Chương : 5
Cố Minh chủ ngồi ngay kế diện, chứng kiến hết sự kiện dễ thương của ngôi nhà hạnh phúc với cậu bé đáng yêu kia thật sự khiến ông trầm tư. Cậu bé Lam Hi này thoại nhìn có vẻ rất giống bé gái tóc bạc mắt xanh gương mặt nhỏ nhắn dễ thương, đôi môi chúm chím hồng hồng, cái mũi xinh xinh nhỏ nhắn ghép hợp với khuôn mặt hoàn mĩ không góc chết.
Trong lòng Cố Minh thầm nghĩ mà chép chép miệng
- Đứa bé này thật sự thanh tú a! Lại có một nét khả ái, không không, là.. Có một nét yêu nghiệt ở đây đi.
Nhìn qua lại rất năng động, lại lễ phép, đây thật sự là một người bạn hoàn hảo có thể làm đồng học với Trạch nhi nhà ta a!
Suy nghĩ xuất hiện cụm "có thể", hay " hoàn hảo". Dần dần trên môi vị Cố gia chủ hiện nên nét cười khẽ thỏa hài lòng. Mọi người chứng kiến nụ cười đó ai cũng không khỏi ngạc nhiên. A! Hiển nhiên là bé thỏ ngây ngô nhà ta không hiểu được tầm quan trọng của sự việc này nên n thay vào ngạc nhiên cậu bé cười thích thú suy nghĩ thầm trong đầu
"Vốn nghĩ vị thúc thúc đây là người mặt lạnh, hoá ra thúc ấy cũng cười. Dọa chết tiểu bảo bảo rồi a"
2 vị Lam chủ không khỏi ngạc nhiên về nụ cười đầy ẩn ý đó thắc mắc
- Cố chủ, ngài... Là có việc gì sao
- A! Nãy giờ ta hơi thất thần không có sự gì. Có điều, tiểu thiếu gia Lam gia các người thực một bộ khả ái a, có thể thấy tiền đồ rộng mở
Nhận được lời khen trang đầu ẩn ý từ đầu chí cuối của Cố Minh, Trần Kiều Ân và Lam Du không khỏi nhìn nhau nghi vấn
Còn về bé thỏ ngốc nhà ta nghe thấy mình được khen từ vị thúc thúc kia, hảo cảm của bé đối với Cố Minh dần tăng lên. Bé một mạch chạy đến chỗ Cố Minh, vẻ mặt gớm hở không chiết ngại ngùng nào mà lao thẳng vào lòng Cố Minh xong còn ôm đùi hắn, mắt sáng lên với vẻ ngây thơ 1000% của tiểu thiên sứ mà nói:
- Đại thúc thúc, thúc đi chơi với con được không ạ! Như vậy con vừa có thể chơi với người vừa ở bên a ba a ma vả lại 3 người có thể có thể nói chuyện được đúng không?
Bé con chưa kịp đợi mọi người phản ứng đã nhanh nhảu nói một câu:
- Người thấy con có Thông minh không?
"..........." Lam Du
"..........." Trần Liều Ân
".........." Mọi người
".........?"Cố Minh
"Aaaaaaaaaaaa" đau là tiếng thét thất thanh đến đáng thương của người làm ở Lam Gia. Đến người cắt cây tạo hình cũng chấn kinh. Cái cây đáng lẽ hình con rồng xuýt nữa trở thành con giun. Người bê cốc chén cũng tém chút nữa là đổ vỡ...
"Tiểu thiếu gia aaaaaaa!"
Họ không hề nghĩ rằng tiểu thiếu gia nhỏ bé khả ái đáng yêu, là đứa em trai quốc dân trong lòng tất cả mọi người Lam gia họ lại đắc tội Cố Minh chủ a!
Ngay cả 2 vị Lam chủ đang ngồi kia cũng thật kinh động không kém
"Con trai ngoan của chúng ta a!!"
Trong khi ai cũng hoang mang lo sợ rằng Lam gia sẽ tan nát, tiểu thiếu gia sẽ gặp biến cố bất hạnh hay đại loại những suy nghĩ tiêu cực khác thì vị Cố chủ ngồi kia lại có suy nghĩ khác xa mọi người
"Đúng là một đứa trẻ thú vị! Ta rất thích, nhanh nhẹn hoạt bát đáng yêu lại còn Thông minh khác xa so với tên tiểu tử Thừa Trạch mặt lạnh nhà mình "
Cố Minh thầm gật gật đầu nhẹ. Mọi người hơi bất ngờ nhưng ngay sau đó là nỗi sợ hãi. Cố Minh chuẩn bị mở lời mọi người dường như nín thở đồng loạt chờ đợi. Tiếng cười tiếp đó vang lên:
- Ha ha.. Bé con, được ta sẽ đi chơi với con
"............!!!" Mọi người im lặng lần 2.
Au: Mk xin giải thik chương này nhé! Có Bn nói ko hiểu tại sao mn lại sợ Cố Minh đến vậy ~ Là vì ổng quen tổng thống đó! Ổng có đội quân hùng hậu đến đảng Mafia còn sợ nói gì đến mn trong Lam gia. Vì vậy khi nghe bé Hi nhà ta nói lời không có khoảng cách tôn ti mà coi Cố Minh như một người bạn mà vui đùa thì mn tưởng ổng sẽ coi trọng sự lễ phép mà tức giận ra tay hủy Lam gia:>> mọi chuyện là vậy đốc vì cái chap nó ngắn quá
Trong lòng Cố Minh thầm nghĩ mà chép chép miệng
- Đứa bé này thật sự thanh tú a! Lại có một nét khả ái, không không, là.. Có một nét yêu nghiệt ở đây đi.
Nhìn qua lại rất năng động, lại lễ phép, đây thật sự là một người bạn hoàn hảo có thể làm đồng học với Trạch nhi nhà ta a!
Suy nghĩ xuất hiện cụm "có thể", hay " hoàn hảo". Dần dần trên môi vị Cố gia chủ hiện nên nét cười khẽ thỏa hài lòng. Mọi người chứng kiến nụ cười đó ai cũng không khỏi ngạc nhiên. A! Hiển nhiên là bé thỏ ngây ngô nhà ta không hiểu được tầm quan trọng của sự việc này nên n thay vào ngạc nhiên cậu bé cười thích thú suy nghĩ thầm trong đầu
"Vốn nghĩ vị thúc thúc đây là người mặt lạnh, hoá ra thúc ấy cũng cười. Dọa chết tiểu bảo bảo rồi a"
2 vị Lam chủ không khỏi ngạc nhiên về nụ cười đầy ẩn ý đó thắc mắc
- Cố chủ, ngài... Là có việc gì sao
- A! Nãy giờ ta hơi thất thần không có sự gì. Có điều, tiểu thiếu gia Lam gia các người thực một bộ khả ái a, có thể thấy tiền đồ rộng mở
Nhận được lời khen trang đầu ẩn ý từ đầu chí cuối của Cố Minh, Trần Kiều Ân và Lam Du không khỏi nhìn nhau nghi vấn
Còn về bé thỏ ngốc nhà ta nghe thấy mình được khen từ vị thúc thúc kia, hảo cảm của bé đối với Cố Minh dần tăng lên. Bé một mạch chạy đến chỗ Cố Minh, vẻ mặt gớm hở không chiết ngại ngùng nào mà lao thẳng vào lòng Cố Minh xong còn ôm đùi hắn, mắt sáng lên với vẻ ngây thơ 1000% của tiểu thiên sứ mà nói:
- Đại thúc thúc, thúc đi chơi với con được không ạ! Như vậy con vừa có thể chơi với người vừa ở bên a ba a ma vả lại 3 người có thể có thể nói chuyện được đúng không?
Bé con chưa kịp đợi mọi người phản ứng đã nhanh nhảu nói một câu:
- Người thấy con có Thông minh không?
"..........." Lam Du
"..........." Trần Liều Ân
".........." Mọi người
".........?"Cố Minh
"Aaaaaaaaaaaa" đau là tiếng thét thất thanh đến đáng thương của người làm ở Lam Gia. Đến người cắt cây tạo hình cũng chấn kinh. Cái cây đáng lẽ hình con rồng xuýt nữa trở thành con giun. Người bê cốc chén cũng tém chút nữa là đổ vỡ...
"Tiểu thiếu gia aaaaaaa!"
Họ không hề nghĩ rằng tiểu thiếu gia nhỏ bé khả ái đáng yêu, là đứa em trai quốc dân trong lòng tất cả mọi người Lam gia họ lại đắc tội Cố Minh chủ a!
Ngay cả 2 vị Lam chủ đang ngồi kia cũng thật kinh động không kém
"Con trai ngoan của chúng ta a!!"
Trong khi ai cũng hoang mang lo sợ rằng Lam gia sẽ tan nát, tiểu thiếu gia sẽ gặp biến cố bất hạnh hay đại loại những suy nghĩ tiêu cực khác thì vị Cố chủ ngồi kia lại có suy nghĩ khác xa mọi người
"Đúng là một đứa trẻ thú vị! Ta rất thích, nhanh nhẹn hoạt bát đáng yêu lại còn Thông minh khác xa so với tên tiểu tử Thừa Trạch mặt lạnh nhà mình "
Cố Minh thầm gật gật đầu nhẹ. Mọi người hơi bất ngờ nhưng ngay sau đó là nỗi sợ hãi. Cố Minh chuẩn bị mở lời mọi người dường như nín thở đồng loạt chờ đợi. Tiếng cười tiếp đó vang lên:
- Ha ha.. Bé con, được ta sẽ đi chơi với con
"............!!!" Mọi người im lặng lần 2.
Au: Mk xin giải thik chương này nhé! Có Bn nói ko hiểu tại sao mn lại sợ Cố Minh đến vậy ~ Là vì ổng quen tổng thống đó! Ổng có đội quân hùng hậu đến đảng Mafia còn sợ nói gì đến mn trong Lam gia. Vì vậy khi nghe bé Hi nhà ta nói lời không có khoảng cách tôn ti mà coi Cố Minh như một người bạn mà vui đùa thì mn tưởng ổng sẽ coi trọng sự lễ phép mà tức giận ra tay hủy Lam gia:>> mọi chuyện là vậy đốc vì cái chap nó ngắn quá