Chương 11: Danh Môn Thiên Kim (10)
"A, xin lỗi, cô không sao chứ?"
Mạc Phương Di vội vàng nói xin lỗi, sau đó từ dưới đất đứng lên.
Lúc này cô ấy mới nhìn người mình va phải, sửng sốt một chút.
"Hạ...Hạ tiểu thư, xin lỗi cô."
Cô ấy vội cúi đầu, chuẩn bị hứng chịu trận mắng cùng khinh bỉ từ Sơ Nghiên.
Nhưng cô đợi một lát, cũng không nghe thấy tiếng mắng chửi nào, cô kinh nhạc ngẩng đầu, trước mắt làm gì còn ai?
Mạc Phương Di một mặt ngốc bức. Người xung quanh cũng không nhìn nữa, mà tiếp tục xã giao.
Sơ Nghiên vốn nghĩ chỉ cần bỏ qua như vậy, sẽ không gặp vấn đề gì, không nghĩ tới, cô chưa đi được bao xa, lại bị một cô gái cản lại.
Cô gái mặc một bộ lễ phục màu xanh nhạt, gương mặt khá thanh tú, cản đường Sơ Nghiên.
"Hạ tiểu thư cũng quá kiêu ngạo đi? Cô không thấy Tiểu Di xin lỗi cô sao?"
Sơ Nghiên yên lặng nghe xong, sau đó mới nhìn cô gái trước mặt, nhẹ giọng hỏi:
"Cô là ai?"
Giang Viên Viên: "...."
Cô hoàn toàn ngây người không kịp phản ứng, người cô chán ghét phải nhìn đến, người mà lúc nào cũng gây khó dễ cho tiểu Di, bây giờ còn không nhận ra cô là ai??
"Cô...cô cố ý không nhận biết tôi? Ha, đừng nghĩ nói không biết tôi, chuyện này liền có thể cho qua, cô hôm nay nhất định phải hướng Tiểu Di xin lỗi!"
Sơ Nghiên nhìn Giang Viên Viên đang nổi đóa, trầm mặc gọi hệ thống.
Thiên Hoa lập tức bật chế độ online cập nhật thông tin cho cô.
"Ký chủ, người này là Giang Viên Viên, là tiểu đồng bọn của Nữ chủ, gia thế không thua nguyên chủ là bao, có thể nói là người hỗ trợ nữ chủ suốt từ đầu đến kết thúc cốt truyện. Người này tính cách có chút nóng nảy, rất hay cùng Nguyên chủ xung đột. Mà đa số đều vì ra mặt cho nữ chủ."
"À."
Sơ Nghiên kêu lên một tiếng, khiến Giang Viên Viên chú ý đến. Cô cau mày, hỏi:
"Cô nói cái gì?"
Sơ Nghiên thần sắc nghiêm túc, phun ra một câu:
"Lí do không thuyết phục, lời nói vô lý, không rõ căn cứ, cô là vô cớ gây sự."
"Cái gì? Bản thân cô sai, hiện tại lại ngang ngược nói tôi vô lí? Ha, Hạ đại tiểu thư, cô nghĩ Hạ gia của cô là một tay che trời sao?"
Giang Viên Viên nghe xong, chẳng những không cảm thấy mình sai, ngược lại nổi giận đùng đùng chỉ vào mặt Sơ Nghiên la lớn, thành công thu hút càng nhiều sự chú ý. Có cả của mẹ Hạ.
Sơ Nghiên cau mày, cô vẫn chưa trả lời, một thanh âm uy nghiêm lại vang lên.
"Hạ gia ta không dám nhận là danh môn thế gia lớn gì, nhưng chèn ép một Giang gia nhỏ bé không phải là không thể."
Sơ Nghiên nhìn lại, là mẹ Hạ, thanh âm bà không cao, nhưng lại mang theo khí thế ung dung cao quý của bậc thượng nhân, trên tay bà nâng ly rượu, bước chân ưu nhã thong dong đi đến.
Giang Viên Viên xanh mặt, khí thế vừa rồi cũng biến mất.
Dù Giang Viên Viên kiêu ngạo ngu xuẩn đến đâu, trước mặt bậc tiền bối như mẹ Hạ cũng chỉ như chú chim non, nơm nớp lo sợ.
"Mẹ."
Sơ Nghiên đến chỗ mẹ Hạ, cũng bỏ qua Giang Viên Viên đang rối rắm tại chỗ.
"Vi Vi, con tặng quà xong rồi?"
"Con tìm người."
Sơ Nghiên gật gật đầu, đáp một tiếng.
Mục tiêu nhiệm vụ cần bảo vệ trước mắt, cô cũng không có gì phải truy cứu.
Hai mẹ con không hẹn cùng bỏ qua Giang Viên Viên, khiến cô nàng không khỏi bị đámđông chê cười.
Lúc này, Mạc Phương Di lại đột nhiên đứng ra, cô ta lớn tiếng hướng về phía Sơ Nghiên:
"Hạ tiểu thư, chuyện này là lỗi của tôi, xin cô bỏ qua cho Viên Viên, không cần sỉ nhục cô ấy như vậy."
Lời nói của Mạc Phương Di thành công khiến Mẹ Hạ và Sơ Nghiên dừng bước, mọi người lần nữa đem sự chú ý dời lại đây.
Mẹ Hạ cười như không cười nhìn Mạc Phương Di, thanh âm không giận mà uy:
"Mạc tiểu thư, Vi Vi nhà chúng tôi chỗ nào làm khó Giang tiểu thư? Chúng tôi có sỉ nhục mắng nhiếc vẫn là đánh đập cô ta rồi?"
Mạc Phương Di không hổ là nữ chính, cô không hề lúng túng sợ hãi như Giang Viên Viên, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
"Hạ phu nhân, tôi biết bà muốn bênh vực Hạ tiểu thư nhưng lần này cô ấy thực sự quá đáng, trước mặt mọi người lơ đi Viên Viên, không phải sỉ nhục cô ấy sao?"
Sơ Nghiên: "...."
Đây là loại logic thần thánh nào thế? Sao cô không biết? Vị tác giả đại thần nào tạo ra nữ chính này vậy?
"Hahaha... Mạc tiểu thư, cô đúng là buồn cười, cô ta là cái gì? Con gái tôi phải để ý cô ta? Không nói chuyện với cô ta liền thành sỉ nhục cô ta rồi? Chẳng lẽ loại chó mèo nào tìm đến cũng muốn con gái ta bắt chuyện sao? Ân?"
Thanh âm Mẹ Hạ càng nâng lên, càng lúc càng cao, thanh âm cũng càng lúc càng lạnh đi, Mạc Phương Di sửng sốt, chợt nhận ra bản thân vừa làm một điều ngu ngốc.
Đúng vậy, Hạ Thanh Vi không làm gì cả, cô lại như bị ma ám mà đi gáng ghép tội sỉ nhục này cho cô ta cũng quá gượng ép đi?
" Chuyện gì vậy?"
Thanh âm trầm thấp từ tính truyền lại đây, không phải Diệp Mộ Thần còn có thể là ai chứ?
Hắn tây trang màu đen, tóc ngắn chải chuốt hết sức chỉnh chu, tuấn tú lịch sự từ trên tầng hai đi xuống.
Loại trang phục đám nhà giàu này mặc, thực sự cái nào cũng là siêu phẩm nổi tiếng.
Đây lại là cuốn tiểu thuyết chuyên về giới thời trang thời thượng, quý tộc thượng lưu, nên việc nhìn thấy những bộ cánh đắt tiền không phải chuyện lạ.
Nghe đám người thay nhau cảm thán, cô đại khái nhớ ra bộ trang phục nam chính đang diện.
Đây là một bộ nam trong bộ đôi Hy Vọng Bóng đêm, đúng là một tuyệt phẩm do nữ chính sáng tác ra. Một bộ nữ lúc này đang trên người Mạc Phương Di, thiết kế này có phần đặt biệt, nếu không để ý kỹ hoa văn trên áo, cùng chất liệu vải, sẽ rất khó nhìn ra đây là một bộ đồ đôi. Bởi hai bộ màu sắc khác nhau, một đen, một trắng, cái tên lại mang đến một ý vị riêng.
Sơ Nghiên không rành lắm về những cái này, nhưng cô cảm thấy Mạc Phương Di rất có tài trong lĩnh vực này.
Diệp Mộ Thần vừa xuất hiện, Mạc Phương Di vội vàng giải thích.
"Mộ Thần, không có gì, chẳng qua chỉ là một chút hiểu lầm mà thôi."
Diệp Mộ Thần khẽ gật đầu, bước tới canh cô ta, thân mật ôm eo.
Mẹ Hạ cười lạnh, vốn định lên tiếng, nhưng lại bị Sơ Nghiên kéo lại. Cô lắc đầu, mẹ Hạ thấy con gái nhà mình không muốn tính toán, nên cũng bỏ qua.
Sơ Nghiên cũng không phải rảnh rỗi lo chuyện người khác, chẳng qua cô thấy Diệp lão gia tử cũng đi xuống, mà bên cạnh chính là Diệp Phong Dật.
Cô biết Diệp lão gia tử xuống, cốt truyện sắp bắt đầu rồi, nên cô vẫn là tránh phiền phức đi.
Nữ chủ này cùng nam chủ nơi này như thế nào cô không quan tâm, cô chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được.
Chỉ là không nghĩ tới, Diệp Phong Dật này lại là biến số.
Rõ ràng trong cốt truyện, Diệp Phong Dật không hề được Lão gia tử ưu ái như vậy!
"Cảm ơn các vị đã đến tham dự thọ yến của ta, Diệp mỗlấy làm vinh hạnh...."
Diệp lão gia tử cũng đã hơn tám mươi, nhưng tinh thần cùng sức khỏe đều rất tốt, thực sự khiến người khác ngưỡng mộ. Ông đang bắt đầu nói lời xã giao, đột nhiên, một tiếng "Đoàm" vang lên. mọi thanh âm vui cười bỗng chốc hóa thành tiếng kêu sợ hãi của khách. Tiếng súng cắt ngang lời nói của Diệp lão gia tử, thay vào đó là lời chửi rủa vang lên:
" Diệp Hoàng Châu, mẹ nó mày chết đi cho ông! C***!"
Vệ sĩ vội vàng đem người Diệp gia bảo vệ chặt chẽ, Diệp Phong Dật ra lệnh cho người đưa lão gia tử đến nơi an toàn, hắn nhìn lướt qua đám người, ánh mắt dừng lại trên người thiếu nữ váy đen.
Cô nắm lấy tay mẹ Hạ, gương mặt nhỏ không chút cảm xúc gì gọi là sợ hãi lo lắng, bình tĩnh né tránh người muốn đâm vào bọn họ. Cô bảo vệ mẹ Hạ không chút tổn thương nào.
Diệp Phong Dật sửng sốt một chút, hắn không nghĩ cô gái kia có thể làm được đến trình độ này. Chỉ là hắn cảm thấy, cô nên là như vậy mới đúng!
Người hắn nhìn trúng, sao có thể tầm thường đâu, phải không?
Mạc Phương Di vội vàng nói xin lỗi, sau đó từ dưới đất đứng lên.
Lúc này cô ấy mới nhìn người mình va phải, sửng sốt một chút.
"Hạ...Hạ tiểu thư, xin lỗi cô."
Cô ấy vội cúi đầu, chuẩn bị hứng chịu trận mắng cùng khinh bỉ từ Sơ Nghiên.
Nhưng cô đợi một lát, cũng không nghe thấy tiếng mắng chửi nào, cô kinh nhạc ngẩng đầu, trước mắt làm gì còn ai?
Mạc Phương Di một mặt ngốc bức. Người xung quanh cũng không nhìn nữa, mà tiếp tục xã giao.
Sơ Nghiên vốn nghĩ chỉ cần bỏ qua như vậy, sẽ không gặp vấn đề gì, không nghĩ tới, cô chưa đi được bao xa, lại bị một cô gái cản lại.
Cô gái mặc một bộ lễ phục màu xanh nhạt, gương mặt khá thanh tú, cản đường Sơ Nghiên.
"Hạ tiểu thư cũng quá kiêu ngạo đi? Cô không thấy Tiểu Di xin lỗi cô sao?"
Sơ Nghiên yên lặng nghe xong, sau đó mới nhìn cô gái trước mặt, nhẹ giọng hỏi:
"Cô là ai?"
Giang Viên Viên: "...."
Cô hoàn toàn ngây người không kịp phản ứng, người cô chán ghét phải nhìn đến, người mà lúc nào cũng gây khó dễ cho tiểu Di, bây giờ còn không nhận ra cô là ai??
"Cô...cô cố ý không nhận biết tôi? Ha, đừng nghĩ nói không biết tôi, chuyện này liền có thể cho qua, cô hôm nay nhất định phải hướng Tiểu Di xin lỗi!"
Sơ Nghiên nhìn Giang Viên Viên đang nổi đóa, trầm mặc gọi hệ thống.
Thiên Hoa lập tức bật chế độ online cập nhật thông tin cho cô.
"Ký chủ, người này là Giang Viên Viên, là tiểu đồng bọn của Nữ chủ, gia thế không thua nguyên chủ là bao, có thể nói là người hỗ trợ nữ chủ suốt từ đầu đến kết thúc cốt truyện. Người này tính cách có chút nóng nảy, rất hay cùng Nguyên chủ xung đột. Mà đa số đều vì ra mặt cho nữ chủ."
"À."
Sơ Nghiên kêu lên một tiếng, khiến Giang Viên Viên chú ý đến. Cô cau mày, hỏi:
"Cô nói cái gì?"
Sơ Nghiên thần sắc nghiêm túc, phun ra một câu:
"Lí do không thuyết phục, lời nói vô lý, không rõ căn cứ, cô là vô cớ gây sự."
"Cái gì? Bản thân cô sai, hiện tại lại ngang ngược nói tôi vô lí? Ha, Hạ đại tiểu thư, cô nghĩ Hạ gia của cô là một tay che trời sao?"
Giang Viên Viên nghe xong, chẳng những không cảm thấy mình sai, ngược lại nổi giận đùng đùng chỉ vào mặt Sơ Nghiên la lớn, thành công thu hút càng nhiều sự chú ý. Có cả của mẹ Hạ.
Sơ Nghiên cau mày, cô vẫn chưa trả lời, một thanh âm uy nghiêm lại vang lên.
"Hạ gia ta không dám nhận là danh môn thế gia lớn gì, nhưng chèn ép một Giang gia nhỏ bé không phải là không thể."
Sơ Nghiên nhìn lại, là mẹ Hạ, thanh âm bà không cao, nhưng lại mang theo khí thế ung dung cao quý của bậc thượng nhân, trên tay bà nâng ly rượu, bước chân ưu nhã thong dong đi đến.
Giang Viên Viên xanh mặt, khí thế vừa rồi cũng biến mất.
Dù Giang Viên Viên kiêu ngạo ngu xuẩn đến đâu, trước mặt bậc tiền bối như mẹ Hạ cũng chỉ như chú chim non, nơm nớp lo sợ.
"Mẹ."
Sơ Nghiên đến chỗ mẹ Hạ, cũng bỏ qua Giang Viên Viên đang rối rắm tại chỗ.
"Vi Vi, con tặng quà xong rồi?"
"Con tìm người."
Sơ Nghiên gật gật đầu, đáp một tiếng.
Mục tiêu nhiệm vụ cần bảo vệ trước mắt, cô cũng không có gì phải truy cứu.
Hai mẹ con không hẹn cùng bỏ qua Giang Viên Viên, khiến cô nàng không khỏi bị đámđông chê cười.
Lúc này, Mạc Phương Di lại đột nhiên đứng ra, cô ta lớn tiếng hướng về phía Sơ Nghiên:
"Hạ tiểu thư, chuyện này là lỗi của tôi, xin cô bỏ qua cho Viên Viên, không cần sỉ nhục cô ấy như vậy."
Lời nói của Mạc Phương Di thành công khiến Mẹ Hạ và Sơ Nghiên dừng bước, mọi người lần nữa đem sự chú ý dời lại đây.
Mẹ Hạ cười như không cười nhìn Mạc Phương Di, thanh âm không giận mà uy:
"Mạc tiểu thư, Vi Vi nhà chúng tôi chỗ nào làm khó Giang tiểu thư? Chúng tôi có sỉ nhục mắng nhiếc vẫn là đánh đập cô ta rồi?"
Mạc Phương Di không hổ là nữ chính, cô không hề lúng túng sợ hãi như Giang Viên Viên, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
"Hạ phu nhân, tôi biết bà muốn bênh vực Hạ tiểu thư nhưng lần này cô ấy thực sự quá đáng, trước mặt mọi người lơ đi Viên Viên, không phải sỉ nhục cô ấy sao?"
Sơ Nghiên: "...."
Đây là loại logic thần thánh nào thế? Sao cô không biết? Vị tác giả đại thần nào tạo ra nữ chính này vậy?
"Hahaha... Mạc tiểu thư, cô đúng là buồn cười, cô ta là cái gì? Con gái tôi phải để ý cô ta? Không nói chuyện với cô ta liền thành sỉ nhục cô ta rồi? Chẳng lẽ loại chó mèo nào tìm đến cũng muốn con gái ta bắt chuyện sao? Ân?"
Thanh âm Mẹ Hạ càng nâng lên, càng lúc càng cao, thanh âm cũng càng lúc càng lạnh đi, Mạc Phương Di sửng sốt, chợt nhận ra bản thân vừa làm một điều ngu ngốc.
Đúng vậy, Hạ Thanh Vi không làm gì cả, cô lại như bị ma ám mà đi gáng ghép tội sỉ nhục này cho cô ta cũng quá gượng ép đi?
" Chuyện gì vậy?"
Thanh âm trầm thấp từ tính truyền lại đây, không phải Diệp Mộ Thần còn có thể là ai chứ?
Hắn tây trang màu đen, tóc ngắn chải chuốt hết sức chỉnh chu, tuấn tú lịch sự từ trên tầng hai đi xuống.
Loại trang phục đám nhà giàu này mặc, thực sự cái nào cũng là siêu phẩm nổi tiếng.
Đây lại là cuốn tiểu thuyết chuyên về giới thời trang thời thượng, quý tộc thượng lưu, nên việc nhìn thấy những bộ cánh đắt tiền không phải chuyện lạ.
Nghe đám người thay nhau cảm thán, cô đại khái nhớ ra bộ trang phục nam chính đang diện.
Đây là một bộ nam trong bộ đôi Hy Vọng Bóng đêm, đúng là một tuyệt phẩm do nữ chính sáng tác ra. Một bộ nữ lúc này đang trên người Mạc Phương Di, thiết kế này có phần đặt biệt, nếu không để ý kỹ hoa văn trên áo, cùng chất liệu vải, sẽ rất khó nhìn ra đây là một bộ đồ đôi. Bởi hai bộ màu sắc khác nhau, một đen, một trắng, cái tên lại mang đến một ý vị riêng.
Sơ Nghiên không rành lắm về những cái này, nhưng cô cảm thấy Mạc Phương Di rất có tài trong lĩnh vực này.
Diệp Mộ Thần vừa xuất hiện, Mạc Phương Di vội vàng giải thích.
"Mộ Thần, không có gì, chẳng qua chỉ là một chút hiểu lầm mà thôi."
Diệp Mộ Thần khẽ gật đầu, bước tới canh cô ta, thân mật ôm eo.
Mẹ Hạ cười lạnh, vốn định lên tiếng, nhưng lại bị Sơ Nghiên kéo lại. Cô lắc đầu, mẹ Hạ thấy con gái nhà mình không muốn tính toán, nên cũng bỏ qua.
Sơ Nghiên cũng không phải rảnh rỗi lo chuyện người khác, chẳng qua cô thấy Diệp lão gia tử cũng đi xuống, mà bên cạnh chính là Diệp Phong Dật.
Cô biết Diệp lão gia tử xuống, cốt truyện sắp bắt đầu rồi, nên cô vẫn là tránh phiền phức đi.
Nữ chủ này cùng nam chủ nơi này như thế nào cô không quan tâm, cô chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được.
Chỉ là không nghĩ tới, Diệp Phong Dật này lại là biến số.
Rõ ràng trong cốt truyện, Diệp Phong Dật không hề được Lão gia tử ưu ái như vậy!
"Cảm ơn các vị đã đến tham dự thọ yến của ta, Diệp mỗlấy làm vinh hạnh...."
Diệp lão gia tử cũng đã hơn tám mươi, nhưng tinh thần cùng sức khỏe đều rất tốt, thực sự khiến người khác ngưỡng mộ. Ông đang bắt đầu nói lời xã giao, đột nhiên, một tiếng "Đoàm" vang lên. mọi thanh âm vui cười bỗng chốc hóa thành tiếng kêu sợ hãi của khách. Tiếng súng cắt ngang lời nói của Diệp lão gia tử, thay vào đó là lời chửi rủa vang lên:
" Diệp Hoàng Châu, mẹ nó mày chết đi cho ông! C***!"
Vệ sĩ vội vàng đem người Diệp gia bảo vệ chặt chẽ, Diệp Phong Dật ra lệnh cho người đưa lão gia tử đến nơi an toàn, hắn nhìn lướt qua đám người, ánh mắt dừng lại trên người thiếu nữ váy đen.
Cô nắm lấy tay mẹ Hạ, gương mặt nhỏ không chút cảm xúc gì gọi là sợ hãi lo lắng, bình tĩnh né tránh người muốn đâm vào bọn họ. Cô bảo vệ mẹ Hạ không chút tổn thương nào.
Diệp Phong Dật sửng sốt một chút, hắn không nghĩ cô gái kia có thể làm được đến trình độ này. Chỉ là hắn cảm thấy, cô nên là như vậy mới đúng!
Người hắn nhìn trúng, sao có thể tầm thường đâu, phải không?