Chương 28: Con Rối Tiểu Hoàng Đế (9)
Sơ Nghiên nhìn Toàn Cơ đang suy tư, bộ dáng hắn vô cùng chăm chú và nghiêm túc nhìn bàn cờ, mắt hắn hơi rũ xuống, lông mi khẽ chớp. Tựa hồ phát hiện Sơ Nghiên đang nhìn hắn, lúc này mới ngẩng đầu.
"Bệ hạ, làm sao vậy?"
Sơ Nghiên chống tay lên bàn, nhìn hắn:
"Sao ngươi lại làm Quốc sư?"
"... có lẽ là thiên mệnh đi."
Toàn Cơ nói, sau đó đưa tay, hạ cờ.
"Bệ hạ, người thua rồi."
"... Ừ."
Sơ Nghiên buông mắt nhìn, chậm rãi nói.
Tiểu tử này cũng hay thật, kỳ nghệ tiến bộ hơn trước nhiều.
Toàn Cơ ngồi ngay ngắn trước mặt Sơ Nghiên, hắn nhìn nàng hồi lâu, cũng không thấy nàng phản ứng, mới lên tiếng.
"Hôm nay người có chút không tập trung, là có tâm sự gì sao?"
Sơ Nghiên chậm rãi nói:
"... không có gì, chút chuyện này còn chưa làm khó được trẫm."
Không phải là công lược thôi sao? Nàng... làm được.
Sơ Nghiên xua tay, ngẩng đầu nhìn trời một chút, nói:
"Cũng trưa rồi, Quốc sư có muốn cùng trẫm dùng thiện?"
Toàn Cơ sửng sốt một chút, sau đó đứng lên, cong người hành lễ.
"Vi thần tuân chỉ."
_____
Sơ Nghiên dùng bữa ở Trích Tinh điện, sau đó mới rời đi. Nàng về đến tẩm cung, mới nhớ đến buổi sớm hạ triều ma ma thân cận của thái hậu đến tìm, chợt dừng bước chân.
"Bãi giá Trường Lạc cung."
Dù sao vị Thái hậu này không gặp được nàng, chắc chắn sẽ không cam lòng dừng lại. Hiện tại thuận tiện, liền giải quyết một thể.
"Ký chủ, Thái hậu này cũng coi như nhân vật quan trọng, cùng mẫu thân nữ chủ là khuê mật, coi như là một loại bàn tay vàng của nữ chủ."
Bước chân Sơ Nghiên hơi dừng lại, còn có thao tác này à? Kia, nàng liền tạm thời không thể giải quyết bà ta rồi.
Sơ Nghiên nghĩ nghĩ, muốn xoay người rời đi. Chỉ là nàng vừa xoay người liền bị một thanh âm vang lên chặn lại bước chân.
"Bệ hạ đến cửa, cũng không muốn đến gặp ai gia sao?"
Sơ Nghiên dừng bước, cung nữ thái giám hai bên đồng loạt hành lễ.
"Tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
"Tham kiến thái hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an."
"Mẫu hậu."
Sơ Nghiên xoay người, nhàn nhạt mở miệng, cũng không có ý định bước tới.
Thái hậu trang nghiêm mà đứng, cử chỉ tao nhã, dung nhan mỹ lệ, cung trang xa xỉ diễm lệ. Nói đến thái hậu, tuổi không lớn, ước chừng ba mươi, bản dưỡng vô cùng tốt, nhìn không khác thiếu nữ là bao. Bà ta giơ tay, giọng nói uy nghiêm lạnh lùng vang lên.
"Được rồi, đều bình thân đi."
"Tạ ơn thái hậu, tạ ơn bệ hạ."
Các cung nữ thái giám đều đồng loạt đứng lên. Thái hậu đi đến trước mặt Sơ Nghiên, hỏi:
"Bệ hạ vào trong trò chuyện."
Dứt lời, bà ta xoay người dẫn người đi vào. Sơ Nghiên cũng chậm rãi theo sau.
"Ký chủ, thái hậu chắc chắn tìm chị để yêu cầu lập hậu cung nha!"
Thiên Hoa nhìn Thái hậu, hí hửng lên tiếng. Sơ Nghiên tò mò hỏi lại nó:
"Bà ta không phải mẹ ruột ta sao? Bà ấy biết ta không phải nam nhân."
Thiên Hoa nghĩ nghĩ, cũng đúng nha. Ký chủ là nữ tử, muốn tìm hậu cung cũng phải là nam phi nha!
Sơ Nghiên đi vào điện, Thái hậu đã ngồi ở chủ vị, hành động này hoàn toàn không xem vị hoàng đế như nàng ra gì.
"... nghe ma ma nói mẫu hậu tìm trẫm, không biết có chuyện gì?"
Thái hậu nhìn Sơ Nghiên đứng bên dưới, nàng trường thân ngọc lập, hai tay phụ phía sau đứng đó, hoàn toàn không có ý định ngồi xuống trò chuyện. Thái hậu khá ngạc nhiên, không biết tại sao, cảm giác Tần Quân so với trước đây thật khác biệt, chỉ là khác biệt chỗ nào, quả thật khó nói.
"Bệ hạ ngồi đi, ai gia có chuyện muốn thương lượng với con."
Bà quay sang đám cung nữ trong điện, nói:
"Đều lui hết đi."
"Dạ."
Đám cung nữ lui xuống, chỉ lưu lại vị ma ma thân cận của Thái hậu, sau đó cung nữ lui ra đem cửa điện đóng lại.
Sơ Nghiên cũng không chần chờ, bước lên bục, cùng Thái hậu ngồi đối diện.
Thái hậu nhìn nàng một hồi, cảm thấy nữ nhi này của nàng đúng là ngày càng không xem nàng ra gì, hoàn toàn không sợ hãi nàng như trước.
Thái hậu xoa nhẹ móng tay giả, lạnh nhạt lên tiếng:
"Quân Nhi, con cũng đã gần mười tám tuổi rồi, cũng nên lập hậu cung rồi."
Sơ Nghiên nhìn thái độ của bà, bình tĩnh mà hỏi lại:
"Mẫu hậu, ngài cũng biết thân phận của trẫm, còn cưới vợ sinh con nối dõi sao?"
Động tác trên tay của Thái hậu hơi dừng lại, nhưng cũng chỉ trong chốc lát, bà ta lại nói:
"Quân Nhi, con đang nói cái gì? Con là nhi tử của ta, là thiên tử của Đại Tần, sao lại không thể sinh con nối dõi?"
Sơ Nghiên nghe lời này, liền biết bà ta hoàn toàn muốn phủ nhận thân phận nữ nhi của nàng. Cái bà ta muốn là đứng đầu lục cung, còn về các tú nữ phi tần kia, hay đứa con này là nàng sẽ gặp vấn đề gì. Sơ Nghiên cũng không chút để ý, chỉ nói:
"Vậy thì tùy ý mẫu hậu sắp xếp."
"Vậy thì đợi đến mùa xuân năm nay, ai gia liền thay bệ hạ tổ chức tuyển tú, chọn vài vị phi tần cho bệ hạ."
Sơ Nghiên im lặng dùng trà, cũng không nói gì thêm. Nàng chỉ ngồi chốc lát liền cáo từ rời đi.
Thời tiết đang vào thu, tiết trời ấm áp, Sơ Nghiên bước dài trên hành cung, ánh hoàng hôn vàng rực phủ lên mặt đất, có chút vàng rực đến không chân thật.
Nàng dời bước đi ngang ngự hoa viên, thế nhưng không ngờ lại gặp người quen.
Là Toàn Cơ quốc sư.
Hắn lại đến ngự hoa viên tìm cái gì đó. Nàng cũng gặp phải hai lần rồi đi? Tên này có thứ gì cần tìm trong ngự hoa viên à?
"Ký chủ, cơ hội tốt! Chúng ta qua giúp đỡ hắn đi!"
Thiên Hoa nhìn thấy Toàn Cơ, liền không quên nhắc nhở Sơ Nghiên làm nhiệm vụ.
Buổi sáng đánh cờ một hồi, độ hảo cảm là đến 45%, gần hoàn thành được một nửa tiến độ rồi.
Sơ Nghiên chậm rì rì đi qua, đứng phía sau lưng hắn. Toàn Cơ tựa hồ không phát hiện ra nàng, vẫn chăm chú làm việc.
Sơ Nghiên rũ mắt nhìn, Toàn Cơ xoăn tay áo dài rộng lên, chăm chú mà chăm sóc cây.
Đây là sở thích chơi cây cảnh à?
Làm Quốc sư rảnh rỗi như vậy?
Hắn muốn chuyển sang làm nghệ nhân chăm sóc cây cảnh?
Sơ Nghiên thấy hắn vẫn chăm chú làm việc, không khỏi lên tiếng:
"Quốc sư thích chăm sóc cây vậy sao?"
Thanh âm nàng đột ngột vang lên, Toàn Cơ giật mình, phản xạ tự nhiên mà giơ tay đánh tới, Sơ Nghiên không nghĩ tới hắn ra tay, nhưng cũng theo phản xạ đón lấy.
Sơ Nghiên bị chấn lùi về sau, Toàn Cơ lúc này cũng nhìn rõ người phía sau, nhanh chóng thu hồi công kích. Bất quá hắn thu hồi bất ngờ, không kịp lấy đà, cứ thế ngã nhào đến Sơ Nghiên.
Mà Sơ Nghiên lại không nghĩ hắn đột nhiên thu hồi quyền, hơn nữa nàng còn đang nghiêng người, không kịp né tránh, chỉ có thể chấp nhận tiếp hắn ngã xuống.
Rầm!
"Bệ hạ!"
"Quốc sư!"
Hai người một trên một dưới ngã trên mặt đất, chỉ là Sơ Nghiên nằm trên, Toàn Cơ nằm dưới. Chuyện này thật ra là lúc chạm vào Sơ Nghiên, Toàn Cơ đã ôm nàng xoay người lại, để bản thân tiếp đất trước.
Toàn Cơ lấy thân mình đỡ Sơ Nghiên, mày hơi nhăn một chút, sau đó lo lắng hỏi:
"Bệ hạ, người không sao chứ?"
[Ting, Độ hảo cảm cộng 10%, độ hảo cảm hiện tại là 55%]
Sơ Nghiên im lặng một hồi, đẩy Toàn Cơ ra, sau đó đứng dậy.
"Bệ hạ, người không sao chứ?"
Tiểu Vân Tử vội vàng chạy đến, lo lắng hỏi.
Sơ Nghiên rũ mắt không nói, Toàn Cơ cũng từ dưới đất đứng lên, bạch bào của hắn nhiễm cát bụi, đều bẩn.
"Quốc sư đại nhân, ngài không sao chứ?"
"Không sao."
Toàn Cơ lắc đầu, lại nhìn Sơ Nghiên, hắn cảm thấy thần sắc bệ hạ không tốt lắm, thử thăm dò hỏi.
"Bệ hạ?"
"Ký...chủ?"
Không chỉ Toàn Cơ, mà Thiên Hoa cũng cảm thấy không đúng, nó cũng đang kêu Sơ Nghiên. Biểu cảm này của ký chủ... lần đầu nó thấy nha.
Hồi lâu sau, Sơ Nghiên ngẩng đầu, biểu cảm trong mắt thập phần lạnh lẽo. Toàn Cơ cũng không nhịn được lùi một bước. Nhưng mà rất nhanh sao đó, Sơ Nghiên rũ mắt, mới mở miệng nói:
"Không sao."
Dứt lời, liền xoay người dẫn đầu rời đi. Để lại Toàn Cơ ngơ ngác đứng tại chỗ.
Hắn... vừa rồi là nhìn lầm sao?
______
Mọi người đoán vì sao Nghiên lão đại tức giận nào ?
"Bệ hạ, làm sao vậy?"
Sơ Nghiên chống tay lên bàn, nhìn hắn:
"Sao ngươi lại làm Quốc sư?"
"... có lẽ là thiên mệnh đi."
Toàn Cơ nói, sau đó đưa tay, hạ cờ.
"Bệ hạ, người thua rồi."
"... Ừ."
Sơ Nghiên buông mắt nhìn, chậm rãi nói.
Tiểu tử này cũng hay thật, kỳ nghệ tiến bộ hơn trước nhiều.
Toàn Cơ ngồi ngay ngắn trước mặt Sơ Nghiên, hắn nhìn nàng hồi lâu, cũng không thấy nàng phản ứng, mới lên tiếng.
"Hôm nay người có chút không tập trung, là có tâm sự gì sao?"
Sơ Nghiên chậm rãi nói:
"... không có gì, chút chuyện này còn chưa làm khó được trẫm."
Không phải là công lược thôi sao? Nàng... làm được.
Sơ Nghiên xua tay, ngẩng đầu nhìn trời một chút, nói:
"Cũng trưa rồi, Quốc sư có muốn cùng trẫm dùng thiện?"
Toàn Cơ sửng sốt một chút, sau đó đứng lên, cong người hành lễ.
"Vi thần tuân chỉ."
_____
Sơ Nghiên dùng bữa ở Trích Tinh điện, sau đó mới rời đi. Nàng về đến tẩm cung, mới nhớ đến buổi sớm hạ triều ma ma thân cận của thái hậu đến tìm, chợt dừng bước chân.
"Bãi giá Trường Lạc cung."
Dù sao vị Thái hậu này không gặp được nàng, chắc chắn sẽ không cam lòng dừng lại. Hiện tại thuận tiện, liền giải quyết một thể.
"Ký chủ, Thái hậu này cũng coi như nhân vật quan trọng, cùng mẫu thân nữ chủ là khuê mật, coi như là một loại bàn tay vàng của nữ chủ."
Bước chân Sơ Nghiên hơi dừng lại, còn có thao tác này à? Kia, nàng liền tạm thời không thể giải quyết bà ta rồi.
Sơ Nghiên nghĩ nghĩ, muốn xoay người rời đi. Chỉ là nàng vừa xoay người liền bị một thanh âm vang lên chặn lại bước chân.
"Bệ hạ đến cửa, cũng không muốn đến gặp ai gia sao?"
Sơ Nghiên dừng bước, cung nữ thái giám hai bên đồng loạt hành lễ.
"Tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
"Tham kiến thái hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an."
"Mẫu hậu."
Sơ Nghiên xoay người, nhàn nhạt mở miệng, cũng không có ý định bước tới.
Thái hậu trang nghiêm mà đứng, cử chỉ tao nhã, dung nhan mỹ lệ, cung trang xa xỉ diễm lệ. Nói đến thái hậu, tuổi không lớn, ước chừng ba mươi, bản dưỡng vô cùng tốt, nhìn không khác thiếu nữ là bao. Bà ta giơ tay, giọng nói uy nghiêm lạnh lùng vang lên.
"Được rồi, đều bình thân đi."
"Tạ ơn thái hậu, tạ ơn bệ hạ."
Các cung nữ thái giám đều đồng loạt đứng lên. Thái hậu đi đến trước mặt Sơ Nghiên, hỏi:
"Bệ hạ vào trong trò chuyện."
Dứt lời, bà ta xoay người dẫn người đi vào. Sơ Nghiên cũng chậm rãi theo sau.
"Ký chủ, thái hậu chắc chắn tìm chị để yêu cầu lập hậu cung nha!"
Thiên Hoa nhìn Thái hậu, hí hửng lên tiếng. Sơ Nghiên tò mò hỏi lại nó:
"Bà ta không phải mẹ ruột ta sao? Bà ấy biết ta không phải nam nhân."
Thiên Hoa nghĩ nghĩ, cũng đúng nha. Ký chủ là nữ tử, muốn tìm hậu cung cũng phải là nam phi nha!
Sơ Nghiên đi vào điện, Thái hậu đã ngồi ở chủ vị, hành động này hoàn toàn không xem vị hoàng đế như nàng ra gì.
"... nghe ma ma nói mẫu hậu tìm trẫm, không biết có chuyện gì?"
Thái hậu nhìn Sơ Nghiên đứng bên dưới, nàng trường thân ngọc lập, hai tay phụ phía sau đứng đó, hoàn toàn không có ý định ngồi xuống trò chuyện. Thái hậu khá ngạc nhiên, không biết tại sao, cảm giác Tần Quân so với trước đây thật khác biệt, chỉ là khác biệt chỗ nào, quả thật khó nói.
"Bệ hạ ngồi đi, ai gia có chuyện muốn thương lượng với con."
Bà quay sang đám cung nữ trong điện, nói:
"Đều lui hết đi."
"Dạ."
Đám cung nữ lui xuống, chỉ lưu lại vị ma ma thân cận của Thái hậu, sau đó cung nữ lui ra đem cửa điện đóng lại.
Sơ Nghiên cũng không chần chờ, bước lên bục, cùng Thái hậu ngồi đối diện.
Thái hậu nhìn nàng một hồi, cảm thấy nữ nhi này của nàng đúng là ngày càng không xem nàng ra gì, hoàn toàn không sợ hãi nàng như trước.
Thái hậu xoa nhẹ móng tay giả, lạnh nhạt lên tiếng:
"Quân Nhi, con cũng đã gần mười tám tuổi rồi, cũng nên lập hậu cung rồi."
Sơ Nghiên nhìn thái độ của bà, bình tĩnh mà hỏi lại:
"Mẫu hậu, ngài cũng biết thân phận của trẫm, còn cưới vợ sinh con nối dõi sao?"
Động tác trên tay của Thái hậu hơi dừng lại, nhưng cũng chỉ trong chốc lát, bà ta lại nói:
"Quân Nhi, con đang nói cái gì? Con là nhi tử của ta, là thiên tử của Đại Tần, sao lại không thể sinh con nối dõi?"
Sơ Nghiên nghe lời này, liền biết bà ta hoàn toàn muốn phủ nhận thân phận nữ nhi của nàng. Cái bà ta muốn là đứng đầu lục cung, còn về các tú nữ phi tần kia, hay đứa con này là nàng sẽ gặp vấn đề gì. Sơ Nghiên cũng không chút để ý, chỉ nói:
"Vậy thì tùy ý mẫu hậu sắp xếp."
"Vậy thì đợi đến mùa xuân năm nay, ai gia liền thay bệ hạ tổ chức tuyển tú, chọn vài vị phi tần cho bệ hạ."
Sơ Nghiên im lặng dùng trà, cũng không nói gì thêm. Nàng chỉ ngồi chốc lát liền cáo từ rời đi.
Thời tiết đang vào thu, tiết trời ấm áp, Sơ Nghiên bước dài trên hành cung, ánh hoàng hôn vàng rực phủ lên mặt đất, có chút vàng rực đến không chân thật.
Nàng dời bước đi ngang ngự hoa viên, thế nhưng không ngờ lại gặp người quen.
Là Toàn Cơ quốc sư.
Hắn lại đến ngự hoa viên tìm cái gì đó. Nàng cũng gặp phải hai lần rồi đi? Tên này có thứ gì cần tìm trong ngự hoa viên à?
"Ký chủ, cơ hội tốt! Chúng ta qua giúp đỡ hắn đi!"
Thiên Hoa nhìn thấy Toàn Cơ, liền không quên nhắc nhở Sơ Nghiên làm nhiệm vụ.
Buổi sáng đánh cờ một hồi, độ hảo cảm là đến 45%, gần hoàn thành được một nửa tiến độ rồi.
Sơ Nghiên chậm rì rì đi qua, đứng phía sau lưng hắn. Toàn Cơ tựa hồ không phát hiện ra nàng, vẫn chăm chú làm việc.
Sơ Nghiên rũ mắt nhìn, Toàn Cơ xoăn tay áo dài rộng lên, chăm chú mà chăm sóc cây.
Đây là sở thích chơi cây cảnh à?
Làm Quốc sư rảnh rỗi như vậy?
Hắn muốn chuyển sang làm nghệ nhân chăm sóc cây cảnh?
Sơ Nghiên thấy hắn vẫn chăm chú làm việc, không khỏi lên tiếng:
"Quốc sư thích chăm sóc cây vậy sao?"
Thanh âm nàng đột ngột vang lên, Toàn Cơ giật mình, phản xạ tự nhiên mà giơ tay đánh tới, Sơ Nghiên không nghĩ tới hắn ra tay, nhưng cũng theo phản xạ đón lấy.
Sơ Nghiên bị chấn lùi về sau, Toàn Cơ lúc này cũng nhìn rõ người phía sau, nhanh chóng thu hồi công kích. Bất quá hắn thu hồi bất ngờ, không kịp lấy đà, cứ thế ngã nhào đến Sơ Nghiên.
Mà Sơ Nghiên lại không nghĩ hắn đột nhiên thu hồi quyền, hơn nữa nàng còn đang nghiêng người, không kịp né tránh, chỉ có thể chấp nhận tiếp hắn ngã xuống.
Rầm!
"Bệ hạ!"
"Quốc sư!"
Hai người một trên một dưới ngã trên mặt đất, chỉ là Sơ Nghiên nằm trên, Toàn Cơ nằm dưới. Chuyện này thật ra là lúc chạm vào Sơ Nghiên, Toàn Cơ đã ôm nàng xoay người lại, để bản thân tiếp đất trước.
Toàn Cơ lấy thân mình đỡ Sơ Nghiên, mày hơi nhăn một chút, sau đó lo lắng hỏi:
"Bệ hạ, người không sao chứ?"
[Ting, Độ hảo cảm cộng 10%, độ hảo cảm hiện tại là 55%]
Sơ Nghiên im lặng một hồi, đẩy Toàn Cơ ra, sau đó đứng dậy.
"Bệ hạ, người không sao chứ?"
Tiểu Vân Tử vội vàng chạy đến, lo lắng hỏi.
Sơ Nghiên rũ mắt không nói, Toàn Cơ cũng từ dưới đất đứng lên, bạch bào của hắn nhiễm cát bụi, đều bẩn.
"Quốc sư đại nhân, ngài không sao chứ?"
"Không sao."
Toàn Cơ lắc đầu, lại nhìn Sơ Nghiên, hắn cảm thấy thần sắc bệ hạ không tốt lắm, thử thăm dò hỏi.
"Bệ hạ?"
"Ký...chủ?"
Không chỉ Toàn Cơ, mà Thiên Hoa cũng cảm thấy không đúng, nó cũng đang kêu Sơ Nghiên. Biểu cảm này của ký chủ... lần đầu nó thấy nha.
Hồi lâu sau, Sơ Nghiên ngẩng đầu, biểu cảm trong mắt thập phần lạnh lẽo. Toàn Cơ cũng không nhịn được lùi một bước. Nhưng mà rất nhanh sao đó, Sơ Nghiên rũ mắt, mới mở miệng nói:
"Không sao."
Dứt lời, liền xoay người dẫn đầu rời đi. Để lại Toàn Cơ ngơ ngác đứng tại chỗ.
Hắn... vừa rồi là nhìn lầm sao?
______
Mọi người đoán vì sao Nghiên lão đại tức giận nào ?