Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Bước Nhầm Đường Ngay

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Bước Nhầm Đường Ngay
  3. Chương : 44

Chương : 44

Chờ đợi luôn là một sự giày vò ở bất cứ lúc nào, bất kể tin vui hay là tin dữ.

Lúc Đầu to và Cá nhỏ tản bộ về, trông thấy Thường Trấn Viễn đang đốt hết điếu này tới điếu khác.

Đầu to nhìn đầu lọc đầy ăm ắp trong gạt tàn, cả kinh, “Anh vừa đổ gạt tàn, mình cậu hút nhiều thế sao?”

Cá nhỏ hỏi ân cần, “Sao thế?”

Thường Trấn Viễn di tắt thuốc, cười mỉm nói, “Chán ấy mà.”

Đầu to nói, “Thôi đi, anh còn không rõ cậu chắc, không có việc thì chắc chắn sẽ không hút nhiều thuốc thế này. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi hả? Nói cho anh cậu biết, anh giải quyết cho cậu.”

Có đôi khi Thường Trấn Viễn rất phản cảm với thái độ quá nhiệt tình của Đầu to. Hắn quen với việc độc lai độc vãng, cũng quen với việc có được không gian độc lập về mặt tinh thần và vật chất của riêng mình, nhưng Đầu to luôn có thể loại bỏ chướng ngại chắn giữa hai người, dùng giọng điệu suồng sã len lỏi vào cuộc sống của hắn.

Nhìn khuôn mặt niềm nở của Đầu to, chợt hắn chẳng muốn nói gì nữa cả.

Vì sao hắn phải nói chứ?

Vì sao hắn nhất định phải sắm vai Thường Trấn Viễn chứ?

Vì sao hắn không thể dùng thân thể của Thường Trấn Viễn để sống cuộc sống của Trang Tranh?

Hắn chì chiết chất vấn bản thân trong lòng.

Kỳ thật tất thảy những gì hắn làm hiện giờ chẳng phải cũng là vì Trang Tranh đó sao?

Vì sao không thể rập khuôn luôn thói quen và tính cách?

Vì sao phải ép dạ cầu toàn chứ?

Thường Trấn Viễn cảm thấy mâu thuẫn của mình ngày càng nhiều, mà đáp án thì lại ngày càng ít.

“Êu. Sao đực ra đấy vậy?” Đầu to huơ tay trước mặt hắn.

Thường Trấn Viễn liếm môi, bỗng dưng thấy miệng khô khốc. Hắn đứng lên, rót cốc nước ở chỗ máy nước. Trong cốc có để một miếng sâm tây, từ lần Lăng Bác Kim rót cho hắn một cốc trà sâm mà hắn không từ chối thì trong cốc của hắn thường xuyên tòi ra những thứ này.

Đầu to vẫn định hỏi nữa, nhưng bị Cá nhỏ liếc ngăn lại.

Lưu Triệu đột nhiên từ ngoài về.

Đầu to cười ha hả định nói bông đùa mấy câu, nhưng nhìn vẻ nghiêm nghị hiếm hoi của Lưu Triệu, lời nói nghẹn ở cổ, men theo nước bọt trôi xuống bụng.

“Cậu về trước đi.” Từ đầu tới đuôi Lưu Triệu không nhìn Thường Trấn Viễn lấy một lần.

Ánh mắt thắc mắc của Đầu to và Cá nhỏ quẩn quanh giữa hai người.

Thường Trấn Viễn bỏ cốc trà xuống, nói dửng dưng, “Có tin tức thì báo cho em biết ạ.”

Bộp.

Lưu Triệu ném món đồ trong tay lên bàn.

Thường Trấn Viễn đi ra ngoài chẳng buồn ngoái lại.

Đầu to nhìn qua Lưu Triệu rồi nhanh chóng đuổi theo.

Cá nhỏ lén lút quan sát sắc mặt của Lưu Triệu, một lúc sau mới nói, “Đội trưởng, chuyện gì thế ạ?”

Lưu Triệu vuốt mặt, “Chuyện bực mình.”

Cá nhỏ thấy ông ta không muốn nói nên cũng không dám hỏi tiếp.

Đầu to thì không băn khoăn nhiều như Cá nhỏ, anh ta bắt kịp Thường Trấn Viễn liền túm lấy cánh tay hắn, “Sao thế? Cậu với sếp…”

Thường Trấn Viễn ngừng bước, “Không có gì đâu.”

“Vậy mà gọi là không có gì à?” Đầu to nói, “Anh đi theo sếp bao lâu rồi, chẳng mấy khi thấy sắc mặt sếp khó coi như vậy. Lần trước trông thấy sắc mặt này của sếp là lúc ông cụ nhà sếp qua đời. Rốt cuộc là cậu chọc sếp kiểu gì vậy?”

Thường Trấn Viễn hỏi, “Sao anh thắc mắc nhiều thế?”

“Thì quan tâm cậu chứ còn sao nữa?”

“Nếu muốn biết thì chi bằng tới hỏi đội trưởng đi.”

“Không phải chúng ta là anh em sao?” Đầu to trưng vẻ đương nhiên, “Tất nhiên là phải quan tâm anh em trước rồi.”

Anh em? Ai anh em với anh?

Thường Trấn Viễn suýt thốt ra, nhưng nhìn khuôn mặt thành thật chất phác của anh ta, lời nói đến bên miệng lại tắc không ra được. Khoảnh khắc này, hắn vậy nhưng lại không muốn trở mặt với người đàn ông luôn lắc lư tới lui trước mặt hắn từ khi hắn sống lại tới giờ, cho dù vào giờ phút này trong lòng thật sự rất ngán anh ta.

“Là anh em thì đừng hỏi nhiều như vậy.” Thường Trấn Viễn vòng qua anh ta, sải bước ra ngoài.

Đầu to đứng tại chỗ, ngơ ngẩn nhìn bóng lưng của hắn, chợt lấy di động ra gọi điện thoại.

Thường Trấn Viễn về nhà cái là tắm bồn.

Đây là thói quen hình thành từ trước của hắn. Dù tâm trạng tệ cỡ nào thì hắn luôn có thể đạt được sự yên ổn từ làn nước, cảm giác này giống như khi bản thân chưa chào đời, đang thai nghén trong thân thể của mẹ, không lo không nhĩ, tràn ngập chờ mong về tương lai.

Đối phó Triệu Thác Đường, tính kế Lăng Bác Kim, lợi dụng Lưu Triệu, hắn chẳng hối hận chuyện nào trong ba chuyện này, nhưng trong lòng vẫn cứ không an ổn. Hắn không thích giao vận mệnh cho người khác quyết định, nhưng hoàn cảnh buộc hắn không thể không chờ người khác tuyên án.

Cảm giác này thật tệ hại.

Trong đầu hắn cứ trăn trở dự đoán kết quả và hành động tiếp đó. Nếu Lưu Triệu đồng ý thì hắn nên làm thế nào, nếu Lưu Triệu không đồng ý thì hắn nên làm ra sao.

Cầu thang truyền tới tiếng bước chân.

Thường Trấn Viễn vô thức túm lấy khăn tắm.

“Sư phụ ơi?” Tiếng của Lăng Bác Kim vang lên ngoài cửa.

“Chuyện gì vậy?” Hắn hỏi trầm giọng. Biết rõ Lăng Bác Kim của hiện tại chỉ là Lăng Bác Kim, không phải Từ Tắc Thừa nhưng hắn vẫn không tự chủ được mà đề phòng cậu. Nhất là vào lúc phòng ngự yếu ớt như bây giờ.

“Em mua ngỗng nướng rồi, sư phụ xuống ăn cơm đi.” Lăng Bác Kim nói.

“Được.”

Thường Trấn Viễn lẳng lặng nghe tiếng bước chân đi xa mới bước ra khỏi bồn nước, xối người qua loa rồi khoác quần áo xuống dưới.

Lăng Bác Kim đang hí hoáy trong phòng bếp, thấy hắn xuống thì lập tức cười, “Chân ngỗng nướng thơm ngào ngạt, chắc chắn sư phụ sẽ thích.”

Thường Trấn Viễn ngồi xuống đối diện cậu, nói chậm rãi, “Nhỡ tôi không ăn ngỗng thì sao.”

Lăng Bác Kim cười, “Xem ra là sư phụ có ăn.”

“Tự cho là thông minh.” Tuy nói thế nhưng cuối cùng hắn cũng không từ chối cái chân ngỗng nướng.

Lăng Bác Kim cắm cúi ăn.

Thường Trấn Viễn trầm ngâm một lúc rồi nói, “Chuyện nằm vùng cậu suy xét kỹ rồi chứ?”

Lăng Bác Kim ngẩng đầu lên, nuốt đồ ăn trong miệng rồi mới cười nói, “Em là cảnh sát, làm nằm vùng hay ăn đạn đều chuẩn bị tâm lý rồi.”

Thường Trấn Viễn vừa nghe ăn đạn thì khó chịu trong lòng, “Cậu nghĩ thoáng thật đấy.”

Lăng Bác Kim nói, “Từ nhỏ em đã muốn làm cảnh sát rồi.”

“Thích mặc đồng phục à?”

Lăng Bác Kim nói, “Nói thế cũng được. Song em chỉ thích bộ đồng phục trên người bố thôi, bố em cũng là cảnh sát.” Lúc cậu nói, trong giọng nói mang theo niềm kiêu hãnh rõ rệt.

Đây là lần đầu Thường Trấn Viễn nghe cậu nhắc tới chuyện trong nhà. Đương nhiên Từ Tắc Thừa cũng từng nói rồi, song những lời ấy mà tin được thì hắn đã chẳng biến thành Thường Trấn Viễn để ngồi ở đây rồi. “Bố cậu làm cảnh sát ở đâu? Có xa không?”

Nụ cười của Lăng Bác Kim dần phai đi, nói sẽ giọng, “Ông ấy mất rồi, hi sinh vì nhiệm vụ.”

Thường Trấn Viễn lặng im hồi lâu mới nói, “Xin lỗi.”

“Em không thấy đây là một việc đau buồn, em tự hào vì ông ấy.” Lăng Bác Kim nói, “Ông ấy sống có ý nghĩa. Điều tiếc nuối duy nhất là thời gian em ở cùng ông quá ngắn, cơ hội học tập quá ít.” Cậu thấy Thường Trấn Viễn im lặng nhìn mình, vội bổ sung, “Ông ấy mất năm năm trước, song ly dị mẹ từ mười mấy năm trước rồi, em sống cùng mẹ.”

Thường Trấn Viễn nhất thời không biết nói gì, chỉ đành lặng lẽ gật đầu.

Lăng Bác Kim chợt cười với hắn, “Kỳ thật lần đầu em trông thấy sư phụ đã cảm thấy anh rất giống bố.”

“Khụ.” Suýt nữa thì cơm phụt khỏi mũi Thường Trấn Viễn.

Lăng Bác Kim lập tức lấy khăn giấy cho hắn.

Thường Trấn Viễn che miệng, mãi mới nuốt cơm xuống được, trừng cậu, “Tôi giống bố của cậu?” Được rồi, nếu giờ hắn là Trang Tranh thì có lẽ câu này sẽ không khó nghe như vậy. Nhưng giờ hắn là Thường Trấn Viễn! Tuy đây vốn không phải thân thể của hắn, lại thêm Thường Trấn Viễn quả không biết cách chăm sóc, nhưng, nhưng… giống bố cậu ta cái con khỉ!

Lăng Bác Kim nhìn ra sự bất mãn của hắn, giải thích, “Tất nhiên không phải là bề ngoài, ý em là cảm giác. Cảm giác rất đáng tin, rất vững chắc ấy.”

Thường Trấn Viễn hít sâu một hơi nói, “Xem ra cậu không hợp làm cảnh sát đâu.”

Lăng Bác Kim ngớ ra, hỏi, “Vì sao?”

“Cậu bị hoang tưởng nghiêm trọng.”

Lăng Bác Kim cười.

Thường Trấn Viễn nói, “Cậu còn cười được à?”

Lăng Bác Kim nói, “Mẹ em là bác sĩ khoa tâm thần, em nghĩ bà ấy có thể bảo đảm trạng thái tinh thần của em vô cùng tốt. Sư phụ đừng lo, em nhất định sẽ hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ, không làm mất mặt anh đâu.”

Áng chừng là bị ảnh hưởng bởi lời mới rồi của cậu, tới nỗi Thường Trấn Viễn luôn cảm thấy ánh mắt cậu nhìn mình như là thằng con nhìn ông bố —— muốn kỳ cục bao nhiêu có kỳ cục bấy nhiêu!

“Bản án này chưa chắc đã để cậu làm đâu.” Thường Trấn Viễn bỏ lại câu này, đặt đũa đánh cạch rồi đi lên tầng.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5697 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5233 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4970 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4553 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4478 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4386 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter