Chương : 6
Thường lệ vào những ngày thứ tư, hắn đi học đầy đủ các tiết. Tuy nhiên hắn không còn là thành viên của cuộc sống và những sinh hoạt quanh hắn nữa, hắn là một cái gì xa lạ với thế giới mà hắn đang bị nhận chìm. Hắn muốn sống một thế giới riêng của hắn. Tất cả nguồn năng lực của hắn đều hướng vào bên trong, tập trung vào vấn đề làm cách nào để Dorothy viết lá thư tuyệt mệnh. Nếu việc đó không thành thì phải moi óc tìm một phương thức nào khác để cái chết của con bé xảy ra như một vụ tự tử. Trong lúc ở trạng thái tinh thần như thế, một cách vô thức, hắn đã đánh rơi cái vẻ lừng khừng nửa muốn nửa không thi hành kế hoạch: giết Dorothy! Hắn đã có thuốc trong tay và hắn biết hắn phải làm gì với những viên thuốc ấy. Chỉ còn tồn tại một việc duy nhất: sự quyết tâm.
Thỉnh thoảng trong các giờ học, tiếng nói vang vang, tiếng phấn rít trên bảng đen đưa hắn về lại thực tại. Hắn nhìn những sinh viên đồng lớp với vẻ ngạc nhiên. Nhìn những đôi lông mày của những sinh viên nhíu lại trước vần thơ tứ tuyệt của Browning 1, hay một câu nói của Kant 2, hắn có cảm tưởng như sùng với một nhóm người lớn đang chơi trò nhảy lò cò của lũ con nít.
Tiết học tiếng tây Ban Nha là tiết cuối cùng trong ngày, nhưng như giáo viên vừa thông báo, nửa tiết học còn lại dành kiểm tra bài tập. Bởi vì hắn kém môn này nhất nên hắn cố ép mình dịch cho xong đoạn văn hoa mỹ bằng tiếng Tây Ban Nha mà cả lớp đang học.
Hắn ngồi trầm ngâm, hoặc là vì công việc hiện tại đang thôi thúc hắn, hoặc hắn tìm thấy được sự thanh thản – sau một ngày miên man suy nghĩ – trong việc đang làm. Bỗng nửa chừng, đang viết, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu hắn. Tuyệt quá! Bất ngờ quá! Dorothy sẽ không sao nghi ngờ được. Ý tưởng đó xâm chiếm cả tâm trí hắn đến nỗi cuối giờ hắn chỉ làm xong có nửa bài tập. Chắc chắn sẽ bị điểm xấu nhưng hắn chẳng bận tâm lo âu. Mười giờ sáng mai, Dorothy sẽ phải viết lá thư tuyệt mệnh!
Tối đó, bà chủ nhà bận đi họp ở khu Đông, hắn đưa Dorothy về phòng. Trong hai tiếng đồng hồ, hắn vồn vã, âu yếm nàng như thâm tâm nàng đã từng ao ước nơi hắn. Thật sự hắn cũng thích nàng, nhưng hắn biết đây là những giây phút tình ái cuối cùng của đời nàng.
Dorothy để ý đến cử chỉ dịu dàng, thái độ vồ vập ham hố của hắn, nàng ngỡ rằng chính vì gần ngày cưới của hắn và nàng mà hắn như vậy. Nàng không phải là một cô gái ngoan đạo nhưng nàng tin một cách sâu xa rằng sự kết hôn mang một ý nghĩa thiêng liêng.
Sau đấy, hắn và nàng vào một quán ăn nhỏ gần khu đại học. Không khí yên tĩnh nơi đây không thích hợp lắm đối với sinh viên. Chủ quán là một người đã đứng tuổi, mặc dù đã bỏ công sức ra để trang trí cửa sổ bằng những giấy kếp màu xanh, màu trắng và những tua ren sản xuất ở Stodard, ông cũng phải bực mình, không thích cái đám sinh viên ồn ào, hiếu động phá phách kia.
Ngồi trong một phòng hẹp, tường sơn màu xanh da trời, hắn và Dorothy ăn phó mát, bánh mật, sôcôla. Dorothy huyên thuyên quảng cáo một loại kệ sách kiểu mới có thể dàn rộng ra thành một chiếc bàn lớn, hắn ngồi nghe một cách hờ hững, chờ câu chuyện độc thoại chấm dứt.
- Này em – Hắn nói – Em vẫn còn giữ tấm hình của anh tặng em chứ?
- Dĩ nhiên, em còn cất giữ đây.
- Đưa cho anh mượn vài hôm. Anh đi phóng lại để gửi cho mẹ anh. Làm thế rẻ hơn là đi chụp một tấm ảnh mới.
Nàng lấy cái ví màu xanh trong túi áo nàng xếp để bên cạnh chỗ ngồi.
- Anh đã cho mẹ biết chuyện chúng mình chưa?
- Vội gì.
- Sao vậy?
Một thoáng ngập ngừng.
- Gia đình em chưa biết nên anh thấy chưa cần cho mẹ anh hay. Cứ giữ kín chuyện đã – Hắn cười – Em có kể cho ai nghe không?
- Chưa.
Nàng đang cầm trên tay một vài tấm ảnh nàng lấy trong ví ra. Hắn đưa mắt nhìn sang. Aûnh của Dorothy và hai cô gái khác. Hắn đoán là hai cô chị của nàng. Bắt gặp cái nhìn của hắn, nàng trao cho hắn những tấm hình đó.
- Đứng giữa là chị Ellen, kia là chị Marion.
Ba cô gái đứng trước chiếc xe ô tô hiệu Cađidzắc. Mặt trời phía sau lưng họ. Do đó những khuôn mặt những cô gái bị đen lại, nhưng hắn vẫn nhận ra nét giống nhau giữa mấy chị em. Đôi mắt to. Gò má cao. Mái tóc của Ellen là sự dung hòa giữa màu tóc sáng của Dorothy và màu tóc đen của Marion.
- Ai đẹp nhất hả em? – Hắn hỏi – Anh muốn nói là theo sự nhận xét của em.
- Chị Ellen – Nàng trả lời – Rồi đến em. Chị Marion cũng đẹp, chỉ vì chị ấy để kiểu tóc này thôi – Dorothy hất ngược mái tóc ra phía sau vẻ trịnh trọng, đôi lông mày khẽ nhíu lại. – Chị ấy là một nhà trí thức, anh nhớ chứ?
- À, một đồ đệ của Proust 3.
Nàng đưa cho hắn tấm hình khác.
- Hình ba em.
- Chà chà! – Hắn lắc đầu lầm bầm. Rồi cả hai bật cười lớn.
- Còn đây là người chồng sắp cưới của em – Nàng đưa tấm ảnh chân dung hắn.
Hắn ngắm nghía hình thật kỹ, khuôn mặt trong hình cân đối, sáng sủa thông minh.
- Anh không quen thằng cah này – Hắn lầu bầu, tay xoa cằm – Trông thằng cha ăn chơi phóng đãng quá.
- Nhưng đẹp trai! Phải không – Nàng ca tụng – Qúa đẹp trai đi.
Hắn cất tấm ảnh vào túi áo, dáng điệu tự mãn.
- Đừng làm mất của em đấy – Nàng nhắc nhở hắn.
- Mất sao được – Hắn nhìn quanh, ánh mắt ngời sáng lên. Ở đằng cuối quán ăn trên bức tường cạnh chỗ ngồi của hắn và Dorothy, có một máy chọn nhạc tự động.
- Nghe nhạc em nhé – Hắn tìm một đồng kên, đến bỏ vào khe máy, đưa tay lướt theo hai hàng nút đỏ trong khi miệng lẩm nhẩm đọc tên bài hát. Tay hắn dừng lại bài SOME ENCHANTED EVENING, bài hát Dorothy rất thích, nhưng bài sau đó là ON TOP OF OLD SMOKY, hắn suy nghĩ rồi chọn bài sau. Hắn ấn nút. Máy tự động bỗng nhộn hẳn lên, hắt những tia sáng lập lòe trên khuôn mặt của Dorothy.
Nàng nhìn đồng hồ tay, ngã người ra sau ghế, mắt nhắm lại, tràn trề hạnh phúc.
- Ôi chỉ nghĩ đến… - Nàng thì thào, miệng nở nụ cười tình tứ – Tuần đến chẳng còn phải hối hả trở về cư xá nữa. – Tiếng đàn ghita dội ra – Mình không cầu xin ở nơi xe goòng nữa hả anh?
- Trưa nay anh sẽ ghé lại – Hắn nói – cũng phải mất hai ba tuần mới ổn định. Có thể đến ở tạm chỗ anh. Anh sẽ nói với bà chủ nhà.
Một giọng ca nữ trầm buồn nhẹ cất tiếng hát:
Trên đỉnh Smoky cằn cỗi
Phủ đầy băng tuyết
Tôi đã mất người tình
Vì ngỏ lời quá chậm…
- Nhạc dân ca – Dorothy nói, châm thuốc hút, ánh lửa lóe sáng nơi hộp diêm màu giấy mạ bạc.
- Anh chỉ ngại cho em thôi – Hắn nhún vai – Em là nạn nhân của sự giáo dục quí tộc trưởng giả.
Giờ đây lời yêu thương là lạc thú
Nhưng chia tay là nỗi buồn đau
Và một người tình giả dối
Còn tệ bạc hơn một tên trộm vặt…
- Anh đã thử máu chưa?
- Rồi, mới trưa nay.
- Em khỏi chứ?
- Ừ.
- Em nhìn trong sổ niên giám thấy ghi là: cần xét nghiệm máu cho những ai ở Iowa. Em cũng khỏi thử luôn?
- Anh đã hỏi. Khỏi. – Những ngón tay khéo léo rút tờ giấy lau miệng thành từng mảnh vụn nhỏ tí.
Tên trộm sẽ cưỡng bức bạn
Tước đoạt những gì bạn có
Nhưng một người tình lừa đảo
Sẽ đưa bạn đến nấm mồ…
- Khuya rồi anh…
- Nghe xong bài nhạc này đã, anh thích bài này.
Hắn trải rộng tờ giấy ra, những chỗ bị xé trông rất cân xứng, nghệ thuật: Một màng nhện chằng chịt. Hắn để tiểu phẩm ấy lên bàn với vẻ hãnh diện.
Nấm mồ sẽ làm thối rữa bạn
Bạn sẽ hóa thành cát bụi
Không có người đàn ông
Để cô gái gửi trao…
- Anh xem, bọn đàn bà chúng em phải gánh chịu bao nhiêu điều!
- Đáng thương! Thật đáng thương. Trái tim anh cũng phải rướm máu.
Trở về phòng trọ, hắn cầm tấm ảnh đưa trên gạt tàn thuốc châm lửa đốt. Đó là tấm ảnh đẹp nhất của hắn, thâm tâm hắn chẳng muốn đốt, nhưng hắn đã đề tặng “Gửi đến em tất cả tình yêu của anh” ở dưới tấm ảnh.
--- ------ ------ ------ -------
1 Browing (1806 – 1861): nữ văn sĩ người Anh
2 Kant (1724 – 1804): triết gia người Đức (ND)
3 Marcel Proust (1871 – 1922): văn sĩ nổi tiếng người Pháp (ND)
Thỉnh thoảng trong các giờ học, tiếng nói vang vang, tiếng phấn rít trên bảng đen đưa hắn về lại thực tại. Hắn nhìn những sinh viên đồng lớp với vẻ ngạc nhiên. Nhìn những đôi lông mày của những sinh viên nhíu lại trước vần thơ tứ tuyệt của Browning 1, hay một câu nói của Kant 2, hắn có cảm tưởng như sùng với một nhóm người lớn đang chơi trò nhảy lò cò của lũ con nít.
Tiết học tiếng tây Ban Nha là tiết cuối cùng trong ngày, nhưng như giáo viên vừa thông báo, nửa tiết học còn lại dành kiểm tra bài tập. Bởi vì hắn kém môn này nhất nên hắn cố ép mình dịch cho xong đoạn văn hoa mỹ bằng tiếng Tây Ban Nha mà cả lớp đang học.
Hắn ngồi trầm ngâm, hoặc là vì công việc hiện tại đang thôi thúc hắn, hoặc hắn tìm thấy được sự thanh thản – sau một ngày miên man suy nghĩ – trong việc đang làm. Bỗng nửa chừng, đang viết, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu hắn. Tuyệt quá! Bất ngờ quá! Dorothy sẽ không sao nghi ngờ được. Ý tưởng đó xâm chiếm cả tâm trí hắn đến nỗi cuối giờ hắn chỉ làm xong có nửa bài tập. Chắc chắn sẽ bị điểm xấu nhưng hắn chẳng bận tâm lo âu. Mười giờ sáng mai, Dorothy sẽ phải viết lá thư tuyệt mệnh!
Tối đó, bà chủ nhà bận đi họp ở khu Đông, hắn đưa Dorothy về phòng. Trong hai tiếng đồng hồ, hắn vồn vã, âu yếm nàng như thâm tâm nàng đã từng ao ước nơi hắn. Thật sự hắn cũng thích nàng, nhưng hắn biết đây là những giây phút tình ái cuối cùng của đời nàng.
Dorothy để ý đến cử chỉ dịu dàng, thái độ vồ vập ham hố của hắn, nàng ngỡ rằng chính vì gần ngày cưới của hắn và nàng mà hắn như vậy. Nàng không phải là một cô gái ngoan đạo nhưng nàng tin một cách sâu xa rằng sự kết hôn mang một ý nghĩa thiêng liêng.
Sau đấy, hắn và nàng vào một quán ăn nhỏ gần khu đại học. Không khí yên tĩnh nơi đây không thích hợp lắm đối với sinh viên. Chủ quán là một người đã đứng tuổi, mặc dù đã bỏ công sức ra để trang trí cửa sổ bằng những giấy kếp màu xanh, màu trắng và những tua ren sản xuất ở Stodard, ông cũng phải bực mình, không thích cái đám sinh viên ồn ào, hiếu động phá phách kia.
Ngồi trong một phòng hẹp, tường sơn màu xanh da trời, hắn và Dorothy ăn phó mát, bánh mật, sôcôla. Dorothy huyên thuyên quảng cáo một loại kệ sách kiểu mới có thể dàn rộng ra thành một chiếc bàn lớn, hắn ngồi nghe một cách hờ hững, chờ câu chuyện độc thoại chấm dứt.
- Này em – Hắn nói – Em vẫn còn giữ tấm hình của anh tặng em chứ?
- Dĩ nhiên, em còn cất giữ đây.
- Đưa cho anh mượn vài hôm. Anh đi phóng lại để gửi cho mẹ anh. Làm thế rẻ hơn là đi chụp một tấm ảnh mới.
Nàng lấy cái ví màu xanh trong túi áo nàng xếp để bên cạnh chỗ ngồi.
- Anh đã cho mẹ biết chuyện chúng mình chưa?
- Vội gì.
- Sao vậy?
Một thoáng ngập ngừng.
- Gia đình em chưa biết nên anh thấy chưa cần cho mẹ anh hay. Cứ giữ kín chuyện đã – Hắn cười – Em có kể cho ai nghe không?
- Chưa.
Nàng đang cầm trên tay một vài tấm ảnh nàng lấy trong ví ra. Hắn đưa mắt nhìn sang. Aûnh của Dorothy và hai cô gái khác. Hắn đoán là hai cô chị của nàng. Bắt gặp cái nhìn của hắn, nàng trao cho hắn những tấm hình đó.
- Đứng giữa là chị Ellen, kia là chị Marion.
Ba cô gái đứng trước chiếc xe ô tô hiệu Cađidzắc. Mặt trời phía sau lưng họ. Do đó những khuôn mặt những cô gái bị đen lại, nhưng hắn vẫn nhận ra nét giống nhau giữa mấy chị em. Đôi mắt to. Gò má cao. Mái tóc của Ellen là sự dung hòa giữa màu tóc sáng của Dorothy và màu tóc đen của Marion.
- Ai đẹp nhất hả em? – Hắn hỏi – Anh muốn nói là theo sự nhận xét của em.
- Chị Ellen – Nàng trả lời – Rồi đến em. Chị Marion cũng đẹp, chỉ vì chị ấy để kiểu tóc này thôi – Dorothy hất ngược mái tóc ra phía sau vẻ trịnh trọng, đôi lông mày khẽ nhíu lại. – Chị ấy là một nhà trí thức, anh nhớ chứ?
- À, một đồ đệ của Proust 3.
Nàng đưa cho hắn tấm hình khác.
- Hình ba em.
- Chà chà! – Hắn lắc đầu lầm bầm. Rồi cả hai bật cười lớn.
- Còn đây là người chồng sắp cưới của em – Nàng đưa tấm ảnh chân dung hắn.
Hắn ngắm nghía hình thật kỹ, khuôn mặt trong hình cân đối, sáng sủa thông minh.
- Anh không quen thằng cah này – Hắn lầu bầu, tay xoa cằm – Trông thằng cha ăn chơi phóng đãng quá.
- Nhưng đẹp trai! Phải không – Nàng ca tụng – Qúa đẹp trai đi.
Hắn cất tấm ảnh vào túi áo, dáng điệu tự mãn.
- Đừng làm mất của em đấy – Nàng nhắc nhở hắn.
- Mất sao được – Hắn nhìn quanh, ánh mắt ngời sáng lên. Ở đằng cuối quán ăn trên bức tường cạnh chỗ ngồi của hắn và Dorothy, có một máy chọn nhạc tự động.
- Nghe nhạc em nhé – Hắn tìm một đồng kên, đến bỏ vào khe máy, đưa tay lướt theo hai hàng nút đỏ trong khi miệng lẩm nhẩm đọc tên bài hát. Tay hắn dừng lại bài SOME ENCHANTED EVENING, bài hát Dorothy rất thích, nhưng bài sau đó là ON TOP OF OLD SMOKY, hắn suy nghĩ rồi chọn bài sau. Hắn ấn nút. Máy tự động bỗng nhộn hẳn lên, hắt những tia sáng lập lòe trên khuôn mặt của Dorothy.
Nàng nhìn đồng hồ tay, ngã người ra sau ghế, mắt nhắm lại, tràn trề hạnh phúc.
- Ôi chỉ nghĩ đến… - Nàng thì thào, miệng nở nụ cười tình tứ – Tuần đến chẳng còn phải hối hả trở về cư xá nữa. – Tiếng đàn ghita dội ra – Mình không cầu xin ở nơi xe goòng nữa hả anh?
- Trưa nay anh sẽ ghé lại – Hắn nói – cũng phải mất hai ba tuần mới ổn định. Có thể đến ở tạm chỗ anh. Anh sẽ nói với bà chủ nhà.
Một giọng ca nữ trầm buồn nhẹ cất tiếng hát:
Trên đỉnh Smoky cằn cỗi
Phủ đầy băng tuyết
Tôi đã mất người tình
Vì ngỏ lời quá chậm…
- Nhạc dân ca – Dorothy nói, châm thuốc hút, ánh lửa lóe sáng nơi hộp diêm màu giấy mạ bạc.
- Anh chỉ ngại cho em thôi – Hắn nhún vai – Em là nạn nhân của sự giáo dục quí tộc trưởng giả.
Giờ đây lời yêu thương là lạc thú
Nhưng chia tay là nỗi buồn đau
Và một người tình giả dối
Còn tệ bạc hơn một tên trộm vặt…
- Anh đã thử máu chưa?
- Rồi, mới trưa nay.
- Em khỏi chứ?
- Ừ.
- Em nhìn trong sổ niên giám thấy ghi là: cần xét nghiệm máu cho những ai ở Iowa. Em cũng khỏi thử luôn?
- Anh đã hỏi. Khỏi. – Những ngón tay khéo léo rút tờ giấy lau miệng thành từng mảnh vụn nhỏ tí.
Tên trộm sẽ cưỡng bức bạn
Tước đoạt những gì bạn có
Nhưng một người tình lừa đảo
Sẽ đưa bạn đến nấm mồ…
- Khuya rồi anh…
- Nghe xong bài nhạc này đã, anh thích bài này.
Hắn trải rộng tờ giấy ra, những chỗ bị xé trông rất cân xứng, nghệ thuật: Một màng nhện chằng chịt. Hắn để tiểu phẩm ấy lên bàn với vẻ hãnh diện.
Nấm mồ sẽ làm thối rữa bạn
Bạn sẽ hóa thành cát bụi
Không có người đàn ông
Để cô gái gửi trao…
- Anh xem, bọn đàn bà chúng em phải gánh chịu bao nhiêu điều!
- Đáng thương! Thật đáng thương. Trái tim anh cũng phải rướm máu.
Trở về phòng trọ, hắn cầm tấm ảnh đưa trên gạt tàn thuốc châm lửa đốt. Đó là tấm ảnh đẹp nhất của hắn, thâm tâm hắn chẳng muốn đốt, nhưng hắn đã đề tặng “Gửi đến em tất cả tình yêu của anh” ở dưới tấm ảnh.
--- ------ ------ ------ -------
1 Browing (1806 – 1861): nữ văn sĩ người Anh
2 Kant (1724 – 1804): triết gia người Đức (ND)
3 Marcel Proust (1871 – 1922): văn sĩ nổi tiếng người Pháp (ND)