Chương : 13
Đào Tuyết chau mày:
- Nhẹ cái tay thôi, mày tính đem tóc trên đầu tao nhổ hết xuống à.
Con sen vội thu lược bí lại, khúm núm xin lỗi, đợi đến khi đào Tuyết phất tay bỏ qua, nó mới dám chải tiếp, vừa chải vừa nín thở, mấy ngày nay mặt mũi tay chân nó có biết bao nhiêu vết bầm tím, ban đêm đau nhức không ngủ nổi. Không ngờ đến chải tóc cũng xém phải đòn.
Do một tay bà lớn nuôi dạy thì đã sao, chẳng phải một con không ra gì cũng được bà bỏ kha khá tiền bạc để mời danh cầm bậc nhất về dạy cho ả đó sao. Dạo trước có bận cô cũng ngỏ ý xin bà mời hắn đệm đàn cho cô, nhưng bà nào chịu bỏ tiền ra, ấy là khi xuân sắc còn đương nở rộ, là con gà đẻ trứng vàng cho cái phường này. Nghĩ đến đây trong lòng dậy lên nỗi căm phẫn. Vị trí này cô phải khổ công lắm mới trụ vững được, muốn cướp của cô sao, tưởng dễ à. Vừa rồi tốn những mười đồng bạc để mượn tay bà năm, dằn mặt ả một trận, ai dè ả cứng đầu, chạy thoát được, còn lao xuống lầu tự tử. Cũng may ả không chết, không truy ra lại lắm chuyện phải lo, khéo lại mất phân nửa tiền tích cóp gần chục năm nay. Đào Tuyết nghĩ đến tiền lại thầm rủa cái tên đàn ông trói gà không chặt, mỡ kê miệng mèo cũng không giải quyết được, lại tốn thêm hai đồng của mình. Mất một mớ tiền mà xôi hỏng bỏng không.
Nghe nói nay mai bà lớn về đến, đào Tuyết không đành lòng vẫy thằng hầu:
- Xuống bếp bảo mụ Lý, cơm nước bình thường lại cho cái đám tập sự.
- Dạ vâng ạ
Thằng hầu nhanh chóng lui đi làm việc. Đào Tuyết liếc nhìn con sen, thấy mấy vết bầm, cũng chạnh lòng nghĩ, nó làm việc tận tụy, với mình lại không hai tâm, sau này cũng nên kiềm chế chút, cũng chỉ tin tưởng được nó mà sai việc. Lại nghĩ đến cái chết của cái Tí, âu cũng ngoài ý muốn, ở cái nhà này trên truyền một ý, dưới một ý. Cũng một câu hù cho ả kia sợ của bà lớn, đến bà năm lại thành chuyện động trời như thế, người ngoài cuộc sao biết có cô nhúng tay vào. Phần về sau bà năm trút phẫn nộ lên người ả, bỏ đói ả, hoàn toàn không phải ý cô. Còn chuyện cái Tí, cũng chỉ nói cho ăn mỗi ngày một bữa, bọn hầu được thể, lấy luôn phần nó vỗ béo cho mình. Cũng không trách được cô. Nhưng từ giờ coi như ả mất một tay tin cậy, coi xoay xở sao. Đào Tuyết đắc ý cười.
- Sen, mày mang bộ xuyến nạm ngọc này qua bên đó, nói là tao tặng để khích lệ ả, đừng có để ai trông thấy, rõ chưa?
- Dạ thưa cô.
Con bé sen bặm môi nhận lấy cái hộp gỗ rồi lật đật chạy đi, vừa đi vừa dòm trước ngó sau.
oOo
Do mấy lần trước chạy lòng vòng tập thể dục, không những bọn hầu, mà các đào cũng nhìn cô theo kiểu thấy sinh vật lạ, nên từ đó sáng nào cô cũng chỉ chạy trong phòng, thế là đỡ ai dòm ngó. Ở đây không ai có khái niệm tập thể dục, nhưng hiện đại, cô tập đã quen, bỏ buổi nào lập tức cảm thấy người uể oải, ăn không ngon. Chắc hôm nay bà lớn về, cũng mười lăm ngày rồi. Cộng thêm việc hôm qua chiếu cô lại đầy đủ thịt thà rau củ, không phải do bà lớn sắp về, thì đào Tuyết sao nỡ dừng tay.
Ăn qua một bát trôi nước, xách ấm trà cúc lên lầu. Mấy việc này sai con sen trong nhà cũng được, nhưng cô chưa tin được ai, nên tự mình làm vẫn hơn. Vừa rồi thầy kép có nói, để tranh giành, các đào có khi còn bỏ thứ thuốc gì vào trà, làm cho người uống bị mất giọng một thời gian, đến khi khỏi giọng cũng không trong như trước nữa. Thái Vy không nghĩ bà lớn có thể dung túng mấy chuyện như vậy, nhưng Đào Tuyết đã giở nhiều thủ đoạn với cô như thế, đề phòng vẫn hơn.
Đang định tập ca thì con sen chạy lên báo bà lớn cùng bà hai đã về. Thái Vy thay vội bộ áo khác, rồi mau chóng theo con sen ra cửa lớn đón. Nhưng bà lớn đã vào gian chính, đang ngồi nghỉ mệt. Trong đám đào vây quanh, xem ra có vài gương mặt mới.
- Đây là ba đào rượu ta với bà hai cất công chọn, giao cho bà năm dạy dỗ, nhớ mềm mỏng chút.
Bà năm kính cẩn:
- Vâng thưa chị.
Rồi xoay qua Thái Vy:
- Tối mai ta sẽ qua xem con với thầy kép, có gì cứ chuẩn bị trước.
Không đợi Thái Vy trả lời, bà đã khoát tay cho lui hết, rồi vào gian trong nghỉ ngơi.
- Ta với bà lớn có mua chút quà cho mấy đứa, lại mà lựa.
Hình như đã quen với lệ này, các đào quay sang vây lấy bà hai nịnh nọt, mong chọn được quà tốt hơn. Thái Vy thấy cũng không thiếu gì, toan xoay người về phòng.
- Thanh, con cầm hai xấp lụa này về, lát sẽ có người đến lấy số đo, bà lớn nghe phong thanh có mấy mẫu áo dài mới, liền nghĩ may vài bộ cho con. Biết con thích nhã nhặn, nên chọn cho con màu đào với xanh mạ non này.
- Nhẹ cái tay thôi, mày tính đem tóc trên đầu tao nhổ hết xuống à.
Con sen vội thu lược bí lại, khúm núm xin lỗi, đợi đến khi đào Tuyết phất tay bỏ qua, nó mới dám chải tiếp, vừa chải vừa nín thở, mấy ngày nay mặt mũi tay chân nó có biết bao nhiêu vết bầm tím, ban đêm đau nhức không ngủ nổi. Không ngờ đến chải tóc cũng xém phải đòn.
Do một tay bà lớn nuôi dạy thì đã sao, chẳng phải một con không ra gì cũng được bà bỏ kha khá tiền bạc để mời danh cầm bậc nhất về dạy cho ả đó sao. Dạo trước có bận cô cũng ngỏ ý xin bà mời hắn đệm đàn cho cô, nhưng bà nào chịu bỏ tiền ra, ấy là khi xuân sắc còn đương nở rộ, là con gà đẻ trứng vàng cho cái phường này. Nghĩ đến đây trong lòng dậy lên nỗi căm phẫn. Vị trí này cô phải khổ công lắm mới trụ vững được, muốn cướp của cô sao, tưởng dễ à. Vừa rồi tốn những mười đồng bạc để mượn tay bà năm, dằn mặt ả một trận, ai dè ả cứng đầu, chạy thoát được, còn lao xuống lầu tự tử. Cũng may ả không chết, không truy ra lại lắm chuyện phải lo, khéo lại mất phân nửa tiền tích cóp gần chục năm nay. Đào Tuyết nghĩ đến tiền lại thầm rủa cái tên đàn ông trói gà không chặt, mỡ kê miệng mèo cũng không giải quyết được, lại tốn thêm hai đồng của mình. Mất một mớ tiền mà xôi hỏng bỏng không.
Nghe nói nay mai bà lớn về đến, đào Tuyết không đành lòng vẫy thằng hầu:
- Xuống bếp bảo mụ Lý, cơm nước bình thường lại cho cái đám tập sự.
- Dạ vâng ạ
Thằng hầu nhanh chóng lui đi làm việc. Đào Tuyết liếc nhìn con sen, thấy mấy vết bầm, cũng chạnh lòng nghĩ, nó làm việc tận tụy, với mình lại không hai tâm, sau này cũng nên kiềm chế chút, cũng chỉ tin tưởng được nó mà sai việc. Lại nghĩ đến cái chết của cái Tí, âu cũng ngoài ý muốn, ở cái nhà này trên truyền một ý, dưới một ý. Cũng một câu hù cho ả kia sợ của bà lớn, đến bà năm lại thành chuyện động trời như thế, người ngoài cuộc sao biết có cô nhúng tay vào. Phần về sau bà năm trút phẫn nộ lên người ả, bỏ đói ả, hoàn toàn không phải ý cô. Còn chuyện cái Tí, cũng chỉ nói cho ăn mỗi ngày một bữa, bọn hầu được thể, lấy luôn phần nó vỗ béo cho mình. Cũng không trách được cô. Nhưng từ giờ coi như ả mất một tay tin cậy, coi xoay xở sao. Đào Tuyết đắc ý cười.
- Sen, mày mang bộ xuyến nạm ngọc này qua bên đó, nói là tao tặng để khích lệ ả, đừng có để ai trông thấy, rõ chưa?
- Dạ thưa cô.
Con bé sen bặm môi nhận lấy cái hộp gỗ rồi lật đật chạy đi, vừa đi vừa dòm trước ngó sau.
oOo
Do mấy lần trước chạy lòng vòng tập thể dục, không những bọn hầu, mà các đào cũng nhìn cô theo kiểu thấy sinh vật lạ, nên từ đó sáng nào cô cũng chỉ chạy trong phòng, thế là đỡ ai dòm ngó. Ở đây không ai có khái niệm tập thể dục, nhưng hiện đại, cô tập đã quen, bỏ buổi nào lập tức cảm thấy người uể oải, ăn không ngon. Chắc hôm nay bà lớn về, cũng mười lăm ngày rồi. Cộng thêm việc hôm qua chiếu cô lại đầy đủ thịt thà rau củ, không phải do bà lớn sắp về, thì đào Tuyết sao nỡ dừng tay.
Ăn qua một bát trôi nước, xách ấm trà cúc lên lầu. Mấy việc này sai con sen trong nhà cũng được, nhưng cô chưa tin được ai, nên tự mình làm vẫn hơn. Vừa rồi thầy kép có nói, để tranh giành, các đào có khi còn bỏ thứ thuốc gì vào trà, làm cho người uống bị mất giọng một thời gian, đến khi khỏi giọng cũng không trong như trước nữa. Thái Vy không nghĩ bà lớn có thể dung túng mấy chuyện như vậy, nhưng Đào Tuyết đã giở nhiều thủ đoạn với cô như thế, đề phòng vẫn hơn.
Đang định tập ca thì con sen chạy lên báo bà lớn cùng bà hai đã về. Thái Vy thay vội bộ áo khác, rồi mau chóng theo con sen ra cửa lớn đón. Nhưng bà lớn đã vào gian chính, đang ngồi nghỉ mệt. Trong đám đào vây quanh, xem ra có vài gương mặt mới.
- Đây là ba đào rượu ta với bà hai cất công chọn, giao cho bà năm dạy dỗ, nhớ mềm mỏng chút.
Bà năm kính cẩn:
- Vâng thưa chị.
Rồi xoay qua Thái Vy:
- Tối mai ta sẽ qua xem con với thầy kép, có gì cứ chuẩn bị trước.
Không đợi Thái Vy trả lời, bà đã khoát tay cho lui hết, rồi vào gian trong nghỉ ngơi.
- Ta với bà lớn có mua chút quà cho mấy đứa, lại mà lựa.
Hình như đã quen với lệ này, các đào quay sang vây lấy bà hai nịnh nọt, mong chọn được quà tốt hơn. Thái Vy thấy cũng không thiếu gì, toan xoay người về phòng.
- Thanh, con cầm hai xấp lụa này về, lát sẽ có người đến lấy số đo, bà lớn nghe phong thanh có mấy mẫu áo dài mới, liền nghĩ may vài bộ cho con. Biết con thích nhã nhặn, nên chọn cho con màu đào với xanh mạ non này.