Chương : 3
Ngày hôm nay lúc cậu làm việc ở trường học, cả người có chút buồn.
Làm một giáo viên thể dục thanh nhàn nhất trong văn phòng, Lý Nhất Xuyên vào lúc này nhàn đến không có chuyện gì để làm. Hắn giậm chân một cái, tựa lưng vào ghế trượt tới bên cạnh Bạch Thiên, nói: “Bạch Thiên, tâm tình anh ngày hôm nay không tốt lắm a?”
Lý Nhất Xuyên cùng Bạch Thiên hai người bọn họ quen biết từ lúc mới bắt đầu công tác. Ngày hôm nay lúc cùng cậu chào hỏi, âm thanh của người này bình thường âm cuối có thể nghe thấy có một độ cong lên nhỏ đến mức không thể nghe thấy “Hi”, hiện tại âm cuối cũng đã bị đạp kéo xuống không có tinh thần. Mặc dù đối với những đồng nghiệp khác kỳ thực căn bản một chút cũng không nghe ra khác biệt, thế nhưng những người quen biết lại có khác biệt rất lớn…đi
Bạch Thiên người này bình thường rất ít nói, là loại người thích đem mình vùi đầu vào bàn làm việc. Mặc dù bề ngoài có vẻ là một người lạnh lùng, nhưng thực chất bên trong là một người có tính tình đôn hậu.
Lý Nhất Xuyên chống khuỷu tay ở trên bàn làm việc của cậu, áp sát tới quan sát vẻ mặt cậu, Bạch Thiên không thể nào tập trung chỉnh sửa bài tập. Cậu đặt bút trong tay xuống, lắp bắp giải thích chuyện ngày hôm qua cho Lý Nhất Xuyên nghe.
Bạch Thiên biểu đạt rất xoắn xuýt, Lý Nhất Xuyên chăm chú nghe nửa ngày, thật vất vả mới có thể lý giải ý của cậu trong câu nói: Em trai cậu – Bạch Hạo ngày hôm qua cùng bạn gái ầm ĩ một trận. Lý Nhất Xuyên rất khó hiểu, chuyện này cùng cậu có quan hệ gì?
Bạch Hạo tối hôm qua nghe thấy em trai cậu nói chuyện điện thoại ở sân thượng, nói cái gì mà “Em đừng có cố tình gây sự có được hay không”, “Em có ý gì” “Anh hiện tại không muốn cùng em nói những chuyện này”… Bạch Thiên cầm cái chén Mark trong tay, vốn là muốn đi rót nước, thế nhưng nghe được những lời vừa rồi, cậu đăm chiêu – dừng bước.
Cậu nhớ lúc trước Bạch Hạo cùng cô gái kia quan hệ không tệ, mặc dù không thể nói tình yêu mãnh liệt cùng như keo như sơn, nhưng chí ít xưa nay giữa hai bọn họ không hề cãi nhau. Thế nhưng sau cái hôm cô gái kia gặp cậu, liền trở nên có chút kỳ quái.
“Các đôi tình nhân trẻ đều sẽ cãi nhau mà, có cái gì khó hiểu đâu?” Lý Nhất Xuyên hỏi cậu. Bởi vì, bọn họ hình như là vì cậu mới cãi nhau nha. Nào có lần đầu gặp mặt mà lại ở trước mặt người ta làm ra loại chuyện như vậy, em dâu tương lai hẳn là cảm thấy hắn thật ngu ngốc đi. Bạch Hạo luôn đối với tình thương không có lòng tin, cậu đang lo lắng, mình sẽ không làm cho Bạch Hạo mất mặt đi.
Theo như luân ký thường tình, những gia đình trên phim truyền hình đều không phải là diễn như thế sao? Lên thành phố lập nghiệp, sau đó, cưới vợ sanh con trai, lại rước mẹ già lên, cùng nhau mà phụng dưỡng…
Bạch Thiên bổ não ra, em dâu tương lai cùng Bạch Hạo là vì mình mà cãi nhau, cảnh tượng hỗn loạn. Lý Nhất Xuyên thấy dáng vẻ cau mày của cậu, không thể làm gì khác hơn là đề nghị: “Tôi không cảm thấy là anh sai a, thế nhưng nếu không yên lòng, anh trực tiếp hỏi em trai anh thử xem.”
Bạch Thiên ngồi suy tư một hồi, phát hiện Lý Nhất Xuyên người này còn ngồi ở bên cạnh nhìn cậu chằm chằm, liền không nhịn được đẩy cái ghế hắn đang ngồi ra xa: “Anh đừng phiền tôi”.
Thế nhưng người này nói không phải không có lý, Bạch Thiên mặc dù không thể hiểu nổi những suy tư cong cong vẹo vẹo kia, nếu như nói thẳng ra, người làm anh trai như cậu, chắc là có thể cứu giúp một chút.
Làm một giáo viên thể dục thanh nhàn nhất trong văn phòng, Lý Nhất Xuyên vào lúc này nhàn đến không có chuyện gì để làm. Hắn giậm chân một cái, tựa lưng vào ghế trượt tới bên cạnh Bạch Thiên, nói: “Bạch Thiên, tâm tình anh ngày hôm nay không tốt lắm a?”
Lý Nhất Xuyên cùng Bạch Thiên hai người bọn họ quen biết từ lúc mới bắt đầu công tác. Ngày hôm nay lúc cùng cậu chào hỏi, âm thanh của người này bình thường âm cuối có thể nghe thấy có một độ cong lên nhỏ đến mức không thể nghe thấy “Hi”, hiện tại âm cuối cũng đã bị đạp kéo xuống không có tinh thần. Mặc dù đối với những đồng nghiệp khác kỳ thực căn bản một chút cũng không nghe ra khác biệt, thế nhưng những người quen biết lại có khác biệt rất lớn…đi
Bạch Thiên người này bình thường rất ít nói, là loại người thích đem mình vùi đầu vào bàn làm việc. Mặc dù bề ngoài có vẻ là một người lạnh lùng, nhưng thực chất bên trong là một người có tính tình đôn hậu.
Lý Nhất Xuyên chống khuỷu tay ở trên bàn làm việc của cậu, áp sát tới quan sát vẻ mặt cậu, Bạch Thiên không thể nào tập trung chỉnh sửa bài tập. Cậu đặt bút trong tay xuống, lắp bắp giải thích chuyện ngày hôm qua cho Lý Nhất Xuyên nghe.
Bạch Thiên biểu đạt rất xoắn xuýt, Lý Nhất Xuyên chăm chú nghe nửa ngày, thật vất vả mới có thể lý giải ý của cậu trong câu nói: Em trai cậu – Bạch Hạo ngày hôm qua cùng bạn gái ầm ĩ một trận. Lý Nhất Xuyên rất khó hiểu, chuyện này cùng cậu có quan hệ gì?
Bạch Hạo tối hôm qua nghe thấy em trai cậu nói chuyện điện thoại ở sân thượng, nói cái gì mà “Em đừng có cố tình gây sự có được hay không”, “Em có ý gì” “Anh hiện tại không muốn cùng em nói những chuyện này”… Bạch Thiên cầm cái chén Mark trong tay, vốn là muốn đi rót nước, thế nhưng nghe được những lời vừa rồi, cậu đăm chiêu – dừng bước.
Cậu nhớ lúc trước Bạch Hạo cùng cô gái kia quan hệ không tệ, mặc dù không thể nói tình yêu mãnh liệt cùng như keo như sơn, nhưng chí ít xưa nay giữa hai bọn họ không hề cãi nhau. Thế nhưng sau cái hôm cô gái kia gặp cậu, liền trở nên có chút kỳ quái.
“Các đôi tình nhân trẻ đều sẽ cãi nhau mà, có cái gì khó hiểu đâu?” Lý Nhất Xuyên hỏi cậu. Bởi vì, bọn họ hình như là vì cậu mới cãi nhau nha. Nào có lần đầu gặp mặt mà lại ở trước mặt người ta làm ra loại chuyện như vậy, em dâu tương lai hẳn là cảm thấy hắn thật ngu ngốc đi. Bạch Hạo luôn đối với tình thương không có lòng tin, cậu đang lo lắng, mình sẽ không làm cho Bạch Hạo mất mặt đi.
Theo như luân ký thường tình, những gia đình trên phim truyền hình đều không phải là diễn như thế sao? Lên thành phố lập nghiệp, sau đó, cưới vợ sanh con trai, lại rước mẹ già lên, cùng nhau mà phụng dưỡng…
Bạch Thiên bổ não ra, em dâu tương lai cùng Bạch Hạo là vì mình mà cãi nhau, cảnh tượng hỗn loạn. Lý Nhất Xuyên thấy dáng vẻ cau mày của cậu, không thể làm gì khác hơn là đề nghị: “Tôi không cảm thấy là anh sai a, thế nhưng nếu không yên lòng, anh trực tiếp hỏi em trai anh thử xem.”
Bạch Thiên ngồi suy tư một hồi, phát hiện Lý Nhất Xuyên người này còn ngồi ở bên cạnh nhìn cậu chằm chằm, liền không nhịn được đẩy cái ghế hắn đang ngồi ra xa: “Anh đừng phiền tôi”.
Thế nhưng người này nói không phải không có lý, Bạch Thiên mặc dù không thể hiểu nổi những suy tư cong cong vẹo vẹo kia, nếu như nói thẳng ra, người làm anh trai như cậu, chắc là có thể cứu giúp một chút.