Chương : 35
Thái Vy buồn chán đến mức chẳng thèm ăn uống gì. Đến nửa đêm cô thấy mình như sốt, Chân tay lạnh ngắt còn đầu thì nóng ran. Lại còn túa mồ hôi nữa chứ. Cầu trời không phải sốt rét. Bởi cô thấy lạnh quá, buốt tận xương. Thái Vy tính trở dậy gọi người, nhưng vừa ngóc đầu lên đã hoa hết mắt mũi, Cô lại nằm xuống, trùm mền qua đầu. Cô thiếp đi không biết bao lâu. Đến khi mở mắt thì thấy toàn thân được bao bọc bởi lớp chăn chiên (*) bên ngoài lớp chăn vải. “Là ai đã mang thêm chăn cho mình?”, cô đưa tay lên trán sờ “chỉ còn hơi sốt”, lạ ta, rồi mùi thơm ngào ngạt của cháo thịt bằm bay thẳng vào mũi, Thái Vy xoa bụng “đói quá”. Vừa lúc gắng gượng ngồi dậy thì James bước vào,tay bưng một bát thuốc đầy, lúc đầu còn chậm rãi đi vì sợ trào ra ngoài, sau nhìn thấy Thái Vy đã tỉnh anh vội bước nhanh tới, đặt chén thuốc xuống cạnh nồi cháo. Nhẹ nhàng nâng cô dậy, lại chẹn thêm cái gối vải để cô dựa lưng.
- Cô thấy trong người thế nào rồi?
- Tôi thấy đỡ rồi. Sao anh biết tôi bệnh vậy?
James vừa múc cháo ra bát vừa giải thích:
- Không phải tôi, là Seb. Anh ấy thấy cô không dùng bữa, lại nghĩ buổi chiều cô dầm mưa như thế có khi nhuốm bệnh. Gõ cửa cô lại không có phản ứng, nên đạp cửa xông vào…
Thái Vy cười cười:
- Vậy à…
Thấy Thái Vy ngập ngừng định nói thêm gì đó nhưng lại thôi, James nhẹ nhàng:
- Nào, ăn chút cháo.
Thái Vy ngại ngùng:
- Tôi tự ăn được mà.
- Không, tôi được lệnh chăm sóc cô rồi, gã đó ghê gớm lắm, tôi không dám đắc tội đâu_James nháy mắt tinh nghịch.
Thái Vy bĩu mỗi “anh mà biết sợ ai, ngụy biện”. James múc một muỗng cháo đưa lại gần miệng mình thổi thổi mấy cái rồi đưa trước miệng Thái Vy dỗ dành:
- Há miệng ra nào…a…A…
Thái Vy lắc đầu, đưa tay đỡ cái bát, kiên quyết tự ăn thì bị James dùng tay kia giữ lại. James nhìn cổ tay nhỏ xinh xinh trong bàn tay mình rồi lại nhìn Thái Vy, khuôn mặt nhuốm màu mệt mỏi, thần thái cũng không tươi tỉnh, nhưng sao anh lại cảm thấy lôi cuốn đến vậy, chẳng trách đến Seb cũng không thể kiềm chế trước cô… Thái Vy nhìn bộ dạng của James mà bối rối. Cuối cùng để phá tan cái không khí ám muội này, Thái Vy rụt tay lại, hơi há miệng:
- A…
- Ngoan quá!
Ăn cháo xong, James lại chuyển sang đút thuốc. Thái Vy trước giờ quen uống thuốc viên, giờ nhìn bát thuốc lại nhớ đến cảnh trong phim thời cổ, nàng nào uống cũng than đắng. Thái Vy lại nhìn bên cạnh ấm thuốc “không có viên đường nào”, cô lè lưỡi.
- Thôi đưa bát thuốc tôi uống một hơi luôn đi, uống từng thìa giống tra tấn.
- Không được! Thuốc phải uống từ từ mới phát huy được công hiệu, uống nhanh phản tác dụng. nào há miệng ra, mau lên!_James làm vẻ mặt hung dữ ra lệnh.
- Không!_Thái Vy khoanh tay trước ngực, bướng bỉnh nhìn James.
- Hay là để tôi đút cho em vậy!
Thái Vy giật mình “giọng nói đó…” Cô quay sang. Đúng là Sebastian. Anh đứng trước cửa, một chân còn để bên ngoài, lưng dựa vào cửa, nheo mắt nhìn cô, khóe miệng hiện lên nụ cười nhẹ.
- Nét mặt của em là đang vui mừng hay thất vọng vậy?
James đặt bát thuốc xuống, làm điệu bộ nghĩ ngợi ghê lắm rồi phán:
- Là hoảng sợ đó.
Seb cười mà hai mắt tỏa sát khí:
- Cậu thật chê cuộc sống quá dài đúng không?
James lè lưỡi, giả vờ quay sang kéo kéo tay áo Thái Vy cầu cứu. Thái Vy đã sớm thu lại biểu tình ngạc nhiên ban nãy, lạnh tanh nói:
- Tôi muốn uống thuốc.
Seb ngoắc đầu ám chỉ James ra khỏi phòng. Thấy James do dự, Thái Vy liền nói:
- Giúp tôi uống thuốc đi, James.
James vỗ tay “Yeah! Uống thuốc nào, cho mau khỏi bệnh”, rồi nhìn Seb, chỉ chỉ ra cửa:
- Cậu ra ngoài đi, đông người không tốt cho bệnh nhân.
Lúc này mà có súng trong tay, chắc cũng cho cậu ta vài phát, Seb thầm nghĩ. Anh nhìn Thái Vy, thấy cô còn không ngẩng lên nhìn anh lấy một cái, trong lòng có chút hụt hẫng.
- Mau khỏi bệnh.
Seb nói xong còn nán lại một chút. Thái Vy vẫn im lặng. Cuối cùng anh đành mau chóng rời đi. Thái Vy ngồi thẳng dậy, khẽ thở dài:
- Anh cũng ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi.
Rồi cầm bát thuốc lên:
- Tôi sẽ uống từ từ, anh yên tâm đi đi.
James nhìn Thái Vy, thấy cô có vẻ kiên quyết, anh đành đứng dậy. Lúc ra cửa còn ngoái đầu nhìn cô một lúc rồi đóng cửa lại. Đợi đến khi tiếng bước chân xa dần, cô mới buông người xuống giường, vắt tay lên trán suy nghĩ. Đột nhiên cửa mở toang ra, James ló đầu vào lớn giọng:
- Biết ngay mà.
Thái Vy giật bắn người, bật dậy. James vừa càu nhàu vừa sát lại giường lấy bát thuốc đổ vào ấm.
- Tôi đi hâm nóng lại, rồi sẽ đích thân cho cô uống, không tin cô nữa.
Nói xong phóng cái vèo ra ngoài. Thái Vy lắc đầu cười, lẩm bẩm “Thật là…”.
- Là James thì em có vẻ vui nhỉ? Phải không?
Thái Vy lười biếng ngẩng đầu dòm Sebastian:
- Xem ra anh rất thích tạo bất ngờ cho người khác.
Seb đưa tay lên thành cửa gõ “cộc…cộc”
- Vậy được chưa?
Thái Vy hừ một tiếng, không thèm trả lời. Seb lại gần ngồi xuống đối diện cô, thắc mắc:
- Em không có gì để hỏi tôi sao?
Thái Vy cắn cắn môi suy nghĩ:
- Tôi thật không nghĩ ra mình phải hỏi anh cái gì. Anh có gợi ý nào không?
- Em không ngạc nhiên vì sao tôi chưa đi sao?
- À, vậy sao anh còn ở đây thế?
Seb lắc đầu thở dài:
- Em không thật lòng được với tôi sao?
Thái Vy lạnh lung cười khẩy:
- Anh trông đợi gì ở một tên trộm đồ…_
- Dừng lại một chút, cô cao giọng:
- … “dơ bẩn”?
Seb biết mình lỡ lời, cũng biết Thái Vy thấy khó chịu như thế nào, anh cũng không hiểu sao lại cư xử như vậy. Rõ ràng là trong tâm trí của anh, cô có một vị trí khác. Anh biết, anh muốn giữ cô lại không phải vì cái vòng. Chỉ là không hiểu sao cứ đứng trước mặt cô là ý nghĩ cô luôn tìm cách rời khỏi anh lại hiện lên, anh thì không muốn cô rời xa mình, và tìm được lí do cực ngu ngốc. Giờ hay rồi, còn dám chửi cô như vậy. Cô sẽ không có thiện cảm với anh. Seb nhíu mày, vốn dĩ vào thời điểm này anh đang có mặt trên chuyến bay đến Edinburgh, nhưng đêm đó cô lại bệnh, nhìn cô yếu ớt trong vòng tay mình, anh cảm giác rất đau lòng. Anh muốn che chở cho cô, muốn chăm sóc cô. Sáng sớm, khi thấy cô đã ngủ sâu, người cũng đỡ sốt, Seb mới tranh thủ lên phố đánh điện dời ngày về. “ Thái Vy, em có hiểu cho tôi không? Em đã dần trở nên quan trọng với tôi rồi” Seb nhìn Thái Vy, cô cũng đang nhìn anh”. Seb đang lựa lời để nói thì James ló mặt vào:
- Tôi có bỏ lỡ cảnh nào thú vị không?
Thái Vy xoay người qua nhìn James cười dịu dàng:
- Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi. Thật ngại quá, anh bận rộn vậy mà tôi còn làm phiền anh.
James cười hì hì:
- Tôi có gì đâu bận rộn, cô đừng ngại.
Thái Vy xếp chăn lại, toan xuống giường thì Seb ngăn lại:
- Em làm gì vậy?
Thái Vy nhìn bàn tay đang giữ vai cô lại, rồi nhìn khuôn mặt có chút khẩn trương của Seb thầm nghĩ “rất ấm áp”, nhưng mà loại ấm áp này không hợp với cô. Thái Vy gạt tay Seb ra, kiếm guốc xỏ vào chân, rồi mới nói:
- Uống thuốc rồi đi lại cho khỏe người.
James đã rót thuốc ra bát xong xuôi. Nhận thấy không khí căng thẳng giữa Seb và Thái Vy, James lẵng lẽ đánh bài chuồn.
Anh dựa đầu vào cột lim, mắt nhìn xa xăm. Không phải lần đầu đặt chân đến đây để thấy bất cứ điều gì cũng muốn tìm hiểu. Đúng vậy, không có lí do nào cả, Thái Vy là một cô gái đặc biệt, chắc hẳn Seb cũng thấy thế. Và cũng như anh, cả hai đều có cảm tình với Thái Vy, có điều nếu James sẵn sàng thừa nhận và thể hiện thì Seb lại cố gẳng chối bỏ và giấu giếm. Và buồn cười là, Thái Vy dường như chả quan tâm đến cả hai. Thế đấy, James lắc đầu tự cười, một hoàng tử, một vương giả… không có chút hấp dẫn trong mắt cô gái này. “Thái Vy, làm sao em có thể để cho hai người đàn ông đầy kiêu hãnh phải chùn bước trước em như vây?” James đưa tay lên trán xoa xoa, cười khổ.
- Thưa cậu, có điện bên Pháp.
A Du báo tin cho James mà thở hồng hộc, chắc đã chạy hối hả về đây. James gật đầu, sai A Du báo Khiêm chuẩn bị xe để anh lên phố nhận điện. Còn mình thì vào nhà lấy áo khoác và nón. Trước khi ra xe anh định tạt qua phòng Thái Vy xem cô thế nào, nhưng chợt nhớ ban nãy còn Seb trong đó, không biết đi chưa, chần chừ một lúc thì Khiêm gọi, James đành khoác áo chỉnh tề, ra xe.
Bên này Thái Vy đi đi lại lại trong phòng cho người đỡ nhức vì nằm nhiều. Còn Seb thì ngồi yên lặng nhìn cô. Thái Vy đi chừng cũng thấy chóng mặt trong cái phòng bé xí này, nên quyết định sẽ dạo vài vòng ở ngoài sân. Mới bước ra hiên, chưa kịp xuống sân đã bị Seb kéo giật lại. Cô cáu tiết:
- Gì nữa?
Seb lấy áo khoác của mình choàng qua vai Thái Vy, rồi giữ lấy phía trước, dịu dàng nhìn cô, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn:
- Em còn yếu, tránh gió tốt hơn.
Thái Vy nhìn Seb, ánh mắt ấy là quan tâm thật sự, tại sao lại quan tâm cô, Thái Vy lắc đầu, tốt nhất là không nên nghĩ ngợi về chuyện này. Cô gạt tay anh ra, cởi áo khoác tính trả thì Seb giữ tay cô lại rồi kéo vào lòng anh…
Seb ôm cô sao? Thái Vy ngây người. Cảm thấy vòng tay anh siết chặt hơn, “đau”, Thái Vy buột miệng. Seb vội vàng buông cô ra, trong lời nói có chút dồn dập:
- Xin lỗi…
Thái Vy cười trừ:
- Không sao, tôi quen với kiểu hành xử lỗ mãng của anh rồi.
Seb phân trần:
- Tôi không lỗ mãng, chỉ là có những lúc cảm xúc đi trước lí trí.
Thái Vy tò mò:
- Vậy vừa rồi là cảm xúc gì vậy?
Seb cười:
- Em đoán xem?
Thái Vy thắc mắc:
- Ủa, cảm xúc của anh sao tôi biết.
Seb chỉ đợi có thế, anh cười:
- Vậy thì em đừng biết làm gì, đứng ở đây cũng lâu rồi, mau vào trong nghỉ ngơi đi.
Cũng không đợi Thái Vy trả lời, anh đã xoay người bỏ đi. Thái Vy đứng đó nhìn theo dáng anh, đến khi bóng lưng khuất hẳn sau rừng cây, cô mới thở dài. Cô cởi áo khoác của Seb ra, cầm trên tay mà nhìn, cùng một hành động, nhưng sao cô lại thấy vui khi người đó là Seb. Ở với anh, cô luôn thấy không khí thật nặng nề, không thoải mái như với James. Vậy mà lại đặc biệt để ý hành động của anh. Thật là…
- Cô thấy trong người thế nào rồi?
- Tôi thấy đỡ rồi. Sao anh biết tôi bệnh vậy?
James vừa múc cháo ra bát vừa giải thích:
- Không phải tôi, là Seb. Anh ấy thấy cô không dùng bữa, lại nghĩ buổi chiều cô dầm mưa như thế có khi nhuốm bệnh. Gõ cửa cô lại không có phản ứng, nên đạp cửa xông vào…
Thái Vy cười cười:
- Vậy à…
Thấy Thái Vy ngập ngừng định nói thêm gì đó nhưng lại thôi, James nhẹ nhàng:
- Nào, ăn chút cháo.
Thái Vy ngại ngùng:
- Tôi tự ăn được mà.
- Không, tôi được lệnh chăm sóc cô rồi, gã đó ghê gớm lắm, tôi không dám đắc tội đâu_James nháy mắt tinh nghịch.
Thái Vy bĩu mỗi “anh mà biết sợ ai, ngụy biện”. James múc một muỗng cháo đưa lại gần miệng mình thổi thổi mấy cái rồi đưa trước miệng Thái Vy dỗ dành:
- Há miệng ra nào…a…A…
Thái Vy lắc đầu, đưa tay đỡ cái bát, kiên quyết tự ăn thì bị James dùng tay kia giữ lại. James nhìn cổ tay nhỏ xinh xinh trong bàn tay mình rồi lại nhìn Thái Vy, khuôn mặt nhuốm màu mệt mỏi, thần thái cũng không tươi tỉnh, nhưng sao anh lại cảm thấy lôi cuốn đến vậy, chẳng trách đến Seb cũng không thể kiềm chế trước cô… Thái Vy nhìn bộ dạng của James mà bối rối. Cuối cùng để phá tan cái không khí ám muội này, Thái Vy rụt tay lại, hơi há miệng:
- A…
- Ngoan quá!
Ăn cháo xong, James lại chuyển sang đút thuốc. Thái Vy trước giờ quen uống thuốc viên, giờ nhìn bát thuốc lại nhớ đến cảnh trong phim thời cổ, nàng nào uống cũng than đắng. Thái Vy lại nhìn bên cạnh ấm thuốc “không có viên đường nào”, cô lè lưỡi.
- Thôi đưa bát thuốc tôi uống một hơi luôn đi, uống từng thìa giống tra tấn.
- Không được! Thuốc phải uống từ từ mới phát huy được công hiệu, uống nhanh phản tác dụng. nào há miệng ra, mau lên!_James làm vẻ mặt hung dữ ra lệnh.
- Không!_Thái Vy khoanh tay trước ngực, bướng bỉnh nhìn James.
- Hay là để tôi đút cho em vậy!
Thái Vy giật mình “giọng nói đó…” Cô quay sang. Đúng là Sebastian. Anh đứng trước cửa, một chân còn để bên ngoài, lưng dựa vào cửa, nheo mắt nhìn cô, khóe miệng hiện lên nụ cười nhẹ.
- Nét mặt của em là đang vui mừng hay thất vọng vậy?
James đặt bát thuốc xuống, làm điệu bộ nghĩ ngợi ghê lắm rồi phán:
- Là hoảng sợ đó.
Seb cười mà hai mắt tỏa sát khí:
- Cậu thật chê cuộc sống quá dài đúng không?
James lè lưỡi, giả vờ quay sang kéo kéo tay áo Thái Vy cầu cứu. Thái Vy đã sớm thu lại biểu tình ngạc nhiên ban nãy, lạnh tanh nói:
- Tôi muốn uống thuốc.
Seb ngoắc đầu ám chỉ James ra khỏi phòng. Thấy James do dự, Thái Vy liền nói:
- Giúp tôi uống thuốc đi, James.
James vỗ tay “Yeah! Uống thuốc nào, cho mau khỏi bệnh”, rồi nhìn Seb, chỉ chỉ ra cửa:
- Cậu ra ngoài đi, đông người không tốt cho bệnh nhân.
Lúc này mà có súng trong tay, chắc cũng cho cậu ta vài phát, Seb thầm nghĩ. Anh nhìn Thái Vy, thấy cô còn không ngẩng lên nhìn anh lấy một cái, trong lòng có chút hụt hẫng.
- Mau khỏi bệnh.
Seb nói xong còn nán lại một chút. Thái Vy vẫn im lặng. Cuối cùng anh đành mau chóng rời đi. Thái Vy ngồi thẳng dậy, khẽ thở dài:
- Anh cũng ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi.
Rồi cầm bát thuốc lên:
- Tôi sẽ uống từ từ, anh yên tâm đi đi.
James nhìn Thái Vy, thấy cô có vẻ kiên quyết, anh đành đứng dậy. Lúc ra cửa còn ngoái đầu nhìn cô một lúc rồi đóng cửa lại. Đợi đến khi tiếng bước chân xa dần, cô mới buông người xuống giường, vắt tay lên trán suy nghĩ. Đột nhiên cửa mở toang ra, James ló đầu vào lớn giọng:
- Biết ngay mà.
Thái Vy giật bắn người, bật dậy. James vừa càu nhàu vừa sát lại giường lấy bát thuốc đổ vào ấm.
- Tôi đi hâm nóng lại, rồi sẽ đích thân cho cô uống, không tin cô nữa.
Nói xong phóng cái vèo ra ngoài. Thái Vy lắc đầu cười, lẩm bẩm “Thật là…”.
- Là James thì em có vẻ vui nhỉ? Phải không?
Thái Vy lười biếng ngẩng đầu dòm Sebastian:
- Xem ra anh rất thích tạo bất ngờ cho người khác.
Seb đưa tay lên thành cửa gõ “cộc…cộc”
- Vậy được chưa?
Thái Vy hừ một tiếng, không thèm trả lời. Seb lại gần ngồi xuống đối diện cô, thắc mắc:
- Em không có gì để hỏi tôi sao?
Thái Vy cắn cắn môi suy nghĩ:
- Tôi thật không nghĩ ra mình phải hỏi anh cái gì. Anh có gợi ý nào không?
- Em không ngạc nhiên vì sao tôi chưa đi sao?
- À, vậy sao anh còn ở đây thế?
Seb lắc đầu thở dài:
- Em không thật lòng được với tôi sao?
Thái Vy lạnh lung cười khẩy:
- Anh trông đợi gì ở một tên trộm đồ…_
- Dừng lại một chút, cô cao giọng:
- … “dơ bẩn”?
Seb biết mình lỡ lời, cũng biết Thái Vy thấy khó chịu như thế nào, anh cũng không hiểu sao lại cư xử như vậy. Rõ ràng là trong tâm trí của anh, cô có một vị trí khác. Anh biết, anh muốn giữ cô lại không phải vì cái vòng. Chỉ là không hiểu sao cứ đứng trước mặt cô là ý nghĩ cô luôn tìm cách rời khỏi anh lại hiện lên, anh thì không muốn cô rời xa mình, và tìm được lí do cực ngu ngốc. Giờ hay rồi, còn dám chửi cô như vậy. Cô sẽ không có thiện cảm với anh. Seb nhíu mày, vốn dĩ vào thời điểm này anh đang có mặt trên chuyến bay đến Edinburgh, nhưng đêm đó cô lại bệnh, nhìn cô yếu ớt trong vòng tay mình, anh cảm giác rất đau lòng. Anh muốn che chở cho cô, muốn chăm sóc cô. Sáng sớm, khi thấy cô đã ngủ sâu, người cũng đỡ sốt, Seb mới tranh thủ lên phố đánh điện dời ngày về. “ Thái Vy, em có hiểu cho tôi không? Em đã dần trở nên quan trọng với tôi rồi” Seb nhìn Thái Vy, cô cũng đang nhìn anh”. Seb đang lựa lời để nói thì James ló mặt vào:
- Tôi có bỏ lỡ cảnh nào thú vị không?
Thái Vy xoay người qua nhìn James cười dịu dàng:
- Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi. Thật ngại quá, anh bận rộn vậy mà tôi còn làm phiền anh.
James cười hì hì:
- Tôi có gì đâu bận rộn, cô đừng ngại.
Thái Vy xếp chăn lại, toan xuống giường thì Seb ngăn lại:
- Em làm gì vậy?
Thái Vy nhìn bàn tay đang giữ vai cô lại, rồi nhìn khuôn mặt có chút khẩn trương của Seb thầm nghĩ “rất ấm áp”, nhưng mà loại ấm áp này không hợp với cô. Thái Vy gạt tay Seb ra, kiếm guốc xỏ vào chân, rồi mới nói:
- Uống thuốc rồi đi lại cho khỏe người.
James đã rót thuốc ra bát xong xuôi. Nhận thấy không khí căng thẳng giữa Seb và Thái Vy, James lẵng lẽ đánh bài chuồn.
Anh dựa đầu vào cột lim, mắt nhìn xa xăm. Không phải lần đầu đặt chân đến đây để thấy bất cứ điều gì cũng muốn tìm hiểu. Đúng vậy, không có lí do nào cả, Thái Vy là một cô gái đặc biệt, chắc hẳn Seb cũng thấy thế. Và cũng như anh, cả hai đều có cảm tình với Thái Vy, có điều nếu James sẵn sàng thừa nhận và thể hiện thì Seb lại cố gẳng chối bỏ và giấu giếm. Và buồn cười là, Thái Vy dường như chả quan tâm đến cả hai. Thế đấy, James lắc đầu tự cười, một hoàng tử, một vương giả… không có chút hấp dẫn trong mắt cô gái này. “Thái Vy, làm sao em có thể để cho hai người đàn ông đầy kiêu hãnh phải chùn bước trước em như vây?” James đưa tay lên trán xoa xoa, cười khổ.
- Thưa cậu, có điện bên Pháp.
A Du báo tin cho James mà thở hồng hộc, chắc đã chạy hối hả về đây. James gật đầu, sai A Du báo Khiêm chuẩn bị xe để anh lên phố nhận điện. Còn mình thì vào nhà lấy áo khoác và nón. Trước khi ra xe anh định tạt qua phòng Thái Vy xem cô thế nào, nhưng chợt nhớ ban nãy còn Seb trong đó, không biết đi chưa, chần chừ một lúc thì Khiêm gọi, James đành khoác áo chỉnh tề, ra xe.
Bên này Thái Vy đi đi lại lại trong phòng cho người đỡ nhức vì nằm nhiều. Còn Seb thì ngồi yên lặng nhìn cô. Thái Vy đi chừng cũng thấy chóng mặt trong cái phòng bé xí này, nên quyết định sẽ dạo vài vòng ở ngoài sân. Mới bước ra hiên, chưa kịp xuống sân đã bị Seb kéo giật lại. Cô cáu tiết:
- Gì nữa?
Seb lấy áo khoác của mình choàng qua vai Thái Vy, rồi giữ lấy phía trước, dịu dàng nhìn cô, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn:
- Em còn yếu, tránh gió tốt hơn.
Thái Vy nhìn Seb, ánh mắt ấy là quan tâm thật sự, tại sao lại quan tâm cô, Thái Vy lắc đầu, tốt nhất là không nên nghĩ ngợi về chuyện này. Cô gạt tay anh ra, cởi áo khoác tính trả thì Seb giữ tay cô lại rồi kéo vào lòng anh…
Seb ôm cô sao? Thái Vy ngây người. Cảm thấy vòng tay anh siết chặt hơn, “đau”, Thái Vy buột miệng. Seb vội vàng buông cô ra, trong lời nói có chút dồn dập:
- Xin lỗi…
Thái Vy cười trừ:
- Không sao, tôi quen với kiểu hành xử lỗ mãng của anh rồi.
Seb phân trần:
- Tôi không lỗ mãng, chỉ là có những lúc cảm xúc đi trước lí trí.
Thái Vy tò mò:
- Vậy vừa rồi là cảm xúc gì vậy?
Seb cười:
- Em đoán xem?
Thái Vy thắc mắc:
- Ủa, cảm xúc của anh sao tôi biết.
Seb chỉ đợi có thế, anh cười:
- Vậy thì em đừng biết làm gì, đứng ở đây cũng lâu rồi, mau vào trong nghỉ ngơi đi.
Cũng không đợi Thái Vy trả lời, anh đã xoay người bỏ đi. Thái Vy đứng đó nhìn theo dáng anh, đến khi bóng lưng khuất hẳn sau rừng cây, cô mới thở dài. Cô cởi áo khoác của Seb ra, cầm trên tay mà nhìn, cùng một hành động, nhưng sao cô lại thấy vui khi người đó là Seb. Ở với anh, cô luôn thấy không khí thật nặng nề, không thoải mái như với James. Vậy mà lại đặc biệt để ý hành động của anh. Thật là…