Chương 17
Đến chung cư của Ninh An Tuyết, chiếc xe sang trọng dừng lại, Vương Bắc Thiên lịch sự mở lời: "Để anh mở cửa xe cho em"
"Không..", cô chưa kịp nói xong anh đã phóng ngay xuống xe đi sang bên phía cô mở cửa, thấy vậy cô cũng bất lực mặc anh làm, cánh cửa xe được mở ra, trước khi xuống cô cũng lịch sự chào và cảm ơn hai người rồi mới đi vào chung cư
Khi đến phòng của mình, cô mệt mỏi nằm xuống giường, được một lát cô gắng gượng ngồi dậy đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi gieo mình lên chiếc giường ấm áp chìm vào giấc nồng
Bên phía Vương Bắc Thiên sau khi về nhà, anh gặp bà Diệp dưới sảnh, thấy anh về khuya như vậy nên bà ngồi đợi ở đó, anh vừa bước vào bà cất tiếng: "A Thiên, lại đây nói chuyện với mẹ một chút"
Nét mặt vui vẻ của anh hơi khựng lại nhưng cũng nghe lời bà đi qua: "Có chuyện gì à mẹ", anh ngồi xuống ghế sofa rồi hỏi bà
"Ngày mai con rảnh không", bà điềm đạm hỏi
"Con không rảnh", anh như biết ý bà trả lời dứt khoát
"Con muốn làm mẹ tức chết mới vừa lòng hả dạ sao", bà nghe câu trả lời của anh xong nổi giận đáp
"Mẹ à con nói rồi đừng ép con nữa", anh day day thái dương nói
Bà thở hắt ra một hơi đáp lời: "Bây giờ con ỷ nắm được quyền hạn rồi nên xem nghe lời nói của mẹ không ra cái gì nữa sao"
Nói tới đây anh đột nhiên bình tĩnh lại, nét mặt có phần trầm xuống: "Nói đúng hơn là thoát khỏi những áp đặt của mẹ"
"Con..con dám ăn nói vô lễ với mẹ như vậy sao, muốn làm ta tức chết thật sao?", bà Diệp trừng mắt nhìn đứa con của mình
"Mẹ thôi đi, con đã lớn rồi hãy để con sống như một con người bình thường đi, con không phải con chim bị mẹ nhốt trong cái lồng sắt mang đầy sự áp đặt nữa", nói rồi Vương Bắc Thiên tức giận quay người rời đi
Nghe câu nói của anh, tim bà thoáng lệch đi một nhịp nhưng rồi ánh mắt trở nên giận dữ: "Con đứng lại đó cho mẹ, có nghe không"
Bỏ ngoài tai những âm thanh giận dữ, anh rời khỏi nhà, đi vào gara chọn lấy một chiếc xe rồi đi khỏi nhà, anh lái xe đến một ngôi biệt thự khác, đây là nơi anh vừa mới tậu về ít tuần, anh dự định đợi ngôi biệt thự được trang hoàng lại rồi sẽ thông báo cho mẹ là mình sẽ chuyển vào đây ở, và vì chưa thuê giúp việc nên hôm nay chỗ này chỉ có mình anh. Vương Bắc Thiên đi một mạch lên phòng, tắm rửa thay đồ, rồi nhìn ngôi biệt thự đánh giá, tất cả nội thất, đồ đạc đã được chuyển vào hết chỉ có điều chưa có bóng người nào cả có lẽ ngày mai phải tuyển người làm thôi. Nghĩ rồi anh đặt lưng lên giường uể oải thả hồn vào giấc mộng
Sáng hôm sau, căn phòng yên tĩnh của Ninh An Tuyết thật im lặng, bầu không khí nặng nề trầm thấp, cô đưa mình ngồi dậy một cách nặng nề, tay sờ sờ lên trán, haizz có lẽ cô bệnh rồi, hôm qua đứng hứng gió khuya như vậy không bệnh của uổng, cô vươn tay cầm lấy chiếc điện thoại trên đầu giường bấm số rồi gọi, sau vài giây đầu dây bên kia bắt máy: '-Xin chào, tôi là Ninh An Tuyết, xin lỗi giám đốc Bách, hôm nay tôi xin nghỉ phép một ngày ạ', giọng cô khàn khàn cất lên
'-Ừm, cô bệnh sao, bệnh thì nghỉ ngơi ở nhà cho tốt', nghe giọng của cô Bách Nhuận đoán chừng cô bệnh nói
Cô nhớ ra gì đó rồi giọng chần chừ: '-Cuộc hẹn chiều nay..'
'-Tôi lo được', anh bình tĩnh đáp
'-Vâng, cảm ơn giám đốc, tôi cúp mắt nhé'
'-Ừm'
Cô thở phào nhẹ nhõm sau khi nói chuyện xong, cơn mệt mỏi chợt kéo đến An Tuyết vô thức chìm vào giấc ngủ lần nữa
Đến chiều tại một nhà hàng sang trọng, Bách Nhuận đang ngồi đó thì thấy Vương Bắc Thiên và trợ lý Doãn bước vào, anh đứng lên bắt tay chào hỏi hai người, hai người kia cũng bắt tay lại rồi ngồi xuống, Bách Nhuận lên tiếng trước: "Thứ lỗi cho tôi, hôm nay trợ lý của tôi bận còn thư kí Ninh cũng xin nghỉ nên tạm thời chỉ có tôi đến đây"
"Ừm, không sao cả chỉ là việc nhỏ thôi mà", nói đến đây anh ngập ngừng, "Thư kí Ninh sao lại nghỉ vậy"
Bách Nhuận nghe câu hỏi cũng hơi bất ngờ nhưng cũng thành thật nói: "Hôm nay cô ấy bệnh nên xin nghỉ, chủ tịch Vương có gì muốn gặp cô ấy sao"
"À không, tôi chỉ thắc mắc thôi", anh ngượng ngùng đáp
Bách Nhuận âm trầm nhìn anh rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt của mình, anh nói: "Được vậy chúng ta tiếp tục về dự án nhé"
Vương Bắc Thiên liền gật đầu, ba người bắt đầu cuộc trò chuyện về dự án mới. Sau khi xong việc rời khỏi nhà nhà lên xe, Doãn Khiêm hỏi: "Chủ tịch về nhà hay về chỗ ở mới"
Anh suy nghĩ hồi rồi nói: "Đến tiệm thuốc ở trung tâm, sẵn ghé nhà hàng Hương Thịnh mua cháo"
Doãn Khiêm nghe câu trả lời cũng hơi khó hiểu nhưng cũng làm theo, đến nơi sau khi mua xong đồ ăn và những loại thuốc Bắc Thiên dặn, Doãn Khiêm lên tiếng: "Chủ tịch bệnh sao"
"Không cần hỏi nhiều vậy", anh đáp rồi tiếp tục: "Đến chung cư của An Tuyết"
"Không..", cô chưa kịp nói xong anh đã phóng ngay xuống xe đi sang bên phía cô mở cửa, thấy vậy cô cũng bất lực mặc anh làm, cánh cửa xe được mở ra, trước khi xuống cô cũng lịch sự chào và cảm ơn hai người rồi mới đi vào chung cư
Khi đến phòng của mình, cô mệt mỏi nằm xuống giường, được một lát cô gắng gượng ngồi dậy đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi gieo mình lên chiếc giường ấm áp chìm vào giấc nồng
Bên phía Vương Bắc Thiên sau khi về nhà, anh gặp bà Diệp dưới sảnh, thấy anh về khuya như vậy nên bà ngồi đợi ở đó, anh vừa bước vào bà cất tiếng: "A Thiên, lại đây nói chuyện với mẹ một chút"
Nét mặt vui vẻ của anh hơi khựng lại nhưng cũng nghe lời bà đi qua: "Có chuyện gì à mẹ", anh ngồi xuống ghế sofa rồi hỏi bà
"Ngày mai con rảnh không", bà điềm đạm hỏi
"Con không rảnh", anh như biết ý bà trả lời dứt khoát
"Con muốn làm mẹ tức chết mới vừa lòng hả dạ sao", bà nghe câu trả lời của anh xong nổi giận đáp
"Mẹ à con nói rồi đừng ép con nữa", anh day day thái dương nói
Bà thở hắt ra một hơi đáp lời: "Bây giờ con ỷ nắm được quyền hạn rồi nên xem nghe lời nói của mẹ không ra cái gì nữa sao"
Nói tới đây anh đột nhiên bình tĩnh lại, nét mặt có phần trầm xuống: "Nói đúng hơn là thoát khỏi những áp đặt của mẹ"
"Con..con dám ăn nói vô lễ với mẹ như vậy sao, muốn làm ta tức chết thật sao?", bà Diệp trừng mắt nhìn đứa con của mình
"Mẹ thôi đi, con đã lớn rồi hãy để con sống như một con người bình thường đi, con không phải con chim bị mẹ nhốt trong cái lồng sắt mang đầy sự áp đặt nữa", nói rồi Vương Bắc Thiên tức giận quay người rời đi
Nghe câu nói của anh, tim bà thoáng lệch đi một nhịp nhưng rồi ánh mắt trở nên giận dữ: "Con đứng lại đó cho mẹ, có nghe không"
Bỏ ngoài tai những âm thanh giận dữ, anh rời khỏi nhà, đi vào gara chọn lấy một chiếc xe rồi đi khỏi nhà, anh lái xe đến một ngôi biệt thự khác, đây là nơi anh vừa mới tậu về ít tuần, anh dự định đợi ngôi biệt thự được trang hoàng lại rồi sẽ thông báo cho mẹ là mình sẽ chuyển vào đây ở, và vì chưa thuê giúp việc nên hôm nay chỗ này chỉ có mình anh. Vương Bắc Thiên đi một mạch lên phòng, tắm rửa thay đồ, rồi nhìn ngôi biệt thự đánh giá, tất cả nội thất, đồ đạc đã được chuyển vào hết chỉ có điều chưa có bóng người nào cả có lẽ ngày mai phải tuyển người làm thôi. Nghĩ rồi anh đặt lưng lên giường uể oải thả hồn vào giấc mộng
Sáng hôm sau, căn phòng yên tĩnh của Ninh An Tuyết thật im lặng, bầu không khí nặng nề trầm thấp, cô đưa mình ngồi dậy một cách nặng nề, tay sờ sờ lên trán, haizz có lẽ cô bệnh rồi, hôm qua đứng hứng gió khuya như vậy không bệnh của uổng, cô vươn tay cầm lấy chiếc điện thoại trên đầu giường bấm số rồi gọi, sau vài giây đầu dây bên kia bắt máy: '-Xin chào, tôi là Ninh An Tuyết, xin lỗi giám đốc Bách, hôm nay tôi xin nghỉ phép một ngày ạ', giọng cô khàn khàn cất lên
'-Ừm, cô bệnh sao, bệnh thì nghỉ ngơi ở nhà cho tốt', nghe giọng của cô Bách Nhuận đoán chừng cô bệnh nói
Cô nhớ ra gì đó rồi giọng chần chừ: '-Cuộc hẹn chiều nay..'
'-Tôi lo được', anh bình tĩnh đáp
'-Vâng, cảm ơn giám đốc, tôi cúp mắt nhé'
'-Ừm'
Cô thở phào nhẹ nhõm sau khi nói chuyện xong, cơn mệt mỏi chợt kéo đến An Tuyết vô thức chìm vào giấc ngủ lần nữa
Đến chiều tại một nhà hàng sang trọng, Bách Nhuận đang ngồi đó thì thấy Vương Bắc Thiên và trợ lý Doãn bước vào, anh đứng lên bắt tay chào hỏi hai người, hai người kia cũng bắt tay lại rồi ngồi xuống, Bách Nhuận lên tiếng trước: "Thứ lỗi cho tôi, hôm nay trợ lý của tôi bận còn thư kí Ninh cũng xin nghỉ nên tạm thời chỉ có tôi đến đây"
"Ừm, không sao cả chỉ là việc nhỏ thôi mà", nói đến đây anh ngập ngừng, "Thư kí Ninh sao lại nghỉ vậy"
Bách Nhuận nghe câu hỏi cũng hơi bất ngờ nhưng cũng thành thật nói: "Hôm nay cô ấy bệnh nên xin nghỉ, chủ tịch Vương có gì muốn gặp cô ấy sao"
"À không, tôi chỉ thắc mắc thôi", anh ngượng ngùng đáp
Bách Nhuận âm trầm nhìn anh rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt của mình, anh nói: "Được vậy chúng ta tiếp tục về dự án nhé"
Vương Bắc Thiên liền gật đầu, ba người bắt đầu cuộc trò chuyện về dự án mới. Sau khi xong việc rời khỏi nhà nhà lên xe, Doãn Khiêm hỏi: "Chủ tịch về nhà hay về chỗ ở mới"
Anh suy nghĩ hồi rồi nói: "Đến tiệm thuốc ở trung tâm, sẵn ghé nhà hàng Hương Thịnh mua cháo"
Doãn Khiêm nghe câu trả lời cũng hơi khó hiểu nhưng cũng làm theo, đến nơi sau khi mua xong đồ ăn và những loại thuốc Bắc Thiên dặn, Doãn Khiêm lên tiếng: "Chủ tịch bệnh sao"
"Không cần hỏi nhiều vậy", anh đáp rồi tiếp tục: "Đến chung cư của An Tuyết"