Chương : 21
Thầy kép thấy Thái Vy đứng im lâu như vậy, bèn lên tiếng:
- Tôi thấy cô nhận lời đi, dăm bảy bữa nữa ông lớn về rồi, việc cô muốn ra khỏi đây xem ra không đơn giản như trước nữa. Giống như tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa vậy, cũng không thoát khỏi quan lớn.
Thái Vy xoa xoa thái dương, thầm nghĩ “ thầy kép nói có lý, chi bằng giờ nhanh chóng thu thập, rồi tính bài chuồn, hành sự tại nhân nhưng muôn sự tại thiên, mọi chuyện đã vượt quá dự liệu ban đầu, cuối cùng vẫn phải lén lút trốn”. Thầy kép mặt mày đăm chiêu, hết nhìn cô rồi lại nhìn ra ngoài trời. Thái Vy lại ngồi trước bàn trang điểm, dặm qua chút phấn son sao cho khi nhìn thật tự nhiên.Coi đã sớm coi thầy như người trong nhà. Mỗi bận có chuyện buồn đều tỉ tê với thầy. Ngay cả khao khát rời khỏi đây, cô cũng tin tưởng thầy mà nói ra. Thái Vy nhìn nét lo lắng trên mặt thầy, cô biết, thầy cũng mong mỏi cô sớm ngày rút chân khỏi chốn thị phi này, cũng bồn chồn, suốt ruột như cô vậy. Thái Vy lấy lại nét tươi tỉnh, trong lời nói có ý đùa:
- Số tiền này quá sức lớn, không diễn e phí, thầy ra trước đi, tôi sửa soạn một chút rồi ra sau.
Trời se lạnh, nên Thái Vy khoác thêm bên ngoài áo nỉ xanh một chiếc khăn len mỏng. Qua lớp rèm có thể thấy được khá rõ khuôn mặt hai vị khách, do nến phía đó được sắp đặt nhiều. Người thanh niên Việt, mặc âu phục chỉ sang người cạnh mình, giới thiệu với bà lớn. Thái Vy nghiêng người, khẽ vén rèm nhìn qua lưng bà lớn, do bị khuất tầm nhìn, nên cô chỉ thấy được nửa khuôn mặt dưới. Bất giác bà lớn lui sang bên, khiến Thái Vy mặt đối mặt với anh ta, trong khoảnh khắc đó, khi Thái Vy bất động thanh sắc thỳ anh ta lại cười, nụ cười nửa miệng đầy mê hoặc, khiến Thái Vy muốn nín thở ( lời thầy kép: bộ chưa thấy trai đẹp bao giờ sao? Haiz). Cô luống cuống thả rèm xuống, hai má ửng hồng, may có cái Tủn bên cạnh nhắc nhở đến lúc diễn, cô mới nhớ ra, cầm phách bắt đầu đánh:
“Bến Tầm Dương canh khuya đưa khách
Quạnh hơi thu, lau lách đìu hiu
Người xuống ngựa, kẻ dừng chèo
Chén quỳnh mong cạn, nhớ chiều trúc ti…”
Hát xong, Thái Vy vén màn ra chào khách, nhận thêm tiền thưởng, ngượng ngùng cảm tạ rồi xoay gót, điệu bộ tha thướt say lòng người. Mà người ở đây chính là một anh Tây và một anh Việt. Thái Vy vừa ra khỏi cửa, anh ta vội vàng nói cái gì đó với gã người Việt, gã này chạy lại giữ Thái Vy, mời cô qua gian bên bồi chuyện. Việc này vốn là thường tình, nên Thái Vy khẽ gật đầu rồi rảo bước trước. Đi đã xa một đoạn mới nghe thấy tiếng cảm thán nho nhỏ “ yểu điệu thục nữ-quân tử hảo cầu”. Thái Vy xoay người lại, anh ta đang ngẩn ngơ nhìn bỗng giật mình, hấp tấp lui vào trong. Thái Vy khẽ cười.
Anh chàng ngoại quốc bước vào, nhìn Thái Vy , Thái Vy đứng dậy cúi người chào, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống. Từ lúc đặt chân vào cho đến khi nến sắp tàn, anh ta chỉ nói vỏn vẹn hai chữ “ chào cô” còn chưa sõi ấy, ngoài ra không nói thêm bất cứ điều gì. Cho đến khi Thái Vy buồn buồn cắn hạt bí, anh ta mới cất tiếng:
- Cô không giống như người ta nói, trong lúc chờ được gặp cô, tôi đã gặp nhiều cô đầu nổi tiếng khác. Nhưng họ đều như nhau, chỉ riêng cô, thật đặc biệt.
Khi nói ba chữ “ thật đặc biệt” anh cố nhấn mạnh, không biết vì sao anh có niềm tin mạnh mẽ là cô hiểu được anh nói gì. Anh chàng này nói tiếng Anh, Thái Vy cười trong lòng, chắc anh ta nghĩ mình sẽ không hiểu anh ta nói gì. Nghĩ thế, Thái Vy bèn giữ vẻ mặt thản nhiên, lâu lâu anh ta nói một câu gì, thỳ lại ngước lên, cười nhẹ một cái, ngụ ý vẫn chăm chú nghe anh nói chuyện.
- Tôi biết nói nhiều vậy cô có hiểu được không, nhưng thực sư nếu cô cần giúp đỡ, tôi sẽ làm hết mình.
Thái Vy nghe đến cụm từ “ cần giúp đỡ, làm hết mình” thỳ hai mắt sáng rực, hướng ánh mắt nghi hoặc vào cái đôi môi mềm mại kia, đôi môi vừa thoát ra những từ khiến Thái Vy vô cùng căng thẳng. Anh ta thật có khả năng đó sao, cho dù có nhiều tiền, nhưng chuyện chuộc thân, bây giờ chắc chắn không thành, cái phường này phải tính đường làm ăn lâu dài, sao dám đắc tội quan lớn. Không khí tĩnh lặng, anh ta vẫn khoan khoái thưởng thức chè sen thơm ngát, vẻ mặt rất chi phởn. Thái Vy thỳ tâm trạng hoàn toàn đối lập, nội tâm như bị kiến bò, trong lòng hết sức đắn đo, chốc chốc lại nhìn anh ta “ lời nói đó, tin được không, nếu mình muốn ra khỏi đây, anh ta liệu giúp được mình? Dạo này mỗi bận ra ngoài, đều có hai thằng hầu đi kè kè bên cạnh, với lại khắp nơi đều có người của phường, trốn được hai tên đó, thỳ ra khỏi thành cũng là vấn đề”.
- Có thật là anh sẽ giúp được tôi?
Nói xong Thái Vy chăm chú dòm anh ta, trong lòng nghĩ “ thể nào cũng ngoác miệng ra ngạc nhiên cho coi”, ha ha. Thế nhưng, trái lại, anh ta chỉ hơi hé miệng, động tác cầm ly trà định uống khựng lại. Sau đó sử dụng nụ cười có thể khiến hàng vạn thiếu nữ rụng tim, chẳng hạn như cô đây, nói như đinh đóng cột:
- Tôi chắc chắn là sẽ làm như vậy, nếu cô yêu cầu.
Thái Vy có chút lưỡng lự, sau khi xác định bên ngoài không có ai, mới lại ngồi bên cạnh anh ta, thì thầm:
- Tôi muốn rời khỏi đây.
Anh ta nhún vai, trìu mến nhìn cô:
- Không khó.
- Tôi thấy cô nhận lời đi, dăm bảy bữa nữa ông lớn về rồi, việc cô muốn ra khỏi đây xem ra không đơn giản như trước nữa. Giống như tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa vậy, cũng không thoát khỏi quan lớn.
Thái Vy xoa xoa thái dương, thầm nghĩ “ thầy kép nói có lý, chi bằng giờ nhanh chóng thu thập, rồi tính bài chuồn, hành sự tại nhân nhưng muôn sự tại thiên, mọi chuyện đã vượt quá dự liệu ban đầu, cuối cùng vẫn phải lén lút trốn”. Thầy kép mặt mày đăm chiêu, hết nhìn cô rồi lại nhìn ra ngoài trời. Thái Vy lại ngồi trước bàn trang điểm, dặm qua chút phấn son sao cho khi nhìn thật tự nhiên.Coi đã sớm coi thầy như người trong nhà. Mỗi bận có chuyện buồn đều tỉ tê với thầy. Ngay cả khao khát rời khỏi đây, cô cũng tin tưởng thầy mà nói ra. Thái Vy nhìn nét lo lắng trên mặt thầy, cô biết, thầy cũng mong mỏi cô sớm ngày rút chân khỏi chốn thị phi này, cũng bồn chồn, suốt ruột như cô vậy. Thái Vy lấy lại nét tươi tỉnh, trong lời nói có ý đùa:
- Số tiền này quá sức lớn, không diễn e phí, thầy ra trước đi, tôi sửa soạn một chút rồi ra sau.
Trời se lạnh, nên Thái Vy khoác thêm bên ngoài áo nỉ xanh một chiếc khăn len mỏng. Qua lớp rèm có thể thấy được khá rõ khuôn mặt hai vị khách, do nến phía đó được sắp đặt nhiều. Người thanh niên Việt, mặc âu phục chỉ sang người cạnh mình, giới thiệu với bà lớn. Thái Vy nghiêng người, khẽ vén rèm nhìn qua lưng bà lớn, do bị khuất tầm nhìn, nên cô chỉ thấy được nửa khuôn mặt dưới. Bất giác bà lớn lui sang bên, khiến Thái Vy mặt đối mặt với anh ta, trong khoảnh khắc đó, khi Thái Vy bất động thanh sắc thỳ anh ta lại cười, nụ cười nửa miệng đầy mê hoặc, khiến Thái Vy muốn nín thở ( lời thầy kép: bộ chưa thấy trai đẹp bao giờ sao? Haiz). Cô luống cuống thả rèm xuống, hai má ửng hồng, may có cái Tủn bên cạnh nhắc nhở đến lúc diễn, cô mới nhớ ra, cầm phách bắt đầu đánh:
“Bến Tầm Dương canh khuya đưa khách
Quạnh hơi thu, lau lách đìu hiu
Người xuống ngựa, kẻ dừng chèo
Chén quỳnh mong cạn, nhớ chiều trúc ti…”
Hát xong, Thái Vy vén màn ra chào khách, nhận thêm tiền thưởng, ngượng ngùng cảm tạ rồi xoay gót, điệu bộ tha thướt say lòng người. Mà người ở đây chính là một anh Tây và một anh Việt. Thái Vy vừa ra khỏi cửa, anh ta vội vàng nói cái gì đó với gã người Việt, gã này chạy lại giữ Thái Vy, mời cô qua gian bên bồi chuyện. Việc này vốn là thường tình, nên Thái Vy khẽ gật đầu rồi rảo bước trước. Đi đã xa một đoạn mới nghe thấy tiếng cảm thán nho nhỏ “ yểu điệu thục nữ-quân tử hảo cầu”. Thái Vy xoay người lại, anh ta đang ngẩn ngơ nhìn bỗng giật mình, hấp tấp lui vào trong. Thái Vy khẽ cười.
Anh chàng ngoại quốc bước vào, nhìn Thái Vy , Thái Vy đứng dậy cúi người chào, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống. Từ lúc đặt chân vào cho đến khi nến sắp tàn, anh ta chỉ nói vỏn vẹn hai chữ “ chào cô” còn chưa sõi ấy, ngoài ra không nói thêm bất cứ điều gì. Cho đến khi Thái Vy buồn buồn cắn hạt bí, anh ta mới cất tiếng:
- Cô không giống như người ta nói, trong lúc chờ được gặp cô, tôi đã gặp nhiều cô đầu nổi tiếng khác. Nhưng họ đều như nhau, chỉ riêng cô, thật đặc biệt.
Khi nói ba chữ “ thật đặc biệt” anh cố nhấn mạnh, không biết vì sao anh có niềm tin mạnh mẽ là cô hiểu được anh nói gì. Anh chàng này nói tiếng Anh, Thái Vy cười trong lòng, chắc anh ta nghĩ mình sẽ không hiểu anh ta nói gì. Nghĩ thế, Thái Vy bèn giữ vẻ mặt thản nhiên, lâu lâu anh ta nói một câu gì, thỳ lại ngước lên, cười nhẹ một cái, ngụ ý vẫn chăm chú nghe anh nói chuyện.
- Tôi biết nói nhiều vậy cô có hiểu được không, nhưng thực sư nếu cô cần giúp đỡ, tôi sẽ làm hết mình.
Thái Vy nghe đến cụm từ “ cần giúp đỡ, làm hết mình” thỳ hai mắt sáng rực, hướng ánh mắt nghi hoặc vào cái đôi môi mềm mại kia, đôi môi vừa thoát ra những từ khiến Thái Vy vô cùng căng thẳng. Anh ta thật có khả năng đó sao, cho dù có nhiều tiền, nhưng chuyện chuộc thân, bây giờ chắc chắn không thành, cái phường này phải tính đường làm ăn lâu dài, sao dám đắc tội quan lớn. Không khí tĩnh lặng, anh ta vẫn khoan khoái thưởng thức chè sen thơm ngát, vẻ mặt rất chi phởn. Thái Vy thỳ tâm trạng hoàn toàn đối lập, nội tâm như bị kiến bò, trong lòng hết sức đắn đo, chốc chốc lại nhìn anh ta “ lời nói đó, tin được không, nếu mình muốn ra khỏi đây, anh ta liệu giúp được mình? Dạo này mỗi bận ra ngoài, đều có hai thằng hầu đi kè kè bên cạnh, với lại khắp nơi đều có người của phường, trốn được hai tên đó, thỳ ra khỏi thành cũng là vấn đề”.
- Có thật là anh sẽ giúp được tôi?
Nói xong Thái Vy chăm chú dòm anh ta, trong lòng nghĩ “ thể nào cũng ngoác miệng ra ngạc nhiên cho coi”, ha ha. Thế nhưng, trái lại, anh ta chỉ hơi hé miệng, động tác cầm ly trà định uống khựng lại. Sau đó sử dụng nụ cười có thể khiến hàng vạn thiếu nữ rụng tim, chẳng hạn như cô đây, nói như đinh đóng cột:
- Tôi chắc chắn là sẽ làm như vậy, nếu cô yêu cầu.
Thái Vy có chút lưỡng lự, sau khi xác định bên ngoài không có ai, mới lại ngồi bên cạnh anh ta, thì thầm:
- Tôi muốn rời khỏi đây.
Anh ta nhún vai, trìu mến nhìn cô:
- Không khó.