Chương : 36
Đến ngày hai mươi tư tháng chạp toàn thôn càng hiện ra bầu không khí năm mới, tiểu hài tử có quần áo mới mặc sớm hơn .
Sáng sớm Lâm thúc mang theo dao đến nhà Hắc Muội, Phùng Quý lại bảo kêu thêm hai người ở thượng thôn đến hỗ trợ.
Vợ chồng Phùng Kim nghe được tin sáng sớm đã lần lượt tới nhà Hắc Muội.
Mấy nam nhân đem heo ấn ngã xuống đất, Lâm thúc cầm cây dao giết heo thậtdài đâm vào cổ heo để chảy hết máu bắt đầu ngâm nước sôi cạo lông.
Hắc Muội sớm thả ra tin đồn nhà nàng giết heo. Cho nên khi Lâm thúc lấy nội tạng xong, Hắc Muội bưng chậu liền cất vào trong bếp, sau đó bắt đầutheo dự định bán thịt.
Hai người hỗ trợ giết heo theoquy cũ cho mỗi người ba cân thịt, chủ giết heo chủ là bảy cân, trừ bỏnày đó Hắc Muội liền để lại một giò heo bán lấy tiền .
Vương Kiều Nga ở bên cạnh không kiếm chát được gì, mặt suy sụp như bà già,hàm sa xạ ảnh nói, “Người này a, không thể rất tham tài , còn phải trọng tình —— “
(hàm sa xạ ảnh : ném đá giấu tay)
Nói khiến Hắc Muội thật sự phiền , nói thẳng, “Nhị thẩm, heo đã giết xong cũng bán hết rồi thẩm xem náo nhiệt còn chưa đủ à!”
Bà không dám cùng Hắc Muội dây dưa lôi kéo Tiểu Phúc chạy đến trước mặtPhùng Quý, Tiểu Phúc nói như vẹt , “Đại bá, buổi tối con ở nhà bá ăn cơm được không?”
Phùng Quý người hiền lành khẳng định chỉcó thể nói được thôi, nhưng ông không nghĩ tới là trong chốc lát vợchồng Phùng Kim mang theo Hương Thảo và Phùng bà bà cùng nhau tới , cònluôn miệng nói Phùng Quý mời cả nhà bọn họ ăn cơm.
Hắc Muội tức không nói được, nghĩ nghĩ đem Béo Nha cùng Tứ Nha kêu vào bếp thầm thì một trận.
Đợi đến giữa trưa ăn cơm trên bàn chỉ bày hai tô rau, một tô xương hầm dưamuối, xương heo đều đã lốc sạch sẽ , một đĩa thịt xào ớt, thịt heo cùngớt đều cắt nhỏ trộn lẫn, phân cũng phân không ra.
Ba tỷmuội Hắc Muội đều là cao thủ ăn cay, nhưng cả nhà Vương Kiều Nga khôngai có thể ăn cay, trơ mắt nhìn ba người các nàng ăn.
Một bữa cơm Vương Kiều Nga đã tức đến no, sắc mặt Phùng bà bà cũng xanh mét .
Hắc Muội cuối cùng vẫn sợ Phùng Quý mắng, nên cầm gan heo và tim heo cho Phùng bà bà mang về nhà thế này mới xong việc.
Đợi các nàng vừa đi Hắc Muội bắt đầu hấp bún thịt, theo thông lệ, buổi tốinăm cũ cả nhà ăn cơm năm cũ, bún thịt của nàng rất thơm cũng không sợ có người lại đến thấy thèm .
Lúc xế chiều làm xong bún thịt Hắc Muội mới nhớ tới một chậu giấu cho gười nào đó.
Đợi Hắc Muội đưa vào vốn nghĩ chính mình đưa cơm trưa đã trễ thế này LâmTam Mộc khẳng định sẽ nghĩ biện pháp trừng phạt, nào biết vẻ mặt hắn vôcùng bình thản.
Hắc Muội có chút kỳ quái , theo dõi hắn muốn nhìn ra manh mối.
“Thế nào, bộ dáng ta đẹp như vậy sao?”
Lâm Tam Mộc lạnh lùng mở miệng.
Hắc Muội nghe xong khẽ nói một tiếng, “Không biết xấu hổ!” Xoay người đangchuẩn bị rời đi, hắn đột nhiên hỏi, “Ngươi vì sao đối với cả nhà nhịthúc ngươi phòng bị như vậy?”
“Còn phải hỏi sao, người như bọn họ nếu không đề phòng hai muội muội ta sao sống đến bây giờ.”
Hắc Muội nhìn ánh mắt hắn tìm tòi bỗng nhiên nghĩ tới có chút muốn phun, vì thế đem chuyện lúc bé kể ra, từ Vương Kiều Nga cùng Phùng bà bà liênthủ khi dễ Tú Cô, chiếm lấy nhà nàng gì đó, đến Hương Thảo đẩy Béo Nhavào nước, lại đến Tiểu Phúc đánh Tứ Nha, Hắc Muội nước miếng bay tứ tung nói gần một canh giờ .
Mà Lâm Tam Mộc cũng đã ăn sạch sẽ một chén bún thịt.
Buổi chiều người dân ra hồ nước mò cá , nhưng nhiều nhà họ Phùng như vậy chỉ có một hồ nước này, cho nên nhà Hắc Muội cũng chỉ có ba con cá khônglớn không nhỏ .
Nàng chuẩn bị buổi tối nấu mâm cơm tất niên sẽ làm một con còn hai con sẽ muối lại để giành.
Vì thế bữa cơm tất niên buổi tối liền thập phần phong phú , một con cá kho tàu, xương hầm củ lạc, bún thịt, còn có rau diếp xào.
Hắc Muội sớm đã đưa canh cho Tam Mộc, tâm trạng của nàng hôm nay tốt, đặtcanh xuống còn nói thêm câu, “Canh xương củ lạc bổ khí huyết , ngươithừa dịp còn nóng mau ăn, đêm nay tết ông táo, cũng chúc ngươi tết ôngTáo vui vẻ!”
Người trong phòng nhìn chén canh có chút thất thần , nghĩ tới lời Hắc Muội vừa nói ngồi như lão tăng ngồi thiền một lúc lâu.
Rất nhanh chợt nghe tiếng pháo ngoài cửa sổ, ngay sau đó từ nhà chínhtruyền đến tiếng hoan hô tiếu ngữ, bên trong hỗn loạn tiếng cười nói của Hắc Muội, còn có tiếng cười như chuông bạc của Béo Nha Tứ Nha.
Giờ khắc này Lâm Tam Mộc bỗng nhiên cảm thấy chính mình thật cô độc, ngồi bên giường vẫn không nhúc nhích.
Trong gian phòng tĩnh lặng không tiếng động, tựa hồ không có một tia người ở, trong không khí chỉ lưu động những dòng suy nghĩ.
Lúc Hắc Muội lại tiến vào gian phòng nhìn thấy tình cảnh như vậy, cho dùtrong bóng đêm chỉ thấy mơ hồ hình dáng của hắn nhưng nàng vẫn sâu sắccảm giác được hắn tịch mịch.
Vừa nghĩ hắn bất quá cũng chỉ là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi mà thôi.
Nàng từng bước đến gần, nhẹ giọng nói, “Ngươi có phải nhớ nhà không?”
Không nghe được trả lời, Hắc Muội cuối cùng ngồi ở bên cạnh hắn nói, “Qua năm mới miệng vết thương của ngươi hẳn là sẽ phục hồi như cũ , mau chóng về nhà đi, đừng làm những chuyện khiến người nhà lo lắng nữa !”
Hắc Muội nói lời này khẩu khí hoàn toàn là tư tưởng của một người gần ba mươi tuổi mà nói .
“Không có người sẽ lo lắng!”Hắn bỗng nhiên nói đến, âm thanh bình thản vô cùng, không mang theo một tia cảm xúc.
Trong lòng Hắc Muội nghĩ hắn khẳng định là không có thân nhân , liền khôngnói cái gì nữa, ma xui quỷ khiến vỗ vỗ vai hắn nói, “Ngủ sớm một chútđi, mấy ngày này ta mỗi ngày sẽ làm đồ ăn ngon cho ngươi ăn!”
ở phía sau nàng rời đi, Lâm Tam Mộc hai mắt u ám không rõ, quần áo trắngbệch, như một pho tượng điêu khắc, lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, thẳng đếnngoài cửa tiếng bước chân càng lúc càng xa ——
Hôm nay ngày hai mươi lăm tháng chạp Phùng Quý rốt cục gánh đậu hũ về nhà .
Đậu hũ về Hắc Muội sẽ phải bận rộn, rán bánh trôi, chiên đậu hũ, còn phảilàm chao, suốt một buổi sáng nàng đều bận rộn dưới bếp, thỉnh thoảng đưa chút đồ ăn cho Tú Cô chỉ bảo, lại thỉnh thoảng tiếp đón Béo Nha cùng Tứ Nha tới giải thèm.
Cuối cùng nghĩ nghĩ lại múc một chén đậu hũ vừa chiên xong, đưa vào cho Lâm Tam Mộc ăn.
Nào biết hắn vừa ăn vừa nói một câu khiến Hắc Muội điên, “Đậu hũ của ngươi còn rất non !”
Hắc Muội cũng không biết hắn rốt cuộc là cố ý hay vô tình , cuối cùng chỉ có thể thở phì phì rời đi.
Ăn qua cơm trưa Hắc Muội nói với Lâm Tam Mộc nàng muốn đi trấn một chuyến hỏi hắn có cần gì không, hắn lắc đầu.
Bất quá buổi tối Hắc Muội về nhà vẫn mua cho hắn một bộ y bào cùng haiquyển sách, nghĩ hắn một mình nhốt ở trong phòng giết thời gian cũngtốt.
Y bào này trắng trong thuần khiết phía trên có thêu hoa màu lam nhạt, cầm trong tay thực mềm mại, Hắc Muội tốn đúng haiđồng bạc, nhưng vừa nghĩ đến qua năm mới hắn một mình không thân khôngcố cũng đáng thương liền khẽ cắn môi mua.
Về đến nhà, Hắc Muội đem quần áo giũ ra vội tới cho Tam Mộc xem.
Lâm Tam Mộc nhìn quần áo liếc mắt một cái hờ hững cười không nói tốt, cũngkhông nói không tốt, đột nhiên hỏi một câu, “Ngươi cùng Bạch gia ở Thanh thành buôn bán?”
“Đúng vậy!”
Hắc Muội nghĩ hắn có lẽ thấy được bình sành trong rương gỗ phía trên có bảng hiệu tửu lâu Duyệt Lai.
“Kiếm tiền đủ cho cả nhà chi tiêu không?”
“Tàm tạm, dù sao so với trước kia mạnh hơn nhiều, “Hắc Muội nhìn hắn lại hỏi , “Ngươi hỏi cái này làm gì?”
“Không có gì, xem ra ngươi rất biết kiếm tiền .”
Này vốn là một câu khen ngợi, nhưng nghe vào tai Hắc Muội liền không thoải mái, nhìn hắn tự mình xem sách.
Nàng cũng lười so đo, chạy nhanh rời đi, bên ngoài mua về vài thứ còn chờ nàng xử lý.
Hồ giấy bút ngày hai mươi sáu tháng chạp, ý tứ là sắp viết câu đối xuân .
Hắc Muội trực tiếp cầm hai văn tiền đến nhà chồng Cát Tường, quả nhiênngười tìm con trai út Diệp Tĩnh nhà Diệp bà bà viết câu đối rất nhiều,Hắc Muội cũng lười đợi, trực tiếp cho tiền định lấy một bộ có sẵn rờiđi, kết quả Diệp Tĩnh bỗng nhiên ngẩng đầu đối với Hắc Muội nói, “HắcMuội, ngươi chờ một lát.”
Hắc Muội còn tưởng rằng hắn có chuyện gì, liền kiên nhẫn ở một bên cùng Cát Tường nói chuyện.
Một lát sau Diệp Tĩnh cầm một bức câu đối cho Hắc Muội, Hắc Muội mở ra vừathấy thì ra là câu trường phúc , hướng về phía Cát Tường nói, “tỷ, nămnay dán câu đối dài hơn!”
Diệp Tĩnh ở một bên cúi mắt vô cùng trầm tĩnh.
Hắc Muội nói cám ơn xong liền chạy nhanh về nhà . Nàng mang theo Béo Nha Tứ Nha vô cùng náo nhiệt dán câu đối.
Buổi chiều Ngô Bảo Nhi cùng huynh đệ Đại Thụ Vân ca đều qua nhà Hắc Muộichơi , Hắc Muội lấy ra mứt hoa quả mua từ trấn về chia cho bọn hắn ăn.
Trở lại bếp bắt đầu xào đậu phộng đậu tằm , mùi thơm bốc lên khiến bọn nhỏchảy nước miếng, Hắc Muội cũng không keo kiệt, trực tiếp cho mỗi ngườimột nắm.
Thời điểm ra khỏi phòng bếp lại nhìn thấy trong cửa sổ duỗi ra một cây rơm rạ, nàng không cần đến hỏi cũng biết hắnmuốn làm gì , trực tiếp múc một muôi đậu phộng đậu tằm đưa đi vào.
Nhưng đợi buổi tối nàng đi vào đưa cơm chiều nhìn thấy một muôi đậu đều ăn sạch liền sửng sốt.
“Ngươi ăn hết rồi, đậu phộng đậu tằm không tốt tiêu hóa ngươi đừng —— “
Hắc Muội còn chưa nói xong đã phát hiện Lâm Tam Mộc hơi chút không thoải mái.
Hắn dựa vào trên giường, khẽ cau mày, trong mắt không còn khí thế bức người nữa, ở trong mắt Hắc Muội thậm chí có chút điềm đạm đáng yêu.
“Có phải bụng trướng khí không?”
Hắc Muội chạy nhanh đi làm một chén cháo ngô bưng vào cho hắn uống.
Quay đầu ngẫm lại bộ dáng hắn đẹp như vậy cũng có bộ dạng trướng bụng khó chịu khi ăn nhiều đậu phộng cảm thấy thật buồn cười.
Hai mươi bảy giết gà.
Sáng sớm Phùng Quý ở trong rừng trúc bắt đầu nhổ lông gà , Hắc Muội cầm chén đi qua nhận lòng gà.
Giữa trưa xào một chén lớn lòng gà nấu cơm, cả nhà ăn luôn miệng khen ngon.
Toàn bộ gà đặt vào trong bình sành lại thả thêm táo đỏ gừng.
Hai mươi tám hấp bánh.
Hôm nay từng nhà đều hấp bánh.
Hắc Muội hấp là bánh ngô và bánh đậu đỏ, nhào bột ngô và bột đậu đỏ xongtạo thành hình rồi đặt trên lửa to chưng, một lồng hấp ra bánh ngô vàngóng ánh , một lồng hấp ra bánh đậu đỏ đỏ tươi , thập phần vui mừng.
Hấp xong cắt ra xếp chồng cao, ý nghĩa năm mới tốt hơn năm cũ.
Hai mươi chín vẫn bữa cơm đoàn viên.
Một ngày này dân quê đều phải mang theo cơm rượu lên núi tế bái trưởng bốiqua đời, vẫn như năm rồi Phùng Quý mang theo này nọ một mình lên núi tếbái phụ thân đã sớm qua đời của ông, Hắc Muội chưa thấy qua mặt ông nội.
Tế bái xong mang rượu và thức ăn về chia cho người trong nhà ăn ý nghĩalão nhân đã qua đời sẽ phù hộ con cháu trong nhà miễn họa tiêu tai.
Đêm ba mươi liền đốt pháo.
Hôm nay từ chạng vạng trong thôn Đại Diệp liền thay phiên treo pháo dài ,nhà ai treo pháo liền có nghĩa là nhà đó bắt đầu ăn bữa cơm đoàn viên .
Trên bàn nhà chính bày một bàn đồ ăn phong phú, gà thịt bò trứng đều đầy đủ hết .
Tú Cô mang cái bụng lớn ngồi dựa vào ghế cười tủm tỉm, Hắc Muội mang theo Béo Nha Tứ Nha bịt lỗ tai chờ Phùng Quý đốt pháo.
Cảnh tượng cả đám ngồi trong nhà chính chờ ăn bữa cơm đoàn viên sung sướng,Lâm Tam Mộc ở trong gian phòng thứ ba giờ phút này nghe nhất vang nhấtđộng , nhất cười nhất thanh, khuôn mặt bình tĩnh an tường, giống như hắn cũng là một thành viên trong đó.
Hắn có thể tưởng tượng được nương Hắc Muội dịu dàng mỉm cười, ánh mắt Phùng Quý hàm hậu hiềnlành, bộ dáng Béo Nha cùng Tứ Nha cười vui xinh đẹp còn có đôi mắt sánglạn của Hắc Muội, mặc dù trong các nàng trừ bỏ Hắc Muội ai cũng khôngbiết tồn tại của hắn.
Sáng sớm Lâm thúc mang theo dao đến nhà Hắc Muội, Phùng Quý lại bảo kêu thêm hai người ở thượng thôn đến hỗ trợ.
Vợ chồng Phùng Kim nghe được tin sáng sớm đã lần lượt tới nhà Hắc Muội.
Mấy nam nhân đem heo ấn ngã xuống đất, Lâm thúc cầm cây dao giết heo thậtdài đâm vào cổ heo để chảy hết máu bắt đầu ngâm nước sôi cạo lông.
Hắc Muội sớm thả ra tin đồn nhà nàng giết heo. Cho nên khi Lâm thúc lấy nội tạng xong, Hắc Muội bưng chậu liền cất vào trong bếp, sau đó bắt đầutheo dự định bán thịt.
Hai người hỗ trợ giết heo theoquy cũ cho mỗi người ba cân thịt, chủ giết heo chủ là bảy cân, trừ bỏnày đó Hắc Muội liền để lại một giò heo bán lấy tiền .
Vương Kiều Nga ở bên cạnh không kiếm chát được gì, mặt suy sụp như bà già,hàm sa xạ ảnh nói, “Người này a, không thể rất tham tài , còn phải trọng tình —— “
(hàm sa xạ ảnh : ném đá giấu tay)
Nói khiến Hắc Muội thật sự phiền , nói thẳng, “Nhị thẩm, heo đã giết xong cũng bán hết rồi thẩm xem náo nhiệt còn chưa đủ à!”
Bà không dám cùng Hắc Muội dây dưa lôi kéo Tiểu Phúc chạy đến trước mặtPhùng Quý, Tiểu Phúc nói như vẹt , “Đại bá, buổi tối con ở nhà bá ăn cơm được không?”
Phùng Quý người hiền lành khẳng định chỉcó thể nói được thôi, nhưng ông không nghĩ tới là trong chốc lát vợchồng Phùng Kim mang theo Hương Thảo và Phùng bà bà cùng nhau tới , cònluôn miệng nói Phùng Quý mời cả nhà bọn họ ăn cơm.
Hắc Muội tức không nói được, nghĩ nghĩ đem Béo Nha cùng Tứ Nha kêu vào bếp thầm thì một trận.
Đợi đến giữa trưa ăn cơm trên bàn chỉ bày hai tô rau, một tô xương hầm dưamuối, xương heo đều đã lốc sạch sẽ , một đĩa thịt xào ớt, thịt heo cùngớt đều cắt nhỏ trộn lẫn, phân cũng phân không ra.
Ba tỷmuội Hắc Muội đều là cao thủ ăn cay, nhưng cả nhà Vương Kiều Nga khôngai có thể ăn cay, trơ mắt nhìn ba người các nàng ăn.
Một bữa cơm Vương Kiều Nga đã tức đến no, sắc mặt Phùng bà bà cũng xanh mét .
Hắc Muội cuối cùng vẫn sợ Phùng Quý mắng, nên cầm gan heo và tim heo cho Phùng bà bà mang về nhà thế này mới xong việc.
Đợi các nàng vừa đi Hắc Muội bắt đầu hấp bún thịt, theo thông lệ, buổi tốinăm cũ cả nhà ăn cơm năm cũ, bún thịt của nàng rất thơm cũng không sợ có người lại đến thấy thèm .
Lúc xế chiều làm xong bún thịt Hắc Muội mới nhớ tới một chậu giấu cho gười nào đó.
Đợi Hắc Muội đưa vào vốn nghĩ chính mình đưa cơm trưa đã trễ thế này LâmTam Mộc khẳng định sẽ nghĩ biện pháp trừng phạt, nào biết vẻ mặt hắn vôcùng bình thản.
Hắc Muội có chút kỳ quái , theo dõi hắn muốn nhìn ra manh mối.
“Thế nào, bộ dáng ta đẹp như vậy sao?”
Lâm Tam Mộc lạnh lùng mở miệng.
Hắc Muội nghe xong khẽ nói một tiếng, “Không biết xấu hổ!” Xoay người đangchuẩn bị rời đi, hắn đột nhiên hỏi, “Ngươi vì sao đối với cả nhà nhịthúc ngươi phòng bị như vậy?”
“Còn phải hỏi sao, người như bọn họ nếu không đề phòng hai muội muội ta sao sống đến bây giờ.”
Hắc Muội nhìn ánh mắt hắn tìm tòi bỗng nhiên nghĩ tới có chút muốn phun, vì thế đem chuyện lúc bé kể ra, từ Vương Kiều Nga cùng Phùng bà bà liênthủ khi dễ Tú Cô, chiếm lấy nhà nàng gì đó, đến Hương Thảo đẩy Béo Nhavào nước, lại đến Tiểu Phúc đánh Tứ Nha, Hắc Muội nước miếng bay tứ tung nói gần một canh giờ .
Mà Lâm Tam Mộc cũng đã ăn sạch sẽ một chén bún thịt.
Buổi chiều người dân ra hồ nước mò cá , nhưng nhiều nhà họ Phùng như vậy chỉ có một hồ nước này, cho nên nhà Hắc Muội cũng chỉ có ba con cá khônglớn không nhỏ .
Nàng chuẩn bị buổi tối nấu mâm cơm tất niên sẽ làm một con còn hai con sẽ muối lại để giành.
Vì thế bữa cơm tất niên buổi tối liền thập phần phong phú , một con cá kho tàu, xương hầm củ lạc, bún thịt, còn có rau diếp xào.
Hắc Muội sớm đã đưa canh cho Tam Mộc, tâm trạng của nàng hôm nay tốt, đặtcanh xuống còn nói thêm câu, “Canh xương củ lạc bổ khí huyết , ngươithừa dịp còn nóng mau ăn, đêm nay tết ông táo, cũng chúc ngươi tết ôngTáo vui vẻ!”
Người trong phòng nhìn chén canh có chút thất thần , nghĩ tới lời Hắc Muội vừa nói ngồi như lão tăng ngồi thiền một lúc lâu.
Rất nhanh chợt nghe tiếng pháo ngoài cửa sổ, ngay sau đó từ nhà chínhtruyền đến tiếng hoan hô tiếu ngữ, bên trong hỗn loạn tiếng cười nói của Hắc Muội, còn có tiếng cười như chuông bạc của Béo Nha Tứ Nha.
Giờ khắc này Lâm Tam Mộc bỗng nhiên cảm thấy chính mình thật cô độc, ngồi bên giường vẫn không nhúc nhích.
Trong gian phòng tĩnh lặng không tiếng động, tựa hồ không có một tia người ở, trong không khí chỉ lưu động những dòng suy nghĩ.
Lúc Hắc Muội lại tiến vào gian phòng nhìn thấy tình cảnh như vậy, cho dùtrong bóng đêm chỉ thấy mơ hồ hình dáng của hắn nhưng nàng vẫn sâu sắccảm giác được hắn tịch mịch.
Vừa nghĩ hắn bất quá cũng chỉ là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi mà thôi.
Nàng từng bước đến gần, nhẹ giọng nói, “Ngươi có phải nhớ nhà không?”
Không nghe được trả lời, Hắc Muội cuối cùng ngồi ở bên cạnh hắn nói, “Qua năm mới miệng vết thương của ngươi hẳn là sẽ phục hồi như cũ , mau chóng về nhà đi, đừng làm những chuyện khiến người nhà lo lắng nữa !”
Hắc Muội nói lời này khẩu khí hoàn toàn là tư tưởng của một người gần ba mươi tuổi mà nói .
“Không có người sẽ lo lắng!”Hắn bỗng nhiên nói đến, âm thanh bình thản vô cùng, không mang theo một tia cảm xúc.
Trong lòng Hắc Muội nghĩ hắn khẳng định là không có thân nhân , liền khôngnói cái gì nữa, ma xui quỷ khiến vỗ vỗ vai hắn nói, “Ngủ sớm một chútđi, mấy ngày này ta mỗi ngày sẽ làm đồ ăn ngon cho ngươi ăn!”
ở phía sau nàng rời đi, Lâm Tam Mộc hai mắt u ám không rõ, quần áo trắngbệch, như một pho tượng điêu khắc, lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, thẳng đếnngoài cửa tiếng bước chân càng lúc càng xa ——
Hôm nay ngày hai mươi lăm tháng chạp Phùng Quý rốt cục gánh đậu hũ về nhà .
Đậu hũ về Hắc Muội sẽ phải bận rộn, rán bánh trôi, chiên đậu hũ, còn phảilàm chao, suốt một buổi sáng nàng đều bận rộn dưới bếp, thỉnh thoảng đưa chút đồ ăn cho Tú Cô chỉ bảo, lại thỉnh thoảng tiếp đón Béo Nha cùng Tứ Nha tới giải thèm.
Cuối cùng nghĩ nghĩ lại múc một chén đậu hũ vừa chiên xong, đưa vào cho Lâm Tam Mộc ăn.
Nào biết hắn vừa ăn vừa nói một câu khiến Hắc Muội điên, “Đậu hũ của ngươi còn rất non !”
Hắc Muội cũng không biết hắn rốt cuộc là cố ý hay vô tình , cuối cùng chỉ có thể thở phì phì rời đi.
Ăn qua cơm trưa Hắc Muội nói với Lâm Tam Mộc nàng muốn đi trấn một chuyến hỏi hắn có cần gì không, hắn lắc đầu.
Bất quá buổi tối Hắc Muội về nhà vẫn mua cho hắn một bộ y bào cùng haiquyển sách, nghĩ hắn một mình nhốt ở trong phòng giết thời gian cũngtốt.
Y bào này trắng trong thuần khiết phía trên có thêu hoa màu lam nhạt, cầm trong tay thực mềm mại, Hắc Muội tốn đúng haiđồng bạc, nhưng vừa nghĩ đến qua năm mới hắn một mình không thân khôngcố cũng đáng thương liền khẽ cắn môi mua.
Về đến nhà, Hắc Muội đem quần áo giũ ra vội tới cho Tam Mộc xem.
Lâm Tam Mộc nhìn quần áo liếc mắt một cái hờ hững cười không nói tốt, cũngkhông nói không tốt, đột nhiên hỏi một câu, “Ngươi cùng Bạch gia ở Thanh thành buôn bán?”
“Đúng vậy!”
Hắc Muội nghĩ hắn có lẽ thấy được bình sành trong rương gỗ phía trên có bảng hiệu tửu lâu Duyệt Lai.
“Kiếm tiền đủ cho cả nhà chi tiêu không?”
“Tàm tạm, dù sao so với trước kia mạnh hơn nhiều, “Hắc Muội nhìn hắn lại hỏi , “Ngươi hỏi cái này làm gì?”
“Không có gì, xem ra ngươi rất biết kiếm tiền .”
Này vốn là một câu khen ngợi, nhưng nghe vào tai Hắc Muội liền không thoải mái, nhìn hắn tự mình xem sách.
Nàng cũng lười so đo, chạy nhanh rời đi, bên ngoài mua về vài thứ còn chờ nàng xử lý.
Hồ giấy bút ngày hai mươi sáu tháng chạp, ý tứ là sắp viết câu đối xuân .
Hắc Muội trực tiếp cầm hai văn tiền đến nhà chồng Cát Tường, quả nhiênngười tìm con trai út Diệp Tĩnh nhà Diệp bà bà viết câu đối rất nhiều,Hắc Muội cũng lười đợi, trực tiếp cho tiền định lấy một bộ có sẵn rờiđi, kết quả Diệp Tĩnh bỗng nhiên ngẩng đầu đối với Hắc Muội nói, “HắcMuội, ngươi chờ một lát.”
Hắc Muội còn tưởng rằng hắn có chuyện gì, liền kiên nhẫn ở một bên cùng Cát Tường nói chuyện.
Một lát sau Diệp Tĩnh cầm một bức câu đối cho Hắc Muội, Hắc Muội mở ra vừathấy thì ra là câu trường phúc , hướng về phía Cát Tường nói, “tỷ, nămnay dán câu đối dài hơn!”
Diệp Tĩnh ở một bên cúi mắt vô cùng trầm tĩnh.
Hắc Muội nói cám ơn xong liền chạy nhanh về nhà . Nàng mang theo Béo Nha Tứ Nha vô cùng náo nhiệt dán câu đối.
Buổi chiều Ngô Bảo Nhi cùng huynh đệ Đại Thụ Vân ca đều qua nhà Hắc Muộichơi , Hắc Muội lấy ra mứt hoa quả mua từ trấn về chia cho bọn hắn ăn.
Trở lại bếp bắt đầu xào đậu phộng đậu tằm , mùi thơm bốc lên khiến bọn nhỏchảy nước miếng, Hắc Muội cũng không keo kiệt, trực tiếp cho mỗi ngườimột nắm.
Thời điểm ra khỏi phòng bếp lại nhìn thấy trong cửa sổ duỗi ra một cây rơm rạ, nàng không cần đến hỏi cũng biết hắnmuốn làm gì , trực tiếp múc một muôi đậu phộng đậu tằm đưa đi vào.
Nhưng đợi buổi tối nàng đi vào đưa cơm chiều nhìn thấy một muôi đậu đều ăn sạch liền sửng sốt.
“Ngươi ăn hết rồi, đậu phộng đậu tằm không tốt tiêu hóa ngươi đừng —— “
Hắc Muội còn chưa nói xong đã phát hiện Lâm Tam Mộc hơi chút không thoải mái.
Hắn dựa vào trên giường, khẽ cau mày, trong mắt không còn khí thế bức người nữa, ở trong mắt Hắc Muội thậm chí có chút điềm đạm đáng yêu.
“Có phải bụng trướng khí không?”
Hắc Muội chạy nhanh đi làm một chén cháo ngô bưng vào cho hắn uống.
Quay đầu ngẫm lại bộ dáng hắn đẹp như vậy cũng có bộ dạng trướng bụng khó chịu khi ăn nhiều đậu phộng cảm thấy thật buồn cười.
Hai mươi bảy giết gà.
Sáng sớm Phùng Quý ở trong rừng trúc bắt đầu nhổ lông gà , Hắc Muội cầm chén đi qua nhận lòng gà.
Giữa trưa xào một chén lớn lòng gà nấu cơm, cả nhà ăn luôn miệng khen ngon.
Toàn bộ gà đặt vào trong bình sành lại thả thêm táo đỏ gừng.
Hai mươi tám hấp bánh.
Hôm nay từng nhà đều hấp bánh.
Hắc Muội hấp là bánh ngô và bánh đậu đỏ, nhào bột ngô và bột đậu đỏ xongtạo thành hình rồi đặt trên lửa to chưng, một lồng hấp ra bánh ngô vàngóng ánh , một lồng hấp ra bánh đậu đỏ đỏ tươi , thập phần vui mừng.
Hấp xong cắt ra xếp chồng cao, ý nghĩa năm mới tốt hơn năm cũ.
Hai mươi chín vẫn bữa cơm đoàn viên.
Một ngày này dân quê đều phải mang theo cơm rượu lên núi tế bái trưởng bốiqua đời, vẫn như năm rồi Phùng Quý mang theo này nọ một mình lên núi tếbái phụ thân đã sớm qua đời của ông, Hắc Muội chưa thấy qua mặt ông nội.
Tế bái xong mang rượu và thức ăn về chia cho người trong nhà ăn ý nghĩalão nhân đã qua đời sẽ phù hộ con cháu trong nhà miễn họa tiêu tai.
Đêm ba mươi liền đốt pháo.
Hôm nay từ chạng vạng trong thôn Đại Diệp liền thay phiên treo pháo dài ,nhà ai treo pháo liền có nghĩa là nhà đó bắt đầu ăn bữa cơm đoàn viên .
Trên bàn nhà chính bày một bàn đồ ăn phong phú, gà thịt bò trứng đều đầy đủ hết .
Tú Cô mang cái bụng lớn ngồi dựa vào ghế cười tủm tỉm, Hắc Muội mang theo Béo Nha Tứ Nha bịt lỗ tai chờ Phùng Quý đốt pháo.
Cảnh tượng cả đám ngồi trong nhà chính chờ ăn bữa cơm đoàn viên sung sướng,Lâm Tam Mộc ở trong gian phòng thứ ba giờ phút này nghe nhất vang nhấtđộng , nhất cười nhất thanh, khuôn mặt bình tĩnh an tường, giống như hắn cũng là một thành viên trong đó.
Hắn có thể tưởng tượng được nương Hắc Muội dịu dàng mỉm cười, ánh mắt Phùng Quý hàm hậu hiềnlành, bộ dáng Béo Nha cùng Tứ Nha cười vui xinh đẹp còn có đôi mắt sánglạn của Hắc Muội, mặc dù trong các nàng trừ bỏ Hắc Muội ai cũng khôngbiết tồn tại của hắn.