Chương 8
8
Đang dạo chơi trên đường phố thì gặp một người…
Lư Vân Minh vòng tay ôm cổ Trần Thiệu một cách thân thiết, mỉm cười nói: "Không ngờ các cậu lại đến Thành Tây chơi đấy. Hay là nể mặt đến nhà tớ ăn bữa cơm nhé?
Trần Thiệu rõ ràng có hơi khó chịu, nhưng nắm đấm không nỡ đánh gương mặt tươi cười. Cậu ấy nhìn tôi, rõ ràng là muốn tôi quyết định.
Tôi nhìn Trần Thiệu rồi lại nhìn Lư Vân Minh: "Vậy có phiền toái không?"
"Không đâu, mẹ tớ đã mua rất nhiều thức ăn để mừng tớ về nhà. Nếu mà mấy cậu không đến giúp đỡ thì tớ thật sự ăn không hết." Lư Vân Minh nhìn chằm chằm tôi, dịu dàng đến khó tin.
Và tôi chắc chắn không thể từ chối được rồi. Tôi gật đầu dưới ánh mắt kinh ngạc của Trần Thiệu.
"Làm phiền cậu vậy."
Cuối cùng, tôi gọi điện thoại cho mẹ, nói bạn học cấp ba ở Thành Tây mời ăn bữa cơm, khó từ chối được.
Mẹ tôi bảo chúng tôi chú ý an toàn, chơi vui vẻ.
Trên đường đến nhà bạn học Lư, Lư Vân Minh chủ động bắt chuyện, còn người thích nhiều chuyện như Trần Thiệu giờ lại câm như hến. Vì phép lịch sự, tôi đành tiếp chuyện với Lư Vân Minh, hai người nói chuyện cũng khá hợp.
Sau khi ăn cơm ở nhà bạn học Lư xong, chúng tôi chuẩn bị ra về. Lư Vân Minh gọi tôi ra ban công một chút.
Tôi giả vờ bình tĩnh nói: "Có chuyện gì vậy?"
Cậu ấy đưa cho tôi một lá thư.
Lư Vân Minh gãi đầu, ấp úng một hồi lâu mới lên tiếng: "Đây là thư tình tớ viết cho cậu hồi năm lớp mười. Đương nhiên cậu cũng không cần phải cảm thấy khó xử đâu. Giờ tớ đưa nó cho cậu không phải vì muốn tỏ tình với cậu, mà là muốn cho mối tình đơn phương ba năm qua của tớ một lời giải thích mà thôi."
Tôi sửng sốt.
"Tớ biết là cậu không quen tớ, bởi vì tớ chỉ lặng lẽ thích cậu."
"Lúc bắt đầu thích cậu là thích sự tự nhiên của cậu, sau này thích cậu là thích sự chăm chỉ và nỗ lực của cậu. Tớ là một đứa hèn nhát, ba năm rồi vẫn không dám nói ra. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, trải qua một số chuyện, tớ cũng thoải mái hơn rất nhiều."
"Kiều Giai, tớ thích cậu."
"Cuối cùng, tớ chúc cậu hạnh phúc, đừng giống như tớ, làm một người hèn nhát. Hãy dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình."
Nói đến cuối cùng, Lư Vân Minh đột nhiên nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
Tôi chưa kịp phản ứng lại, cậu ấy đã buông ra rồi.
Tôi không biết nên nói gì, chỉ có thể gật gật đầu, trả lời lại một câu: "Cũng chúc cậu hạnh phúc."
Quay người, tôi liền nhìn thấy gương mặt u ám của Trần Thiệu ở trước cửa.
Sau hôm từ nhà bạn học Lư về, Trần Thiệu không biết tại sao lại phát điên nữa. Nhắn tin không trả lời, đến tìm cậu ấy rủ đi chơi thì bảo ngủ rồi. Tôi không hiểu.
Gây rối đến nỗi tôi cũng hơi bực mình, nhưng may thay tôi vẫn có thể ở nhà viết tiểu thuyết.
Không biết từ lúc nào tiểu thuyết đã viết được hai trăm nghìn chữ rồi. Tôi đã hứa với độc giả đủ một trăm nghìn chữ thì tỏ tình, vậy mà lại lề mề chưa thực hiện.
"Tác giả đã tỏ tình chưa vậy ạ?"
"Một câu hỏi mỗi ngày: Tác giả có định tỏ tình không thế ạ?"
Tôi đóng máy tính lại rồi thở dài.
Đã náo loạn thế này rồi, làm sao tỏ tình đây chứ?
Kỳ nghỉ trôi qua được một nửa, Lư Vân Minh đăng ảnh trong vòng bạn bè.
Nội dung là: "Tạm biệt quá khứ, chào tương lai." Kèm theo đó là bức ảnh cậu ấy nắm tay một cô gái.
Tôi nghĩ một lúc, quyết định vẫn không nên nói gì cả.
Bởi vì rất lâu rồi không gặp Trần Thiệu, tôi chỉ đành viết mâu thuẫn của chúng tôi vào tiểu thuyết.
Lúc tôi đang chăm chú đánh chữ, Trần Thiệu đột nhiên xuất hiện phía sau tôi.
Tôi vô thức quay người và che cuốn sổ lại.
Trần Thiệu chống hai tay lên bàn, khóa chặt tôi trong vòng tay của cậu ấy, rồi đặt tai nghe của tôi xuống bằng một tay.
Giọng nói trong trẻo quen thuộc: "Lúc nào cậu mới tỏ tình?"
Não tôi một mảng trắng xóa.
Câu đầu tiên khi phản ứng lại chính là: "Tại sao cậu không gõ cửa?"
Trần Thiệu bất lực mỉm cười.
"Tớ đã gõ mấy lần rồi. Tớ còn nghĩ cậu xảy ra chuyện, khi vào thì thấy cậu vừa nghe nhạc vừa đánh chữ."
Tôi bực bội vỗ trán, sau đó bắt đầu giả vờ hồ đồ: "Đây là chuyện tình của Đồng Đồng."
Trần Thiệu bắt đầu dựa gần tôi, tôi không dám cử động.
Hơi thở ấm nóng phả vào mặt tôi, cậu ấy khẽ cười: "Nhóc lừa đảo, mặt cậu đỏ rồi."
Tôi lấy tay che mặt và chỉ dám nhìn cậu ấy chằm chằm mà không nói.
Cậu ấy mỉm cười nhìn tôi.
Cuối cùng tôi chịu không nổi nữa, giãy giụa thoát khỏi vòng tay cậu ấy.
"Dạo này cậu làm loạn gì thế?" Tôi chất vấn.
Cậu ấy nhún vai và cúi đầu, trông giống như một chú cún tủi thân.
"Cậu bị Lư Vân Minh ôm rồi."
?
Tôi á khẩu không nói nên lời.
"Vậy nên… cậu cũng thích tớ hả?" Tôi hơi bất ngờ.
Cậu ấy nhướn mày.
"Vậy là cậu ghen rồi hả?"
Cậu ấy không phản bác, chỉ nói: "Không phải cậu muốn tỏ tình hả?"
"Đúng… Không đúng, sao cậu lại biết tớ thích cậu?" Tôi phản ứng lại.
"Bí mật." Cậu ấy hé môi.
Cậu ấy nhớ rõ từng chi tiết khi thầm mến tôi những năm qua, rồi trách tôi quá ngu ngốc không nhìn ra được tình cảm đặc biệt mà cậu ấy dành cho tôi.
Cuối cùng, cậu ấy thay đổi sự kiêu ngạo trước đây, dịu dàng hỏi tôi:
"Có thể ở bên tớ không??"
Hoa hồng không cần thiết phải vươn cao, hoàng tử bé sẽ cúi xuống vì nàng.
Tôi không cần phải chủ động, cậu ấy sẽ luôn dõi theo.
Tôi nhìn vào mắt cậu ấy, chúng vẫn lấp lánh giống như khoảnh khắc nhiều năm trước kia.
Tôi gật gật đầu, vẽ ra một cái kết viên mãn cho những năm tháng yêu thầm của mình.
Sau khi ở bên Trần Thiệu, tôi mới biết lúc học đại học, Triệu Dao không phải lúc nào cũng bám riết cậu ấy. Hồi năm nhất, cô ta qua lại với một bạn nam nhưng lại ngoại tình tư tưởng, sau đó thì bị đá, bị đăng lên trang confession của trường, xem như mất hết mặt mũi.
Sau đó, cô ta nhớ đến Trần Thiệu nên mặt dày chạy đến nói rằng mình đã thích cậu ấy từ lâu.
"Đương nhiên tớ sẽ không thích cô ta rồi, thái độ cô ta đối với cậu tệ như vậy." Trần Thiệu vừa ôm tôi vào lòng vừa chơi game.
Trái tim tôi lỡ một nhịp.
"Cậu biết mâu thuẫn giữa tớ và cô ta hả?"
"Vậy chứ lúc cậu buồn, ai đã mang kẹo hoa quả và socola cho cậu hả?"
Hóa ra lúc tôi buồn bã nhất, người an ủi tôi là cậu ấy.
Nói tóm lại Triệu Dao chưa từng có phương thức liên lạc của Trần Thiệu và Trần Thiệu cũng thẳng thắn nói rằng cậu ấy biết những chuyện cô ta đã làm. Vậy nên Triệu Dao không còn đến làm phiền cậu ấy nữa, chắc có lẽ cũng biết tôi và Trần Thiệu đã ở bên nhau rồi.
Tôi và Trần Thiệu công khai mối quan hệ trong vòng bạn bè. Bạn thân tôi là người kích động nhất, còn gửi một tin nhắn WeChat yêu cầu chúng tôi mời cô ấy đi ăn tối.
Ồ, đúng rồi, Lư Vân Minh cũng thả like nữa.
Một số bạn bè và bạn học rất bất ngờ, đều chúc phúc cho chúng tôi.
Mà theo yêu cầu của Trần Thiệu, quyển tiểu thuyết của tôi cuối cùng cũng có một cái kết viên mãn.
Đang dạo chơi trên đường phố thì gặp một người…
Lư Vân Minh vòng tay ôm cổ Trần Thiệu một cách thân thiết, mỉm cười nói: "Không ngờ các cậu lại đến Thành Tây chơi đấy. Hay là nể mặt đến nhà tớ ăn bữa cơm nhé?
Trần Thiệu rõ ràng có hơi khó chịu, nhưng nắm đấm không nỡ đánh gương mặt tươi cười. Cậu ấy nhìn tôi, rõ ràng là muốn tôi quyết định.
Tôi nhìn Trần Thiệu rồi lại nhìn Lư Vân Minh: "Vậy có phiền toái không?"
"Không đâu, mẹ tớ đã mua rất nhiều thức ăn để mừng tớ về nhà. Nếu mà mấy cậu không đến giúp đỡ thì tớ thật sự ăn không hết." Lư Vân Minh nhìn chằm chằm tôi, dịu dàng đến khó tin.
Và tôi chắc chắn không thể từ chối được rồi. Tôi gật đầu dưới ánh mắt kinh ngạc của Trần Thiệu.
"Làm phiền cậu vậy."
Cuối cùng, tôi gọi điện thoại cho mẹ, nói bạn học cấp ba ở Thành Tây mời ăn bữa cơm, khó từ chối được.
Mẹ tôi bảo chúng tôi chú ý an toàn, chơi vui vẻ.
Trên đường đến nhà bạn học Lư, Lư Vân Minh chủ động bắt chuyện, còn người thích nhiều chuyện như Trần Thiệu giờ lại câm như hến. Vì phép lịch sự, tôi đành tiếp chuyện với Lư Vân Minh, hai người nói chuyện cũng khá hợp.
Sau khi ăn cơm ở nhà bạn học Lư xong, chúng tôi chuẩn bị ra về. Lư Vân Minh gọi tôi ra ban công một chút.
Tôi giả vờ bình tĩnh nói: "Có chuyện gì vậy?"
Cậu ấy đưa cho tôi một lá thư.
Lư Vân Minh gãi đầu, ấp úng một hồi lâu mới lên tiếng: "Đây là thư tình tớ viết cho cậu hồi năm lớp mười. Đương nhiên cậu cũng không cần phải cảm thấy khó xử đâu. Giờ tớ đưa nó cho cậu không phải vì muốn tỏ tình với cậu, mà là muốn cho mối tình đơn phương ba năm qua của tớ một lời giải thích mà thôi."
Tôi sửng sốt.
"Tớ biết là cậu không quen tớ, bởi vì tớ chỉ lặng lẽ thích cậu."
"Lúc bắt đầu thích cậu là thích sự tự nhiên của cậu, sau này thích cậu là thích sự chăm chỉ và nỗ lực của cậu. Tớ là một đứa hèn nhát, ba năm rồi vẫn không dám nói ra. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, trải qua một số chuyện, tớ cũng thoải mái hơn rất nhiều."
"Kiều Giai, tớ thích cậu."
"Cuối cùng, tớ chúc cậu hạnh phúc, đừng giống như tớ, làm một người hèn nhát. Hãy dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình."
Nói đến cuối cùng, Lư Vân Minh đột nhiên nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
Tôi chưa kịp phản ứng lại, cậu ấy đã buông ra rồi.
Tôi không biết nên nói gì, chỉ có thể gật gật đầu, trả lời lại một câu: "Cũng chúc cậu hạnh phúc."
Quay người, tôi liền nhìn thấy gương mặt u ám của Trần Thiệu ở trước cửa.
Sau hôm từ nhà bạn học Lư về, Trần Thiệu không biết tại sao lại phát điên nữa. Nhắn tin không trả lời, đến tìm cậu ấy rủ đi chơi thì bảo ngủ rồi. Tôi không hiểu.
Gây rối đến nỗi tôi cũng hơi bực mình, nhưng may thay tôi vẫn có thể ở nhà viết tiểu thuyết.
Không biết từ lúc nào tiểu thuyết đã viết được hai trăm nghìn chữ rồi. Tôi đã hứa với độc giả đủ một trăm nghìn chữ thì tỏ tình, vậy mà lại lề mề chưa thực hiện.
"Tác giả đã tỏ tình chưa vậy ạ?"
"Một câu hỏi mỗi ngày: Tác giả có định tỏ tình không thế ạ?"
Tôi đóng máy tính lại rồi thở dài.
Đã náo loạn thế này rồi, làm sao tỏ tình đây chứ?
Kỳ nghỉ trôi qua được một nửa, Lư Vân Minh đăng ảnh trong vòng bạn bè.
Nội dung là: "Tạm biệt quá khứ, chào tương lai." Kèm theo đó là bức ảnh cậu ấy nắm tay một cô gái.
Tôi nghĩ một lúc, quyết định vẫn không nên nói gì cả.
Bởi vì rất lâu rồi không gặp Trần Thiệu, tôi chỉ đành viết mâu thuẫn của chúng tôi vào tiểu thuyết.
Lúc tôi đang chăm chú đánh chữ, Trần Thiệu đột nhiên xuất hiện phía sau tôi.
Tôi vô thức quay người và che cuốn sổ lại.
Trần Thiệu chống hai tay lên bàn, khóa chặt tôi trong vòng tay của cậu ấy, rồi đặt tai nghe của tôi xuống bằng một tay.
Giọng nói trong trẻo quen thuộc: "Lúc nào cậu mới tỏ tình?"
Não tôi một mảng trắng xóa.
Câu đầu tiên khi phản ứng lại chính là: "Tại sao cậu không gõ cửa?"
Trần Thiệu bất lực mỉm cười.
"Tớ đã gõ mấy lần rồi. Tớ còn nghĩ cậu xảy ra chuyện, khi vào thì thấy cậu vừa nghe nhạc vừa đánh chữ."
Tôi bực bội vỗ trán, sau đó bắt đầu giả vờ hồ đồ: "Đây là chuyện tình của Đồng Đồng."
Trần Thiệu bắt đầu dựa gần tôi, tôi không dám cử động.
Hơi thở ấm nóng phả vào mặt tôi, cậu ấy khẽ cười: "Nhóc lừa đảo, mặt cậu đỏ rồi."
Tôi lấy tay che mặt và chỉ dám nhìn cậu ấy chằm chằm mà không nói.
Cậu ấy mỉm cười nhìn tôi.
Cuối cùng tôi chịu không nổi nữa, giãy giụa thoát khỏi vòng tay cậu ấy.
"Dạo này cậu làm loạn gì thế?" Tôi chất vấn.
Cậu ấy nhún vai và cúi đầu, trông giống như một chú cún tủi thân.
"Cậu bị Lư Vân Minh ôm rồi."
?
Tôi á khẩu không nói nên lời.
"Vậy nên… cậu cũng thích tớ hả?" Tôi hơi bất ngờ.
Cậu ấy nhướn mày.
"Vậy là cậu ghen rồi hả?"
Cậu ấy không phản bác, chỉ nói: "Không phải cậu muốn tỏ tình hả?"
"Đúng… Không đúng, sao cậu lại biết tớ thích cậu?" Tôi phản ứng lại.
"Bí mật." Cậu ấy hé môi.
Cậu ấy nhớ rõ từng chi tiết khi thầm mến tôi những năm qua, rồi trách tôi quá ngu ngốc không nhìn ra được tình cảm đặc biệt mà cậu ấy dành cho tôi.
Cuối cùng, cậu ấy thay đổi sự kiêu ngạo trước đây, dịu dàng hỏi tôi:
"Có thể ở bên tớ không??"
Hoa hồng không cần thiết phải vươn cao, hoàng tử bé sẽ cúi xuống vì nàng.
Tôi không cần phải chủ động, cậu ấy sẽ luôn dõi theo.
Tôi nhìn vào mắt cậu ấy, chúng vẫn lấp lánh giống như khoảnh khắc nhiều năm trước kia.
Tôi gật gật đầu, vẽ ra một cái kết viên mãn cho những năm tháng yêu thầm của mình.
Sau khi ở bên Trần Thiệu, tôi mới biết lúc học đại học, Triệu Dao không phải lúc nào cũng bám riết cậu ấy. Hồi năm nhất, cô ta qua lại với một bạn nam nhưng lại ngoại tình tư tưởng, sau đó thì bị đá, bị đăng lên trang confession của trường, xem như mất hết mặt mũi.
Sau đó, cô ta nhớ đến Trần Thiệu nên mặt dày chạy đến nói rằng mình đã thích cậu ấy từ lâu.
"Đương nhiên tớ sẽ không thích cô ta rồi, thái độ cô ta đối với cậu tệ như vậy." Trần Thiệu vừa ôm tôi vào lòng vừa chơi game.
Trái tim tôi lỡ một nhịp.
"Cậu biết mâu thuẫn giữa tớ và cô ta hả?"
"Vậy chứ lúc cậu buồn, ai đã mang kẹo hoa quả và socola cho cậu hả?"
Hóa ra lúc tôi buồn bã nhất, người an ủi tôi là cậu ấy.
Nói tóm lại Triệu Dao chưa từng có phương thức liên lạc của Trần Thiệu và Trần Thiệu cũng thẳng thắn nói rằng cậu ấy biết những chuyện cô ta đã làm. Vậy nên Triệu Dao không còn đến làm phiền cậu ấy nữa, chắc có lẽ cũng biết tôi và Trần Thiệu đã ở bên nhau rồi.
Tôi và Trần Thiệu công khai mối quan hệ trong vòng bạn bè. Bạn thân tôi là người kích động nhất, còn gửi một tin nhắn WeChat yêu cầu chúng tôi mời cô ấy đi ăn tối.
Ồ, đúng rồi, Lư Vân Minh cũng thả like nữa.
Một số bạn bè và bạn học rất bất ngờ, đều chúc phúc cho chúng tôi.
Mà theo yêu cầu của Trần Thiệu, quyển tiểu thuyết của tôi cuối cùng cũng có một cái kết viên mãn.