Chương 58: Sau cuộc vui, hai ta sẽ là một đôi
Mèo nhỏ vùi mình trong chăn bông run lên không ngừng, cộng cả tiếng khóc và tiếng mắng tạo nên dàn âm thanh nền độc lạ. Còn Công Tôn Dạ Uý chỉ biệt nằm nhìn cô cười, hắn không ngại ngần để nửa thân trần cho cô thấy, cơ ngực cơ tay đều rắn chắc đầy đặn.
“Khốn kiếp, khốn kiếp… Cái quái quỷ gì thế này.” Nói xong Hoắc Uyển Ngưng chui đầu ra khỏi chăn, mắt mũi tèm nhem chỉ tay vào Công Tôn Dạ Uý, “Công Tôn Dạ Uý, có phải anh rất thèm khát tôi lắm không hả? Nhân lúc đêm khuya thanh vắng đã dùng mấy trò biến thái để chiêm hữu tôi có đúng không?”
“Cái gì hả, em có tỉnh táo không vậy?”
Cô nói không biết ngượng miệng, dùng những lí lẽ ít ỏi mà đầu óc có thể nghĩ ra để buộc tội hắn. Nếu mà cô biết chính bản thân mình mới là người giống như lời đã nói không biết sẽ ngượng đến mức nào, có khi mười cái lỗ cũng chẳng đủ để cô nấp.
“Nói cho em nghe, đêm hôm qua chính em đã mò vào phòng tôi rồi sàm sỡ tôi, chọc cho tôi giữa đêm phải vận động nhiều như vậy.” Công Tôn Dạ Uý nhích tới, lấy tay búng trán Hoắc Uyển Ngưng một cái rõ đau. Từ trán rồi đến má đều đỏ hơn cả cà chua chín.
Hoắc Uyển Ngưng đúng là chẳng nhớ gì về hôm qua hết, cô cứ như mất trí nhớ tạm thời vậy. Miệng ra sức biện hộ:“Xằng bậy, người liêm khiết đoan chính như tôi không thể làm ra loại chuyện mất mặt này được.”
Công Tôn Dạ Uý nhếch mày, “Đúng là em đã làm ra loại chuyện mất mặt đó đó.”
“Không thể nào.”
Hắn ghé sát vào tai cô thì thầm:“Nếu không tin, vậy xem camera phòng đi.”
Hoắc Uyển Ngưng giật mình hoảng sợ, đảo mắt xung quanh phòng, kiểm tra tất thảy mọi ngóc ngách, xác định không có camera nào mới yên lòng thở phào.
“Anh gạt tôi.”
“Không gạt em, biết đâu có camera ẩn đâu đấy thì sao?”
Mồ hôi cha mồ hôi mẹ lạnh toát chảy dọc xuống bên thái dương, Hoắc Uyển Ngưng thận trọng nuốt một ngụm nước bọt, tra hỏi kĩ càng:“Anh đừng đùa kiểu đó chứ…”
Thấy cô thực sự lo lắng đến mức phát ngốc khiến hắn không nhịn nổi mà trêu ghẹo, đưa tay vuốt ve nhẹ vành tai mỏng lành lạnh của cô.
“Chọc em thôi.”
“Mà nói này, kiểu gì cũng là em trêu ghẹo tôi trước nên đừng ra vẻ nghe chưa? Sự trong sạch của tôi bị chính em cướp lấy đó hiểu hay không?” Hắn đột nhiên nghiêm túc bất thường, khoanh tay trước ngực phanh phui mọi chuyện, quyết không để bản thân chịu thiệt thòi.
Hoắc Uyển Ngưng khinh bỉ, phồng man trợn mắt, độc thoại lí nhí trong họng:“Còn nói nữa, năm đó cũng là anh trúng thuốc xong cướp đi lần đầu của tôi…”
Nói nhỏ đến thế mà hắn đều nghe được hết, không bỏ sót chữ nào, còn hỏi lại:“Em nói cái gì?”
“Hả?”
“Ài ài, không có gì.”
Hắn còn định thắc mắc thêm gì đó thì ngoài cửa vọng vào tiếng nói của trẻ con:“Cậu ơi, có chuyện gì thế? Sao cháu nghe thấy tiếng hét của chị Uyển Ngưng vậy?”
Hoắc Uyển Ngưng lại thêm một lần giật mình thon thót, đúng là vừa vụn trộm xong nên động một chút liền ngại ngùng, động một chút liền chột dạ. Lòng dạ rủ nhau xốc xồng xộc, rạo rực khó ở. Cô giãy nảy lên, nói nhỏ cho hắn mau tìm cách xử lý. Hắn ngang nhiên dứng dậy, đi ra mở cửa phòng. “Gì thế Jourdan?”
Nhờ thân thể cường tráng to lớn nên một mình hắn đủ che cả tầm nhìn nơi cửa ra vào, trước mặt là cô nhóc ngây thơ với đôi mắt tròn xoe long lanh.
“Cháu nghe tiếng hét của chị Uyển Ngưng từ phòng cậu.”
Hắn đưa mắt nhìn, ý tứ không rõ ràng:“Làm gì có cô ấy ở đây, chắc đi đâu đấy lung tung thôi.”
“Vậy sao…rõ ràng cháu nghe được mà, còn nghĩ hai người ngủ chung với nhau nữa cơ.” Con bé chắp tay sau gáy, lên mặt bà cụ non nói viễn vông gì đó.
Công Tôn Dạ Uý nghiêng người tựa vào thành tường, bên cửa hé ra một khoảng trống nếu chú ý sẽ có thể nhìn thẳng vào trong phòng. Hoắc Uyển Ngưng bị hành động hèn hạ này chọc cho tức điên, nhắn nhủ tâm can ráng nhịn mà nằm ép người xuống giường, kéo chăn trùm kín mít không khác gì cái gối ôm.
Jourdan tính xuống nhà nhưng mà bị hắn níu kéo lại nói chuyện mấy câu, rõ ràng là muốn trêu chọc trả thù Hoắc Uyển Ngưng mà.
Chốc lát Jourdan phát hiện ra mấy vết hồng hồng trên cổ ông cậu mình, cô bé chỉ tay hỏi:“Cậu ơi, cổ cậu có vết gì kìa.”
Công Tôn Dạ Uý nhanh chóng đưa tay che đi, nói dối:“Mũi cắn thôi, không có gì to tát cả.”
Con mũi một mét bảy họ Hoắc đang nằm trên giường:"…"
Được lắm tên họ Công Tôn kia, sẽ có ngày bà đây trả mối thù này, hành chết anh.
Đợi khi Jourdan xoay người bỏ đi rồi hắn trở lại giường, bế một lần cả người cả chăn đi qua phòng kia.
Hoắc Uyển Ngưng như con sâu trong kén bị hắn bế đi đâu cũng được, chẳng thể phản kháng gì hơn. Bỏ người ta xuống rồi còn ném cho một câu:“Tắm rửa sửa soạn đi, hôm nay là tuần lễ thời trang sẽ diễn ra, bộ em tính ở đây rong chơi hoài sao?”
Nói đến đây Hoắc Uyển Ngưng mới chợt nhớ ra, cái tuần lễ thời trang mất công sức mấy tháng trời của cô ăn không ngon ngủ không yên để nghĩ ngợi mẫu váy mới nay đã đến ngày khai mạc chính thức, vậy mà thân là chủ thiết kế chiếc váy - Taylor còn ở đây. Cô tốc chăn đứng dậy, nỗi ê ẩm từ thân mình xộc tới, hai chân bủn rủn đứng không nổi, cả người té nhào về phía trước. Công Tôn Dạ Uý nhanh tay đón cô vào lòng, “Đừng có hấp tấp.”
Hoắc Uyển Ngưng thầm mắng chính bản thân mình đêm hôm qua trúng cái tà gì mà tự mình dâng đến miệng sói. Lẽ nào mộng du mà cũng có nhân cách thứ hai xuất hiện?
Vì chẳng đứng nổi để tắm nên đành vứt bỏ hết mặt mũi để Công Tôn Dạ Uý tắm hộ, đây có lẽ là kí ức khó có thể quên nhất cuộc đời cô. Cuộc vui đầy máu chó ấy cô ghét!!!
Ngồi trong bồn tắm Lavabo sạch sẽ được hắn gội đầu cho mà cả người chết lặng, hắn xoay sở gọn gàng trong một nốt nhạc. Còn đến mức phải kì cọ giúp cô, coi như là rửa sạch sẽ mấy dấu vết ái muội đêm qua. Hắn trong lúc được dịp tắm cho người đẹp không quên giở trò lưu manh, nói mấy lời đen tối làm cho cô tức anh ách.
Xong xuôi lại phải bế ra sấy khô tóc cho, Hoắc Uyển Ngưng chỉ việc ngồi trùm khăn hưởng thụ, thiết nghĩ hắn cũng dịu dàng phết chứ.
“Được rồi, chả lẽ anh còn muốn thay đồ giúp tôi luôn sao?”
Công Tôn Dạ Uý đang cất máy sấy tóc, nghe nói thì giả vờ suy xét đầy ám muội:“Nếu em muốn thì cũng không vấn đề gì.”
Đầu Hoắc Uyển Ngưng bốc khói như tàu hoả, tiện tay vơ được cái gối ôm ném vào mặt hắn, rất dễ dàng bị bàn tay kia chụp lại.
“Em manh động cái gì.”
“Cút ra ngoài!”
Hắn cười ha hả rồi đi ra ngoài.
Đúng là giận quá mất khôn mà, Hoắc Uyển Ngưng thở dài một hơi.
Đuổi được hắn về phòng mình cô cởi khăn tắm, đứng trước gương soi nhìn cơ thể nõn nà hồng hào vừa được tắm gội. Ngoài việc mất sức ra thì mấy cái vết đáng xấu hổ kia cũng đã mờ nhạt đi dần rồi.
Jourdan nói quần áo ở đây cô cứ thoải mái chọn lựa, không cần phải ngại. Mở tủ đồ lớn ra toàn là mấy bộ hãng nổi tiếng, giá tiền cũng còn đó luôn, tuy đã sống trong nhung lụa từ lâu nhưng thấy một dãy dài sáu bảy con số này cũng… có hơi quá.
Loay hoay một hồi cũng tươm tất, Hoắc Uyển Ngưng diện một chiếc áo cổ lọ màu đen, bên ngoài khoác áo len ghi lê màu vàng nhạt tôn lên nét dịu dàng. Quần jin dàu ống rộng, thêm một đôi giày Mary Jane khuất sau ống quần, nâng chiều cao lên hẳn mấy centimet. Cô đội chiếc mũ beret màu nâu be đáng yêu nhí nhảnh, định đeo thêm kính thời trang trong suốt nữa, có điều lát ăn sáng sẽ khá vướng víu, bởi cô cũng là người rất hậu đậu.
Lấy lại vẻ tự tin thanh cao, bước ra ngoài rất hầm hố. Đập vào cửa sổ tâm hồn là soái ca siêu cấp lịch lãm, complet trắng phẳng phiu đeo khuy ngực kim cương xanh. Bên cánh tay còn vắt chiếc áo vest cùng tone với trang phục của Hoắc Uyển Ngưng, cô tròn mắt kinh ngạc.
“Sao thế, có phải rất đẹp trai không?”
Cô nhìn bằng nửa con mắt, định khen mà nghe lời tự luyến này lập tức nuốt xuống lời tán dương xuống tận dạ dày.
“Cũng tạm thôi.”
“Tạm thôi à, cái người em nói tạm thôi đêm qua em cố chấp bám víu ôm ấp đấy.”
Hoắc Uyển Ngưng tức tối ngước nhìn, dậm chân tại chỗ:“Anh có biết giữ liêm sỉ là gì không hả?”
“Không biết, bị em ăn cái thứ đó mất rồi.” Công Tôn Dạ Uý tỉnh queo nói, quả thực không biết ngại.
Mà nói chứ cái gã đàn ông ngoài ba mươi cao một mét tám sáu này, quá đẹp trai. Chân dài thẳng tắp, cơ thể mùi hương nước hoa nam tính. Không giữ được liêm sỉ nhưng giữ được sự tinh tế, rất biết ăn điểm cộng trong lòng cô gái nhỏ nha.
Hắn bước đến nắm bàn tay nhỏ của cô cùng đi xuống lầu, Hoắc Uyển Ngưng không phải không muốn vùng ra mà là vùng ra không nổi! Tên này rất khoẻ, lại nắm chặt.
*****
Được rồi, hai bé đã yên ổn.
Truyện đã quá chán goài, mình mau gặm đường xong cập bến hoi.
“Khốn kiếp, khốn kiếp… Cái quái quỷ gì thế này.” Nói xong Hoắc Uyển Ngưng chui đầu ra khỏi chăn, mắt mũi tèm nhem chỉ tay vào Công Tôn Dạ Uý, “Công Tôn Dạ Uý, có phải anh rất thèm khát tôi lắm không hả? Nhân lúc đêm khuya thanh vắng đã dùng mấy trò biến thái để chiêm hữu tôi có đúng không?”
“Cái gì hả, em có tỉnh táo không vậy?”
Cô nói không biết ngượng miệng, dùng những lí lẽ ít ỏi mà đầu óc có thể nghĩ ra để buộc tội hắn. Nếu mà cô biết chính bản thân mình mới là người giống như lời đã nói không biết sẽ ngượng đến mức nào, có khi mười cái lỗ cũng chẳng đủ để cô nấp.
“Nói cho em nghe, đêm hôm qua chính em đã mò vào phòng tôi rồi sàm sỡ tôi, chọc cho tôi giữa đêm phải vận động nhiều như vậy.” Công Tôn Dạ Uý nhích tới, lấy tay búng trán Hoắc Uyển Ngưng một cái rõ đau. Từ trán rồi đến má đều đỏ hơn cả cà chua chín.
Hoắc Uyển Ngưng đúng là chẳng nhớ gì về hôm qua hết, cô cứ như mất trí nhớ tạm thời vậy. Miệng ra sức biện hộ:“Xằng bậy, người liêm khiết đoan chính như tôi không thể làm ra loại chuyện mất mặt này được.”
Công Tôn Dạ Uý nhếch mày, “Đúng là em đã làm ra loại chuyện mất mặt đó đó.”
“Không thể nào.”
Hắn ghé sát vào tai cô thì thầm:“Nếu không tin, vậy xem camera phòng đi.”
Hoắc Uyển Ngưng giật mình hoảng sợ, đảo mắt xung quanh phòng, kiểm tra tất thảy mọi ngóc ngách, xác định không có camera nào mới yên lòng thở phào.
“Anh gạt tôi.”
“Không gạt em, biết đâu có camera ẩn đâu đấy thì sao?”
Mồ hôi cha mồ hôi mẹ lạnh toát chảy dọc xuống bên thái dương, Hoắc Uyển Ngưng thận trọng nuốt một ngụm nước bọt, tra hỏi kĩ càng:“Anh đừng đùa kiểu đó chứ…”
Thấy cô thực sự lo lắng đến mức phát ngốc khiến hắn không nhịn nổi mà trêu ghẹo, đưa tay vuốt ve nhẹ vành tai mỏng lành lạnh của cô.
“Chọc em thôi.”
“Mà nói này, kiểu gì cũng là em trêu ghẹo tôi trước nên đừng ra vẻ nghe chưa? Sự trong sạch của tôi bị chính em cướp lấy đó hiểu hay không?” Hắn đột nhiên nghiêm túc bất thường, khoanh tay trước ngực phanh phui mọi chuyện, quyết không để bản thân chịu thiệt thòi.
Hoắc Uyển Ngưng khinh bỉ, phồng man trợn mắt, độc thoại lí nhí trong họng:“Còn nói nữa, năm đó cũng là anh trúng thuốc xong cướp đi lần đầu của tôi…”
Nói nhỏ đến thế mà hắn đều nghe được hết, không bỏ sót chữ nào, còn hỏi lại:“Em nói cái gì?”
“Hả?”
“Ài ài, không có gì.”
Hắn còn định thắc mắc thêm gì đó thì ngoài cửa vọng vào tiếng nói của trẻ con:“Cậu ơi, có chuyện gì thế? Sao cháu nghe thấy tiếng hét của chị Uyển Ngưng vậy?”
Hoắc Uyển Ngưng lại thêm một lần giật mình thon thót, đúng là vừa vụn trộm xong nên động một chút liền ngại ngùng, động một chút liền chột dạ. Lòng dạ rủ nhau xốc xồng xộc, rạo rực khó ở. Cô giãy nảy lên, nói nhỏ cho hắn mau tìm cách xử lý. Hắn ngang nhiên dứng dậy, đi ra mở cửa phòng. “Gì thế Jourdan?”
Nhờ thân thể cường tráng to lớn nên một mình hắn đủ che cả tầm nhìn nơi cửa ra vào, trước mặt là cô nhóc ngây thơ với đôi mắt tròn xoe long lanh.
“Cháu nghe tiếng hét của chị Uyển Ngưng từ phòng cậu.”
Hắn đưa mắt nhìn, ý tứ không rõ ràng:“Làm gì có cô ấy ở đây, chắc đi đâu đấy lung tung thôi.”
“Vậy sao…rõ ràng cháu nghe được mà, còn nghĩ hai người ngủ chung với nhau nữa cơ.” Con bé chắp tay sau gáy, lên mặt bà cụ non nói viễn vông gì đó.
Công Tôn Dạ Uý nghiêng người tựa vào thành tường, bên cửa hé ra một khoảng trống nếu chú ý sẽ có thể nhìn thẳng vào trong phòng. Hoắc Uyển Ngưng bị hành động hèn hạ này chọc cho tức điên, nhắn nhủ tâm can ráng nhịn mà nằm ép người xuống giường, kéo chăn trùm kín mít không khác gì cái gối ôm.
Jourdan tính xuống nhà nhưng mà bị hắn níu kéo lại nói chuyện mấy câu, rõ ràng là muốn trêu chọc trả thù Hoắc Uyển Ngưng mà.
Chốc lát Jourdan phát hiện ra mấy vết hồng hồng trên cổ ông cậu mình, cô bé chỉ tay hỏi:“Cậu ơi, cổ cậu có vết gì kìa.”
Công Tôn Dạ Uý nhanh chóng đưa tay che đi, nói dối:“Mũi cắn thôi, không có gì to tát cả.”
Con mũi một mét bảy họ Hoắc đang nằm trên giường:"…"
Được lắm tên họ Công Tôn kia, sẽ có ngày bà đây trả mối thù này, hành chết anh.
Đợi khi Jourdan xoay người bỏ đi rồi hắn trở lại giường, bế một lần cả người cả chăn đi qua phòng kia.
Hoắc Uyển Ngưng như con sâu trong kén bị hắn bế đi đâu cũng được, chẳng thể phản kháng gì hơn. Bỏ người ta xuống rồi còn ném cho một câu:“Tắm rửa sửa soạn đi, hôm nay là tuần lễ thời trang sẽ diễn ra, bộ em tính ở đây rong chơi hoài sao?”
Nói đến đây Hoắc Uyển Ngưng mới chợt nhớ ra, cái tuần lễ thời trang mất công sức mấy tháng trời của cô ăn không ngon ngủ không yên để nghĩ ngợi mẫu váy mới nay đã đến ngày khai mạc chính thức, vậy mà thân là chủ thiết kế chiếc váy - Taylor còn ở đây. Cô tốc chăn đứng dậy, nỗi ê ẩm từ thân mình xộc tới, hai chân bủn rủn đứng không nổi, cả người té nhào về phía trước. Công Tôn Dạ Uý nhanh tay đón cô vào lòng, “Đừng có hấp tấp.”
Hoắc Uyển Ngưng thầm mắng chính bản thân mình đêm hôm qua trúng cái tà gì mà tự mình dâng đến miệng sói. Lẽ nào mộng du mà cũng có nhân cách thứ hai xuất hiện?
Vì chẳng đứng nổi để tắm nên đành vứt bỏ hết mặt mũi để Công Tôn Dạ Uý tắm hộ, đây có lẽ là kí ức khó có thể quên nhất cuộc đời cô. Cuộc vui đầy máu chó ấy cô ghét!!!
Ngồi trong bồn tắm Lavabo sạch sẽ được hắn gội đầu cho mà cả người chết lặng, hắn xoay sở gọn gàng trong một nốt nhạc. Còn đến mức phải kì cọ giúp cô, coi như là rửa sạch sẽ mấy dấu vết ái muội đêm qua. Hắn trong lúc được dịp tắm cho người đẹp không quên giở trò lưu manh, nói mấy lời đen tối làm cho cô tức anh ách.
Xong xuôi lại phải bế ra sấy khô tóc cho, Hoắc Uyển Ngưng chỉ việc ngồi trùm khăn hưởng thụ, thiết nghĩ hắn cũng dịu dàng phết chứ.
“Được rồi, chả lẽ anh còn muốn thay đồ giúp tôi luôn sao?”
Công Tôn Dạ Uý đang cất máy sấy tóc, nghe nói thì giả vờ suy xét đầy ám muội:“Nếu em muốn thì cũng không vấn đề gì.”
Đầu Hoắc Uyển Ngưng bốc khói như tàu hoả, tiện tay vơ được cái gối ôm ném vào mặt hắn, rất dễ dàng bị bàn tay kia chụp lại.
“Em manh động cái gì.”
“Cút ra ngoài!”
Hắn cười ha hả rồi đi ra ngoài.
Đúng là giận quá mất khôn mà, Hoắc Uyển Ngưng thở dài một hơi.
Đuổi được hắn về phòng mình cô cởi khăn tắm, đứng trước gương soi nhìn cơ thể nõn nà hồng hào vừa được tắm gội. Ngoài việc mất sức ra thì mấy cái vết đáng xấu hổ kia cũng đã mờ nhạt đi dần rồi.
Jourdan nói quần áo ở đây cô cứ thoải mái chọn lựa, không cần phải ngại. Mở tủ đồ lớn ra toàn là mấy bộ hãng nổi tiếng, giá tiền cũng còn đó luôn, tuy đã sống trong nhung lụa từ lâu nhưng thấy một dãy dài sáu bảy con số này cũng… có hơi quá.
Loay hoay một hồi cũng tươm tất, Hoắc Uyển Ngưng diện một chiếc áo cổ lọ màu đen, bên ngoài khoác áo len ghi lê màu vàng nhạt tôn lên nét dịu dàng. Quần jin dàu ống rộng, thêm một đôi giày Mary Jane khuất sau ống quần, nâng chiều cao lên hẳn mấy centimet. Cô đội chiếc mũ beret màu nâu be đáng yêu nhí nhảnh, định đeo thêm kính thời trang trong suốt nữa, có điều lát ăn sáng sẽ khá vướng víu, bởi cô cũng là người rất hậu đậu.
Lấy lại vẻ tự tin thanh cao, bước ra ngoài rất hầm hố. Đập vào cửa sổ tâm hồn là soái ca siêu cấp lịch lãm, complet trắng phẳng phiu đeo khuy ngực kim cương xanh. Bên cánh tay còn vắt chiếc áo vest cùng tone với trang phục của Hoắc Uyển Ngưng, cô tròn mắt kinh ngạc.
“Sao thế, có phải rất đẹp trai không?”
Cô nhìn bằng nửa con mắt, định khen mà nghe lời tự luyến này lập tức nuốt xuống lời tán dương xuống tận dạ dày.
“Cũng tạm thôi.”
“Tạm thôi à, cái người em nói tạm thôi đêm qua em cố chấp bám víu ôm ấp đấy.”
Hoắc Uyển Ngưng tức tối ngước nhìn, dậm chân tại chỗ:“Anh có biết giữ liêm sỉ là gì không hả?”
“Không biết, bị em ăn cái thứ đó mất rồi.” Công Tôn Dạ Uý tỉnh queo nói, quả thực không biết ngại.
Mà nói chứ cái gã đàn ông ngoài ba mươi cao một mét tám sáu này, quá đẹp trai. Chân dài thẳng tắp, cơ thể mùi hương nước hoa nam tính. Không giữ được liêm sỉ nhưng giữ được sự tinh tế, rất biết ăn điểm cộng trong lòng cô gái nhỏ nha.
Hắn bước đến nắm bàn tay nhỏ của cô cùng đi xuống lầu, Hoắc Uyển Ngưng không phải không muốn vùng ra mà là vùng ra không nổi! Tên này rất khoẻ, lại nắm chặt.
*****
Được rồi, hai bé đã yên ổn.
Truyện đã quá chán goài, mình mau gặm đường xong cập bến hoi.