Chương 63: Sự kinh ghét của Quân Hi _
Tên tay sai kia rốt cuộc cũng đuổi tới kịp, Quân Hi và Danny cả kinh nhìn gã, còn gã thì cười hề hề rồi tiếng lại gần, từ trong túi rút ra con dao ngắn đi lại gần. Hắn ta ngồi xổm trên bờ bên này, Quân Hi dưới rãnh nước còn Danny bên bờ bên kia tức là trên đường, gã dũi tay chỉa mũi dao trước mặt Quân Hi nói:“Khôn hồn thì mày đứng yên, theo tao trở về còn chống đối thì tao cho mày một nhát.”
Cậu nhóc run sợ, cánh tay đang giơ lên vô lực thả xuống, cậu liếc nhìn Danny:“Chạy nhanh đi An Tín!”
Danny sững người rúc đầu ra khỏi lỗ hở, gật đầu một cái rồi chạy đi trước.
Gã kia có chút giật mình nhưng không rượt đuổi theo, gã biết giờ trèo sang kia cũng không kịp, còn bên này thằng nhóc con này sẽ chạy mất nên gã bỏ mặc Danny, chỉ giữ lại Quân Hi. Gã bỏ hai chân xuống rãnh nước, tay nắm cổ áo của cậu nhóc xách lên, mùi máu tanh hoà lẫn mùi nước bẩn đã rất khó ngửi rồi, bây giờ còn có ánh nhìn ghét bỏ và khinh thường tới tột cùng của cậu càng khiến gã chột dạ.
“Mày nhìn cái gì, còn dương dương tự đắc như thế tao xử gọn mày!”
Giọng cụp mi, giọng nói lạnh lùng:“Không có lệnh, xem thử ông dám?”
Gã ta cứng họng, ném phắt cậu lên bờ. Vết rách trên lưng bị đập một cái lại đau nhói lên, miệng vết thương hình như càng ngày càng rộng ra, mất máu nhiều hơn, đau rát đến muốn cắn lưỡi.
Cậu nhóc lồm cồm bò dậy, nghiến răng nghiến lợi nhìn gã, người này chắc chắn cậu sẽ không tha!
Tên tay sai này đưa cậu lại căn nhà hoang, Chúc Tùy Sơ cũng đã đến địa điểm, trên người còn là bộ đồ pijama sọc xanh nhạt, đầu tóc rối, quầng mắt thâm đen đen trông ả vô cùng tiều tụy và cợt nhã, dường như ả có thể bất chấp mọi thứ để trả đũa.
“Ố ồ, không ngờ mày cũng có cái gan trốn thoát khỏi tay tao đấy thằng ranh con.” Móng tay dài được dũa nhọn cáu vào mặt Quân Hi, cơn giận dữ của ả như sắp xé toạc da mặt của cậu.
Quân Hi hất tay ả ta ra liền bị ả nổi điên tát một cái lăng nhào ra đất, bụi bặm dưới sàn nhà dính vào lớp quần áo ướt nhẹp của cậu, khuôn mặt tuấn tú sáng lạn bị che phủ bởi sự dơ bẩn cùng kinh ghét khôn nguôi. Cậu lúc còn trong cô nhi viện ít nhiều cũng sống đủ ăn đủ mặc, quần áo giản dị nhưng sạch sẽ thơm tho. Khi được Công Tôn Dạ Uý nhận nuôi thì một phát thành tiểu thiếu gia cành vàng lá ngọc, ngày ngày sống trong biệt thự rồi đi xe sang, tiếp nhận nền giáo dục tốt nhất. Cuộc sống của cậu phải gọi là an nhàn sung túc, da thịt không phải dính lấy một vết xước, nhờ cái trò bắt cóc quỷ quái từ người đàn bà này liền phải bị giữ tại căn nhà hoang ẩm mốc bẩn thỉu, trang phục cao cấp vấy bẩn, lưng còn “được ban tặng” cho một vết gai cào rách. Nói xem, người như ả mà không căm hận thật uổng phí.
“Tao nói cho mày nghe, vì tên cha của mày mà cuộc đời tao phải khốn đốn như vậy. Tao bị hắn ta bắt giữ mấy năm, gia đình tao bị hắn ta công kích, sự nghiệp cuối cùng lụi bại. Bây giờ tao bắt cóc thằng con trai quý tử của hắn xem hắn thế nào, ít nhất tao phải đòi được một món tiền lớn để ra nước ngoài sống thoải mái cả đời chứ.”
Ả ta vừa nói vừa cười một giọng điệu man rợ, đầu óc có vẻ chẳng được ổn định, chắc lại lên cơn ham muốn chất kích thích nào đó.
“À mà quên, mày chỉ là con nuôi, không biết hắn ta có chịu thoả hiệp không đây. Dẫu gì yêu thương thế cũng đủ rồi, mày vào tay tao có làm sao thì hắn ta đi kiếm đứa khác về nuôi là được.”
Quân Hi trợn mắt nhìn, những gì ả ta nói lọt vào tai cậu đều là lời nói tởm lợm nhất. Cậu hét lên:“Cô câm miệng đi!”
Chúc Tùy Sơ bị doạ cho giật mình, ả ta nhìn vào đứa trẻ đang nằm thom thóp dưới chân, cậu nhóc nhẹ nhàng bình thản nói:“Nếu cô không gây chuyện trước thì cô nghĩ ba tôi sẽ chú ý đến một con người phiền phức sao?”
Hình bóng kiêu ngạo của Công Tôn Dạ Uý hiện lên trong đầu ả, quả nhiên là con trai hắn nuôi dưỡng, giống hắn đến độ người ta chướng mắt.
“Mày nói cái gì chứ…”
“Bộ cô không nghe rõ sao? Tôi nói như vậy đó.” Cậu nhóc cười đểu một cái, Chúc Tùy Sơ như bị cái gì đó chọc vào tim gan, ả tả gào lên định đến đánh cậu thì bị Lili ngăn lại.
“Thôi đi Tùy Sơ…Đừng làm vậy, đừng vì thằng nhóc này mà tức giận mà.”
Ả lườm cô ta, ngồi xuống trước mặt Quân Hi vuốt vuốt má cậu nhóc, ánh nhìn khiến người ta ớn lạnh, cậu nhóc tính hất ra một lần nữa liền bị cô ta đe doạ cho á khẩu.
“Mày đừng phí sức nữa ranh con à.”
…----------------…
[Hội trường ở Pháp, thời điểm hai đứa trẻ còn bị trói ở nhà hoang]
Hoắc Uyển Ngưng đi lảo đảo xung quanh vị trí khách mời tìm kiếm Công Tôn Dạ Uý nhưng không thấy đâu, hỏi Adeline thì cô ấy đã nói hắn về Trung rồi. Cô ngồi phụng phịu má, có chút khó hiểu, hắn về Trung bây giờ làm gì chứ, chẳng phải nói ở lại xem trang phục của cô hay sao?
Cô ngồi chán chường một lúc, Lục Tư Nại tâm thế nặng nề bước đến nói:“Tiểu Ngưng… Danny, bị bắt cóc rồi, Giang Ưng vừa gọi cho anh.”
Hoắc Uyển Ngưng đứng bật dậy, mạch máu trong người gần như đình trệ lưu thông, đầu óc ong ong.
“Anh nói cái gì?”
Lục Tư Nại sắc mặt tái nhợt:“Danny bị bắt cóc.”
“Em về Trung.”
“Tiểu Ngưng à…”
Cô bỏ ra ngoài, không chú ý đến Lục Tư Nại. Trong mắt anh thoạt nhìn thấy bóng dáng cô ngày càng xa, cảm giác trái tim vặn vẹo chi chít vết đâm chọc, thật sự rất khó chịu. Anh đoán, có lẽ anh không giữ cô mãi được rồi.
Anh thông báo qua loa cho ban tổ chức rồi theo bước chân cô trở về.
Adeline nhìn phản ứng của Hoắc Uyển Ngưng, quả là giống hệt Công Tôn Dạ Uý mà.
…
Có điều, Hoắc Uyển Ngưng không bình tĩnh được như Công Tôn Dạ Uý, cô ngồi trên trực thăng trở về mà tim gan nhốn nháo. Não toàn nghĩ về hình ảnh con trai nhỏ bị bắt trói, bị đánh đập. Ánh mắt sắc bén, lòng thầm rủa mười tám đời tổ tông nhà kẻ bắt cóc, loại chuyện hoang đường này mà giờ cũng còn sao? Xem ra chúng chán sống rồi.
Cô gọi một cuộc cho Dã Nhiên Hoài:“Chị Andrea, em xin chi viện từ một tiểu đội trinh sát đặc nhiệm ở biên giới Trung Quốc đến Tây Ngụy, nói với Vincent giúp em một tiếng nhé.”
Dã Nhiên Hoài ngớ ngẩn, tuy chẳng biết cô điều động có mục đích gì nhưng mà vẫn hăng hái đồng ý. Hai mươi phút sau đội được giao nhiệm vụ đã có mặt tìm kiếm tại vùng ngoại ô Tây Ngụy.
Hoắc Uyển Ngưng hít sâu ngụm khí lạnh, mười lần đọc đi đọc lại câu niệm chú bình tĩnh bình tĩnh. Giờ về thì không kịp, phải trông chờ vào sự giúp đỡ của đội trinh sát Mộ Long bang.
“Giang Ưng cũng đi tìm, thằng bé sẽ không sao hết.” Lục Tư Nại nắm lấy bàn tay thon thon đã lạnh ngắt của cô, mồ hôi lạnh ướt luôn cả tay anh. Anh cũng lo, bây giờ cần trấn an cô.
Hoắc Uyển Ngưng cười cảm kích, nhẹ nhàng đẩy tay anh ra, “Đừng lo cho em.”
Anh ta ngớ người, bàn tay cứng đờ trong không khí sau đó ngượng ngùng thu về.
Lục Tư Nại:"…"
Thật bất an.
Cậu nhóc run sợ, cánh tay đang giơ lên vô lực thả xuống, cậu liếc nhìn Danny:“Chạy nhanh đi An Tín!”
Danny sững người rúc đầu ra khỏi lỗ hở, gật đầu một cái rồi chạy đi trước.
Gã kia có chút giật mình nhưng không rượt đuổi theo, gã biết giờ trèo sang kia cũng không kịp, còn bên này thằng nhóc con này sẽ chạy mất nên gã bỏ mặc Danny, chỉ giữ lại Quân Hi. Gã bỏ hai chân xuống rãnh nước, tay nắm cổ áo của cậu nhóc xách lên, mùi máu tanh hoà lẫn mùi nước bẩn đã rất khó ngửi rồi, bây giờ còn có ánh nhìn ghét bỏ và khinh thường tới tột cùng của cậu càng khiến gã chột dạ.
“Mày nhìn cái gì, còn dương dương tự đắc như thế tao xử gọn mày!”
Giọng cụp mi, giọng nói lạnh lùng:“Không có lệnh, xem thử ông dám?”
Gã ta cứng họng, ném phắt cậu lên bờ. Vết rách trên lưng bị đập một cái lại đau nhói lên, miệng vết thương hình như càng ngày càng rộng ra, mất máu nhiều hơn, đau rát đến muốn cắn lưỡi.
Cậu nhóc lồm cồm bò dậy, nghiến răng nghiến lợi nhìn gã, người này chắc chắn cậu sẽ không tha!
Tên tay sai này đưa cậu lại căn nhà hoang, Chúc Tùy Sơ cũng đã đến địa điểm, trên người còn là bộ đồ pijama sọc xanh nhạt, đầu tóc rối, quầng mắt thâm đen đen trông ả vô cùng tiều tụy và cợt nhã, dường như ả có thể bất chấp mọi thứ để trả đũa.
“Ố ồ, không ngờ mày cũng có cái gan trốn thoát khỏi tay tao đấy thằng ranh con.” Móng tay dài được dũa nhọn cáu vào mặt Quân Hi, cơn giận dữ của ả như sắp xé toạc da mặt của cậu.
Quân Hi hất tay ả ta ra liền bị ả nổi điên tát một cái lăng nhào ra đất, bụi bặm dưới sàn nhà dính vào lớp quần áo ướt nhẹp của cậu, khuôn mặt tuấn tú sáng lạn bị che phủ bởi sự dơ bẩn cùng kinh ghét khôn nguôi. Cậu lúc còn trong cô nhi viện ít nhiều cũng sống đủ ăn đủ mặc, quần áo giản dị nhưng sạch sẽ thơm tho. Khi được Công Tôn Dạ Uý nhận nuôi thì một phát thành tiểu thiếu gia cành vàng lá ngọc, ngày ngày sống trong biệt thự rồi đi xe sang, tiếp nhận nền giáo dục tốt nhất. Cuộc sống của cậu phải gọi là an nhàn sung túc, da thịt không phải dính lấy một vết xước, nhờ cái trò bắt cóc quỷ quái từ người đàn bà này liền phải bị giữ tại căn nhà hoang ẩm mốc bẩn thỉu, trang phục cao cấp vấy bẩn, lưng còn “được ban tặng” cho một vết gai cào rách. Nói xem, người như ả mà không căm hận thật uổng phí.
“Tao nói cho mày nghe, vì tên cha của mày mà cuộc đời tao phải khốn đốn như vậy. Tao bị hắn ta bắt giữ mấy năm, gia đình tao bị hắn ta công kích, sự nghiệp cuối cùng lụi bại. Bây giờ tao bắt cóc thằng con trai quý tử của hắn xem hắn thế nào, ít nhất tao phải đòi được một món tiền lớn để ra nước ngoài sống thoải mái cả đời chứ.”
Ả ta vừa nói vừa cười một giọng điệu man rợ, đầu óc có vẻ chẳng được ổn định, chắc lại lên cơn ham muốn chất kích thích nào đó.
“À mà quên, mày chỉ là con nuôi, không biết hắn ta có chịu thoả hiệp không đây. Dẫu gì yêu thương thế cũng đủ rồi, mày vào tay tao có làm sao thì hắn ta đi kiếm đứa khác về nuôi là được.”
Quân Hi trợn mắt nhìn, những gì ả ta nói lọt vào tai cậu đều là lời nói tởm lợm nhất. Cậu hét lên:“Cô câm miệng đi!”
Chúc Tùy Sơ bị doạ cho giật mình, ả ta nhìn vào đứa trẻ đang nằm thom thóp dưới chân, cậu nhóc nhẹ nhàng bình thản nói:“Nếu cô không gây chuyện trước thì cô nghĩ ba tôi sẽ chú ý đến một con người phiền phức sao?”
Hình bóng kiêu ngạo của Công Tôn Dạ Uý hiện lên trong đầu ả, quả nhiên là con trai hắn nuôi dưỡng, giống hắn đến độ người ta chướng mắt.
“Mày nói cái gì chứ…”
“Bộ cô không nghe rõ sao? Tôi nói như vậy đó.” Cậu nhóc cười đểu một cái, Chúc Tùy Sơ như bị cái gì đó chọc vào tim gan, ả tả gào lên định đến đánh cậu thì bị Lili ngăn lại.
“Thôi đi Tùy Sơ…Đừng làm vậy, đừng vì thằng nhóc này mà tức giận mà.”
Ả lườm cô ta, ngồi xuống trước mặt Quân Hi vuốt vuốt má cậu nhóc, ánh nhìn khiến người ta ớn lạnh, cậu nhóc tính hất ra một lần nữa liền bị cô ta đe doạ cho á khẩu.
“Mày đừng phí sức nữa ranh con à.”
…----------------…
[Hội trường ở Pháp, thời điểm hai đứa trẻ còn bị trói ở nhà hoang]
Hoắc Uyển Ngưng đi lảo đảo xung quanh vị trí khách mời tìm kiếm Công Tôn Dạ Uý nhưng không thấy đâu, hỏi Adeline thì cô ấy đã nói hắn về Trung rồi. Cô ngồi phụng phịu má, có chút khó hiểu, hắn về Trung bây giờ làm gì chứ, chẳng phải nói ở lại xem trang phục của cô hay sao?
Cô ngồi chán chường một lúc, Lục Tư Nại tâm thế nặng nề bước đến nói:“Tiểu Ngưng… Danny, bị bắt cóc rồi, Giang Ưng vừa gọi cho anh.”
Hoắc Uyển Ngưng đứng bật dậy, mạch máu trong người gần như đình trệ lưu thông, đầu óc ong ong.
“Anh nói cái gì?”
Lục Tư Nại sắc mặt tái nhợt:“Danny bị bắt cóc.”
“Em về Trung.”
“Tiểu Ngưng à…”
Cô bỏ ra ngoài, không chú ý đến Lục Tư Nại. Trong mắt anh thoạt nhìn thấy bóng dáng cô ngày càng xa, cảm giác trái tim vặn vẹo chi chít vết đâm chọc, thật sự rất khó chịu. Anh đoán, có lẽ anh không giữ cô mãi được rồi.
Anh thông báo qua loa cho ban tổ chức rồi theo bước chân cô trở về.
Adeline nhìn phản ứng của Hoắc Uyển Ngưng, quả là giống hệt Công Tôn Dạ Uý mà.
…
Có điều, Hoắc Uyển Ngưng không bình tĩnh được như Công Tôn Dạ Uý, cô ngồi trên trực thăng trở về mà tim gan nhốn nháo. Não toàn nghĩ về hình ảnh con trai nhỏ bị bắt trói, bị đánh đập. Ánh mắt sắc bén, lòng thầm rủa mười tám đời tổ tông nhà kẻ bắt cóc, loại chuyện hoang đường này mà giờ cũng còn sao? Xem ra chúng chán sống rồi.
Cô gọi một cuộc cho Dã Nhiên Hoài:“Chị Andrea, em xin chi viện từ một tiểu đội trinh sát đặc nhiệm ở biên giới Trung Quốc đến Tây Ngụy, nói với Vincent giúp em một tiếng nhé.”
Dã Nhiên Hoài ngớ ngẩn, tuy chẳng biết cô điều động có mục đích gì nhưng mà vẫn hăng hái đồng ý. Hai mươi phút sau đội được giao nhiệm vụ đã có mặt tìm kiếm tại vùng ngoại ô Tây Ngụy.
Hoắc Uyển Ngưng hít sâu ngụm khí lạnh, mười lần đọc đi đọc lại câu niệm chú bình tĩnh bình tĩnh. Giờ về thì không kịp, phải trông chờ vào sự giúp đỡ của đội trinh sát Mộ Long bang.
“Giang Ưng cũng đi tìm, thằng bé sẽ không sao hết.” Lục Tư Nại nắm lấy bàn tay thon thon đã lạnh ngắt của cô, mồ hôi lạnh ướt luôn cả tay anh. Anh cũng lo, bây giờ cần trấn an cô.
Hoắc Uyển Ngưng cười cảm kích, nhẹ nhàng đẩy tay anh ra, “Đừng lo cho em.”
Anh ta ngớ người, bàn tay cứng đờ trong không khí sau đó ngượng ngùng thu về.
Lục Tư Nại:"…"
Thật bất an.