Chương 56: Ngày anh điên, đêm em khùng
Hai người không vào nhà mà đi tản bộ trên cát trắng, một nam một nữ đi cùng không bị hiểu thành một cặp uyên ương cũng thật phí.
Hoắc Uyển Ngưng vừa đi vừa dúi chân vào những lớp cát mềm mại, từ bàn chân đến cổ chân dính toàn là cát, lớp cát mỏng như kim sa đu bám vào vật chủ thon thả. Hai tay chắp sau lưng, lắc lư đôi giày bata.
“Công Tôn tổng, anh sao lại là cậu của Jourdan vậy? Tôi nhớ Công Tôn gia không có…”
Cô không hỏi hết cũng biết là người ta đã hiểu, ngước nhìn hắn đang ung dung thư giãn, đáp lại bằng giọng nói nhẹ nhàng hòa vào sóng biển:"Tôi với mẹ con bé có quan hệ tốt từ lâu, Adeline xem tôi giống như người em trai đã mất của cô ấy, bởi vậy Jourdan cũng gọi tôi là cậu.’’
Hoắc Uyển Ngưng vén nhẹ tóc mai bên man tai đang bay phấp phới trong gió, nụ cười ngọt ngào càng thêm sâu.
“Trái lại, sao em biết Jourdan? Tôi thấy em còn đi cùng con bé đến đây.”
Đến sát mép biển, Hoắc Uyển Ngưng ngồi xổm xuống đưa tay nghịch nước, cảm nhận nhiệt độ lòng bàn tay bị dòng nước biển mát lạnh xâm chiếm, cô bất giác thụt lại, sau đó vẫn cố chấp chơi đùa, nhất thời không nghe kịp câu hỏi của hắn. Công Tôn Dạ Uý đành phải gọi một lần nữa:"Hoắc Uyển Ngưng?’’
Cô quay đầu nhìn, bộ dạng ham chơi không khác gì con nít, “Sao, anh hỏi gì vậy?”
Công Tôn Dạ Uý ôn tồn nói:“Tôi hỏi sao em biết Jourdan.”
Hoắc Uyển Ngưng quay đầu lại, dùng hai tay hứng nước biển, miệng từ từ giải thích:“Tôi đi dạo phố đêm, tự nhiên con bé từ đâu chạy đến đụng trúng tôi, tôi hỏi ra thì con bé nói bị người khác truy đuổi. Biết chẳng phải tình huống tốt đẹp gì nên tôi quyết định ôm con bé chạy trốn.”
Nghe nói hắn liền biến sắc, trên khuôn mặt xuất hiện vài nét lo lắng cùng tức giận:“Nguy hiểm như vậy mà em cũng mạo hiểm giúp đỡ con bé, lỡ như em gặp chuyện gì thì sao?”
Âm lượng lời nói của hắn bỗng chốc được nâng cao, khiến cả Hoắc Uyển Ngưng giật mình, “Anh lớn tiếng vậy làm gì?”
Công Tôn Dạ Uý sực nhớ ra, không biết tại sao hắn lại thế nữa, khi nghe nói cô giúp Jourdan trốn chạy thì lòng dạ hắn nhốn nháo, loại cảm giác sợ đối phương gặp nguy hiểm sinh sôi nảy nở khiến hắn quên mất.
“Xin lỗi em.”
Ba từ ngắn gọn, Hoắc Uyển Ngưng mộng bức nhìn hắn, cái con người này bị gì vậy? Mạnh miệng nói cũng được mà dễ dàng xin lỗi cũng được.
“Không sao.”
Công Tôn Dạ Uý vẫn không hết nôn nao, ngồi xuống cạnh cô, nhìn chằm chằm cô đang lùa nước biển vào tay. “Jourdan không phải lần đầu tiên bị truy đuổi, trước kia đã từng bị hai lần rồi.”
Hoắc Uyển Ngưng bàng hoàng, “Sao con bé hay gặp phải mấy chuyện như này chứ?”
Cô có phần kích động, nghe việc một đứa trẻ mới 8, 9 tuổi đầu gặp phải mấy chuyện oái oăm như này làm sao mà chịu được. Bản thân cô cũng là một người mẹ, giả sử nếu Danny gặp chuyện tương tự e là cô không chịu nổi.
“Địa vị trong giới thương nhân của Adeline không nhỏ, bởi vì thế mà có vô số kẻ u nhọt muốn loại trừ chị ấy, nhưng so với việc cứ đăm đầu vào chị ấy thì Jourdan là một đối tượng thích hợp hơn. Con bé còn nhỏ, không thể tránh khỏi việc xuất hiện tại nơi công cộng, cho nên chúng rất ưu tiên nhắm vào.” Công Tôn Dạ Uý thản nhiên nói, không hề đọng lại một chút cảm xúc nào. Tuy vậy không có nghĩa với việc hắn không lo cho an nguy của cô bé.
Hoắc Uyển Ngưng co tay lên, nhìn về phía xa xăm nơi bờ biển dạt dào, buộc miệng tâm sự với hắn:“Thật khổ cho con bé…”
Công Tôn Dạ Uý đưa tay kéo cô đứng dậy mà không báo trước, cô bị chúi người, ngã thẳng vào ngực hắn, miệng la toáng lên:“Anh làm cái gì thế hả?”
Hắn giữ nguyên tư thế, đôi bàn tay to lớn vững chãi ôm chặt vai cô, thì thầm:“Em vô cùng lương thiện.”
Một câu nói không mấy biểu đạt rõ ràng ý nghĩa, hành động khó hiểu này làm Hoắc Uyển Ngưng EQ số âm không tài nào hiểu được. Cô đẩy hắn ra, mặt mũi đỏ phừng phừng, “Tự dưng lại kéo tôi vào lòng, anh bị điên hả?”
“Em nói phải đó, chắc tôi điên rồi.” Hắn cười vô tri vô giác, nụ cười vô lại quái đảng. Hoắc Uyển Ngưng theo đó che mặt, ngượng đến sắp chín cả người.
Cái người này lại bị sao nữa vậy trời?
Công Tôn Dạ Uý không nói gì nữa, bỏ lại cô mà đi trước, Hoắc Uyển Ngưng tức tối đuổi theo. Đôi trẻ cùng tiếp bước, người trước người sau nhí nhố đi vào nhà. Chẳng biết từ bao giờ đã có mấy loạt hành động này.
Hắn lẳng lặng sờ lên ngực mình, nơi trái tim đang đập thình thịch, cảm giác ấm nóng tuôn trào. Tự nghĩ bản thân mình điên chắc cũng không bình thường, mà…mấy ai bình thường khi yêu chứ, hắn chắc là đã yêu rồi.
Lạ lẫm quá, khó tả quá, nhưng nó rất tuyệt, rất ngọt, rất sung sướng.
Nụ cười kiêu ngạo bên khoé môi lại giương cao.
Thôi kệ vậy, thấy thế nào cũng được, có thể được yêu là được.
…----------------…
Tối đó đôi trẻ làm khách tại biệt thự của Adeline, hai người ngủ trên tầng ba, khác phòng nhau.
Cách nhau bởi một vách tường tịch mịch và cô liêu có một người không ngủ được và một người đang ngủ thì… bị mộng du!
Hai giờ sáng nghe được tiếng sóng vỗ vào bờ êm đềm mà không ngủ được, ánh đèn nơi khu thượng lưu vẫn sáng trưng trưng. Ngoài hành lang có tiếng bước chân khẽ khàng, nhanh nhẹn, Công Tôn Dạ Uý nhắm mắt cảm nhận. Có người đang đến, người đó ngờ nghệch đi đến cửa phòng hắn rồi nắm tay nắm cửa.
Công Tôn Dạ Uý không hoảng hốt, nhìn ra cửa đã có một cơn lốc ùa vào, đè hắn trên giường.
“Cái, cái gì đây…”
Hoắc Uyển Ngưng đang mở mắt nhưng mà không chút tỉnh táo nào, y như vừa uống ba thùng bia, đầu óc lâng lâng trên mây.
“Anh đẹp trai à, tôi…” Hoắc Uyển Ngưng mơ màng nói, đôi mắt mở một cách lờ đờ. Hai tay không yên phận mà mò mẫm trên ngực của con mồi làm hắn nổi da gà, hoang mang tột độ.
“Thật đẹp nha, cơ ngực rất săn chắc…a tuyệt quá.”
Tứ chi của Công Tôn Dạ Uý ở tư thế này đơ cứng không nhúc nhích nổi.
“Em, em tính làm gì tôi? Mau bỏ ra.”
Hoắc Uyển Ngưng chu môi nũng nịu:“Thôi đi, người đẹp như này mà không cho người ta chiêm ngưỡng, anh đúng là đồ ích kỷ.”
Hắn bất lực đập tay lên trán, “Ôi trời ơi, cái tình thế gì đây…”
Không ai trả lời, ngược lại còn bị cô nương này trèo hẳn lên người ngồi. Vốn buổi đêm hắn mặc áo ngủ dài, ngực để phong phanh cho thoáng, ma xui quỷ khiến lại quên khoá cửa. Kết quả chính là bị dê xồm trắng trợn, sự trong sạch hắn giữ hơn ba năm bị vị ma nữ này đoạt lấy dễ dàng.
Vì không cử động được, cũng không biết làm sao để đặt được cô gái lém lỉnh này xuống nên hắn cứ nằm yên mặc cho cô sờ soạng. Mặt mũi đỏ tía tai, hắn cũng biết ngại, có Hoắc Uyển Ngưng là không biết ngại là gì thôi.
Không bị ai ngăn cản cứ thế được đà Hoắc Uyển Ngưng cứ chiếm tiện nghi của con trai nhà người ta, còn hỏi: “Anh tên là gì vậy?”
Hắn trợn mắt nhìn.
Em còn không nhớ tên tôi? Vậy nếu là người khác em cũng làm cái hành động vô sỉ này sao?
Tôi không cho phép!
Hoắc Uyển Ngưng cuối xuống hôn nhẹ lên cánh môi hắn, sự tấn công bất ngờ này làm hắn hốt hoảng. Khi nụ hôn chớp nhoáng kia kết thúc mới hoàn hồn lại, hắn ngồi dậy ôm Hoắc Uyển Ngưng mà cả người đơ đơ như một con ma-nơ-canh. Cô thấy hắn hết sức đáng yêu, đưa tay vuốt lên bên má hắn khen ngợi:“Đáng yêu quá, thật giống cún con.”
Cún con?
Hừm… cũng không hẳn tệ, nhưng mà cái nụ hôn khi nãy cũng “ngon” quá rồi đi?
Nguyên văn hắn nghĩ thế, còn chưa kịp suy nghĩ cái gì bất chính thêm thì phía dưới cảm nhận được bàn tay thon thon đã đặt xuống, sờ sờ qua lại.
“Em làm cái gì vậy hả?” Hắn lớn tiếng quát.
Hoắc Uyển Ngưng còn không những không sợ mà còn tỉnh bơ nói:“Hể? ngóc đầu rồi nè.”
Công Tôn Dạ Uý:"…"
Con mẹ nhà em, tôi hận!!!
Hoắc Uyển Ngưng vừa đi vừa dúi chân vào những lớp cát mềm mại, từ bàn chân đến cổ chân dính toàn là cát, lớp cát mỏng như kim sa đu bám vào vật chủ thon thả. Hai tay chắp sau lưng, lắc lư đôi giày bata.
“Công Tôn tổng, anh sao lại là cậu của Jourdan vậy? Tôi nhớ Công Tôn gia không có…”
Cô không hỏi hết cũng biết là người ta đã hiểu, ngước nhìn hắn đang ung dung thư giãn, đáp lại bằng giọng nói nhẹ nhàng hòa vào sóng biển:"Tôi với mẹ con bé có quan hệ tốt từ lâu, Adeline xem tôi giống như người em trai đã mất của cô ấy, bởi vậy Jourdan cũng gọi tôi là cậu.’’
Hoắc Uyển Ngưng vén nhẹ tóc mai bên man tai đang bay phấp phới trong gió, nụ cười ngọt ngào càng thêm sâu.
“Trái lại, sao em biết Jourdan? Tôi thấy em còn đi cùng con bé đến đây.”
Đến sát mép biển, Hoắc Uyển Ngưng ngồi xổm xuống đưa tay nghịch nước, cảm nhận nhiệt độ lòng bàn tay bị dòng nước biển mát lạnh xâm chiếm, cô bất giác thụt lại, sau đó vẫn cố chấp chơi đùa, nhất thời không nghe kịp câu hỏi của hắn. Công Tôn Dạ Uý đành phải gọi một lần nữa:"Hoắc Uyển Ngưng?’’
Cô quay đầu nhìn, bộ dạng ham chơi không khác gì con nít, “Sao, anh hỏi gì vậy?”
Công Tôn Dạ Uý ôn tồn nói:“Tôi hỏi sao em biết Jourdan.”
Hoắc Uyển Ngưng quay đầu lại, dùng hai tay hứng nước biển, miệng từ từ giải thích:“Tôi đi dạo phố đêm, tự nhiên con bé từ đâu chạy đến đụng trúng tôi, tôi hỏi ra thì con bé nói bị người khác truy đuổi. Biết chẳng phải tình huống tốt đẹp gì nên tôi quyết định ôm con bé chạy trốn.”
Nghe nói hắn liền biến sắc, trên khuôn mặt xuất hiện vài nét lo lắng cùng tức giận:“Nguy hiểm như vậy mà em cũng mạo hiểm giúp đỡ con bé, lỡ như em gặp chuyện gì thì sao?”
Âm lượng lời nói của hắn bỗng chốc được nâng cao, khiến cả Hoắc Uyển Ngưng giật mình, “Anh lớn tiếng vậy làm gì?”
Công Tôn Dạ Uý sực nhớ ra, không biết tại sao hắn lại thế nữa, khi nghe nói cô giúp Jourdan trốn chạy thì lòng dạ hắn nhốn nháo, loại cảm giác sợ đối phương gặp nguy hiểm sinh sôi nảy nở khiến hắn quên mất.
“Xin lỗi em.”
Ba từ ngắn gọn, Hoắc Uyển Ngưng mộng bức nhìn hắn, cái con người này bị gì vậy? Mạnh miệng nói cũng được mà dễ dàng xin lỗi cũng được.
“Không sao.”
Công Tôn Dạ Uý vẫn không hết nôn nao, ngồi xuống cạnh cô, nhìn chằm chằm cô đang lùa nước biển vào tay. “Jourdan không phải lần đầu tiên bị truy đuổi, trước kia đã từng bị hai lần rồi.”
Hoắc Uyển Ngưng bàng hoàng, “Sao con bé hay gặp phải mấy chuyện như này chứ?”
Cô có phần kích động, nghe việc một đứa trẻ mới 8, 9 tuổi đầu gặp phải mấy chuyện oái oăm như này làm sao mà chịu được. Bản thân cô cũng là một người mẹ, giả sử nếu Danny gặp chuyện tương tự e là cô không chịu nổi.
“Địa vị trong giới thương nhân của Adeline không nhỏ, bởi vì thế mà có vô số kẻ u nhọt muốn loại trừ chị ấy, nhưng so với việc cứ đăm đầu vào chị ấy thì Jourdan là một đối tượng thích hợp hơn. Con bé còn nhỏ, không thể tránh khỏi việc xuất hiện tại nơi công cộng, cho nên chúng rất ưu tiên nhắm vào.” Công Tôn Dạ Uý thản nhiên nói, không hề đọng lại một chút cảm xúc nào. Tuy vậy không có nghĩa với việc hắn không lo cho an nguy của cô bé.
Hoắc Uyển Ngưng co tay lên, nhìn về phía xa xăm nơi bờ biển dạt dào, buộc miệng tâm sự với hắn:“Thật khổ cho con bé…”
Công Tôn Dạ Uý đưa tay kéo cô đứng dậy mà không báo trước, cô bị chúi người, ngã thẳng vào ngực hắn, miệng la toáng lên:“Anh làm cái gì thế hả?”
Hắn giữ nguyên tư thế, đôi bàn tay to lớn vững chãi ôm chặt vai cô, thì thầm:“Em vô cùng lương thiện.”
Một câu nói không mấy biểu đạt rõ ràng ý nghĩa, hành động khó hiểu này làm Hoắc Uyển Ngưng EQ số âm không tài nào hiểu được. Cô đẩy hắn ra, mặt mũi đỏ phừng phừng, “Tự dưng lại kéo tôi vào lòng, anh bị điên hả?”
“Em nói phải đó, chắc tôi điên rồi.” Hắn cười vô tri vô giác, nụ cười vô lại quái đảng. Hoắc Uyển Ngưng theo đó che mặt, ngượng đến sắp chín cả người.
Cái người này lại bị sao nữa vậy trời?
Công Tôn Dạ Uý không nói gì nữa, bỏ lại cô mà đi trước, Hoắc Uyển Ngưng tức tối đuổi theo. Đôi trẻ cùng tiếp bước, người trước người sau nhí nhố đi vào nhà. Chẳng biết từ bao giờ đã có mấy loạt hành động này.
Hắn lẳng lặng sờ lên ngực mình, nơi trái tim đang đập thình thịch, cảm giác ấm nóng tuôn trào. Tự nghĩ bản thân mình điên chắc cũng không bình thường, mà…mấy ai bình thường khi yêu chứ, hắn chắc là đã yêu rồi.
Lạ lẫm quá, khó tả quá, nhưng nó rất tuyệt, rất ngọt, rất sung sướng.
Nụ cười kiêu ngạo bên khoé môi lại giương cao.
Thôi kệ vậy, thấy thế nào cũng được, có thể được yêu là được.
…----------------…
Tối đó đôi trẻ làm khách tại biệt thự của Adeline, hai người ngủ trên tầng ba, khác phòng nhau.
Cách nhau bởi một vách tường tịch mịch và cô liêu có một người không ngủ được và một người đang ngủ thì… bị mộng du!
Hai giờ sáng nghe được tiếng sóng vỗ vào bờ êm đềm mà không ngủ được, ánh đèn nơi khu thượng lưu vẫn sáng trưng trưng. Ngoài hành lang có tiếng bước chân khẽ khàng, nhanh nhẹn, Công Tôn Dạ Uý nhắm mắt cảm nhận. Có người đang đến, người đó ngờ nghệch đi đến cửa phòng hắn rồi nắm tay nắm cửa.
Công Tôn Dạ Uý không hoảng hốt, nhìn ra cửa đã có một cơn lốc ùa vào, đè hắn trên giường.
“Cái, cái gì đây…”
Hoắc Uyển Ngưng đang mở mắt nhưng mà không chút tỉnh táo nào, y như vừa uống ba thùng bia, đầu óc lâng lâng trên mây.
“Anh đẹp trai à, tôi…” Hoắc Uyển Ngưng mơ màng nói, đôi mắt mở một cách lờ đờ. Hai tay không yên phận mà mò mẫm trên ngực của con mồi làm hắn nổi da gà, hoang mang tột độ.
“Thật đẹp nha, cơ ngực rất săn chắc…a tuyệt quá.”
Tứ chi của Công Tôn Dạ Uý ở tư thế này đơ cứng không nhúc nhích nổi.
“Em, em tính làm gì tôi? Mau bỏ ra.”
Hoắc Uyển Ngưng chu môi nũng nịu:“Thôi đi, người đẹp như này mà không cho người ta chiêm ngưỡng, anh đúng là đồ ích kỷ.”
Hắn bất lực đập tay lên trán, “Ôi trời ơi, cái tình thế gì đây…”
Không ai trả lời, ngược lại còn bị cô nương này trèo hẳn lên người ngồi. Vốn buổi đêm hắn mặc áo ngủ dài, ngực để phong phanh cho thoáng, ma xui quỷ khiến lại quên khoá cửa. Kết quả chính là bị dê xồm trắng trợn, sự trong sạch hắn giữ hơn ba năm bị vị ma nữ này đoạt lấy dễ dàng.
Vì không cử động được, cũng không biết làm sao để đặt được cô gái lém lỉnh này xuống nên hắn cứ nằm yên mặc cho cô sờ soạng. Mặt mũi đỏ tía tai, hắn cũng biết ngại, có Hoắc Uyển Ngưng là không biết ngại là gì thôi.
Không bị ai ngăn cản cứ thế được đà Hoắc Uyển Ngưng cứ chiếm tiện nghi của con trai nhà người ta, còn hỏi: “Anh tên là gì vậy?”
Hắn trợn mắt nhìn.
Em còn không nhớ tên tôi? Vậy nếu là người khác em cũng làm cái hành động vô sỉ này sao?
Tôi không cho phép!
Hoắc Uyển Ngưng cuối xuống hôn nhẹ lên cánh môi hắn, sự tấn công bất ngờ này làm hắn hốt hoảng. Khi nụ hôn chớp nhoáng kia kết thúc mới hoàn hồn lại, hắn ngồi dậy ôm Hoắc Uyển Ngưng mà cả người đơ đơ như một con ma-nơ-canh. Cô thấy hắn hết sức đáng yêu, đưa tay vuốt lên bên má hắn khen ngợi:“Đáng yêu quá, thật giống cún con.”
Cún con?
Hừm… cũng không hẳn tệ, nhưng mà cái nụ hôn khi nãy cũng “ngon” quá rồi đi?
Nguyên văn hắn nghĩ thế, còn chưa kịp suy nghĩ cái gì bất chính thêm thì phía dưới cảm nhận được bàn tay thon thon đã đặt xuống, sờ sờ qua lại.
“Em làm cái gì vậy hả?” Hắn lớn tiếng quát.
Hoắc Uyển Ngưng còn không những không sợ mà còn tỉnh bơ nói:“Hể? ngóc đầu rồi nè.”
Công Tôn Dạ Uý:"…"
Con mẹ nhà em, tôi hận!!!