Chương : 28
Chính vì những lần sợ hãi dẫn đến mất khiển soát khiến Lam Hi bị chứng trầm cảm nhẹ. Mỗi lần phát bệnh đều là Cố Thừa Trạch sang hỏi thăm chăm sóc nhằm giúp tiểu Lam Hi chữa bệnh. Cứ vài lần Cố Thừa Trạch đến lúc đi thì lành lặn lúc về thì vết răng khắp cánh tay rồi đến vai... Vậy mà tiểu tử mặt lạnh vẫn cứ thế đều đều vết thương cũ trùm vết thương mới săn sóc tận tình cho Lam Hi.
Mọi người đâu biết rằng cái lúc mà Lam Hi phát bệnh lại chính là một lỗ hổng tính cách của Lam Hi phóng xuất ra ngoài, thực chất cậu mắc chứng tâm thần phân liệt do ảnh hưởng của linh hồn Lam Tử Đồng trong cơ thể.
Khi phát bệnh, "Lam Hi" của sự sợ hãi ra ngoài, Lam Hi đáng yêu mọi ngày lại vào tâm thân cùng chỗ với Lam Tử Đồng.
Thình thoảng, hai người cứ thế nói chuyện rồi thảo luận văn thư hoà hợp, say mê đến mức quên không "kéo" Lam Hi kia trở lại khiến toàn bộ Lam Gia mệt mỏi dã dời, tự hỏi đây có phải là tiểu thiếu gia khả ái của họ nữa không?
Lam Du nhận biết tình hình hiện tại không được ổn đành ngày đêm cùng Cố Minh nghĩ cách sao để lôi cái đuôi của kẻ nội gián ra trừng trị cho thỏa lòng họ.
Lại cự nhiên hại Hi nhi đáng yêu ra thành như vậy!
Thật không thể tha thứ!!!
Đương sự là Cố Gia và Lam Gia thì lo lắng không nguôi còn nhân vật chính bị hãm hại trong chuyện này là Lam Hi thiếu gia đây lại hiện tại ngồi uống trà thư thái xem sách cổ nghiên cứu cùng Lam Tử Đồng và một nam nhân khác.
- Tử nhân gia, người xem chỗ này và chỗ này.... Có phải có gì mâu thuẫn không? Con thật không hiểu tại sao Tô Lượng - vị quan cấp cao triều đình lại từ chính trực chuyển ra mưu kế tiểu nhân vậy chứ??
Lam Tử Đồng lúc này lại mải mê ngắm nhìn chăm chăm vào một nam nhân Tuấn dật tiêu soái, không hề quan tam đến bé con Lam Hi đang hỏi mình.
Lam Hi bĩu bĩu môi phụng phịu gập cuốn kinh thư lại, lặng yên ngồi xem hai con người trước mắt tình tứ mày qua mắt lại mà than, dù cậu chỉ là một tiểu hài tử nhưng cũng đừng quá đáng vậy chứ!!
Nhịn hết nổi, tiểu Lam Hi nổi Phùng làm liều, liền một tay kéo tay áo y phục của nam nhân làm nũng cùng tố cáo một cách đáng yêu:
- Lẫm Hùng ca ca, Tử Nhân gia không trả lời ta.... Lại còn nhìn ca đó! Thật ghét mà!
Không sai! Người mà Lam Hi vừa gọi hai tiếng "ca ca" chính là vị hoàng đế năm đó kiêm bạn lữ của Lam Tử Đồng- Quân Lẫm Hùng.
Lam Tử Đồng thẹn lòng, bị nói trúng tâm can mà đổ đại lỗi cho Lam Hi tiểu khả ái mà mắng mắng:
- Ai...ai nói ta nhìn huynh ấy? Con thật không có tiền đồ, không tự mình lĩnh ngộ ra mà còn kiếm cớ đổ cho ta cái lý do vô lý ấy( Au:Rút cuộc ai mới là người không có tiền đồ đây(¬_¬))
- Còn nữa, con phải gọi người là Quân gia không được gọi ca ca!
" Ca ca chỉ mình ta được gọi thôi "
Đó là Lam Tử Đồng đây nghĩ thế và 2 người một mắt to trừng mắt nhỏ đấu khí, khiến Quân Lẫm Hùng hết cách phải đích thân ra can giải mới tách được cục đinh người này,.....
Au: mn thử nghĩ nếu Cố Thừa Trạch thấy cảnh này sẽ nghĩ gì??
Mọi người đâu biết rằng cái lúc mà Lam Hi phát bệnh lại chính là một lỗ hổng tính cách của Lam Hi phóng xuất ra ngoài, thực chất cậu mắc chứng tâm thần phân liệt do ảnh hưởng của linh hồn Lam Tử Đồng trong cơ thể.
Khi phát bệnh, "Lam Hi" của sự sợ hãi ra ngoài, Lam Hi đáng yêu mọi ngày lại vào tâm thân cùng chỗ với Lam Tử Đồng.
Thình thoảng, hai người cứ thế nói chuyện rồi thảo luận văn thư hoà hợp, say mê đến mức quên không "kéo" Lam Hi kia trở lại khiến toàn bộ Lam Gia mệt mỏi dã dời, tự hỏi đây có phải là tiểu thiếu gia khả ái của họ nữa không?
Lam Du nhận biết tình hình hiện tại không được ổn đành ngày đêm cùng Cố Minh nghĩ cách sao để lôi cái đuôi của kẻ nội gián ra trừng trị cho thỏa lòng họ.
Lại cự nhiên hại Hi nhi đáng yêu ra thành như vậy!
Thật không thể tha thứ!!!
Đương sự là Cố Gia và Lam Gia thì lo lắng không nguôi còn nhân vật chính bị hãm hại trong chuyện này là Lam Hi thiếu gia đây lại hiện tại ngồi uống trà thư thái xem sách cổ nghiên cứu cùng Lam Tử Đồng và một nam nhân khác.
- Tử nhân gia, người xem chỗ này và chỗ này.... Có phải có gì mâu thuẫn không? Con thật không hiểu tại sao Tô Lượng - vị quan cấp cao triều đình lại từ chính trực chuyển ra mưu kế tiểu nhân vậy chứ??
Lam Tử Đồng lúc này lại mải mê ngắm nhìn chăm chăm vào một nam nhân Tuấn dật tiêu soái, không hề quan tam đến bé con Lam Hi đang hỏi mình.
Lam Hi bĩu bĩu môi phụng phịu gập cuốn kinh thư lại, lặng yên ngồi xem hai con người trước mắt tình tứ mày qua mắt lại mà than, dù cậu chỉ là một tiểu hài tử nhưng cũng đừng quá đáng vậy chứ!!
Nhịn hết nổi, tiểu Lam Hi nổi Phùng làm liều, liền một tay kéo tay áo y phục của nam nhân làm nũng cùng tố cáo một cách đáng yêu:
- Lẫm Hùng ca ca, Tử Nhân gia không trả lời ta.... Lại còn nhìn ca đó! Thật ghét mà!
Không sai! Người mà Lam Hi vừa gọi hai tiếng "ca ca" chính là vị hoàng đế năm đó kiêm bạn lữ của Lam Tử Đồng- Quân Lẫm Hùng.
Lam Tử Đồng thẹn lòng, bị nói trúng tâm can mà đổ đại lỗi cho Lam Hi tiểu khả ái mà mắng mắng:
- Ai...ai nói ta nhìn huynh ấy? Con thật không có tiền đồ, không tự mình lĩnh ngộ ra mà còn kiếm cớ đổ cho ta cái lý do vô lý ấy( Au:Rút cuộc ai mới là người không có tiền đồ đây(¬_¬))
- Còn nữa, con phải gọi người là Quân gia không được gọi ca ca!
" Ca ca chỉ mình ta được gọi thôi "
Đó là Lam Tử Đồng đây nghĩ thế và 2 người một mắt to trừng mắt nhỏ đấu khí, khiến Quân Lẫm Hùng hết cách phải đích thân ra can giải mới tách được cục đinh người này,.....
Au: mn thử nghĩ nếu Cố Thừa Trạch thấy cảnh này sẽ nghĩ gì??