Chương 39: Lặng lẽ nhìn_10 triệu không vấn đề
Empair Art là một toà triển lãm nổi tiếng bật nhất Đại Hải Tây Ngụy, được thành lập cách đây không lâu.
Lục Tư Nại, Hoắc Uyển Ngưng và Hoắc Bảo An Tín đứng trước sảnh triển lãm, ngước nhìn một bản quản cáo hình ảnh hologram sáng lấp lánh.
Danny tròn xoe mắt, nắm li váy Hoắc Uyển Ngưng lay lay, “Mommy, thật đẹp.”
Cô chỉ cười cười đáp lại:“Quả thực đẹp.”
Lúc này hai người lớn mới chú ý trên lưng cậu bé đeo một chiếc ba lô, bên trong hình như bỏ cái gì trông như cái khung hình chữ nhật, góc cạnh nhô ra.
Hoắc Uyển Ngưng mới hỏi:“Con đem theo cái gì vậy Danny?”
Cậu lắc lắc ngón tay trỏ, dáng vẻ ông cụ non nói:“Không không, bí mật nha.”
Cô bĩu môi, “Không thể cho mẹ xem à?”
“Con nói đó là bí mật, một lát mommy sẽ biết.”
__
Ba người dạo một vòng quanh phòng tranh màu gouache, có những bức tranh đẹp hút hồn chẳng thể nào rời mắt được. Về phương diện nghệ thuật thì có vẻ Danny thừa hưởng sự thích thú này từ cô, từ rất nhỏ cậu bé đã có một niềm đam mê với cọ và màu vẽ bất di bất dịch rồi. Thậm chí có thể nói là có thiên phú, vẽ cũng rất đẹp.
Ngày nhỏ Hoắc Uyển Ngưng thích vẽ tranh, nhưng Hoắc Từ Khiêm nói đó là một sở thích vô dụng, chẳng có lợi ích gì cả. Thay vào đó, thời gian giải trí để vẽ của cô bị thay bằng việc học đàn violin, tham gia tiệc rượu nhàm chán với ba mẹ.
Mỗi người một góc ngắm tranh. Lục Tư Nại nhìn thật kỹ một bức vẽ, trên đó là hình ảnh một đứa trẻ nhớ tuổi đang nằm cuộn tròn trong những tấm vải rách rưới. Dường như là nó bị bỏ rơi.
Anh kéo tay Hoắc Uyển Ngưng, chỉ cho cô xem. “Nhìn cái này đi tiểu Ngưng.”
Khoảnh khắc nhìn bức tranh vẽ đứa trẻ đó tim cô chập một nhịp, đưa tay lên lớp bọc kính sờ nhẹ. Không im lặng không nói gì, ngắm nghía một bức tranh đến mất hồn.
Lục Tư Nại thì không có hứng thú đặc biệt với tranh vẽ, nhìn hoài cũng không thấy có bao nhiêu hàm ý. Anh chỉ thấy đứa nhỏ như vậy thật đáng thương, tội nghiệp.
Bức tranh này của một vị hoạ sĩ trẻ tuổi hai mươi, tên là An Thành.
Hoắc Uyển Ngưng mới ngỡ ngàng khi nhìn vào chỗ đề tên tác giả, lại cảm thán. Trẻ như vậy mà kĩ thuật vẽ rất tốt, truyền thần lại sắc sảo.
Bức tranh như một chứa những nỗi niềm và cảm xúc đau thương, nét cọ rắn chắc mà cũng mong manh. Đôi mắt đứa trẻ đen tuyền, sâu thẳm, không một ánh sáng nào. Vẻ mặt thờ ơ và bất kham của nó cứ ôm chặt những mảnh vải bọc người, không gian u ám và tĩnh mịch, cứ như chốn nhỏ nào đó của địa ngục.
Dứt khỏi dòng suy nghĩ, Hoắc Uyển Ngưng nhìn sang Danny. Cậu bé đang ngắm tranh, từ từng cử động nghiêng đầu hay bước đi, đều giống Công Tôn Dạ Uý. Cô nhìn lại càng bâng quơ.
“Được rồi, chúng ta lên trên hội trường đi mẹ.”
Cúi mặt xuống nhìn đã thấy cục bông nhỏ dính chặt vào chân mình, Hoắc Uyển Ngưng nắm tay nhỏ của cậu bé cùng đi.
__
Ba người đã yên vị trên ghế V.I.P của hội trường, vị trí dễ nhìn nhất.
“Con muốn lên đây làm gì vậy Danny?”
“Thưởng thức đam mê thôi ạ.”
Cậu bé nhếch mày cười, ngồi bắt tréo chân như vị tổng tài nhí.
Lục Tư Nại phải kiềm chế xúc cảm lại, vì anh ta rất u mê Danny, nhìn bảo bối dễ thương như này hận không ôm chặt vào người được.
Hội trường đêm tối thắp đèn lung linh, hào nhoáng. Bầu không khí sôi nổi bao trùm lấy tất cả, Hoắc Uyển Ngưng ngắm nghía xung quanh, tâm trạng đang lênh đênh như con thuyền nhỏ trên biển cả mênh mông.
Rồi bỗng trong tầm mắt xuất hiện một người, quen thuộc đến ngượng ngùng. Công Tôn Dạ Uý ngồi hàng ghế V.I.P đối diện, hắn chống cằm nhìn về phía sân khấu.
Hoắc Uyển Ngưng bấc giác đỏ mặt, lặng lẽ chuyển tầm nhìn. Giây lát sau không nhịn được lại hướng mắt về phía hắn, bây giờ Công Tôn Dạ Uý đã chững chạc và mạnh mẽ hơn rồi. Khuôn mặt vẫn lạnh lùng và kiêu ngạo như khi trước, chỉ là thêm sắc thái cuồng dã, hắn đeo thêm một cặp kính gọng mỏng màu đen toát lên khí chất nghiêm trang.
Đôi mắt hoa anh đào màu nâu đất ấy vẫn trong trắng và thâm tình như vậy.
Hoắc Uyển Ngưng còn không biết chính minh bị bộ dạng xuất thần như vậy đớp hồn. Khoảng cách dãy ghế vỏn vẹn năm mươi mét, mà thấy rất xa, cũng rất gần. Trong ánh mắt cô khi đó sự đời như hư vô, cái gì cũng không làm cô bận tâm được. Chỉ có một Công Tôn Dạ Uý.
Như phát giác ra có ai đó nhìn mình chằm chằm Công Tôn Dạ Uý cuối cùng cũng liếc mắt nhìn, Hoắc Uyển Ngưng giật mình rồi nhánh chóng lãng đi.
Hắn không biết ai nhìn, cũng không quan tâm nữa, quay mặt nói chuyện với vị khách nào đó.
Lục Tư Nại mới thấy, hỏi cô:“Em sao vậy? Có chuyện gì ở trước sao, nhìn có vẻ chăm chú.”
Hoắc Uyển Ngưng ngại ngùng lắc đầu:“Không có gì.”
–
Sau mấy phút thời gian chờ thì buổi khai mạc cũng bắt đầu, hoá ra là đấu giá tranh.
Lúc này Hoắc Uyển Ngưng ngỏ ý muốn rời đi nhưng con trai giữ chân lại, thằng bé khăn khăn phải ở lại chút nữa.
Sau mười mấy bức tranh từ trong đến ngoài nước, từ năm một nghìn tám mấy đến giờ đều có giá trị không nhỏ. Mấy kẻ giàu sang không ngại chi giá chát chúa để mang về những thành tựu nghệ thuật kì vĩ để trưng bày.
MC nam trên khân khẩu nói đến bức cuối cùng, một bức tranh khung nhỏ được đặt trên bệ để hiện vật. Trên màn hình còn chiếu rõ về bức tranh khung gỗ Hồng Ngà.
MC:“Đây là một bức tranh do cậu bé tên Hoắc Bảo An Tín 5 tuổi vẽ, xin mời các vị chiêm ngưỡng và ra giá. Khởi điểm 500 nhân dân tệ.”
Mọi người đều kinh ngạc, bức vẽ đẹp lộng lẫy và tinh tế như vậy do một đứa trẻ 5 tuổi vẽ nên? Điều này làm cho những tay đấu giá phấn khởi, có người hứng thú, có người không tin được do một đứa trẻ vẽ. Đại loại các biểu cảm đều đa dạng, Danny ngồi yên trên ghế, cười khẩy:“A, biểu cảm không tồi nha. Điều này là hiển nhiên mà.”
Hoắc Uyển Ngưng gõ nhẹ đầu cậu bé một cái, “Con đó, thật là biết cách kiêu ngạo.”
Giống Công Tôn Dạ Uý thật mà!
Hội trường xôn xao, bắt đầu ra giá tranh giành.
Công Tôn Dạ Uý chỉ im lặng, đánh giá bức tranh một lượt. Tuy hắn đến đây theo lời mời xã giao nhưng thấy bức tranh này không tệ, nó chưa bằng những bức tranh do các hoạ sĩ đại tài vẽ nên, nhưng với việc do một đứa trẻ mới lên 5 vẽ lên mới là một điều tuyệt vời.
Hắn nhếch môi cười, chờ người cuối cùng vừa giơ bản số.
MC:“Một triệu tám trăm nghìn nhân dân tệ lần một, một triệu tám nghìn nhân dân tệ lần hai…”
Một con số không nhỏ, hắn thong thả giơ bản số 91 của bản thân, chậm rãi nói:“10 triệu nhân dân tệ.”
Mọi người im lặng, đồng loạt ngỡ ngàng. Người định lên cú chốt ngồi cách hắn năm ghế cũng chỉ định ra giá cao nhất là 3 triệu thôi. 10 triệu nhân dân tệ, lớn quá rồi, con số gần gấp năm giá vừa rồi.
Hắn nhất thời thích, bỏ ra có 10 triệu không vấn đề. Nếu ai khác cố chấp thích thì cứ việc ra giá, nhưng hiện tại hắn là Công Tôn Dạ Uý chủ tịch tập đoàn E.W đại danh, có thích cũng nên nể mặt hắn một chút.
Và rồi chẳng ai ra giá cao hơn, bức tranh đó chính thức thuộc về hắn.
Lục Tư Nại, Hoắc Uyển Ngưng và Hoắc Bảo An Tín đứng trước sảnh triển lãm, ngước nhìn một bản quản cáo hình ảnh hologram sáng lấp lánh.
Danny tròn xoe mắt, nắm li váy Hoắc Uyển Ngưng lay lay, “Mommy, thật đẹp.”
Cô chỉ cười cười đáp lại:“Quả thực đẹp.”
Lúc này hai người lớn mới chú ý trên lưng cậu bé đeo một chiếc ba lô, bên trong hình như bỏ cái gì trông như cái khung hình chữ nhật, góc cạnh nhô ra.
Hoắc Uyển Ngưng mới hỏi:“Con đem theo cái gì vậy Danny?”
Cậu lắc lắc ngón tay trỏ, dáng vẻ ông cụ non nói:“Không không, bí mật nha.”
Cô bĩu môi, “Không thể cho mẹ xem à?”
“Con nói đó là bí mật, một lát mommy sẽ biết.”
__
Ba người dạo một vòng quanh phòng tranh màu gouache, có những bức tranh đẹp hút hồn chẳng thể nào rời mắt được. Về phương diện nghệ thuật thì có vẻ Danny thừa hưởng sự thích thú này từ cô, từ rất nhỏ cậu bé đã có một niềm đam mê với cọ và màu vẽ bất di bất dịch rồi. Thậm chí có thể nói là có thiên phú, vẽ cũng rất đẹp.
Ngày nhỏ Hoắc Uyển Ngưng thích vẽ tranh, nhưng Hoắc Từ Khiêm nói đó là một sở thích vô dụng, chẳng có lợi ích gì cả. Thay vào đó, thời gian giải trí để vẽ của cô bị thay bằng việc học đàn violin, tham gia tiệc rượu nhàm chán với ba mẹ.
Mỗi người một góc ngắm tranh. Lục Tư Nại nhìn thật kỹ một bức vẽ, trên đó là hình ảnh một đứa trẻ nhớ tuổi đang nằm cuộn tròn trong những tấm vải rách rưới. Dường như là nó bị bỏ rơi.
Anh kéo tay Hoắc Uyển Ngưng, chỉ cho cô xem. “Nhìn cái này đi tiểu Ngưng.”
Khoảnh khắc nhìn bức tranh vẽ đứa trẻ đó tim cô chập một nhịp, đưa tay lên lớp bọc kính sờ nhẹ. Không im lặng không nói gì, ngắm nghía một bức tranh đến mất hồn.
Lục Tư Nại thì không có hứng thú đặc biệt với tranh vẽ, nhìn hoài cũng không thấy có bao nhiêu hàm ý. Anh chỉ thấy đứa nhỏ như vậy thật đáng thương, tội nghiệp.
Bức tranh này của một vị hoạ sĩ trẻ tuổi hai mươi, tên là An Thành.
Hoắc Uyển Ngưng mới ngỡ ngàng khi nhìn vào chỗ đề tên tác giả, lại cảm thán. Trẻ như vậy mà kĩ thuật vẽ rất tốt, truyền thần lại sắc sảo.
Bức tranh như một chứa những nỗi niềm và cảm xúc đau thương, nét cọ rắn chắc mà cũng mong manh. Đôi mắt đứa trẻ đen tuyền, sâu thẳm, không một ánh sáng nào. Vẻ mặt thờ ơ và bất kham của nó cứ ôm chặt những mảnh vải bọc người, không gian u ám và tĩnh mịch, cứ như chốn nhỏ nào đó của địa ngục.
Dứt khỏi dòng suy nghĩ, Hoắc Uyển Ngưng nhìn sang Danny. Cậu bé đang ngắm tranh, từ từng cử động nghiêng đầu hay bước đi, đều giống Công Tôn Dạ Uý. Cô nhìn lại càng bâng quơ.
“Được rồi, chúng ta lên trên hội trường đi mẹ.”
Cúi mặt xuống nhìn đã thấy cục bông nhỏ dính chặt vào chân mình, Hoắc Uyển Ngưng nắm tay nhỏ của cậu bé cùng đi.
__
Ba người đã yên vị trên ghế V.I.P của hội trường, vị trí dễ nhìn nhất.
“Con muốn lên đây làm gì vậy Danny?”
“Thưởng thức đam mê thôi ạ.”
Cậu bé nhếch mày cười, ngồi bắt tréo chân như vị tổng tài nhí.
Lục Tư Nại phải kiềm chế xúc cảm lại, vì anh ta rất u mê Danny, nhìn bảo bối dễ thương như này hận không ôm chặt vào người được.
Hội trường đêm tối thắp đèn lung linh, hào nhoáng. Bầu không khí sôi nổi bao trùm lấy tất cả, Hoắc Uyển Ngưng ngắm nghía xung quanh, tâm trạng đang lênh đênh như con thuyền nhỏ trên biển cả mênh mông.
Rồi bỗng trong tầm mắt xuất hiện một người, quen thuộc đến ngượng ngùng. Công Tôn Dạ Uý ngồi hàng ghế V.I.P đối diện, hắn chống cằm nhìn về phía sân khấu.
Hoắc Uyển Ngưng bấc giác đỏ mặt, lặng lẽ chuyển tầm nhìn. Giây lát sau không nhịn được lại hướng mắt về phía hắn, bây giờ Công Tôn Dạ Uý đã chững chạc và mạnh mẽ hơn rồi. Khuôn mặt vẫn lạnh lùng và kiêu ngạo như khi trước, chỉ là thêm sắc thái cuồng dã, hắn đeo thêm một cặp kính gọng mỏng màu đen toát lên khí chất nghiêm trang.
Đôi mắt hoa anh đào màu nâu đất ấy vẫn trong trắng và thâm tình như vậy.
Hoắc Uyển Ngưng còn không biết chính minh bị bộ dạng xuất thần như vậy đớp hồn. Khoảng cách dãy ghế vỏn vẹn năm mươi mét, mà thấy rất xa, cũng rất gần. Trong ánh mắt cô khi đó sự đời như hư vô, cái gì cũng không làm cô bận tâm được. Chỉ có một Công Tôn Dạ Uý.
Như phát giác ra có ai đó nhìn mình chằm chằm Công Tôn Dạ Uý cuối cùng cũng liếc mắt nhìn, Hoắc Uyển Ngưng giật mình rồi nhánh chóng lãng đi.
Hắn không biết ai nhìn, cũng không quan tâm nữa, quay mặt nói chuyện với vị khách nào đó.
Lục Tư Nại mới thấy, hỏi cô:“Em sao vậy? Có chuyện gì ở trước sao, nhìn có vẻ chăm chú.”
Hoắc Uyển Ngưng ngại ngùng lắc đầu:“Không có gì.”
–
Sau mấy phút thời gian chờ thì buổi khai mạc cũng bắt đầu, hoá ra là đấu giá tranh.
Lúc này Hoắc Uyển Ngưng ngỏ ý muốn rời đi nhưng con trai giữ chân lại, thằng bé khăn khăn phải ở lại chút nữa.
Sau mười mấy bức tranh từ trong đến ngoài nước, từ năm một nghìn tám mấy đến giờ đều có giá trị không nhỏ. Mấy kẻ giàu sang không ngại chi giá chát chúa để mang về những thành tựu nghệ thuật kì vĩ để trưng bày.
MC nam trên khân khẩu nói đến bức cuối cùng, một bức tranh khung nhỏ được đặt trên bệ để hiện vật. Trên màn hình còn chiếu rõ về bức tranh khung gỗ Hồng Ngà.
MC:“Đây là một bức tranh do cậu bé tên Hoắc Bảo An Tín 5 tuổi vẽ, xin mời các vị chiêm ngưỡng và ra giá. Khởi điểm 500 nhân dân tệ.”
Mọi người đều kinh ngạc, bức vẽ đẹp lộng lẫy và tinh tế như vậy do một đứa trẻ 5 tuổi vẽ nên? Điều này làm cho những tay đấu giá phấn khởi, có người hứng thú, có người không tin được do một đứa trẻ vẽ. Đại loại các biểu cảm đều đa dạng, Danny ngồi yên trên ghế, cười khẩy:“A, biểu cảm không tồi nha. Điều này là hiển nhiên mà.”
Hoắc Uyển Ngưng gõ nhẹ đầu cậu bé một cái, “Con đó, thật là biết cách kiêu ngạo.”
Giống Công Tôn Dạ Uý thật mà!
Hội trường xôn xao, bắt đầu ra giá tranh giành.
Công Tôn Dạ Uý chỉ im lặng, đánh giá bức tranh một lượt. Tuy hắn đến đây theo lời mời xã giao nhưng thấy bức tranh này không tệ, nó chưa bằng những bức tranh do các hoạ sĩ đại tài vẽ nên, nhưng với việc do một đứa trẻ mới lên 5 vẽ lên mới là một điều tuyệt vời.
Hắn nhếch môi cười, chờ người cuối cùng vừa giơ bản số.
MC:“Một triệu tám trăm nghìn nhân dân tệ lần một, một triệu tám nghìn nhân dân tệ lần hai…”
Một con số không nhỏ, hắn thong thả giơ bản số 91 của bản thân, chậm rãi nói:“10 triệu nhân dân tệ.”
Mọi người im lặng, đồng loạt ngỡ ngàng. Người định lên cú chốt ngồi cách hắn năm ghế cũng chỉ định ra giá cao nhất là 3 triệu thôi. 10 triệu nhân dân tệ, lớn quá rồi, con số gần gấp năm giá vừa rồi.
Hắn nhất thời thích, bỏ ra có 10 triệu không vấn đề. Nếu ai khác cố chấp thích thì cứ việc ra giá, nhưng hiện tại hắn là Công Tôn Dạ Uý chủ tịch tập đoàn E.W đại danh, có thích cũng nên nể mặt hắn một chút.
Và rồi chẳng ai ra giá cao hơn, bức tranh đó chính thức thuộc về hắn.