Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Bước Nhầm Đường Ngay

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Bước Nhầm Đường Ngay
  3. Chương : 101

Chương : 101

Phòng vệ sinh đủ thứ mùi, có thơm có thối, có thuốc có rượu.

Thường Trấn Viễn ở ngoài châm điếu thuốc, ngậm trong miệng.

Lưu Triệu và Gậy trúc một người đứng cạnh la-va-bô, một người vịn Vương Thụy ghé vào bồn cầu nôn.

“A Tiêu, cậu không uống nhiều đúng không?” Lưu Triệu rút giấy lau tay.

Thường Trấn Viễn nói, “Em uống nước ép.”

Lưu Triệu cười nói, “Thế không được đâu, tí tới bàn bọn tôi báo tên đi.”

“Sư phụ.” Vương Thụy đột nhiên tựa bên bồn cầu rên rỉ.

Lưu Triệu nói, “Ôi chao. Vẫn chưa bị Đầu to chuốc đủ à.”

Gậy trúc nhìn Thường Trấn Viễn một cái.

Chỉ một ánh nhìn như vậy là hắn biết anh ta hẳn đã phát hiện ra gì đó rồi. Hắn nói, “Mấy chị nhà vẫn đang đợi đó, ở đây cứ để em.”

Lưu Triệu nói, “Cậu làm được không? Không thì tôi gọi Hòa thượng tới giúp cậu nhé?”

“Yên tâm.” Thường Trấn Viễn xua tay.

“Thế được rồi, giao cậu nhé.” Lưu Triệu nghĩ dù sao hắn cũng là người độc thân, chẳng có gánh nặng gì, bèn kéo Gậy trúc ra ngoài.

Thường Trấn Viễn đứng ở cửa chậm rãi hút thuốc.

Qua một lúc, Vương Thụy không có động tĩnh gì nữa, cũng không rên rỉ, hình như ngủ luôn rồi.

Thường Trấn Viễn nhìn đồng hồ, đoán phải một lúc nữa tiệc mới tàn, bèn hút thêm hai điếu nữa. Giữa chừng thi thoảng có người đi vào, để tránh Vương Thụy làm phiền người ngoài, hắn dứt khoát đóng cửa lại, tiện đó đứng cạnh cửa đỡ cho người khác vào nhầm.

Hút gần nửa tiếng, hắn đứng hơi mệt, ra ngoài tìm khăn, sau đó đá Vương Thụy dậy.

Vương Thụy khó hiểu nhìn hắn.

Thường Trấn Viễn ngồi xuống lau mặt cho cậu ta, “Tỉnh chưa?”

Vương Thụy không nói gì.

Thường Trấn Viễn nói, “Dằn vặt rồi, xả lòng rồi, ôm lần cuối rồi, được rồi phải không?”

Vương Thụy nhìn hắn một lúc, tựa lên vách ngăn phòng vệ sinh, “Đây gọi là gì nhỉ?” Cậu ta nói hơi nhừa nhựa, nhưng cố gắng biểu đạt rành rọt từng chữ.

“Thất tình.”

“Tôi khổ quá.”

“Rất ít người sẽ cảm thấy hạnh phúc vì thất tình.”

“Tôi… tôi nói ra, sẽ có cơ hội chứ?”

“Không đâu.”

“Sao anh biết.”

Lần này Thường Trấn Viễn không trả lời nhanh như vậy nữa, mà là ngừng một lát mới nói, “Tôi là người từng trải.”

“Anh nói ra rồi à?”

“Ừ.”

“Kết quả thế nào?”

“Bị xử.”

“Ha ha ha…” Vương Thụy cười ngây ngô. Bị xử mà cậu ta hiểu rõ ràng không đồng nghĩa với lời Thường Trấn Viễn nói.

Hai người nói chuyện được chăng hay chớ một lát, Thường Trấn Viễn đỡ Vương Thụy về phòng tiệc.

Đầu to vẫn bị người quây xung quanh, nhưng nhìn sắc mặt và trạng thái của anh ta, cũng bị chuốc khơ khớ rồi.

Thường Trấn Viễn đỡ Vương Thụy tới bên bàn, nhìn Lăng Bác Kim gục xuống bàn ngủ, dẻ trong đĩa chỉ động tới một miếng, nhưng xương không có nhiều. Hắn vỗ Lăng Bác Kim, Lăng Bác Kim mơ màng tỉnh lại.

Thường Trấn Viễn túm lấy cằm cậu, “Nhả xương ra.”

Lăng Bác Kim đực một lúc rồi mới há miệng.

Thường Trấn Viễn cuống quýt dúi đầu cậu xuống.

Bụp.

Dẻ rơi ra khỏi miệng cậu.

Lăng Bác Kim tỉnh lại đôi chút, “Em mệt quá nên ngủ mất.”

Thường Trấn Viễn nói, “Lần sau mà cậu ngậm canh ngủ thì tôi đến là bái phục cậu.”

Lăng Bác Kim nhìn hắn, lập tức múc canh.

Thường Trấn Viễn, “…”

Cuối cùng, tiệc cưới kết thúc bằng việc chú rể nằm gục, cô dâu xin tha.

Lưu Triệu và Gậy trúc hợp lực đưa Đầu to tới phòng tân hôn khách sạn tặng, những khách khứa khác được phụ huynh hai nhà tiễn chân lục tục rời đi. Kế hoạch phá động phòng phá sản vì chú rể bất tỉnh nhân sự.

Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim không lên trên, nhắn tin cho Lưu Triệu xong thì vịn Vương Thụy về nhà.

Nhưng sau khi về nhà thì tai họa mới thật sự bắt đầu.

Đầu tiên là Vương Thụy tự dưng nổi cơn say xỉn, đi khắp phòng tìm rượu, rồi tới Lăng Bác Kim xuống dưới bê một thùng bia lên, bảo không say không về.

Thường Trấn Viễn ngay lúc Lăng Bác Kim vác bia vào đã dứt khoát về phòng khóa cửa tắm táp đi ngủ.

Song ván cửa không đủ độ dày, tiếng ồn ào bên ngoài thi thoảng vẫn truyền vào.

Đầu tiên là hát thoải mái hai lần[1], rồi thì hát đàn bà khóc lóc là có tội[2], rồi sau, trừ người trong cuộc ra thì chẳng ai hiểu bọn họ đang hát gì nữa.

Thường Trấn Viễn nằm trên giường một lát, tới tận lúc tiếng bên ngoài nhỏ đi rồi mới nghi hoặc xuống giường mở cửa.

Vương Thụy và Lăng Bác Kim ngồi trên sàn tựa lên ghế sô-pha, đầu sát bên đầu, rủ rỉ rù rì.

Thường Trấn Viễn từ trên tầng đi xuống, đi qua phòng khách, vào bếp rót cốc nước, lúc trở ra thì thấy Vương Thụy và Lăng Bác Kim đang mở to mắt nhìn mình. Vương Thụy trừng đến là khoa trương.

Thường Trấn Viễn có dự cảm chẳng lành.

“A Tiêu, anh thích Bác Kim thật à?” Vương Thụy ngơ ngác nhìn hắn.

Thường Trấn Viễn nhìn sang Lăng Bác Kim.

Lăng Bác Kim nói, “Em cần cổ vũ và dũng khí.”

Không phải như hắn nghĩ chứ.

Thường Trấn Viễn hỏi thận trọng, “Cậu cần cổ vũ và dũng khí gì?”

Lăng Bác Kim nói, “Em tìm hiểu rồi, gọi là come-out.”

“…” Thường Trấn Viễn nói bình tĩnh, “Cậu say rồi.”

Lăng Bác Kim vịn trán, “Cảm giác của em rất minh mẫn.”

“Bảo cảm giác minh mẫn của cậu tìm lý trí dạt nhà về đi.” Thường Trấn Viễn cầm cốc nước định đi lên tầng. Lăng Bác Kim thình lình nhảy lên, chưa đợi Thường Trấn Viễn lùi ra sau thì đã ngã ngửa trên sô-pha, “Đau đầu quá!” Cậu rên.

Thường Trấn Viễn nói, “Uống thuốc giảm đau nhé?”

Lăng Bác Kim nói, “Sư phụ xoa đi.”

“… Tôi gọi xe cho cậu tới khu tẩm quất.”

“Sư phụ.” Lăng Bác Kim trưng vẻ đáng thương.

Thường Trấn Viễn mở tủ lấy thuốc giảm đau rồi rót cho cậu cốc nước.

Vương Thụy hâm mộ nhìn bọn hắn, “Thật kỳ quái. Lúc ban đầu, quan hệ của bọn anh rõ ràng là rất tệ. Anh ghét Lăng Bác Kim, rất ghét, tôi thấy được. Tôi với sư phụ, từ đầu đã rất tốt. Anh ấy là người tốt, tôi nấu cơm cho anh ấy, lần nào anh ấy cũng ăn rất vui vẻ. Ha ha ha… Sao kết quả cuối cùng lại thành ra thế này? Bọn anh thành một đôi, sư phụ kết hôn với người khác. Ha ha.”

Thường Trấn Viễn nhìn Lăng Bác Kim nuốt thuốc vào mới nhận lại cốc, “Đính chính chút, tôi không thành một đôi với Lăng Bác Kim.”

“Sư phụ, chẳng phải anh thích em đó sao?” Lăng Bác Kim ngửa đầu nhìn hắn, vẻ vô tội và sự chân thành ngập tràn trong mắt.

Thường Trấn Viễn cá, bây giờ Lăng Bác Kim tỉnh táo ít nhất là tám mươi phần trăm, “Đó là khi trước.”

Lăng Bác Kim nói, “Hạn sử dụng của sữa tươi là bốn mươi tám tiếng, có sữa bảo quản được nửa năm, sư phụ, anh không thể kém cả sữa được.”

Thường Trấn Viễn nói, “Đồ ăn nấu xong đặt lên bàn sẽ nguội đi, không cần bốn mươi tám tiếng.”

“Em sẽ hâm lại.”

“Cậu biết à?”

“…Em sẽ dùng lò vi ba hâm lại.”

Vương Thụy giơ tay nói, “Tôi giúp.”

Vì sao hắn cần phải nói mấy chuyện vu vơ với hai tên nát rượu này. Thường Trấn Viễn nhắm mắt lại, cầm cốc nước đi lên tầng.

Phía sau truyền tới tiếng bịch.

Thường Trấn Viễn đang vào cửa hơi khựng chân lại, trở tay đóng cửa.

Đã qua mười hai giờ, nhưng hôm nay đồng hồ sinh học không tới đúng giờ. Hắn nằm trằn trọc trên giường một lúc lâu mới thiêm thiếp đi. Ngay lúc nửa tỉnh nửa mơ, hắn cảm thấy có người ngồi bên giường nhìn hắn.

Thứ cảm giác này thật sự quá quỷ quái, tới mức hắn thoắt cái tỉnh lại bật đèn lên.

Lăng Bác Kim không nói năng gì nằm nhoài bên giường, “Sư phụ.”

Thường Trấn Viễn cố nén ham muốn phi gối đầu lên mặt cậu, nói lạnh giọng, “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

“Sư phụ, anh nghiêm túc phải không?” Lăng Bác Kim nói, “Anh thích em thật nhỉ?”

…

Đời này hắn thổ lộ cả thảy hai lần, tuy động cơ bất đồng, quá trình bất đồng, kết quả bất đồng, nhưng cảm nhận đều là hối hận xanh cả ruột!

“Cậu biết mấy giờ rồi không?” Thường Trấn Viễn giơ đồng hồ báo thức tới trước mặt cậu.

Lăng Bác Kim nói, “Em không ngủ được, không nói rõ ra, em không ngủ được.”

“Cậu muốn nói gì?” Thường Trấn Viễn hỏi bực dọc, “Muốn nói cậu định sống một đời với tôi? Về sau không kết hôn không sinh con, chỉ hai thằng đàn ông chúng ta tay nắm tay tới đầu bạc răng long? Bỏ qua áp lực gia đình của cậu, mong đợi của bố mẹ cậu? Bỏ qua ánh mắt người đời, dư luận xã hội?”

Mắt Lăng Bác Kim mở rất lớn, đồng tử rất đen, ánh sáng rất rực rỡ, rực rỡ kinh người. Cậu gật đầu cái rụp, “Dạ!”

Thường Trấn Viễn im lặng.

“Sư phụ giận em sẽ khẩn trương, sư phụ đau lòng em sẽ khó chịu, sư phụ không quan tâm em em sẽ vừa khẩn trương vừa khó chịu. Anh là người đầu tiên khiến em có cảm giác ấy.” Lăng Bác Kim nhìn hắn đăm đăm, chậm rãi nói, “Hồi trước cảm thấy là do anh giống bố em, rồi sau sư phụ hôn em, em mới biết… thật ra chúng ta còn có thể có quan hệ này. Giống như kiến trúc vốn đã dựng xong xuôi bị đạp đổ làm lại, rất, rất rối loạn, nhưng kiến trúc tạo lại chuẩn xác hoàn mỹ hơn cái ban đầu. Giống như, chúng ta vốn nên có quan hệ này. Tuy là, xã hội, dư luận, gia đình… có thể sẽ mang tới rất nhiều áp lực, song, em vẫn cảm thấy, chúng ta làm đúng. Chính là cảm giác này đấy. Sư phụ thì sao, nhất định cũng có cảm giác này ha?”

…

Hắn đi hôn cậu làm cái gì chứ!

Thường Trấn Viễn muốn sống lại một lần nữa, lắp quả bom tiêu diệt Thường Trấn Viễn trước khi hắn ăn nói lung tung!

“Em biết sư phụ là vì tốt cho em, nhưng em sẽ không để sư phụ một mình, em sẽ cùng gánh vác với sư phụ.” Lăng Bác Kim nói, “Em nghĩ lung lắm rồi, em nghiêm túc đấy. Điều anh nói, em đã suy xét rồi. Mấy ngày nay ngày nào mẹ cũng tâm sự với đồng nghiệp, hình như có thể chấp nhận được chút rồi. Em không muốn chúng ta cuối cùng có kết cục như Vương Thụy và Đầu to. Em không muốn thấy sư phụ kết hôn với người khác. Em cảm thấy, chúng ta nên đấu tranh!”

Thường Trấn Viễn bị lời lẽ hùng hồn của cậu chặn cho không nói được gì, mãi sau mới rặn được một câu, “Cậu không thấy như vậy ích kỷ quá à?”

Lăng Bác Kim nói mờ mịt, “Ích kỷ chỗ nào?”

Thường Trấn Viễn nói, “Chỗ nào á? Cậu có nghĩ tới nhà họ Lăng cậu sau này… hương khói thế nào không? Ai sẽ nối dõi tông đường?”

“Không sao cả, vẫn còn anh hai em. Với lại em lấy họ mẹ, trách nhiệm kế thừa nhà họ Từ ảnh sẽ gánh vác.”

“Nhà họ Từ? Anh hai?” Thường Trấn Viễn ngẩn ra.

Lăng Bác Kim nói, “À, em quên chưa kể, em có anh trai sinh đôi, sau khi bố với mẹ ly hôn thì em sống với mẹ, ảnh sống với bố. Vì vậy em họ Lăng, ảnh họ Từ. Mẹ em không phải con một, bà có hai anh trai vì thế em cũng không cần bận tâm chuyện kế thừa nhà họ Lăng.”

Trái tim Thường Trấn Viễn đập điên cuồng, con mắt nhìn chòng chọc vào cậu, hỏi từng chữ, “Anh ta tên là gì?”

Tuy không rõ sao hắn lại để ý chuyện này nhưng Lăng Bác Kim vẫn trả lời thành thật, “Từ Túc Thành[3].”

[1] Chế từ Thoải Mái Một Lần – Diệp Thiến Văn (https://www.youtube.com/watch?v=DbRUsYtZ2fs)

[2] Chế từ Đàn Ông Khóc Nào Có Sai – Lưu Đức Hoa (https://www.youtube.com/watch?v=3hsf_siFCDU)

[3] Từ Túc Thành [xúsùchéng] đồng âm với Từ Tắc Thừa.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5707 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5241 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4981 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4559 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4482 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4402 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter