lòng Thái Bình vẫn chua xót như cũ, nhưng nghe Uyển Nhi nói những lời này, cho dù phía trước là núi đao biển lửa, nàng cũng không sợ một chút.
“Coi như nàng có lương tâm.” Thái Bình nhịn nước mắt trêu ghẹo, không khí ngưng trọng trước khi Uyển Nhi tiến vào đã lơi lỏng hơn nhiều.
Uyển Nhi nhẹ nhàng điểm lên cằm Thái Bình, cười nói: “Đừng nhúc nhích.”
Thái Bình dựa vào Uyển Nhi, nhìn Uyển Nhi không chớp mắt, Uyển Nhi trang điểm, nàng nhìn thấy trong ánh mắt của Uyển Nhi một chính mình thật kiều diễm.
Đó là công chúa Đại Đường đẹp nhất trong mắt trong tim Uyển Nhi, Thái Bình.
Uyển Nhi trang điểm hai má cho Thái Bình xong, chậm rãi đứng dậy, đi đến phía sau Thái Bình, buông bút trang điểm, cầm lấy cây lược gỗ, chải tóc đen cho Thái Bình.
Thái Bình nhìn chính mình trong gương đồng, hoa điền hoa mai do chính tay Uyển Nhi vẽ, đó là Uyển Nhi để lại ấn ký cho nàng, ngày mai Thái Bình sẽ mang theo đóa hoa mai này tỏ rõ với thiên hạ.
Nàng đã sớm là thê tử của Uyển Nhi.
Nghĩ đến đây, Thái Bình khẽ cười.
Uyển Nhi một bên chải tóc cho Thái Bình, một bên nghi hoặc hỏi: “Điện hạ cười cái gì?”
“Nơi này……” Thái Bình chỉ chỉ mi tâm của mình, “Ta nhớ rõ mình là thê tử của ai.”
Uyển Nhi bị nàng chọc phá tâm tư, cũng nở nụ cười.
“Nội xá nhân nho nhỏ, thật to gan.” Thái Bình nhìn Uyển Nhi trong gương, thật tình thật lòng mà nói, “Nhưng bổn cung lại thích nàng to gan như vậy.”
Uyển Nhi mỉm cười, “Thế gian cũng chỉ có điện hạ mới cho phép thần làm càn vậy thôi.”
Hai người nhìn nhau trong gương rồi cười, trong lòng các nàng hiểu rõ mà không nói ra —— chỉ có đánh thắng trận chiến dài đằng đẵng này, mới có một ngày nào đó không kiêng nể gì.
Vấn tóc cho điện hạ xong, Uyển Nhi cầm trâm cài kim tước lộng lẫy đến, nhẹ nhàng cắm từng chiếc cho Thái Bình. Bộ trâm này có tổng cộng mười hai chiếc, cũng do Võ Hậu sai người chế tạo tỉ mỉ, mỗi chiếc trâm đều chạm khắc một con kim tước, trâm cắm vào tóc sinh động như thật, đặc biệt là ngọc châu trong mắt kim tước, bất luận là dưới ánh mặt trời, hay là dưới ánh nến, đều rực rỡ lấp lánh.
Võ Hậu cực kỳ yêu thương nữ nhi, cũng ôm hi vọng rất lớn với nữ nhi. Cho nên chi phí lần đại hôn này, đã vượt qua giới hạn của thân vương, nàng muốn cho Thái Bình một hôn lễ thật lớn, để vạn dân thiên hạ phải ngưỡng mộ cả trăm năm, thậm chí là ngàn năm.
Thái Bình trang điểm xong, Uyển Nhi cẩn thận ngắm nhìn, chỉ cảm thấy trong tim rung động.
Chỉ thấy Uyển Nhi đi đến bên rương lễ vật, lấy hỉ phiến viền vàng ra, đi đến chỗ Thái Bình, hai tay dâng hỉ phiến lên, “Thỉnh điện hạ chấp phiến.” Dù chưa đến lúc điện hạ xuất phát, Uyển Nhi vẫn muốn nhìn thấy bộ dáng Thái Bình chấp phiến đầu tiên.
Thái Bình tiếp nhận hỉ phiến, che khuôn mặt lại, hơi hơi cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: “Đẹp không?”
“Đẹp……” Uyển Nhi nhìn đến có chút ngây ngốc, cầm lòng không đậu mà nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng đẩy hỉ phiến ra.
Thái Bình xấu hổ giương mắt, mím môi cười với Uyển Nhi.
Hôm nay Uyển Nhi mặc quan phục, tuy không phải là bộ cát phục đỏ thẫm của phò mã, nhưng cũng là một bộ viên khâm bào. Ô sa gói gọn tóc nàng, nàng vốn trời sinh thanh lệ, một thân quan bào mặc trên người, thêm ba phần nho khí, bảy phần tuấn tiếu.
Thái Bình biết, phò mã của nàng nên có dung mạo như vậy, khí độ như vậy, là người trong lòng như vậy.
“Phò mã.” Thái Bình khẽ gọi, lại làm Uyển Nhi giật mình ngây ngốc.
“Nàng…… Nàng gọi ta là gì?” Hô hấp của Uyển Nhi hơi trầm xuống, đời trước nàng đối với xưng hô này chỉ cảm thấy hâm mộ, đời này tự mình nghe được, lại làm say lòng người đến thế.
Thái Bình nắm lấy ống tay áo của Uyển Nhi, nhẹ nhàng kéo kéo một chút, đón nhận ánh mắt ôn nhu của nàng ấy, cười ấm áp, “Tối nay thiếp cùng lang quân kết thành lương duyên, xin quãng đời còn lại được lang quân yêu thương, bạc đầu không rời.”
Cuối cùng, nàng đã có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh nói hết những lời này cho Uyển Nhi nghe, đời trước hai lần xuất giá, trong nháy mắt phò mã gạt phiến xuống, nàng đều thất vọng nuốt hết những lời này xuống bụng.
May mà, tối nay Uyển Nhi đã đến, nàng có thể thừa dịp chớp mắt hai người có thời gian, chính miệng nói những lời này với Uyển Nhi.
Rõ ràng đã nói không khóc, nhưng ngay lúc này, Uyển Nhi sao có thể chịu được trước thổ lộ thẹn thùng lại ấm áp như vậy.
“Điện hạ ngốc!”
Thái Bình nhìn thấy Uyển Nhi lại khóc, vội vàng dỗ dành: “Là ta không tốt, không nên nói lời này chọc nàng khổ sở, Uyển Nhi đừng khóc, đừng khóc được không?”
Uyển Nhi cố nén nước mắt, cực lực làm cho chính mình bình phục.
“Điện hạ rất tốt, không phải điện hạ sai.” Uyển Nhi nhanh chóng lau sạch nước mắt trên mặt, điện hạ của nàng là người yêu tốt nhất trên đời, sao có thể “Không tốt”?
“Những lời này, chờ ngày nào đó thần vì điện hạ mặc lên giá y, thần sẽ nói lại cho điện hạ nghe, không thiếu một chữ.” Uyển Nhi tươi cười xán lạn, nói xong, nàng vươn ngón út với Thái Bình, “Quyết không nuốt lời.”
Tuy rằng kiếp này nàng không làm được phò mã của Thái Bình, nhưng nàng sẽ không tiếc hết thảy mà làm công chúa phi của điện hạ.
Ngón út Thái Bình câu lấy ngón út Uyển Nhi, nắm thật chặt, chân thành nói: “Bổn cung tuyệt đối không phụ lòng.”
_____
Chú giải
Cát phục: trang phục mặc trong các ngày lễ, ngày hội
Hỉ phiến: chiếc quạt cô dâu dùng để che mặt trong hôn lễ
Mưa đã mấy ngày, cuối cùng cũng tạnh vào đêm trước đại hôn của Trấn Quốc Công Chúa.
Nước mưa chảy dọc theo đường sống trên mái ngói, tắm trong ánh trăng rồi nhỏ giọt xuống thềm đá trên Lưu Bôi Điện, phát ra từng tiếng vang nhỏ.
Thái Bình giương hai tay, để cung nhân hầu hạ mặc cát phục.
A nương yêu thương nàng cực kỳ, bộ cát phục này bao gồm chín tầng, đẹp đẽ, quý giá, phi phàm. Từ trong ra ngoài, chỗ nào cần thêu hoa văn, từng đường kim mũi chỉ đều dùng tơ vàng chỉ bạc thêu ra, tròng mắt của hoàng điểu hoặc là chỗ loá mắt nhất trên lông hoàng điểu, còn dùng đá quý thượng đẳng nhất để điểm xuyết.
Thái Bình ngày mai, sẽ là tân nương lộng lẫy nhất Đại Đường.
Thiếu nữ khuê cát tầm thường cực kỳ hâm mộ bộ cát phục như vậy, Thái Bình xuyên lên lại giống như gông xiềng xích sắt, nặng nề đến mức làm nàng cảm thấy hít thở không thông.
Trên mặt cung nhân hầu hạ Thái Bình đều là ý cười, chỉ có một mình Xuân Hạ, vẫn luôn cười khổ. Ngày mai điện hạ phải gả cho người mình không thích, lúc này nhất định khổ sở vô cùng, nàng không nên chọc điện hạ không vui. Nghĩ đến đây, Xuân Hạ lén lút nhìn chính mình trong gương đồng một cái, cực lực làm cho mình cười không chua xót như vậy nữa.
Hành động nhỏ của Xuân Hạ đều rơi vào mắt Thái Bình, Thái Bình cười nhạt, “Tới đỡ bổn cung, bộ cát phục này thật sự quá nặng, hai tay bổn cung nâng mỏi rồi.”
Xuân Hạ sửng sốt một chút, vội vàng tiến lên đỡ lấy hai tay Thái Bình.
Các cung nhân mặc cho công chúa một kiện ngoại thường màu xanh bích cuối cùng, rốt cuộc Thái Bình đã có thể rũ hai tay xuống, nghỉ ngơi trong chốc lát. Sau một canh giờ, trang nương sẽ đến hầu hạ nàng chải tóc, trang điểm, vẽ hoa điền gì đó cũng không thể thiếu.
Thái Bình thật sự mệt mỏi, gian nan ngồi xuống bên gương đồng, lạnh lùng hạ lệnh, “Lui xuống trước đi, để bổn cung lẳng lặng nghỉ một lát đã.”
“Vâng.” Các cung nhân nhìn thấy canh giờ còn sớm, liền nghe lệnh rời khỏi chính điện.
Thái Bình mệt mỏi nhìn chính mình trong gương, nàng chưa trang điểm, sắc mặt trắng bệch, lăn lộn mặc xong bộ cát phục này, mặt mày đều muốn đổi sắc.
Xuân Hạ lo lắng công chúa, chờ ở trước cửa điện lại thỉnh thoảng nhìn công chúa bên trong.
“Thượng Quan đại nhân.” Bỗng nhiên nghe thấy phía sau vang lên thanh âm của cung nhân, Xuân Hạ kinh ngạc vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy Uyển Nhi mang theo Hồng Nhụy đi vào trong đình.
Trong tay Hồng Nhụy ôm hộp trang điểm, nếu như vậy, người trang điểm cho công chúa hôm nay hẳn là Uyển Nhi.
Tim Xuân Hạ thắt lại, thời điểm này lại để đại nhân tới trang điểm, sợ lát nữa điện hạ cùng đại nhân sẽ khóc đến trôi hết phấn son.
“Việc trang điểm, vẫn là để nô tỳ làm cho.” Xuân Hạ hiểu chuyện tiến ra đón, hành lễ với Uyển Nhi.
Uyển Nhi cười khẽ, “Thái Hậu có chỉ, mệnh ta trang điểm cho điện hạ. Xuân Hạ, ngươi mang các nàng ra bên ngoài chờ, nếu không được truyền triệu, không cần tiến vào quấy rầy.”
“Vâng.” Nỗi lòng Xuân Hạ phức tạp, sau khi lĩnh mệnh lại nhịn không được liếc mắt nhìn Uyển Nhi một cái.
Mặc dù Uyển Nhi che giấu rất kỹ, Xuân Hạ vẫn có thể nhìn ra trong ý cười của nàng có cả đau thương. Xuân Hạ chỉ cảm thấy đau lòng, lại không tiện mở miệng trấn an.
Uyển Nhi tiếp nhận hộp trang điểm từ trong tay Hồng Nhụy, ở ngoài điện hít sâu một hơi, cuối cùng bước vào trong điện.
“Mưa đêm mới tạnh, gió đêm còn lạnh, nhớ đóng chặt cửa, đừng để gió thổi điện hạ đau đầu.”
Uyển Nhi vừa lên tiếng, Thái Bình liền vội vàng quay đầu lại, kinh ngạc hỏi: “Uyển Nhi, sao nàng lại tới đây?” Nàng rõ ràng đã nói với Uyển Nhi, ngày đại hôn Uyển Nhi đừng tới tiễn nàng, đừng tới nhìn nàng, nàng không muốn Uyển Nhi nhìn thấy khổ sở.
Hồng Nhụy cùng Xuân Hạ chậm rãi đóng cửa điện.
Uyển Nhi ôm hộp trang điểm đến gần gương đồng, đặt chiếc hộp xuống, hốc mắt đã đỏ hồng, “Thần đã nói, điện hạ yên tâm đi trước, thần sẽ luôn đi theo, chỉ cần điện hạ nhớ đến thần, quay đầu lại nhìn, thần nhất định ở đó.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
“Ngẫu nhiên nuốt lời một lần…… bổn cung cho phép……” Thái Bình cũng đã đỏ hốc mắt, chua xót mở miệng.
Uyển Nhi nhịn nước mắt xuống, cười nói: “Điện hạ ra trận chém giết, thần tự nhiên đồng hành.” Vừa nói, Uyển Nhi ngồi xuống bên cạnh Thái Bình, ôn nhu nâng cằm Thái Bình, phức tạp mở miệng, “Thần sẽ luôn ở đây.” Nói xong, tay kia của nàng mở nắp hộp trang điểm, lấy bút vẽ mi, cẩn thận vẽ cho điện hạ.
Đời trước, mỗi lần Thái Bình xuất giá, nàng chỉ dám nhìn từ xa xa, cũng không dám lên trước một bước, nhìn thật kỹ xem Thái Bình ngày ấy đẹp đến bao nhiêu.
Đời này, nàng lấy đủ dũng khí một đời, nhất định phải nhìn thật kỹ bộ dáng điện hạ mặc giá y.
“Ta phải làm thế nào với nàng đây?” Thái Bình nghẹn ngào hỏi lại, ánh lệ trong mắt lấp lánh, nếu không phải nàng gắt gao nhịn lại, chỉ sợ nước mắt đã lăn xuống, “Thành tâm chọc ta khóc.”
Động tác vẽ mi của Uyển Nhi rất chậm, ngậm nước mắt mà cười, “Đây là cửa ải của điện hạ, cũng là cửa ải của thần.” Vừa nói, nàng nhìn vào hai mắt Thái Bình, nói ra từng câu từng chữ: “Chúng ta cùng nhau xông qua, được không?”
Đúng vậy, hôm nay xuất giá chỉ là bắt đầu, sau này ở trước mặt a nương, nàng cần phải cùng phò mã ra vẻ ân ái, Uyển Nhi vẫn luôn hầu hạ bên cạnh a nương, sao có thể không nhìn thấy?
Nếu nàng cứng nhắc diễn kịch không có tâm, nếu Uyển Nhi không thể nhìn như không thấy, vậy làm sao mưu tính tương lai?
“Được.” Thái Bình nghẹn ngào đáp, Uyển Nhi kịp thời giúp nàng lau nước mắt trào ra khoé mắt.
“Ngay lúc này thôi, về sau……”
“Ai cũng không được khóc.”
Thái Bình cũng giúp Uyển Nhi lau nước mắt, kiên định nói: “Chờ ta một chút, chúng ta đời này nhất định có thể tốt đẹp.”
Uyển Nhi ôm lấy gương mặt Thái Bình, “Con đường này, bất luận là sống hay chết, thần phụng bồi đến cùng.”
Một tay Thái Bình ôm lấy gáy Uyển Nhi, trán áp lên trán Uyển Nhi, “Được!”
“Để thần trang điểm cho điện hạ, Tết Thượng Nguyên năm ấy điện hạ đã dạy thần, thần đều nhớ rõ.” Uyển Nhi khẽ cọ lên chóp mũi Thái Bình, nhẹ nhàng đẩy đẩy Thái Bình, kéo ra khoảng cách giữa hai người.
Tuy rằng trong lòng Thái Bình vẫn chua xót như cũ, nhưng nghe Uyển Nhi nói những lời này, cho dù phía trước là núi đao biển lửa, nàng cũng không sợ một chút.
“Coi như nàng có lương tâm.” Thái Bình nhịn nước mắt trêu ghẹo, không khí ngưng trọng trước khi Uyển Nhi tiến vào đã lơi lỏng hơn nhiều.
Uyển Nhi nhẹ nhàng điểm lên cằm Thái Bình, cười nói: “Đừng nhúc nhích.”
Thái Bình dựa vào Uyển Nhi, nhìn Uyển Nhi không chớp mắt, Uyển Nhi trang điểm, nàng nhìn thấy trong ánh mắt của Uyển Nhi một chính mình thật kiều diễm.
Đó là công chúa Đại Đường đẹp nhất trong mắt trong tim Uyển Nhi, Thái Bình.
Uyển Nhi trang điểm hai má cho Thái Bình xong, chậm rãi đứng dậy, đi đến phía sau Thái Bình, buông bút trang điểm, cầm lấy cây lược gỗ, chải tóc đen cho Thái Bình.
Thái Bình nhìn chính mình trong gương đồng, hoa điền hoa mai do chính tay Uyển Nhi vẽ, đó là Uyển Nhi để lại ấn ký cho nàng, ngày mai Thái Bình sẽ mang theo đóa hoa mai này tỏ rõ với thiên hạ.
Nàng đã sớm là thê tử của Uyển Nhi.
Nghĩ đến đây, Thái Bình khẽ cười.
Uyển Nhi một bên chải tóc cho Thái Bình, một bên nghi hoặc hỏi: “Điện hạ cười cái gì?”
“Nơi này……” Thái Bình chỉ chỉ mi tâm của mình, “Ta nhớ rõ mình là thê tử của ai.”
Uyển Nhi bị nàng chọc phá tâm tư, cũng nở nụ cười.
“Nội xá nhân nho nhỏ, thật to gan.” Thái Bình nhìn Uyển Nhi trong gương, thật tình thật lòng mà nói, “Nhưng bổn cung lại thích nàng to gan như vậy.”
Uyển Nhi mỉm cười, “Thế gian cũng chỉ có điện hạ mới cho phép thần làm càn vậy thôi.”
Hai người nhìn nhau trong gương rồi cười, trong lòng các nàng hiểu rõ mà không nói ra —— chỉ có đánh thắng trận chiến dài đằng đẵng này, mới có một ngày nào đó không kiêng nể gì.
Vấn tóc cho điện hạ xong, Uyển Nhi cầm trâm cài kim tước lộng lẫy đến, nhẹ nhàng cắm từng chiếc cho Thái Bình. Bộ trâm này có tổng cộng mười hai chiếc, cũng do Võ Hậu sai người chế tạo tỉ mỉ, mỗi chiếc trâm đều chạm khắc một con kim tước, trâm cắm vào tóc sinh động như thật, đặc biệt là ngọc châu trong mắt kim tước, bất luận là dưới ánh mặt trời, hay là dưới ánh nến, đều rực rỡ lấp lánh.
Võ Hậu cực kỳ yêu thương nữ nhi, cũng ôm hi vọng rất lớn với nữ nhi. Cho nên chi phí lần đại hôn này, đã vượt qua giới hạn của thân vương, nàng muốn cho Thái Bình một hôn lễ thật lớn, để vạn dân thiên hạ phải ngưỡng mộ cả trăm năm, thậm chí là ngàn năm.
Thái Bình trang điểm xong, Uyển Nhi cẩn thận ngắm nhìn, chỉ cảm thấy trong tim rung động.
Chỉ thấy Uyển Nhi đi đến bên rương lễ vật, lấy hỉ phiến viền vàng ra, đi đến chỗ Thái Bình, hai tay dâng hỉ phiến lên, “Thỉnh điện hạ chấp phiến.” Dù chưa đến lúc điện hạ xuất phát, Uyển Nhi vẫn muốn nhìn thấy bộ dáng Thái Bình chấp phiến đầu tiên.
Thái Bình tiếp nhận hỉ phiến, che khuôn mặt lại, hơi hơi cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: “Đẹp không?”
“Đẹp……” Uyển Nhi nhìn đến có chút ngây ngốc, cầm lòng không đậu mà nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng đẩy hỉ phiến ra.
Thái Bình xấu hổ giương mắt, mím môi cười với Uyển Nhi.
Hôm nay Uyển Nhi mặc quan phục, tuy không phải là bộ cát phục đỏ thẫm của phò mã, nhưng cũng là một bộ viên khâm bào. Ô sa gói gọn tóc nàng, nàng vốn trời sinh thanh lệ, một thân quan bào mặc trên người, thêm ba phần nho khí, bảy phần tuấn tiếu.
Thái Bình biết, phò mã của nàng nên có dung mạo như vậy, khí độ như vậy, là người trong lòng như vậy.
“Phò mã.” Thái Bình khẽ gọi, lại làm Uyển Nhi giật mình ngây ngốc.
“Nàng…… Nàng gọi ta là gì?” Hô hấp của Uyển Nhi hơi trầm xuống, đời trước nàng đối với xưng hô này chỉ cảm thấy hâm mộ, đời này tự mình nghe được, lại làm say lòng người đến thế.
Thái Bình nắm lấy ống tay áo của Uyển Nhi, nhẹ nhàng kéo kéo một chút, đón nhận ánh mắt ôn nhu của nàng ấy, cười ấm áp, “Tối nay thiếp cùng lang quân kết thành lương duyên, xin quãng đời còn lại được lang quân yêu thương, bạc đầu không rời.”
Cuối cùng, nàng đã có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh nói hết những lời này cho Uyển Nhi nghe, đời trước hai lần xuất giá, trong nháy mắt phò mã gạt phiến xuống, nàng đều thất vọng nuốt hết những lời này xuống bụng.
May mà, tối nay Uyển Nhi đã đến, nàng có thể thừa dịp chớp mắt hai người có thời gian, chính miệng nói những lời này với Uyển Nhi.
Rõ ràng đã nói không khóc, nhưng ngay lúc này, Uyển Nhi sao có thể chịu được trước thổ lộ thẹn thùng lại ấm áp như vậy.
“Điện hạ ngốc!”
Thái Bình nhìn thấy Uyển Nhi lại khóc, vội vàng dỗ dành: “Là ta không tốt, không nên nói lời này chọc nàng khổ sở, Uyển Nhi đừng khóc, đừng khóc được không?”
Uyển Nhi cố nén nước mắt, cực lực làm cho chính mình bình phục.
“Điện hạ rất tốt, không phải điện hạ sai.” Uyển Nhi nhanh chóng lau sạch nước mắt trên mặt, điện hạ của nàng là người yêu tốt nhất trên đời, sao có thể “Không tốt”?
“Những lời này, chờ ngày nào đó thần vì điện hạ mặc lên giá y, thần sẽ nói lại cho điện hạ nghe, không thiếu một chữ.” Uyển Nhi tươi cười xán lạn, nói xong, nàng vươn ngón út với Thái Bình, “Quyết không nuốt lời.”
Tuy rằng kiếp này nàng không làm được phò mã của Thái Bình, nhưng nàng sẽ không tiếc hết thảy mà làm công chúa phi của điện hạ.
Ngón út Thái Bình câu lấy ngón út Uyển Nhi, nắm thật chặt, chân thành nói: “Bổn cung tuyệt đối không phụ lòng.”
_____
Chú giải
Cát phục: trang phục mặc trong các ngày lễ, ngày hội
Hỉ phiến: chiếc quạt cô dâu dùng để che mặt trong hôn lễ