Chương 15: Danh Môn Thiên Kim (14)
"Vi Vi, các con lâu rồi mới gặp lại, sao không cùng nhau đi chơi đâu đó. Ngày mai đi, ngày mai có chiếu một bộ phim rất hay, mẹ sẵn tiện có hai vé đây, các con ngày mai đi đi."
Sơ Nghiên dừng gấp thứ ăn, liền nói:
"Công ty gần đây rất bận, con không có thời gian."
"Ầy, con bé này, công việc thì có gì quan trọng, mami cho con nghỉ, ngày mai cùng A Dật đi chơi đi."
Sơ Nghiên: "..."
Người trong cuộc là Diệp Phong Dật còn chưa đồng ý, bà liền quyết định rồi.
"Dật ca ca bận..."
"Không có, anh rất rảnh. Quyết định vậy đi, ngày mai anh qua đón em."
Diệp Phong Dật ngắt lời Sơ Nghiên, cười như không cười nhìn cô.
"Ân."
Sơ Nghiên đáp một tiếng, tiếp tục dùng bữa.
Diệp Phong Dật có chút hụt hẫng, hắn còn tưởng thấy được bộ dáng tức giận của cô, vậy mà lại không có chút phản ứng nào, không thú vị.
Mẹ Hạ cười hết sức tươi, như mở cờ trong bụng.
"À, lần trước may mà nhờ có con, Vi Vi mới có thể trốn thoát. Cảm ơn con."
Sơ Nghiên: "..." cô không phải được cảnh sát cứu ra à? Từ đầu đến cuối ta còn chưa thấy mặt hắn.
"Dì Hạ, đây cũng là một phần lỗi của Diệp gia, Vi Vi lại là tiểu thanh mai của con, con tất nhiên phải cứu cô ấy."
Sơ Nghiên nghiêng đầu nhìn hắn một cái, sau đó không nói gì thu hồi tầm mắt.
"Không đúng, ký chủ ta cảm thấy tên nam phụ này không đúng a, hắn đáng ra lúc này nên chạy theo Mạc Phương Di, phá hoại Nam nữ chủ mới đúng a! Tên này sao lại không theo kịch bản a"
Thiên Hoa lúc này phát hiện không đúng, trong nguyên tác không có chuyện nam phụ qua lại với Hạ Thanh Vi a, rốt cuộc là tại sao a?
"Con xin phép."
Sơ Nghiên dừng đũa, dùng khăn lau miệng, sau đó đứng dậy đi ra phòng khách.
Thiên Hoa nói đây là vị diện cấp thấp, các nhân vật sẽ bị bày bố theo kịch bản đã định sẵn của Thiên Đạo, nhưng hiện tại xem ra, vẫn có ngoài ý muốn xảy ra.
"Hắn,... gọi là biến số."
_____》》》
Diệp Phong Dật dùng bữa xong liền có điện thoại gọi đến, hắn cũng không nán lại, từ biệt mẹ Hạ, ba Hạ sau đó còn nhắc cô buổi hẹn ngày mai, hắn còn dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô, chỉ là Sơ Nghiên cũng không quan tâm những thứ này lắm.
Kết quả điều tra của cô, có rồi.
Diệp Phong Dật là con rơi của Diệp Thành, năm đó Diệp phu nhân cùng tình nhân của Diệp Thành cùng lúc sinh hạ, lại còn nằm kế giường bệnh. Nhưng mà điều này, đến Diệp Thành cũng không hay biết. Mãi về sau, mẹ Diệp Phong Dật đưa Diệp Phong Dật mới mười tuổi đến Diệp gia, sau đó rời đi. Mang danh một đứa con ngoài giá thú, con của một kỹ nữ, Diệp Phong Dật từ nhỏ đã bị mẹ mình đánh đập hành hạ, hiện tại đến Diệp gia mặc dù mang danh Nhị thiếu gia, lại bị ức hiếp xem thường, chẳng khác gì một hạ nhân.
Mà khoảng thời gian đó, cũng chính là khoảng thời gian Diệp Phong Dật cùng Hạ Thanh Vi học chung. Hạ Thanh Vi mặc dù không phải thực thích Diệp Phong Dật, nhưng cũng không ghét hắn. Mấy lần giúp đỡ, hai người liền thành bạn bè.
Hạ Thanh Vi cũng không ngờ, tiểu tử này bình thường im lặng như vậy, lúc quen thuộc rồi lại giở trò bắt nạt cô, thậm chí còn không ít.
Mãi đến sau khi tốt nghiệp, hắn không một lời từ biệt rời đi, Hạ Thanh Vi lực chú ý đều trên người Diệp Mộ Thần, dần dần lại đem đoạn ký ức này lãng quên.
"Ký chủ, chuyện này không phải quá trùng hợp sao? Diệp phu nhân và tình nhân lại sinh cùng một chỗ, còn nằm kế bên giường?"
Chuyện vạch trần sự thật chỉ có thể liên quan đến chuyện này, chuyện từ nhỏ đến lớn của Diệp Phong Dật, cũng chỉ có sự kiện này là đặc biệt cần chú ý.
Nhưng mà tên này cũng thật lợi hại, chuyện từ sau khi hắn đi du học, hoàn toàn không điều tra ra bất kì thứ gì.
"Chuyện chúng ta cần tìm ra, chính là chuyện này. Có lẽ, con trưởng Diệp gia, là Diệp Phong Dật, mà không phải là Diệp Mộ Thần."
"Hả!!!!???"
"Kia...kia, cái này cũng quá đặc sắc nha, đây rốt cuộc là vô tình đánh tráo hay cố tình đánh tráo a."
Thiên Hoa phấn khích kêu lên, thanh âm cũng không khỏi kích động. Kia, nhiệm vụ phụ này, không phải là sắp hoàn thành rồi sao!!!
"Không đúng, Diệp phu nhân đã qua đời, mà người phụ nữ kia không rõ tung tích, hiện tại hai người họ đều mang huyết thống Diệp gia, muốn chứng minh là điều không thể a! Ký chủ, làm sao bây giờ??"
Sơ Nghiên không để ý đến nó, chỉ bình tĩnh đem laptop ra, bắt đầu làm việc.
____》》》
Sáng hôm sau.
"Vi Vi, Bảo bối, mau thức dậy đi, hôm nay con không phải có hẹn....sao?"
Mẹ Hạ lên phòng, chỉ thấy Sơ Nghiên cuộn tròn trong chăn, ngủ ngoan tựa như một con mèo.
Mẹ Hạ nhìn cô như vậy, cũng không nỡ đánh thức, chỉ đành thở dài một tiếng, nhẹ nhàng đóng cửa rời phòng.
Thôi vậy, hiện tại dù sao vẫn còn sớm, cho nó ngủ thêm một lúc.
Một lúc sau, lại có người lên phòng, mà lần này không phải mẹ Hạ, mà là Diệp Phong Dật.
Hắn đi đến bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống. Trên giường thiếu nữ cuộn tròn trong chăn, ngủ đến hết sức ngoan ngoãn.
Chỉ là, hắn vừa đưa tay ra định vuốt tóc cô, đôi mắt đang nhắm nghiền kia lập tức mở ra, nhìn chằm chằm hắn.
Đôi mắt kia, thanh tỉnh một cách kì lạ,không chút nào giống người đang ngủ say bị đánh thức.
Diệp Phong Dật vẫn đưa tay đến trước trán cô, gõ nhẹ một cái.
"Dì bảo không gọi được em dậy, nên bảo anh lên xem thử, không nghĩ chưa đợi anh đánh thức, em đã dậy rồi."
Sơ Nghiên ngồi dậy, gọi cô không được? Mẹ Hạ căn bản chưa gọi cô! Cô trước nay chưa từng ngủ say, sao có thể không nghe người khác gọi chứ.
"Ân."
Sơ Nghiên đáp một tiếng.
Diệp Phong Dật thấy cô im lặng, không khỏi dò hỏi.
"Sao vậy? Không khỏe ở đâu? Sao em không nói gì?"
Sơ Nghiên nghiêng đầu, sâu kín nhìn hắn một chút, nói:
"Tôi muốn thay đồ, anh không đi ra ngoài?"
Diệp Phong Dật ngẩn ra, đột nhiên cười lớn nói:
"Haha, đúng là thú vị. Được rồi, không trêu em nữa, thay đồ đi. Anh chờ dưới lầu."
Hắn nói xong, còn nhìn cô một cái, sao đó mới đóng cửa rời đi.
Sơ Nghiên: Bệnh tâm thần.
Cô phát hiện người của thế giới này, không ai bình thường.
Sơ Nghiên thay đồ xong, liền đi xuống lầu. Mẹ Hạ đưa vé xem phim cho Diệp Phong Dật, lại giục cả hai ra khỏi nhà.
Diệp Phong Dật lái xe, không quên quay sang đùa Sơ Nghiên một câu.
"Vi Vi, dì Hạ hình như bán em cho anh rồi."
"Ồ."
"Không tức giận?"
"Tại sao?"
Sơ Nghiên đưa mắt nhìn hắn, tựa hồ thực sự hỏi hắn lí do.
"...."
Diệp Phong Dật phát hiện, cô gái nhỏ này khó nói chuyện hơn hắn tưởng.
Diệp Phong Dật lái xe đến một nhà hàng, là một nhà hàng rất nổi tiếng ở thành phố này.
Sơ Nghiên và hắn cùng đi đến phòng riêng, gọi món.
"Vi Vi, em chọn món đi."
Sơ Nghiên nhận lấy menu từ tay Diệp Phong Dật, chăm chú chọn vài món.
Diệp Phong Dật đưa menu cho phục vụ, nói.
"Một phần giống như vậy."
Sơ Nghiên nhìn hắn, nhướng mi.
Nghe nói Diệp Phong Dật ăn cay rất tệ, hắn thực là muốn gọi những món này?
"Ký chủ, ta thấy hắn là không biết cô gọi cái gì a."
"Ừm."
"Vi Vi, anh thực sự tò mò, lúc đó, bọn khủng bố làm sao mà toàn bộ bị đánh?"
Sơ Nghiên nhìn hắn, tựa hồ đã đoán được hắn muốn hỏi gì, chỉ nói:
"Anh tò mò cái này làm gì, tôi có một bí mật muốn cho anh biết đây."
"Ồ? Là bí mật gì mà anh không biết?"
Sơ Nghiên lấy ra một tập tài liệu, để trên bàn, đẩy đến đối diện hắn.
Diệp Phong Dật hơi nhướng mi, cầm tập tài liệu lên, mở ra.
Hắn bình tĩnh nhìn một lượt, càng đọc, gương mặt hắn biểu cảm càng trở nên lạnh xuống.
"Sao cô lại điều tra chuyện này?"
Diệp Phong Dật đóng tài liệu lại lạnh nhạt mở miệng, hoàn toàn không phải bộ dạng thân mật như trước.
Thiên Hoa khịch mũi coi thường, tên Diệp Phong Dật này đổi mặt cũng nhanh quá đi!
"Tình cờ phát hiện."
Diệp Phong Dật chăm chú nhìn cô, nhìn gương mặt kia, rõ ràng là không tin.
Nhưng mà, cái này quan trọng sao? Sơ Nghiên chỉ cần cho hắn biết chuyện tráo đổi này, còn về việc tin hay không, thì để hắn điều tra đi.
Tài liệu cô đưa, đúng là làm giả. Nhưng chuyện này, lại là sự thật.
Diệp Phong Dật đột nhiên cười nhẹ một tiếng, dùng giọng điệu sủng nịch bất đắc dĩ nói:
"Vi Vi, em đúng là nghịch ngợm a..."
Sơ Nghiên im lặng, không nói gì.
Đồ ăn cũng được phục vụ dọn lên, nhưng cô và hắn đều biết, buổi hẹn hôm nay không thể tiếp tục rồi.
Lúc này, điện thoại của Sơ Nghiên vang lên, màn hình hiện lên một dãy số lạ. Cô bắt máy.
"Alo."
"Hạ tiểu thư, cha mẹ cô vừa lái xe ra ngoài, bị một chiếc xe tải tấn công, may mắn có chúng tôi ở đó, hiện tại tên tài xế đã bị bắt, cha, cha mẹ cô cũng được đưa đi cấp cứu rồi. Cô mau đến đi."
"Cái gì?"
Sơ Nghiên hơi nhíu mày, sự việc xảy ra sớm hơn nàng nghĩ.
Sơ Nghiên dừng gấp thứ ăn, liền nói:
"Công ty gần đây rất bận, con không có thời gian."
"Ầy, con bé này, công việc thì có gì quan trọng, mami cho con nghỉ, ngày mai cùng A Dật đi chơi đi."
Sơ Nghiên: "..."
Người trong cuộc là Diệp Phong Dật còn chưa đồng ý, bà liền quyết định rồi.
"Dật ca ca bận..."
"Không có, anh rất rảnh. Quyết định vậy đi, ngày mai anh qua đón em."
Diệp Phong Dật ngắt lời Sơ Nghiên, cười như không cười nhìn cô.
"Ân."
Sơ Nghiên đáp một tiếng, tiếp tục dùng bữa.
Diệp Phong Dật có chút hụt hẫng, hắn còn tưởng thấy được bộ dáng tức giận của cô, vậy mà lại không có chút phản ứng nào, không thú vị.
Mẹ Hạ cười hết sức tươi, như mở cờ trong bụng.
"À, lần trước may mà nhờ có con, Vi Vi mới có thể trốn thoát. Cảm ơn con."
Sơ Nghiên: "..." cô không phải được cảnh sát cứu ra à? Từ đầu đến cuối ta còn chưa thấy mặt hắn.
"Dì Hạ, đây cũng là một phần lỗi của Diệp gia, Vi Vi lại là tiểu thanh mai của con, con tất nhiên phải cứu cô ấy."
Sơ Nghiên nghiêng đầu nhìn hắn một cái, sau đó không nói gì thu hồi tầm mắt.
"Không đúng, ký chủ ta cảm thấy tên nam phụ này không đúng a, hắn đáng ra lúc này nên chạy theo Mạc Phương Di, phá hoại Nam nữ chủ mới đúng a! Tên này sao lại không theo kịch bản a"
Thiên Hoa lúc này phát hiện không đúng, trong nguyên tác không có chuyện nam phụ qua lại với Hạ Thanh Vi a, rốt cuộc là tại sao a?
"Con xin phép."
Sơ Nghiên dừng đũa, dùng khăn lau miệng, sau đó đứng dậy đi ra phòng khách.
Thiên Hoa nói đây là vị diện cấp thấp, các nhân vật sẽ bị bày bố theo kịch bản đã định sẵn của Thiên Đạo, nhưng hiện tại xem ra, vẫn có ngoài ý muốn xảy ra.
"Hắn,... gọi là biến số."
_____》》》
Diệp Phong Dật dùng bữa xong liền có điện thoại gọi đến, hắn cũng không nán lại, từ biệt mẹ Hạ, ba Hạ sau đó còn nhắc cô buổi hẹn ngày mai, hắn còn dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô, chỉ là Sơ Nghiên cũng không quan tâm những thứ này lắm.
Kết quả điều tra của cô, có rồi.
Diệp Phong Dật là con rơi của Diệp Thành, năm đó Diệp phu nhân cùng tình nhân của Diệp Thành cùng lúc sinh hạ, lại còn nằm kế giường bệnh. Nhưng mà điều này, đến Diệp Thành cũng không hay biết. Mãi về sau, mẹ Diệp Phong Dật đưa Diệp Phong Dật mới mười tuổi đến Diệp gia, sau đó rời đi. Mang danh một đứa con ngoài giá thú, con của một kỹ nữ, Diệp Phong Dật từ nhỏ đã bị mẹ mình đánh đập hành hạ, hiện tại đến Diệp gia mặc dù mang danh Nhị thiếu gia, lại bị ức hiếp xem thường, chẳng khác gì một hạ nhân.
Mà khoảng thời gian đó, cũng chính là khoảng thời gian Diệp Phong Dật cùng Hạ Thanh Vi học chung. Hạ Thanh Vi mặc dù không phải thực thích Diệp Phong Dật, nhưng cũng không ghét hắn. Mấy lần giúp đỡ, hai người liền thành bạn bè.
Hạ Thanh Vi cũng không ngờ, tiểu tử này bình thường im lặng như vậy, lúc quen thuộc rồi lại giở trò bắt nạt cô, thậm chí còn không ít.
Mãi đến sau khi tốt nghiệp, hắn không một lời từ biệt rời đi, Hạ Thanh Vi lực chú ý đều trên người Diệp Mộ Thần, dần dần lại đem đoạn ký ức này lãng quên.
"Ký chủ, chuyện này không phải quá trùng hợp sao? Diệp phu nhân và tình nhân lại sinh cùng một chỗ, còn nằm kế bên giường?"
Chuyện vạch trần sự thật chỉ có thể liên quan đến chuyện này, chuyện từ nhỏ đến lớn của Diệp Phong Dật, cũng chỉ có sự kiện này là đặc biệt cần chú ý.
Nhưng mà tên này cũng thật lợi hại, chuyện từ sau khi hắn đi du học, hoàn toàn không điều tra ra bất kì thứ gì.
"Chuyện chúng ta cần tìm ra, chính là chuyện này. Có lẽ, con trưởng Diệp gia, là Diệp Phong Dật, mà không phải là Diệp Mộ Thần."
"Hả!!!!???"
"Kia...kia, cái này cũng quá đặc sắc nha, đây rốt cuộc là vô tình đánh tráo hay cố tình đánh tráo a."
Thiên Hoa phấn khích kêu lên, thanh âm cũng không khỏi kích động. Kia, nhiệm vụ phụ này, không phải là sắp hoàn thành rồi sao!!!
"Không đúng, Diệp phu nhân đã qua đời, mà người phụ nữ kia không rõ tung tích, hiện tại hai người họ đều mang huyết thống Diệp gia, muốn chứng minh là điều không thể a! Ký chủ, làm sao bây giờ??"
Sơ Nghiên không để ý đến nó, chỉ bình tĩnh đem laptop ra, bắt đầu làm việc.
____》》》
Sáng hôm sau.
"Vi Vi, Bảo bối, mau thức dậy đi, hôm nay con không phải có hẹn....sao?"
Mẹ Hạ lên phòng, chỉ thấy Sơ Nghiên cuộn tròn trong chăn, ngủ ngoan tựa như một con mèo.
Mẹ Hạ nhìn cô như vậy, cũng không nỡ đánh thức, chỉ đành thở dài một tiếng, nhẹ nhàng đóng cửa rời phòng.
Thôi vậy, hiện tại dù sao vẫn còn sớm, cho nó ngủ thêm một lúc.
Một lúc sau, lại có người lên phòng, mà lần này không phải mẹ Hạ, mà là Diệp Phong Dật.
Hắn đi đến bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống. Trên giường thiếu nữ cuộn tròn trong chăn, ngủ đến hết sức ngoan ngoãn.
Chỉ là, hắn vừa đưa tay ra định vuốt tóc cô, đôi mắt đang nhắm nghiền kia lập tức mở ra, nhìn chằm chằm hắn.
Đôi mắt kia, thanh tỉnh một cách kì lạ,không chút nào giống người đang ngủ say bị đánh thức.
Diệp Phong Dật vẫn đưa tay đến trước trán cô, gõ nhẹ một cái.
"Dì bảo không gọi được em dậy, nên bảo anh lên xem thử, không nghĩ chưa đợi anh đánh thức, em đã dậy rồi."
Sơ Nghiên ngồi dậy, gọi cô không được? Mẹ Hạ căn bản chưa gọi cô! Cô trước nay chưa từng ngủ say, sao có thể không nghe người khác gọi chứ.
"Ân."
Sơ Nghiên đáp một tiếng.
Diệp Phong Dật thấy cô im lặng, không khỏi dò hỏi.
"Sao vậy? Không khỏe ở đâu? Sao em không nói gì?"
Sơ Nghiên nghiêng đầu, sâu kín nhìn hắn một chút, nói:
"Tôi muốn thay đồ, anh không đi ra ngoài?"
Diệp Phong Dật ngẩn ra, đột nhiên cười lớn nói:
"Haha, đúng là thú vị. Được rồi, không trêu em nữa, thay đồ đi. Anh chờ dưới lầu."
Hắn nói xong, còn nhìn cô một cái, sao đó mới đóng cửa rời đi.
Sơ Nghiên: Bệnh tâm thần.
Cô phát hiện người của thế giới này, không ai bình thường.
Sơ Nghiên thay đồ xong, liền đi xuống lầu. Mẹ Hạ đưa vé xem phim cho Diệp Phong Dật, lại giục cả hai ra khỏi nhà.
Diệp Phong Dật lái xe, không quên quay sang đùa Sơ Nghiên một câu.
"Vi Vi, dì Hạ hình như bán em cho anh rồi."
"Ồ."
"Không tức giận?"
"Tại sao?"
Sơ Nghiên đưa mắt nhìn hắn, tựa hồ thực sự hỏi hắn lí do.
"...."
Diệp Phong Dật phát hiện, cô gái nhỏ này khó nói chuyện hơn hắn tưởng.
Diệp Phong Dật lái xe đến một nhà hàng, là một nhà hàng rất nổi tiếng ở thành phố này.
Sơ Nghiên và hắn cùng đi đến phòng riêng, gọi món.
"Vi Vi, em chọn món đi."
Sơ Nghiên nhận lấy menu từ tay Diệp Phong Dật, chăm chú chọn vài món.
Diệp Phong Dật đưa menu cho phục vụ, nói.
"Một phần giống như vậy."
Sơ Nghiên nhìn hắn, nhướng mi.
Nghe nói Diệp Phong Dật ăn cay rất tệ, hắn thực là muốn gọi những món này?
"Ký chủ, ta thấy hắn là không biết cô gọi cái gì a."
"Ừm."
"Vi Vi, anh thực sự tò mò, lúc đó, bọn khủng bố làm sao mà toàn bộ bị đánh?"
Sơ Nghiên nhìn hắn, tựa hồ đã đoán được hắn muốn hỏi gì, chỉ nói:
"Anh tò mò cái này làm gì, tôi có một bí mật muốn cho anh biết đây."
"Ồ? Là bí mật gì mà anh không biết?"
Sơ Nghiên lấy ra một tập tài liệu, để trên bàn, đẩy đến đối diện hắn.
Diệp Phong Dật hơi nhướng mi, cầm tập tài liệu lên, mở ra.
Hắn bình tĩnh nhìn một lượt, càng đọc, gương mặt hắn biểu cảm càng trở nên lạnh xuống.
"Sao cô lại điều tra chuyện này?"
Diệp Phong Dật đóng tài liệu lại lạnh nhạt mở miệng, hoàn toàn không phải bộ dạng thân mật như trước.
Thiên Hoa khịch mũi coi thường, tên Diệp Phong Dật này đổi mặt cũng nhanh quá đi!
"Tình cờ phát hiện."
Diệp Phong Dật chăm chú nhìn cô, nhìn gương mặt kia, rõ ràng là không tin.
Nhưng mà, cái này quan trọng sao? Sơ Nghiên chỉ cần cho hắn biết chuyện tráo đổi này, còn về việc tin hay không, thì để hắn điều tra đi.
Tài liệu cô đưa, đúng là làm giả. Nhưng chuyện này, lại là sự thật.
Diệp Phong Dật đột nhiên cười nhẹ một tiếng, dùng giọng điệu sủng nịch bất đắc dĩ nói:
"Vi Vi, em đúng là nghịch ngợm a..."
Sơ Nghiên im lặng, không nói gì.
Đồ ăn cũng được phục vụ dọn lên, nhưng cô và hắn đều biết, buổi hẹn hôm nay không thể tiếp tục rồi.
Lúc này, điện thoại của Sơ Nghiên vang lên, màn hình hiện lên một dãy số lạ. Cô bắt máy.
"Alo."
"Hạ tiểu thư, cha mẹ cô vừa lái xe ra ngoài, bị một chiếc xe tải tấn công, may mắn có chúng tôi ở đó, hiện tại tên tài xế đã bị bắt, cha, cha mẹ cô cũng được đưa đi cấp cứu rồi. Cô mau đến đi."
"Cái gì?"
Sơ Nghiên hơi nhíu mày, sự việc xảy ra sớm hơn nàng nghĩ.