Chương 26
Phó Gia Hiên nhìn mặt mình trong gương, sau đó ôm một bụng tức tối mà lên giường đi ngủ.
Vốn còn tưởng rằng lạ giường sẽ ngủ không quen, nhưng Phó Gia Hiên đã đánh giá quá thấp năng lực nằm đâu ngủ đấy của mình rồi.
Hơn nữa đệm giường ở trong cung vô cùng ấm áp, mềm mại. Cái cảm giác bên ngoài gió lạnh thổi vi vu, còn bản thân thì nằm ở trên giường đắp chăn đi ngủ. Này quả thực chính là sung sướng không gì sánh bằng.
Một ngày dài mệt mỏi, cho nên Phó Gia Hiên ngủ rất ngon, mãi đến tận sáng hôm sau bị hai nha hoàng đánh thức, y lúc này mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Nhìn sắc trời bên ngoài chỉ vừa mới hừng sáng, tiết trời còn vô cùng lạnh lẽo, Phó Gia Hiên liền vô cùng luyến tiếc ổ chăn đệm ấm áp mềm mại kia.
Chỉ là không muốn dậy cũng phải dậy, y còn chưa quên lời dặn dò của Cố Văn Quân hôm qua đâu. Hiện tại y đã là thư đồng của người ta rồi, người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Kể ra Cố Văn Thành xem như là nói được làm được, đã nói sẽ chiếu cố y liền cho y những đãi ngộ tốt nhất.
Sáng nay Cố Văn Thành đã gửi đến hai cái nha hoàng, một người tên Lương San, một người tên Nguyệt Quế, phụ trách chăm sóc cho Phó Gia Hiên.
Dù sao y cũng chỉ mới là đứa nhỏ bốn tuổi, xa nhà như vậy quả thực đã rất tủi thân rồi, cho nên dĩ nhiên phải có người ở bên hầu hạ chăm sóc.
Sau khi đã rửa mặt thay y phục xong xuôi, Lương San lúc này lấy ra một cái áo lông thật dày quấn lên người Phó Gia Hiên.
Này là do Bệ hạ phân phó, Phó tiểu thiếu gia này nghe nói rất dễ sinh bệnh, lệnh bọn họ phải chăm sóc y cho thật tốt.
Trước khi phân bọn họ đến đây, Bệ hạ còn ban cho Phó tiểu thiếu gia này không ít đồ tốt, không chỉ y phục ấm áp cho mùa đông, mà ngay cả nhân sâm thuốc bổ gì cũng có đủ.
Quả thực chính là sủng ái có thừa, cho nên bọn họ đối với Phó tiểu thiếu gia này càng không dám có cái gì sơ sót.
Bệ hạ chỉ có ba mươi vị trong hậu cung, lại còn ít khi lưu lại qua đêm, cho nên con cái cũng không nhiều. Trong cung hiện tại chỉ có bốn Hoàng tử và hai Công chúa.
Bệ hạ tuấn mỹ vô song, còn các vị nương nương cũng là mỹ nhân hiếm có trong thiên hạ, cho nên các Hoàng tử Công chúa ai nấy đều phấn điêu ngọc mày, lúc nhỏ đáng yêu, khi lớn lên thì khí chất mười phần.
Cho nên nói, nếu luận về độ đáng yêu hay xinh đẹp, Phó tiểu thiếu gia này so với các Hoàng tử Công chúa thì chẳng có gì nổi bật hơn. Thế nhưng lại được Bệ hạ khen ngợi như vậy, lại còn được đãi ngộ tốt đến thế. Chuyện này quả đúng là rất kỳ lạ.
Phải biết, trong tất cả các vị Hoàng tử và Công chúa, Bệ hạ còn chưa từng mở miệng khen ai lấy một câu nào.
Phó Gia Hiên khoác áo lông màu trắng thật dày, cả người tròn trịa như một cục bông, bước chân ngắn cũn chạy sang phòng của Cố Văn Quân.
Khi y đến nơi, điểm tâm sáng cũng vừa lúc đang được dọn lên trên bàn, còn Cố Văn Quân thì đang nhấp vào một ngụm trà nóng.
"Nhị điện hạ buổi sáng hảo". Phó Gia Hiên chào hỏi Cố Văn Quân một tiếng, sau đó rất tự nhiên mà trèo lên ghế, tư thế rõ ràng chính là đang chuẩn bị dùng bữa.
Cố Văn Quân cũng không nói gì, hắn cũng không hẹp hòi tới mức không cho một đứa nhỏ bốn tuổi ăn sáng đâu.
Ăn xong, Cố Văn Quân đứng dậy cầm lấy túi đựng sách, lại nhìn đến thân hình nhỏ bé của Phó Gia Hiên, hắn thở dài một hơi. Vẫn là để hắn xách đi thì hơn.
Phó Gia Hiên nhìn đông ngó tây, chạy nhảy ở phía trước, còn Cố Văn Quân tay cầm túi đựng sách đi ở phía sau. Quả thực cảnh tượng này, ai không biết nhìn vào còn tưởng hắn thật chất mới chính là thư đồng, còn Hoàng tử là Phó Gia Hiên.
Khi hai người bọn họ tới nơi, trong phòng học lúc này đã có vài người rồi, chỉ là may mắn Thái phó còn chưa tới.
Cố Văn Quân ngồi vào chỗ của mình, sau đó đem giấy bút mực nghiên bày ra trên bàn. Còn thư đồng là Phó Gia Hiên thì chỉ việc ngồi ở một bên nhìn xem hắn làm xong hết thảy.
Phó Gia Hiên còn chưa chính thức đi học, cho nên y cũng không biết ở thời đại này rốt cuộc là đang dạy và học những loại kiến thức nào.
Nhìn Cố Văn Quân bày sách vở ra bàn, tuy rằng đếm đếm cũng có hơn sáu bảy quyển, thế nhưng chủ yếu chỉ lặp đi lặp lại hai cái tiêu đề là Văn và Toán.
Phó Gia Hiên tò mò vươn tay ra chộp lấy quyển sách Toán đặt ở gần mình nhất, ánh mắt len lén nhìn Cố Văn Quân. Mắt thấy hắn không có phản ứng gì, y lúc này mới đem sách mở ra xem thử.
Không xem thì thôi, nhưng đã xem thì đúng là khiến cho người ta phải kinh ngạc.
Phó Gia Hiên lật ào ào một lượt liền hết quyển sách, sau đó lại vươn tay lấy quyển khác, cứ như vậy chỉ trong chốc lát, y liền đã đem mấy quyển sách Toán của Cố Văn Quân toàn bộ đều xem qua.
"Không hiểu có thể từ từ học, ban đầu nhìn thì có vẻ khó, nhưng nếu như ngươi hiểu được phương pháp giải, thì cũng rất đơn giản".
Cố Văn Quân nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Phó Gia Hiên, hắn tưởng rằng y bị mấy con số trong sách làm cho hoa cả mắt, cho nên liền hảo ý nhắc nhở một câu.
"Vâ...vâng, Hiên nhi biết rồi ạ". Phó Gia Hiên giật giật khóe miệng, sau đó cố gắng nặn ra một nụ cười.
Vốn đã chuẩn bị tâm lí trước rồi, thế nhưng khi chính thức gặp phải, Phó Gia Hiên vẫn là bị trình độ kiến thức này làm cho kinh ngạc đến không thể khép mồm được.
Sau khi đã đọc qua mấy quyển sách Toán của Cố Văn Quân, Phó Gia Hiên sâu sắc rút ra một cái kết luận chính là: Toán ở cổ đại, trình độ quả thực chỉ dừng lại ở cấp tiểu học của hiện đại. Ngoài cộng trừ nhân chia ra thì cũng không còn cái gì khác.
Chỉ là, Phó Gia Hiên kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng nhiều hơn chính là thở phào. Mấy phép Toán đơn giản thế này, đối với y liền chính là dễ hơn ăn cháo. Này đồng nghĩa với việc, y cũng không cần phải căng não ra để tiếp thu thêm kiến thức mới nữa rồi.
Vốn còn tưởng rằng lạ giường sẽ ngủ không quen, nhưng Phó Gia Hiên đã đánh giá quá thấp năng lực nằm đâu ngủ đấy của mình rồi.
Hơn nữa đệm giường ở trong cung vô cùng ấm áp, mềm mại. Cái cảm giác bên ngoài gió lạnh thổi vi vu, còn bản thân thì nằm ở trên giường đắp chăn đi ngủ. Này quả thực chính là sung sướng không gì sánh bằng.
Một ngày dài mệt mỏi, cho nên Phó Gia Hiên ngủ rất ngon, mãi đến tận sáng hôm sau bị hai nha hoàng đánh thức, y lúc này mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Nhìn sắc trời bên ngoài chỉ vừa mới hừng sáng, tiết trời còn vô cùng lạnh lẽo, Phó Gia Hiên liền vô cùng luyến tiếc ổ chăn đệm ấm áp mềm mại kia.
Chỉ là không muốn dậy cũng phải dậy, y còn chưa quên lời dặn dò của Cố Văn Quân hôm qua đâu. Hiện tại y đã là thư đồng của người ta rồi, người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Kể ra Cố Văn Thành xem như là nói được làm được, đã nói sẽ chiếu cố y liền cho y những đãi ngộ tốt nhất.
Sáng nay Cố Văn Thành đã gửi đến hai cái nha hoàng, một người tên Lương San, một người tên Nguyệt Quế, phụ trách chăm sóc cho Phó Gia Hiên.
Dù sao y cũng chỉ mới là đứa nhỏ bốn tuổi, xa nhà như vậy quả thực đã rất tủi thân rồi, cho nên dĩ nhiên phải có người ở bên hầu hạ chăm sóc.
Sau khi đã rửa mặt thay y phục xong xuôi, Lương San lúc này lấy ra một cái áo lông thật dày quấn lên người Phó Gia Hiên.
Này là do Bệ hạ phân phó, Phó tiểu thiếu gia này nghe nói rất dễ sinh bệnh, lệnh bọn họ phải chăm sóc y cho thật tốt.
Trước khi phân bọn họ đến đây, Bệ hạ còn ban cho Phó tiểu thiếu gia này không ít đồ tốt, không chỉ y phục ấm áp cho mùa đông, mà ngay cả nhân sâm thuốc bổ gì cũng có đủ.
Quả thực chính là sủng ái có thừa, cho nên bọn họ đối với Phó tiểu thiếu gia này càng không dám có cái gì sơ sót.
Bệ hạ chỉ có ba mươi vị trong hậu cung, lại còn ít khi lưu lại qua đêm, cho nên con cái cũng không nhiều. Trong cung hiện tại chỉ có bốn Hoàng tử và hai Công chúa.
Bệ hạ tuấn mỹ vô song, còn các vị nương nương cũng là mỹ nhân hiếm có trong thiên hạ, cho nên các Hoàng tử Công chúa ai nấy đều phấn điêu ngọc mày, lúc nhỏ đáng yêu, khi lớn lên thì khí chất mười phần.
Cho nên nói, nếu luận về độ đáng yêu hay xinh đẹp, Phó tiểu thiếu gia này so với các Hoàng tử Công chúa thì chẳng có gì nổi bật hơn. Thế nhưng lại được Bệ hạ khen ngợi như vậy, lại còn được đãi ngộ tốt đến thế. Chuyện này quả đúng là rất kỳ lạ.
Phải biết, trong tất cả các vị Hoàng tử và Công chúa, Bệ hạ còn chưa từng mở miệng khen ai lấy một câu nào.
Phó Gia Hiên khoác áo lông màu trắng thật dày, cả người tròn trịa như một cục bông, bước chân ngắn cũn chạy sang phòng của Cố Văn Quân.
Khi y đến nơi, điểm tâm sáng cũng vừa lúc đang được dọn lên trên bàn, còn Cố Văn Quân thì đang nhấp vào một ngụm trà nóng.
"Nhị điện hạ buổi sáng hảo". Phó Gia Hiên chào hỏi Cố Văn Quân một tiếng, sau đó rất tự nhiên mà trèo lên ghế, tư thế rõ ràng chính là đang chuẩn bị dùng bữa.
Cố Văn Quân cũng không nói gì, hắn cũng không hẹp hòi tới mức không cho một đứa nhỏ bốn tuổi ăn sáng đâu.
Ăn xong, Cố Văn Quân đứng dậy cầm lấy túi đựng sách, lại nhìn đến thân hình nhỏ bé của Phó Gia Hiên, hắn thở dài một hơi. Vẫn là để hắn xách đi thì hơn.
Phó Gia Hiên nhìn đông ngó tây, chạy nhảy ở phía trước, còn Cố Văn Quân tay cầm túi đựng sách đi ở phía sau. Quả thực cảnh tượng này, ai không biết nhìn vào còn tưởng hắn thật chất mới chính là thư đồng, còn Hoàng tử là Phó Gia Hiên.
Khi hai người bọn họ tới nơi, trong phòng học lúc này đã có vài người rồi, chỉ là may mắn Thái phó còn chưa tới.
Cố Văn Quân ngồi vào chỗ của mình, sau đó đem giấy bút mực nghiên bày ra trên bàn. Còn thư đồng là Phó Gia Hiên thì chỉ việc ngồi ở một bên nhìn xem hắn làm xong hết thảy.
Phó Gia Hiên còn chưa chính thức đi học, cho nên y cũng không biết ở thời đại này rốt cuộc là đang dạy và học những loại kiến thức nào.
Nhìn Cố Văn Quân bày sách vở ra bàn, tuy rằng đếm đếm cũng có hơn sáu bảy quyển, thế nhưng chủ yếu chỉ lặp đi lặp lại hai cái tiêu đề là Văn và Toán.
Phó Gia Hiên tò mò vươn tay ra chộp lấy quyển sách Toán đặt ở gần mình nhất, ánh mắt len lén nhìn Cố Văn Quân. Mắt thấy hắn không có phản ứng gì, y lúc này mới đem sách mở ra xem thử.
Không xem thì thôi, nhưng đã xem thì đúng là khiến cho người ta phải kinh ngạc.
Phó Gia Hiên lật ào ào một lượt liền hết quyển sách, sau đó lại vươn tay lấy quyển khác, cứ như vậy chỉ trong chốc lát, y liền đã đem mấy quyển sách Toán của Cố Văn Quân toàn bộ đều xem qua.
"Không hiểu có thể từ từ học, ban đầu nhìn thì có vẻ khó, nhưng nếu như ngươi hiểu được phương pháp giải, thì cũng rất đơn giản".
Cố Văn Quân nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Phó Gia Hiên, hắn tưởng rằng y bị mấy con số trong sách làm cho hoa cả mắt, cho nên liền hảo ý nhắc nhở một câu.
"Vâ...vâng, Hiên nhi biết rồi ạ". Phó Gia Hiên giật giật khóe miệng, sau đó cố gắng nặn ra một nụ cười.
Vốn đã chuẩn bị tâm lí trước rồi, thế nhưng khi chính thức gặp phải, Phó Gia Hiên vẫn là bị trình độ kiến thức này làm cho kinh ngạc đến không thể khép mồm được.
Sau khi đã đọc qua mấy quyển sách Toán của Cố Văn Quân, Phó Gia Hiên sâu sắc rút ra một cái kết luận chính là: Toán ở cổ đại, trình độ quả thực chỉ dừng lại ở cấp tiểu học của hiện đại. Ngoài cộng trừ nhân chia ra thì cũng không còn cái gì khác.
Chỉ là, Phó Gia Hiên kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng nhiều hơn chính là thở phào. Mấy phép Toán đơn giản thế này, đối với y liền chính là dễ hơn ăn cháo. Này đồng nghĩa với việc, y cũng không cần phải căng não ra để tiếp thu thêm kiến thức mới nữa rồi.