Chương 49: Đón
Trước khi rời khỏi E.W trở về thì Hoắc Uyển Ngưng nhận được một cuộc gọi từ Lục Tư Nại:“Alo, xin lỗi tiểu Ngưng anh có chút chuyện đột xuất, cho nên hôm nay không thể đón Danny giúp em được. Em tự mình đi đón thằng bé được không?”
Nghe thấy vẻ rối rít của Lục Tư Nại Hoắc Uyển Ngưng chỉ cười cười, nói:“Không sao, anh cứ làm việc của mình đi, em đón cũng được, vừa hay em xong phần mình hôm nay rồi.”
“Ừ vậy tạm biệt nhé.”
Công Tôn Dạ Uý:“Chuyện gì vậy?”
Hoắc Uyển Ngưng chột dạ, cố gắng uốn lưỡi tìm ra một câu trả lời thích hợp:“À, con của bạn tôi đi nhà trẻ, có việc bận nên nhờ tôi đi đón giúp.” Lý do không tệ.
Công Tôn Dạ Uý nhìn cô chớp chớp mắt, không nói gì nữa, tạm biệt một câu xong cũng ra gara lấy xe.
Chiếc Roll Royce Wraith và Mercedes Benz S-Class trái màu chạy ra khỏi sân E.W, hai thái cực hắc bạch quý phái, diễm lệ cùng đồng thời rời đi, rẻ ra hai hướng, nhưng điểm đến cùng một nơi.
…
Mẫu giáo Quốc tế Lập Hựu.
Hoắc Uyển Ngưng sửng sốt khi thấy xe của hắn dừng lại tại mẫu giáo, phút chốc hoài nghi vị chủ tịch lãnh đạm này đến trường mẫu giáo để làm gì? Hắn, có con đâu mà đi đón?
Ngược lại trước sự hoài nghi không có chỗ để của cô thì hắn rất ung dung tự tại đi vào, đón được Quân Hi ra về. Nàng ngốc Hoắc Uyển Ngưng nhìn chằm chằm vào đứa trẻ trắng trắng dễ nhìn được hắn dắt tay, thầm cảm thán:“Đứa nhỏ này thật dễ thương.”
“Công Tôn tổng, đây là?”
Hắn kéo kéo lỏng cà vạt, vẫn không mảy may thay đổi biểu cảm, đáp ngắn gọn:“Cháu trai tôi.”
Quân Hi nghe hắn nói bất giác ngước lên nhìn, không cảm xúc mà chép chép miệng, bên má phồng lên như ngậm cái gì đó to tròn.
“Ồ vậy sao.” Hoắc Uyển Ngưng kỳ thực không suy nghĩ nhiều, hoàn toàn tin đó là cháu trai hắn.
Bây giờ nhà trẻ rất ít người, chủ yếu còn mỗi giáo viên và một vài em nhỏ. Bởi vì thế hắn mới thoải mái đi đón con, nếu không đã bị kẻ khác vây quanh, biết đâu họ lại đặt ra nghi vấn hắn đi đón con trai 5 tuổi đang học tại đây thì chết dở.
Mở cửa, hắn và Quân Hi đã ngồi vào xe, chưa vội về, hắn… hơi tò mò về đứa trẻ kia mà Hoắc Uyển Ngưng nói, đột nhiên máu hóng hớt lại nổi lên không lý do.
Không ngoàI mong đợi, chưa đầy hai phút sau từ lớp học có một cậu bé tung tăng tung tăng chạy ra. Hoắc Uyển Ngưng nhanh nhảu đến ôm chầm lấy con trai, thì thầm gì đó với thằng nhóc. Chẳng biết nói cái gì mà Danny giây sau từ muốn gọi mẹ chuyển sang gọi:“Dì Hoắc.”
Công Tôn Dạ Uý ngồi trong xe mình, đưa mắt nhìn qua từ cửa kính, nhìn thấy Danny thì rất ngạc nhiên, lại là đứa nhóc này.
Không ngờ đứa trẻ này lại có quan hệ thân thiết với cô ấy.
“…”
Hoắc Uyển Ngưng sợ ở lâu sợ hắn phác giác ra gì đó, nhanh chóng kéo Danny lên xe rồi lái phóng đi.
Ông trời tự hỏi, liệu hai con người ngây ngô ngốc nghếch trong tình cảm này EQ thấp đến mức nào mà chẳng sinh nghi về đối phương vậy? Là thời gian đã thuyết phục họ tin tưởng vào nhau, hay thực sự là không biết chút kẻ hở nào sao? Cách che đậy rất vụng về, cứng nhắc mà đôi khi cũng rất trẻ con, ấy vậy lại chẳng bị phát hiện. Thật kỳ quái.
…----------------…
Vào một ngày chủ nhật đẹp trời, thời tiết mát mẻ. Không khí nơi đô thị vẫn luôn huyên náo, có tìm một nơi yên ả ngả mình thư giãn cũng là một thử thách khó. Hoắc Uyển Ngưng muốn hoá thành con sâu lười biếng để chui rúc vào những mái lá xanh mướt, thư thái ngủ cả ngày, không màn sự đời thế nào, nhân thế ra sao. Cứ muốn mình nằm hoài một chỗ để cảm nhận cuộc sống bình yên này, cứ an an tĩnh tĩnh chiêm ngưỡng khoảng trời riêng của mình.
Mà không đời nào dễ dàng toại nguyện được, ngày chủ nhật đẹp đẽ đến vậy, ngủ mới mười giờ sáng đã bị con trai cưng gọi dậy. Mười giờ rưỡi bị thằng nhóc ấy lôi kéo đi ra ngoài, hiện tại đã thơ thẩn ngồi ở một quầy nước giải khát tại trung tâm mua sắm.
Hoắc Uyển Ngưng ngáp dài một hơi, khoé mắt đọng lại một giọt nước óng ánh. Cô đỡ lấy trán mình, nghĩ đến đêm hôm qua thức đến mười hai giờ đọc tiểu thuyết ngôn tình rồi mới ngủ. Giờ hận không chôn mình được vào đống chăn gối êm ả dưới máy lạnh phà phà mà ngủ tiếp.
Danny đang ăn kem ốc quế, miệng nhỏ cắn cắn liếm liếm đầu que kem ngọt ngào, đôi mắt hờ hững nhìn người mẹ yêu dấu của mình. Còn không quên nhắc nhở:“Mẹ à đứng đắng lên một chút.”
Hoắc Uyển Ngưng nổi đoá, vươn tay đến cốc yêu vào đầu thằng nhóc một cái, nó đã la oai oái rồi. Cô lại nói:“Con đấy, hôm qua mới tám giờ đã đi ngủ, thì ra là có âm mưu đi chơi từ trước.”
Danny cười tít mắt, thành công chinh phục được mẹ yêu đưa đi chơi.
Hoắc Uyển Ngưng dù uể oải cả tuần cũng không cưỡng nổi vẻ làm nũng của Danny, ai bảo bản thân không biết cưỡng lại cám dỗ cơ chứ.
Vốn cuộc dạo chơi ngày nghỉ của hai mẹ con sẽ rất thong thả, vui vẻ, nếu cả hai không bắt gặp một người mà Hoắc Uyển Ngưng không muốn gặp cho lắm. Tại khu trò chơi, gặp phải Hoắc Kỳ Vũ. Cậu em thấy chị gái sau mấy năm không gặp thì hớt hải chạy đến, rối rít hỏi không ngừng, đại loại là mấy năm qua chị sống ở đâu, sống như thế nào, sao lại đi lâu như vậy, cả nhà mong chị lắm và vân vân a.
Hoắc Uyển Ngưng nhìn qua loa qua đứa em trai này, không thấy trưởng thành lên bao nhiêu, vẫn là bóng dáng trẻ con ương bướng vươn vấn trên người cậu. Tóc tai nhuộm một màu khói, tai xỏ khuyên đủ loại, chính xác là y như thanh niên mới lớn 18 tuổi của năm năm trước.
Hoắc Uyển Ngưng không muốn nhiều lời, nói gọn gẽ mấy câu rồi dứt khoát dắt tay con trai rờI đi. Thật lòng cô không muốn dính líu đến Hoắc gia chút nào, cuộc sống đang rất tốt thì hà cớ gì lại tự tìm cực nhọc?
“Chị! Đừng đi mà, chị à.” Hoắc Kỳ Vũ gọi lớn, không quan tâm ai đang nhìn cậu, chạy theo chân chị gái nắm lấy cổ tay cô lại.
“Bỏ tay tôi ra!”
Hoắc Kỳ Vũ bị tiếng quát đầy uy lực của cô mà giật mình, bỏ tay cô ra, đôi mắt đầy hụt hẫng nhìn cô. Lúc này, Danny không hiểu chuyện gì mà hỏi:“Mẹ ơi, chuyện gì vậy? Người này là ai?”
Hoắc Kỳ Vũ bị thằng bé làm cho chú ý, nhìn vào đứa bé nhỏ nhắn đáng nép sau lưng chị mình, cậu thật tâm hỏi:"Chị, thằng bé này…? Con trai của chị sao? Ở nước ngoài, chị đã kết hôn rồi à?’’
Hoắc Uyển Ngưng khó chịu, ném cho Hoắc Kỳ Vũ một ánh nhìn đầy hùng khí, “Cậu tự trọng chút đi, đừng ở bên ngoài hỏi lung tung về đời tư của tôi.”
Tâm trạng đã bất thình lình thay đổi, cô không còn hơi đâu ở lại nơi khu mua sắm này, trực tiếp bảo con trai đi nơi khác. Hoắc Kỳ Vũ lại rất kiên trì bám theo, ra đến tận chỗ đổ xe khu mua sắm. Cô không chịu nổi nữa, lớn tiếng hỏi:“Rốt cuộc cậu muốn làm gì hả?”
Hoắc Kỳ Vũ chống tay lên đầu gối, thở hồng hộc, cố gắng nói cho rõ ràng:“Chị… em muốn nói chuyện, hộc hộc…với chị lâu hơn một chút thôi mà, đừng rời đi nhanh.”
Cậu như vậy cũng có chút chân thành, ít ra cũng khiến Hoắc Uyển Ngưng tìm một quán cà phê và đàng hoàng nói chuyện với cậu.
Hoắc Kỳ Vũ:“Em cảm ơn chị nhiều.”
“…”
Nghe thấy vẻ rối rít của Lục Tư Nại Hoắc Uyển Ngưng chỉ cười cười, nói:“Không sao, anh cứ làm việc của mình đi, em đón cũng được, vừa hay em xong phần mình hôm nay rồi.”
“Ừ vậy tạm biệt nhé.”
Công Tôn Dạ Uý:“Chuyện gì vậy?”
Hoắc Uyển Ngưng chột dạ, cố gắng uốn lưỡi tìm ra một câu trả lời thích hợp:“À, con của bạn tôi đi nhà trẻ, có việc bận nên nhờ tôi đi đón giúp.” Lý do không tệ.
Công Tôn Dạ Uý nhìn cô chớp chớp mắt, không nói gì nữa, tạm biệt một câu xong cũng ra gara lấy xe.
Chiếc Roll Royce Wraith và Mercedes Benz S-Class trái màu chạy ra khỏi sân E.W, hai thái cực hắc bạch quý phái, diễm lệ cùng đồng thời rời đi, rẻ ra hai hướng, nhưng điểm đến cùng một nơi.
…
Mẫu giáo Quốc tế Lập Hựu.
Hoắc Uyển Ngưng sửng sốt khi thấy xe của hắn dừng lại tại mẫu giáo, phút chốc hoài nghi vị chủ tịch lãnh đạm này đến trường mẫu giáo để làm gì? Hắn, có con đâu mà đi đón?
Ngược lại trước sự hoài nghi không có chỗ để của cô thì hắn rất ung dung tự tại đi vào, đón được Quân Hi ra về. Nàng ngốc Hoắc Uyển Ngưng nhìn chằm chằm vào đứa trẻ trắng trắng dễ nhìn được hắn dắt tay, thầm cảm thán:“Đứa nhỏ này thật dễ thương.”
“Công Tôn tổng, đây là?”
Hắn kéo kéo lỏng cà vạt, vẫn không mảy may thay đổi biểu cảm, đáp ngắn gọn:“Cháu trai tôi.”
Quân Hi nghe hắn nói bất giác ngước lên nhìn, không cảm xúc mà chép chép miệng, bên má phồng lên như ngậm cái gì đó to tròn.
“Ồ vậy sao.” Hoắc Uyển Ngưng kỳ thực không suy nghĩ nhiều, hoàn toàn tin đó là cháu trai hắn.
Bây giờ nhà trẻ rất ít người, chủ yếu còn mỗi giáo viên và một vài em nhỏ. Bởi vì thế hắn mới thoải mái đi đón con, nếu không đã bị kẻ khác vây quanh, biết đâu họ lại đặt ra nghi vấn hắn đi đón con trai 5 tuổi đang học tại đây thì chết dở.
Mở cửa, hắn và Quân Hi đã ngồi vào xe, chưa vội về, hắn… hơi tò mò về đứa trẻ kia mà Hoắc Uyển Ngưng nói, đột nhiên máu hóng hớt lại nổi lên không lý do.
Không ngoàI mong đợi, chưa đầy hai phút sau từ lớp học có một cậu bé tung tăng tung tăng chạy ra. Hoắc Uyển Ngưng nhanh nhảu đến ôm chầm lấy con trai, thì thầm gì đó với thằng nhóc. Chẳng biết nói cái gì mà Danny giây sau từ muốn gọi mẹ chuyển sang gọi:“Dì Hoắc.”
Công Tôn Dạ Uý ngồi trong xe mình, đưa mắt nhìn qua từ cửa kính, nhìn thấy Danny thì rất ngạc nhiên, lại là đứa nhóc này.
Không ngờ đứa trẻ này lại có quan hệ thân thiết với cô ấy.
“…”
Hoắc Uyển Ngưng sợ ở lâu sợ hắn phác giác ra gì đó, nhanh chóng kéo Danny lên xe rồi lái phóng đi.
Ông trời tự hỏi, liệu hai con người ngây ngô ngốc nghếch trong tình cảm này EQ thấp đến mức nào mà chẳng sinh nghi về đối phương vậy? Là thời gian đã thuyết phục họ tin tưởng vào nhau, hay thực sự là không biết chút kẻ hở nào sao? Cách che đậy rất vụng về, cứng nhắc mà đôi khi cũng rất trẻ con, ấy vậy lại chẳng bị phát hiện. Thật kỳ quái.
…----------------…
Vào một ngày chủ nhật đẹp trời, thời tiết mát mẻ. Không khí nơi đô thị vẫn luôn huyên náo, có tìm một nơi yên ả ngả mình thư giãn cũng là một thử thách khó. Hoắc Uyển Ngưng muốn hoá thành con sâu lười biếng để chui rúc vào những mái lá xanh mướt, thư thái ngủ cả ngày, không màn sự đời thế nào, nhân thế ra sao. Cứ muốn mình nằm hoài một chỗ để cảm nhận cuộc sống bình yên này, cứ an an tĩnh tĩnh chiêm ngưỡng khoảng trời riêng của mình.
Mà không đời nào dễ dàng toại nguyện được, ngày chủ nhật đẹp đẽ đến vậy, ngủ mới mười giờ sáng đã bị con trai cưng gọi dậy. Mười giờ rưỡi bị thằng nhóc ấy lôi kéo đi ra ngoài, hiện tại đã thơ thẩn ngồi ở một quầy nước giải khát tại trung tâm mua sắm.
Hoắc Uyển Ngưng ngáp dài một hơi, khoé mắt đọng lại một giọt nước óng ánh. Cô đỡ lấy trán mình, nghĩ đến đêm hôm qua thức đến mười hai giờ đọc tiểu thuyết ngôn tình rồi mới ngủ. Giờ hận không chôn mình được vào đống chăn gối êm ả dưới máy lạnh phà phà mà ngủ tiếp.
Danny đang ăn kem ốc quế, miệng nhỏ cắn cắn liếm liếm đầu que kem ngọt ngào, đôi mắt hờ hững nhìn người mẹ yêu dấu của mình. Còn không quên nhắc nhở:“Mẹ à đứng đắng lên một chút.”
Hoắc Uyển Ngưng nổi đoá, vươn tay đến cốc yêu vào đầu thằng nhóc một cái, nó đã la oai oái rồi. Cô lại nói:“Con đấy, hôm qua mới tám giờ đã đi ngủ, thì ra là có âm mưu đi chơi từ trước.”
Danny cười tít mắt, thành công chinh phục được mẹ yêu đưa đi chơi.
Hoắc Uyển Ngưng dù uể oải cả tuần cũng không cưỡng nổi vẻ làm nũng của Danny, ai bảo bản thân không biết cưỡng lại cám dỗ cơ chứ.
Vốn cuộc dạo chơi ngày nghỉ của hai mẹ con sẽ rất thong thả, vui vẻ, nếu cả hai không bắt gặp một người mà Hoắc Uyển Ngưng không muốn gặp cho lắm. Tại khu trò chơi, gặp phải Hoắc Kỳ Vũ. Cậu em thấy chị gái sau mấy năm không gặp thì hớt hải chạy đến, rối rít hỏi không ngừng, đại loại là mấy năm qua chị sống ở đâu, sống như thế nào, sao lại đi lâu như vậy, cả nhà mong chị lắm và vân vân a.
Hoắc Uyển Ngưng nhìn qua loa qua đứa em trai này, không thấy trưởng thành lên bao nhiêu, vẫn là bóng dáng trẻ con ương bướng vươn vấn trên người cậu. Tóc tai nhuộm một màu khói, tai xỏ khuyên đủ loại, chính xác là y như thanh niên mới lớn 18 tuổi của năm năm trước.
Hoắc Uyển Ngưng không muốn nhiều lời, nói gọn gẽ mấy câu rồi dứt khoát dắt tay con trai rờI đi. Thật lòng cô không muốn dính líu đến Hoắc gia chút nào, cuộc sống đang rất tốt thì hà cớ gì lại tự tìm cực nhọc?
“Chị! Đừng đi mà, chị à.” Hoắc Kỳ Vũ gọi lớn, không quan tâm ai đang nhìn cậu, chạy theo chân chị gái nắm lấy cổ tay cô lại.
“Bỏ tay tôi ra!”
Hoắc Kỳ Vũ bị tiếng quát đầy uy lực của cô mà giật mình, bỏ tay cô ra, đôi mắt đầy hụt hẫng nhìn cô. Lúc này, Danny không hiểu chuyện gì mà hỏi:“Mẹ ơi, chuyện gì vậy? Người này là ai?”
Hoắc Kỳ Vũ bị thằng bé làm cho chú ý, nhìn vào đứa bé nhỏ nhắn đáng nép sau lưng chị mình, cậu thật tâm hỏi:"Chị, thằng bé này…? Con trai của chị sao? Ở nước ngoài, chị đã kết hôn rồi à?’’
Hoắc Uyển Ngưng khó chịu, ném cho Hoắc Kỳ Vũ một ánh nhìn đầy hùng khí, “Cậu tự trọng chút đi, đừng ở bên ngoài hỏi lung tung về đời tư của tôi.”
Tâm trạng đã bất thình lình thay đổi, cô không còn hơi đâu ở lại nơi khu mua sắm này, trực tiếp bảo con trai đi nơi khác. Hoắc Kỳ Vũ lại rất kiên trì bám theo, ra đến tận chỗ đổ xe khu mua sắm. Cô không chịu nổi nữa, lớn tiếng hỏi:“Rốt cuộc cậu muốn làm gì hả?”
Hoắc Kỳ Vũ chống tay lên đầu gối, thở hồng hộc, cố gắng nói cho rõ ràng:“Chị… em muốn nói chuyện, hộc hộc…với chị lâu hơn một chút thôi mà, đừng rời đi nhanh.”
Cậu như vậy cũng có chút chân thành, ít ra cũng khiến Hoắc Uyển Ngưng tìm một quán cà phê và đàng hoàng nói chuyện với cậu.
Hoắc Kỳ Vũ:“Em cảm ơn chị nhiều.”
“…”