Chương 21
“Đồ đàn ông tồi”, Khẩm Lệ Nhu nức nở lẩm bẩm
“Em muốn nói sao cũng được, kết hôn với tôi hay không tôi cho em hoàn toàn quyết định”, Vương Bắc Thiên khoanh tay gương mặt kiêu ngạo pha chút lạnh lẽo cất tiếng
Giờ đây Lệ Nhu chỉ biết khóc, dường như cô đã cạn lời rồi, miệng không thể thốt ra được cái gì nữa, ngồi khóc được một lúc cô ngẩn mặt lên nhìn anh, gương mặt anh vẫn vậy, chẳng hề có chút xót xa nào dành cho cô, cô đau đớn nhưng lại gắng gượng hỏi: “Anh thật sự không thể yêu ai nữa sao”
“Em nói vậy là có ý gì”, anh nhướng cặp chân mày sắc sảo lên nhìn cô
Cô lấy tay quẹt nước mắt khỏi gương mặt ướt nhem đáng thương: “Tôi sẽ trở thành một người vợ tốt, tôi sẽ chinh phục trái tim của anh”
“Nếu em cảm thấy bản thân có đủ sức thì hãy làm đi”, anh cong môi nhưng ánh mắt vẫn nhạt nhẽo trả lời
“Được, vậy chúng ta kết hôn với nhau nhé”, cô bạo dạn đưa ánh mắt chờ mong về phía người đàn ông sở hữu gương mặt lạnh ngắt trước mắt mình
“Được”, anh nhàn nhạt trả lời, rồi nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay ngẩn mặt lên nói: “Tôi có việc rồi, em cứ ở lại đây ăn tôi sẽ thanh toán rồi gọi người đến đưa em về nhà”
“Gì chứ? Nếu bây giờ em về anh không thể đưa em về sao”, cô buồn bã hỏi anh
“Không”, lời nói lạnh lùng ngắn gọn thốt lên từ đôi môi của Vương Bắc Thiên
“Vì sao chứ”, cô bắt đầu không thể nhẫn nhịn được nữa
“Đường nhà em và công ty tôi không cùng hướng”, anh giải thích
Cô hụt hẫng nhìn anh, nhưng rồi một suy nghĩ hiện lên trong đầu Khẩm Lệ Nhu, mới bước đầu mình không thể nản chí, phải cố gắng mới giành lấy trái tim của anh ấy được, nghĩ rồi cô đưa gương mặt ngoan ngoãn hiểu chuyện lên nhìn anh nói: “Được, vậy giờ anh gọi người đến đón em đi”
“Ừm”, nói rồi anh quay người rời đi khỏi đó
Khi Khẩm Lệ Nhu về tới nhà, mẹ cô bà Giang Dĩnh Chi và ba cô Khẩm Hùng Khởi đang ngồi xem tivi chờ cô về, thấy con gái bước vào nhà một mình bà hỏi: “Cuộc hẹn của con và Bắc Thiên sao rồi”
“Con và anh ấy quyết định sẽ kết hôn với nhau”, giọng cô không lấy một nét vui vẻ lên tiếng
Khẩm phu nhân sau khi nghe con gái nói vậy thì vui mừng ra mặt: “Tốt quá rồi, à nhưng sao thằng bé không đi cùng con về”
“Anh Bắc Thiên, bận đột xuất nên cho người đưa con về”, cô đi lại bên cạnh bà ngồi xuống kể lại
“Ừm, vậy cũng được, ái chà mai mốt con gả đi rồi ta và ba con chắc sẽ buồn lắm đây”, bà cười trêu con gái
“Mẹ à, con lấy được người con thích mẹ phải vui chứ”, Khẩm Lệ Nhu xoa xoa tay bà đáp lại
“Tôi thấy con gái chúng ta nói đúng đó bà à, con bé hạnh phúc thì chúng ta phải hạnh phúc chứ, ta nói phải không tiểu Nhu”, người đàn ông nói với tông giọng hiền từ pha lẫn nét cưng chiều
“Ba nói phải ạ, mẹ cứ trêu con mãi thôi”, cô cười hì hì trả lời nhưng trong lòng phức tạp liệu cô có thể chinh phục trái tim lạnh lẽo của người đàn ông đó không đây, cô là người lạc quan, kiên cường nên luôn không muốn bỏ lỡ điều gì trong cuộc sống, phải kiên định thử đến cùng để sau này không phải hối tiếc
Bỗng điện thoại của bà Dĩnh Chi vang lên, bà nhấc máy với vẻ hứng khởi: ‘- Chào Vương phu nhân, có chuyện gì mà bà gọi cho tôi thế’
Đầu dây bên kia cất tiếng cười: ‘- Trời ơi giờ này mà Vương phu nhân gì nữa, gọi là bà sui chứ’
‘- À rồi rồi, được được chị sui à có chuyện gì vậy’, bà cười tươi rói đáp
“Em muốn nói sao cũng được, kết hôn với tôi hay không tôi cho em hoàn toàn quyết định”, Vương Bắc Thiên khoanh tay gương mặt kiêu ngạo pha chút lạnh lẽo cất tiếng
Giờ đây Lệ Nhu chỉ biết khóc, dường như cô đã cạn lời rồi, miệng không thể thốt ra được cái gì nữa, ngồi khóc được một lúc cô ngẩn mặt lên nhìn anh, gương mặt anh vẫn vậy, chẳng hề có chút xót xa nào dành cho cô, cô đau đớn nhưng lại gắng gượng hỏi: “Anh thật sự không thể yêu ai nữa sao”
“Em nói vậy là có ý gì”, anh nhướng cặp chân mày sắc sảo lên nhìn cô
Cô lấy tay quẹt nước mắt khỏi gương mặt ướt nhem đáng thương: “Tôi sẽ trở thành một người vợ tốt, tôi sẽ chinh phục trái tim của anh”
“Nếu em cảm thấy bản thân có đủ sức thì hãy làm đi”, anh cong môi nhưng ánh mắt vẫn nhạt nhẽo trả lời
“Được, vậy chúng ta kết hôn với nhau nhé”, cô bạo dạn đưa ánh mắt chờ mong về phía người đàn ông sở hữu gương mặt lạnh ngắt trước mắt mình
“Được”, anh nhàn nhạt trả lời, rồi nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay ngẩn mặt lên nói: “Tôi có việc rồi, em cứ ở lại đây ăn tôi sẽ thanh toán rồi gọi người đến đưa em về nhà”
“Gì chứ? Nếu bây giờ em về anh không thể đưa em về sao”, cô buồn bã hỏi anh
“Không”, lời nói lạnh lùng ngắn gọn thốt lên từ đôi môi của Vương Bắc Thiên
“Vì sao chứ”, cô bắt đầu không thể nhẫn nhịn được nữa
“Đường nhà em và công ty tôi không cùng hướng”, anh giải thích
Cô hụt hẫng nhìn anh, nhưng rồi một suy nghĩ hiện lên trong đầu Khẩm Lệ Nhu, mới bước đầu mình không thể nản chí, phải cố gắng mới giành lấy trái tim của anh ấy được, nghĩ rồi cô đưa gương mặt ngoan ngoãn hiểu chuyện lên nhìn anh nói: “Được, vậy giờ anh gọi người đến đón em đi”
“Ừm”, nói rồi anh quay người rời đi khỏi đó
Khi Khẩm Lệ Nhu về tới nhà, mẹ cô bà Giang Dĩnh Chi và ba cô Khẩm Hùng Khởi đang ngồi xem tivi chờ cô về, thấy con gái bước vào nhà một mình bà hỏi: “Cuộc hẹn của con và Bắc Thiên sao rồi”
“Con và anh ấy quyết định sẽ kết hôn với nhau”, giọng cô không lấy một nét vui vẻ lên tiếng
Khẩm phu nhân sau khi nghe con gái nói vậy thì vui mừng ra mặt: “Tốt quá rồi, à nhưng sao thằng bé không đi cùng con về”
“Anh Bắc Thiên, bận đột xuất nên cho người đưa con về”, cô đi lại bên cạnh bà ngồi xuống kể lại
“Ừm, vậy cũng được, ái chà mai mốt con gả đi rồi ta và ba con chắc sẽ buồn lắm đây”, bà cười trêu con gái
“Mẹ à, con lấy được người con thích mẹ phải vui chứ”, Khẩm Lệ Nhu xoa xoa tay bà đáp lại
“Tôi thấy con gái chúng ta nói đúng đó bà à, con bé hạnh phúc thì chúng ta phải hạnh phúc chứ, ta nói phải không tiểu Nhu”, người đàn ông nói với tông giọng hiền từ pha lẫn nét cưng chiều
“Ba nói phải ạ, mẹ cứ trêu con mãi thôi”, cô cười hì hì trả lời nhưng trong lòng phức tạp liệu cô có thể chinh phục trái tim lạnh lẽo của người đàn ông đó không đây, cô là người lạc quan, kiên cường nên luôn không muốn bỏ lỡ điều gì trong cuộc sống, phải kiên định thử đến cùng để sau này không phải hối tiếc
Bỗng điện thoại của bà Dĩnh Chi vang lên, bà nhấc máy với vẻ hứng khởi: ‘- Chào Vương phu nhân, có chuyện gì mà bà gọi cho tôi thế’
Đầu dây bên kia cất tiếng cười: ‘- Trời ơi giờ này mà Vương phu nhân gì nữa, gọi là bà sui chứ’
‘- À rồi rồi, được được chị sui à có chuyện gì vậy’, bà cười tươi rói đáp