Chương 109: Lâm biệt
Sau đó mấy ngày, Thái Bình chọn được ngày lành, chọn ngày một tháng Tám hạ táng tiên đế. Uyển Nhi trở về nhà mình ở Trường An một chuyến, sai người rước Trịnh thị đưa đến Lạc Dương trước, chính mình cùng Xá Địch thị tiếp tục lưu lại Trường An, giúp đỡ công chúa xử lý hậu sự của tiên đế.
Ngày một tháng Tám, Cao Tông hạ táng càn lăng.
Thái Bình tự mình dẫn bách quan Trường An đến hoàng lăng, mặc y phục trắng, tiến hành tang lễ. Nàng quỳ gối dẫn đầu đám bách quan, sau ba lạy trước tiên vương, lại thay mặt tân đế quỳ nửa ngày, cho đến lúc hoàng hôn, mới để tỳ nữ nâng dậy, trở về lăng điện nghỉ ngơi.
Tang lễ của hoàng đế Cao Tông kết thúc.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lưu Nhân Quỹ ra vẻ ốm yếu, ngồi xe ngựa từ càn lăng về Trường An. Xe ngựa mới đi được nửa đường, đã bị một đội Vũ Lâm tướng sĩ ngăn lại.
Võ sĩ bên người Lưu Nhân Quỹ không phải là hạng người hời hợt, đúng lúc võ sĩ chuẩn bị động thủ, Thái Bình từ trong rừng đi ra.
“Điện hạ, đây là ý gì?”
“Lưu Công mang bệnh trong người, không thể đốc thúc cấm quân Nam Nha thao luyện, cho nên, bổn cung muốn xin một thứ từ Lưu Công.”
Sắc mặt Lưu Nhân Quỹ xanh mét, trầm giọng nói: “Điện hạ muốn cưỡng đoạt sao?”
“Lưu công chậm chạp không giao Hổ Phù ra, truyền đến Lạc Dương, người khác không biết nội tình, sẽ nói Lưu Công lòng dạ khó lường.” Thái Bình cười khẽ, “Bổn cung là đang giúp Lưu Công phân ưu thôi.” Vừa dứt lời, hai bên sườn núi liền hiện ra bóng dáng mười mấy tên cung thủ, mỗi người đều kéo căng dây cung, chỉ chờ công chúa ra lệnh một tiếng.
Lưu Nhân Quỹ nghiêm túc nói: “Điện hạ cũng biết, đây là dưới chân hoàng lăng!”
“Nguyên nhân chính là như thế, Lưu Công muốn mưu phản trước mặt phụ hoàng sao?” Ý cười trên mặt Thái Bình chợt tắt đi, nàng tới gần một bước, “Lưu Công chiến công hiển hách, vì sao nhất định phải lưu lại ô danh "vãn tiết bất bảo"?”
Thái dương Lưu Nhân Quỹ nổi lên gân xanh, cắn răng lặng im một hồi lâu, mới không cam lòng lấy Hổ Phù từ trong ngực ra, hung hăng trừng mắt với Thái Bình, “Hổ Phù giao cho điện hạ cũng không phải không được, lão thần chỉ cần điện hạ đồng ý với thần một chuyện!”
“Mời Lưu Công nói.” Thái Bình chắp tay, ngữ khí chậm rãi.
Lưu Nhân Quỹ nghiêm túc nói: “Vĩnh viễn đừng quên chính mình họ Lý!”
Nỗi lòng Thái Bình phức tạp, tuy hôm nay chỉ là diễn cho Xá Địch thị xem, nhưng Lưu Nhân Quỹ giao thác Nam Nha binh quyền cũng là vì sự ổn định của Đại Đường. Thái Bình đến gần Lưu Nhân Quỹ, cung kính nhất bái với hắn, “Lưu Công yên tâm, bổn cung ghi nhớ trong lòng.” Nói xong, hai tay mở ra, nhận lấy Hổ Phù từ Lưu Nhân Quỹ.
Lúc Lưu Nhân Quỹ gần đi, nặng nề mà vỗ vỗ lên đầu vai Thái Bình.
Thái Bình biết, đó là Lưu Công giao phó cho nàng, cũng là Lưu Công kỳ vọng ở nàng. Thái Bình nhìn theo Lưu Nhân Quỹ đi xa, lúc quay đầu lại liền nhìn thấy xe ngựa của Xá Địch thị cùng Uyển Nhi.
Chiếc xe ngựa kia không biết dừng ở chỗ đó đã bao lâu, mặc kệ Xá Địch thị nhìn thấy nhiều hay ít, chuyện a nương muốn, Thái Bình cũng coi như đã làm xong.
Nhưng mà, cũng có nghĩa là Uyển Nhi phải về Lạc Dương.
Thái Bình thu lại mất mát, ra hiệu cho đám Vũ Lâm Quân lui ra, giương giọng nói: “Hôm nay trong phủ của bổn cung có chuẩn bị thức ăn chay, nhị vị đại nhân ngày mai rồi hẵn lên đường.”
Xá Địch thị liếc mắt nhìn Uyển Nhi một cái đầy ẩn ý, “Ngày mai mới đi?”
“Mọi việc đều nghe theo Trinh nương.” Thần sắc Uyển Nhi tự nhiên, nhìn không ra nửa điểm luyến tiếc.
“Trở về càng sớm……”
“Trinh nương.”
Uyển Nhi vội vàng gọi một tiếng, sau đó lại cứng nhắc áp xuống lời muốn nói, biến thành một câu khác, “Ngươi nói rất đúng.”
Xá Địch thị cười nói: “Uyển Nhi đừng vội, ta còn chưa nói xong. Nên trở về càng sớm càng tốt, nhưng cũng không thể cự tuyệt ý tốt của điện hạ.” Nói xong, nàng liền làm chủ đồng ý lời mời của công chúa.
Uyển Nhi lén lút thở phào nhẹ nhõm.
Xá Địch thị buông màn xe xuống, nói ra một cách nghiêm túc chân thành: “Khó có được dịp hai người quân thần đồng tâm, có mấy lời nên nói rõ ràng rồi hẵn đi.”
“Ngươi……” Tuy rằng sắc mặt Uyển Nhi vẫn như thường, nhưng đáy lòng lại hoảng hốt. Nàng cần phải thừa nhận, Xá Địch thị xác thật không phải người dễ bị lừa.
Xá Địch thị biết Uyển Nhi đang sợ cái gì, nàng nắm lấy tay Uyển Nhi, dùng cả hai tay nắm lấy, “Ngày ấy điện hạ mở yến tiệc, ta đã đã nhìn ra, trong ánh mắt ngươi nhìn điện hạ có ánh sáng……”
Hô hấp của Uyển Nhi trầm xuống.
Xá Địch thị cười khẽ, “Khi ngươi nhìn Thái Hậu, cũng có ánh sáng như vậy, chỉ là…… không có nhiều như lúc nhìn điện hạ.” Ngữ khí của nàng phá lệ nhẹ nhàng, ngược lại nghe như đang trêu ghẹo Uyển Nhi.
Uyển Nhi nghiêm túc dặn dò, “Việc này trăm triệu không thể để Thái Hậu biết được!”
“Nếu có thể thực hiện mong muốn của điện hạ, bốn bể yên bình, bá tánh thiên hạ cùng hưởng thịnh thế Trường An, đó là chuyện tốt vô cùng.” Ý cười của Xá Địch thị đậm thêm, “Điện hạ tuy cũng dùng thủ đoạn, nhưng tóm lại vẫn là người trọng tình, người như vậy nắm quyền, với người trong thiên hạ mà nói cũng không phải chuyện xấu.”
Câu nói sau Xá Địch thị không nói ra, nhưng Uyển Nhi biết nàng ấy muốn nói cái gì.
Con đường đế vương của Võ Hậu tràn đầy máu tanh, chỉ vì muốn trở thành người đệ nhất từ xưa đến nay, nếu không dẫm máu tươi để đi lên, quân lâm thiên hạ chẳng qua là chuyện vọng tưởng mà thôi.
Giết chóc xong, cần một vị vua nhân từ để giữ vững sự nghiệp.
Cho dù công chúa là nữ nhi, nếu có thể nắm quyền, mặc dù không phải là người trên long ỷ, cũng có thể mang đến cho Đại Đường một hy vọng mới. Đời này Xá Địch thị đã thấy qua quá nhiều cảnh tàn sát giết chóc trên chiến trường, nàng cũng biết nửa đời sau của mình rơi xuống cung đình, sẽ càng thấy nhiều cảnh như vậy.
Tuy ý tưởng đột nhiên nhảy ra này có chút ngây thơ, nhưng Xá Địch thị vẫn hy vọng cảnh chém giết như vậy sẽ có một ngày kết thúc. Mặc dù giao thiệp giữa nàng cùng công chúa rất cạn, nhưng người mà Uyển Nhi cam tâm liều chết nguyện trung thành, nhất định sẽ không kém cạnh chút nào.
Nàng nguyện tin tưởng Uyển Nhi, rửa mắt mong chờ công chúa cho người trong thiên hạ một thái bình thịnh thế chân chính.
Cuối cùng, cũng là tư tâm của nàng. Nàng giống như Uyển Nhi, đều là con kiến dưới chân kẻ bề trên, vẫy đuôi lấy lòng kỳ thật không đổi được bất luận thương hại nào, nếu không trù tính sớm, vậy sẽ là thịt cá trên thớt mặc người khác xâu xé.
Uyển Nhi dám trung thành hai chủ, nàng cũng có thể trung thành hai chủ.
Chỉ cần có thể sống sót…… Có thể để hài tử của nàng thoát khỏi số mệnh con kiến…… Nàng nguyện ý mạo hiểm đánh cuộc một lần!
“Uyển Nhi yên tâm, chuyện giữa ngươi cùng điện hạ, sau khi về Lạc Dương, ta sẽ không báo với Thái Hậu dù chỉ một chữ.” Đây là Xá Địch thị lấy lòng, cũng là Xá Địch thị hứa hẹn.
Tuy lòng người khó dò, nhưng Uyển Nhi vẫn nguyện ý tin tưởng nàng ấy.
Uyển Nhi nắm thật chặt tay nàng ấy, bỗng nhiên cảm thấy may mắn vì lần này người đồng hành một đường chính là nàng ấy. Trong hoàng thành, ai nói nữ tử chỉ có thể bán đứng nhau để đổi lấy vinh hoa phú quý, nữ tử cũng có thể thưởng thức lẫn nhau, cũng có thể đồng tâm hiệp lực mà kiến công lập nghiệp.
“Trinh nương, quen biết với ngươi, là may mắn của ta.”
“Cũng là may mắn của ta.”
Hai người nhìn nhau cười, một cái nắm tay hôm nay, xem như kết thành giao ước.
Sau khi trở lại phủ Trấn Quốc Công Chúa, Thái Bình an bài tiệc chay, dùng bữa xong, Uyển Nhi trở về nhà thuỷ tạ từ sớm, mệnh Hồng Nhụy thu thập hành trang.
Vốn dĩ đồ vật mang theo hành trình đến Trường An lần này không nhiều lắm, Hồng Nhụy nhanh chóng thu thập thỏa đáng.
“Đại nhân……” Hồng Nhụy trông mong nhìn Uyển Nhi, muốn nói lại thôi.
Uyển Nhi biết nàng ấy muốn nói cái gì, sờ sờ gáy Hồng Nhụy, “Ngày mai cần phải đi, không ở lại được.”
Hồng Nhụy mất mát cúi đầu xuống.
“Chỉ cần tồn tại, sẽ có ngày gặp nhau.” Uyển Nhi ôn nhu trấn an, “Đêm nay đến chỗ Xuân Hạ đi, trò chuyện vui vẻ với nàng ấy.” Tuy là đuổi đi, nhưng cũng là sự cho phép đặc biệt.
Hồng Nhụy vừa mừng vừa sợ, “Nô tỳ có thể đi?”
“Ừ.” Uyển Nhi gật đầu.
Hồng Nhụy cao hứng đứng lên, “Nô tỳ mang nước ấm đến cho đại nhân trước, phục vụ đại nhân nghỉ ngơi xong, nô tỳ mới đi tìm Xuân Hạ.”
“Được.” Uyển Nhi mỉm cười đáp ứng.
Hồng Nhụy nhanh chóng mang nước đến, mới vừa vào trong phòng, liền nhìn thấy điện hạ, nàng vội vàng hành lễ, “Tham kiến điện hạ.”
“Đặt xuống, ra ngoài đi.” Thái Bình ý bảo Hồng Nhụy lui ra.
Hồng Nhụy đặt thau đồng lên giá, biết điều rời khỏi phòng, đóng cửa phòng lại. Nàng mới vừa quay người, liền nhìn thấy hốc mắt ửng đỏ của Xuân Hạ, vốn dĩ không muốn khóc, nhưng nhìn thấy nàng ấy như vậy, nháy mắt sinh ra chua xót, nước mắt cũng tích tụ trong hốc mắt.
“Đại nhân nói, đêm nay để ta cùng ngươi trò chuyện vui vẻ.”
“Đi!”
Xuân Hạ hít hít cái mũi, lôi kéo Hồng Nhụy chạy đi.
Thái Bình đi đến giá, tẩm ướt khăn, tự mình vắt khô, đưa đến trước mặt Uyển Nhi, ôn nhu nói: “Lau này.”
Uyển Nhi nhận lấy khăn, lại dùng khăn đắp lên hổ khẩu của Thái Bình, “Điện hạ đừng chỉ lo cho ta, cũng phải chiếu cố chính mình thật tốt.” Đã nhiều ngày nàng ở lại phủ công chúa, điện hạ làm việc nghỉ ngơi thế nào nàng nhìn thấy liền biết.
Điện hạ cầm quân không dễ, sau khi mặc áo giáp, ép tới Thái Bình đi đường cũng khó khăn. Vì để có thể thích ứng với áo giáp, mỗi ngày vào giờ Tỵ, Thái Bình đều sẽ ở trong phủ luyện quyền cước nữa canh giờ, tuy thân thể mạnh khỏe hơn trước đó không ít, nhưng hổ khẩu vẫn bị mài ra một vết chai mỏng.
Thái Bình đột nhiên câu lấy, áp sát đến ngực nàng, cánh môi gần trong gang tấc. Lòng bàn tay đặt ở trên eo Uyển Nhi thật nóng, hơi nóng xuyên thấu qua xiêm y của Uyển Nhi, đốt lên da thịt nàng, “Chỉ biết nói ta, cũng không biết nên làm cái gì, để ta bớt lo lắng một chút.”
Uyển Nhi vòng tay ôm lấy cổ Thái Bình, sợ nói thêm gì nữa, sẽ chọc công chúa khóc thút thít, nàng thay đổi đề tài, “Tối nay thần muốn làm cái gì, điện hạ đồng ý được không?”
Uyển Nhi hiếm khi cười vũ mị đến thế, Thái Bình biết Uyển Nhi đang trấn an khổ sở của nàng, nên mới cố ý làm như vậy. Chỉ là, Thái Bình cũng không hy vọng Uyển Nhi lấy lòng nàng, các nàng chỉ là hai cô nương lưỡng tình tương duyệt, cũng không phải quân thần tôn ti có khác, Thái Bình hy vọng Uyển Nhi ở trước mặt nàng có thể bừa bãi tùy tiện, không cần sợ hãi câu nào nói sai, cũng không cần sợ hãi không cẩn thận sẽ rơi đầu.
Đây là đặc quyền mà công chúa cho nàng cả đời, độc nhất vô nhị.
“Chuyện này không được, đêm nay phải nghe bổn cung.” Thái Bình từ chối Uyển Nhi, lôi kéo Uyển Nhi ngồi xuống bàn trang điểm, “Ta phải vẽ hoa điền cho Uyển Nhi.”
Uyển Nhi biết, Thái Bình lại đau lòng vết sẹo trên trán nàng, vừa muốn nói cái gì, liền bị ngón trỏ của Thái Bình chống lên cánh môi.
“Bệnh hay quên của nàng thật nặng đó, tối nay đã đáp ứng rồi, trở về Lạc Dương lại quên không còn một mảnh.” Tuy Thái Bình quở trách, nhưng ngữ khí lại vô cùng sủng nịch, mỗi một chữ đều nói ra cực kỳ ôn nhu, “Cho nên, ta phải làm nàng nhớ lâu một chút.” Vừa nói, ngón trỏ đặt trên môi Uyển Nhi hạ xuống, khẽ nâng cằm Uyển Nhi, ra lệnh: “Nhìn ta.”
Uyển Nhi nghe lời nhìn Thái Bình, đáy mắt Thái Bình cất giấu ý cười, si mê mà nàng ấy đã ấp ủ hai đời như sóng ngầm cuồn cuộn. Chỉ cần liếc mắt một cái, Uyển Nhi liền có thể say chết ở trong ánh mắt thâm tình của Thái Bình.
Thái Bình nhấc bút, chấm phấn đỏ, nhẹ nhàng vẽ lên mi tâm Uyển Nhi.
Vết sẹo này Thái Bình hận không thể dùng một bút xóa sạch cho Uyển Nhi, nhưng nàng cũng biết, Uyển Nhi lưu lại vết sẹo này, đi lại trước mặt a nương cũng coi như là một lá bùa hộ mệnh.
Nhắc nhở a nương, đã giáo huấn qua, Uyển Nhi cũng ghi nhớ trong lòng.
“Uyển Nhi của ta……” Đáy mắt Thái Bình chợt nổi lên nước mắt, “Mặc kệ như thế nào…… đều là cô nương đẹp nhất trong lòng ta……” Nàng vừa nói chuyện, vừa vẽ mai đỏ, cuối cùng che giấu hoàn toàn vết sẹo kia.
Tim Uyển Nhi được Thái Bình ủ ấm đến nóng lên, nhỏ giọng khàn khàn: “Ta biết.”
Thái Bình đặt xuống bút, đứng dậy đi đến phía sau Uyển Nhi, đỡ hai vai Uyển Nhi, để nàng nhìn thẳng vào chính mình trong gương đồng, “Đẹp hay không?”
Uyển Nhi nhìn chính mình trong gương, mai đỏ giữa mi tâm rực rỡ ướt át, càng làm nổi bật gương mặt cực kỳ lạnh lùng diễm lệ của nàng. Nàng thậm chí cảm thấy có chút xa lạ, không ngờ chính mình ở trong mắt Thái Bình, lại là một cô nương xinh đẹp đến như vậy.
Thái Bình nhìn Uyển Nhi trong gương, nàng ấy đẹp đến mức kinh tâm động phách, giai nhân thế này đập vào mắt, trên đời đã không còn nữ tử nào có thể lọt vào mắt công chúa, lay động tiếng lòng công chúa.
Nàng cười cười, ôm chặt Uyển Nhi từ phía sau, hơi thở nóng rực phất lên vành tai Uyển Nhi, khơi dậy một trận ngứa ngáy tê dại.
Trong lòng Uyển Nhi hiểu rõ mà không nói ra, nàng chỉ ngượng ngùng hơi cúi đầu xuống, nắm lấy tay Thái Bình phủ lên ngực mình, thanh âm trầm thấp, “Điện hạ thích, đều cấp điện hạ.”
Một đêm cuối cùng, mặc cho điện hạ đoạt lấy.
Đóa mai đỏ này, nguyện ý hoàn toàn nở rộ ở trong tay điện hạ, lộ ra nhuỵ hoa kiều diễm nhất.
_____
Chú giải
Lâm biệt: sắp đến lúc chia tay
Hổ Phù: tín vật tượng trưng cho binh quyền mà nhà vua trao cho các tướng lĩnh
Vãn tiết bất bảo: già đổ đốn
Ngày một tháng Tám, Cao Tông hạ táng càn lăng.
Thái Bình tự mình dẫn bách quan Trường An đến hoàng lăng, mặc y phục trắng, tiến hành tang lễ. Nàng quỳ gối dẫn đầu đám bách quan, sau ba lạy trước tiên vương, lại thay mặt tân đế quỳ nửa ngày, cho đến lúc hoàng hôn, mới để tỳ nữ nâng dậy, trở về lăng điện nghỉ ngơi.
Tang lễ của hoàng đế Cao Tông kết thúc.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lưu Nhân Quỹ ra vẻ ốm yếu, ngồi xe ngựa từ càn lăng về Trường An. Xe ngựa mới đi được nửa đường, đã bị một đội Vũ Lâm tướng sĩ ngăn lại.
Võ sĩ bên người Lưu Nhân Quỹ không phải là hạng người hời hợt, đúng lúc võ sĩ chuẩn bị động thủ, Thái Bình từ trong rừng đi ra.
“Điện hạ, đây là ý gì?”
“Lưu Công mang bệnh trong người, không thể đốc thúc cấm quân Nam Nha thao luyện, cho nên, bổn cung muốn xin một thứ từ Lưu Công.”
Sắc mặt Lưu Nhân Quỹ xanh mét, trầm giọng nói: “Điện hạ muốn cưỡng đoạt sao?”
“Lưu công chậm chạp không giao Hổ Phù ra, truyền đến Lạc Dương, người khác không biết nội tình, sẽ nói Lưu Công lòng dạ khó lường.” Thái Bình cười khẽ, “Bổn cung là đang giúp Lưu Công phân ưu thôi.” Vừa dứt lời, hai bên sườn núi liền hiện ra bóng dáng mười mấy tên cung thủ, mỗi người đều kéo căng dây cung, chỉ chờ công chúa ra lệnh một tiếng.
Lưu Nhân Quỹ nghiêm túc nói: “Điện hạ cũng biết, đây là dưới chân hoàng lăng!”
“Nguyên nhân chính là như thế, Lưu Công muốn mưu phản trước mặt phụ hoàng sao?” Ý cười trên mặt Thái Bình chợt tắt đi, nàng tới gần một bước, “Lưu Công chiến công hiển hách, vì sao nhất định phải lưu lại ô danh "vãn tiết bất bảo"?”
Thái dương Lưu Nhân Quỹ nổi lên gân xanh, cắn răng lặng im một hồi lâu, mới không cam lòng lấy Hổ Phù từ trong ngực ra, hung hăng trừng mắt với Thái Bình, “Hổ Phù giao cho điện hạ cũng không phải không được, lão thần chỉ cần điện hạ đồng ý với thần một chuyện!”
“Mời Lưu Công nói.” Thái Bình chắp tay, ngữ khí chậm rãi.
Lưu Nhân Quỹ nghiêm túc nói: “Vĩnh viễn đừng quên chính mình họ Lý!”
Nỗi lòng Thái Bình phức tạp, tuy hôm nay chỉ là diễn cho Xá Địch thị xem, nhưng Lưu Nhân Quỹ giao thác Nam Nha binh quyền cũng là vì sự ổn định của Đại Đường. Thái Bình đến gần Lưu Nhân Quỹ, cung kính nhất bái với hắn, “Lưu Công yên tâm, bổn cung ghi nhớ trong lòng.” Nói xong, hai tay mở ra, nhận lấy Hổ Phù từ Lưu Nhân Quỹ.
Lúc Lưu Nhân Quỹ gần đi, nặng nề mà vỗ vỗ lên đầu vai Thái Bình.
Thái Bình biết, đó là Lưu Công giao phó cho nàng, cũng là Lưu Công kỳ vọng ở nàng. Thái Bình nhìn theo Lưu Nhân Quỹ đi xa, lúc quay đầu lại liền nhìn thấy xe ngựa của Xá Địch thị cùng Uyển Nhi.
Chiếc xe ngựa kia không biết dừng ở chỗ đó đã bao lâu, mặc kệ Xá Địch thị nhìn thấy nhiều hay ít, chuyện a nương muốn, Thái Bình cũng coi như đã làm xong.
Nhưng mà, cũng có nghĩa là Uyển Nhi phải về Lạc Dương.
Thái Bình thu lại mất mát, ra hiệu cho đám Vũ Lâm Quân lui ra, giương giọng nói: “Hôm nay trong phủ của bổn cung có chuẩn bị thức ăn chay, nhị vị đại nhân ngày mai rồi hẵn lên đường.”
Xá Địch thị liếc mắt nhìn Uyển Nhi một cái đầy ẩn ý, “Ngày mai mới đi?”
“Mọi việc đều nghe theo Trinh nương.” Thần sắc Uyển Nhi tự nhiên, nhìn không ra nửa điểm luyến tiếc.
“Trở về càng sớm……”
“Trinh nương.”
Uyển Nhi vội vàng gọi một tiếng, sau đó lại cứng nhắc áp xuống lời muốn nói, biến thành một câu khác, “Ngươi nói rất đúng.”
Xá Địch thị cười nói: “Uyển Nhi đừng vội, ta còn chưa nói xong. Nên trở về càng sớm càng tốt, nhưng cũng không thể cự tuyệt ý tốt của điện hạ.” Nói xong, nàng liền làm chủ đồng ý lời mời của công chúa.
Uyển Nhi lén lút thở phào nhẹ nhõm.
Xá Địch thị buông màn xe xuống, nói ra một cách nghiêm túc chân thành: “Khó có được dịp hai người quân thần đồng tâm, có mấy lời nên nói rõ ràng rồi hẵn đi.”
“Ngươi……” Tuy rằng sắc mặt Uyển Nhi vẫn như thường, nhưng đáy lòng lại hoảng hốt. Nàng cần phải thừa nhận, Xá Địch thị xác thật không phải người dễ bị lừa.
Xá Địch thị biết Uyển Nhi đang sợ cái gì, nàng nắm lấy tay Uyển Nhi, dùng cả hai tay nắm lấy, “Ngày ấy điện hạ mở yến tiệc, ta đã đã nhìn ra, trong ánh mắt ngươi nhìn điện hạ có ánh sáng……”
Hô hấp của Uyển Nhi trầm xuống.
Xá Địch thị cười khẽ, “Khi ngươi nhìn Thái Hậu, cũng có ánh sáng như vậy, chỉ là…… không có nhiều như lúc nhìn điện hạ.” Ngữ khí của nàng phá lệ nhẹ nhàng, ngược lại nghe như đang trêu ghẹo Uyển Nhi.
Uyển Nhi nghiêm túc dặn dò, “Việc này trăm triệu không thể để Thái Hậu biết được!”
“Nếu có thể thực hiện mong muốn của điện hạ, bốn bể yên bình, bá tánh thiên hạ cùng hưởng thịnh thế Trường An, đó là chuyện tốt vô cùng.” Ý cười của Xá Địch thị đậm thêm, “Điện hạ tuy cũng dùng thủ đoạn, nhưng tóm lại vẫn là người trọng tình, người như vậy nắm quyền, với người trong thiên hạ mà nói cũng không phải chuyện xấu.”
Câu nói sau Xá Địch thị không nói ra, nhưng Uyển Nhi biết nàng ấy muốn nói cái gì.
Con đường đế vương của Võ Hậu tràn đầy máu tanh, chỉ vì muốn trở thành người đệ nhất từ xưa đến nay, nếu không dẫm máu tươi để đi lên, quân lâm thiên hạ chẳng qua là chuyện vọng tưởng mà thôi.
Giết chóc xong, cần một vị vua nhân từ để giữ vững sự nghiệp.
Cho dù công chúa là nữ nhi, nếu có thể nắm quyền, mặc dù không phải là người trên long ỷ, cũng có thể mang đến cho Đại Đường một hy vọng mới. Đời này Xá Địch thị đã thấy qua quá nhiều cảnh tàn sát giết chóc trên chiến trường, nàng cũng biết nửa đời sau của mình rơi xuống cung đình, sẽ càng thấy nhiều cảnh như vậy.
Tuy ý tưởng đột nhiên nhảy ra này có chút ngây thơ, nhưng Xá Địch thị vẫn hy vọng cảnh chém giết như vậy sẽ có một ngày kết thúc. Mặc dù giao thiệp giữa nàng cùng công chúa rất cạn, nhưng người mà Uyển Nhi cam tâm liều chết nguyện trung thành, nhất định sẽ không kém cạnh chút nào.
Nàng nguyện tin tưởng Uyển Nhi, rửa mắt mong chờ công chúa cho người trong thiên hạ một thái bình thịnh thế chân chính.
Cuối cùng, cũng là tư tâm của nàng. Nàng giống như Uyển Nhi, đều là con kiến dưới chân kẻ bề trên, vẫy đuôi lấy lòng kỳ thật không đổi được bất luận thương hại nào, nếu không trù tính sớm, vậy sẽ là thịt cá trên thớt mặc người khác xâu xé.
Uyển Nhi dám trung thành hai chủ, nàng cũng có thể trung thành hai chủ.
Chỉ cần có thể sống sót…… Có thể để hài tử của nàng thoát khỏi số mệnh con kiến…… Nàng nguyện ý mạo hiểm đánh cuộc một lần!
“Uyển Nhi yên tâm, chuyện giữa ngươi cùng điện hạ, sau khi về Lạc Dương, ta sẽ không báo với Thái Hậu dù chỉ một chữ.” Đây là Xá Địch thị lấy lòng, cũng là Xá Địch thị hứa hẹn.
Tuy lòng người khó dò, nhưng Uyển Nhi vẫn nguyện ý tin tưởng nàng ấy.
Uyển Nhi nắm thật chặt tay nàng ấy, bỗng nhiên cảm thấy may mắn vì lần này người đồng hành một đường chính là nàng ấy. Trong hoàng thành, ai nói nữ tử chỉ có thể bán đứng nhau để đổi lấy vinh hoa phú quý, nữ tử cũng có thể thưởng thức lẫn nhau, cũng có thể đồng tâm hiệp lực mà kiến công lập nghiệp.
“Trinh nương, quen biết với ngươi, là may mắn của ta.”
“Cũng là may mắn của ta.”
Hai người nhìn nhau cười, một cái nắm tay hôm nay, xem như kết thành giao ước.
Sau khi trở lại phủ Trấn Quốc Công Chúa, Thái Bình an bài tiệc chay, dùng bữa xong, Uyển Nhi trở về nhà thuỷ tạ từ sớm, mệnh Hồng Nhụy thu thập hành trang.
Vốn dĩ đồ vật mang theo hành trình đến Trường An lần này không nhiều lắm, Hồng Nhụy nhanh chóng thu thập thỏa đáng.
“Đại nhân……” Hồng Nhụy trông mong nhìn Uyển Nhi, muốn nói lại thôi.
Uyển Nhi biết nàng ấy muốn nói cái gì, sờ sờ gáy Hồng Nhụy, “Ngày mai cần phải đi, không ở lại được.”
Hồng Nhụy mất mát cúi đầu xuống.
“Chỉ cần tồn tại, sẽ có ngày gặp nhau.” Uyển Nhi ôn nhu trấn an, “Đêm nay đến chỗ Xuân Hạ đi, trò chuyện vui vẻ với nàng ấy.” Tuy là đuổi đi, nhưng cũng là sự cho phép đặc biệt.
Hồng Nhụy vừa mừng vừa sợ, “Nô tỳ có thể đi?”
“Ừ.” Uyển Nhi gật đầu.
Hồng Nhụy cao hứng đứng lên, “Nô tỳ mang nước ấm đến cho đại nhân trước, phục vụ đại nhân nghỉ ngơi xong, nô tỳ mới đi tìm Xuân Hạ.”
“Được.” Uyển Nhi mỉm cười đáp ứng.
Hồng Nhụy nhanh chóng mang nước đến, mới vừa vào trong phòng, liền nhìn thấy điện hạ, nàng vội vàng hành lễ, “Tham kiến điện hạ.”
“Đặt xuống, ra ngoài đi.” Thái Bình ý bảo Hồng Nhụy lui ra.
Hồng Nhụy đặt thau đồng lên giá, biết điều rời khỏi phòng, đóng cửa phòng lại. Nàng mới vừa quay người, liền nhìn thấy hốc mắt ửng đỏ của Xuân Hạ, vốn dĩ không muốn khóc, nhưng nhìn thấy nàng ấy như vậy, nháy mắt sinh ra chua xót, nước mắt cũng tích tụ trong hốc mắt.
“Đại nhân nói, đêm nay để ta cùng ngươi trò chuyện vui vẻ.”
“Đi!”
Xuân Hạ hít hít cái mũi, lôi kéo Hồng Nhụy chạy đi.
Thái Bình đi đến giá, tẩm ướt khăn, tự mình vắt khô, đưa đến trước mặt Uyển Nhi, ôn nhu nói: “Lau này.”
Uyển Nhi nhận lấy khăn, lại dùng khăn đắp lên hổ khẩu của Thái Bình, “Điện hạ đừng chỉ lo cho ta, cũng phải chiếu cố chính mình thật tốt.” Đã nhiều ngày nàng ở lại phủ công chúa, điện hạ làm việc nghỉ ngơi thế nào nàng nhìn thấy liền biết.
Điện hạ cầm quân không dễ, sau khi mặc áo giáp, ép tới Thái Bình đi đường cũng khó khăn. Vì để có thể thích ứng với áo giáp, mỗi ngày vào giờ Tỵ, Thái Bình đều sẽ ở trong phủ luyện quyền cước nữa canh giờ, tuy thân thể mạnh khỏe hơn trước đó không ít, nhưng hổ khẩu vẫn bị mài ra một vết chai mỏng.
Thái Bình đột nhiên câu lấy, áp sát đến ngực nàng, cánh môi gần trong gang tấc. Lòng bàn tay đặt ở trên eo Uyển Nhi thật nóng, hơi nóng xuyên thấu qua xiêm y của Uyển Nhi, đốt lên da thịt nàng, “Chỉ biết nói ta, cũng không biết nên làm cái gì, để ta bớt lo lắng một chút.”
Uyển Nhi vòng tay ôm lấy cổ Thái Bình, sợ nói thêm gì nữa, sẽ chọc công chúa khóc thút thít, nàng thay đổi đề tài, “Tối nay thần muốn làm cái gì, điện hạ đồng ý được không?”
Uyển Nhi hiếm khi cười vũ mị đến thế, Thái Bình biết Uyển Nhi đang trấn an khổ sở của nàng, nên mới cố ý làm như vậy. Chỉ là, Thái Bình cũng không hy vọng Uyển Nhi lấy lòng nàng, các nàng chỉ là hai cô nương lưỡng tình tương duyệt, cũng không phải quân thần tôn ti có khác, Thái Bình hy vọng Uyển Nhi ở trước mặt nàng có thể bừa bãi tùy tiện, không cần sợ hãi câu nào nói sai, cũng không cần sợ hãi không cẩn thận sẽ rơi đầu.
Đây là đặc quyền mà công chúa cho nàng cả đời, độc nhất vô nhị.
“Chuyện này không được, đêm nay phải nghe bổn cung.” Thái Bình từ chối Uyển Nhi, lôi kéo Uyển Nhi ngồi xuống bàn trang điểm, “Ta phải vẽ hoa điền cho Uyển Nhi.”
Uyển Nhi biết, Thái Bình lại đau lòng vết sẹo trên trán nàng, vừa muốn nói cái gì, liền bị ngón trỏ của Thái Bình chống lên cánh môi.
“Bệnh hay quên của nàng thật nặng đó, tối nay đã đáp ứng rồi, trở về Lạc Dương lại quên không còn một mảnh.” Tuy Thái Bình quở trách, nhưng ngữ khí lại vô cùng sủng nịch, mỗi một chữ đều nói ra cực kỳ ôn nhu, “Cho nên, ta phải làm nàng nhớ lâu một chút.” Vừa nói, ngón trỏ đặt trên môi Uyển Nhi hạ xuống, khẽ nâng cằm Uyển Nhi, ra lệnh: “Nhìn ta.”
Uyển Nhi nghe lời nhìn Thái Bình, đáy mắt Thái Bình cất giấu ý cười, si mê mà nàng ấy đã ấp ủ hai đời như sóng ngầm cuồn cuộn. Chỉ cần liếc mắt một cái, Uyển Nhi liền có thể say chết ở trong ánh mắt thâm tình của Thái Bình.
Thái Bình nhấc bút, chấm phấn đỏ, nhẹ nhàng vẽ lên mi tâm Uyển Nhi.
Vết sẹo này Thái Bình hận không thể dùng một bút xóa sạch cho Uyển Nhi, nhưng nàng cũng biết, Uyển Nhi lưu lại vết sẹo này, đi lại trước mặt a nương cũng coi như là một lá bùa hộ mệnh.
Nhắc nhở a nương, đã giáo huấn qua, Uyển Nhi cũng ghi nhớ trong lòng.
“Uyển Nhi của ta……” Đáy mắt Thái Bình chợt nổi lên nước mắt, “Mặc kệ như thế nào…… đều là cô nương đẹp nhất trong lòng ta……” Nàng vừa nói chuyện, vừa vẽ mai đỏ, cuối cùng che giấu hoàn toàn vết sẹo kia.
Tim Uyển Nhi được Thái Bình ủ ấm đến nóng lên, nhỏ giọng khàn khàn: “Ta biết.”
Thái Bình đặt xuống bút, đứng dậy đi đến phía sau Uyển Nhi, đỡ hai vai Uyển Nhi, để nàng nhìn thẳng vào chính mình trong gương đồng, “Đẹp hay không?”
Uyển Nhi nhìn chính mình trong gương, mai đỏ giữa mi tâm rực rỡ ướt át, càng làm nổi bật gương mặt cực kỳ lạnh lùng diễm lệ của nàng. Nàng thậm chí cảm thấy có chút xa lạ, không ngờ chính mình ở trong mắt Thái Bình, lại là một cô nương xinh đẹp đến như vậy.
Thái Bình nhìn Uyển Nhi trong gương, nàng ấy đẹp đến mức kinh tâm động phách, giai nhân thế này đập vào mắt, trên đời đã không còn nữ tử nào có thể lọt vào mắt công chúa, lay động tiếng lòng công chúa.
Nàng cười cười, ôm chặt Uyển Nhi từ phía sau, hơi thở nóng rực phất lên vành tai Uyển Nhi, khơi dậy một trận ngứa ngáy tê dại.
Trong lòng Uyển Nhi hiểu rõ mà không nói ra, nàng chỉ ngượng ngùng hơi cúi đầu xuống, nắm lấy tay Thái Bình phủ lên ngực mình, thanh âm trầm thấp, “Điện hạ thích, đều cấp điện hạ.”
Một đêm cuối cùng, mặc cho điện hạ đoạt lấy.
Đóa mai đỏ này, nguyện ý hoàn toàn nở rộ ở trong tay điện hạ, lộ ra nhuỵ hoa kiều diễm nhất.
_____
Chú giải
Lâm biệt: sắp đến lúc chia tay
Hổ Phù: tín vật tượng trưng cho binh quyền mà nhà vua trao cho các tướng lĩnh
Vãn tiết bất bảo: già đổ đốn