Chương 20: Ghen
"Anh Ngan Dương em không thở được."
Quan Minh Hải vừa rời đi một cái, Mộ Ngạn Dương liền đem Quan Thư Ân đè dưới thân, mặc kệ cho cô ấm ức la lối cũng không hề có dấu hiệu buông tha.
Anh đưa tay lên vuốt ve gương mặt cô, sau đó không lạnh không nhạt hỏi:
"Trêu chọc anh vui chứ?"
Quan Thư Ân diễn nhiều quá thành thói quen, đến mức chính cô không phân biệt được đâu là thật đâu là giả nữa. Cô kéo tay Mộ Ngạn Dương vào môi mình hôn xuống, đôi mắt híp lại giả bộ oan ức nói: "Em đâu có."
Anh hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ không tin tưởng lời cô nói, tiếp đến cái gì cũng không hỏi nữa bàn tay chắn ngang miệng cô di chuyển xuống xương quai hàm thay thế bằng đôi môi mình.
Quan Thư Ân ngẩn ra hôn lại là hôn, ngoài mấy trò nam nữ tầm thường này không còn gì khác à? Cô cảm thấy cứ thế này sớm muộn gì bản thân cũng bị Mộ Ngạn Dương ăn sạch sẽ.
"Nhắm mắt lại."
Trong lúc Quan Thư Ân đang suy nghĩ phương án thoát khỏi tình cảnh khốn đốn này, đến tai chợt vang lên thanh âm khàn đặc ra lệnh.
Ngay sau đó Mộ Ngạn Dương càng ôm cô chặt hơn, đầu lưỡi tà mị nhẹ nhàng cạy mở hàm răng tiến vào bên trong lôi kéo lưỡi cô cùng anh dây dưa.
"Ting...ting."
Đang cơn cao trào di động trong túi quần Mộ Ngạn Dương đổ chuông, anh bất mãn mặc kệ nó kêu gào ở đó, luồn tay xuống dưới lưng Quan Thư Ân nâng cô áp sát cơ thể mình dùng sức mút vào cánh môi thơm ngọt.
Nhưng mà rõ ràng đầu dây bên kia không hiểu chuyện, hết cuộc này đến cuộc khác cố ý phá hỏng chuyện tốt của Mộ Ngạn Dương.
"Ngạn Dương anh nghe máy đi." Quan Thư Ân không nhịn được cất lời.
Tiếng môi lưỡi va chạm vẫn tiếp tục, qua vài giây Mộ Ngạn Dương mới chịu buông tha cho Quan Thư Ân.
"Có chuyện gì?"
Anh ngồi dậy ngay ngắn, đưa tay vào túi quần lấy di động áp vào tai nghe máy, vừa nói chuyện vừa nhìn chằm chằm vào hai má đỏ ửng của Quan Thư Ân.
Không rõ người gọi tới nói cái gì? Quan Thư Ân thấy sắc mặt Mộ Ngạn Dương có phần căng thẳng.
Anh giơ di động ra xa ngón tay miết nhẹ trên cánh môi cô: "Ngoan ngoãn ở đây chờ anh... Anh vẫn chưa nếm đủ."
Thanh âm Mộ Ngạn Dương lúc đầu còn bình thường, đến câu cuối thì nhỏ đi rõ ràng.
Quan Thư Ân nghe xong lập tức lừ mắt cảnh cáo, cái gì vẫn chưa đủ? Cô xin môi cô bị anh hôn tới mọng như trái cà chua rồi đây này.
Thấy Mộ Ngạn Dương đứng dậy đi ra cửa, Quan Thư Ân cũng nhanh chóng chạy khỏi sofa trèo lên giường đem chăn bao bọc cơ thể.
"Anh..."
Chưa đầy hai phút, Quan Thư Ân cảm giác được có người tới gần mình, tưởng rằng Mộ Ngạn Dương quay lại cô he hé góc chăn ra nhòm, nhưng bất ngờ thay người đến lại là Vương Tiếu Phàm.
Trước ánh mắt không chào đón của Quan Thư Ân, Vương Tiếu Phàm cười nhã nhặn đặt bó hoa hồng cùng giỏ hoa quả lên trên bàn đầu giường:
"Xin lỗi hôm nay mới tới thăm em được."
Quan Thư Ân nhích người tựa vào thành giường, miễn cưỡng nói vài câu: "Anh bận mà."
"Sao anh lại đi công tác vào lúc này cơ chứ? Anh mà ở đây sẽ không để em chịu bất kỳ tổn hại nào." Vương Tiếu Phàm đưa người ra phía trước, nắm bàn tay Quan Thư Ân, mỗi câu nói ra đều là tự trách.
"Vương tổng anh đã sát khuẩn tay chưa?" Mộ Ngạn Dương không rõ trở lại từ bao giờ? Đứng giữa cửa hầm hổ giống như muốn băm vằm Vương Tiếu Phàm thành nghìn mảnh.
Vương Tiếu Phàm bị khí thế này làm cho giật mình ngoái đầu lại nhìn.
Thời gian chậm rãi qua đi, màn đấu mắt của hai người đàn ông vẫn tiếp tục, Vương Tiếu Phàm có lẽ bị mỏi mắt đi, giở thủ đoạn tiểu nhân châm chọc:
"Mộ tổng có thời gian sao? Lúc tôi tới đây thấy cô Ân vào phòng cấp cứu, thân là bạn trai anh không lo cho cô ấy sao?"
Quan Thư Ân nghe xong đưa mắt nhìn về phía Mộ Ngạn Dương, thì ra cuộc gọi khiến anh gấp gáp kia là của Ân Tiểu Lam.
Mộ Ngạn Dương nhận thấy sắc mặt Quan Thư Ân không được tốt, bàn tay căm hận Vương Tiếu Phàm nắm chặt lại.
Anh bước đến chỗ Quan Thư Ân, ngồi xuống vị trí mà Vương Tiếu Phàm không thể ngồi, cánh tay giang rộng tùy ý đặt trên vai cô gái nhỏ của mình, chỉnh lại lời tình địch:
"Ân Tiểu Lam vào phòng cấp cứu đã có bác sĩ chăm sóc, hơn nữa tôi không phải bạn trai cô ấy Vương tổng đừng có gán ghép lung tung."
Đôi mắt Vương Tiếu Phàm nhíu lại, cố chấp cãi: "Mộ tổng thật khâm phục, trước nay anh và cô Ân như hình với bóng nào cần tôi phải gán ghép."
Mộ Ngạn Dương cười khẩy: "Vương tổng cũng quan tâm nhiều chuyện quá nhỉ?"
"Người tôi quan tâm chỉ có một." Vương Tiếu Phàm dịu dàng nhìn Quan Thư Ân: "Đâu như anh xúc tua vương tứ phía."
"Vương tổng ví von hay thật, nếu Ân Ân nhà tôi không tới giờ đi ngủ trưa, tôi sẵn lòng tiếp chuyện cùng anh thêm vài giờ nữa." Mộ Ngạn Dương ôm trọn Quan Thư Ân vào lòng, đầu cúi xuống đặt trên trán cô một nụ hôn đánh dấu chủ quyền đồng thời đuổi khách.
Vương Tiếu Phàm không bằng lòng, mông mọc rễ ở trên ghế, đôi mắt đỏ rực nhìn đôi nam nữ show ân ái trên giường.
"Vương tổng chẳng lẽ muốn trông cho chúng tôi ngủ? Anh yên tâm bệnh viện này an toàn lắm." Mộ Ngạn Dương ngẩng đầu lên vẫn thấy bóng đèn sáng trưng ở đó, ngữ khí không mấy tốt châm chọc.
"Em Thư Ân hôm khác anh lại tới thăm em." Vương Tiếu Phàm ôm bụng tức giận đứng lên.
Mộ Ngạn Dương ngả ngớn vẫy tay: "Vương tổng đi thong thả."
Chờ Vương Tiếu Phàm đi khuất, Quan Thư Ân đẩy Mộ Ngạn Dương xuống giường:
"Anh cũng về phòng anh đi."
Mộ Ngạn Dương trai mặt nói:
"Cùng ngủ đi."
"Anh nghĩ xem được không?" Quan Thư Ân dịch ra đầu giường một chỗ cũng không chừa lại cho Mộ Ngạn Dương, người tim hai ngăn như anh đáng bị ghẻ lạnh vài ngày cho chừa.
"Được." Mộ Ngạn Dương cười vô lại, nếu cô đã không cho anh nằm trên đệm vậy anh nằm trên người cô vậy.
"Mộ Ngạn Dương cút xuống cho em." Quan Thư Ân điên tiết đập mạnh vào lưng Mộ Ngạn Dương.
Anh cúi đầu lần nữa hôn cô, nụ hôn không mang theo dục vọng chỉ có tình cảm chân thành dành trọn cho cô:
"Thư Ân trong tim anh chỉ có mình em thôi, điều này em phải tin anh."
Quan Thư Ân bĩu môi nghiêng đầu sang một bên tránh né.
"Vết thương trên bụng Ân Tiểu Lam tái phát, em muốn bạn trai mình là người máu lạnh thờ ơ với ân nhân sao?" Mộ Ngạn Dương giữ chặt má cô, không cho cô cơ hội phản kháng.
Cô ngừng lại động tác đang làm, bật cười lườm anh: "Bạn trai? Mộ tổng anh nói không biết ngượng à? Anh muốn thì đi làm bạn trai Ân Tiểu Lam ấy."
"Sao phải ngượng chỗ này chỗ này anh đều nếm thử rồi, em còn không nhận." Anh động thân xoay người đem cô nằm sấp trên bụng mình, bàn tay cách một lớp áo bao trọn một bên ngực đẫy đà.
Anh với Quan Thư Ân ngoài bước cuối cùng ra cái gì cũng đã làm qua, còn Ân Tiểu Lam đến môi anh còn chưa đụng vào.
"Hỗn đản." Quan Thư Ân xấu hổ mắng.
"Sau này không được để tên mặt cá chép kia đụng vào nữa." Mộ Ngạn Dương nhéo má cô cảnh cáo.
Quan Thư Ân nhăn mặt, cái gì là cá chép? Người ta có tên đàng hoàng đấy.
Cô không muốn nghe lời nhưng nhận thấy cơ thể anh không ngừng biến đổi, sợ rằng nếu không đồng ý người đàn ông ghen tuông này làm càn mất đành gật đầu.
"Ngủ đi." Có vậy Mộ Ngạn Dương mới vui vẻ ôm Quan Thư Ân nghiêng người nhắm mắt lại.
Quan Minh Hải vừa rời đi một cái, Mộ Ngạn Dương liền đem Quan Thư Ân đè dưới thân, mặc kệ cho cô ấm ức la lối cũng không hề có dấu hiệu buông tha.
Anh đưa tay lên vuốt ve gương mặt cô, sau đó không lạnh không nhạt hỏi:
"Trêu chọc anh vui chứ?"
Quan Thư Ân diễn nhiều quá thành thói quen, đến mức chính cô không phân biệt được đâu là thật đâu là giả nữa. Cô kéo tay Mộ Ngạn Dương vào môi mình hôn xuống, đôi mắt híp lại giả bộ oan ức nói: "Em đâu có."
Anh hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ không tin tưởng lời cô nói, tiếp đến cái gì cũng không hỏi nữa bàn tay chắn ngang miệng cô di chuyển xuống xương quai hàm thay thế bằng đôi môi mình.
Quan Thư Ân ngẩn ra hôn lại là hôn, ngoài mấy trò nam nữ tầm thường này không còn gì khác à? Cô cảm thấy cứ thế này sớm muộn gì bản thân cũng bị Mộ Ngạn Dương ăn sạch sẽ.
"Nhắm mắt lại."
Trong lúc Quan Thư Ân đang suy nghĩ phương án thoát khỏi tình cảnh khốn đốn này, đến tai chợt vang lên thanh âm khàn đặc ra lệnh.
Ngay sau đó Mộ Ngạn Dương càng ôm cô chặt hơn, đầu lưỡi tà mị nhẹ nhàng cạy mở hàm răng tiến vào bên trong lôi kéo lưỡi cô cùng anh dây dưa.
"Ting...ting."
Đang cơn cao trào di động trong túi quần Mộ Ngạn Dương đổ chuông, anh bất mãn mặc kệ nó kêu gào ở đó, luồn tay xuống dưới lưng Quan Thư Ân nâng cô áp sát cơ thể mình dùng sức mút vào cánh môi thơm ngọt.
Nhưng mà rõ ràng đầu dây bên kia không hiểu chuyện, hết cuộc này đến cuộc khác cố ý phá hỏng chuyện tốt của Mộ Ngạn Dương.
"Ngạn Dương anh nghe máy đi." Quan Thư Ân không nhịn được cất lời.
Tiếng môi lưỡi va chạm vẫn tiếp tục, qua vài giây Mộ Ngạn Dương mới chịu buông tha cho Quan Thư Ân.
"Có chuyện gì?"
Anh ngồi dậy ngay ngắn, đưa tay vào túi quần lấy di động áp vào tai nghe máy, vừa nói chuyện vừa nhìn chằm chằm vào hai má đỏ ửng của Quan Thư Ân.
Không rõ người gọi tới nói cái gì? Quan Thư Ân thấy sắc mặt Mộ Ngạn Dương có phần căng thẳng.
Anh giơ di động ra xa ngón tay miết nhẹ trên cánh môi cô: "Ngoan ngoãn ở đây chờ anh... Anh vẫn chưa nếm đủ."
Thanh âm Mộ Ngạn Dương lúc đầu còn bình thường, đến câu cuối thì nhỏ đi rõ ràng.
Quan Thư Ân nghe xong lập tức lừ mắt cảnh cáo, cái gì vẫn chưa đủ? Cô xin môi cô bị anh hôn tới mọng như trái cà chua rồi đây này.
Thấy Mộ Ngạn Dương đứng dậy đi ra cửa, Quan Thư Ân cũng nhanh chóng chạy khỏi sofa trèo lên giường đem chăn bao bọc cơ thể.
"Anh..."
Chưa đầy hai phút, Quan Thư Ân cảm giác được có người tới gần mình, tưởng rằng Mộ Ngạn Dương quay lại cô he hé góc chăn ra nhòm, nhưng bất ngờ thay người đến lại là Vương Tiếu Phàm.
Trước ánh mắt không chào đón của Quan Thư Ân, Vương Tiếu Phàm cười nhã nhặn đặt bó hoa hồng cùng giỏ hoa quả lên trên bàn đầu giường:
"Xin lỗi hôm nay mới tới thăm em được."
Quan Thư Ân nhích người tựa vào thành giường, miễn cưỡng nói vài câu: "Anh bận mà."
"Sao anh lại đi công tác vào lúc này cơ chứ? Anh mà ở đây sẽ không để em chịu bất kỳ tổn hại nào." Vương Tiếu Phàm đưa người ra phía trước, nắm bàn tay Quan Thư Ân, mỗi câu nói ra đều là tự trách.
"Vương tổng anh đã sát khuẩn tay chưa?" Mộ Ngạn Dương không rõ trở lại từ bao giờ? Đứng giữa cửa hầm hổ giống như muốn băm vằm Vương Tiếu Phàm thành nghìn mảnh.
Vương Tiếu Phàm bị khí thế này làm cho giật mình ngoái đầu lại nhìn.
Thời gian chậm rãi qua đi, màn đấu mắt của hai người đàn ông vẫn tiếp tục, Vương Tiếu Phàm có lẽ bị mỏi mắt đi, giở thủ đoạn tiểu nhân châm chọc:
"Mộ tổng có thời gian sao? Lúc tôi tới đây thấy cô Ân vào phòng cấp cứu, thân là bạn trai anh không lo cho cô ấy sao?"
Quan Thư Ân nghe xong đưa mắt nhìn về phía Mộ Ngạn Dương, thì ra cuộc gọi khiến anh gấp gáp kia là của Ân Tiểu Lam.
Mộ Ngạn Dương nhận thấy sắc mặt Quan Thư Ân không được tốt, bàn tay căm hận Vương Tiếu Phàm nắm chặt lại.
Anh bước đến chỗ Quan Thư Ân, ngồi xuống vị trí mà Vương Tiếu Phàm không thể ngồi, cánh tay giang rộng tùy ý đặt trên vai cô gái nhỏ của mình, chỉnh lại lời tình địch:
"Ân Tiểu Lam vào phòng cấp cứu đã có bác sĩ chăm sóc, hơn nữa tôi không phải bạn trai cô ấy Vương tổng đừng có gán ghép lung tung."
Đôi mắt Vương Tiếu Phàm nhíu lại, cố chấp cãi: "Mộ tổng thật khâm phục, trước nay anh và cô Ân như hình với bóng nào cần tôi phải gán ghép."
Mộ Ngạn Dương cười khẩy: "Vương tổng cũng quan tâm nhiều chuyện quá nhỉ?"
"Người tôi quan tâm chỉ có một." Vương Tiếu Phàm dịu dàng nhìn Quan Thư Ân: "Đâu như anh xúc tua vương tứ phía."
"Vương tổng ví von hay thật, nếu Ân Ân nhà tôi không tới giờ đi ngủ trưa, tôi sẵn lòng tiếp chuyện cùng anh thêm vài giờ nữa." Mộ Ngạn Dương ôm trọn Quan Thư Ân vào lòng, đầu cúi xuống đặt trên trán cô một nụ hôn đánh dấu chủ quyền đồng thời đuổi khách.
Vương Tiếu Phàm không bằng lòng, mông mọc rễ ở trên ghế, đôi mắt đỏ rực nhìn đôi nam nữ show ân ái trên giường.
"Vương tổng chẳng lẽ muốn trông cho chúng tôi ngủ? Anh yên tâm bệnh viện này an toàn lắm." Mộ Ngạn Dương ngẩng đầu lên vẫn thấy bóng đèn sáng trưng ở đó, ngữ khí không mấy tốt châm chọc.
"Em Thư Ân hôm khác anh lại tới thăm em." Vương Tiếu Phàm ôm bụng tức giận đứng lên.
Mộ Ngạn Dương ngả ngớn vẫy tay: "Vương tổng đi thong thả."
Chờ Vương Tiếu Phàm đi khuất, Quan Thư Ân đẩy Mộ Ngạn Dương xuống giường:
"Anh cũng về phòng anh đi."
Mộ Ngạn Dương trai mặt nói:
"Cùng ngủ đi."
"Anh nghĩ xem được không?" Quan Thư Ân dịch ra đầu giường một chỗ cũng không chừa lại cho Mộ Ngạn Dương, người tim hai ngăn như anh đáng bị ghẻ lạnh vài ngày cho chừa.
"Được." Mộ Ngạn Dương cười vô lại, nếu cô đã không cho anh nằm trên đệm vậy anh nằm trên người cô vậy.
"Mộ Ngạn Dương cút xuống cho em." Quan Thư Ân điên tiết đập mạnh vào lưng Mộ Ngạn Dương.
Anh cúi đầu lần nữa hôn cô, nụ hôn không mang theo dục vọng chỉ có tình cảm chân thành dành trọn cho cô:
"Thư Ân trong tim anh chỉ có mình em thôi, điều này em phải tin anh."
Quan Thư Ân bĩu môi nghiêng đầu sang một bên tránh né.
"Vết thương trên bụng Ân Tiểu Lam tái phát, em muốn bạn trai mình là người máu lạnh thờ ơ với ân nhân sao?" Mộ Ngạn Dương giữ chặt má cô, không cho cô cơ hội phản kháng.
Cô ngừng lại động tác đang làm, bật cười lườm anh: "Bạn trai? Mộ tổng anh nói không biết ngượng à? Anh muốn thì đi làm bạn trai Ân Tiểu Lam ấy."
"Sao phải ngượng chỗ này chỗ này anh đều nếm thử rồi, em còn không nhận." Anh động thân xoay người đem cô nằm sấp trên bụng mình, bàn tay cách một lớp áo bao trọn một bên ngực đẫy đà.
Anh với Quan Thư Ân ngoài bước cuối cùng ra cái gì cũng đã làm qua, còn Ân Tiểu Lam đến môi anh còn chưa đụng vào.
"Hỗn đản." Quan Thư Ân xấu hổ mắng.
"Sau này không được để tên mặt cá chép kia đụng vào nữa." Mộ Ngạn Dương nhéo má cô cảnh cáo.
Quan Thư Ân nhăn mặt, cái gì là cá chép? Người ta có tên đàng hoàng đấy.
Cô không muốn nghe lời nhưng nhận thấy cơ thể anh không ngừng biến đổi, sợ rằng nếu không đồng ý người đàn ông ghen tuông này làm càn mất đành gật đầu.
"Ngủ đi." Có vậy Mộ Ngạn Dương mới vui vẻ ôm Quan Thư Ân nghiêng người nhắm mắt lại.