Chương 3: Sư Huynh Tàn Phế
Thật ra mà nói ta đã quên đi những chuyện lúc trước khi sư huynh đến đây, với ta mà nói cho dù không phí sức, nhưng cũng thật sự khó tránh mà chướng mắt. Huống chi, vết thương lúc trước của hắn khá nặng lại còn hay tái phát, ngực thường xuyên đau đớn, còn phải dựa vào đan dược của ta mà bồi dưỡng cơ thể. Vết thương trên ngực hắn khá nặng, người xuống tay định rất ngoan độc nghĩ thầm muốn đẩy hắn vào đường chết. Hắn hơi nhíu mày, môi không còn chút máu, ta đem đan dược vừa mới ra lò ném đến trên người hắn, mặt vô cảm xem hắn nuốt đan dược vào bụng, sau đó ta xoay người rời đi. Đan dược của ta quý giá như vậy, vậy mà đưa cho một phế nhân, mà người này lại là kẻ thù của ta… Lúc trước ta nhặt được hắn, khi đó nên một chưởng đánh chết, người này không chỉ không tin ta, càng quên đi tình nghĩa đồng môn, mỗi ngày trôi qua ta ôm theo nỗi hận, hận không thể ăn tươi nuốt sống, uống cạn dòng máu đang chảy trong người hắn. Vậy mà đến khi gặp lại, ta còn giữ hắn ở lại, cứu hắn một mạng. Nhưng lúc ấy ta nhìn thấy sư huynh trong bụi cỏ cả người đẫm máu, tay ta giơ lên cao mấy lần, nhắm ngay ngực sư huynh, cuối cùng lại không nói gì mà buông xuống. Không phải ta còn thích hắn, nhưng ta lại không thể nhẫn tâm. Tàn sát đồng môn, thật sự tàn nhẫn vô cùng. Ta vốn định cứu hắn rồi sau đó đợi người tỉnh lại, ta sẽ nhìn hắn mà chê cười, lạnh giọng châm chọc vài câu, có lẽ ta còn muốn làm vậy nhiều lần, nhìn vào tình huống hiện tại giữa ta với hắn thì sẽ đọ sức xem ai là người mạnh hơn, vô luận ai chết cũng không sao cả. Nếu ta thua, thì thua thôi. Nếu như hắn chết, thù xem như thanh toán xong ân oán. Chết dưới kiếm của đối phương, cũng không có gì ghê gớm. Dù sao đối với ta việc sống hay chết, cũng không có ý nghĩa gì…… Đó là tự ta tính toán như thế… Ai ngờ Kim Đan mà hắn cũng không có, bản thân cũng không nhớ rõ chuyện xưa. Rốt cuộc là ai đã hại sư huynh ra nông nỗi này? Ta nhìn xa xa thấy hắn đang hái rau, bị yêu thú ngoài kết giới hù đến nỗi sợ tới mức có chút luống cuống tay chân, dẫm lên rất nhiều rau củ, hắn cứng đờ người, từ chỗ xa xa ấy nhìn phía ta, dáng vẻ có chút xấu hổ. Ta rũ mắt xuống không để ý đến hắn. Dù sao ta cũng không cảm nhận được đói là như thế nào. Tuy chuyện gì sư huynh cũng không nhớ nổi, lại đối với nơi này cái gì cũng không biết, nhưng hắn nấu cơm lại rất ngon, mỗi lần dùng bữa ta cũng uống vài chén canh, ăn được mấy chén cơm. Vì sao sư huynh lại nấu cơm? Hắn thích sạch sẽ đến vậy thế nhưng lại vào nhà bếp nấu ăn. Ta buông chén đũa. “Ăn no sao?” Ta không nói gì, chỉ gật gật đầu. “Chỉ uống một chén?” “Không muốn uống.” “Muốn ăn thêm gì không?” “Không cần.” Hắn nói: “Lúc nãy có chút đồ ăn bị ta dẫm lên, nhưng ta không nhặt những cái đó nấu cho ngươi ăn.” Ta không để ý đến hắn, không “ừm” một tiếng mà rời đi. Ta rời đi suốt một buổi trưa, đến nửa đêm mới xuất hiện với y phục dính đầy máu nồng nặc mùi tinh khí trở về phòng, trong túi Càn Khôn của ta có vài viên cao giai yêu đan của bọn yêu thú, còn có thể luyện thành đan dược. Hắn ngồi trong chăn mỏng dưới mặt đất, ngẩng đầu nhìn ta, au đó lập tức đứng dậy, rồi đi vào nhà bếp. Ta nghĩ rằng, hẳn là hắn ngửi được mùi máu của tinh khí nên sợ. Ta cởi quần áo, mặc mỗi nội y niệm chú thanh tâm, chậm chạp đến nỗi khó có thể bình tĩnh. thoáng chốc vách cửa bị đẩy ra. Ta lập tức phủ thêm xiêm y, quay đầu qua vừa muốn phát hỏa, lại thấy trong tay hắn bưng một chén mì, trên mặt chén mì còn có mấy viên thịt, nghi ngút khói tỏa hương vị ấm áp. “Ta mới vừa làm xong, còn rất nóng.” Hắn đem chén mì đến trước mặt ta, nói: “Ngày thường ngươi sẽ không ăn ít như vậy.” Ta ngửi được mùi vị trong chén mì kia, cảm giác như bản thân có chút đói bụng, nhưng cái này chỉ là ảo giác thôi, ta ở chốn này đã lâu, cũng chưa bao giờ thấy đói. Ta cưỡng ép ánh mắt của mình bỏ qua chén mì trong tay chắn mà nhìn sang chỗ khác, nói: “Ta không đói bụng.” Hắn nhìn nhìn ta, ánh mắt giống như nhìn rõ ta chỉ mạnh miệng: “Vậy nếm thử một chút…” Thật ra ta đã bị mùi hương của mì sợi quyến rũ đến mụ mị, căn bản không biết hắn đang nói cái gì, ta nuốt nuốt nước miếng, nói: “…Ừm.” Sau đó mì sợi đầy trong bát đã không còn một sợi, hắn còn hạ thấp chén mì cho ta ăn, ta nhanh chóng ăn xong bát mì được bưng bằng tay hắn, lúc này mới có chút tự trách mình thật dễ bị dụ. Ta nhìn bóng dáng hắn nằm nghiêng trên mặt đất. Thật phiền! Nếu không phải ta tự nấu cơm thật sự quá khó ăn thì không có chuyện này, nhưng ta không thể nào từ chối đồ ăn của hắn nấu Ta căm giận xoay người, trong lòng lại buồn bã. Ta nào là thiếu một chén mì này, mà thứ ta thiếu là được ai đó quan tâm lúc đêm khuya. Xem như vậy đi, cũng đúng thật là ta thiếu một chén mì này. Vị sư huynh tàn phế, giữ hắn lại cũng không vướng bận gì. Nếu nói hắn tịch mịch, ta lại làm sao không phải… Ta quá cô độc.