Chương 2
Một lần nữa trái tim của Ninh An Tuyết như bị ngàn mũi kim đâm vào làm nó trở nên đau nhói. Từ khi nào người đàn anh khoá trên luôn ôn hoà dịu dàng lại có thể nói ra những lời như vậy với cô, có lẽ đây quả thực là một cú sốc nặng nề với cô gái
Từ từ lấy lại bình tĩnh cô hỏi anh một lần nữa: "Vương Bắc Thiên, em chỉ nói một lần nữa nếu anh đang đùa xin hãy dừng lại vì nó không vui một chút nào đâu anh à"
Bắc Thiên một lần nữa cười khẩy, vỗ vỗ lên má phải của cô đáp lời: "Cô bé à, anh phải nói bao nhiêu lần nữa đây, em quả thật cố chấp đấy!"
Dùng giọng điệu như không thể kiên nhẫn được nữa anh tiếp tục: "Bây giờ một là chúng ta dừng lại ở đây và giải tán đi về nhà, hai là em có thể cùng tôi vào khách sạn để vui chơi một tí rồi tạm biệt nhau mãi mãi. Em thích cái nào chọn đi"
Cảm xúc của An Tuyết lúc này như chạm đáy, cô giơ tay tát vào má của anh một cái, tức giận nói: "Được thôi! Nếu Vương thiếu đã nói vậy rồi thì tôi xin lỗi đã làm phiền anh, vĩnh biệt!", rồi cô ngay lập tức quay người rời đi và cũng để tránh cho anh thấy mình sắp vỡ oà mất rồi
An Tuyết đi được khoảng một đoạn xa gần đến trạm xe buýt để về nhà do cứ dụi mắt để lau đi những giọt nước mắt thì vô tình đụng phải lưng của một người. Mở mắt ra thì cô nhận ra đó là người bạn học cùng khoá với mình là Châu Thuận Trì. Hai người nhìn nhau đầy khó xử nhìn nhau. Cô thấy vậy lên tiếng nho nhỏ trước:" Xin lỗi, tôi không cố ý"
Lúc này người bạn cùng khoá ấy mới hoàn hồn lên tiếng: "À, không có gì đâu mà cậu bị làm sao thế, có cần tôi giúp gì không?"
An Tuyết áy ngại đáp: "Không có gì đâu"
Thuận Trì thấy vậy hỏi tiếp: "Tối rồi cậu còn đi đâu à đoạn đường này vắng nên khá nguy hiểm đó"
"À cảm ơn, tôi chỉ định đi đến trạm xe buýt để về nhà thôi", cô điềm tĩnh đáp
Thấy thế Châu Thuận Trì tiếp tục: "Ồ cũng trùng hợp tôi cũng đi đến đó, chúng ta đi cùng cho an toàn nhé" .
Cô bối rối không biết trả lời sao cho phải vì cô khá dè đặt với người lạ. Nhìn thấy nét lo lắng bối rối trong mắt cô anh liền nói: "Tôi thật sự không phải người xấu đâu. Cậu hoàn toàn có thể tin tưởng tôi. Tôi thề đấy", rồi nở nụ cười thật tươi.Cô suy nghĩ giây lát rồi cũng đồng ý đi cùng
Một phía xa xa Bắc Thiên chạy theo cô vì sợ cô đi đường tối gặp nguy hiểm thấy cảnh này lòng dâng lên nỗi niềm khó nói. Nhưng rồi tự cười xởi lởi thầm mắng bản thân: "Đã đến lúc mày tự buông bỏ đoạn tình cảm này rồi. Mày cũng tự quyết định chọn con đường này mà đau khổ cái khỉ gì chứ"
Anh thì vẫn đứng yên đó cảm nhận một bên gò má có một chút đau rát rồi cười chua xót xoay người đi về hướng ngược lại. Có lẽ đây là kết thúc, một dấu chấm hết cho cuộc tình đẹp đẽ. Hai người mỗi người một hướng, một người đau đớn, một người chua xót. Dường như định mệnh đang trêu ngươi họ, giữa thế giới cả tỉ người mang họ đến bên nhau rồi lại bắt cả hai phải tách ra khi tình cảm đang rất lớn. Đúng thật là trêu ngươi
Lúc đến trạm xe buýt An Tuyết và Thuận Trì ngồi đợi tầm 5 phút thì xe cũng đến. Lúc lên xe cả hai cùng ngồi ở hàng ghế cuối. Do còn khá xa lạ nên không ai nói với ai câu gì. Sau một lúc Thuận Trì thấy thế thì định mở lời bắt chuyện thì đã thấy cô gái đã ngủ gật từ khi nào, đang nhìn thì bỗng cậu hơi bất ngờ vì cô ngã vào vai cậu mà ngủ yên. Thôi thì cứ để vậy đi, cậu tự nghĩ thầm rồi tiếp tục nhìn ra cửa sổ ngắm đường phố vắng lặng về đêm. Nhưng trong tâm trí cậu lúc này cũng bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh đôi mắt long lanh ngập nước khi nãy của cô, ánh mắt thuần khiết lại mang một chút nhẹ nhàng mà u uất. Trong tim như có một dòng suối nhỏ chảy qua. Hình như hiện giờ trên xe một người mang trái tim tan vỡ vì yêu, một người bắt đầu cảm nhận được cảm xúc kì lạ của trái tim thoang thoảng yêu thương
Từ từ lấy lại bình tĩnh cô hỏi anh một lần nữa: "Vương Bắc Thiên, em chỉ nói một lần nữa nếu anh đang đùa xin hãy dừng lại vì nó không vui một chút nào đâu anh à"
Bắc Thiên một lần nữa cười khẩy, vỗ vỗ lên má phải của cô đáp lời: "Cô bé à, anh phải nói bao nhiêu lần nữa đây, em quả thật cố chấp đấy!"
Dùng giọng điệu như không thể kiên nhẫn được nữa anh tiếp tục: "Bây giờ một là chúng ta dừng lại ở đây và giải tán đi về nhà, hai là em có thể cùng tôi vào khách sạn để vui chơi một tí rồi tạm biệt nhau mãi mãi. Em thích cái nào chọn đi"
Cảm xúc của An Tuyết lúc này như chạm đáy, cô giơ tay tát vào má của anh một cái, tức giận nói: "Được thôi! Nếu Vương thiếu đã nói vậy rồi thì tôi xin lỗi đã làm phiền anh, vĩnh biệt!", rồi cô ngay lập tức quay người rời đi và cũng để tránh cho anh thấy mình sắp vỡ oà mất rồi
An Tuyết đi được khoảng một đoạn xa gần đến trạm xe buýt để về nhà do cứ dụi mắt để lau đi những giọt nước mắt thì vô tình đụng phải lưng của một người. Mở mắt ra thì cô nhận ra đó là người bạn học cùng khoá với mình là Châu Thuận Trì. Hai người nhìn nhau đầy khó xử nhìn nhau. Cô thấy vậy lên tiếng nho nhỏ trước:" Xin lỗi, tôi không cố ý"
Lúc này người bạn cùng khoá ấy mới hoàn hồn lên tiếng: "À, không có gì đâu mà cậu bị làm sao thế, có cần tôi giúp gì không?"
An Tuyết áy ngại đáp: "Không có gì đâu"
Thuận Trì thấy vậy hỏi tiếp: "Tối rồi cậu còn đi đâu à đoạn đường này vắng nên khá nguy hiểm đó"
"À cảm ơn, tôi chỉ định đi đến trạm xe buýt để về nhà thôi", cô điềm tĩnh đáp
Thấy thế Châu Thuận Trì tiếp tục: "Ồ cũng trùng hợp tôi cũng đi đến đó, chúng ta đi cùng cho an toàn nhé" .
Cô bối rối không biết trả lời sao cho phải vì cô khá dè đặt với người lạ. Nhìn thấy nét lo lắng bối rối trong mắt cô anh liền nói: "Tôi thật sự không phải người xấu đâu. Cậu hoàn toàn có thể tin tưởng tôi. Tôi thề đấy", rồi nở nụ cười thật tươi.Cô suy nghĩ giây lát rồi cũng đồng ý đi cùng
Một phía xa xa Bắc Thiên chạy theo cô vì sợ cô đi đường tối gặp nguy hiểm thấy cảnh này lòng dâng lên nỗi niềm khó nói. Nhưng rồi tự cười xởi lởi thầm mắng bản thân: "Đã đến lúc mày tự buông bỏ đoạn tình cảm này rồi. Mày cũng tự quyết định chọn con đường này mà đau khổ cái khỉ gì chứ"
Anh thì vẫn đứng yên đó cảm nhận một bên gò má có một chút đau rát rồi cười chua xót xoay người đi về hướng ngược lại. Có lẽ đây là kết thúc, một dấu chấm hết cho cuộc tình đẹp đẽ. Hai người mỗi người một hướng, một người đau đớn, một người chua xót. Dường như định mệnh đang trêu ngươi họ, giữa thế giới cả tỉ người mang họ đến bên nhau rồi lại bắt cả hai phải tách ra khi tình cảm đang rất lớn. Đúng thật là trêu ngươi
Lúc đến trạm xe buýt An Tuyết và Thuận Trì ngồi đợi tầm 5 phút thì xe cũng đến. Lúc lên xe cả hai cùng ngồi ở hàng ghế cuối. Do còn khá xa lạ nên không ai nói với ai câu gì. Sau một lúc Thuận Trì thấy thế thì định mở lời bắt chuyện thì đã thấy cô gái đã ngủ gật từ khi nào, đang nhìn thì bỗng cậu hơi bất ngờ vì cô ngã vào vai cậu mà ngủ yên. Thôi thì cứ để vậy đi, cậu tự nghĩ thầm rồi tiếp tục nhìn ra cửa sổ ngắm đường phố vắng lặng về đêm. Nhưng trong tâm trí cậu lúc này cũng bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh đôi mắt long lanh ngập nước khi nãy của cô, ánh mắt thuần khiết lại mang một chút nhẹ nhàng mà u uất. Trong tim như có một dòng suối nhỏ chảy qua. Hình như hiện giờ trên xe một người mang trái tim tan vỡ vì yêu, một người bắt đầu cảm nhận được cảm xúc kì lạ của trái tim thoang thoảng yêu thương