Chương : 93
Cải Chíp Nhỏ hỏi Đổng Lập Đông vị giám sát kia có gây khó dễ cho anh ta không, Đổng Lập Đông trả lời là không, còn tò mò hỏi Cải Chíp Nhỏ có chuyện gì.
Cải Chíp Nhỏ suýt chút nữa đã nói cho Đổng Lập Đông biết lời dặn dò của Ngô Văn với giám sát phòng Thị trường, nhưng lời đến miệng lại bị cô nuốt xuống. Cô là một người có phẩm hạnh nghề nghiệp, cuộc đối thoại giữa Ngô Văn và giám sát phòng Thị trường có thể được liệt vào cuộc nói chuyện cao cấp, nên cô theo thói quen giữ kín như bưng.
Thế nên, cô trả lời, "Không có gì, tôi chỉ lo tổng giám đốc Ngô sẽ gây khó dễ cho anh thôi. Cô Lưu Tiểu Luy mà anh đắc tội kia, anh cũng nhìn thấy rồi đấy, bố cô ta sắp trở thành bạn hợp tác mới của chúng ta".
Chuyện hợp tác này, cho dù ngày hôm ấy không có người ở đó thì đa phần cũng có thể đoán được. Bởi vì cô Lưu Tiểu Luy kia cứ hai ba ngày lại chạy tới đây, có lúc là đến một mình, đưa tài liệu chuyển lời gì đó, có lúc chỉ là đi cùng nhân viên của cha mình. Bản thân cô ta không hề thạo chuyên môn, chạy đến tập đoàn Văn Phong là có dụng ý khác.
Đúng vậy, Lưu Tiểu Luy đã phải lòng tổng giám đốc Ngô, đến kẻ ngốc cũng nhận ra.
Ví dụ như chuyện họ cần bàn giao vốn không cần Ngô Văn quan tâm, nhưng mỗi lần Lưu Tiểu Luy xong việc chính sẽ chạy đến chào hỏi Ngô Văn, còn thích ngồi lì trong văn phòng của anh không đi. Cô gái này tự quen thân, mặt dày mày dạn, Ngô Văn nể mặt ông Lưu nên không tiện đuổi cô ta ra ngoài.
Có lúc, Cải Chíp Nhỏ nhìn thấy Lưu Tiểu Luy ở trong văn phòng của Ngô Văn, trực giác của phụ nữ thường chuẩn xác, bất giác, hai người đều đặt đối phương ở vị trí tình địch. Suy xét đến thân phận của Lưu Tiểu Luy, Cải Chíp Nhỏ không tiện đối đầu với cô ta ra mặt, có chăng là lẳng lặng oán thầm sau lưng. Nhưng Lưu Tiểu Luy không có gì kiêng dè, cô ta được nuông chiều từ nhỏ, tính tình xốc nổi, từ trước tới giờ không sợ đắc tội với ai. Hơn nữa, cô ta không ngốc, có thể nhìn ra được Ngô Văn thường không nể mặt gì Cải Chíp Nhỏ, điều này chứng tỏ Ngô Văn cũng không ưa gì người phụ nữ đó.
Cho nên, Lưu Tiểu Luy yên tâm khiêu khích Cải Chíp Nhỏ một cách to gan lớn mật. Cách thức khiêu khích của cô ta rất đơn giản, chẳng qua là châm chọc, đả kích lòng tự tin của Cải Chíp Nhỏ. Nếu ở trước mặt Ngô Văn, sự châm biếm sẽ trở nên vô cùng hàm súc, nhưng người có liên quan vẫn có thể lĩnh hội được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của cô ta.
Cải Chíp Nhỏ giận sôi máu.
Ngày hôm nay, Lưu Tiểu Luy lại tới.
Lúc đến văn phòng của Ngô Văn, Cải Chíp Nhỏ không gõ cửa. Không sai, cô cố tình không gõ cửa là muốn đột kích xem xét tình hình bên trong.
Lưu Tiểu Luy đang ngồi trên sofa lật xem tạp chí, Ngô Văn cúi đầu xử lý công việc, trong phòng rất yên tĩnh, không có ai nói chuyện.
Lúc Cải Chíp Nhỏ đẩy cửa vào, hai người đều dồn ánh mắt về phía cô.
Lưu Tiểu Luy chau mày, "Sao cô không gõ cửa vậy?".
Ngô Văn nhìn Cải Chíp Nhỏ, "Có chuyện gì sao?".
Cải Chíp Nhỏ trả lời, "Tổng giám đốc Ngô, tôi có chuyện quan trọng phải báo cáo với anh", cô cười nhìn Lưu Tiểu Luy, "Lưu đại tiểu thư, có thể mời cô đến nhà vệ sinh một lát không?".
Lưu Tiểu Luy nhìn Ngô Văn, thấy anh không định chống lưng cho mình, nên cô ta đứng dậy ra ngoài. Túi của cô ta vẫn để trên sofa, chứng tỏ cô ta thực sự chỉ là tạm thời tránh đi một lát mà thôi. Hôm nay nhõng nhẽo mãi mới khiến "anh Văn" đồng ý dùng cơm tối cùng cô ta, có đánh chết cô ta cũng không thể bỏ lỡ cơ hội hiếm có này. Đợi Lưu Tiểu Luy đi ra ngoài, Ngô Văn lại hỏi một lần nữa, "Rốt cuộc có chuyện gì?".
"Là một tài liệu quan trọng", Cải Chíp Nhỏ đi tới, đặt giấy tờ lên bàn anh. "Tổng giám đốc Ngô làm việc đi, tôi không làm phiền anh nữa", dứt lời bèn rời khỏi.
Ngô Văn không hiểu, anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, ánh mắt phức tạp.
Cải Chíp Nhỏ đi tới bên cạnh sofa, quay người nhìn anh. Ngô Văn chột dạ cúi đầu, giả vờ lật xem tài liệu. Cải Chíp Nhỏ khom lưng cầm cốc nước trên bàn trà lên, nhanh chóng hắt về phía đệm sofa, nửa cốc nước đổ lên sofa màu trắng sữa.
Sau đó, cô đặt tách trà xuống, điềm nhiên như không có chuyện gì và rời đi.
Một loạt hành động này đã lọt vào mắt Ngô Văn, anh cười khổ lắc đầu.
Một lát sau, Lưu Tiểu Luy quay lại. Sau khi cô ta bước vào văn phòng bèn phát hiện thấy Ngô Văn đang nhìn mình. Cô ta sung sướng, cũng nhìn lại anh bằng ánh mắt khêu gợi, sau đó đi tới sofa.
Ngô Văn không biết bản thân xuất phát từ động cơ nào, anh không nhắc nhở Lưu Tiểu Luy, mà trơ mắt nhìn cô ta ngồi xuống.
Sau đó, Lưu Tiểu Luy cảm nhận được sự ẩm ướt lạnh lẽo. Cô ta kinh hãi "A" lên một tiếng, lập tức từ sofa bật dậy, nhưng quá muộn, váy cô ta đã ướt một mảng lớn. Chiếc váy cô ta mặc hôm nay là váy bó màu nhạt, giờ phút này quả là khổ không thể diễn tả.
Cải Chíp Nhỏ vẫn ở bên ngoài dỏng tai lắng nghe động tĩnh, thấy bên trong mơ hồ có tiếng kêu thảm thiết của phụ nữ truyền tới. Cô đầu tàu gương mẫu xông vào trong, đúng lúc nhìn thấy Lưu Tiểu Luy ôm mông, khuôn mặt đỏ bừng, sắp khóc đến nơi.
"Sao vậy, sao vậy, sao vậy?", Cải Chíp Nhỏ xem trò vui một cách nhiệt tình.
Vết nước đó dùng cả hai tay cũng không thể che hết. Sau khi Cải Chíp Nhỏ nhìn thấy, cô xoa cằm lắc đầu nguầy nguậy, "Con người cô sao có thể bạ chỗ nào cũng tiểu tiện như thế này chứ?".
Lưu Tiểu Luy hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống, nhưng giữa ánh điện sáng loáng, cô ta đã hiểu ra tất cả.
"Là cô", dứt lời. cô ta hung hăng chỉ vào Cải Chíp Nhỏ, nhưng bỗng chốc nhớ lại sự lúng túng phía sau, vội vàng thu tay về.
"Tôi làm sao?" Cải Chíp Nhỏ nhìn cô ta bằng ánh mắt vô tội.
"Là xô cố tình đổ nước lên sofa. Cô... cô quá thâm hiểm."
Nghĩ đến việc Cải Chíp Nhỏ cô cuối cùng cũng có ngày bị người ta mắng là "thâm hiểm", cô lập tức coi lời này là một lời khen ngợi, cười vui vẻ trả lời, "Cô đừng có đổ vấy cho người khác như thế, chứng cớ đâu? Cô tận mắt nhìn thấy tôi đổ nước à?".
Lưu Tiểu Luy tức đến độ ngực phập phồng kịch liệt. Cô ta nhìn về phía Ngô Văn, "Anh Văn, anh nói phải làm sao đây?".
Ngô Văn day day thái dương, gọi điện thoại cho trợ lý Thang. Đội viên cứu hộ trợ lý Thang đang ở bên ngoài, nhưng không có lời truyền gọi của Ngô Văn, anh ta không dám tùy tiện bước vào, "Tổng giám đốc Ngô, có chuyện gì vậy ạ?".
"Cậu đưa tiểu Luy về nhà đi, ừm... mua giúp cô ấy hai bộ quần áo, thanh toán vào thẻ của tôi."
Trợ lý Thang cởi bỏ áo khoác ngoài của mình ra thắt lên ep Lưu Tiểu Luy. Ngô Văn phải an ủi vài câu, sắc mặt Lưu Tiểu Luy mới dịu đi đôi chút. Sau đó, trợ lý Thang dẫn cô ta rời khỏi.
Ngô Văn đứng ở cửa, không biết đang nghĩ gì. Cải Chíp Nhỏ xem trò vui xong, lén lút định bỏ đi, nhưng anh đột nhiên đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa, khoanh tay nhìn cô.
Cải Chíp Nhỏ sờ mũi, "Tổng giám đốc Ngô, nếu đã không còn chuyện gì, vậy tôi quay về làm việc đây ạ".
Ngô Văn mặt không biểu cảm, đôi mắt sắc bén như dao cau, nhìn cô chăm chú. Ánh mắt này quá bức người, Cải Chíp Nhỏ vốn đã chột dạ, giờ lại bị anh nhìn chằm chằm đến độ hai chân mềm nhũn.
"Tại sao cô lại làm như vậy?" Ngô Văn hỏi.
"Sao cơ?", cô nghiêng đầu nhìn anh, định giả ngây giả ngốc.
"Đừng giả ngốc nữa, cô đã ngốc lắm rồi", Ngô Văn không chút nể nang nói ra sự thật này, "Giờ thành thật nói cho tôi biết, tại sao cô lại đối địch với Lưu Tiểu Luy? Có phải là vì ghen tỵ không?".
Cải Chíp Nhỏ ngẩn người, "... Đúng thế".
Mắt Ngô Văn bỗng sáng hẳn lên, anh hỏi tới, "Tại sao lại ghen?"".
Anh hỏi, trong lòng lại mơ hồ xuất hiện một đáp án mà mình chờ mong.
Cải Chíp Nhỏ không thừa nhận mình đang ghen, cô cúi đầu, "Ghen tỵ vô cùng ấy chứ. Thế nhưng, điều mà tôi ghen tỵ nhất là cô ta không cần đi làm mà vẫn được ăn no".
"Ừm", Ngô Văn đáp lại một tiếng, không thể hiện thái độ gì.
Thực ra, Cải Chíp Nhỏ còn muốn nói vài lời phỉ báng trước mặt Ngô Văn, nhưng cô sợ ăn trộm gà không thành lại mất nắm gạo nên đành bỏ qua. Lúc này, cô bạn gan thăm dò đời tư của sếp, "Tổng giám đốc Ngô, anh có kết hôn với Lưu Tiểu Luy không vậy?".
Ngô Văn khó hiểu nhìn cô, "Tại sao tôi phải kết hôn với cô ta? Đầu óc cô bị úng nước rồi hả?".
"Không phải là những người làm ăn đều thích liên hôn sao?"
"Chuyện nào ra chuyện ấy, tôi không thể vì kiếm tiền mà bán rẻ thân xác của mình. Ông đây không phải là trai bao đâu", Ngô Văn dứt lời, nhìn cô bằng ánh mắt chất chứa ý tứ sâu xa.
Cải Chíp Nhỏ chớp mắt, "Vậy anh sẽ lấy một người như thế nào".
Anh hơi mất tự nhiên, "Đương nhiên là người tôi thích rồi".
Cải Chíp Nhỏ hỏi tới cùng, "Vậy anh sẽ thích một người như thế nào?".
Người như cô.
Ngô Văn suýt chút nữa thì buột miệng thốt ra câu đó, nhưng lại nuốt về.
Cải Chíp Nhỏ nhìn anh bằng dáng vẻ hệt như đứa trẻ hiếu kỳ, đôi mắt trong sáng vô tư, không để lộ chút dấu vết nào.
Vẻ trong sáng vô tư không chút mờ ám này khiến Ngô Văn cảm thấy thất vọng. Anh cũng không biết phải trả lời thế nào. Đúng lúc này, điện thoại trên bàn đổ chuông, phá tan bầu không khí gượng gạo.
Anh đi tới nhận điện thoại, một lát sau, sắc mặt dần trầm xuống.
Cải Chíp Nhỏ suýt chút nữa đã nói cho Đổng Lập Đông biết lời dặn dò của Ngô Văn với giám sát phòng Thị trường, nhưng lời đến miệng lại bị cô nuốt xuống. Cô là một người có phẩm hạnh nghề nghiệp, cuộc đối thoại giữa Ngô Văn và giám sát phòng Thị trường có thể được liệt vào cuộc nói chuyện cao cấp, nên cô theo thói quen giữ kín như bưng.
Thế nên, cô trả lời, "Không có gì, tôi chỉ lo tổng giám đốc Ngô sẽ gây khó dễ cho anh thôi. Cô Lưu Tiểu Luy mà anh đắc tội kia, anh cũng nhìn thấy rồi đấy, bố cô ta sắp trở thành bạn hợp tác mới của chúng ta".
Chuyện hợp tác này, cho dù ngày hôm ấy không có người ở đó thì đa phần cũng có thể đoán được. Bởi vì cô Lưu Tiểu Luy kia cứ hai ba ngày lại chạy tới đây, có lúc là đến một mình, đưa tài liệu chuyển lời gì đó, có lúc chỉ là đi cùng nhân viên của cha mình. Bản thân cô ta không hề thạo chuyên môn, chạy đến tập đoàn Văn Phong là có dụng ý khác.
Đúng vậy, Lưu Tiểu Luy đã phải lòng tổng giám đốc Ngô, đến kẻ ngốc cũng nhận ra.
Ví dụ như chuyện họ cần bàn giao vốn không cần Ngô Văn quan tâm, nhưng mỗi lần Lưu Tiểu Luy xong việc chính sẽ chạy đến chào hỏi Ngô Văn, còn thích ngồi lì trong văn phòng của anh không đi. Cô gái này tự quen thân, mặt dày mày dạn, Ngô Văn nể mặt ông Lưu nên không tiện đuổi cô ta ra ngoài.
Có lúc, Cải Chíp Nhỏ nhìn thấy Lưu Tiểu Luy ở trong văn phòng của Ngô Văn, trực giác của phụ nữ thường chuẩn xác, bất giác, hai người đều đặt đối phương ở vị trí tình địch. Suy xét đến thân phận của Lưu Tiểu Luy, Cải Chíp Nhỏ không tiện đối đầu với cô ta ra mặt, có chăng là lẳng lặng oán thầm sau lưng. Nhưng Lưu Tiểu Luy không có gì kiêng dè, cô ta được nuông chiều từ nhỏ, tính tình xốc nổi, từ trước tới giờ không sợ đắc tội với ai. Hơn nữa, cô ta không ngốc, có thể nhìn ra được Ngô Văn thường không nể mặt gì Cải Chíp Nhỏ, điều này chứng tỏ Ngô Văn cũng không ưa gì người phụ nữ đó.
Cho nên, Lưu Tiểu Luy yên tâm khiêu khích Cải Chíp Nhỏ một cách to gan lớn mật. Cách thức khiêu khích của cô ta rất đơn giản, chẳng qua là châm chọc, đả kích lòng tự tin của Cải Chíp Nhỏ. Nếu ở trước mặt Ngô Văn, sự châm biếm sẽ trở nên vô cùng hàm súc, nhưng người có liên quan vẫn có thể lĩnh hội được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của cô ta.
Cải Chíp Nhỏ giận sôi máu.
Ngày hôm nay, Lưu Tiểu Luy lại tới.
Lúc đến văn phòng của Ngô Văn, Cải Chíp Nhỏ không gõ cửa. Không sai, cô cố tình không gõ cửa là muốn đột kích xem xét tình hình bên trong.
Lưu Tiểu Luy đang ngồi trên sofa lật xem tạp chí, Ngô Văn cúi đầu xử lý công việc, trong phòng rất yên tĩnh, không có ai nói chuyện.
Lúc Cải Chíp Nhỏ đẩy cửa vào, hai người đều dồn ánh mắt về phía cô.
Lưu Tiểu Luy chau mày, "Sao cô không gõ cửa vậy?".
Ngô Văn nhìn Cải Chíp Nhỏ, "Có chuyện gì sao?".
Cải Chíp Nhỏ trả lời, "Tổng giám đốc Ngô, tôi có chuyện quan trọng phải báo cáo với anh", cô cười nhìn Lưu Tiểu Luy, "Lưu đại tiểu thư, có thể mời cô đến nhà vệ sinh một lát không?".
Lưu Tiểu Luy nhìn Ngô Văn, thấy anh không định chống lưng cho mình, nên cô ta đứng dậy ra ngoài. Túi của cô ta vẫn để trên sofa, chứng tỏ cô ta thực sự chỉ là tạm thời tránh đi một lát mà thôi. Hôm nay nhõng nhẽo mãi mới khiến "anh Văn" đồng ý dùng cơm tối cùng cô ta, có đánh chết cô ta cũng không thể bỏ lỡ cơ hội hiếm có này. Đợi Lưu Tiểu Luy đi ra ngoài, Ngô Văn lại hỏi một lần nữa, "Rốt cuộc có chuyện gì?".
"Là một tài liệu quan trọng", Cải Chíp Nhỏ đi tới, đặt giấy tờ lên bàn anh. "Tổng giám đốc Ngô làm việc đi, tôi không làm phiền anh nữa", dứt lời bèn rời khỏi.
Ngô Văn không hiểu, anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, ánh mắt phức tạp.
Cải Chíp Nhỏ đi tới bên cạnh sofa, quay người nhìn anh. Ngô Văn chột dạ cúi đầu, giả vờ lật xem tài liệu. Cải Chíp Nhỏ khom lưng cầm cốc nước trên bàn trà lên, nhanh chóng hắt về phía đệm sofa, nửa cốc nước đổ lên sofa màu trắng sữa.
Sau đó, cô đặt tách trà xuống, điềm nhiên như không có chuyện gì và rời đi.
Một loạt hành động này đã lọt vào mắt Ngô Văn, anh cười khổ lắc đầu.
Một lát sau, Lưu Tiểu Luy quay lại. Sau khi cô ta bước vào văn phòng bèn phát hiện thấy Ngô Văn đang nhìn mình. Cô ta sung sướng, cũng nhìn lại anh bằng ánh mắt khêu gợi, sau đó đi tới sofa.
Ngô Văn không biết bản thân xuất phát từ động cơ nào, anh không nhắc nhở Lưu Tiểu Luy, mà trơ mắt nhìn cô ta ngồi xuống.
Sau đó, Lưu Tiểu Luy cảm nhận được sự ẩm ướt lạnh lẽo. Cô ta kinh hãi "A" lên một tiếng, lập tức từ sofa bật dậy, nhưng quá muộn, váy cô ta đã ướt một mảng lớn. Chiếc váy cô ta mặc hôm nay là váy bó màu nhạt, giờ phút này quả là khổ không thể diễn tả.
Cải Chíp Nhỏ vẫn ở bên ngoài dỏng tai lắng nghe động tĩnh, thấy bên trong mơ hồ có tiếng kêu thảm thiết của phụ nữ truyền tới. Cô đầu tàu gương mẫu xông vào trong, đúng lúc nhìn thấy Lưu Tiểu Luy ôm mông, khuôn mặt đỏ bừng, sắp khóc đến nơi.
"Sao vậy, sao vậy, sao vậy?", Cải Chíp Nhỏ xem trò vui một cách nhiệt tình.
Vết nước đó dùng cả hai tay cũng không thể che hết. Sau khi Cải Chíp Nhỏ nhìn thấy, cô xoa cằm lắc đầu nguầy nguậy, "Con người cô sao có thể bạ chỗ nào cũng tiểu tiện như thế này chứ?".
Lưu Tiểu Luy hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống, nhưng giữa ánh điện sáng loáng, cô ta đã hiểu ra tất cả.
"Là cô", dứt lời. cô ta hung hăng chỉ vào Cải Chíp Nhỏ, nhưng bỗng chốc nhớ lại sự lúng túng phía sau, vội vàng thu tay về.
"Tôi làm sao?" Cải Chíp Nhỏ nhìn cô ta bằng ánh mắt vô tội.
"Là xô cố tình đổ nước lên sofa. Cô... cô quá thâm hiểm."
Nghĩ đến việc Cải Chíp Nhỏ cô cuối cùng cũng có ngày bị người ta mắng là "thâm hiểm", cô lập tức coi lời này là một lời khen ngợi, cười vui vẻ trả lời, "Cô đừng có đổ vấy cho người khác như thế, chứng cớ đâu? Cô tận mắt nhìn thấy tôi đổ nước à?".
Lưu Tiểu Luy tức đến độ ngực phập phồng kịch liệt. Cô ta nhìn về phía Ngô Văn, "Anh Văn, anh nói phải làm sao đây?".
Ngô Văn day day thái dương, gọi điện thoại cho trợ lý Thang. Đội viên cứu hộ trợ lý Thang đang ở bên ngoài, nhưng không có lời truyền gọi của Ngô Văn, anh ta không dám tùy tiện bước vào, "Tổng giám đốc Ngô, có chuyện gì vậy ạ?".
"Cậu đưa tiểu Luy về nhà đi, ừm... mua giúp cô ấy hai bộ quần áo, thanh toán vào thẻ của tôi."
Trợ lý Thang cởi bỏ áo khoác ngoài của mình ra thắt lên ep Lưu Tiểu Luy. Ngô Văn phải an ủi vài câu, sắc mặt Lưu Tiểu Luy mới dịu đi đôi chút. Sau đó, trợ lý Thang dẫn cô ta rời khỏi.
Ngô Văn đứng ở cửa, không biết đang nghĩ gì. Cải Chíp Nhỏ xem trò vui xong, lén lút định bỏ đi, nhưng anh đột nhiên đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa, khoanh tay nhìn cô.
Cải Chíp Nhỏ sờ mũi, "Tổng giám đốc Ngô, nếu đã không còn chuyện gì, vậy tôi quay về làm việc đây ạ".
Ngô Văn mặt không biểu cảm, đôi mắt sắc bén như dao cau, nhìn cô chăm chú. Ánh mắt này quá bức người, Cải Chíp Nhỏ vốn đã chột dạ, giờ lại bị anh nhìn chằm chằm đến độ hai chân mềm nhũn.
"Tại sao cô lại làm như vậy?" Ngô Văn hỏi.
"Sao cơ?", cô nghiêng đầu nhìn anh, định giả ngây giả ngốc.
"Đừng giả ngốc nữa, cô đã ngốc lắm rồi", Ngô Văn không chút nể nang nói ra sự thật này, "Giờ thành thật nói cho tôi biết, tại sao cô lại đối địch với Lưu Tiểu Luy? Có phải là vì ghen tỵ không?".
Cải Chíp Nhỏ ngẩn người, "... Đúng thế".
Mắt Ngô Văn bỗng sáng hẳn lên, anh hỏi tới, "Tại sao lại ghen?"".
Anh hỏi, trong lòng lại mơ hồ xuất hiện một đáp án mà mình chờ mong.
Cải Chíp Nhỏ không thừa nhận mình đang ghen, cô cúi đầu, "Ghen tỵ vô cùng ấy chứ. Thế nhưng, điều mà tôi ghen tỵ nhất là cô ta không cần đi làm mà vẫn được ăn no".
"Ừm", Ngô Văn đáp lại một tiếng, không thể hiện thái độ gì.
Thực ra, Cải Chíp Nhỏ còn muốn nói vài lời phỉ báng trước mặt Ngô Văn, nhưng cô sợ ăn trộm gà không thành lại mất nắm gạo nên đành bỏ qua. Lúc này, cô bạn gan thăm dò đời tư của sếp, "Tổng giám đốc Ngô, anh có kết hôn với Lưu Tiểu Luy không vậy?".
Ngô Văn khó hiểu nhìn cô, "Tại sao tôi phải kết hôn với cô ta? Đầu óc cô bị úng nước rồi hả?".
"Không phải là những người làm ăn đều thích liên hôn sao?"
"Chuyện nào ra chuyện ấy, tôi không thể vì kiếm tiền mà bán rẻ thân xác của mình. Ông đây không phải là trai bao đâu", Ngô Văn dứt lời, nhìn cô bằng ánh mắt chất chứa ý tứ sâu xa.
Cải Chíp Nhỏ chớp mắt, "Vậy anh sẽ lấy một người như thế nào".
Anh hơi mất tự nhiên, "Đương nhiên là người tôi thích rồi".
Cải Chíp Nhỏ hỏi tới cùng, "Vậy anh sẽ thích một người như thế nào?".
Người như cô.
Ngô Văn suýt chút nữa thì buột miệng thốt ra câu đó, nhưng lại nuốt về.
Cải Chíp Nhỏ nhìn anh bằng dáng vẻ hệt như đứa trẻ hiếu kỳ, đôi mắt trong sáng vô tư, không để lộ chút dấu vết nào.
Vẻ trong sáng vô tư không chút mờ ám này khiến Ngô Văn cảm thấy thất vọng. Anh cũng không biết phải trả lời thế nào. Đúng lúc này, điện thoại trên bàn đổ chuông, phá tan bầu không khí gượng gạo.
Anh đi tới nhận điện thoại, một lát sau, sắc mặt dần trầm xuống.