Chương : 21
ÍT NHẤT HỌ không KẾT THÚC trên một CON TÀU TUẦN TRA KHÁC.
Cú nhảy từ Bồ Đào Nha đã đem họ hạ cánh giữa Đại Tây Dương, nơi Reyna đã dành cả ngày trên boong trên của tàu Nữ hoàng Azores, xua đuổi những đứa trẻ khỏi Athena Parthenos, thứ mà dường như chúng cho là một cái máng trượt nước.
không may, cú nhảy tiếp theo mang Reyna về nhà.
Họ xuất hiện trên không trung ba mét, bay lơ lửng qua một cái sân nhà hàng mà Reyna nhận ra. cô và Nico rớt xuống trên một cái lồng chim lớn, thứ mà ngay lập tức vỡ ra, ném phịch họ xuống một đám dương xỉ trong chậu với ba con vẹt hoảng hốt. Huấn luyện viên Hedge đụng phải mái che[1] bên kia quầy rượu. Bức tượng Athena Parthenos tiếp đất trên đôi chân với một tiếng BỤP, đè nát một cái bàn ngoài hiên và quật nhẹ vào một cái dù xanh đen, nó dính lại trên bức tượng của Nike trong tay Athena, vì vậy nữ thần trí tuệ trông giống như đang cầm một loại thức uống nhiệt đới.
“Gừ!” Huấn luyện viên Hedge hét lên. Cái mái che bị xé toạc và ông ngã về phía quầy rượu với mộttiếng loảng xoảng của chai lọ và ly tách. Thần nông hồi phục khá tốt. Ông xuất hiện với một tá những thanh kiếm nhựa thu nhỏ trên tóc, tóm lấy khẩu súng sô-da và tự phục vụ một ngụm.
“Ta thích nó!” Ông ném một khoanh dứa vào miệng. “Nhưng lần tiếp theo, nhóc, chúng ta có thể hạ cánh trên nền nhà và không cách ba mét ở trên không?”
Nico tự kéo mình ra khỏi đám dương xỉ. Cậu ngồi sụp xuống cái ghế gần nhất và xua xua một con vẹt đang cố đậu trên đầu cậu. Sau cuộc chiến với Lycaon, Nico đã vứt cái áo phi công rách bươm của cậu. Cái áo thun đen có hình đầu lâu của cậu không còn nguyên trạng đẹp đẽ nữa. Reyna đã khâu lại những vết cắt dài từ trên hai bắp tay cậu, làm cậu trông như một Frankenstein[2] khiếp đảm, nhưng những vết cắt vẫn sưng phồng và tấy đỏ. không giống những vết cắn, những vết móng vuốt ma sói sẽ không khiến cậu biến thành sói, nhưng Reyna tận mắt biết rằng chúng lâu lành lại và nóng bỏng như a-xít.
“Em chuẩn bị ngủ.” Nico nhìn lên mụ mẫm. “Chúng ta an toàn chứ?”
Reyna nhìn lướt qua cái sân trong. Nơi này có vẻ hoang vu, mặc dù cô không hiểu tại sao. Vào lúc này buổi đêm thường đông đúc. Phía trên họ, bầu trời đêm rực rỡ một màu đất nung u ám, cùng màu với những bức tường của tòa nhà. Xung quanh cửa, những ban công lầu hai không có gì ngoài những chậu cây khô treo trên rào chắn kim loại màu trắng. Phía sau một bức tường cửa kính, bên trong nhà hàng tối om. âm thanh duy nhất là tiếng róc rách lạc lõng của đài phun nước và thỉnh thoảng là tiếng quác quác của một con vẹt cáu bẳn.
“Đây là Barrachina,” Reyna nói.
“Loại gấu gì?” Hedge mở một chai rượu anh đào và uống ừng ực.
“Nó là một nhà hàng nổi tiếng,” Reyna đáp, “ở ngay giữa San Juan Cổ. Tôi nghĩ là họ đã phát minh ra cốc-tai dừa ở đây những năm 1960.”
Nico lao xuống khỏi cái ghế, cuộn người trên sàn nhà và bắt đầu ngáy.
Huấn luyện viên Hedge ợ. “Ừm, có vẻ chúng ta sẽ ở đây một thời gian. Nếu họ chưa phát minh ra loại đồ uống nào mới từ những năm sáu mươi, chúng đã quá hạn. Ta sẽ phải làm việc!”
Trong khi Hedge lục lọi phía sau quầy rượu, Reyna huýt sáo gọi Aurum và Argentum. Sau cuộc chiến của chúng với lũ ma sói, hai con chó trông có vẻ tệ hơn để tiếp tục sử dụng, nhưng Reyna vẫn để chúng làm nhiệm vụ canh gác. cô kiểm tra lối vào sảnh. Những cảnh cổng tranh trí bằng sắt bị khóa. một dấu hiệu ở Tây Ban Nha và anh thông báo rằng cửa hàng được đóng cửa cho một bữa tiệc cá nhân. Điều đó có vẻ ngớ ngẩn, bởi vì nơi này khá hoang vu. Ở dưới cái dấu hiệu được dập nổi những kí tự: HTK. Chúng làm Reyna thấy khó chịu, mặc dù cô không chắc tại sao.
cô nhìn xăm soi qua những cánh cổng. Calle Fortaleza thường không tĩnh lặng. Mặt đường lát đá xanh không có sự đi lại hay khách bộ hành. Cửa hàng màu tùng lam phía trước đóng cửa và tối om. Nay là chủ nhật à? Hay một dịp lễ hội nào đó? sự băn khoăn của Reyna tăng lên.
Phía sau cô, Huấn luyện viên Hedge huýt sáo hạnh phúc khi ông ấy xếp được một hàng máy xay sinh tố. Mấy con vẹt đậu trên vai của Athena Parthenos. Reyna tự hỏi liệu những người Hy Lạp sẽ cảm thấy xúc phạm không nếu bức tượng thiêng của họ chuyển đến phủ đầy phân chim nhiệt đới.
Về tất cả những nơi Reyna có thể dừng chân… San Juan.
Có lẽ đó là một sự trùng hợp, nhưng cô không sợ. Puerto Rico không thực sự nằm trên đường từ châu Âu đến New York. Nó quá xa về phía nam.
Ngoài ra, hiện giờ Reyna đang cho Nico mượn sức mạnh của mình. Có lẽ cô làm ảnh hưởng cậu mộtcách tiềm thức. Cậu bị kéo vào những suy nghĩ, nỗi sợ hãi, bóng tối đau thương. Và điều tối tăm nhất, ký ức đau khổ nhất của cô là San Juan. Nỗi sợ hãi lớn nhất chủa cô? Trở lại đây.
Hai con chó cảm nhận được sự lo lắng của cô. Chúng đi lảng vảng quanh sân, gầm gừ vào bóng đêm. Argentum tội nghiệp phải quay vòng vòng, cố gắng hướng cái đầu lệch một bên của nó để có thể nhìn thấy qua một con mắt hồng ngọc của mình.
Reyna cố tập trung vào những ký ức tích cực. cô nhớ âm thanh của những con ếch coquí[3] nhỏ, kêu vang quanh khu phố như một bản hợp xướng nắp chai bộp bộp. cô nhớ mùi của đại dương, những bông hoa mộc lan nở rộ và những cây cam, bánh mì tươi nướng từ lò bánh mì địa phương. Thậm chí đến độ ẩm còn cảm thấy thoải mái và thân thuộc – giống như mùi của không khí từ một cái máy thông hơi.
một phần trong cô muốn mở cổng ra và khám phá thành phố. cô muốn đến thăm Quảng trường Diễu hành[4], nơi những người đàn ông già chơi đô-mi-nô và và những quán cà phê bán espresso mạnh đến nỗi làm hai tai bạn lùng bùng. cô muốn đi tản bộ xuống con đường cũ của mình, Calle San Jose, đếm và gọi tên những con mèo lang thang, tạo cho mỗi con một câu chuyện, theo cách cô thường làm cùng chị gái. cô muốn nghỉ ngơi trong nhà bếp của Barrachina và nấu món mofongo[5] thật với chuối chiên, thịt lợn xông khói và tỏi – một hương vị luôn nhắc cô nhớ về những buổi chiều chủ nhật, khi cô và Hylla có thể làm một cuộc đào tẩu nhanh chóng khỏi nhà và, nếu họ may mắn, ăn ở đây trong nhà bếp, nơi những nhân viên biết và thương hại họ.
Mặt khác, Reyna muốn rời đi ngay lập tức. cô muốn đánh thức Nico, dù cho cậu mệt mỏi cỡ nào, và buộc cậu di chuyển bóng tối ra khỏi đây – bất cứ đâu trừ San Juan.
Ở quá gần nhà cũ của mình làm Reyna càng cảm thấy căng cứng như một cái súng cao su.
cô liếc nhìn Nico. Mặc dù đêm ấm áp, cậu vẫn run rẩy trên sàn nhà lát đá. cô lôi ra một cái mền từ túi của mình và đắp lên cậu.
Reyna không còn cảm thấy ngượng ngùng về việc muốn bảo vệ cậu nữa. Dù cho tốt hơn hay tệ hơn, bây giờ họ chia sẻ một sự liên kết. Mỗi lần họ di chuyển bóng tối, tình trạng kiệt quệ và đau khổ của cậu ngập trong cô và cô hiểu thêm về cậu hơn.
Nico hoàn toàn cô độc. Cậu đã mất chị gái Bianca. Cậu đẩy tất cả những thần khác ra xa những người cố gắng đến gần với cậu. Những trải nghiệm của cậu ở Trại Con Lai, ở Mê Cung và ở Tartarus làm cậu sợ hãi, lo lắng để tin tưởng bất cứ ai.
Reyna nghi ngờ rằng cô có thể thay đổi cảm xúc của cậu, nhưng cô muốn Nico có sự ủng hộ. Tất cả những người anh hùng đều xứng đáng với điều đó. Đó là toàn bộ quan điểm của Quân đoàn Mười Hai. Bạn gia nhập lực lượng để chiến đấu cho một sự nghiệp cao hơn. Bạn không cô độc. Bạn kết bạn và giành được sự tôn trọng. Thậm chí khi bạn giải ngũ, bạn vẫn có một vị trí trong cộng đồng. không á thần nào phải chịu đựng sự cô độc như cách Nico đã từng.
Hôm nay là 25 tháng Bảy. Còn bảy ngày nữa đến mùng một tháng Tám. Theo giả thuyết, còn nhiều thời gian để đến Long Island. một khi họ hoàn thành nhiệm vụ của mình, nếu họ hoàn thành nhiệm vụ của mình, Reyna sẽ đảm bảo Nico sẽ được công nhận cho sự dũng cảm của cậu.
cô cởi cái ba lô của mình xuống. cô cố gắng đặt nó dưới đầu Nico như một cái gối tạm thời, nhưng những ngón tay của cô xuyên qua cậu như thể cậu là một cái bóng. cô rụt tay lại.
Lạnh người vì kinh hãi, cô thử lại lần nữa. Lần này, cô có thể nâng cổ cậu lên và đặt nhẹ cái gối xuống dưới. Da cậu mát lạnh, nhưng bình thường.
cô vừa bị ảo giác à?
Nico đã dùng rất nhiều năng lượng để di chuyển qua bóng tối… có lẽ cậu bắt đầu biến mất vĩnh viễn. Nếu cậu cứ tiếp tục đẩy mình đến giới hạn trong bảy ngày tiếp theo…
âm thanh của một máy xay sinh tố làm cô giật mình thoát ra khỏi những suy nghĩ.
“cô muốn một ly sinh tố chứ?” huấn luyện viên hỏi. “Cái này là dứa, xoài, cam và chuối, phủ lên một lớp dừa nạo. Ta gọi nó là Hercules!”
“Tôi – tôi ổn, cảm ơn.” cô nhìn lên chuông cửa ở ban công sảnh. Việc cái nhà hàng trống rỗng vẫn trông có vẻ không đúng với cô. một bữa tiệc cá nhân. HTK. “Huấn luyện viên, tôi nghĩ tôi sẽ do thám tầng hai. Tôi không thích –”
một sự di chuyển nhỏ rơi vào tầm mắt của cô. Ban công bên phải – một cái bóng đen. Ở trên đó, trênrìa mái nhà, vài bóng hình xuất hiện trên những đám mây da cam.
Reyna rút kiếm ra, nhưng đã quá trễ.
một tia sáng bạc, một cơn chóng mặt viu, và một mũi kim đâm vào cổ cô. Tầm nhìn của cô mờ đi. Tay chân cô biến thành sợi mì spaghetti. cô đổ sụp xuống bên cạnh Nico.
Khi đôi mắt cô mờ đi, cô thấy hai con chó của mình chạy về phía cô, nhưng chúng đông cứng lại ngay giữa tiếng sủa và đổ xuống.
Ở quần rượu, huấn luyện viên hét lên, “Này!”
một tiếng viu khác. Huấn luyện viên ngã xuống với một mũi phi tiêu bạc trên cổ.
Reyna cố gắng gọi, Nico, dậy đi. cô không thể lên tiếng. Cơ thể cô cũng bị tê liệt hoàn toàn như hai con chó kim loại của cô.
Những cái bóng đen xếp thành hàng trên mái nhà. Sáu người nhảy vào sân trong, âm thầm và duyên dáng.
một người nghiêng người về phía Reyna. cô chỉ có thể nhận ra một màn sương mờ mờ màu xám.
một giọng nói nghèn nghẹt, “Mang cô ấy đi.”
một cái bao bố vải phủ lên đầu cô. Reyna lờ mờ tự hỏi liệu đó là cách cô sẽ chết không – thậm chí còn không có cả một trận chiến.
Sau đó nó không còn là vấn đề. Vài đôi tay thô ráp nâng cô như một thiết bị nội thất cồng kềnh và côbất tỉnh.
Chú thích
[1] màn che kiểu như thế này:
DSCN3122.JPG
[2] Frankenstein: một nhân vật trong tiểu thuyết của Mary Shelley, được tạo nên từ việc may vá các bộ phận lại với nhau.
[3] Tên một loại ếch
[4] Nguyên văn: Plaze de Armas
[5] mofongo một món chuối chiên của Puerto Rico
***
Cú nhảy từ Bồ Đào Nha đã đem họ hạ cánh giữa Đại Tây Dương, nơi Reyna đã dành cả ngày trên boong trên của tàu Nữ hoàng Azores, xua đuổi những đứa trẻ khỏi Athena Parthenos, thứ mà dường như chúng cho là một cái máng trượt nước.
không may, cú nhảy tiếp theo mang Reyna về nhà.
Họ xuất hiện trên không trung ba mét, bay lơ lửng qua một cái sân nhà hàng mà Reyna nhận ra. cô và Nico rớt xuống trên một cái lồng chim lớn, thứ mà ngay lập tức vỡ ra, ném phịch họ xuống một đám dương xỉ trong chậu với ba con vẹt hoảng hốt. Huấn luyện viên Hedge đụng phải mái che[1] bên kia quầy rượu. Bức tượng Athena Parthenos tiếp đất trên đôi chân với một tiếng BỤP, đè nát một cái bàn ngoài hiên và quật nhẹ vào một cái dù xanh đen, nó dính lại trên bức tượng của Nike trong tay Athena, vì vậy nữ thần trí tuệ trông giống như đang cầm một loại thức uống nhiệt đới.
“Gừ!” Huấn luyện viên Hedge hét lên. Cái mái che bị xé toạc và ông ngã về phía quầy rượu với mộttiếng loảng xoảng của chai lọ và ly tách. Thần nông hồi phục khá tốt. Ông xuất hiện với một tá những thanh kiếm nhựa thu nhỏ trên tóc, tóm lấy khẩu súng sô-da và tự phục vụ một ngụm.
“Ta thích nó!” Ông ném một khoanh dứa vào miệng. “Nhưng lần tiếp theo, nhóc, chúng ta có thể hạ cánh trên nền nhà và không cách ba mét ở trên không?”
Nico tự kéo mình ra khỏi đám dương xỉ. Cậu ngồi sụp xuống cái ghế gần nhất và xua xua một con vẹt đang cố đậu trên đầu cậu. Sau cuộc chiến với Lycaon, Nico đã vứt cái áo phi công rách bươm của cậu. Cái áo thun đen có hình đầu lâu của cậu không còn nguyên trạng đẹp đẽ nữa. Reyna đã khâu lại những vết cắt dài từ trên hai bắp tay cậu, làm cậu trông như một Frankenstein[2] khiếp đảm, nhưng những vết cắt vẫn sưng phồng và tấy đỏ. không giống những vết cắn, những vết móng vuốt ma sói sẽ không khiến cậu biến thành sói, nhưng Reyna tận mắt biết rằng chúng lâu lành lại và nóng bỏng như a-xít.
“Em chuẩn bị ngủ.” Nico nhìn lên mụ mẫm. “Chúng ta an toàn chứ?”
Reyna nhìn lướt qua cái sân trong. Nơi này có vẻ hoang vu, mặc dù cô không hiểu tại sao. Vào lúc này buổi đêm thường đông đúc. Phía trên họ, bầu trời đêm rực rỡ một màu đất nung u ám, cùng màu với những bức tường của tòa nhà. Xung quanh cửa, những ban công lầu hai không có gì ngoài những chậu cây khô treo trên rào chắn kim loại màu trắng. Phía sau một bức tường cửa kính, bên trong nhà hàng tối om. âm thanh duy nhất là tiếng róc rách lạc lõng của đài phun nước và thỉnh thoảng là tiếng quác quác của một con vẹt cáu bẳn.
“Đây là Barrachina,” Reyna nói.
“Loại gấu gì?” Hedge mở một chai rượu anh đào và uống ừng ực.
“Nó là một nhà hàng nổi tiếng,” Reyna đáp, “ở ngay giữa San Juan Cổ. Tôi nghĩ là họ đã phát minh ra cốc-tai dừa ở đây những năm 1960.”
Nico lao xuống khỏi cái ghế, cuộn người trên sàn nhà và bắt đầu ngáy.
Huấn luyện viên Hedge ợ. “Ừm, có vẻ chúng ta sẽ ở đây một thời gian. Nếu họ chưa phát minh ra loại đồ uống nào mới từ những năm sáu mươi, chúng đã quá hạn. Ta sẽ phải làm việc!”
Trong khi Hedge lục lọi phía sau quầy rượu, Reyna huýt sáo gọi Aurum và Argentum. Sau cuộc chiến của chúng với lũ ma sói, hai con chó trông có vẻ tệ hơn để tiếp tục sử dụng, nhưng Reyna vẫn để chúng làm nhiệm vụ canh gác. cô kiểm tra lối vào sảnh. Những cảnh cổng tranh trí bằng sắt bị khóa. một dấu hiệu ở Tây Ban Nha và anh thông báo rằng cửa hàng được đóng cửa cho một bữa tiệc cá nhân. Điều đó có vẻ ngớ ngẩn, bởi vì nơi này khá hoang vu. Ở dưới cái dấu hiệu được dập nổi những kí tự: HTK. Chúng làm Reyna thấy khó chịu, mặc dù cô không chắc tại sao.
cô nhìn xăm soi qua những cánh cổng. Calle Fortaleza thường không tĩnh lặng. Mặt đường lát đá xanh không có sự đi lại hay khách bộ hành. Cửa hàng màu tùng lam phía trước đóng cửa và tối om. Nay là chủ nhật à? Hay một dịp lễ hội nào đó? sự băn khoăn của Reyna tăng lên.
Phía sau cô, Huấn luyện viên Hedge huýt sáo hạnh phúc khi ông ấy xếp được một hàng máy xay sinh tố. Mấy con vẹt đậu trên vai của Athena Parthenos. Reyna tự hỏi liệu những người Hy Lạp sẽ cảm thấy xúc phạm không nếu bức tượng thiêng của họ chuyển đến phủ đầy phân chim nhiệt đới.
Về tất cả những nơi Reyna có thể dừng chân… San Juan.
Có lẽ đó là một sự trùng hợp, nhưng cô không sợ. Puerto Rico không thực sự nằm trên đường từ châu Âu đến New York. Nó quá xa về phía nam.
Ngoài ra, hiện giờ Reyna đang cho Nico mượn sức mạnh của mình. Có lẽ cô làm ảnh hưởng cậu mộtcách tiềm thức. Cậu bị kéo vào những suy nghĩ, nỗi sợ hãi, bóng tối đau thương. Và điều tối tăm nhất, ký ức đau khổ nhất của cô là San Juan. Nỗi sợ hãi lớn nhất chủa cô? Trở lại đây.
Hai con chó cảm nhận được sự lo lắng của cô. Chúng đi lảng vảng quanh sân, gầm gừ vào bóng đêm. Argentum tội nghiệp phải quay vòng vòng, cố gắng hướng cái đầu lệch một bên của nó để có thể nhìn thấy qua một con mắt hồng ngọc của mình.
Reyna cố tập trung vào những ký ức tích cực. cô nhớ âm thanh của những con ếch coquí[3] nhỏ, kêu vang quanh khu phố như một bản hợp xướng nắp chai bộp bộp. cô nhớ mùi của đại dương, những bông hoa mộc lan nở rộ và những cây cam, bánh mì tươi nướng từ lò bánh mì địa phương. Thậm chí đến độ ẩm còn cảm thấy thoải mái và thân thuộc – giống như mùi của không khí từ một cái máy thông hơi.
một phần trong cô muốn mở cổng ra và khám phá thành phố. cô muốn đến thăm Quảng trường Diễu hành[4], nơi những người đàn ông già chơi đô-mi-nô và và những quán cà phê bán espresso mạnh đến nỗi làm hai tai bạn lùng bùng. cô muốn đi tản bộ xuống con đường cũ của mình, Calle San Jose, đếm và gọi tên những con mèo lang thang, tạo cho mỗi con một câu chuyện, theo cách cô thường làm cùng chị gái. cô muốn nghỉ ngơi trong nhà bếp của Barrachina và nấu món mofongo[5] thật với chuối chiên, thịt lợn xông khói và tỏi – một hương vị luôn nhắc cô nhớ về những buổi chiều chủ nhật, khi cô và Hylla có thể làm một cuộc đào tẩu nhanh chóng khỏi nhà và, nếu họ may mắn, ăn ở đây trong nhà bếp, nơi những nhân viên biết và thương hại họ.
Mặt khác, Reyna muốn rời đi ngay lập tức. cô muốn đánh thức Nico, dù cho cậu mệt mỏi cỡ nào, và buộc cậu di chuyển bóng tối ra khỏi đây – bất cứ đâu trừ San Juan.
Ở quá gần nhà cũ của mình làm Reyna càng cảm thấy căng cứng như một cái súng cao su.
cô liếc nhìn Nico. Mặc dù đêm ấm áp, cậu vẫn run rẩy trên sàn nhà lát đá. cô lôi ra một cái mền từ túi của mình và đắp lên cậu.
Reyna không còn cảm thấy ngượng ngùng về việc muốn bảo vệ cậu nữa. Dù cho tốt hơn hay tệ hơn, bây giờ họ chia sẻ một sự liên kết. Mỗi lần họ di chuyển bóng tối, tình trạng kiệt quệ và đau khổ của cậu ngập trong cô và cô hiểu thêm về cậu hơn.
Nico hoàn toàn cô độc. Cậu đã mất chị gái Bianca. Cậu đẩy tất cả những thần khác ra xa những người cố gắng đến gần với cậu. Những trải nghiệm của cậu ở Trại Con Lai, ở Mê Cung và ở Tartarus làm cậu sợ hãi, lo lắng để tin tưởng bất cứ ai.
Reyna nghi ngờ rằng cô có thể thay đổi cảm xúc của cậu, nhưng cô muốn Nico có sự ủng hộ. Tất cả những người anh hùng đều xứng đáng với điều đó. Đó là toàn bộ quan điểm của Quân đoàn Mười Hai. Bạn gia nhập lực lượng để chiến đấu cho một sự nghiệp cao hơn. Bạn không cô độc. Bạn kết bạn và giành được sự tôn trọng. Thậm chí khi bạn giải ngũ, bạn vẫn có một vị trí trong cộng đồng. không á thần nào phải chịu đựng sự cô độc như cách Nico đã từng.
Hôm nay là 25 tháng Bảy. Còn bảy ngày nữa đến mùng một tháng Tám. Theo giả thuyết, còn nhiều thời gian để đến Long Island. một khi họ hoàn thành nhiệm vụ của mình, nếu họ hoàn thành nhiệm vụ của mình, Reyna sẽ đảm bảo Nico sẽ được công nhận cho sự dũng cảm của cậu.
cô cởi cái ba lô của mình xuống. cô cố gắng đặt nó dưới đầu Nico như một cái gối tạm thời, nhưng những ngón tay của cô xuyên qua cậu như thể cậu là một cái bóng. cô rụt tay lại.
Lạnh người vì kinh hãi, cô thử lại lần nữa. Lần này, cô có thể nâng cổ cậu lên và đặt nhẹ cái gối xuống dưới. Da cậu mát lạnh, nhưng bình thường.
cô vừa bị ảo giác à?
Nico đã dùng rất nhiều năng lượng để di chuyển qua bóng tối… có lẽ cậu bắt đầu biến mất vĩnh viễn. Nếu cậu cứ tiếp tục đẩy mình đến giới hạn trong bảy ngày tiếp theo…
âm thanh của một máy xay sinh tố làm cô giật mình thoát ra khỏi những suy nghĩ.
“cô muốn một ly sinh tố chứ?” huấn luyện viên hỏi. “Cái này là dứa, xoài, cam và chuối, phủ lên một lớp dừa nạo. Ta gọi nó là Hercules!”
“Tôi – tôi ổn, cảm ơn.” cô nhìn lên chuông cửa ở ban công sảnh. Việc cái nhà hàng trống rỗng vẫn trông có vẻ không đúng với cô. một bữa tiệc cá nhân. HTK. “Huấn luyện viên, tôi nghĩ tôi sẽ do thám tầng hai. Tôi không thích –”
một sự di chuyển nhỏ rơi vào tầm mắt của cô. Ban công bên phải – một cái bóng đen. Ở trên đó, trênrìa mái nhà, vài bóng hình xuất hiện trên những đám mây da cam.
Reyna rút kiếm ra, nhưng đã quá trễ.
một tia sáng bạc, một cơn chóng mặt viu, và một mũi kim đâm vào cổ cô. Tầm nhìn của cô mờ đi. Tay chân cô biến thành sợi mì spaghetti. cô đổ sụp xuống bên cạnh Nico.
Khi đôi mắt cô mờ đi, cô thấy hai con chó của mình chạy về phía cô, nhưng chúng đông cứng lại ngay giữa tiếng sủa và đổ xuống.
Ở quần rượu, huấn luyện viên hét lên, “Này!”
một tiếng viu khác. Huấn luyện viên ngã xuống với một mũi phi tiêu bạc trên cổ.
Reyna cố gắng gọi, Nico, dậy đi. cô không thể lên tiếng. Cơ thể cô cũng bị tê liệt hoàn toàn như hai con chó kim loại của cô.
Những cái bóng đen xếp thành hàng trên mái nhà. Sáu người nhảy vào sân trong, âm thầm và duyên dáng.
một người nghiêng người về phía Reyna. cô chỉ có thể nhận ra một màn sương mờ mờ màu xám.
một giọng nói nghèn nghẹt, “Mang cô ấy đi.”
một cái bao bố vải phủ lên đầu cô. Reyna lờ mờ tự hỏi liệu đó là cách cô sẽ chết không – thậm chí còn không có cả một trận chiến.
Sau đó nó không còn là vấn đề. Vài đôi tay thô ráp nâng cô như một thiết bị nội thất cồng kềnh và côbất tỉnh.
Chú thích
[1] màn che kiểu như thế này:
DSCN3122.JPG
[2] Frankenstein: một nhân vật trong tiểu thuyết của Mary Shelley, được tạo nên từ việc may vá các bộ phận lại với nhau.
[3] Tên một loại ếch
[4] Nguyên văn: Plaze de Armas
[5] mofongo một món chuối chiên của Puerto Rico
***