Chương : 21
Bảy giờ hai mươi, Ellen đã có mặt tại hành lang để Powell không có cơ hội nhờ người thư ký gọi lên phòng “cô Kittredge”. Tám giờ kém năm hắn đến, hàng ria mép nhếch lên cười… “Người đâu mà quen quá dễ… một người lạ trong thành phố…”.
Hắn nói phim “Chân trời đã mất” sẽ bắt đầu vào lúc tám giờ sáu phút. Do đó mặc dù rạp chỉ cách khách sạn năm dãy phố, hắn đề nghị đi tắc xi. Trên đường đến rạp, một tay hắn choàng ôm qua người nàng, một tay đặt trên vai nàng. Nàng nhìn bàn tay – bàn tay ấy đã từng vuốt ve thân hình Dorothy, đã xô đẩy… có thể…
Tòa nhà Hành chính cách rạp ba dãy phố và cách khách sạn hai dãy phố. Khi trên đường trở về khách sạn, nàng và hắn đi ngang qua nhà Hành chính. Phía bên kia đường, trên những tầng nhà cao, phía mặt tiền mờ mờ, những cửa sổ thắp đèn sáng bên trong.
- Tòa nhà cao nhất thành phố, phải không? – Ellen hỏi và nhìn Powell.
- Ừ.
Hắn trả lời nhưng ánh mắt nhìn đăm đăm về đằng trước.
- Cao bao nhiêu?
- Mười bốn tầng – Hắn nói, hướng nhìn vẫn không thay đổi. Ellen nghĩ thầm: “khi ta hỏi người nào đó về chiều cao của một vật ở trước mặt họ, theo bản năng họ sẽ quay nhìn vật đó ngay dù họ đã biết sẵn câu trả lời, trừ phi vì một lý do nào đó họ không muốn nhìn”.
Nàng và hắn về đến khách sạn, ngồi uống rượu uytky sôđa trong một phòng nhỏ tường dán giấy màu xanh. Có tiếng dương cầm vang lên nhè nhẹ. Câu chuyện giữa nàng và hắn thỉnh thoảng đứt đoạn, và Ellen cố đẩy đưa câu chuyện để phá vỡ sự thạn trọng của Powell. Vẻ vui nhộn của hắn lúc ban đầu bỗng mất đi khi đi ngang qua tòa Hành chính, rồi hắn vui vẻ trở lại lúc bước vào khách sạn, nhưng dần dần tắt lịm từ lúc ngồi trong phòng giải khát.
Nàng và hắn đề cập đến việc làm. Hắn làm nghề này đã hơn hai tháng và có ý định sẽ bỏ nơi đó khi tìm được một nghề khác khấm khá hơn. Hắn đang dành dụm một số tiền để mùa hè đến sẽ du lịch sang châu Aâu học hỏi thêm.
Hắn đang học gì? Môn giỏi nhất của hắn là tiếng Anh. Hắn dự định làm nghề gì với môn học đó? Hắn cũng chưa biết. Hắn có thể nhận làm nghề quảng cáo hoặc là nghề phát hành sách. Dự định cho tương lai của hắn thật khiêm tốn. Rồi nàng và hắn nói về các cô gái.
- Tôi chán ngấy mấy cô sinh viên – Hắn lên giọng trịch trượng – Mặt mũi non choẹt… mà nói gì cũng nghiêm túc quá đáng.
Ellen nghĩ đã đến lúc hắn bắt đầu nói đến điều nàng đang mong đợi. “Cô quá quan trọng hóa vấn đề tình dục. Bao giờ người ta thích nhau thì cứ leo lên giường với nhau, có gì ghê gớm lắm đâu”. Nhưng hình như đấy không phải là điều hắn đang suy nghĩ. Có cái gì đang làm hắn bối rối. Hắn cân nhắc từng lời trong khi những ngón tay vần mãi ly cốctai.
- Cô cũng đại loại giống như mấy cô sinh viên đó – Hắn tiếp lời, đôi mắt xanh biếc tối sầm lại – Và cô khó bỏ cái tính ấy – Hắn nhìn đôi bàn tay hắn – rồi sẽ gây ra những rắc rối thôi.
Ellen nhắm mắt, bàn tay trên bàn rít rát mồ hôi.
- Cô không thể nào không thương hại những ngừơi như thế – Hắn nói xa vắng – nhưng cô phải nghĩ đến bản thân mình trước đã.
- Họ giống cái gì chứ? – Nàng hỏi, đôi mắt vẫn nhắm nghiền.
- Những người tự buông thả mình theo những người khác…
Có tiếng bàn tay đập mạnh trên bàn, Ellen mở mắt ra. Hắn đang lấy thuốc trong bao để trên đó. Bàn tay cầm diêm châm thuốc run run.
- Bây giờ hãy nói về cô, Evelyn.
Ellen bịa ra câu chuyện đã học tại một trường đào tạo thư ký ở Des Moines do một người Pháp đứng tuổi quản lý, ông ta thường chơi trò tung hứng với những cô gái học viên khi không ai nhìn thấy họ. Câu chuyện chấm dứt. Powell nói:
- Chúng ta hãy đi khỏi đây.
- Anh định đi chỗ khác? – Ellen nhướng mắt hỏi.
- Nếu cô thích – Hắn nói không nhiệt tình lắm.
Ellen với lấy tay áo:
- Xin lỗi anh, ta về thôi. Sáng nay tôi dậy quá sớm.
- Ta về vậy – Hắn đồng ý – Tôi đưa cô về phòng. Nụ cười gượng gạo ban chiều của hắn lại hiện ra trên khuôn mặt hắn.
Nàng đứng dựa lưng vào cánh cửa phòng nàng, chiếc chìa khóa bằng đồng cầm nơi tay.
- Cám ơn anh nhiều. Thật là một buổi tối thú vị.
Hắn choàng hai cánh tay vắt vẻo cái áo khoác qua ôm lấy lưng Ellen. môi hắn kề sát môi nàng, nàng quay mặt đi nên nụ hôn chỉ phớt qua trên má.
- Đừng trẻ con nữa – Hắn thẳng thừng nói, xoay cằm Ellen lại, hôn lên môi nàng dữ dội.
- Mình vào trong một chút… - Hắn đề nghị – hút điếu thuốc cuối cùng.
Nàng lắc đầu.
- Em… - Hắn đặt tay lên vai Ellen.
Nàng lắc đầu lần nữa.
- Nói thật đấy, em mệt chết đi được.
Đó là lời từ chối nhưng giọng nói uốn éo của nàng ngụ ý hứa hẹn mọi chuyện sẽ khác đi vào đêm sau.
Hắn lại hôn nàng cuồng nhiệt. Nàng hất bàn tay trên vai nàng ra.
- Anh… người ta…
Vẫn còn ôm nàng trong đôi tay, hắn nhich lui một chút nhìn nàng, mỉm cười. Nàng cười lại, cố tạo nụ cười thật tươi như ở quán giải khát.
Quả nhiên… như có một luồng điện chạm vào thần kinh, một bóng đen thoáng lướt nhanh trên khuôn mặt hắn. Hắn kéo sát nàng vào hơn nữa, hai tay ghì siết lấy nàng như thể tránh nhìn nụ cười của nàng.
- Em làm anh nhớ lại cô gái gì ấy phải không? – Nàng hỏi, lộ vẻ ghen tức. Sau đó nàng giáng thêm một đòn nữa – Em cuộc là anh chỉ đi chơi cô ta một lần thôi.
- Không – hắn nói – Anh đi chơi với cô ta nhiều lần – Hắn bỗng giật lùi – Và với em cũng thế, ai dám nói là anh đi với em chỉ một lần thôi? Tối mai em làm gì?
- Không làm gì cả.
- Vậy cũng giờ này, tại chỗ này nhé.
- Nếu anh thích.
Hắn hôn má nàng, kéo sát nàng lại.
- Chuyện gì đã xảy ra thế anh?
- Em muốn nói gì? – Giọng hắn run run bên thái dương nàng.
- Em muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra cho cô gái đó? Tại sao anh cắt đứt với cô ta? – Nàng hỏi như tình cờ – Biết đâu nhờ sự sai lầm của cô ta mà em học hỏi được nhiều điều.
- Ồ – Hắn khẽ thốt lên rồi im lặng.
Nàng nhìn ve áo của hắn thấy từng sợi chỉ màu xanh được dệt tỉ mỉ.
- Như anh đã nói lúc ở dưới kia… chúng takhông nên bận tâm quá đến điều đó. Bỏ đi, đừng nhắc đến nữa – Nàng nghe hắn thở mạnh – Cô ta còn non dại – Hắn nói thêm.
Một lúc sau, nàng cô nhẹ hắn ra.
- Em nghĩ tốt hơn hết…
Hắn lại ôm nàng hôn, lần này hôn thật lâu. Nàng nhắm mắt, lợm giọng. Rời khỏi vòng tay hắn, nàng xoay người tra khóa vào cửa không nhìn hắn.
- Tối mai tám giờ nhé – Hắn nhắc.
Nàng quay lui cầm lấy áo ngoài hắn đang cầm giúp nàng, hai ánh mắt gặp nhau.
- Chúc Evvie ngủ ngon – Giọng hắn thoáng luyến tiếc.
Nàng mở cửa phía sau lưng, đi lùi vào, miệng cố nở nụ cười.
- Tạm biệt – Ellen khép cửa lại.
Năm phút sau, khi chuông điện thoại reo vang, nàng vẫn còn ngồi bất động trên giường, áo vẫn còn cầm trên tay, Gant gọi nàng.
- Về trễ quá – Giọng trầm trầm của Gant vang lên trong máy.
Nàng thở dài.
- Có thư thả để nói chuyện với anh không đấy?
- Aø, Gant!
- A – Gant ồ lên kinh ngạc, giọng nói kéo dài – Á à, người ta đã tin mình vô tội rồi.
- Đúng thế. Chính Powell đã đi chơi với Dorothy. Tôi có lý khi nghĩ đó không phải là một vụ tự sát. Tôi biết tôi đúng. Hắn nói mãi về những cô gái đã sống buông thả theo người khác và bị lôi cuốn vào những sự việc nghiêm trọng, rồi bị liên lụy, hoặc một việc gì giống như thế. Những câu nói tuôn chảy không giữ gìn, không còn thận trọng rào đón nữa.
- Tài thật. Kết quả đó khiến tôi vô cùng ngạc nhiên. Xin có lời khen. Cô moi được nguồn tin ấy từ đâu?
- Chính hắn thố lộ.
- Cô nói gì thế?
- Tôi đến gặp hắn tại cửa hàng hắn đang làm. Tôi tự giới thiệu là Evelyn Kittredge, một thư ký đang thất nghiệp ở Des Moines, bang Iowa. Tôi đeo dính hắn suốt từ chiều đến giờ.
Đầu dây nói của Gant bỗng im bặt rất lâu. Cuối cùng giọng Gant lại vang lên yếu ớt.
- Kể hết đi. Cô dự định đến lúc nào thì bắt hắn viết lời thú tội?
Nàng thuật lại cho Gant nghe tâm trạng bất chợt thất vọng của Powell khi đi ngang qua tòa nhà Hành chính, cố gắng lặp lại một cách chính xác những nhận xét, phê bình của Powell trong khi hắn ở trong một trạng thái buồn rầu, bức xúc do men rượu gây nên.
Khi bắt chuyện trở lại, Gant tỏ ra nghiêm trang hơn.
- Ellen hãy nghe anh. Việc này không phải dễ đùa giỡn đâu!
- Sao thế? Hắn vẫn nghĩ em là Evelyn Kittredge.
- Em đừng coi thường hắn. Giả như Dorothy đã đưa ảnh của em cho hắn xem?
- Dorothy chỉ có một tấm ảnh duy nhất, ảnh rất mờ và mặt em bị tối. Nếu hắn có thấy đi nữa thì cũng đã một năm rồi. Hắn khó có thể nhận ra em được. Ngoài ra, nếu hắn đã có ý nghi ngờ em, sao hắn lại nói những điều như thế?
- Có lý, cũng có thể là như vậy – Gant miễn cưỡng chấp nhận – Giờ em định làm gì?
- Trưa nay em xuống thư viện, đọc lại toàn bộ những bài báo tường thuật về cái chết của Dorothy. Có một vài chi tiết đã không được nhắc đến, những việc rất nhỏ nhặt chẳng hạn như màu sắc cái mũ của Dorothy, sự kiện nàng mang găng tay… Tối mai em có hẹn với hắn. Nếu có thể khiến hắn mở miệng nói về cái chết của Dorothy thì có thể hắn sẽ nói ra những điều mà chỉ trong trường hợp có mặt bên cạnh Dorothy lúc nàng chết thì hắn mới biết được.
- Đó không phải là bằng chứng để kết luận được – Gant phủ nhận - Hắn có thể biện bạch là hắn có mặt trong tòa nhà lúc ấy và chỉ thấy Dorothy sau khi…
- Em không tìm chứng cớ để kết lụân. Tất cả những điều em muốn là có sự kịên gì đó để cảnh sát không còn nghĩ rằng em là một con người kỳ khôi, có đầu óc tưởng tượng thái quá. Nếu em có thể chứng minh hắn có mặt bất cứ chỗ nào gần nơi Dorothy chết lúc đó thì cũng đủ để cảnh sát khởi sự quật lại vụ án.
- Em hãy trình bày cho anh nghe, làm cách nào em buộc hắn huỵch toẹt với em mọi chi tiết như thế mà không gây ra sự nghi ngờ ở hắn? Hắn đâu phải là mọt kẻ ngu ngốc, phải không?
- Em phải thử liều thôi – Nàng nói – Còn cách nào khác nữa đâu anh?
Gant im lặng suy nghĩ.
- Anh có cái búa nhọn đầu, mình bổ lên đầu hắn, lôi đến nơi xảy ra thảm kịch, tra khảo, bắt hắn khai.
- Anh biết đấy – Giọng nàng chững chạc – Chẳng còn cách nào khác để… - Giọng nàng lạc hẳn đi…
- Ellen?
- Em vẫn còn đây – Nàng vội trả lời.
- Chuyện gì thế? Anh ngỡ chúng ta bị quấy rầy.
- Em đang suy nghĩ.
- Thế à? Ellen, anh nói nghiêm túc nhé, em liệu giữ mình đấy. Vào ngày mai, bất cứ lúc nào, em nhớ gọi điện thoại cho anh để anh có thể biết em ở đâu và công việc diễn biến như thế nào.
- Vì sao? – Ellen thắc mắc.
- Để bảo đảm an toàn sinh mạng của em.
- Hắn sẽ nghĩ em là Evelyn Kittredge thôi.
- Dẫu sao em cũng phãi gọi điện cho anh. Đừng tự ái. Hơn nữa, tóc anh dễ bạc trắng lắm, Ellen à.
- Vâng, em sẽ gọi.
- Chúc em ngủ ngon, Ellen.
- Tạm biệt anh Gordon.
Nàng gác máy và vẫn ngồi nguyên ở trên giường, cắn môi dưới, nhịp nhịp ngón tay như mỗi khi có điều gì khiến nàng lo nghĩ.
Hắn nói phim “Chân trời đã mất” sẽ bắt đầu vào lúc tám giờ sáu phút. Do đó mặc dù rạp chỉ cách khách sạn năm dãy phố, hắn đề nghị đi tắc xi. Trên đường đến rạp, một tay hắn choàng ôm qua người nàng, một tay đặt trên vai nàng. Nàng nhìn bàn tay – bàn tay ấy đã từng vuốt ve thân hình Dorothy, đã xô đẩy… có thể…
Tòa nhà Hành chính cách rạp ba dãy phố và cách khách sạn hai dãy phố. Khi trên đường trở về khách sạn, nàng và hắn đi ngang qua nhà Hành chính. Phía bên kia đường, trên những tầng nhà cao, phía mặt tiền mờ mờ, những cửa sổ thắp đèn sáng bên trong.
- Tòa nhà cao nhất thành phố, phải không? – Ellen hỏi và nhìn Powell.
- Ừ.
Hắn trả lời nhưng ánh mắt nhìn đăm đăm về đằng trước.
- Cao bao nhiêu?
- Mười bốn tầng – Hắn nói, hướng nhìn vẫn không thay đổi. Ellen nghĩ thầm: “khi ta hỏi người nào đó về chiều cao của một vật ở trước mặt họ, theo bản năng họ sẽ quay nhìn vật đó ngay dù họ đã biết sẵn câu trả lời, trừ phi vì một lý do nào đó họ không muốn nhìn”.
Nàng và hắn về đến khách sạn, ngồi uống rượu uytky sôđa trong một phòng nhỏ tường dán giấy màu xanh. Có tiếng dương cầm vang lên nhè nhẹ. Câu chuyện giữa nàng và hắn thỉnh thoảng đứt đoạn, và Ellen cố đẩy đưa câu chuyện để phá vỡ sự thạn trọng của Powell. Vẻ vui nhộn của hắn lúc ban đầu bỗng mất đi khi đi ngang qua tòa Hành chính, rồi hắn vui vẻ trở lại lúc bước vào khách sạn, nhưng dần dần tắt lịm từ lúc ngồi trong phòng giải khát.
Nàng và hắn đề cập đến việc làm. Hắn làm nghề này đã hơn hai tháng và có ý định sẽ bỏ nơi đó khi tìm được một nghề khác khấm khá hơn. Hắn đang dành dụm một số tiền để mùa hè đến sẽ du lịch sang châu Aâu học hỏi thêm.
Hắn đang học gì? Môn giỏi nhất của hắn là tiếng Anh. Hắn dự định làm nghề gì với môn học đó? Hắn cũng chưa biết. Hắn có thể nhận làm nghề quảng cáo hoặc là nghề phát hành sách. Dự định cho tương lai của hắn thật khiêm tốn. Rồi nàng và hắn nói về các cô gái.
- Tôi chán ngấy mấy cô sinh viên – Hắn lên giọng trịch trượng – Mặt mũi non choẹt… mà nói gì cũng nghiêm túc quá đáng.
Ellen nghĩ đã đến lúc hắn bắt đầu nói đến điều nàng đang mong đợi. “Cô quá quan trọng hóa vấn đề tình dục. Bao giờ người ta thích nhau thì cứ leo lên giường với nhau, có gì ghê gớm lắm đâu”. Nhưng hình như đấy không phải là điều hắn đang suy nghĩ. Có cái gì đang làm hắn bối rối. Hắn cân nhắc từng lời trong khi những ngón tay vần mãi ly cốctai.
- Cô cũng đại loại giống như mấy cô sinh viên đó – Hắn tiếp lời, đôi mắt xanh biếc tối sầm lại – Và cô khó bỏ cái tính ấy – Hắn nhìn đôi bàn tay hắn – rồi sẽ gây ra những rắc rối thôi.
Ellen nhắm mắt, bàn tay trên bàn rít rát mồ hôi.
- Cô không thể nào không thương hại những ngừơi như thế – Hắn nói xa vắng – nhưng cô phải nghĩ đến bản thân mình trước đã.
- Họ giống cái gì chứ? – Nàng hỏi, đôi mắt vẫn nhắm nghiền.
- Những người tự buông thả mình theo những người khác…
Có tiếng bàn tay đập mạnh trên bàn, Ellen mở mắt ra. Hắn đang lấy thuốc trong bao để trên đó. Bàn tay cầm diêm châm thuốc run run.
- Bây giờ hãy nói về cô, Evelyn.
Ellen bịa ra câu chuyện đã học tại một trường đào tạo thư ký ở Des Moines do một người Pháp đứng tuổi quản lý, ông ta thường chơi trò tung hứng với những cô gái học viên khi không ai nhìn thấy họ. Câu chuyện chấm dứt. Powell nói:
- Chúng ta hãy đi khỏi đây.
- Anh định đi chỗ khác? – Ellen nhướng mắt hỏi.
- Nếu cô thích – Hắn nói không nhiệt tình lắm.
Ellen với lấy tay áo:
- Xin lỗi anh, ta về thôi. Sáng nay tôi dậy quá sớm.
- Ta về vậy – Hắn đồng ý – Tôi đưa cô về phòng. Nụ cười gượng gạo ban chiều của hắn lại hiện ra trên khuôn mặt hắn.
Nàng đứng dựa lưng vào cánh cửa phòng nàng, chiếc chìa khóa bằng đồng cầm nơi tay.
- Cám ơn anh nhiều. Thật là một buổi tối thú vị.
Hắn choàng hai cánh tay vắt vẻo cái áo khoác qua ôm lấy lưng Ellen. môi hắn kề sát môi nàng, nàng quay mặt đi nên nụ hôn chỉ phớt qua trên má.
- Đừng trẻ con nữa – Hắn thẳng thừng nói, xoay cằm Ellen lại, hôn lên môi nàng dữ dội.
- Mình vào trong một chút… - Hắn đề nghị – hút điếu thuốc cuối cùng.
Nàng lắc đầu.
- Em… - Hắn đặt tay lên vai Ellen.
Nàng lắc đầu lần nữa.
- Nói thật đấy, em mệt chết đi được.
Đó là lời từ chối nhưng giọng nói uốn éo của nàng ngụ ý hứa hẹn mọi chuyện sẽ khác đi vào đêm sau.
Hắn lại hôn nàng cuồng nhiệt. Nàng hất bàn tay trên vai nàng ra.
- Anh… người ta…
Vẫn còn ôm nàng trong đôi tay, hắn nhich lui một chút nhìn nàng, mỉm cười. Nàng cười lại, cố tạo nụ cười thật tươi như ở quán giải khát.
Quả nhiên… như có một luồng điện chạm vào thần kinh, một bóng đen thoáng lướt nhanh trên khuôn mặt hắn. Hắn kéo sát nàng vào hơn nữa, hai tay ghì siết lấy nàng như thể tránh nhìn nụ cười của nàng.
- Em làm anh nhớ lại cô gái gì ấy phải không? – Nàng hỏi, lộ vẻ ghen tức. Sau đó nàng giáng thêm một đòn nữa – Em cuộc là anh chỉ đi chơi cô ta một lần thôi.
- Không – hắn nói – Anh đi chơi với cô ta nhiều lần – Hắn bỗng giật lùi – Và với em cũng thế, ai dám nói là anh đi với em chỉ một lần thôi? Tối mai em làm gì?
- Không làm gì cả.
- Vậy cũng giờ này, tại chỗ này nhé.
- Nếu anh thích.
Hắn hôn má nàng, kéo sát nàng lại.
- Chuyện gì đã xảy ra thế anh?
- Em muốn nói gì? – Giọng hắn run run bên thái dương nàng.
- Em muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra cho cô gái đó? Tại sao anh cắt đứt với cô ta? – Nàng hỏi như tình cờ – Biết đâu nhờ sự sai lầm của cô ta mà em học hỏi được nhiều điều.
- Ồ – Hắn khẽ thốt lên rồi im lặng.
Nàng nhìn ve áo của hắn thấy từng sợi chỉ màu xanh được dệt tỉ mỉ.
- Như anh đã nói lúc ở dưới kia… chúng takhông nên bận tâm quá đến điều đó. Bỏ đi, đừng nhắc đến nữa – Nàng nghe hắn thở mạnh – Cô ta còn non dại – Hắn nói thêm.
Một lúc sau, nàng cô nhẹ hắn ra.
- Em nghĩ tốt hơn hết…
Hắn lại ôm nàng hôn, lần này hôn thật lâu. Nàng nhắm mắt, lợm giọng. Rời khỏi vòng tay hắn, nàng xoay người tra khóa vào cửa không nhìn hắn.
- Tối mai tám giờ nhé – Hắn nhắc.
Nàng quay lui cầm lấy áo ngoài hắn đang cầm giúp nàng, hai ánh mắt gặp nhau.
- Chúc Evvie ngủ ngon – Giọng hắn thoáng luyến tiếc.
Nàng mở cửa phía sau lưng, đi lùi vào, miệng cố nở nụ cười.
- Tạm biệt – Ellen khép cửa lại.
Năm phút sau, khi chuông điện thoại reo vang, nàng vẫn còn ngồi bất động trên giường, áo vẫn còn cầm trên tay, Gant gọi nàng.
- Về trễ quá – Giọng trầm trầm của Gant vang lên trong máy.
Nàng thở dài.
- Có thư thả để nói chuyện với anh không đấy?
- Aø, Gant!
- A – Gant ồ lên kinh ngạc, giọng nói kéo dài – Á à, người ta đã tin mình vô tội rồi.
- Đúng thế. Chính Powell đã đi chơi với Dorothy. Tôi có lý khi nghĩ đó không phải là một vụ tự sát. Tôi biết tôi đúng. Hắn nói mãi về những cô gái đã sống buông thả theo người khác và bị lôi cuốn vào những sự việc nghiêm trọng, rồi bị liên lụy, hoặc một việc gì giống như thế. Những câu nói tuôn chảy không giữ gìn, không còn thận trọng rào đón nữa.
- Tài thật. Kết quả đó khiến tôi vô cùng ngạc nhiên. Xin có lời khen. Cô moi được nguồn tin ấy từ đâu?
- Chính hắn thố lộ.
- Cô nói gì thế?
- Tôi đến gặp hắn tại cửa hàng hắn đang làm. Tôi tự giới thiệu là Evelyn Kittredge, một thư ký đang thất nghiệp ở Des Moines, bang Iowa. Tôi đeo dính hắn suốt từ chiều đến giờ.
Đầu dây nói của Gant bỗng im bặt rất lâu. Cuối cùng giọng Gant lại vang lên yếu ớt.
- Kể hết đi. Cô dự định đến lúc nào thì bắt hắn viết lời thú tội?
Nàng thuật lại cho Gant nghe tâm trạng bất chợt thất vọng của Powell khi đi ngang qua tòa nhà Hành chính, cố gắng lặp lại một cách chính xác những nhận xét, phê bình của Powell trong khi hắn ở trong một trạng thái buồn rầu, bức xúc do men rượu gây nên.
Khi bắt chuyện trở lại, Gant tỏ ra nghiêm trang hơn.
- Ellen hãy nghe anh. Việc này không phải dễ đùa giỡn đâu!
- Sao thế? Hắn vẫn nghĩ em là Evelyn Kittredge.
- Em đừng coi thường hắn. Giả như Dorothy đã đưa ảnh của em cho hắn xem?
- Dorothy chỉ có một tấm ảnh duy nhất, ảnh rất mờ và mặt em bị tối. Nếu hắn có thấy đi nữa thì cũng đã một năm rồi. Hắn khó có thể nhận ra em được. Ngoài ra, nếu hắn đã có ý nghi ngờ em, sao hắn lại nói những điều như thế?
- Có lý, cũng có thể là như vậy – Gant miễn cưỡng chấp nhận – Giờ em định làm gì?
- Trưa nay em xuống thư viện, đọc lại toàn bộ những bài báo tường thuật về cái chết của Dorothy. Có một vài chi tiết đã không được nhắc đến, những việc rất nhỏ nhặt chẳng hạn như màu sắc cái mũ của Dorothy, sự kiện nàng mang găng tay… Tối mai em có hẹn với hắn. Nếu có thể khiến hắn mở miệng nói về cái chết của Dorothy thì có thể hắn sẽ nói ra những điều mà chỉ trong trường hợp có mặt bên cạnh Dorothy lúc nàng chết thì hắn mới biết được.
- Đó không phải là bằng chứng để kết luận được – Gant phủ nhận - Hắn có thể biện bạch là hắn có mặt trong tòa nhà lúc ấy và chỉ thấy Dorothy sau khi…
- Em không tìm chứng cớ để kết lụân. Tất cả những điều em muốn là có sự kịên gì đó để cảnh sát không còn nghĩ rằng em là một con người kỳ khôi, có đầu óc tưởng tượng thái quá. Nếu em có thể chứng minh hắn có mặt bất cứ chỗ nào gần nơi Dorothy chết lúc đó thì cũng đủ để cảnh sát khởi sự quật lại vụ án.
- Em hãy trình bày cho anh nghe, làm cách nào em buộc hắn huỵch toẹt với em mọi chi tiết như thế mà không gây ra sự nghi ngờ ở hắn? Hắn đâu phải là mọt kẻ ngu ngốc, phải không?
- Em phải thử liều thôi – Nàng nói – Còn cách nào khác nữa đâu anh?
Gant im lặng suy nghĩ.
- Anh có cái búa nhọn đầu, mình bổ lên đầu hắn, lôi đến nơi xảy ra thảm kịch, tra khảo, bắt hắn khai.
- Anh biết đấy – Giọng nàng chững chạc – Chẳng còn cách nào khác để… - Giọng nàng lạc hẳn đi…
- Ellen?
- Em vẫn còn đây – Nàng vội trả lời.
- Chuyện gì thế? Anh ngỡ chúng ta bị quấy rầy.
- Em đang suy nghĩ.
- Thế à? Ellen, anh nói nghiêm túc nhé, em liệu giữ mình đấy. Vào ngày mai, bất cứ lúc nào, em nhớ gọi điện thoại cho anh để anh có thể biết em ở đâu và công việc diễn biến như thế nào.
- Vì sao? – Ellen thắc mắc.
- Để bảo đảm an toàn sinh mạng của em.
- Hắn sẽ nghĩ em là Evelyn Kittredge thôi.
- Dẫu sao em cũng phãi gọi điện cho anh. Đừng tự ái. Hơn nữa, tóc anh dễ bạc trắng lắm, Ellen à.
- Vâng, em sẽ gọi.
- Chúc em ngủ ngon, Ellen.
- Tạm biệt anh Gordon.
Nàng gác máy và vẫn ngồi nguyên ở trên giường, cắn môi dưới, nhịp nhịp ngón tay như mỗi khi có điều gì khiến nàng lo nghĩ.